Yêu Anh Không Hối Hận
-
Chương 6
*****-----beti0609
"Cô ấy là Tiểu Quân . . . . . ."
Một câu nói khiến Thẩm Bội Tuyền nhất thời đỏ hốc mắt ── Cô biết! Cô biết đó là Tiểu Quân, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Quân đêm hôm đó, nghe được tiếng thét thê lương tuyệt vọng của cô ấy!
Cô biết Tiểu Quân bị uất ức, cô biết a. . . . . .
Nước mắt Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên rơi xuống, lấy tay lau nhưng lại lau hoài không hết, "Súc sinh kia cường bạo Tiểu Quân, còn cầm đao khắc chữ trên người Tiểu Quân. Em biết không, trên người cô ấy, vết thương lớn nhỏ tổng cộng có hơn một trăm nơi, em biết không, biết không?"
Thẩm Bội Tuyền cũng đỏ mắt, ". . . . . . Rốt cuộc muốn em nói thế nào? Dù biết là vậy, nhưng muốn giam giữ người hiềm nghi, kiểm sát có trách nhiệm phải đưa ra chứng cứ, điểm này anh nhất định biết rất rõ ràng. . . . . ."
"Mẹ kiếp! Hiện tại còn ai quản việc đó!" Anh tức giận ra quyền, nặng nề đập bàn làm việc của cô, tài liệu trên bàn nhất thời rớt xuống đất, ly nước cũng lung lay, vẩy vài giọt nước ra ngoài.
Anh chỉ biết Tiểu Quân bị tên súc sinh kia làm thương tổn, tên súc sinh chết tiệt kia đem việc làm nhục Tiểu Quân làm thú vui; thậm chí. . . . . . thậm chí năm đó, Tiểu Quân là bởi vì bị súc sinh kia cường bạo, mới rời khỏi anh!
Trong lòng Thẩm Bội Tuyền đau xót, "Nói như vậy, anh còn là nhân viên chấp pháp sao?"
"Còn em? Em cho rằng em làm như vậy là chính nghĩa sao? Mẹ kiếp! Đây chính là chính nghĩa mà em nói sao?" Nghiêm Sĩ Dương như muốn nổi điên.
Nhất là lúc nãy, khi anh tận mắt nhìn tên súc sinh Đường Vinh kia nghênh ngang rời khỏi kiểm sở, ở trước mặt phóng viên sẵng giọng nói, kiểm phương làm việc không rõ ràng, nhưng mà Tổng giám đốc như anh đây nguyện ý tha thứ cho anh ta. . . . . .
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp ──
Thẩm Bội Tuyền nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra "Ang chỉ dùng hai ba tờ giấy mà muốn em đồng ý bắt giữ người? Em không muốn phê bình anh, nhưng anh thái quá lắm rồi! Vì Tiểu Quân, anh cũng không nhớ phải làm công việc kiểm sát của mình như thế nào nữa. . . . . ."
"Đúng!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận thừa nhận, "Anh nhìn thấy Tiểu Quân, anh thật sắp nổi điên. . . . . . Lòng anh đau như dao cắt ──"
Thẩm Bội Tuyền phát hiện chính mình như sắp đứng không vững ── trước mặt cô anh thừa nhận anh nhìn thấy bạn gái năm đó, thấy bộ dáng Tiểu Quân như vậy, lòng anh đau… đau đến sắp nổi điên? !
Thẩm Bội Tuyền vẫn cố nhịn, cố gắng đứng vững! Cho dù hai chân cô đang run rẩy, cô cũng phải đứng vững. . . . . . đứng vững . . . . . .
Nghiêm Sĩ Dương đau lòng nhìn cô, một chút cũng không ý thức được mình đã nói cái gì, càng không nghĩ tới mình sẽ ở trước mặt cô nói ra như vậy ── lời kia giống như thừa nhận anh không quên được Tiểu Quân, vẫn luôn chưa từng quên Tiểu Quân!
Đau lòng như muốn nổi điên? ! Quay đầu, cô không biết mình còn có thể nói gì?
Ông trời, một đêm tỏ tình kia là chuyện cười sao? Còn là trừng phạt? Trừng phạt cô động lòng, trừng phạt cô tham lam không cam nguyện làm bạn bè mà lại hy vọng tình cảm xa vời?
Nghiêm Sĩ Dương ôm đầu, anh như mất khống chế, khóc rống lên, vì Tiểu Quân phải chịu khổ nhiều năm như vậy, anh còn nghi ngờ cô, anh còn từng trách cô. . . . "Tiểu Quân tốt như vậy, là một cô gái tốt, tại sao lại phải gặp chuyện như vậy. . . . . Coi như chia tay, anh cũng không hy vọng cô ấy biến thành như vậy. . . . . ."
Thẩm Bội Tuyền đau xót, hốc mắt cũng ướt ── Sao cô lại hi vọng? Cô chưa từng nghĩ tới việc thừa dịp mà nhảy vào. . . . . .
---Dien-Dan-Le-Quy-Don_____beti0609----
Nhảy vào. . . . . . Buồn cười a! Cô lại chen chân vào bọn họ. . . . . .
"Anh còn là kiểm sát sao? Anh không giúp được Tiểu Quân. . . . . .giương cao chính nghĩa, theo đuổi chân tướng, phát hiện chân lý…anh khinh…Tất cả đều là chó má!"
Cô nhìn anh, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.
Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn cô, hai mắt của anh không có cô ── anh trách cô, oán cô, không thể tiếp nhận việc cô đưa ra quyết định như vậy.
Tốt! Cô sẽ để cho anh oán, oán đi! Cô không sao cả, nhiều lắm chính là lui về, lui về trước một đêm kia, lui về thời điểm hai người vẫn là bạn bè, thậm chí lui về hơn mười năm trước, thời điểm hai người không quen biết nhau.
Thật ra thì Nghiêm Sĩ Dương rất rõ ràng, dù có nói với Tiều Tuyền cũng không được gì ── tòa án cấp cao đã bác bỏ việc kháng kiện của anh, anh biết mình không thể làm được gì!
Nhưng đó là Tiểu Quân! Tiểu Tuyền không phải cũng biết Tiểu Quân sao, không phải rất quen thuộc với cô ấy sao? Tại sao? Tại sao Tiểu Tuyền không chịu giúp một tay? Tại sao?
Anh trêu tức cô, oán cô, bởi vì cô thay đổi. . . . . . thay đổi. . . . . .
Vì phát tiết, Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, hung hăng đánh vào tủ sách thuỷ tinh bên cạnh; cửa tủ bằng thủy tinh nhất thời vỡ vụn, bên trong trưng bày quyển lục pháp toàn thư mà mười năm trước anh đưa cho Thẩm Bội Tuyền.
Anh đánh thẳng vào trong tủ khiến bản lục pháp toàn thư rớt trên mặt đất! Tiếng thủy tinh bể doạ đến người vẫn đang chờ bên ngoài.
Lý Gia Dung vọt vào, vừa đúng nhìn thấy hai người giằng co ── Một bên là Thẩm Bội Tuyền hờ hững, một bên là Nghiêm Sĩ Dương vừa buông quả đấm xuống, tay vẫn còn đang chảy máu.
Anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Người vừa đi, toàn thân Thẩm Bội Tuyền như mất hết hơi sức, cô cứ như vậy ngồi sững trên đất; Lý Gia Dung tiến lên muốn xem cô, xác nhận tình trạng của cô.
Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, nhắm hai mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nhưng cô không khóc, không khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ.
Lúc này cô lại mở mắt ra, dùng sức bò đến tủ sách bên cạnh, không để ý việc miểng thuỷ tinh có thể đâm cô bị thương, dùng tay nhặt quyển sách lên, ôm vào trong ngực.
Đây là anh đưa, là thứ mà cô vô cùng quý trọng. . . . . . Dù anh không cần, nhưng cô lại xem như trân bảo, so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.
Thật may là chuyện đêm hôm đó không có nhấc lên gợn sóng quá lớn, ít nhất viện trưởng của toà án cùng người đứng đầu ở kiểm sở không phát hiện, mà Thẩm Bội Tuyền cũng không có kháng nghị với kiểm sở chuyện Nghiêm Sĩ Dương chạy tới náo loạn, nên chuyện này coi như bỏ qua.
Lý Gia Dung nghĩ, tủ sách thủy tinh bị phá, tìm nhân viên tạp vụ tới dọn dẹp là được; hồ sơ rơi tán loạn trên đất, tìm chút thời sắp xếp lại là ổn…cô là phụ tá của quan toà thì nên làm những chuyện này.
Từ ngày đó trở đi Thẩm Bội Tuyền trở nên trầm lặng hơn, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc; một ngày trôi qua, trừ thời điểm mở phiên toà, ngoài ra cô không nói một câu nào.
Thậm chí mấy ngày nay, cô đều ở lại tòa án, không chịu về nhà, không ngừng dùng công việc mê hoặc chính mình ── mệt mỏi thì nằm sấp lên bàn ngủ, rạng sáng khoảng 2, 3 giờ lại thức dậy tiếp tục công việc, mặc dù hiệu suất tăng nhiều, nhưng chắc chắn tình trạng sức khoẻ cũng chịu ảnh hưởng.
Lý Gia Dung nhìn thấy vậy, trong lòng cũng gấp gáp, nhưng lại không biết nên nói như thế nào ──
Vụ án của Uông Ánh Quân hiện đang bị kẹt lại ở đó. Uông Ánh Quân là bạn gái trước của Nghiêm Sĩ Dương, mà Tiểu Tuyền đã thích A Dương rất nhiều năm, vốn cho là Tiểu Quân đã rời đi, tìm được hạnh phúc, rốt cuộc Tiểu Tuyền có thể cùng A Dương ở chung một chỗ, nhưng hiện tại có lẽ rất khó.
Nhìn Nghiêm Sĩ Dương bất bình thay cho Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Tuyền không chịu giam giữ Đường Vinh mà chạy tới đây náo loạn, làm cho người ta rất khó không liên tưởng ── A Dương vẫn thích Tiểu Quân!
Khó trách ngày đó Tiểu Tuyền rơi lệ, mặc dù không có khóc thành tiếng; nhưng trong trí nhớ của Lý Gia Dung, dường như cô chưa từng thấy Tiểu Tuyền khóc, ngày đó có lẽ là lần đầu tiên!
Sau đó, Thẩm Bội Tuyền khôi phục như bình thường ── cô vẫn làm việc, vẫn mở phiên toà; nhưng Lý Gia Dung cảm thấy đây là một trở ngại lớn với Tiểu Tuyền!
Thân là học tỷ, là người luôn chiếu cố, giúp đỡ Tiểu Tuyền, vì muốn xác định hiện tại trong lòng Nghiêm Sĩ Dương nghĩ gì, có phải lại động lòng với Tiểu Quân hay không, nên Lý Gia Dung quyết định tự thân xuất mã, đi gặp tên kia để tìm câu trả lời.
Xế chiều hôm nay, Lý Gia Dung thừa dịp Thẩm Bội Tuyền mở phiên tòa, len lén từ viện toà án chạy đến kiểm sở để tìm gặp Nghiêm Sĩ Dương.
Thành thật mà nói, phụ tá của quan toà chạy tới kiểm sở tìm người là chuyện rất bình thường, nhưng tìm kiểm sát thì lại là chuyện khác; huống chi Lý Gia Dung còn là phụ tá của Thẩm Bội Tuyền, mà mấy ngày trước, bởi vì Thẩm Bội Tuyền quyết định không giam giữ Đường Vinh mà thanh danh của cô được lan truyền rộng rãi.
Nghiêm Sĩ Dương khó chịu, đi đến công viên nhỏ gần kiểm sở ── anh đang nghiên cứu vụ án, điều tra các chứng cứ khác, cũng đang lâm vào bế tắc, không tìm được đường ra, giờ lại bị người khác cắt ngang như vậy, dĩ nhiên là khó chịu.
"Học tỷ, chuyện gì?" Giọng nói của anh vô cùng không tình nguyện.
Lý Gia Dung cũng không tức giận, "Còn biết tôi là học tỷ của cậu sao? Cậu cũng thật là có lễ phép!"
Thân hình cao lớn ngồi trên ghế đá ở công viên, "Bây giờ tôi đang vội, xin hỏi học tỷ rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lý Gia Dung cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương đúng là làm người khác không thích nổi, không biết tại sao Tiểu Tuyền lại có thể ngây ngốc thích cậu ta mười năm. Chẳng lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi? Không đúng, Tây Thi là nữ, Nghiêm Sĩ Dương cũng không phải là nữ. . . . . ."Bây giờ cậu tính toán như thế nào?"
"Cái gì như thế nào?"
"Tiểu Quân a!"
Vừa nhắc đến tên của cô gái kia, sắc mặt của Nghiêm Sĩ Dương trầm xuống, nội tâm đau đớn không thôi, "Tôi còn đang điều tra, tôi cũng không tin Đường Vinh có thể thoát tội; vị hôn phu, vị hôn thê? Hành vi tình dục bình thường? Lừa gạt ai vậy! Có quỷ mới tin. . . . . ."
"Tôi không phải hỏi vụ án, tôi là nói tới chuyện ngày hôm đó, cậu nháo với Tiểu Tuyền như vậy, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?"
Nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Sĩ Dương cũng cảm thấy rất phiền, "Có thể như thế nào? Nháo cũng đã nháo rồi. . . . . ."
"Cậu không cảm thấy mình có lỗi chút nào sao?"
" Tiểu Tuyền nên bắt giữ Đường Vinh . . . . . . Ôi! Làm gì đánh tôi?"
Lý Gia Dung nặng nề gõ vào đầu Nghiêm Sĩ Dương, giống như đang dạy dỗ đứa con trai năm tuổi của cô, "Kiểm sát như cậu đúng là vô dụng! Không phải cậu đã thi tư pháp sao, luật pháp cậu học đều bỏ đi hết rồi hả?!"
". . . . . ."
"Trở về học lại các điều luật đi, Tiểu Tuyền xử lý không có sai, tòa án cấp cao bác bỏ kháng kiện, không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?"
". . . . . . Nhưng Đường Vinh phạm vào tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, hình phạt nặng nhất là từ bảy năm trở lên . . . . . ."
"Ngu ngốc! Rốt cuộc làm sao mà cậu có thể làm kiểm sát được vậy? Theo luật, nếu đã phạm trọng tội thì sẽ không thể trở thành lý do tạm giam giữ." Cô cần phải giúp Tiểu Tuyền nói chuyện, "Ở trên phiên toà, Tiểu Tuyền đã giúp cậu rồi, quan kiểm sát động một chút là mở miệng mắng bị cáo như cậu, ở toà án khác, nhất định là bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, còn để cho cậu ở lại mắng chửi người khác như vậy sao!"
"Cứ nhìn thấy tên súc sinh Đường Vinh kia, tôi liền khó chịu á!"
"Thật chỉ là như vậy không?" Cô đột nhiên hỏi.
"Có ý tứ gì?"
Lý Gia Dung nhìn anh, nói ra lo lắng trong lòng ── cô tin tưởng đây cũng là lo lắng của Tiểu Tuyền, chỉ là Tiểu Tuyền vẫn luôn không dám nói."Bình thường đầu óc cậu rất rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện chỉ dùng hai ba tờ giấy lại kêu toà án bắt giữ người. . . . . . Cậu thành thật nói đi, có phải vì vụ án này có liên quan đến Tiểu Quân nên cậu mới có thể biến thành như vậy không? Có phải cậu vẫn thích Tiểu Quân không?"
Nghiêm Sĩ Dương lại bộc phát, anh đứng lên, dùng sức đạp ghế, "Mẹ kiếp! Tại sao mấy người đều nghĩ đến chuyện như vậy? Tại sao?"
". . . . . ."
"Người nào cũng đều nói như vậy, mẹ kiếp. . . . . ."
"Bởi vì biểu hiện của cậu làm cho người ta có loại cảm giác này."
Nghiêm Sĩ Dương thở dốc, tức giận cùng kinh ngạc, "Tôi là kiểm sát, Tiểu Quân là người bị hại, con mẹ nó… tôi không nên giúp cô ấy sao?"
"Cậu là kiểm sát, nhưng lại quên làm như thế nào để giam giữ người hiềm nghi? Nếu như không phải là dính dáng đến tình cảm riêng tư, cậu sẽ đem những ‘thường thức cơ bản’, những điều trọng yếu như vậy đều quên hết sao? Cậu lừa gạt quỷ à!" Cô gằn giọng, còn nhấn mạnh bốn chữ “thường thức cơ bản”.
"Tôi. . . . . ."
Lý Gia Dung không muốn nói nhiều với anh, " Nghiêm Sĩ Dương, cậu còn yêu Tiểu Quân hay không, tôi cũng không thèm để ý, tôi cũng không có tư cách quản cậu; nhưng cậu nghe cho rõ, đừng có dùng cái cớ này rồi đổ lên đầu Tiểu Tuyền!"
Nhớ tới đêm hôm đó, Tiểu Tuyền quỳ trên mặt đất dọn dẹp những thứ kia, nhìn Tiểu Tuyền ôm quyển lục pháp toàn thư…hình ảnh đó, cảnh tượng đó, cứ nghĩ đến là Lý Gia Dung lại cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.
"Tôi. . . . . . Tôi nào có?"
"Tôi nói thẳng với cậu, Tiểu Tuyền yêu cậu nhiều năm như vậy, nếu như cậu không thể đáp lại, thì cách xa cô ấy một chút, đừng có tổn thương cô ấy nữa."
"Tại sao lại nói qua chuyện khác? Tôi với Tiểu Tuyền chỉ xảy ra một chút tranh chấp trong công việc. . . . . ."
"Công việc? Chính cậu phân rõ ràng được sao?" Lý Gia Dung đứng lên, "Cậu không cần trả lời tôi, tự trả lời chính mình là tốt rồi."
Vốn cô định đi, nhưng còn có một số lời không thể không nói, "Tôi nghe được hai người nói chuyện, cậu chất vấn Tiểu Tuyền, hỏi cô ấy chính nghĩa là cái gì; tôi cho cậu biết, tôi biết Tiểu Tuyền nhiều năm rồi, cô ấy không hề có lỗi với người nào, bao gồm cậu, bao gồm Tiểu Quân; Tiểu Tuyền không nói, nhưng tôi biết, cậu cứ như vậy mà nghi ngờ cô ấy thì so với việc giết cô ấy còn tàn nhẫn hơn! Nghiêm Sĩ Dương, tôi không muốn mắng cậu, nhưng cậu thật sự rất đáng hận!" Nói xong liền rời đi.
Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở trên ghế đá, ánh mắt mờ mịt, nắm chặt quả đấm; anh ôm đầu, cúi người xuống, khuỷu tay đè lên bắp đùi ── giờ phút này anh như lọt vào sương mù, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Anh đối với Tiểu Quân rốt cuộc là như thế nào, hiện tại ngay cả bản thân anh cũng không rõ lắm; Tiểu Tuyền, còn có Tiểu Tuyền, anh rốt cuộc nên làm cái gì???
"Cô ấy là Tiểu Quân . . . . . ."
Một câu nói khiến Thẩm Bội Tuyền nhất thời đỏ hốc mắt ── Cô biết! Cô biết đó là Tiểu Quân, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Quân đêm hôm đó, nghe được tiếng thét thê lương tuyệt vọng của cô ấy!
Cô biết Tiểu Quân bị uất ức, cô biết a. . . . . .
Nước mắt Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên rơi xuống, lấy tay lau nhưng lại lau hoài không hết, "Súc sinh kia cường bạo Tiểu Quân, còn cầm đao khắc chữ trên người Tiểu Quân. Em biết không, trên người cô ấy, vết thương lớn nhỏ tổng cộng có hơn một trăm nơi, em biết không, biết không?"
Thẩm Bội Tuyền cũng đỏ mắt, ". . . . . . Rốt cuộc muốn em nói thế nào? Dù biết là vậy, nhưng muốn giam giữ người hiềm nghi, kiểm sát có trách nhiệm phải đưa ra chứng cứ, điểm này anh nhất định biết rất rõ ràng. . . . . ."
"Mẹ kiếp! Hiện tại còn ai quản việc đó!" Anh tức giận ra quyền, nặng nề đập bàn làm việc của cô, tài liệu trên bàn nhất thời rớt xuống đất, ly nước cũng lung lay, vẩy vài giọt nước ra ngoài.
Anh chỉ biết Tiểu Quân bị tên súc sinh kia làm thương tổn, tên súc sinh chết tiệt kia đem việc làm nhục Tiểu Quân làm thú vui; thậm chí. . . . . . thậm chí năm đó, Tiểu Quân là bởi vì bị súc sinh kia cường bạo, mới rời khỏi anh!
Trong lòng Thẩm Bội Tuyền đau xót, "Nói như vậy, anh còn là nhân viên chấp pháp sao?"
"Còn em? Em cho rằng em làm như vậy là chính nghĩa sao? Mẹ kiếp! Đây chính là chính nghĩa mà em nói sao?" Nghiêm Sĩ Dương như muốn nổi điên.
Nhất là lúc nãy, khi anh tận mắt nhìn tên súc sinh Đường Vinh kia nghênh ngang rời khỏi kiểm sở, ở trước mặt phóng viên sẵng giọng nói, kiểm phương làm việc không rõ ràng, nhưng mà Tổng giám đốc như anh đây nguyện ý tha thứ cho anh ta. . . . . .
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp ──
Thẩm Bội Tuyền nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra "Ang chỉ dùng hai ba tờ giấy mà muốn em đồng ý bắt giữ người? Em không muốn phê bình anh, nhưng anh thái quá lắm rồi! Vì Tiểu Quân, anh cũng không nhớ phải làm công việc kiểm sát của mình như thế nào nữa. . . . . ."
"Đúng!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận thừa nhận, "Anh nhìn thấy Tiểu Quân, anh thật sắp nổi điên. . . . . . Lòng anh đau như dao cắt ──"
Thẩm Bội Tuyền phát hiện chính mình như sắp đứng không vững ── trước mặt cô anh thừa nhận anh nhìn thấy bạn gái năm đó, thấy bộ dáng Tiểu Quân như vậy, lòng anh đau… đau đến sắp nổi điên? !
Thẩm Bội Tuyền vẫn cố nhịn, cố gắng đứng vững! Cho dù hai chân cô đang run rẩy, cô cũng phải đứng vững. . . . . . đứng vững . . . . . .
Nghiêm Sĩ Dương đau lòng nhìn cô, một chút cũng không ý thức được mình đã nói cái gì, càng không nghĩ tới mình sẽ ở trước mặt cô nói ra như vậy ── lời kia giống như thừa nhận anh không quên được Tiểu Quân, vẫn luôn chưa từng quên Tiểu Quân!
Đau lòng như muốn nổi điên? ! Quay đầu, cô không biết mình còn có thể nói gì?
Ông trời, một đêm tỏ tình kia là chuyện cười sao? Còn là trừng phạt? Trừng phạt cô động lòng, trừng phạt cô tham lam không cam nguyện làm bạn bè mà lại hy vọng tình cảm xa vời?
Nghiêm Sĩ Dương ôm đầu, anh như mất khống chế, khóc rống lên, vì Tiểu Quân phải chịu khổ nhiều năm như vậy, anh còn nghi ngờ cô, anh còn từng trách cô. . . . "Tiểu Quân tốt như vậy, là một cô gái tốt, tại sao lại phải gặp chuyện như vậy. . . . . Coi như chia tay, anh cũng không hy vọng cô ấy biến thành như vậy. . . . . ."
Thẩm Bội Tuyền đau xót, hốc mắt cũng ướt ── Sao cô lại hi vọng? Cô chưa từng nghĩ tới việc thừa dịp mà nhảy vào. . . . . .
---Dien-Dan-Le-Quy-Don_____beti0609----
Nhảy vào. . . . . . Buồn cười a! Cô lại chen chân vào bọn họ. . . . . .
"Anh còn là kiểm sát sao? Anh không giúp được Tiểu Quân. . . . . .giương cao chính nghĩa, theo đuổi chân tướng, phát hiện chân lý…anh khinh…Tất cả đều là chó má!"
Cô nhìn anh, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.
Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn cô, hai mắt của anh không có cô ── anh trách cô, oán cô, không thể tiếp nhận việc cô đưa ra quyết định như vậy.
Tốt! Cô sẽ để cho anh oán, oán đi! Cô không sao cả, nhiều lắm chính là lui về, lui về trước một đêm kia, lui về thời điểm hai người vẫn là bạn bè, thậm chí lui về hơn mười năm trước, thời điểm hai người không quen biết nhau.
Thật ra thì Nghiêm Sĩ Dương rất rõ ràng, dù có nói với Tiều Tuyền cũng không được gì ── tòa án cấp cao đã bác bỏ việc kháng kiện của anh, anh biết mình không thể làm được gì!
Nhưng đó là Tiểu Quân! Tiểu Tuyền không phải cũng biết Tiểu Quân sao, không phải rất quen thuộc với cô ấy sao? Tại sao? Tại sao Tiểu Tuyền không chịu giúp một tay? Tại sao?
Anh trêu tức cô, oán cô, bởi vì cô thay đổi. . . . . . thay đổi. . . . . .
Vì phát tiết, Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, hung hăng đánh vào tủ sách thuỷ tinh bên cạnh; cửa tủ bằng thủy tinh nhất thời vỡ vụn, bên trong trưng bày quyển lục pháp toàn thư mà mười năm trước anh đưa cho Thẩm Bội Tuyền.
Anh đánh thẳng vào trong tủ khiến bản lục pháp toàn thư rớt trên mặt đất! Tiếng thủy tinh bể doạ đến người vẫn đang chờ bên ngoài.
Lý Gia Dung vọt vào, vừa đúng nhìn thấy hai người giằng co ── Một bên là Thẩm Bội Tuyền hờ hững, một bên là Nghiêm Sĩ Dương vừa buông quả đấm xuống, tay vẫn còn đang chảy máu.
Anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Người vừa đi, toàn thân Thẩm Bội Tuyền như mất hết hơi sức, cô cứ như vậy ngồi sững trên đất; Lý Gia Dung tiến lên muốn xem cô, xác nhận tình trạng của cô.
Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, nhắm hai mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nhưng cô không khóc, không khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ.
Lúc này cô lại mở mắt ra, dùng sức bò đến tủ sách bên cạnh, không để ý việc miểng thuỷ tinh có thể đâm cô bị thương, dùng tay nhặt quyển sách lên, ôm vào trong ngực.
Đây là anh đưa, là thứ mà cô vô cùng quý trọng. . . . . . Dù anh không cần, nhưng cô lại xem như trân bảo, so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.
Thật may là chuyện đêm hôm đó không có nhấc lên gợn sóng quá lớn, ít nhất viện trưởng của toà án cùng người đứng đầu ở kiểm sở không phát hiện, mà Thẩm Bội Tuyền cũng không có kháng nghị với kiểm sở chuyện Nghiêm Sĩ Dương chạy tới náo loạn, nên chuyện này coi như bỏ qua.
Lý Gia Dung nghĩ, tủ sách thủy tinh bị phá, tìm nhân viên tạp vụ tới dọn dẹp là được; hồ sơ rơi tán loạn trên đất, tìm chút thời sắp xếp lại là ổn…cô là phụ tá của quan toà thì nên làm những chuyện này.
Từ ngày đó trở đi Thẩm Bội Tuyền trở nên trầm lặng hơn, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc; một ngày trôi qua, trừ thời điểm mở phiên toà, ngoài ra cô không nói một câu nào.
Thậm chí mấy ngày nay, cô đều ở lại tòa án, không chịu về nhà, không ngừng dùng công việc mê hoặc chính mình ── mệt mỏi thì nằm sấp lên bàn ngủ, rạng sáng khoảng 2, 3 giờ lại thức dậy tiếp tục công việc, mặc dù hiệu suất tăng nhiều, nhưng chắc chắn tình trạng sức khoẻ cũng chịu ảnh hưởng.
Lý Gia Dung nhìn thấy vậy, trong lòng cũng gấp gáp, nhưng lại không biết nên nói như thế nào ──
Vụ án của Uông Ánh Quân hiện đang bị kẹt lại ở đó. Uông Ánh Quân là bạn gái trước của Nghiêm Sĩ Dương, mà Tiểu Tuyền đã thích A Dương rất nhiều năm, vốn cho là Tiểu Quân đã rời đi, tìm được hạnh phúc, rốt cuộc Tiểu Tuyền có thể cùng A Dương ở chung một chỗ, nhưng hiện tại có lẽ rất khó.
Nhìn Nghiêm Sĩ Dương bất bình thay cho Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Tuyền không chịu giam giữ Đường Vinh mà chạy tới đây náo loạn, làm cho người ta rất khó không liên tưởng ── A Dương vẫn thích Tiểu Quân!
Khó trách ngày đó Tiểu Tuyền rơi lệ, mặc dù không có khóc thành tiếng; nhưng trong trí nhớ của Lý Gia Dung, dường như cô chưa từng thấy Tiểu Tuyền khóc, ngày đó có lẽ là lần đầu tiên!
Sau đó, Thẩm Bội Tuyền khôi phục như bình thường ── cô vẫn làm việc, vẫn mở phiên toà; nhưng Lý Gia Dung cảm thấy đây là một trở ngại lớn với Tiểu Tuyền!
Thân là học tỷ, là người luôn chiếu cố, giúp đỡ Tiểu Tuyền, vì muốn xác định hiện tại trong lòng Nghiêm Sĩ Dương nghĩ gì, có phải lại động lòng với Tiểu Quân hay không, nên Lý Gia Dung quyết định tự thân xuất mã, đi gặp tên kia để tìm câu trả lời.
Xế chiều hôm nay, Lý Gia Dung thừa dịp Thẩm Bội Tuyền mở phiên tòa, len lén từ viện toà án chạy đến kiểm sở để tìm gặp Nghiêm Sĩ Dương.
Thành thật mà nói, phụ tá của quan toà chạy tới kiểm sở tìm người là chuyện rất bình thường, nhưng tìm kiểm sát thì lại là chuyện khác; huống chi Lý Gia Dung còn là phụ tá của Thẩm Bội Tuyền, mà mấy ngày trước, bởi vì Thẩm Bội Tuyền quyết định không giam giữ Đường Vinh mà thanh danh của cô được lan truyền rộng rãi.
Nghiêm Sĩ Dương khó chịu, đi đến công viên nhỏ gần kiểm sở ── anh đang nghiên cứu vụ án, điều tra các chứng cứ khác, cũng đang lâm vào bế tắc, không tìm được đường ra, giờ lại bị người khác cắt ngang như vậy, dĩ nhiên là khó chịu.
"Học tỷ, chuyện gì?" Giọng nói của anh vô cùng không tình nguyện.
Lý Gia Dung cũng không tức giận, "Còn biết tôi là học tỷ của cậu sao? Cậu cũng thật là có lễ phép!"
Thân hình cao lớn ngồi trên ghế đá ở công viên, "Bây giờ tôi đang vội, xin hỏi học tỷ rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lý Gia Dung cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương đúng là làm người khác không thích nổi, không biết tại sao Tiểu Tuyền lại có thể ngây ngốc thích cậu ta mười năm. Chẳng lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi? Không đúng, Tây Thi là nữ, Nghiêm Sĩ Dương cũng không phải là nữ. . . . . ."Bây giờ cậu tính toán như thế nào?"
"Cái gì như thế nào?"
"Tiểu Quân a!"
Vừa nhắc đến tên của cô gái kia, sắc mặt của Nghiêm Sĩ Dương trầm xuống, nội tâm đau đớn không thôi, "Tôi còn đang điều tra, tôi cũng không tin Đường Vinh có thể thoát tội; vị hôn phu, vị hôn thê? Hành vi tình dục bình thường? Lừa gạt ai vậy! Có quỷ mới tin. . . . . ."
"Tôi không phải hỏi vụ án, tôi là nói tới chuyện ngày hôm đó, cậu nháo với Tiểu Tuyền như vậy, rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?"
Nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Sĩ Dương cũng cảm thấy rất phiền, "Có thể như thế nào? Nháo cũng đã nháo rồi. . . . . ."
"Cậu không cảm thấy mình có lỗi chút nào sao?"
" Tiểu Tuyền nên bắt giữ Đường Vinh . . . . . . Ôi! Làm gì đánh tôi?"
Lý Gia Dung nặng nề gõ vào đầu Nghiêm Sĩ Dương, giống như đang dạy dỗ đứa con trai năm tuổi của cô, "Kiểm sát như cậu đúng là vô dụng! Không phải cậu đã thi tư pháp sao, luật pháp cậu học đều bỏ đi hết rồi hả?!"
". . . . . ."
"Trở về học lại các điều luật đi, Tiểu Tuyền xử lý không có sai, tòa án cấp cao bác bỏ kháng kiện, không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?"
". . . . . . Nhưng Đường Vinh phạm vào tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, hình phạt nặng nhất là từ bảy năm trở lên . . . . . ."
"Ngu ngốc! Rốt cuộc làm sao mà cậu có thể làm kiểm sát được vậy? Theo luật, nếu đã phạm trọng tội thì sẽ không thể trở thành lý do tạm giam giữ." Cô cần phải giúp Tiểu Tuyền nói chuyện, "Ở trên phiên toà, Tiểu Tuyền đã giúp cậu rồi, quan kiểm sát động một chút là mở miệng mắng bị cáo như cậu, ở toà án khác, nhất định là bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, còn để cho cậu ở lại mắng chửi người khác như vậy sao!"
"Cứ nhìn thấy tên súc sinh Đường Vinh kia, tôi liền khó chịu á!"
"Thật chỉ là như vậy không?" Cô đột nhiên hỏi.
"Có ý tứ gì?"
Lý Gia Dung nhìn anh, nói ra lo lắng trong lòng ── cô tin tưởng đây cũng là lo lắng của Tiểu Tuyền, chỉ là Tiểu Tuyền vẫn luôn không dám nói."Bình thường đầu óc cậu rất rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện chỉ dùng hai ba tờ giấy lại kêu toà án bắt giữ người. . . . . . Cậu thành thật nói đi, có phải vì vụ án này có liên quan đến Tiểu Quân nên cậu mới có thể biến thành như vậy không? Có phải cậu vẫn thích Tiểu Quân không?"
Nghiêm Sĩ Dương lại bộc phát, anh đứng lên, dùng sức đạp ghế, "Mẹ kiếp! Tại sao mấy người đều nghĩ đến chuyện như vậy? Tại sao?"
". . . . . ."
"Người nào cũng đều nói như vậy, mẹ kiếp. . . . . ."
"Bởi vì biểu hiện của cậu làm cho người ta có loại cảm giác này."
Nghiêm Sĩ Dương thở dốc, tức giận cùng kinh ngạc, "Tôi là kiểm sát, Tiểu Quân là người bị hại, con mẹ nó… tôi không nên giúp cô ấy sao?"
"Cậu là kiểm sát, nhưng lại quên làm như thế nào để giam giữ người hiềm nghi? Nếu như không phải là dính dáng đến tình cảm riêng tư, cậu sẽ đem những ‘thường thức cơ bản’, những điều trọng yếu như vậy đều quên hết sao? Cậu lừa gạt quỷ à!" Cô gằn giọng, còn nhấn mạnh bốn chữ “thường thức cơ bản”.
"Tôi. . . . . ."
Lý Gia Dung không muốn nói nhiều với anh, " Nghiêm Sĩ Dương, cậu còn yêu Tiểu Quân hay không, tôi cũng không thèm để ý, tôi cũng không có tư cách quản cậu; nhưng cậu nghe cho rõ, đừng có dùng cái cớ này rồi đổ lên đầu Tiểu Tuyền!"
Nhớ tới đêm hôm đó, Tiểu Tuyền quỳ trên mặt đất dọn dẹp những thứ kia, nhìn Tiểu Tuyền ôm quyển lục pháp toàn thư…hình ảnh đó, cảnh tượng đó, cứ nghĩ đến là Lý Gia Dung lại cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.
"Tôi. . . . . . Tôi nào có?"
"Tôi nói thẳng với cậu, Tiểu Tuyền yêu cậu nhiều năm như vậy, nếu như cậu không thể đáp lại, thì cách xa cô ấy một chút, đừng có tổn thương cô ấy nữa."
"Tại sao lại nói qua chuyện khác? Tôi với Tiểu Tuyền chỉ xảy ra một chút tranh chấp trong công việc. . . . . ."
"Công việc? Chính cậu phân rõ ràng được sao?" Lý Gia Dung đứng lên, "Cậu không cần trả lời tôi, tự trả lời chính mình là tốt rồi."
Vốn cô định đi, nhưng còn có một số lời không thể không nói, "Tôi nghe được hai người nói chuyện, cậu chất vấn Tiểu Tuyền, hỏi cô ấy chính nghĩa là cái gì; tôi cho cậu biết, tôi biết Tiểu Tuyền nhiều năm rồi, cô ấy không hề có lỗi với người nào, bao gồm cậu, bao gồm Tiểu Quân; Tiểu Tuyền không nói, nhưng tôi biết, cậu cứ như vậy mà nghi ngờ cô ấy thì so với việc giết cô ấy còn tàn nhẫn hơn! Nghiêm Sĩ Dương, tôi không muốn mắng cậu, nhưng cậu thật sự rất đáng hận!" Nói xong liền rời đi.
Nghiêm Sĩ Dương ngồi ở trên ghế đá, ánh mắt mờ mịt, nắm chặt quả đấm; anh ôm đầu, cúi người xuống, khuỷu tay đè lên bắp đùi ── giờ phút này anh như lọt vào sương mù, cảm thấy vô cùng khổ sở.
Anh đối với Tiểu Quân rốt cuộc là như thế nào, hiện tại ngay cả bản thân anh cũng không rõ lắm; Tiểu Tuyền, còn có Tiểu Tuyền, anh rốt cuộc nên làm cái gì???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook