Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm
-
Chương 17
Trong kì nghỉ dài hạn của tháng năm, mỗi ngày tôi đều mặc áo ba lỗ chất liệu cotton, quần đùi lưng thấp, tham gia các chuyến du lịch một ngày của các công ty du lịch, tham quan các thành phố ở vùng lân cận.
Lần đầu, Tiểu Tần hỏi tôi đang ở đâu, tôi bảo tôi đang ở nơi cao nhất của vòng đu quay chọc trời trong công viên Châu Hải Trân Châu, nó rất cao, rất rất cao.
Lần thứ hai, cô nàng lại gọi cho tôi, tôi bảo tôi đang ở Cửa Sổ Vũ Trụ (đây là một công viên vui chơi giải trí ở Thẩm Quyến) ở Thâm Quyến, rất đông người, thật sự rất rất đông người.
Lần thứ ba, tôi chủ động gọi cho cô ấy, tôi bảo, tôi đang vui chơi ở thế giới giải trí Trường Long tại Phiên Ngu, chơi rất vui, rất rất vui. Cô ấy nói, cậu thật nhàm chán. Tôi nói đúng vậy, ngươi đoán xem ngày mai bản cung sẽ đi đến nơi nào. Cô ấy trả lời thiên đường à, tôi nói, đi tham quan sân bay Bạch Vân vừa được xây dựng. Ở đầu điện thoại bên kia, cô ấy nghe xong như thế thì liền lập tức ngất đi.
Một mình ngồi ôtô đến sân bay Bạch Vân vừa được xây dựng tại Quảng Châu. Cả một biển người, kín hết cả chỗ ngồi, ai ai cũng bận rộn đi lại… Tôi cầm túi xách trong tay đi tản bộ. Sân bay Bạch Vân mới xây, nên mọi thứ cũng đều mới tinh hoàn toàn, sàn nhà được lót đá cẩm thạch, sáng chói đến mức không thể mở mắt ra. Ở của đại sảnh có treo rất nhiều quốc kỳ của các nước khác nhau, tôi ngẩng đầu lên, đi từng bước ngang qua chúng, trong đầu nhớ kĩ quốc kỳ của Trung Quốc, quốc kỳ Mĩ, quốc kỳ Nhật Bản, quốc kỳ Italia… Sau đó tôi đứng cạnh tay vịn của cầu thang máy dẫn đến tầng kế tiếp, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, nhớ đến lần trước, tôi và Triển Tường tình cờ gặp nhau tại sân bay của thành phố kia, nước mắt lập tức dâng trào khóe mắt tôi, dâng mãi dâng mãi, đến nỗi tôi chỉ cần lắc nhẹ đầu thôi nó sẽ lập tức rơi xuống, tôi không muốn rơi lệ, vì thế, tôi ngẩng đầu thật cao, mỗi lúc một cao. Thế nhưng, nước mắt quá nhiều, nó theo khóe mắt tuôn trào. Ngay sau đó, tôi cúi đầu tìm khăn tay trong túi xách. Cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, tôi nhìn đến một nhánh thang máy khác, tôi xuống, nó lên. Sau đó, tôi thấy một người đứng trên thang máy, đó là Triển Tường — Chú của tôi. Đứng cạnh anh, là một người phụ nữ trạc tuổi anh, tay anh ôm thắt lưng cô ấy, bọn họ nói chuyện rất thân thiết, tình cảm dịu dàng như nước, không hề để ý đến người xung quanh. Trong nháy mắt, trái tim tôi dần dần trở nên lạnh giá. Hai tay cũng lạnh buốt, không tìm được cách nào có thể xua tan đi cái lạnh này. Trong cảnh sắc tươi đẹp của ngày hè, ánh nắng gay gắt chiếu rọi vào cánh cửa thủy tinh. Thế nhưng, tôi giống như đang ở Mạc Bắc(1) tràn ngập băng tuyết nước mắt kết thành băng, rồi lại tan thành nước, chảy vào trong tim.
(1) Mạc Bắc: là từ chỉ nơi ở phía bắc sa mạc Gobi.
Ngồi trên ôtô trở về, tôi vẫn cảm thấy đau đầu choáng váng. Lần đâu tiên trong cuộc đời, tôi nôn mửa trên xe.
Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ, tại sao anh lại lạnh nhạt như vậy, xa cách như vậy, xa xăm đến như thế. Hóa ra anh đã không còn cần cô bé lớn lên nào đó nữa, anh đã có người con gái xinh đẹp khác để đứng bên cạnh anh rồi.
Ba ngày kế tiếp, tôi chỉ ngủ. Khi cơ thể không muốn ngủ, thì tôi uống thuốc an thần, nhờ vào tác dụng của thuốc, tôi dần dần đi vào giấc ngủ. Tôi ăn cơm rất ít, suy nghĩ càng ít hơn. Cái xác không hồn là từ chính xác nhất để miêu tả tôi lúc này.
Nhưng những đau đớn khó chịu này cũng không kéo dài lâu. Tôi khó hiểu tự hỏi rốt cuộc con người có bao nhiêu năng lực đang tiềm ẩn trong bản thân. Lúc đi làm trở lại sau kì nghỉ lễ, đã là bốn tháng sau. Tôi đổi sang ăn vận trang phục mùa đông, chưa gầy đến mức nhìn không ra người. Còn vẻ mặt, hơi tiều tụy một chút. Đối với điểm khác thường đó, tôi giải thích vì mệt mỏi do áp lực của công việc. Tất cả mọi người đều chấp nhận lý do ấy. Khi phát tiền lương, tôi được nhiều hơn vài tờ, đó là phần thưởng cho công việc của tôi. Tin tức của Tiểu Tần, làm tan nát giấc mộng của các vị mỹ nữ xinh đẹp: Triển Tường đã có bạn gái, là thiên kim của tổng giám đốc đại diện cho hội đồng quản trị. Trong nhà vệ sinh, Tiểu Tần ngước mặt lên nghiêm túc nói: “Người ta là thiên kim đại tiểu thư đó, dùng kem dưỡng mắt như kem dưỡng da mặt.” Tôi im lặng, mặt không chút thay đổi.
Trái tim tôi thực sự bình tĩnh như vậy sao? Nếu quả thật như vậy, thì tốt quá. Trái tim của tôi, vẫn chưa mạnh mẽ đến mức như thế.
Nhưng, tôi gần như sụp đổ và như điên cuồng xé nát hồi ức của chính mình, làm như vậy thật sự cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngoại trừ làm cho tôi cảm thấy khó chịu, dường như nó không đem đến bất cứ điều gì dễ chịu cho tôi cả. Vì vậy, tôi cầm hai trang giấy trắng, trang giấy bên trái, viết về Triển Tường của ngày hôm nay – Người đàn ông trưởng thành, cao cao gầy gầy, có nụ cười nghiêng nước nghiêng thành; Còn tờ bên phải, là viết về người chú trong ký ức của tôi, dù đã là quá khứ nhưng vẫn không hề tan thành mây khói, mà còn chiếm giữ não bộ của tôi đến mức chỉ cần nó rảnh rỗi, người chú ấy sẽ lập tức xuất hiện trong đó. Tôi so sánh từng thứ, rồi cho ra kết luận: Triển Tường ngày hôm nay, cùng với Hạ Linh Hội hiện tại, tôi và anh đã cách xa nhau muôn nghìn sông núi. Tôi không cần phải sùng bái thứ tình yêu chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc này, không cần thương tiếc khi mất đi những mong mỏi và khát vọng đó, không cần thương xót bản thân, cũng càng không cần phải oán trách anh. Thời gian như dòng nước lũ, chúng ta từng ngày từng ngày vẽ thành những bánh xe tuổi tác của chính mình. Nếu như khoảng thời gian đã trôi qua trước kia là sự trưởng thành, thì mỗi một giây hiện tại, chúng ta đã và đang lao vào những ước hẹn của luân hồi kiếp sau. Vì trải qua cuộc sống đầy gập ghềnh, vẻ ngoài dần dần già đi, tình yêu cũng tàn lụi, không hẹn gặp lại.
Hoa nở hoa tàn, bỉ ngạn tỏa hương. Bỉ ngạn của tôi, vì ai nở rộ? Trở thành những vụn sầu não khổ vì ly biệt. Triển Tường, em muốn tạm biệt anh. Để em được giữ lại những thứ tốt đẹp ở trong lòng, một mình đơn phương, có lẽ rất đau khổ. Nhưng vẫn là một loại hạnh phúc, bởi vì em còn có một phần quá khứ để có thể hồi tưởng lại bất cứ lúc nào, chờ đợi có thể là một thứ đẹp đẽ. Một vẻ đẹp kỳ lạ thê lương đầy tiếc nuối nhưng cũng không gì so sánh được trên bầu trời nhân gian. Em muốn đối mặt với anh bằng một trái tim bình tĩnh, anh chỉ là cấp trên của em ở công ty. Khi gặp anh, dáng vẻ của em sẽ là bình tĩnh và ung dung.
Dù sao, chúng ta đều sống trong hồng trần thế tục, con người vẫn sống, vẫn nếm khói lửa của nhân gian. Cho dù ngày mai có thế nào, chỉ cần còn được gặp nhau là tốt rồi. Cho dù đó là năm nào, chúng ta liệu có quen biết nhau hay không. Trên con đường chúng ta đi, chúng ta hãy tự tự biết chăm sóc bản thân mình. Ở trong hai thế giới, trường nhạc chưa kết thúc(2).
(2) Trường nhạc chưa kết thúc: hạnh phúc lâu dài, vĩnh viễn không kết thúc.
Lần đầu, Tiểu Tần hỏi tôi đang ở đâu, tôi bảo tôi đang ở nơi cao nhất của vòng đu quay chọc trời trong công viên Châu Hải Trân Châu, nó rất cao, rất rất cao.
Lần thứ hai, cô nàng lại gọi cho tôi, tôi bảo tôi đang ở Cửa Sổ Vũ Trụ (đây là một công viên vui chơi giải trí ở Thẩm Quyến) ở Thâm Quyến, rất đông người, thật sự rất rất đông người.
Lần thứ ba, tôi chủ động gọi cho cô ấy, tôi bảo, tôi đang vui chơi ở thế giới giải trí Trường Long tại Phiên Ngu, chơi rất vui, rất rất vui. Cô ấy nói, cậu thật nhàm chán. Tôi nói đúng vậy, ngươi đoán xem ngày mai bản cung sẽ đi đến nơi nào. Cô ấy trả lời thiên đường à, tôi nói, đi tham quan sân bay Bạch Vân vừa được xây dựng. Ở đầu điện thoại bên kia, cô ấy nghe xong như thế thì liền lập tức ngất đi.
Một mình ngồi ôtô đến sân bay Bạch Vân vừa được xây dựng tại Quảng Châu. Cả một biển người, kín hết cả chỗ ngồi, ai ai cũng bận rộn đi lại… Tôi cầm túi xách trong tay đi tản bộ. Sân bay Bạch Vân mới xây, nên mọi thứ cũng đều mới tinh hoàn toàn, sàn nhà được lót đá cẩm thạch, sáng chói đến mức không thể mở mắt ra. Ở của đại sảnh có treo rất nhiều quốc kỳ của các nước khác nhau, tôi ngẩng đầu lên, đi từng bước ngang qua chúng, trong đầu nhớ kĩ quốc kỳ của Trung Quốc, quốc kỳ Mĩ, quốc kỳ Nhật Bản, quốc kỳ Italia… Sau đó tôi đứng cạnh tay vịn của cầu thang máy dẫn đến tầng kế tiếp, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, nhớ đến lần trước, tôi và Triển Tường tình cờ gặp nhau tại sân bay của thành phố kia, nước mắt lập tức dâng trào khóe mắt tôi, dâng mãi dâng mãi, đến nỗi tôi chỉ cần lắc nhẹ đầu thôi nó sẽ lập tức rơi xuống, tôi không muốn rơi lệ, vì thế, tôi ngẩng đầu thật cao, mỗi lúc một cao. Thế nhưng, nước mắt quá nhiều, nó theo khóe mắt tuôn trào. Ngay sau đó, tôi cúi đầu tìm khăn tay trong túi xách. Cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, tôi nhìn đến một nhánh thang máy khác, tôi xuống, nó lên. Sau đó, tôi thấy một người đứng trên thang máy, đó là Triển Tường — Chú của tôi. Đứng cạnh anh, là một người phụ nữ trạc tuổi anh, tay anh ôm thắt lưng cô ấy, bọn họ nói chuyện rất thân thiết, tình cảm dịu dàng như nước, không hề để ý đến người xung quanh. Trong nháy mắt, trái tim tôi dần dần trở nên lạnh giá. Hai tay cũng lạnh buốt, không tìm được cách nào có thể xua tan đi cái lạnh này. Trong cảnh sắc tươi đẹp của ngày hè, ánh nắng gay gắt chiếu rọi vào cánh cửa thủy tinh. Thế nhưng, tôi giống như đang ở Mạc Bắc(1) tràn ngập băng tuyết nước mắt kết thành băng, rồi lại tan thành nước, chảy vào trong tim.
(1) Mạc Bắc: là từ chỉ nơi ở phía bắc sa mạc Gobi.
Ngồi trên ôtô trở về, tôi vẫn cảm thấy đau đầu choáng váng. Lần đâu tiên trong cuộc đời, tôi nôn mửa trên xe.
Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ, tại sao anh lại lạnh nhạt như vậy, xa cách như vậy, xa xăm đến như thế. Hóa ra anh đã không còn cần cô bé lớn lên nào đó nữa, anh đã có người con gái xinh đẹp khác để đứng bên cạnh anh rồi.
Ba ngày kế tiếp, tôi chỉ ngủ. Khi cơ thể không muốn ngủ, thì tôi uống thuốc an thần, nhờ vào tác dụng của thuốc, tôi dần dần đi vào giấc ngủ. Tôi ăn cơm rất ít, suy nghĩ càng ít hơn. Cái xác không hồn là từ chính xác nhất để miêu tả tôi lúc này.
Nhưng những đau đớn khó chịu này cũng không kéo dài lâu. Tôi khó hiểu tự hỏi rốt cuộc con người có bao nhiêu năng lực đang tiềm ẩn trong bản thân. Lúc đi làm trở lại sau kì nghỉ lễ, đã là bốn tháng sau. Tôi đổi sang ăn vận trang phục mùa đông, chưa gầy đến mức nhìn không ra người. Còn vẻ mặt, hơi tiều tụy một chút. Đối với điểm khác thường đó, tôi giải thích vì mệt mỏi do áp lực của công việc. Tất cả mọi người đều chấp nhận lý do ấy. Khi phát tiền lương, tôi được nhiều hơn vài tờ, đó là phần thưởng cho công việc của tôi. Tin tức của Tiểu Tần, làm tan nát giấc mộng của các vị mỹ nữ xinh đẹp: Triển Tường đã có bạn gái, là thiên kim của tổng giám đốc đại diện cho hội đồng quản trị. Trong nhà vệ sinh, Tiểu Tần ngước mặt lên nghiêm túc nói: “Người ta là thiên kim đại tiểu thư đó, dùng kem dưỡng mắt như kem dưỡng da mặt.” Tôi im lặng, mặt không chút thay đổi.
Trái tim tôi thực sự bình tĩnh như vậy sao? Nếu quả thật như vậy, thì tốt quá. Trái tim của tôi, vẫn chưa mạnh mẽ đến mức như thế.
Nhưng, tôi gần như sụp đổ và như điên cuồng xé nát hồi ức của chính mình, làm như vậy thật sự cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngoại trừ làm cho tôi cảm thấy khó chịu, dường như nó không đem đến bất cứ điều gì dễ chịu cho tôi cả. Vì vậy, tôi cầm hai trang giấy trắng, trang giấy bên trái, viết về Triển Tường của ngày hôm nay – Người đàn ông trưởng thành, cao cao gầy gầy, có nụ cười nghiêng nước nghiêng thành; Còn tờ bên phải, là viết về người chú trong ký ức của tôi, dù đã là quá khứ nhưng vẫn không hề tan thành mây khói, mà còn chiếm giữ não bộ của tôi đến mức chỉ cần nó rảnh rỗi, người chú ấy sẽ lập tức xuất hiện trong đó. Tôi so sánh từng thứ, rồi cho ra kết luận: Triển Tường ngày hôm nay, cùng với Hạ Linh Hội hiện tại, tôi và anh đã cách xa nhau muôn nghìn sông núi. Tôi không cần phải sùng bái thứ tình yêu chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc này, không cần thương tiếc khi mất đi những mong mỏi và khát vọng đó, không cần thương xót bản thân, cũng càng không cần phải oán trách anh. Thời gian như dòng nước lũ, chúng ta từng ngày từng ngày vẽ thành những bánh xe tuổi tác của chính mình. Nếu như khoảng thời gian đã trôi qua trước kia là sự trưởng thành, thì mỗi một giây hiện tại, chúng ta đã và đang lao vào những ước hẹn của luân hồi kiếp sau. Vì trải qua cuộc sống đầy gập ghềnh, vẻ ngoài dần dần già đi, tình yêu cũng tàn lụi, không hẹn gặp lại.
Hoa nở hoa tàn, bỉ ngạn tỏa hương. Bỉ ngạn của tôi, vì ai nở rộ? Trở thành những vụn sầu não khổ vì ly biệt. Triển Tường, em muốn tạm biệt anh. Để em được giữ lại những thứ tốt đẹp ở trong lòng, một mình đơn phương, có lẽ rất đau khổ. Nhưng vẫn là một loại hạnh phúc, bởi vì em còn có một phần quá khứ để có thể hồi tưởng lại bất cứ lúc nào, chờ đợi có thể là một thứ đẹp đẽ. Một vẻ đẹp kỳ lạ thê lương đầy tiếc nuối nhưng cũng không gì so sánh được trên bầu trời nhân gian. Em muốn đối mặt với anh bằng một trái tim bình tĩnh, anh chỉ là cấp trên của em ở công ty. Khi gặp anh, dáng vẻ của em sẽ là bình tĩnh và ung dung.
Dù sao, chúng ta đều sống trong hồng trần thế tục, con người vẫn sống, vẫn nếm khói lửa của nhân gian. Cho dù ngày mai có thế nào, chỉ cần còn được gặp nhau là tốt rồi. Cho dù đó là năm nào, chúng ta liệu có quen biết nhau hay không. Trên con đường chúng ta đi, chúng ta hãy tự tự biết chăm sóc bản thân mình. Ở trong hai thế giới, trường nhạc chưa kết thúc(2).
(2) Trường nhạc chưa kết thúc: hạnh phúc lâu dài, vĩnh viễn không kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook