Yêu anh đã 20 năm
-
Chương 11
Ngày 17 tháng 2 năm 2005, là ngày mồng chín tết. Cũng là ngày đầu tiên đi làm sau tết âm lịch, khắp nơi đều hân hoan, hai bên cửa chính đều đặt cây quất, tượng trưng cho đại cát đại lợi; Trước cửa phòng làm việc cũng được đặt hoa cúc, với mong muốn được gặp chuyện may mắn. Đây là những vật mà người phương Nam chuẩn bị cho nhà cửa để mừng năm mới.
Hội nghị toàn thể nhân viên đầu tháng hai được chuyển họp vào ngay ngày đi làm đầu tiên, vì thế các đồng nghiệp cùng đến công ty sớm hơn bình thường. Căn tin tạm thời là nơi tụ họp mọi người, ai ai cũng có dáng vẻ vui mừng hớn hở. Khắp căn tin tràn ngập tiếng chúc phúc “Cung hỉ phát tài”, người chưa lập gia đình như tôi đương nhiên sẽ nhận được “bao lì xì” từ cấp trên và những đồng nghiệp đã kết hôn.
Tiểu Tần nói, ngày đầu tiên sau tết âm lịch, là ngày khiến mọi người vui vẻ nhất. Không cần làm chuyện gì cả, lại có thể thu vào một khoản lợi nhuận lớn, ngày nào cũng được như thế thì tốt quá! Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự hăng hái giống như một đứa bé trông mong lễ tết.
Tiếng chuông vang lên, mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi. Chờ Tổng giám đốc và quản lý các bộ phận đến. Tôi và Tiểu Tần ngồi ở vị trí cuối cùng (Dạng hội nghị rườm rà ngột ngạt này, vị trí cuối cùng chính là vị trí tốt nhất). Đôi lúc rảnh rỗi lại ngồi vẽ một cô gái mặt trang phục thời cổ có mắt lớn hơn miệng. Đầu tiên, đương nhiên là Tổng giám đốc lên đọc diễn văn, ông ta vẫn phát biểu bằng tiếng Trung không tiêu chuẩn: “Chúc – Mừng – Năm – Mới – Mọi – Người!” Mọi người cũng đồng thời đứng dậy cúi đầu hoàn lễ: “Chúc mừng năm mới!” Phiên dịch viên bắt đầu dùng tiếng Trung nói hôm nay là ngày 17 tháng 2 năm 2005, chúng ta sẽ bắt đầu buổi lễ sáng sớm, sau đó lại lặp lại câu nói nghĩa đó bằng tiếng Nhật. Tôi lơ đãng nhìn về phía bục người chủ trì hội nghị, thì lại thấy một gương mặt quen thuộc đã khắc vào cốt tủy. Đó chính là Triển Tường.
Chín năm trôi qua, gương mặt ấy vẫn hệt như trong ký ức của tôi. Đôi mắt như thế, lông mày như thế, lỗ mũi cũng giống như thế, đến cả bờ môi cũng không khác gì. Tất cả đều mang dáng vẻ của mười năm trước. Nếu như nói có thay đổi thì đương nhiên đó chính là chín chắn, vì thế, nhìn càng cuốn hút hơn, quyến rũ hơn.
Ngay cả khi không ở trong một hội trường nho nhỏ như thế, dù rằng đang đứng trên một con phố tấp nập người qua lại, nếu như gương mặt của anh xuất hiện ở đó, tôi vẫn có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ký ức về anh đã khắc cốt ghi tâm đến như thế!
Gặp lại anh, là điều tôi mong chờ không biết đã bao lâu. Nhưng đến thời khắc trùng phùng thật sự, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, ngay cả đôi mắt cũng khép lại như muốn trốn chạy. Tôi không tài nào hình dung nổi tâm trạng của mình lúc ấy, là mừng rỡ như điên, hay là ngạc nhiên quá độ. Đôi tay đang vẽ loạn trên giấy của tôi dừng lại, mặc cho hồi ức tràn về như thủy triều. Trái tim tôi đập nhanh đến mức không chịu nổi nữa.
Không biết là đã qua bao lâu, bài diễn văn của Tống giám đốc cuối cùng cũng kết thúc. Anh đứng trên bục, đầu của tôi càng cúi thấp hơn. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn thoáng qua cả hội trường, giọng nói trong ký ức vang lên bên tai tôi: “Chúc mừng năm mới mọi người! Tôi tên Triển Tường, được điều đến phòng kinh doanh đảm nhận chức vụ…”
Đúng lúc ấy, Văn Viên của bộ phận hành chính tổng hợp đi đến bên cạnh tôi nói: “Hình như máy quay phim có vấn đề. Sau khi Tổng giám đốc phát biểu, có đổi một hộp băng khác nhưng giờ trên màn hình hiển thị lại không hiện lên dấu REC màu đỏ. Cô đến xem đi!”
Tôi thật sự muốn cho cô ấy một đấm! Máy quay phim được đặt giữa lối đi nhỏ thứ hai, bây giờ bảo tôi đi lần sờ nó! Ngất cho rồi.
Triển Tường, anh không thể hiểu rõ, em khát khao được gặp anh, nhưng tâm lý của em lại trở nên phức tạp khi đối mặt với tình huống gặp gỡ bất ngờ như thế này.
Em đã nghĩ rất nhiều lần, là phải gặp anh trong trạng thái tốt nhất, mặc một bộ quần áo xinh đẹp, mang đôi giày cao gót tinh tế, đeo bộ trang sức “Dệt hoa trên gấm”, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng thuần khiết đã được luyện tập từ trước, cúi mình đầy vẻ phong tình, còn có, ánh mắt toát ra vẻ mê ly giống như trong bộ phim văn nghệ vào thời trung học, và vẻ gợi cảm bình tĩnh nhưng lại vô cùng tao nhã thường có ở người Pháp. Chứ không phải giống như hiện nay, trong một bộ đồng phục nặng nề, tóc cột cao, gương mặt không son không phấn, đôi giày đế phẳng, cùng với, ánh mắt hoảng loạn nữa.
Năm bảy tuổi, lúc em gặp anh. Em đã gieo hạt giống mang tên anh xuống nơi mềm mại nhất trong trái tim mình.
Mười bốn tuổi, trên cổ chúng ta cùng đeo đồng tiền “Càn Long thông bảo” giống hệt nhau, anh cõng em trên lưng đi xuyên qua núi rừng, anh còn nói chờ em lớn lên.
Hạt giống ấy, đã nảy mầm trong trái tim em, ngày qua ngày, nó chậm rãi lớn lên cùng với em. Trở thành một cây đại thụ trưởng thành cao ngất, một cây đại thụ tình yêu. Vun tưới nó, không chỉ là tâm huyết, mà còn có những giọt nước mắt đau lòng khi nhớ đến anh. Không ai có thể hiểu được sự cố chấp và bướng bỉnh của một cô bé. Đó là thứ kỳ tích mà khó có thể tưởng tượng nổi! Em muốn thứ kỳ tích đó xuất hiện hoàn mỹ nhất trước mặt anh, để anh hiểu rằng, em đã trưởng thành; để bản thân em yên tâm rằng bản thân mình có thể đã đủ xứng đôi với anh.
Nhưng em nhất định phải bước đến chỗ đặt cái máy camera đó để sửa chữa nó, nhất định phải xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ em không muốn nhất thế này. Bởi vì em là nhân viên bộ phận vi tính. Đây là công việc của em.
Thông qua màn hình camera, em thấy được vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt anh. Nhưng em chỉ thấy vẻ kinh ngạc, không có gì khác, ví dụ như phấn khởi, ví dụ như vui vẻ, đều không có.
…
Anh rất hợp với vai trò người quản lý, hội tụ đủ phong độ của cấp trên. Không như sự vô thố của tôi, anh ấm áp, anh dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm của anh chỉ dừng lại trên người tôi hai giây, sau khi mỉm cười khẽ, đã chuyển đi hướng khác.
Nụ cười tươi này, khiến mọi người nhìn vào đều thấy vô cùng bình thường, không chứa bất kỳ hàm ý nào. Đó là nụ cười đúng mực thường thấy ở nơi làm việc.
Tôi giả vờ muốn lấy công cụ, từ cửa sau đi đến căn tin. Gió miền nam lạnh đến thấu xương đang không ngừng thổi. Trong cái lạnh tràn ngập vào mùa xuân, trong ngày hân hoan như thế này, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
Hội nghị toàn thể nhân viên đầu tháng hai được chuyển họp vào ngay ngày đi làm đầu tiên, vì thế các đồng nghiệp cùng đến công ty sớm hơn bình thường. Căn tin tạm thời là nơi tụ họp mọi người, ai ai cũng có dáng vẻ vui mừng hớn hở. Khắp căn tin tràn ngập tiếng chúc phúc “Cung hỉ phát tài”, người chưa lập gia đình như tôi đương nhiên sẽ nhận được “bao lì xì” từ cấp trên và những đồng nghiệp đã kết hôn.
Tiểu Tần nói, ngày đầu tiên sau tết âm lịch, là ngày khiến mọi người vui vẻ nhất. Không cần làm chuyện gì cả, lại có thể thu vào một khoản lợi nhuận lớn, ngày nào cũng được như thế thì tốt quá! Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự hăng hái giống như một đứa bé trông mong lễ tết.
Tiếng chuông vang lên, mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi. Chờ Tổng giám đốc và quản lý các bộ phận đến. Tôi và Tiểu Tần ngồi ở vị trí cuối cùng (Dạng hội nghị rườm rà ngột ngạt này, vị trí cuối cùng chính là vị trí tốt nhất). Đôi lúc rảnh rỗi lại ngồi vẽ một cô gái mặt trang phục thời cổ có mắt lớn hơn miệng. Đầu tiên, đương nhiên là Tổng giám đốc lên đọc diễn văn, ông ta vẫn phát biểu bằng tiếng Trung không tiêu chuẩn: “Chúc – Mừng – Năm – Mới – Mọi – Người!” Mọi người cũng đồng thời đứng dậy cúi đầu hoàn lễ: “Chúc mừng năm mới!” Phiên dịch viên bắt đầu dùng tiếng Trung nói hôm nay là ngày 17 tháng 2 năm 2005, chúng ta sẽ bắt đầu buổi lễ sáng sớm, sau đó lại lặp lại câu nói nghĩa đó bằng tiếng Nhật. Tôi lơ đãng nhìn về phía bục người chủ trì hội nghị, thì lại thấy một gương mặt quen thuộc đã khắc vào cốt tủy. Đó chính là Triển Tường.
Chín năm trôi qua, gương mặt ấy vẫn hệt như trong ký ức của tôi. Đôi mắt như thế, lông mày như thế, lỗ mũi cũng giống như thế, đến cả bờ môi cũng không khác gì. Tất cả đều mang dáng vẻ của mười năm trước. Nếu như nói có thay đổi thì đương nhiên đó chính là chín chắn, vì thế, nhìn càng cuốn hút hơn, quyến rũ hơn.
Ngay cả khi không ở trong một hội trường nho nhỏ như thế, dù rằng đang đứng trên một con phố tấp nập người qua lại, nếu như gương mặt của anh xuất hiện ở đó, tôi vẫn có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ký ức về anh đã khắc cốt ghi tâm đến như thế!
Gặp lại anh, là điều tôi mong chờ không biết đã bao lâu. Nhưng đến thời khắc trùng phùng thật sự, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, ngay cả đôi mắt cũng khép lại như muốn trốn chạy. Tôi không tài nào hình dung nổi tâm trạng của mình lúc ấy, là mừng rỡ như điên, hay là ngạc nhiên quá độ. Đôi tay đang vẽ loạn trên giấy của tôi dừng lại, mặc cho hồi ức tràn về như thủy triều. Trái tim tôi đập nhanh đến mức không chịu nổi nữa.
Không biết là đã qua bao lâu, bài diễn văn của Tống giám đốc cuối cùng cũng kết thúc. Anh đứng trên bục, đầu của tôi càng cúi thấp hơn. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn thoáng qua cả hội trường, giọng nói trong ký ức vang lên bên tai tôi: “Chúc mừng năm mới mọi người! Tôi tên Triển Tường, được điều đến phòng kinh doanh đảm nhận chức vụ…”
Đúng lúc ấy, Văn Viên của bộ phận hành chính tổng hợp đi đến bên cạnh tôi nói: “Hình như máy quay phim có vấn đề. Sau khi Tổng giám đốc phát biểu, có đổi một hộp băng khác nhưng giờ trên màn hình hiển thị lại không hiện lên dấu REC màu đỏ. Cô đến xem đi!”
Tôi thật sự muốn cho cô ấy một đấm! Máy quay phim được đặt giữa lối đi nhỏ thứ hai, bây giờ bảo tôi đi lần sờ nó! Ngất cho rồi.
Triển Tường, anh không thể hiểu rõ, em khát khao được gặp anh, nhưng tâm lý của em lại trở nên phức tạp khi đối mặt với tình huống gặp gỡ bất ngờ như thế này.
Em đã nghĩ rất nhiều lần, là phải gặp anh trong trạng thái tốt nhất, mặc một bộ quần áo xinh đẹp, mang đôi giày cao gót tinh tế, đeo bộ trang sức “Dệt hoa trên gấm”, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng thuần khiết đã được luyện tập từ trước, cúi mình đầy vẻ phong tình, còn có, ánh mắt toát ra vẻ mê ly giống như trong bộ phim văn nghệ vào thời trung học, và vẻ gợi cảm bình tĩnh nhưng lại vô cùng tao nhã thường có ở người Pháp. Chứ không phải giống như hiện nay, trong một bộ đồng phục nặng nề, tóc cột cao, gương mặt không son không phấn, đôi giày đế phẳng, cùng với, ánh mắt hoảng loạn nữa.
Năm bảy tuổi, lúc em gặp anh. Em đã gieo hạt giống mang tên anh xuống nơi mềm mại nhất trong trái tim mình.
Mười bốn tuổi, trên cổ chúng ta cùng đeo đồng tiền “Càn Long thông bảo” giống hệt nhau, anh cõng em trên lưng đi xuyên qua núi rừng, anh còn nói chờ em lớn lên.
Hạt giống ấy, đã nảy mầm trong trái tim em, ngày qua ngày, nó chậm rãi lớn lên cùng với em. Trở thành một cây đại thụ trưởng thành cao ngất, một cây đại thụ tình yêu. Vun tưới nó, không chỉ là tâm huyết, mà còn có những giọt nước mắt đau lòng khi nhớ đến anh. Không ai có thể hiểu được sự cố chấp và bướng bỉnh của một cô bé. Đó là thứ kỳ tích mà khó có thể tưởng tượng nổi! Em muốn thứ kỳ tích đó xuất hiện hoàn mỹ nhất trước mặt anh, để anh hiểu rằng, em đã trưởng thành; để bản thân em yên tâm rằng bản thân mình có thể đã đủ xứng đôi với anh.
Nhưng em nhất định phải bước đến chỗ đặt cái máy camera đó để sửa chữa nó, nhất định phải xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ em không muốn nhất thế này. Bởi vì em là nhân viên bộ phận vi tính. Đây là công việc của em.
Thông qua màn hình camera, em thấy được vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt anh. Nhưng em chỉ thấy vẻ kinh ngạc, không có gì khác, ví dụ như phấn khởi, ví dụ như vui vẻ, đều không có.
…
Anh rất hợp với vai trò người quản lý, hội tụ đủ phong độ của cấp trên. Không như sự vô thố của tôi, anh ấm áp, anh dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm của anh chỉ dừng lại trên người tôi hai giây, sau khi mỉm cười khẽ, đã chuyển đi hướng khác.
Nụ cười tươi này, khiến mọi người nhìn vào đều thấy vô cùng bình thường, không chứa bất kỳ hàm ý nào. Đó là nụ cười đúng mực thường thấy ở nơi làm việc.
Tôi giả vờ muốn lấy công cụ, từ cửa sau đi đến căn tin. Gió miền nam lạnh đến thấu xương đang không ngừng thổi. Trong cái lạnh tràn ngập vào mùa xuân, trong ngày hân hoan như thế này, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook