Yến Yến Chi Dao
-
C5: Chương 5
7.
Chuyện về vị Trạng nguyên Cố Trạch Sinh, thân mặc hồng bào đã thoát khỏi danh sách bị bắt rể, nay lại một lòng say đắm cầu thú ở trước cửa Thẩm phủ đã lan truyền rộng rãi ở kinh thành.
Trong vòng một ngày, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán rôm rả, ngay cả cái cọc hôn sự trước đây giữa ta và hắn cũng bị đem ra để bọn họ bàn tán.
Ngày xuân ấm áp, yến tước (*) hót véo von, làn gió thơm nhẹ nhàng lướt qua.
(*): 燕雀 [yànquè]: chim yến.
Ta vân vê món điểm tâm được đặt trên bàn, còn tiểu Đào thì đang phe phẩy chiếc quạt màn mây, tức giận nói: "Cái tên Cố Trạng nguyên đó sao lại không biết chừng mực như vậy chứ! Hắn ta biết hiện tại mình đã thành đại nhân vật rồi, nhưng vẫn cố chấp làm chuyện như thế này, khiến cho tiểu thư trở thành đề tài nói chuyện sau bữa cơm. Những người đó còn nói rằng Thẩm gia chúng ta ngay từ đầu đã ngại bần yêu phú, nhưng bây giờ Cố công tử đó cũng đã trở thành Trạng nguyên lang rồi, vậy mà hắn cũng không ngại chuyện trước kia vẫn nhất quyết muốn cầu thú, việc này chứng tỏ hắn thật lòng thật dạ, còn nói... còn nói...".
Ta lười biếng hỏi: "Còn nói gì nữa không?".
Tiểu Đào bĩu môi nói: "Tiểu Đào không nói nữa đâu, tiểu thư cứ coi như chưa nghe tiểu Đào nói gì hết đi. Cảnh xuân tươi đẹp như vậy, hà cớ gì phải khiến lỗ tai của người bị vấy bẩn bởi những lời ô uế như vậy chứ".
"Không phải nói là Thẩm gia vong ân phụ nghĩa (1), nói ta triêu tam mộ tứ (2), nói ta trèo cao, nói ta thủy tính dương hoa (3), còn gì nữa... để ta nhớ lại đã...".
(1): 忘恩负义 [wàngēnfùyì]
(2): 朝三暮四 [zhāosānmùsì]: thay đổi thất thường.
(3): 水性杨花 [shuǐxìngyánghuā]: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương; chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên.
"Tiểu thư!". Tiểu Đào dùng sức phe phẩy cây quạt: "Không cho người nói, cũng không được nói như thế! Không cho phép tiểu thư nói như vậy được, người phải quên đi, quên đi! Người xem, mẫu thân người làm phô mai hoa mùa xuân (*) trong trù phòng mới đấy, không phải người thích ăn món này nhất sao, người mau nếm thử đi!".
(*): 酥酪: [sūlào] Đồ ăn uống dùng sữa tinh luyện chế thành ~ yogurt.
春花酥酪 (?) xuân hoa tô lạc
Ta dựa vào song cửa sổ, một tay chống đầu, y phục mỏng manh thêu hình đám mây lay động theo gió.
Không ai hiểu rõ Cố Trạch Sinh hơn ta cả.
Ngươi cho rằng tình cảm của hắn thực sự sâu như biển cả, đến mức khó mà kiềm chế được?
Ha ha, đó chỉ là diễn hí (kịch) mà thôi, nếu diễn hí có quan vị, vậy Cố Trạch Sinh có thể tiến thẳng đến chức tể phụ (*) rồi đấy.
(*): 宰辅 [zǎifǔ]: Qua các đời, Tể tướng còn được gọi như Thừa tướng (丞相), Tướng quốc (相國), Tể phụ (宰輔), Tể hành (宰衡), hay Nội các tổng lý đại thần (內閣總理大臣).
Kiếp trước, lúc hắn mới vào triều, căn cơ vẫn chưa vững vàng, cho dù có phụ thân và ca ca ta giúp đỡ cũng đều bị người khác tính kế chèn ép khắp nơi.
Hắn cùng với thiên kim của Hộ bộ thượng thư Ngô Yên Nhiên đã diễn một màn kịch lớn trước mặt ta, đầu tiên cho dù có là làm thiếp nàng ta cũng bằng lòng, sau lại được thăng làm quý thiếp, cuối cùng vẫn mưu tính tới danh vị bình thê.
Lúc đó ta chỉ biết nhìn nàng ta khóc, thân bất do kỷ (không tự nguyện) nhìn nàng ta giả vờ yếu đuối, giả vờ oan ức, vì nhất thời mềm lòng mà ta đã vô tình thu nạp một ác quỷ.
Trong vài năm, để khiến Cố Trạch Sinh hưu (bỏ) ta, không nơi nào mà không có dấu tay của nàng ta, lần kinh tởm nhất là khi nàng ta dùng thuốc gi.ết ch.ết thiếp thất đang mang thai là Liễu phu nhân, sau đó giá họa lên đầu ta.
Trong cái bẫy chứng cứ hoàn hảo của nàng ta, ta muốn phản bác cũng không thể được, và ta nghiễm nhiên trở thành người có thủ đoạn tàn độc (tâm ngoan thủ lạc), tội ác tày trời.
Ta cứ nghĩ Cố Trạch Sinh sẽ lấy cái cớ ghen tuông này mà hưu ta, đến lúc đó thì cho dù Thẩm gia có muốn nói giúp ta cũng không thể nói được gì.
Tuy nhiên, trái với dự đoán của bọn họ, hắn vẫn im lặng, cuối cùng hắn đích thân giam ta vào từ đường, cũng nghiêm khắc ra lệnh cho những kẻ khác không được đến gần ta.
Bảy ngày ta ở từ đường cũng rất náo nhiệt.
Ngô Yên Nhiên đến, hết sức ngông cuồng nhục nhã ta, để ta bị người khác đánh mắng.
Liễu phu nhân cũng đến, nàng ta mắng chửi ầm lên sau đó là một màn khóc lóc kể lể với liệt tổ liệt tông.
Cố Trạch Sinh đến hỏi ta có phải ta ghen ghét đố kỵ mới làm chuyện như vậy không.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn lại tiếp tục nói một câu hết sức quái lạ: "Nếu nàng thú nhận, ta sẽ để nàng ra ngoài, ta cũng có thể đuổi Liễu thị đi, sau đó cũng sẽ đổi toàn bộ hạ nhân ở chỗ nàng".
Ta lạnh lùng đáp lại hắn: "Chưa làm chính là chưa làm, ngươi muốn hưu thì cứ việc hưu đi. Nếu ngươi còn nhớ đến ân tình của Thẩm gia ta thì tốt nhất là ngươi nên sớm đưa thư hòa ly cho ta đi".
Vẻ mặt hắn u ám mà ném lại một câu: "Nàng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó (ch.ết tâm)", sau đó hắn phất tay áo bỏ đi.
Trời lạnh cóng, ta ủ tay trong ống tay áo mà thành thành thật thật quỳ trong từ đường suốt bảy ngày.
Lần thứ hai ta trông thấy Ngô Yên Nhiên là lúc ta đang cầm một chiếc trâm cài tóc tua rua bằng mã não màu xanh nhạt, nàng ta đứng sau lưng ta nói.
Nàng ta mặc một chiếc áo mùa xuân màu hồng phấn, làn váy trắng như nước điểm xuyết đầy hoa đào ở trên đó, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, dáng vẻ vẫn là cành liễu đong đưa theo gió (*) như xưa.
(*): 弱柳扶风: nhược liễu phù phong.
Ta nhìn chằm chằm vào nàng ta một lúc lâu, rồi đột nhiên lờ mờ nhớ ra, tại sao nàng ta vẫn chưa gả cho Cố Trạch Sinh chứ?
Chẳng phải Cố Trạch Sinh đã nhất kiến chung tình với nàng ta sao, yêu nàng ta đến mức không thể dứt ra được kia mà? Hắn khen nàng ta dịu dàng, hiền thục, thi tình họa ý, tại sao hai người này vẫn chưa gặp nhau nhỉ?
Chuyện này không thể như thế được, hai người này trời sinh phải nên là một đôi, cũng đừng nên tách nhau ra mà gây tai họa cho người khác.
Thấy ta im lặng, Ngô Yên Nhiên lại lên tiếng: "Có thể đưa ta chiếc trâm này được không? Ta rất thích nó, hơn nữa ta thấy chiếc trâm này không quá hợp với khí chất của cô nương, vậy sao lại không thành toàn cho người hữu duyên?".
Từ nhỏ ta đã thích màu đậm và rực rỡ, nhưng Cố Trạch Sinh có vẻ rất thích những thứ mộc mạc và thanh sạch, đời trước, sau khi ta gả cho hắn, ta cũng bắt chước cách ăn mặc yểu điệu mỏng manh đó một cách kém cỏi như thế.
Ngô Yên Nhiên không ít lần đã lấy việc này ra để chế giễu ta, cũng giống như bây giờ, ở khắp mọi nơi nói rằng ta không tương xứng.
Ta chạm vào tua rua của chiếc trâm cài tóc, trong đầu ta giờ đây đều ngập tràn cảnh tượng Ngô Yên Nhiên dẫn theo một bà tử dữ tợn, đổ độc tửu vào người ta, nhốt ta ở trong phòng và hả hê nhìn ngọn lửa đang ngày một bùng lớn ở phòng ta.
Ta thực sự rất hận nàng ta, cho dù kiếp này nàng ta cũng chưa làm những chuyện xấu xa đó, nhưng khó mà ngăn ta hận nàng ta được.
Ta thản nhiên ném chiếc trâm xuống đất, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, ta nhấc chân giẫm nát chiếc trâm kia thành từng mảnh.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai?".
“Đồ vật gì mà ta đã nhìn trúng thì cho dù có bị giẫm nát trong bùn đất thối rữa ta cũng không cho người khác”.
Ta cũng không ngờ rằng có lúc ta cũng ngang ngược vô lý đến vậy, Ngô Yên Nhiên vuốt vuốt ngực, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Ta thật sự không ngờ Hoài Chi lại thích loại người ngang ngược vô lý như cô. Cũng thật may làm sao, ta còn tưởng loại nữ tử nào có khả năng cạnh tranh với ta, hóa ra lại là một nữ nhân không có giáo dưỡng, không biết lễ nghĩa như thế".
Ta cười vô cảm, lại cầm lấy một chiếc trâm khác, hỏi nàng ta: "Thích cái này không? Có vẻ rất hợp với khí chất của ngươi".
Ta coi khinh vẻ mặt kinh ngạc của nàng ta, rồi tiếp đó, ta buông lỏng ngón tay ra, chiếc trâm rơi xuống và ta lại giẫm lên nó.
"Cái này thì sao, thích không?".
Ta lại ném xuống rồi giẫm lên.
"Cái này cũng không tệ, thế nào? Thích không?".
Ta tiếp tục ném xuống và giẫm nát nó.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, có lẽ rốt cuộc nàng ta cũng hiểu được là ta đang sỉ nhục nàng ta.
Nàng ta cắn môi, sắc mặt tái nhợt hỏi ta: "Ta không biết mình đã đắc tội với Thẩm tiểu thư ở chỗ nào, sao cô cứ phải sỉ nhục ta như vậy chứ?".
Nàng ta lấy khăn tay xoa xoa thái dương: “Chớ không phải là Thẩm tiểu thư cũng nghe được tin đồn gần đây trong kinh, nên trong lòng có oán hận sao?”.
Kiếp trước, nàng ta cũng dốc sức dùng hết thủ đoạn để tung tin đồn nhảm ra bên ngoài, khiến người trong kinh thành bàn tán những chuyện không đúng về ta, và ca ngợi thục đức (phẩm hạnh hiền thục) của nàng ta, cũng là để mở đường cho nàng ta thượng vị.
Ta cười mỉa, kiếp này ta không có quan hệ gì với hai người bọn họ, vậy mà lại phải rơi vào lưới như ở kiếp trước sao.
Ta dựa vào bàn trang sức, dùng hai ngón tay chạm vào hạt ngọc bích trên chiếc trâm cài Thần nữ, uể oải trả lời: "Ờ, xin hỏi quý danh của tiểu thư là gì? Ta cũng chưa nghe lời đồn đại nào về cô, chỉ đơn giản là ta không thích khuôn mặt này của cô mà thôi".
Ngô Yên Nhiên tức giận đến mức dở sống dở ch.ết, nhưng cũng không thể làm gì được ta, chỉ biết cố nén giận mà vò nát chiếc khăn đang cầm trên tay của mình.
Thấy vậy, nha hoàn của nàng ta liều lĩnh xông tới: "Cô dám nói chuyện với tiểu thư của ta như vậy à, để xem ta có xé nát cái miệng của cô hay không!".
Tiểu Đào đã luyện công phu trong hai năm qua và đến bây giờ cũng đã tiến bộ rất nhiều, và em ấy cũng không còn là thân thể nhỏ bé ở kiếp trước chỉ có thể bị nha hoàn của Ngô Yên Nhiên tùy ý đánh đập nữa.
Nàng tiến lên một bước, lập tức làm cho nha hoàn kia vấp ngã, rồi giẫm lên giữa ngực của nàng ta và "chát chát" hai cái tát vào mặt nàng ta.
"Để xem ta có xé rách miệng của ngươi trước được hay không! Cái gì, ngươi mà cũng dám hô to gọi nhỏ với tiểu thư nhà ta à!"
Ta nhìn bóng lưng của tiểu Đào, đúng là rất sống động và mạnh mẽ.
Tiểu Đào, em cứ đánh mạnh vào, ta nói ở trong lòng, cứ báo thù kẻ đã cắt lưỡi của em ở kiếp trước cho tốt một chút.
Thấy vậy, Ngô Yên Nhiên sợ tới mức chế.t lặng người (*), kinh hoảng nói: "Dừng lại! Dừng lại! Các người đừng đánh nữa!".
(*): 目瞪口呆 [mùdèngkǒudāi] mục trừng khẩu ngốc: trợn mắt há hốc mồm (dumbstruck).
Tiểu Đào đè đánh nàng ta một lúc, sau đó đứng dậy, chỉnh lại váy, thở hổn hển đi đến bên cạnh ta.
"Hoài Chi! Ta gặp phải một bát phụ (*), chàng mau cứu ta với! Nàng ta vậy mà lại để nha hoàn của nàng đánh nha hoàn của ta đó".
(*): 泼妇 [pōfù]: người phụ nữ đanh đá.
Hoài Chi? Ta nghĩ một lúc, đây hình như là biểu tự (*) của Cố Trạch Sinh.
(*): 表字 [biǎozì]: tự; tên chữ (ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu).
Ta quay đầu nhìn lại, thấy Cố Trạch Sinh mặc một thân tùng bách thanh sam (áo xanh) đang đứng ở cửa, dù làm quan đã mấy năm nhưng hắn ta càng ngày càng xuất chúng.
Ngô Yên Nhiên ở bên cạnh kéo cánh tay hắn, nhưng hắn lại cau mày rồi nhẹ nhàng tránh đi.
Nhìn thấy hai người này có vẻ không quá thân quen cho lắm, lòng ta sinh ra cảm giác kì lạ, đời này ta cũng không chiếm đi vị trí chính thê của ngươi, sao ngươi còn chưa chịu lấy người trong lòng của ngươi đi?
Quên đi, dù sao thì cũng đâu dính dáng gì đến ta.
Ta quay lại và tiếp tục chọn đồ trang sức của mình, và trong khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người che khuất ánh nắng bên cạnh ta.
Khi ta ngẩng đầu lên, Cố Trạch Sinh mím chặt môi, nhìn thẳng vào ta và nói: "Ta không liên quan gì đến nàng ta, và ta cũng không qua lại với những nữ tử khác".
Ta cau mày, chuyện này thì có liên quan gì đến ta đâu chứ? Nói cho ta nghe để làm gì, ta cũng đâu quan tâm ngươi có tiếp xúc với nữ tử nhà ai hay không.
Ngay khi ta định nói, một giọng nói khác đã vang lên.
"Ngươi có qua lại với nữ tử nào thì có liên quan gì đến vị hôn thê của ta đâu chứ?".
Ta nhìn người vừa mới tới, trừng mắt nhìn hắn một cái: Vị hôn thê nào?!
Cố Trạch Sinh quay lại và thấy Tạ Yến Kỳ đang đi về phía hắn ta với một thanh kiếm.
Hắn mấp máy môi, thấp giọng hỏi: "Vị hôn thê?".
Tạ Yến Kỳ đi đến bên cạnh ta, cẩn thận nhìn ta từ đầu đến chân, sau đó mới thay ta trả lời: “Đúng vậy, Cố đại nhân, xin hãy để ý mặt mũi một chút, đừng lại gần vị hôn thê của ta như vậy, nếu ngài chọc ta tức giận, có là mệnh quan triều đình đi chăng nữa thì ta cũng đánh như thường".
Thật là, người này nói mà không biết xấu hổ miếng nào sao, ta kéo tay áo hắn để nhắc nhở hắn kiềm chế bản thân lại.
Có lẽ Cố Trạch Sinh nghĩ rằng ta đang tán tỉnh Tạ Yến Kỳ giữa thanh thiên bạch nhật, nên đã lập tức bỏ đi mà không quay đầu lại, Ngô Yên Nhiên trừng mắt nhìn ta rồi cũng vội vàng chạy theo hắn.
Trong cửa hàng chỉ còn lại ta và Tạ Yến Kỳ, hắn sờ sờ vào tai mình, bây giờ thì lại cúi đầu không nói gì.
Ta gõ lên bảng: "Chuyện này là ai dạy ngài đây?".
Tạ Yến Kỳ mạnh miệng: "Không có ai dạy ta hết, chỉ là ta thấy hắn không vừa mắt, cứ nhìn hắn nói chuyện với nàng là trong lòng ta lại cảm thấy rất khó chịu".
Ta "hừ" một tiếng: "Nhưng mà ai kêu ngài nói năng lộn xộn như vậy chứ? Ngài đang làm tổn hại thanh danh của ta đấy, nếu như ta không gả đi được...".
Tạ Yến Kỳ lập tức nói: "Không, nàng không cần gả đi đâu, ta, có thể tới cửa (ở rể)...".
Ta nghe không nổi nữa nên bảo tiểu Đào bỏ bạc xuống, sau đó dứt khoát bỏ đi.
Ta nghe thấy Tạ Yến Kỳ vội vội vàng vàng nói với người bán hàng: "Nàng ấy đã giẫm lên cái gì thì ta đều mua hết, còn nữa, toàn bộ những đồ mà ngươi trưng bày trong cửa hàng hôm nay ta cũng đều mua hết, ngươi gói rồi mang chúng đến Thẩm phủ giúp ta".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook