Yên Vũ
-
Chương 20: Ác mộng
Cho đến khi thu hết lá vàng, bộ đầu phân phó người khiêng thi thể đến phòng xác của nha môn.
Cũng mang má Từ và Mục Thanh Thanh, Yên Vũ, cùng với tất cả hoa nương của Xuân Hoa lâu đi.
Nhà giam của nha môn cả đêm bị nhồi nhét.
Yên Vũ và Mục Thanh Thanh có lẽ là phạm nhân được đối đãi tốt nhất. Một mình hai người cùng ở trong một gian phòng giam, không có bị nhốt chung với mọi người của Xuân Hoa lâu. Bốn phía đều là tường đá, chỉ còn lại một tấm cửa sắt và một cửa sổ nhỏ không chui lọt đầu để thông khí.
Xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã hơi sáng.
Mục Thanh Thanh dưới tác dụng của thuốc mê, đã bị mê man hồi lâu, hiện giờ gặp chuyện không may này thì đã sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Nhưng Yên Vũ lại rất buồn ngủ. Đầu tiên là lượn vòng với Lý công tử, sau khi bị Lý công tử bắt đi thì lại cùng Tuyên Thiệu tìm bản đồ bố trí phòng thủ thành bị giấu. Mới vừa được đưa về, vừa muốn trở về ngủ thì lại gặp được sự kiện giết người. Nhìn thấy trời sắp sáng, Yên Vũ đã buồn ngủ đến nỗi không cất đầu dậy nổi.
Cũng may là trong phòng giam bằng đá còn có một cái giường đá, bên trên trải chiếu, nói chung có thể nằm tạm.
“Tiểu thư, người có buồn ngủ không?” Yên Vũ di chuyển đến bên cạnh giường đá, thấp giọng hỏi.
Mục Thanh Thanh lắc đầu. “Lúc này ta nào có tâm tư buồn ngủ chứ. Một khi ta nhắm mắt lại thì chính là thi thể của Linh Lan…Yên Vũ, sao muội bình thường, không có bộ dáng sợ hãi một chút nào vậy? Chúng ta bị nhốt ở đây, cũng không biết khi nào thì mới có thể được thả ra? Nếu bắt được hung thủ mới có thể thả chúng ta đi…”
Mục Thanh Thanh nói xong thì dừng lại, bởi vì Yên Vũ đã xoay người nằm lên nệm rơm trên giường đá, nhắm mắt nghỉ ngơi. “Thật sự là phục muội, như vậy cũng có thể ngủ được?” Mục Thanh Thanh đi tới, cởi áo khoác ngoài của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Yên Vũ.
Yên Vũ thật sự rất buồn ngủ, nhưng giữa mơ mơ màng màng vẫn có đủ loại âm thanh chui vào trong tai.
Dường như là phòng giam thông thường bên kia đã bắt đầu thẩm vấn. Thân là bà chủ, má Từ là người đầu tiên bị xét hỏi.
Yên Vũ loáng thoáng nghe được má Từ nói: “Có một vị công tử trẻ tuổi, ra tay vô cùng hào phóng, không có chỉ rõ cô nương nào, bảo ta gọi một đoàn hoa nương đến phòng bao, hắn liếc mắt một cái liền vừa ý Linh Lan, chỉ chừa một mình Linh Lan ở lại phòng bao… Sau đó lại thấy hắn ôm Linh Lan đứng ở chỗ lan can lầu hai, tung xuống lầu vàng lá nát. Bất kể là hoa nương hay khách đều nhốn nháo, tất cả mọi người đang tranh vàng lá… Nhưng sau đó, Linh Lan bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, bị đẩy khỏi lầu hai. Mọi người lúc này đều hoảng hốt tâm thần, tiếp đó chạy ra ngoài. Ta cũng không nhìn thấy công tử kia khi nào, từ chỗ nào rời đi.”
“Còn nhớ rõ tướng mạo của người đó không?” Nha sai thẩm vấn hỏi.
Má Từ lắc đầu. “Hôm qua rất nhiều khách, ta phục vụ hắn một hồi lúc hắn muốn chọn hoa nương hầu hạ trong phòng bao. Sau đó, lúc hắn tung vàng lá thì ta đã ở dưới lầu, không thấy rõ, cũng không nhớ được…”
Bên trong Yên Vũ hỗn loạn, đầu óc suy nghĩ cũng không được hết sức tỉnh táo.
Cảnh hiện trường án mạng ở Xuân Hoa lâu dần dần bị một cảnh khác thay thế.
Nàng bị biểu ca nắm chặt, đứng ở góc đường, nhìn về phía phủ Thừa tướng ánh lửa ngất trời. Nàng lớn tiếng gào khóc, liều mạng đánh biểu ca để hắn buông mình ra, nàng muốn đi cứu cha mẹ.
Nhưng biểu ca mặc cho nàng đánh đá, chỉ chăm chú túm chặt nàng không buông.
Nước mắt nàng khiến cho ánh lửa mơ hồ, khiến cho bóng dáng của biểu ca cũng mơ hồ.
“Ngươi thả ra! Thả ra! Cha mẹ ta còn đang ở bên trong. Ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội còn đang ở bên trong! Người nhà của ta đều ở bên trong! Ngươi thả ra!” Nàng tru lên.
Nhưng biểu ca lại túm nàng thật chặt.
Nàng cúi người cắn một miếng trên tay biểu ca. Nàng cắn vừa mạnh vừa ác liệt, rất nhanh liền có mùi máu tràn ngập trong miệng.
Nhưng tay biểu ca vẫn không thả lỏng một chút nào. “Cha mẹ của ta cũng ở bên trong. Bây giờ lửa quá lớn, muội hoàn toàn không vào được!”
Bỗng nhiên lúc có giọt nước lạnh lẽo rơi trên cổ nàng, nàng ngẩng đầu thì thấy mặt biểu ca đầy nước mắt.
Nàng tức khắc không còn sức giãy dụa… Đúng vậy, cha mẹ của biểu ca cũng ở bên trong.
Ngoại trừ nàng và biểu ca, đúng một trăm tám mươi bảy miệng người, tất cả đều cùng phủ Thừa tướng to như vậy hoá thành tro bụi…
Cũng mang má Từ và Mục Thanh Thanh, Yên Vũ, cùng với tất cả hoa nương của Xuân Hoa lâu đi.
Nhà giam của nha môn cả đêm bị nhồi nhét.
Yên Vũ và Mục Thanh Thanh có lẽ là phạm nhân được đối đãi tốt nhất. Một mình hai người cùng ở trong một gian phòng giam, không có bị nhốt chung với mọi người của Xuân Hoa lâu. Bốn phía đều là tường đá, chỉ còn lại một tấm cửa sắt và một cửa sổ nhỏ không chui lọt đầu để thông khí.
Xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã hơi sáng.
Mục Thanh Thanh dưới tác dụng của thuốc mê, đã bị mê man hồi lâu, hiện giờ gặp chuyện không may này thì đã sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Nhưng Yên Vũ lại rất buồn ngủ. Đầu tiên là lượn vòng với Lý công tử, sau khi bị Lý công tử bắt đi thì lại cùng Tuyên Thiệu tìm bản đồ bố trí phòng thủ thành bị giấu. Mới vừa được đưa về, vừa muốn trở về ngủ thì lại gặp được sự kiện giết người. Nhìn thấy trời sắp sáng, Yên Vũ đã buồn ngủ đến nỗi không cất đầu dậy nổi.
Cũng may là trong phòng giam bằng đá còn có một cái giường đá, bên trên trải chiếu, nói chung có thể nằm tạm.
“Tiểu thư, người có buồn ngủ không?” Yên Vũ di chuyển đến bên cạnh giường đá, thấp giọng hỏi.
Mục Thanh Thanh lắc đầu. “Lúc này ta nào có tâm tư buồn ngủ chứ. Một khi ta nhắm mắt lại thì chính là thi thể của Linh Lan…Yên Vũ, sao muội bình thường, không có bộ dáng sợ hãi một chút nào vậy? Chúng ta bị nhốt ở đây, cũng không biết khi nào thì mới có thể được thả ra? Nếu bắt được hung thủ mới có thể thả chúng ta đi…”
Mục Thanh Thanh nói xong thì dừng lại, bởi vì Yên Vũ đã xoay người nằm lên nệm rơm trên giường đá, nhắm mắt nghỉ ngơi. “Thật sự là phục muội, như vậy cũng có thể ngủ được?” Mục Thanh Thanh đi tới, cởi áo khoác ngoài của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Yên Vũ.
Yên Vũ thật sự rất buồn ngủ, nhưng giữa mơ mơ màng màng vẫn có đủ loại âm thanh chui vào trong tai.
Dường như là phòng giam thông thường bên kia đã bắt đầu thẩm vấn. Thân là bà chủ, má Từ là người đầu tiên bị xét hỏi.
Yên Vũ loáng thoáng nghe được má Từ nói: “Có một vị công tử trẻ tuổi, ra tay vô cùng hào phóng, không có chỉ rõ cô nương nào, bảo ta gọi một đoàn hoa nương đến phòng bao, hắn liếc mắt một cái liền vừa ý Linh Lan, chỉ chừa một mình Linh Lan ở lại phòng bao… Sau đó lại thấy hắn ôm Linh Lan đứng ở chỗ lan can lầu hai, tung xuống lầu vàng lá nát. Bất kể là hoa nương hay khách đều nhốn nháo, tất cả mọi người đang tranh vàng lá… Nhưng sau đó, Linh Lan bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, bị đẩy khỏi lầu hai. Mọi người lúc này đều hoảng hốt tâm thần, tiếp đó chạy ra ngoài. Ta cũng không nhìn thấy công tử kia khi nào, từ chỗ nào rời đi.”
“Còn nhớ rõ tướng mạo của người đó không?” Nha sai thẩm vấn hỏi.
Má Từ lắc đầu. “Hôm qua rất nhiều khách, ta phục vụ hắn một hồi lúc hắn muốn chọn hoa nương hầu hạ trong phòng bao. Sau đó, lúc hắn tung vàng lá thì ta đã ở dưới lầu, không thấy rõ, cũng không nhớ được…”
Bên trong Yên Vũ hỗn loạn, đầu óc suy nghĩ cũng không được hết sức tỉnh táo.
Cảnh hiện trường án mạng ở Xuân Hoa lâu dần dần bị một cảnh khác thay thế.
Nàng bị biểu ca nắm chặt, đứng ở góc đường, nhìn về phía phủ Thừa tướng ánh lửa ngất trời. Nàng lớn tiếng gào khóc, liều mạng đánh biểu ca để hắn buông mình ra, nàng muốn đi cứu cha mẹ.
Nhưng biểu ca mặc cho nàng đánh đá, chỉ chăm chú túm chặt nàng không buông.
Nước mắt nàng khiến cho ánh lửa mơ hồ, khiến cho bóng dáng của biểu ca cũng mơ hồ.
“Ngươi thả ra! Thả ra! Cha mẹ ta còn đang ở bên trong. Ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội còn đang ở bên trong! Người nhà của ta đều ở bên trong! Ngươi thả ra!” Nàng tru lên.
Nhưng biểu ca lại túm nàng thật chặt.
Nàng cúi người cắn một miếng trên tay biểu ca. Nàng cắn vừa mạnh vừa ác liệt, rất nhanh liền có mùi máu tràn ngập trong miệng.
Nhưng tay biểu ca vẫn không thả lỏng một chút nào. “Cha mẹ của ta cũng ở bên trong. Bây giờ lửa quá lớn, muội hoàn toàn không vào được!”
Bỗng nhiên lúc có giọt nước lạnh lẽo rơi trên cổ nàng, nàng ngẩng đầu thì thấy mặt biểu ca đầy nước mắt.
Nàng tức khắc không còn sức giãy dụa… Đúng vậy, cha mẹ của biểu ca cũng ở bên trong.
Ngoại trừ nàng và biểu ca, đúng một trăm tám mươi bảy miệng người, tất cả đều cùng phủ Thừa tướng to như vậy hoá thành tro bụi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook