Yên Vũ
Chương 144: Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít

Nhưng thấy nàng vừa dứt lời, Lưu ma ma liền hơi nhíu mày lại, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Tuyên phu nhân gật đầu. “Vậy để một mình Vương Liễu thị lại, còn lại thì đưa về thôn trang đi.”

“Phu nhân, thiếu phu nhân, bà vú phải nuôi sữa cho em bé, còn phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của em bé. Quá chất phác có thể không tốt lắm đối với em bé hay không?” Lưu ma ma nhỏ giọng nói.

Tuyên phu nhân nghe vậy suy nghĩ một chút, nhìn về phía Yên Vũ.

“Bà ta ngược lại cũng không nên nói quá nhiều, thành thật yên phận là được, cũng không cần em bé quá gần gũi với bà ta.” Yên Vũ hơi rũ mắt, nhìn ngón tay của mình.

Nuôi em bé bằng sữa mẹ vốn là việc thân mật. Nếu như mượn quan hệ của bà vú, quá gần gũi với em bé, ngay cả mẹ đẻ là nàng đều cũng phải đứng xê sang bên, nàng có thể chịu không nổi.

Người dáng hơi mập Trương Lý thị kia gấp gáp muốn biểu hiện mình như vậy, muốn lưu lại phủ như vậy, chính là người có tâm tư muốn trèo lên trên, không chịu tầm thường. Tâm tư này đặt ở chỗ khác thì ngược lại cũng không là gì, nhưng mà đặt ở trên người bà vú thì lại không được.

Tối thiểu, nàng khó có thể dễ dàng chấp nhận.

“Vậy thì con tự quyết định đi.” Tuyên phu nhân gật đầu.

Yên Vũ lại thỉnh an rồi đứng dậy rời đi. Lúc rời đi thì cho người gọi Vương Liễu thị theo.

Yên Vũ ra khỏi viện của Tuyên phu nhân, trong tai vẫn nghe được Lưu ma ma ở bên cạnh Tuyên phu nhân, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, sao người không quyết định thay cho thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm. Người chăm sóc em bé phải là người thích hợp. Trương Lý thị kia nhìn lanh lợi, giỏi giang, không phải là tốt hơn một chút sao?”

Tuyên phu nhân khoát tay một cái. “Đã để cho nó tự chọn, ta không can thiệp vào quá nhiều, ta chỉ sắp đặt cửa thứ nhất là tuyển người từ thôn trang đến là được rồi.”

Yên Vũ khoé miệng mỉm cười, chậm rãi đi xa. Thình lình nghiêng mặt sang bên hỏi Lục Bình: “Lưu ma ma và Trương lý thị kia có phải là có thân thích gì không?”

Lục Bình sững sờ. “Trương Lý thị là từ thôn trang đến, nô tỳ không rõ lắm.”

“Đi hỏi thăm một chút.” Yên Vũ thấp giọng phân phó.

Lục Bình trả lời.

Vương Liễu thị vẫn lặng yên theo ở phía sau, cúi thấp đầu, cũng không nhiều lời.

Yên Vũ trở lại trong viện của mình.

Nàng cho người kêu Vương Liễu thị đến bên cạnh mình.

Vương Liễu thị nhún người hành lễ.

“Đứng lên nói chuyện đi.” Yên Vũ nhẹ nhàng nói. “Con của ngươi được nửa tuổi rồi?”

“Dạ.” Vương Liễu thị hơi có chút khẩn trương.

“Là bé trai hay là bé gái, bây giờ ở đâu?”

“Còn đang ở thôn trang, tổ mẫu của nó trông nom. À, là một bé trai.” Vương Liễu thị cúi đầu thấp hơn chút.

“Ừm, vậy thì đem đến phủ đi.” Yên Vũ nói.

Vương Liễu thị nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Yên Vũ, phát hiện mình như vậy là thất lễ, mới đột nhiên cúi đầu. “Cảm… cảm ơn thiếu phu nhân!”

Trong giọng nói vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên mừng rỡ.

“Cũng không biết ta khi nào mới sinh, để cho mẹ con các ngươi chia lìa, sữa bị nghẹn thì ngược lại cũng không tốt. Hơn nữa ẵm tới cũng khiến ngươi an tâm.” Giọng nói của Yên Vũ dịu dàng nhẹ nhàng, không có một chút áp bức nào.

Lúc này Vương Liễu thị mới không khẩn trương nữa, trong giọng nói tràn đầy vui mừng. “Cảm ơn thiếu phu nhân! Cảm ơn thiếu phu nhân!”

Yên Vũ nghe tiếng Lục Bình trở lại, liền đuổi Vương Liễu thị xuống dưới.

Gọi Lục Bình vào.

“Chủ tử nói không sai chút nào, Trương Lý thị kia là con dâu của muội muội của Lưu ma ma.” Lục Bình lau mồ hôi trên trán, nói.

Trong phòng bày bồn băng, trên cửa sổ có lồng lụa mỏng ngăn muỗi, khí nóng dường như đều bị ngăn ở bên ngoài. Nghe tiếng ve ra rả bên ngoài, trong phòng cũng không có quá nóng.

“Đưa Trương Lý thị kia về thông trang rồi sao?” Yên Vũ gật đầu hỏi.

“Còn chưa. Còn đang ở trong viện của phu nhân.” Lục Bình trả lời.

Yên Vũ cười khẽ. “Mặc kệ bà ta, ngươi cho người đến thôn trang nhận lấy con của Vương Liễu thị, an bài Vương Liễu thị ở trong viện của chúng ta, cho người để ý Trương Lý thị kia một chút.”

“Dạ.” Lục Bình đáp, lại khẽ ngẩng đầu nhìn Yên Vũ. “Chủ tử, là muốn đề phòng Trương Lý thị kia một chút sao? Bà ta chỉ mới tới từ thôn trang hôm nay, có thể làm cái gì ở trong phủ?”

“Tuy bà ta mới tới hôm nay, nhưng có lẽ tâm tư e là đã động từ sớm. Ở trong phòng của mẫu thân, bà ta cười vẻ chắc chắn như vậy, có lẽ là cảm thấy mình nhất định có thể lưu lại. Bây giờ lại không thể, chỉ sợ sẽ không từ bỏ.” Yên Vũ nhàn nhạt nói. “Nếu đã cắt đứt ý niệm thì cần gì còn ở lại trong viện của mẫu thân không đi?”

Lục Bình gật đầu, đầu chân mày cau lại, lui xuống.

Buổi trưa, lúc Yên Vũ ngủ trưa, bị một trận tiếng ve kêu phá lên đánh thức.

Nàng nhắm mắt nằm trên giường, lười nhác không muốn cử động chút nào. Mặc dù biết mình vừa thức giấc, e là cũng sẽ không ngủ thêm chút nào nữa, nhưng vẫn không muốn xuống giường, chỉ hơi trở mình, hong khô lớp mồ hôi mỏng trên lưng.

Lỗ tai khẽ động, nghe thấy được tiếng nói chuyện thật nhỏ.

Dường như truyền tới từ dưới giàn nho trong sân.

“Muội muội thật sự có phúc lớn, có thể ở lại bên cạnh thiếu phu nhân, nuôi sữa cho tiểu thiếu gia trong phủ của chúng ta.”

Không nghe thấy người trả lời, người nói dừng một chút rồi nói thêm: “Nghe nói thiếu phu nhân thật ôn hoà, còn phái người đi thôn trang đón con của ngươi tới?”

“Vâng.”

“Hừm, muội muội đây thật là kiếp trước đã tu được may mắn đó! Thật sự khiến người ta hâm mộ, nên quý trọng thật tốt.”

“Ừm.”

“Nhưng sữa của ngươi nuôi đủ hai đứa bé sao? Con ngươi còn theo ngươi, nhất định là chưa dứt sữa, mới nửa tuổi, chậc chậc.”

“Không đủ thì dĩ nhiên là ưu tiên cho chủ tử …”

“Đây là dĩ nhiên. Nhưng mà chẳng phải là con của ngươi hơi đáng thương sao? Ta vốn cho rằng chuyện tốt sẽ rơi xuống trên đầu ta, không ngờ bây giờ… Ài, không sao, đây cũng là duyên phận. Trước khi ta tới, mẹ chồng ta cho ta một phương thuốc, nói là có thể thúc sữa, uống thang này thì sữa đủ vô cùng. Đừng nói là hai đứa bé, ngay cả ba đứa bé cũng đủ. Ngươi thấy ta sữa nhiều như vậy, Hổ đầu nhà ta nuôi béo trắng là do ta trước đó đã bắt đầu uống thang thuốc có tác dụng thúc sữa này.”

“Thật, thật sự? Đủ nuôi hai đứa bé?”

“Dĩ nhiên là thật. Đều là tỷ muội sống ở thôn trang, ta lừa ngươi làm cái gì? Cho ngươi phương thuốc, sau này ngươi có tương lai thì nhớ đến ta là được rồi, hì hì.”

“Ừm, ta nhớ kỹ tỷ tỷ thật là tốt!”

“À, ngươi uống thang thuốc thúc sữa nhưng vạn lần không thể để cho chủ tử biết. Chủ tử mà biết, còn tưởng rằng ngươi không đủ sữa đó! Như vậy chắc chắn sẽ không cần ngươi, cho nên ngươi lén uống là được.”

Lúc này Yên Vũ đã hoàn toàn tỉnh lại, biết người nói chuyện là Trương Lý thị và Vương Liễu thị, hai bà vú mới đến từ thôn trang hôm nay.

Liền vẫn nằm trên giường, lắng tai nghe.

“Không để cho chủ tử biết?” Vương Liễu thị hỏi một câu.

“Đúng vậy. Ngươi nghĩ đi, chủ tử thấy toa thuốc này thì biết là thúc sữa, tại sao ngươi phải uống thuốc thúc sữa? Còn không phải là sợ thiếu sữa sao? Cũng là vì ngươi sữa nhiều nên mới chọn ngươi đến bên cạnh chủ tử, bây giờ không xong, chủ tử còn có thể dùng ngươi sao?” Trương Lý thị thấp giọng, dẫn dắt từng bước, nói.

Vương Liễu thị gật đầu, nhận lấy phương thuốc.

“Cho ngươi, giúp người giúp đến cùng. Thuốc này ta uống không đến hai lần, hiệu quả thúc sữa cực kỳ tốt. Ngươi giữ đi, hôm nay ngươi vừa tới, đi ra ngoài mua thuốc cũng không tiện. Ta phải đi rồi, trở lại thôn trang sẽ kêu mẹ chồng ta cho ta vài thang.” Trương Lý thị đến có chuẩn bị.

“Chuyện này…” Vương Liễu thị lúc đầu không nhận, không chịu nổi mấy phen cứng rắn của Trương Lý thị, cuối cùng vẫn nhận gói thuốc kia.

“Được rồi, nhìn thời gian, đoán chừng chủ tử cũng sắp thức. Ngươi tay chân cần nhanh lên một chút, lưu lại ấn tượng tốt với chủ tử. Tỷ tỷ đi đây, mai này ngươi cũng đừng quên tỷ tỷ.” Trương Lý thị đứng dậy, cười nói.

Vương Liễu thị cũng đứng dậy. “Sẽ không, tỷ tỷ đi khoẻ.”

Nghe tiếng bước chân của Trương Lý thị ra khỏi cửa viện.

Yên Vũ mới ngồi dậy từ trên giường.

Nàng không tin Trương Lý thị sẽ có lòng tốt như vậy, lại đưa phương thuốc cho Vương Liễu thị, người đoạt đi cơ hội của bà ta.

Nhưng chuyện này nàng cũng không tính để ý tới.

Chỉ nhìn xem tự Vương Liễu thị sẽ làm gì.

Nàng muốn tìm một nhũ mẫu thành thật, yên phận cho con, cũng không phải là muốn tìm một người có tâm tư. Hơn nữa, người bị lừa gạt dễ dàng như vậy, có thể nói là nhũ mẫu ngu xuẩn.

“Lục Bình.” Yên Vũ khẽ kêu một tiếng.

Lục Bình canh giữ ở gian ngoài lập tức đi vào, hầu hạ nàng thức dậy.

“Thiếu phu nhân, hôm nay mặt trời tốt, bọn nô tỳ đem mấy thứ cần của tiểu công tử ra phơi. Lúc nô tỳ trở lại từ bên ngoài, nhìn thấy trong viện của phu nhân đã đang phơi nắng, đầy một viện. Quần áo, tã lót của tiểu công tử e là dùng một lần rồi bỏ cũng đủ đến sang năm.” Lục Bình khẽ cười nói.

Yên Vũ cười bất đắc dĩ. Khoảng thời gian này, nàng vì lấy lòng Tuyên phu nhân mà không ít lần chạy đến viện của bà làm quần áo.

Sau đó nàng thình lình thấy ra máu, không đi nữa, Tuyên phu nhân ngược lại bị khơi lên hăng hái, một ngày không làm đến một hai bộ quần áo nhỏ thì thật quẫn.

Con nít lớn nhanh, thật ra hoàn toàn không cần làm nhiều như vậy.

Sau đó lại thấy Tuyên phu nhân ngay cả quần áo thu đông đều làm thật nhiều bộ. Quần áo của bé trai, bé gái đều có, thật hơi quá nhiều.

Hai chủ tớ đang nói chuyện, lại nghe thấy Vương Liễu thị ở bên ngoài cầu kiến.

“Vào đi.” Yên Vũ gọi.

Vương Liễu thị vào cửa, liền đưa ra phương thuốc mà Trương Lý thị đã lén lút đưa cho mình.

Lục Bình kinh ngạc nhìn bà ta.

Yên Vũ thì khẽ nở nụ cười.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ không biết chữ, cũng không dám tự quyết định. Đây là phương thuốc Trương Lý thị cho nô tỳ.” Vương Liễu thị kể lại từ đầu đến cuối đối thoại của hai người.

Lục Bình tiến lên nhận lấy phương thuốc cùng gói thuốc, giao cho Yên Vũ.

Yên Vũ xem phương thuốc một chút. Mặc dù nàng đều biết tên thuốc, nhưng không biết được dược tính, cũng không biết phương thuốc này rốt cuộc là tốt hay xấu.

“Ngươi yên tâm, nhận con của ngươi đến đây dĩ nhiên là sẽ không bỏ mặc nó. Trong viện của chúng ta có nhà bếp nhỏ, đầu bếp nữ trong viện của mẫu thân sẽ sắc thuốc bổ thúc sữa, nhất định sẽ không để cho ngươi thiếu sữa. Nếu hai đứa bé không đủ sữa bú thì dĩ nhiên là con trai ngươi phải chịu uất ức một chút. Nhưng dù sao con của người cũng đã nửa tuổi, đã có thể ăn chút cháo nhuyễn, há có thể để nó bị đói?” Yên Vũ chậm rãi nói. “Nếu ngươi thật sự lo lắng, bây giờ nên nói rõ ràng, ta sẽ xin mẫu thật tìm một bà vú khác đến.”

Vương Liễu thị nghe vậy, lụp bụp quỳ rạp xuống đất. “Chủ tử tha tội, nô tỳ không có lo lắng, những điều này nô tỳ đều biết, nhất định là phải ưu tiên cho chủ tử. Con của nô tỳ bây giờ đã có thể uống chút nước cơm, cho nên ở lại thôn trang cũng được. Chỉ cầu chủ tử có thể cho nó… cho nó khi dứt sữa thì có thể tới phủ cũng được…”

Nếu con của bà vú có thể tới phủ, tuổi cũng xấp xỉ cùng tiểu công tử, sau này trưởng thành, hơn phân nửa là có thể hầu hạ ở bên cạnh tiểu công tử, tất nhiên là tiền đồ sáng vô hạn, ở thôn trang không cách nào so bằng.

Làm mẹ đều mong muốn con của mình tốt, cũng muốn dốc hết toàn lực kiếm tiền đồ tốt cho con của mình.

Tâm tư như thế cũng không đáng trách, chỉ cần suy nghĩ không đi lệch đường là được.

“Ngươi đứng dậy đi, ta cũng không có ý trách ngươi, chỉ là nói rõ ràng ra thì tốt hơn.” Yên Vũ giơ tay lên. “Nhận con ngươi đến cũng là miễn cho ngươi nhung nhớ. Thuốc và phương thuốc này để lại chỗ ta, ngươi đi xuống đi.”

Vương Liễu thi lau lau mồ hôi rịn trên trán, khom người lui ra ngoài.

Ánh mắt Yên Vũ rơi vào trên gói thuốc kia. “Cầm đi cho phủ y xem.”

Lục Bình gật đầu đang muốn đi, Yên Vũ lại gọi nàng ta lại.

“Sau khi cho phủ y xem, ngươi đi điều tra một chút, phương thuốc này của Trương Lý thị rốt cuộc là từ đâu mà đến, thuốc này thì từ đâu mà hốt được? Bà ta chắc chắn mình có thể được chọn như vậy, cũng sẽ không mang thuốc theo trên người trong thời gian từ thôn trang tới đây.”

“Dạ!” Lục Bình gật đầu, lui ra ngoài.

Buổi tối, lúc Tuyên Thiệu về, Yên Vũ nói với hắn chuyện mẫu thân đã mời bà vú rồi.

Còn nói có mẫu thân ở đây, mình thật sự cái gì cũng không phải lo nghĩ, thật là tốt.

Tuyên Thiệu thấy nàng mặt mày tươi tắn, mập hơn một vòng so với trước kia, nhìn cái bụng nhô lên của nàng, nghe lời nói thả lỏng của nàng thì cảm thấy trong lòng rất tốt.

Lục Bình vừa trở về từ bên ngoài, dường như muốn báo cáo chút gì với Yên Vũ, nhưng bị Yên Vũ dùng ánh mắt cản lại.

“Thấy phu nhân có thể yên tâm dưỡng thai, không có chỗ nào ưu phiền, đó là tốt nhất.” Tuyên Thiệu bỏ chén đũa xuống, súc miệng, uống trà nhạt.

“Vậy còn chàng, bên ngoài có việc gì phiền lòng không?” Yên Vũ ngồi bên cạnh hắn, không quá tao nhã dựa lưng vào ghế ngồi.

“Một tiểu lại của nha môn có thể có việc gì để phiền lòng?” Tuyên Thiệu cười một tiếng.

Yên Vũ nghiêng người tới gần hắn, thấp giọng hỏi: “Lúc tết Nguyên Tiêu, chẳng phải là Hoàng thượng đã chuẩn bị truyền ngôi cho Thái tử sao? Còn nói mình cảm thấy đạo pháp mơ hồ có đột phá, sao bây giờ cũng không nghe thấy động tĩnh gì vậy?”

Tuyên Thiệu liếc nàng một cái, giơ tay lên véo véo lỗ mũi của nàng. “Tò mò thế?”

Yên Vũ dựa trở lại trên ghế. “Rãnh rỗi buồn chán, coi như nghe thoại bản đi, có thể có bát quái gì ở bên trong?”

Tuyên Thiệu lắc đầu. “Không phải là bát quái, là lòng người. Nắm trong tay vật gì đó, nếu cho đi, luôn sẽ có chút luyến tiếc. Hơn nữa chuyện lúc tết Nguyên Tiêu liên luỵ đến Tuyên gia, liên luỵ đến Cao Khôn, Hoàng thượng dù sao cũng hơi thất vọng đối với Thái tử, không yên lòng giao giang sơn này cho con trai.”

“Cuối cùng Cao Khôn tìm ai ghép vào cho đủ?” Yên Vũ nhớ về sau Hoàng đế giao chuyện điều tra thích khách cho Cao Khôn.

“Một thái giám tập sự… Hắn vốn muốn kéo Hoàng thành ti xuống nước, mặc dù Tuyên gia không còn vinh quang như ngày xưa nữa, nhưng cũng không thể để cho hắn khi không vu cáo hãm hại.” Tuyên Thiệu ngẩng đầu nhéo nhéo huyệt Kính Minh*. “Bây giờ không nghĩ đến những thứ kia, ta chỉ mong đợi con trai của ta mau mau sinh ra là tốt rồi.”

(*Huyệt Kính Minh: ở giữa đầu chân mày và khoé trong của mắt)

Yên Vũ cười nhìn hắn.

“Yên Vũ.” Tuyên Thiệu bỗng nhiên mở mắt, đặc biệt nghiêm túc nhìn nàng chăm chú. “Ta sẽ rất cố gắng, rất cố gắng làm một phụ thân tốt, nhưng dù sao ta cũng không có kinh nghiệm, nếu như, nếu như là không làm được, nàng nhất định phải nói cho ta biết.”

Yên Vũ bị vẻ trịnh trọng của hắn làm hơi kinh sợ, cũng chăm chú nhìn ngược lại hắn, trịnh trọng gật đầu. “Ừm, bây giờ xem ra chàng đã rất giống một người cha tốt.”

Mãi đến ngày hôm sau, Tuyên Thiệu rời nhà thì Yên Vũ mới có cơ hội hỏi tin tức Lục Bình điều tra về.

“Phương thuốc kia không có vấn đề, đúng là thuốc thúc sữa thông thường. Nhưng mà thuốc kia… trong thuốc có thêm lượng lớn mạch nha. Mạch nha có hiệu quả phục hồi sữa.” Lục Bình nói.

Yên Vũ gật đầu. “Đây coi như bất ngờ, Trương Lý thị nhìn cũng không giống như là người hảo tâm.”

“Nhưng mà thiếu phu nhân…” Lục Bình muốn nói lại thôi.

Yên Vũ ngẩng đầu nhìn nàng ta. “Nói.”

“Người lại đoán đúng. Thuốc kia không phải là Trương Lý thị mang tới từ thôn trang, mà là Lưu ma ma bên cạnh phu nhân mua về từ bên ngoài. Bà già Trương trông coi cửa hông thấy Lưu ma ma chưa đến buổi trưa đã hốt hốt hoảng hoảng ra khỏi phủ, lúc vào phủ đã đụng vào bà ta, gói thuốc trong ngực bị rớt ra.” Lục Bình dừng một chút, lại nói. “Vốn điều này cũng không thể kết luận thuốc của Trương Lý thị là Lưu ma ma mua về. Nhưng vừa rồi Lưu ma ma nửa đường gặp Linh Nhi, Linh Nhi ngửi được trên người bà ta có mùi thuốc đông y, vừa vặn giống như đúc với thuốc trong gói thuốc này.”

Yên Vũ nhất thời không nói gì.

Lục Bình nheo mắt nhìn sắc mặt của nàng, thận trọng nói: “Lưu ma ma này cũng không coi là có ý xấu, bất quá rất có thể nhận được ích lợi gì từ Trương Lý thị kia, muốn giúp Trương Lý thị trở thành nhũ mẫu của tiểu công tử mà thôi. Mạch nha cũng không thương tổn cái gì, nô tỳ nghe phủ y nói, phụ nữ cai sữa cho con đều dùng mạch nha để phục hồi sữa, đối với thân thể không có điều hại gì.”

Thấy Yên Vũ vẫn không nói gì, nàng ta lại nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng là người bên cạnh phu nhân, có lẽ đã đáp ứng với Trương Lý thị, thấy bà ta không được chọn nên bẽ mặt chứ gì? Cũng may không tạo thành ảnh hưởng gì, Trương Lý thị đã bị đưa về thôn trang rồi…”

Yên Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Bình một chút. “Ngươi sợ đắc tội với Lưu ma ma?”

Lục Bình vội lắc đầu. “Không phải vậy, không phải vậy, nô tỳ sao lại sợ bà ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương