Yên Vũ
-
Chương 142: Cảm ơn nàng
Hoàng đế cho ba ngày để Tuyên gia dọn ra khỏi Tuyên phủ.
Toà Tuyên phủ là do Hoàng đế ban, hôm nay lột bỏ chức quan trên người cha con Tuyên gia, đuổi bọn họ ra khỏi Tuyên phủ thì cũng biểu lộ ân sủng của hoàng đế đối với bọn họ đã đến tận cùng.
Tuyên Thiệu còn chưa về Tuyên phủ, trên đường gặp phải đồng liêu ngày xưa, có người đã bắt đầu châm chọc khiêu khích, bỏ đá xuống giếng.
Tục ngữ nói chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền đi ngàn dặm.
Đầu này hoàng đế vừa mới ra khẩu dụ, đầu kia đã có người lan truyền tin tức ra ngoài. Tốc độ cũng thật khá nhanh.
Như vậy đúng là có thể thấy được Tuyên gia thật sự rất cây to đón gió.
Yên Vũ đang ở trong nhà tô màu bức tranh nàng đã vẽ phác hoạ Tuyên Thiệu, chợt nghe thấy tiếng Tuyên Thiệu về đến nhà.
Nàng để đồ trong tay xuống, ra đón.
Chỉ thấy trên mặt Tuyên Thiệu ngoại trừ vẻ mệt mỏi còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm vô hình.
Yên Vũ đang muốn tiến lên kéo hắn nhưng bị Linh Nhi ở bên cạnh chợt cản lại.
“Trên người công tử có mùi máu!” Linh Nhi kẹp lỗ mũi, nói.
Tuyên Thiệu giơ tay lên ngửi ống tay áo của mình một cái. “Không có mà?”
Lúc Cao Nhượng chết, máu phun ra tung toé không ít, nhưng hắn nhanh tránh thoát. Máu đen vẫn chưa bắn tung toé đến trên người hắn.
“Thật sự có, con sẽ không ngửi lầm đâu.” Nhưng Linh Nhi vẻ mặt kiên định.
“Biết lỗ mũi của ngươi nhạy.” Tuyên Thiệu gật đầu, đi thay đồ trước mới trở lại phòng chính.
Yên Vũ đã nấu xong trà nhạt cho hắn, đặt trên chiếc bàn trà bên cạnh.
Bụng nàng bây giờ dần dần lớn lên, cởi xuống quần áo mùa đông cũng có thể nhìn ra bụng nhô lên ở dưới quần áo.
Tuyên Thiệu mắt đong đầy tình cảm nồng nàn nhìn nàng, kéo tay nàng để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình. “Có một tin tốt cùng một tin xấu, nàng muốn nghe cái nào trước?”
Yên Vũ hơi ngẩn ra, cười nói: “Nghe tin tốt trước đi?”
“Tìm được An Niệm Chi. Là Cao Nhượng, cha nuôi của Cao Khôn, đã chết.”
“Đã chết?” Yên Vũ hơi nhíu mày. “Thật đã chết rồi? Chết như thế nào?”
Có lẽ là con người An Niệm Chi này quá mức âm tà, cho dù nghe thấy hắn đã chết cũng khiến cho người ta không dám xem thường, không dám tuỳ tiện lơ là cảnh giác.
Tuyên Thiệu kể tỉ mỉ với Yên Vũ chuyện hôm nay đã gặp mặt Cao Nhượng, nói chuyện cùng Cao Nhượng.
Yên Vũ nghe xong, im lặng rất lâu mới thở ra một hơi dài.
“Hy vọng mẫu thân vĩnh viễn không phải biết chân tướng. Mẫu thân là một người rất hiền lành, nếu như bà ấy biết người mình có lòng tốt cứu, sau đó chính là người làm hại mình cửa nát nhà tan, cả nhà bị diệt, còn không biết sẽ tự trách như thế nào đây.” Yên Vũ nói xong, ngẩng đầu nhìn Tuyên Thiệu. “Hắn đã chết, sau này cũng có thể yên tâm. Cũng tránh cho hắn luôn bám dai như đỉa, khiến cho người ta nhớ tới đều khó chịu.”
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu, nhìn nàng, cười không nói.
“Vậy tin xấu là gì?” Yên Vũ nhìn vẻ mặt của hắn, nhất thời không đoán được tin xấu hắn nói là cái gì, sao vẻ mặt của hắn ngược lại không giống như có chuyện không tốt gì xảy ra vậy?
“Ài, sau này có thể phải uất ức phu nhân của ta chịu khổ chút…” Tuyên Thiệu thở dài một tiếng. “Hoàng thượng muốn đuổi Tuyên gia ra khỏi Tuyên phủ.”
“Tại sao vậy?” Yên Vũ không nhịn được hỏi lại.
“Cao Nhượng chết, chết không để lại một chút dấu vết gì, ngay cả hài cốt cũng không để lại, hoàn toàn không có chứng cứ.” Tuyên Thiệu nói.
Yên Vũ nghe vậy há hốc miệng. Hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, ngược lại cũng suy nghĩ minh mạch một ít.
Tuyên Thiệu lại kể chuyện Hoàng đế đích thân đi Hoàng thành ti trước. Yên Vũ bỗng nhiên gật gật đầu, nói: “Cho nên tướng công chàng thật ra cũng là cố ý, phải không?”
Tuyên Thiệu nhướng mày. “Ồ? Sao nàng lại nói như vậy?”
“Hoài nghi lọt vào lòng người sẽ như hạt giống rơi vào đất đai, theo thời gian trôi qua sẽ cắm rễ ngày càng sâu, ngày càng khó nhổ. Hoàng thượng đã ngầm cho phép các đại thần tố cáo Tuyên gia chính là lộ ra tín hiệu sự tín nhiệm với Tuyên gia không hề giống như ngày xưa. Có thể khiến cho Hoàng đế càng hạ thủ sớm với Tuyên gia, như vậy Hoàng đế ít nhiều còn có thể nhớ đến Tuyên gia đã từng công lao khổ lao, sẽ hạ thủ lưu tình với Tuyên gia. Nhưng nếu duy trì gió êm sóng lặng nhất thời sẽ chỉ khiến cho ngày sau cơn lốc càng thêm hung mãnh, e là Tuyên gia không phải bị trục xuất ra khỏi Tuyên phủ đơn giản như vậy.” Yên Vũ lãnh đạm nói. “Hơn nữa, bây giờ Thái tử thân thiết với Tuyên gia, Hoàng thượng bất mãn đối với Tuyên gia cũng sẽ liên đới ảnh hưởng ấn tượng đối với Thái tử. Mà lúc này Nhị hoàng tử đúng lúc chọc giận Hoàng thượng, vốn là thời điểm tốt củng cố Thái tử lưu lại cho Hoàng đế ấn tượng tốt. Nếu Tuyên gia có thể đúng lúc rời khỏi tầm mắt của hoàng đế, rất có ích lợi đối với Thái tử đăng cơ mai sau.”
Yên Vũ nói xong, nhìn Tuyên Thiệu. “Nhưng khổ tâm này của chàng, Thái tử hiểu không?”
Tuyên Thiệu cười khẽ, giơ tay lên quẹt sống mũi cao của Yên Vũ. “Thái tử sẽ hiểu, dù hôm nay không hiểu thì sau này cũng sẽ hiểu.”
“Cho nên, thật ra tướng công mang về là hai tin tốt, phải không?” Yên Vũ chớp mắt một cái, hỏi.
Nhưng Tuyên Thiệu lắc đầu. “Không đúng, là ba tin tốt.”
“Hả?” Yên Vũ nhìn hắn.
“Không có một đống chuyện rắc rối của Hoàng thành ti, sau này vi phu sẽ có nhiều thời gian làm bạn với phu nhân hơn, đây không phải là một tin tốt sao?” Tuyên Thiệu nhẹ nhàng ôm vai Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu. “Đây cũng thật là một tin không tồi!”
Tuy rằng các chủ tử của Tuyên gia cũng không đắm chìm trong sầu khổ bị cách chức, nhưng cuối cùng phải làm ra chút dáng vẻ biểu hiện buồn bã, khó chịu mới được.
Tuyên Văn Bỉnh cũng không mua quá nhiều sản nghiệp, cho dù có cũng sẽ không bày ở ngoài sáng. Hưởng ứng lời kêu gọi của Hoàng đế*, đã mua một toà nhà ở thành Tây, nhưng toà nhà kia còn lớn hơn toà nhà hiện nay. Bị cách chức, không đau buồn hoảng sợ thì thôi, còn dời đến nhà lớn hơn. Đây không phải là khiến cho Hoàng đế khó chịu sao? Toà nhà ở thành Tây nhất định không thể đi.
(*khúc đầu truyện có nói tới Hoàng đế muốn phát triển phía thành Tây)
Trái lại, lúc Tuyên Thiệu cưới Yên Vũ đã mua tam tiến trạch*, lúc này có thể dùng tới.
(*là căn nhà gồm có ba viện từ trước ra sau, từ cửa chính tiến vào viện thứ nhất gọi nhà nhất tiến, xuyên qua đi đến viện thứ hai, thứ ba thì gọi là nhị tiến, tam tiến)
Hoàng đế ban cho Tuyên gia toà nhà thật rộng lớn, Tuyên gia không nhiều chủ tử, nhưng người làm không ít, tất cả đều dọn sạch đi toà nhà ở thành Bắc.
Cũng cần có cử chỉ với một bộ phận người làm bị nghỉ việc.
Yên Vũ kêu Lục Bình mang ra vài rương đựng tiền đồng từ trong nhà kho. Người tự nguyện rời khỏi Tuyên gia đều có thể lãnh năm xâu tiền, cầm khế ước bán thân rời đi.
Người bằng lòng lưu lại thì mỗi người lãnh hai xâu tiền, quay về thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển nhà.
Chuyện này đến cũng là thời điểm tốt để nhìn thấy lòng trung thành của mọi người.
Yên Vũ bụng đã hơi nhô lên, đứng trong ánh nắng ấm ngày xuân, nhìn người làm tụ ở trong sân. “Hôm nay Tuyên gia gặp nạn, không có thể miễn cưỡng mọi người nhất định phải theo Tuyên gia. Nếu như các ngươi có chỗ tốt để đi thì cứ lãnh nửa năm lương ở chỗ này, đi tìm tương lai tốt. Nếu các ngươi không có chỗ để đi, Tuyên gia cũng sẽ không nhất định phải đuổi các ngươi ra ngoài, chỉ là từ đây về sau tiền lương giảm phân nửa. Được rồi, ta nói trước, có duyên phận chúng ta tụ được thì tán được, mọi người tự tính đi.”
Yên Vũ nói xong, liền xoay người trở về phòng chính, sợ bọn họ e ngại nàng ở đó, ngại không cầm tiền, nên không ở bên cạnh nhìn.
Tuyên Thiệu đang vùi trên trường kỷ lật sách, cười liếc nhìn nàng một cái. “Nàng cũng không sợ mọi người chạy sạch?”
Yên Vũ cười lắc đầu. “Chạy sạch chứng tỏ chúng ta đối nhân xử thế cũng quá thất bại, ngay cả một người cũng không giữ được.”
Yên Vũ sắp xếp người làm nghỉ việc ở trong viện của Tuyên Thiệu trước, thúc đẩy Tuyên phu nhân, lúc này chính viện cũng cho nghỉ việc tôi tớ, hơn nữa phân lệ cũng không khác mấy.
Ba ngày rất căng, ngày đầu tiên chỉ có rất ít người cầm năm xâu tiền, mang theo quà tặng rời khỏi Tuyên gia.
Đông đảo người làm cũng không có đi.
Nhưng Tuyên gia không còn như ngày xưa nữa, những lời nói như sa sút đã truyền ra ở Lâm An.
Trên dưới Tuyên gia đều đang chuẩn bị ít hành trang.
Những thứ trong Tuyên gia phần lớn là phần thưởng thánh thượng ban, mấy thứ này cũng không thể mang đi, cũng không thể bán đi.
Ngày thứ hai Tuyên gia bắt đầu dọn nhà tới thành Bắc, dọn đi phần nhiều là một ít đồ lặt vặt, cũng không thấy đồ hiếm gì. Chạng vạng ngày thứ hai thì lại có một ít người cầm tiền rời khỏi Tuyên gia.
Ngày thứ ba, các chủ tử của Tuyên gia cũng coi như ra khỏi cửa chính của Tuyên phủ, xuất hiện trong tầm mắt quan sát của người hiếu kỳ ở Lâm An.
Chỉ thấy Tuyên gia dọn nhà có chút vắng lặng, những người vốn muốn nhìn một chút đồ vật trong nhà của người đã từng là trọng thần được sủng nhất ở trước mặt thánh thượng có gì hiếm không, nhất định là phải thất vọng.
Những đồ vật lớn, vật dụng trong nhà gì gì đó hết thảy không có. Xe ngựa kéo hành lý cũng chỉ có hai chiếc. Có người nói trên xe chở đều là của hồi môn của Tuyên phu nhân và Tuyên thiếu phu nhân.
Bọc hành lý trên lưng tôi tớ đi theo nhìn cũng xẹp lép, từng người một dáng vẻ ủ rũ cúi đầu.
Từ Tuyên phủ đến thành Bắc không gần, phải đi hết con đường.
Không biết là trùng hợp hay là cố ý, dọc con đường này gặp phải không ít đồng liêu thường ngày muốn dựa vào Tuyên gia hoặc là đố kị Tuyên gia.
Lời lẽ châm chọc, khiêu khích không phải số ít.
Bất kể là Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân đang ngồi trong xe ngựa phía trước, hay là Tuyên Thiệu và Yên Vũ trong xe ngựa phía sau, đều không có phản ứng gì lớn.
Yên Vũ là bởi vì đoán được dụng ý của Tuyên Thiệu.
Còn Tuyên phu nhân luôn là người cẩn trọng ở trước mặt người ngoài, nhất định không sẽ vì điều này mà thất thố.
Sau khi Tuyên gia dời đến nhà ở thành Bắc, tôi tớ theo tới thấy toà nhà này quả thật không thể so sánh với Tuyên phủ lúc trước, liền lại có người động tâm tư muốn đi.
Lặng lẽ hỏi thăm có còn tính năm xâu tiền hay không, đi đến chỗ Lục Bình lãnh bạc, cầm khế ước bán thân, lại có không ít người rời khỏi Tuyên gia vào lúc này.
Lục Bình nhìn sổ sách, nói khẽ với Yên Vũ: “Thiếu phu nhân cũng quá tốt bụng. Những người này muốn đi thì đi, dựa vào cái gì mà phát tiền thôi việc cho bọn hắn? Chẳng phải cuộc sống không bằng trước đây một chút thôi sao? Chẳng phải chỗ ở nhỏ hơn một chút thôi sao? Chủ tử đều có thể nhịn, bọn họ là người gì mà không nhịn được? Ta không tin bọn họ rời khỏi nơi này còn có thể tìm được một chủ tử rộng rãi khoan dung như người vậy?”
Yên Vũ cười khẽ. “Sao không thể tìm được? Người khoan dung độ lượng có rất nhiều, ngươi đã hầu hạ qua mấy chủ tử?”
Lục Bình hé miệng. “Mặc dù ta không từng hầu hạ qua nhiều chủ tử, nhưng trước khi ta được Lộ đại nhân cứu cũng đã quen thấy lòng người dễ thay đổi. Người chủ có thể vào lúc này phát tiền thôi việc cho bọn người làm thật không nhiều lắm. Khoảng chi phí này tốn cũng không phải ít! Lão gia bị phạt bổng một năm, công tử cũng mất chức quan, thật nhiều đồ đạc trong phủ đều không mang đi được, sau này chỗ chi tiêu có thể còn hiều hơn! Thiếu phu nhân người cũng không có dự định gì sao? Cần gì lãng phí tiền này trên những người bội bạc?”
Yên Vũ khẽ lắc đầu. “Những người này cầm bạc rời khỏi Tuyên gia, về sau có đến làm tôi tớ ở phủ khác cũng tuyệt đối không thể nói ra lời không tốt Tuyên gia khắc nghiệt với bọn họ. Vậy mới có lợi cho danh tiếng của lão gia và công tử. Tiền tài là vật chết, con người là sống, sau này tiết kiệm chi tiêu một chút là được.”
Lục Bình ồ một tiếng, đầu chân mày xoắn lại với nhau, xem sổ sách trong tay, vẫn còn lòng đau không dứt.
Dời đến nhà ở thành Bắc đối với Yên Vũ mà nói, điểm khác biệt lớn nhất chính là không phải cách xa Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân, giống như hai nhà xa lạ như ở trong Tuyên phủ vậy.
Sân của tam tiến trạch bây giờ không rộng rãi giống như Tuyên phủ trước kia, người một nhà ở cùng với nhau lúc này mới thật như là người một nhà.
Ngày hôm sau Yên Vũ liền dậy sớm đi thỉnh an Tuyên phu nhân.
Tuyên Thiệu cũng bị nàng kéo đi cùng.
Người một nhà dùng bữa sáng lần đầu tiên trong nhà mới, nhìn sắc mặt người đang ngồi làm sao cũng không giống như quyền thần gặp phải bị giáng chức, quyền lợi chợt giảm xuống.
Mặc dù ăn sáng yên lặng không tiếng động, không nói một lời, nhưng sắc mặt Tuyên đại nhân bình thản ấm áp. Tuyên phu nhân thỉnh thoảng nhìn tướng công và con trai của mình, trên mặt cũng dường như không có vẻ không cam lòng.
Yên Vũ và Tuyên Thiệu tất nhiên không cần phải nói.
Dùng xong bữa sáng.
Người một nhà vẫn ngồi cùng nhau. Tuyên Thiệu thích sau khi ăn xong thì uống chút trà nhạt, lúc này bưng chén trà vừa thổi lá trà, vừa uống nước trà.
“Hôm nay con nên đến nha môn điểm mão* chứ?” Tuyên Văn Bỉnh nhìn Tuyên Thiệu, nói.
(*điểm mão: giống như điểm danh, báo danh)
Tuyên Thiệu nghe vậy, lúc này trên mặt mới hiện ra chút vẻ rối rắm. “Đúng là nên đi.”
Con trai của Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti ngày xưa, đừng nói là ở Lâm An, ở trong cấm cung Tuyên Thiệu cũng đều đi ngang. Hôm nay phải đi làm tiểu lại trong nha môn, không thể không nói Hoàng đế thật đúng là rất có ý tưởng.
Tuyên Thiệu gần như đã có thể suy ra mình sẽ phải đối diện với tình hình khiến cho bản thân lúng túng như thế nào.
“Bây giờ phải thu liễm tính tình ngày xưa một chút. Hoàng thượng vẫn còn nhớ tình xưa.” Tuyên Văn Bỉnh lại nói.
Lần này Tuyên Thiệu không trả lời, chỉ nhìn nước trà trong chén, yên lặng xuất thần.
“Cha biết chuyện này uất ức con. Cha đã sớm khuyên con phải thu liễm một chút ở trước mặt hoàng thượng nhưng con không nghe, từ trước đến nay đều làm theo ý mình. Bây giờ thật ra cũng là dịp mài dũa tính xấu của con.” Tuyên Văn Bỉnh chậm rãi dặn dò.
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn cha mình một chút, nhưng bất ngờ nhìn thấy ý cười trong mắt của phụ thân. “Cha muốn con phải nén giận ở trước mặt người khác?”
Tuyên Văn Bỉnh lắc đầu. “Cũng không cần quá nén giận, có lẽ con có chừng mực, không để người nào cũng có thể khi dễ trên đầu con. Chỉ có điều dù sao cũng phải để Hoàng thượng dễ chịu trong lòng mới được.”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Không còn sớm, con đi trước.”
Tuyên Thiệu đứng dậy, hành lễ với Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân rồi xoay người rời khỏi.
Yên Vũ đưa hắn đến cổng trong rồi trở về bên cạnh Tuyên phu nhân.
Mặc dù nàng thấy sắc mặt Tuyên phu nhân bình tĩnh, nhưng hôm nay ở cùng một chỗ cũng không giống với ngày xưa. Tuy Tuyên phu nhân có lẽ không cần nàng an ủi, nhưng nàng theo bồi bà ấy cũng tốt.
Lúc nàng vòng trở lại thì Tuyên Văn Bỉnh đã không còn ở trong phòng.
Lưu ma ma đang chỉ huy bọn tiểu nha hoàn tiếp tục thu dọn phòng.
Lúc Yên Vũ đi vào thì Tuyên phu nhân đang định đi ra ngoài.
Nhìn thấy nàng liền gật đầu nói với nàng: “Bọn họ thu dọn phòng, chúng ta ngồi ở bên ngoài đi. Nếu con cảm thấy lạnh thì thêm áo choàng.”
Đây là ý ngầm cho phép nàng theo bồi!
Nàng vốn tưởng rằng Tuyên phu nhân sẽ đuổi nàng đi chứ.
“Hôm nay mùa xuân vừa đúng, không tính là lạnh.” Yên Vũ tiến lên đỡ Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân nhìn bụng nhô lên của nàng. “Để người khác đỡ con là được rồi, nào có nhiều quy củ như vậy.”
Yên Vũ cười cười buông tay ra, để Lục Bình đỡ nàng, cùng Tuyên phu nhân một trước một sau đi tới ngồi một bên trong hành lang gấp khúc.
“Lúc sinh sợ là trời rất nóng, tất cả vật cần thiết đều chuẩn bị rồi chưa?” Tuyên phu nhân hỏi.
Yên Vũ gật đầu. “Lục Bình đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Cũng không cần bảo nàng ta chuẩn bị cái gì, ta ở đây đều chuẩn bị tất cả cho con. Con dùng, em bé dùng. Lưu ma ma từng hầu hạ ta, cũng có kinh nghiệm.” Tuyên phu nhân nói.
“Cảm ơn mẫu thân.” Yên Vũ vội vàng nói.
“Phủ y nhìn ra con trai hay là con gái không?” Không nói đến đề tài câu chuyện mà Yên Vũ gợi lên, lời của Tuyên phu nhân không hề rời khỏi đứa bé.
Yên Vũ lắc đầu. “Phủ y nói nhìn không được.”
Tuyên phu nhân trái lại cười cười. “Không sao, các con còn trẻ, con trai hay con gái đều tốt.”
“Đúng vậy! Bất kể là con trai hay con gái, tương lai ẵm tới cho phu nhân nuôi, đều thân như nhau. Tình cảm của công tử và thiếu phu nhân tốt, sau này trong Tuyên phủ coi như náo nhiệt.” Lưu ma ma ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
Lòng của Yên Vũ lập tức nhảy lên. Ẵm tới cho phu nhân nuôi? Lời này có ý gì?
Toà Tuyên phủ là do Hoàng đế ban, hôm nay lột bỏ chức quan trên người cha con Tuyên gia, đuổi bọn họ ra khỏi Tuyên phủ thì cũng biểu lộ ân sủng của hoàng đế đối với bọn họ đã đến tận cùng.
Tuyên Thiệu còn chưa về Tuyên phủ, trên đường gặp phải đồng liêu ngày xưa, có người đã bắt đầu châm chọc khiêu khích, bỏ đá xuống giếng.
Tục ngữ nói chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền đi ngàn dặm.
Đầu này hoàng đế vừa mới ra khẩu dụ, đầu kia đã có người lan truyền tin tức ra ngoài. Tốc độ cũng thật khá nhanh.
Như vậy đúng là có thể thấy được Tuyên gia thật sự rất cây to đón gió.
Yên Vũ đang ở trong nhà tô màu bức tranh nàng đã vẽ phác hoạ Tuyên Thiệu, chợt nghe thấy tiếng Tuyên Thiệu về đến nhà.
Nàng để đồ trong tay xuống, ra đón.
Chỉ thấy trên mặt Tuyên Thiệu ngoại trừ vẻ mệt mỏi còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm vô hình.
Yên Vũ đang muốn tiến lên kéo hắn nhưng bị Linh Nhi ở bên cạnh chợt cản lại.
“Trên người công tử có mùi máu!” Linh Nhi kẹp lỗ mũi, nói.
Tuyên Thiệu giơ tay lên ngửi ống tay áo của mình một cái. “Không có mà?”
Lúc Cao Nhượng chết, máu phun ra tung toé không ít, nhưng hắn nhanh tránh thoát. Máu đen vẫn chưa bắn tung toé đến trên người hắn.
“Thật sự có, con sẽ không ngửi lầm đâu.” Nhưng Linh Nhi vẻ mặt kiên định.
“Biết lỗ mũi của ngươi nhạy.” Tuyên Thiệu gật đầu, đi thay đồ trước mới trở lại phòng chính.
Yên Vũ đã nấu xong trà nhạt cho hắn, đặt trên chiếc bàn trà bên cạnh.
Bụng nàng bây giờ dần dần lớn lên, cởi xuống quần áo mùa đông cũng có thể nhìn ra bụng nhô lên ở dưới quần áo.
Tuyên Thiệu mắt đong đầy tình cảm nồng nàn nhìn nàng, kéo tay nàng để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình. “Có một tin tốt cùng một tin xấu, nàng muốn nghe cái nào trước?”
Yên Vũ hơi ngẩn ra, cười nói: “Nghe tin tốt trước đi?”
“Tìm được An Niệm Chi. Là Cao Nhượng, cha nuôi của Cao Khôn, đã chết.”
“Đã chết?” Yên Vũ hơi nhíu mày. “Thật đã chết rồi? Chết như thế nào?”
Có lẽ là con người An Niệm Chi này quá mức âm tà, cho dù nghe thấy hắn đã chết cũng khiến cho người ta không dám xem thường, không dám tuỳ tiện lơ là cảnh giác.
Tuyên Thiệu kể tỉ mỉ với Yên Vũ chuyện hôm nay đã gặp mặt Cao Nhượng, nói chuyện cùng Cao Nhượng.
Yên Vũ nghe xong, im lặng rất lâu mới thở ra một hơi dài.
“Hy vọng mẫu thân vĩnh viễn không phải biết chân tướng. Mẫu thân là một người rất hiền lành, nếu như bà ấy biết người mình có lòng tốt cứu, sau đó chính là người làm hại mình cửa nát nhà tan, cả nhà bị diệt, còn không biết sẽ tự trách như thế nào đây.” Yên Vũ nói xong, ngẩng đầu nhìn Tuyên Thiệu. “Hắn đã chết, sau này cũng có thể yên tâm. Cũng tránh cho hắn luôn bám dai như đỉa, khiến cho người ta nhớ tới đều khó chịu.”
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu, nhìn nàng, cười không nói.
“Vậy tin xấu là gì?” Yên Vũ nhìn vẻ mặt của hắn, nhất thời không đoán được tin xấu hắn nói là cái gì, sao vẻ mặt của hắn ngược lại không giống như có chuyện không tốt gì xảy ra vậy?
“Ài, sau này có thể phải uất ức phu nhân của ta chịu khổ chút…” Tuyên Thiệu thở dài một tiếng. “Hoàng thượng muốn đuổi Tuyên gia ra khỏi Tuyên phủ.”
“Tại sao vậy?” Yên Vũ không nhịn được hỏi lại.
“Cao Nhượng chết, chết không để lại một chút dấu vết gì, ngay cả hài cốt cũng không để lại, hoàn toàn không có chứng cứ.” Tuyên Thiệu nói.
Yên Vũ nghe vậy há hốc miệng. Hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, ngược lại cũng suy nghĩ minh mạch một ít.
Tuyên Thiệu lại kể chuyện Hoàng đế đích thân đi Hoàng thành ti trước. Yên Vũ bỗng nhiên gật gật đầu, nói: “Cho nên tướng công chàng thật ra cũng là cố ý, phải không?”
Tuyên Thiệu nhướng mày. “Ồ? Sao nàng lại nói như vậy?”
“Hoài nghi lọt vào lòng người sẽ như hạt giống rơi vào đất đai, theo thời gian trôi qua sẽ cắm rễ ngày càng sâu, ngày càng khó nhổ. Hoàng thượng đã ngầm cho phép các đại thần tố cáo Tuyên gia chính là lộ ra tín hiệu sự tín nhiệm với Tuyên gia không hề giống như ngày xưa. Có thể khiến cho Hoàng đế càng hạ thủ sớm với Tuyên gia, như vậy Hoàng đế ít nhiều còn có thể nhớ đến Tuyên gia đã từng công lao khổ lao, sẽ hạ thủ lưu tình với Tuyên gia. Nhưng nếu duy trì gió êm sóng lặng nhất thời sẽ chỉ khiến cho ngày sau cơn lốc càng thêm hung mãnh, e là Tuyên gia không phải bị trục xuất ra khỏi Tuyên phủ đơn giản như vậy.” Yên Vũ lãnh đạm nói. “Hơn nữa, bây giờ Thái tử thân thiết với Tuyên gia, Hoàng thượng bất mãn đối với Tuyên gia cũng sẽ liên đới ảnh hưởng ấn tượng đối với Thái tử. Mà lúc này Nhị hoàng tử đúng lúc chọc giận Hoàng thượng, vốn là thời điểm tốt củng cố Thái tử lưu lại cho Hoàng đế ấn tượng tốt. Nếu Tuyên gia có thể đúng lúc rời khỏi tầm mắt của hoàng đế, rất có ích lợi đối với Thái tử đăng cơ mai sau.”
Yên Vũ nói xong, nhìn Tuyên Thiệu. “Nhưng khổ tâm này của chàng, Thái tử hiểu không?”
Tuyên Thiệu cười khẽ, giơ tay lên quẹt sống mũi cao của Yên Vũ. “Thái tử sẽ hiểu, dù hôm nay không hiểu thì sau này cũng sẽ hiểu.”
“Cho nên, thật ra tướng công mang về là hai tin tốt, phải không?” Yên Vũ chớp mắt một cái, hỏi.
Nhưng Tuyên Thiệu lắc đầu. “Không đúng, là ba tin tốt.”
“Hả?” Yên Vũ nhìn hắn.
“Không có một đống chuyện rắc rối của Hoàng thành ti, sau này vi phu sẽ có nhiều thời gian làm bạn với phu nhân hơn, đây không phải là một tin tốt sao?” Tuyên Thiệu nhẹ nhàng ôm vai Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu. “Đây cũng thật là một tin không tồi!”
Tuy rằng các chủ tử của Tuyên gia cũng không đắm chìm trong sầu khổ bị cách chức, nhưng cuối cùng phải làm ra chút dáng vẻ biểu hiện buồn bã, khó chịu mới được.
Tuyên Văn Bỉnh cũng không mua quá nhiều sản nghiệp, cho dù có cũng sẽ không bày ở ngoài sáng. Hưởng ứng lời kêu gọi của Hoàng đế*, đã mua một toà nhà ở thành Tây, nhưng toà nhà kia còn lớn hơn toà nhà hiện nay. Bị cách chức, không đau buồn hoảng sợ thì thôi, còn dời đến nhà lớn hơn. Đây không phải là khiến cho Hoàng đế khó chịu sao? Toà nhà ở thành Tây nhất định không thể đi.
(*khúc đầu truyện có nói tới Hoàng đế muốn phát triển phía thành Tây)
Trái lại, lúc Tuyên Thiệu cưới Yên Vũ đã mua tam tiến trạch*, lúc này có thể dùng tới.
(*là căn nhà gồm có ba viện từ trước ra sau, từ cửa chính tiến vào viện thứ nhất gọi nhà nhất tiến, xuyên qua đi đến viện thứ hai, thứ ba thì gọi là nhị tiến, tam tiến)
Hoàng đế ban cho Tuyên gia toà nhà thật rộng lớn, Tuyên gia không nhiều chủ tử, nhưng người làm không ít, tất cả đều dọn sạch đi toà nhà ở thành Bắc.
Cũng cần có cử chỉ với một bộ phận người làm bị nghỉ việc.
Yên Vũ kêu Lục Bình mang ra vài rương đựng tiền đồng từ trong nhà kho. Người tự nguyện rời khỏi Tuyên gia đều có thể lãnh năm xâu tiền, cầm khế ước bán thân rời đi.
Người bằng lòng lưu lại thì mỗi người lãnh hai xâu tiền, quay về thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển nhà.
Chuyện này đến cũng là thời điểm tốt để nhìn thấy lòng trung thành của mọi người.
Yên Vũ bụng đã hơi nhô lên, đứng trong ánh nắng ấm ngày xuân, nhìn người làm tụ ở trong sân. “Hôm nay Tuyên gia gặp nạn, không có thể miễn cưỡng mọi người nhất định phải theo Tuyên gia. Nếu như các ngươi có chỗ tốt để đi thì cứ lãnh nửa năm lương ở chỗ này, đi tìm tương lai tốt. Nếu các ngươi không có chỗ để đi, Tuyên gia cũng sẽ không nhất định phải đuổi các ngươi ra ngoài, chỉ là từ đây về sau tiền lương giảm phân nửa. Được rồi, ta nói trước, có duyên phận chúng ta tụ được thì tán được, mọi người tự tính đi.”
Yên Vũ nói xong, liền xoay người trở về phòng chính, sợ bọn họ e ngại nàng ở đó, ngại không cầm tiền, nên không ở bên cạnh nhìn.
Tuyên Thiệu đang vùi trên trường kỷ lật sách, cười liếc nhìn nàng một cái. “Nàng cũng không sợ mọi người chạy sạch?”
Yên Vũ cười lắc đầu. “Chạy sạch chứng tỏ chúng ta đối nhân xử thế cũng quá thất bại, ngay cả một người cũng không giữ được.”
Yên Vũ sắp xếp người làm nghỉ việc ở trong viện của Tuyên Thiệu trước, thúc đẩy Tuyên phu nhân, lúc này chính viện cũng cho nghỉ việc tôi tớ, hơn nữa phân lệ cũng không khác mấy.
Ba ngày rất căng, ngày đầu tiên chỉ có rất ít người cầm năm xâu tiền, mang theo quà tặng rời khỏi Tuyên gia.
Đông đảo người làm cũng không có đi.
Nhưng Tuyên gia không còn như ngày xưa nữa, những lời nói như sa sút đã truyền ra ở Lâm An.
Trên dưới Tuyên gia đều đang chuẩn bị ít hành trang.
Những thứ trong Tuyên gia phần lớn là phần thưởng thánh thượng ban, mấy thứ này cũng không thể mang đi, cũng không thể bán đi.
Ngày thứ hai Tuyên gia bắt đầu dọn nhà tới thành Bắc, dọn đi phần nhiều là một ít đồ lặt vặt, cũng không thấy đồ hiếm gì. Chạng vạng ngày thứ hai thì lại có một ít người cầm tiền rời khỏi Tuyên gia.
Ngày thứ ba, các chủ tử của Tuyên gia cũng coi như ra khỏi cửa chính của Tuyên phủ, xuất hiện trong tầm mắt quan sát của người hiếu kỳ ở Lâm An.
Chỉ thấy Tuyên gia dọn nhà có chút vắng lặng, những người vốn muốn nhìn một chút đồ vật trong nhà của người đã từng là trọng thần được sủng nhất ở trước mặt thánh thượng có gì hiếm không, nhất định là phải thất vọng.
Những đồ vật lớn, vật dụng trong nhà gì gì đó hết thảy không có. Xe ngựa kéo hành lý cũng chỉ có hai chiếc. Có người nói trên xe chở đều là của hồi môn của Tuyên phu nhân và Tuyên thiếu phu nhân.
Bọc hành lý trên lưng tôi tớ đi theo nhìn cũng xẹp lép, từng người một dáng vẻ ủ rũ cúi đầu.
Từ Tuyên phủ đến thành Bắc không gần, phải đi hết con đường.
Không biết là trùng hợp hay là cố ý, dọc con đường này gặp phải không ít đồng liêu thường ngày muốn dựa vào Tuyên gia hoặc là đố kị Tuyên gia.
Lời lẽ châm chọc, khiêu khích không phải số ít.
Bất kể là Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân đang ngồi trong xe ngựa phía trước, hay là Tuyên Thiệu và Yên Vũ trong xe ngựa phía sau, đều không có phản ứng gì lớn.
Yên Vũ là bởi vì đoán được dụng ý của Tuyên Thiệu.
Còn Tuyên phu nhân luôn là người cẩn trọng ở trước mặt người ngoài, nhất định không sẽ vì điều này mà thất thố.
Sau khi Tuyên gia dời đến nhà ở thành Bắc, tôi tớ theo tới thấy toà nhà này quả thật không thể so sánh với Tuyên phủ lúc trước, liền lại có người động tâm tư muốn đi.
Lặng lẽ hỏi thăm có còn tính năm xâu tiền hay không, đi đến chỗ Lục Bình lãnh bạc, cầm khế ước bán thân, lại có không ít người rời khỏi Tuyên gia vào lúc này.
Lục Bình nhìn sổ sách, nói khẽ với Yên Vũ: “Thiếu phu nhân cũng quá tốt bụng. Những người này muốn đi thì đi, dựa vào cái gì mà phát tiền thôi việc cho bọn hắn? Chẳng phải cuộc sống không bằng trước đây một chút thôi sao? Chẳng phải chỗ ở nhỏ hơn một chút thôi sao? Chủ tử đều có thể nhịn, bọn họ là người gì mà không nhịn được? Ta không tin bọn họ rời khỏi nơi này còn có thể tìm được một chủ tử rộng rãi khoan dung như người vậy?”
Yên Vũ cười khẽ. “Sao không thể tìm được? Người khoan dung độ lượng có rất nhiều, ngươi đã hầu hạ qua mấy chủ tử?”
Lục Bình hé miệng. “Mặc dù ta không từng hầu hạ qua nhiều chủ tử, nhưng trước khi ta được Lộ đại nhân cứu cũng đã quen thấy lòng người dễ thay đổi. Người chủ có thể vào lúc này phát tiền thôi việc cho bọn người làm thật không nhiều lắm. Khoảng chi phí này tốn cũng không phải ít! Lão gia bị phạt bổng một năm, công tử cũng mất chức quan, thật nhiều đồ đạc trong phủ đều không mang đi được, sau này chỗ chi tiêu có thể còn hiều hơn! Thiếu phu nhân người cũng không có dự định gì sao? Cần gì lãng phí tiền này trên những người bội bạc?”
Yên Vũ khẽ lắc đầu. “Những người này cầm bạc rời khỏi Tuyên gia, về sau có đến làm tôi tớ ở phủ khác cũng tuyệt đối không thể nói ra lời không tốt Tuyên gia khắc nghiệt với bọn họ. Vậy mới có lợi cho danh tiếng của lão gia và công tử. Tiền tài là vật chết, con người là sống, sau này tiết kiệm chi tiêu một chút là được.”
Lục Bình ồ một tiếng, đầu chân mày xoắn lại với nhau, xem sổ sách trong tay, vẫn còn lòng đau không dứt.
Dời đến nhà ở thành Bắc đối với Yên Vũ mà nói, điểm khác biệt lớn nhất chính là không phải cách xa Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân, giống như hai nhà xa lạ như ở trong Tuyên phủ vậy.
Sân của tam tiến trạch bây giờ không rộng rãi giống như Tuyên phủ trước kia, người một nhà ở cùng với nhau lúc này mới thật như là người một nhà.
Ngày hôm sau Yên Vũ liền dậy sớm đi thỉnh an Tuyên phu nhân.
Tuyên Thiệu cũng bị nàng kéo đi cùng.
Người một nhà dùng bữa sáng lần đầu tiên trong nhà mới, nhìn sắc mặt người đang ngồi làm sao cũng không giống như quyền thần gặp phải bị giáng chức, quyền lợi chợt giảm xuống.
Mặc dù ăn sáng yên lặng không tiếng động, không nói một lời, nhưng sắc mặt Tuyên đại nhân bình thản ấm áp. Tuyên phu nhân thỉnh thoảng nhìn tướng công và con trai của mình, trên mặt cũng dường như không có vẻ không cam lòng.
Yên Vũ và Tuyên Thiệu tất nhiên không cần phải nói.
Dùng xong bữa sáng.
Người một nhà vẫn ngồi cùng nhau. Tuyên Thiệu thích sau khi ăn xong thì uống chút trà nhạt, lúc này bưng chén trà vừa thổi lá trà, vừa uống nước trà.
“Hôm nay con nên đến nha môn điểm mão* chứ?” Tuyên Văn Bỉnh nhìn Tuyên Thiệu, nói.
(*điểm mão: giống như điểm danh, báo danh)
Tuyên Thiệu nghe vậy, lúc này trên mặt mới hiện ra chút vẻ rối rắm. “Đúng là nên đi.”
Con trai của Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti ngày xưa, đừng nói là ở Lâm An, ở trong cấm cung Tuyên Thiệu cũng đều đi ngang. Hôm nay phải đi làm tiểu lại trong nha môn, không thể không nói Hoàng đế thật đúng là rất có ý tưởng.
Tuyên Thiệu gần như đã có thể suy ra mình sẽ phải đối diện với tình hình khiến cho bản thân lúng túng như thế nào.
“Bây giờ phải thu liễm tính tình ngày xưa một chút. Hoàng thượng vẫn còn nhớ tình xưa.” Tuyên Văn Bỉnh lại nói.
Lần này Tuyên Thiệu không trả lời, chỉ nhìn nước trà trong chén, yên lặng xuất thần.
“Cha biết chuyện này uất ức con. Cha đã sớm khuyên con phải thu liễm một chút ở trước mặt hoàng thượng nhưng con không nghe, từ trước đến nay đều làm theo ý mình. Bây giờ thật ra cũng là dịp mài dũa tính xấu của con.” Tuyên Văn Bỉnh chậm rãi dặn dò.
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn cha mình một chút, nhưng bất ngờ nhìn thấy ý cười trong mắt của phụ thân. “Cha muốn con phải nén giận ở trước mặt người khác?”
Tuyên Văn Bỉnh lắc đầu. “Cũng không cần quá nén giận, có lẽ con có chừng mực, không để người nào cũng có thể khi dễ trên đầu con. Chỉ có điều dù sao cũng phải để Hoàng thượng dễ chịu trong lòng mới được.”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Không còn sớm, con đi trước.”
Tuyên Thiệu đứng dậy, hành lễ với Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân rồi xoay người rời khỏi.
Yên Vũ đưa hắn đến cổng trong rồi trở về bên cạnh Tuyên phu nhân.
Mặc dù nàng thấy sắc mặt Tuyên phu nhân bình tĩnh, nhưng hôm nay ở cùng một chỗ cũng không giống với ngày xưa. Tuy Tuyên phu nhân có lẽ không cần nàng an ủi, nhưng nàng theo bồi bà ấy cũng tốt.
Lúc nàng vòng trở lại thì Tuyên Văn Bỉnh đã không còn ở trong phòng.
Lưu ma ma đang chỉ huy bọn tiểu nha hoàn tiếp tục thu dọn phòng.
Lúc Yên Vũ đi vào thì Tuyên phu nhân đang định đi ra ngoài.
Nhìn thấy nàng liền gật đầu nói với nàng: “Bọn họ thu dọn phòng, chúng ta ngồi ở bên ngoài đi. Nếu con cảm thấy lạnh thì thêm áo choàng.”
Đây là ý ngầm cho phép nàng theo bồi!
Nàng vốn tưởng rằng Tuyên phu nhân sẽ đuổi nàng đi chứ.
“Hôm nay mùa xuân vừa đúng, không tính là lạnh.” Yên Vũ tiến lên đỡ Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân nhìn bụng nhô lên của nàng. “Để người khác đỡ con là được rồi, nào có nhiều quy củ như vậy.”
Yên Vũ cười cười buông tay ra, để Lục Bình đỡ nàng, cùng Tuyên phu nhân một trước một sau đi tới ngồi một bên trong hành lang gấp khúc.
“Lúc sinh sợ là trời rất nóng, tất cả vật cần thiết đều chuẩn bị rồi chưa?” Tuyên phu nhân hỏi.
Yên Vũ gật đầu. “Lục Bình đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Cũng không cần bảo nàng ta chuẩn bị cái gì, ta ở đây đều chuẩn bị tất cả cho con. Con dùng, em bé dùng. Lưu ma ma từng hầu hạ ta, cũng có kinh nghiệm.” Tuyên phu nhân nói.
“Cảm ơn mẫu thân.” Yên Vũ vội vàng nói.
“Phủ y nhìn ra con trai hay là con gái không?” Không nói đến đề tài câu chuyện mà Yên Vũ gợi lên, lời của Tuyên phu nhân không hề rời khỏi đứa bé.
Yên Vũ lắc đầu. “Phủ y nói nhìn không được.”
Tuyên phu nhân trái lại cười cười. “Không sao, các con còn trẻ, con trai hay con gái đều tốt.”
“Đúng vậy! Bất kể là con trai hay con gái, tương lai ẵm tới cho phu nhân nuôi, đều thân như nhau. Tình cảm của công tử và thiếu phu nhân tốt, sau này trong Tuyên phủ coi như náo nhiệt.” Lưu ma ma ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
Lòng của Yên Vũ lập tức nhảy lên. Ẵm tới cho phu nhân nuôi? Lời này có ý gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook