Yên Vũ
-
Chương 139: Có thích khách
Đêm trừ tịch.
Tuyên Thiệu cả ngày toàn thân áo đen cũng bị Yên Vũ ép mặc một bộ đỏ chót thích hợp với ngày hội.
Màu sắc rực rỡ khác thường làm rạng lên vẻ khôi ngô tuấn tú của Tuyên Thiệu.
Một đôi mắt đen như mực nổi bật lên dưới quần áo đỏ chót, càng đen đến loá mắt.
Tuyên phu nhân nhìn con trai và con dâu ngồi vây quanh ở trước bàn, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Không phải là bà ta không có nghĩ tới tình cảnh này, nhưng vì sau khi Tuyên Thiệu ở sau lưng bọn họ cứng rắn cưới Yên Vũ vào cửa thì bà đã chặt đứt ý nghĩ này.
Sau khi Yên Vũ đầu độc Tuyên đại nhân thì bà càng không bao giờ hy vọng xa vời nữa.
Nhưng không ngờ ông trời thật nhân hậu, sau khi lấy đi thứ gì của ngươi, chỉ cần ngươi còn chưa hết hi vọng, chỉ cần ngươi còn có lòng khoan dung, chỉ cần ngươi còn có kiên nhẫn thì ông trời nhất định sẽ đền bù cho ngươi càng nhiều thứ tốt hơn. Đền bù cho ngươi thứ ngươi muốn nhưng vẫn không có được.
Chẳng phải thứ bà muốn thấy nhất là người một nhà hoà hoà thuận thuận ở cùng một chỗ với nhau sao?
“Yên Vũ.” Cơm tất niên đã dọn lên bàn, mọi người còn chưa động đũa, Tuyên phu nhân mở miệng trước.
Yên Vũ lập tức ngồi ngay lại. “Mẫu thân, con đây.”
“Không có việc gì, con đừng khẩn trương. Giấy hoa mà con cắt, ta và lão gia đều rất thích. Chỉ là giấy hoa quá lớn, dán trên cửa sổ có hơi lãng phí.” Tuyên phu nhân nói, khoát tay một cái.
Lúc giấy hoa đưa tới thì được nha hoàn ở bên cạnh nhận lấy.
Lúc đó Tuyên phu nhân và Tuyên đại nhân cũng không có nhìn.
Sau khi Yên Vũ và Tuyên Thiệu về thì bọn họ mới mở ra xem.
Tuyên đại nhân liền khen không dứt miệng.
Nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh nhìn thấy Tuyên phu nhân ra dấu tay, liền mang ra từ trong phòng một khung tranh được dán trang trí.
Yên Vũ nghiêng mặt nhìn.
Đúng là “Phúc Lộc Thọ” mà nàng đã cắt. Tuyên phu nhân dán trang trí “Phúc Lộc Thọ” thật khéo.
“Treo ở trong phòng này đi, có thể thường xuyên nhìn thấy, nhìn cũng vui vẻ đẹp mắt!” Tuyên phu nhân chỉ vào phía bắc bức tường, chỗ treo những bút tích gốc, nói.
“Vậy, vậy sao được.” Yên Vũ tức khắc hơi đỏ mặt.
“Không tệ, tết nhất nên có dáng vẻ vui mừng.” Tuyên đại nhân cũng gật đầu, không chút do dự bảo người lấy xuống bút tích gốc.
Tuyên Thiệu nhẹ cầm tay Yên Vũ ở dưới gầm bàn.
“Ta thấy cũng đẹp lắm.” Tuyên Thiệu thản nhiên mở miệng.
Nhìn thấy bức dán trang trí “Phúc Lộc Thọ” được treo trên tường có chút không hợp với phong cách trang trọng của phòng chính, nhưng lại nhìn thuận mắt sao đó. Trong lòng Yên Vũ nhất thời ấm áp như mùa xuân tháng ba.
“Được rồi, dùng bữa đi.” Tuyên đại nhân gật đầu cười, cầm đũa lên.
Một bữa ăn tối chỉ nghe thấy tiếng mọi người động đũa cùng với tiếng bọn nha hoàn ở bên cạnh chia thức ăn.
Hai cha con thừa dịp hăng hái cao còn đối ẩm mấy chén.
Tuyên phu nhân vui vẻ cũng uống mấy chén rượu trái cây.
Yên Vũ mang thai nên không đụng đến rượu.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào dến sự vui vẻ đã lâu không thấy của người một nhà tề tụ một phòng cùng ăn cơm tất niên, đều rất hạnh phúc.
Yên Vũ và Tuyên Thiệu vốn dự định đón giao thừa với cha mẹ, nhưng Tuyên phu nhân thấy Yên Vũ hai tay cầm trái quýt, len lén ngủ gà ngủ gật.
Phụ nữ mang thai vốn hay ngủ, bà là người từng trải, sao mà không biết.
Liền nhất định bảo con trai đưa vợ trở về viện của bọn họ.
Yên Vũ đi về, nửa dựa trên cánh tay Tuyên Thiệu, khoé miệng tràn ra nụ cười nhạt.
“Như thế này thật tốt, thật không nghĩ tới đời thiếp còn có thể trải qua như vầy.”
Hắn nghe thấy lời nói khẽ của nàng, nửa đau lòng, nửa vui mừng.
“Tám chín năm đều chưa từng trải qua một giao thừa giống như vầy…” Nàng lại khẽ thở dài một tiếng, càng ôm chặt cánh tay hắn.
Hắn thì tại sao tám chín năm chưa từng có một cái tết nào thật tốt…
“Nhưng bây giờ thật tốt, đúng không?”
Nàng bỗng nghiêng mặt nhìn Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu giơ tay quẹt qua sống mũi thẳng của nàng. “Được, sang năm càng náo nhiệt. Tuyên phủ vẫn còn quá ít người, đợi con sinh ra, chúng ta vẫn phải cố gắng nhiều.”
Yên Vũ ngẩn ra, ngẫm nghĩ ý trong lời nói của Tuyên Thiệu.
Lập tức đỏ mặt, giận dỗi giậm chân. “Người ta nói chuyện đàng hoàng với chàng, chàng nói đi đâu vậy chứ?”
“Hả? Chẳng phải ta đang nói chuyện đàng hoàng sao? Ta nói chuyện đứng đắn mà, phu nhân chớ coi là chuyện nhỏ!” Tuyên Thiệu nghiêm trang.
Trên mặt Yên Vũ nóng lên, bàn tay trắng như phấn đấm trên cánh tay hắn. “Sao chàng không đứng đắn vậy?”
Tuyên Thiệu nhướn mày. “Đây là khen ngợi à?”
Yên Vũ: “Vâng…”
Trên dưới Tuyên gia đều đắm chìm trong niềm vui mừng năm mới, chủ yếu là vì năm này thật sự đã lâu không thấy.
Thậm chí có những người hầu còn cảm thán khi không có ai, rõ ràng hàng năm đều trang hoàng như vậy, sao năm nay lại hết sức khác biệt thế?
Hàng năm đều giăng đèn kết hoa, nhưng chủ tử không có vẻ mặt tươi cười. Chủ tử không có sắc mặt tốt, kẻ hầu nào dám cười.
Năm nay bất kể đi đến bên ngoài phòng đều có thể nghe được tiếng cười vui vẻ truyền ra từ trong phòng, chẳng phải là khác kêu﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽i chúng thần, để cho sao?
Những năm qua, cuối năm ở Thiên triều long trọng nhất chính là tết Nguyên Tiêu.
Tết năm nay Hoàng thượng không có mở tiệc chiêu đãi chúng thần, để các thần tử ở nhà vui vầy với gia đình.
Tết Nguyên Tiêu trước, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi chúng thần, quân thần cùng vui đến giờ cuối.
Tết Nguyên Tiêu này, dường như Hoàng đế đặc biệt coi trọng. Trước đó vài ngày đã bắt đầu kêu người bắt tay vào chuẩn bị, còn cho truyền Tuyên Thiệu vẫn đang trong thời gian nghỉ phép vào cung, điều động toàn bộ người của Hoàng thành ti. Để tết Nguyên Tiêu được nhộn nhịp.
Quần thần đều ngửi ra chút vẻ khác lạ.
Tết Nguyên Tiêu năm nay dường như có sắp xếp đặc biệt gì đó? Có vẻ như ngoài những chuyện của mừng tết ra, phải đây là sự kiện chính?
Bây giờ Nhị hoàng tử còn bị giam giữ trong viện của hoàng tử, chỉ có hôm trừ tịch Thục phi được cho phép vào viện của hoàng tử. Hai mẹ con gặp mặt một lần, cùng nhau dùng bữa tối, coi như là đón năm mới.
Nhưng Chu Tuyền biết, Nhị hoàng tử đã ôm cổ Thục phi nương nương khóc lớn một hồi.
Đừng thấy Nhị hoàng tử cả ngày ra dáng vẻ người lớn, nổi cơn độc ác có đôi khi ngay cả người lớn cũng không sánh bằng, nhưng ở trước mặt Thục phi nương nương, hắn thật đúng là một đứa bé, không che đậy chút nào.
Thục phi an ủi một lúc lâu.
Nhị hoàng tử thế mới biết trong khoảng thời gian này Thục phi cũng gần như bị giam lỏng ở trong cung, ngay cả mặt Hoàng thượng cũng không thấy được.
Hoàng hậu có vẻ như không hề làm gì cả, nhưng cũng nhìn chằm chằm Thục phi rất chặt. Trừ tịch này, nếu không phải Hoàng thượng đã mở miệng, e là bà ta vẫn không thể tới gặp con trai của mình.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi lâu.
Mãi đến khi pháo hoa trong cung đều đã bắn xong, giới nghiêm đêm trừ tịch được đổi thành giờ tý, lúc này cũng cách giờ giới nghiêm không xa, Thục phi mới lưu luyến bịn rịn rời khỏi viện hoàng tử.
“Hoàng nhi đừng sợ, chưa đến cuối cùng thì mẫu phi sẽ không bỏ qua giành giật cho con một trận.” Trước khi đi, Thục phi nói một câu cuối cùng với Nhị hoàng tử.
Những lời này rốt cuộc khuyên được Nhị hoàng tử ngừng khóc.
Gia yến trừ tịch không có chuyện của Nhị hoàng tử.
Yến tiệc quân thần của tết Nguyên Tiêu này Hoàng đế cũng đặc biệt khai ân, cho phép Nhị hoàng tử tới.
Chỗ của Nhị hoàng tử được đặt ở vị trí thứ nhất dưới Thái tử.
Thục phi hiếm khi cũng ở trong nhóm này.
Hoàng thượng mang theo gia quyến tham dự, dĩ nhiên cũng ra lệnh cho quần thần đều mang theo gia quyến.
Yên Vũ vốn không muốn đi, nhưng bây giờ nàng mang thai đã đầy ba tháng, mẫu thân không tham dự, nàng cũng không đi, Tuyên gia không có một chủ mẫu đến dự thì cũng không tiện.
Bây giờ Tô Vân Châu đã mất, nàng vốn muốn mang Lục Bình đi.
Nhưng Linh Nhi xế chiều ngày mười bốn đã bắt đầu mắt mong đợi nhìn nàng, chốc lát lại hỏi một câu. “Thiếu phu nhân, trong cung như thế nào ạ?”, “Thiếu phu nhân, có phải trong cung vô cùng đẹp không?”, “Thiếu phu nhân, cái dĩa ở trong cung đều làm bằng vàng bạc hả?”, “Thiếu phu nhân, Thiên tử ăn cái gì? Cũng là các loại lương thực ngũ cốc ư?”, “Thiếu phu nhân…”
Mấy câu hỏi này con bé đã hỏi liên tục từ mười bốn đến mười lăm buổi tối.
Yên Vũ nhìn đôi mắt to long lanh của con bé, cuối cùng không đành lòng, nói với Tuyên Thiệu: “Không thì để cho Linh Nhi đi cùng thiếp nhé? Mặc dù nó còn nhỏ nhưng cũng là một đứa hiểu quy củ.”
Linh Nhi gần như nhảy dựng lên, mắt trông mong nhìn Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu bất đắc dĩ cười. “Thôi thôi, dẫn con bé theo đi.”
Linh Nhi lúc này mới vui mừng nhảy cẫng lên, bịt miệng, không để cho mình làm trò trước mặt chủ tử, vui mừng hớn hở hiện ra. Thiếu phu nhân vừa khen nó là một đứa hiểu quy củ, nó cũng không thể để cho thiếu phu nhân thất vọng.
Yến tiệc tết Nguyên Tiêu được bày ở ngự hoa viên.
Thời tiết ngày hôm đó tốt, mặc dù ở trong ngự hoa viên nhưng cũng không lạnh.
Cung nữ, mệnh phụ quần là áo lượt qua lại như con thoi trong bữa tiệc. Các đại thần bắt chuyện nói cười với nhau.
Bỗng có công công cao giọng. “Hoàng thượng giá lâm…”
Toàn bộ yến tiệc trong ngự hoa viên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy mọi người loạt xoạt, hoặc vén bào quỳ xuống, hoặc uyển chuyển nhún người, hô lớn tiếng “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Địa vị của Tuyên Thiệu rất cao, hắn vẫn không có quỳ, lúc này đang đón ánh mắt nhìn lại của Hoàng thượng.
Nếu bây giờ có người ngẩng đầu, chắc chắn sẽ nhìn thấy Hoàng thượng gật đầu với hắn.
Bấy giờ Tuyên Thiệu mới cúi đầu.
“Bình thân… Tết Nguyên Tiêu, chúng ái khanh không cần giữ lễ.” Hoàng thượng cười nói.
Lại là tiếng đứng dậy.
Linh Nhi nhỏ bé đứng ở bên cạnh Yên Vũ, không chớp mắt.
Nhìn trang phục của nó đoán được là tỳ nữ của Yên Vũ, mặc dù hơi ngạc nhiên vì sao Yên Vũ lại mang theo tỳ nữ nhỏ như vậy tiến cung, nhưng e ngại thân phận của Tuyên Thiệu nên không có người nào dám nhiều chuyện hỏi.
Ban đầu Linh Nhi rất khẩn trương, cúi thấp đầu không dám nhìn loạn xung quanh.
Sau đó lá gan dần dần lớn hơn, một hồi thì nhìn đèn lưu ly treo trên không trong ngự hoa viên, một hồi thì nhìn chén bát tinh xảo ở trên bàn, một hồi thì nhìn quần áo mỏng manh của các cung nữ, một hồi thì ngửi ngửi các mùi thơm đan xen vào một chỗ.
Lúc lòng hiếu kỳ đã được thoả mãn thì nó lại bắt đầu không tự chủ muốn phân biệt nơi phát ra mỗi mùi thơm từ trong hỗn hợp mùi đan xen với nhau này.
Mỗi khi phân biệt ra được một loại, nó duỗi ra một ngón tay ở trong tay áo.
“Linh Nhi, đói bụng rồi ư?” Yên Vũ nghiêng mặt hỏi.
Nàng biết Linh Nhi chỉ lo vui mừng, trước khi ra phủ cũng chưa có ăn cái gì.
Nhưng nàng có kinh nghiệm, yến hội trong cung như thế này hơn phân nửa là ăn không đủ no, nên đã ở trên xe ngựa ăn mấy miếng điểm tâm. Lúc này bụng cũng hơi đói, thế nhưng Linh Nhi đứng ở bên cạnh không có cơ hội ăn cái gì, nếu như nó đói bụng, mình cũng lén kín đáo đưa cho nó một ít thức ăn.
Nhưng cái đầu nhỏ của Linh Nhi lắc lắc. “Chủ tử, nô tỳ không đói bụng.”
Hai chủ tớ đang lặng lẽ nói chuyện.
Một cung nữ đang bưng khay đi tới trước mặt Tuyên Thiệu và Yên Vũ, nửa hạ người xuống, nói: “Đây là cháo thập cẩm Hoàng hậu nương nương ban cho. Nương nương nói hôm nay đều là thức ăn nguội, thấy thiếu phu nhân có lẽ là có thai, thức ăn nguội tổn hại cho sức khoẻ, ăn chút cháo thập cẩm này cũng có thể khiến cho trong người ấm áp.”
Yên Vũ nghe vậy nhìn về phía Hoàng hậu nương nương đang ngồi bên cạnh Hoàng đế.
Thấy Hoàng hậu nương nương đang nhìn về phía nàng gật đầu mỉm cười.
Yên Vũ hơi khom người một chút với hoàng hậu.
Ngự hoa viên hơi lạnh, bây giờ nàng đói bụng rất nhanh, quả thật muốn ăn một chút gì.
Cung nữ kia để cháo thập cẩm trong khay xuống, liền lặng lẽ lui ra.
Yên Vũ chạm đến cái chén, cầm lấy muỗng, múc một muỗng cháo, đang tính đưa vào trong miệng.
Bỗng nhiên bị một cái tay nhỏ đè lại. “Chủ tử!”
Linh Nhi nhíu mày nhìn chằm chằm chén cháo kia.
“Làm sao vậy?” Yên Vũ thấy sắc mặt con bé khẩn trương, cũng khẩn trương theo.
“Mùi của cháo này không đúng!” Linh Nhi thấp giọng nói.
Yên Vũ biết khứu giác con bé nhạy bén, cúi đầu khẽ ngửi một cái. Nàng chỉ ngửi được mùi ngọt của cháo thập cẩm, không có ngửi được mùi gì khác, nhưng cũng không dám khinh thường. Nhanh chóng bỏ cái muỗng trong tay xuống.
“Sao không đúng?”
Đầu chân mày Linh Nhi cau chặt. “Trong này có bỏ thêm thuốc, con có thể phân biệt ra được vị thuốc đông y, nhưng con không biết thuốc này dùng làm gì. Lộ đại nhân còn chưa có dạy con cái này. Không biết là bổ thân thể hay là làm hại, dù sao cũng không phải là cháo không, là có bỏ thêm đồ.”
Linh Nhi vừa nói vừa muốn giơ ngón tay lên cắn, nhưng nghĩ tới đây là trong cung liền nhịn động tác theo thói quen này.
Yên Vũ nghe vậy liền không hề đụng đến cháo.
Bất kể là bổ thân hay gì khác, cứ cẩn thận vẫn tốt hơn. Trong cung nhiều người, khó lòng phòng bị, cũng không thể tin chắc cung nữ vừa rồi nhất định là người bên cạnh hoàng hậu.
Yên Vũ hơi liếc nhìn về phía Hoàng hậu ngồi bên trên.
Lại thấy Hoàng hậu đang nâng chung uống rượu, cũng không nhìn nàng.
Mặc dù hoàng hậu không có lòng hại nàng, nhưng khó tránh được có người sẽ gây trở ngại từ trong.
Cháo này, từ trong nồi đến bày ở trên bàn, không biết phải trải qua tay của bao nhiêu người. Cẩn thận mọi nơi cũng khó tránh khỏi có chỗ sơ hở.
Nàng cũng cảm thấy lần cung yến này bầu không khí khang khác.
Giữa Thục phi và Hoàng hậu dường như có vẻ ngượng ngịu.
Bên kia, Thái tử và Nhị hoàng tử mặc dù có nói cười nhưng vẻ mặt của hai người nhìn qua cũng không tự nhiên.
Dưới yến tiệc vui mừng này là mạch nước ngầm sóng trào mãnh liệt.
“Phát hiện cái gì?” Tuyên Thiệu thấy nàng quan sát bốn phía, kề vào tai nàng hỏi.
“Hôm nay có phải Hoàng thượng an bài gì không, thiếp nghe thấy tiếng thật nhiều thị vệ tự âm thầm bố trí.” Yên Vũ cũng giảm thấp âm thanh nói.
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu, nhưng không nhiều lời.
Yên Vũ đề cao cảnh giác.
Bỗng nhiên nghe thấy hình như từ chỗ rất xa truyền đến một lời nói thầm thì rất khẽ. “Đều chuẩn bị xong rồi?”
“Vâng, Trần Vũ bên cạnh Hoàng thượng là người của ta, trên người hắn giấu hai thánh chỉ, chỉ cần Hoàng thượng…”
“Tốt.” Người nọ cắt đứt lời của người còn lại.
Tiếng thầm thì kia như vô hình tiêu mất ở trong tai của Yên Vũ.
Mắt Yên Vũ trừng lớn, lần đầu tiên trong đời nàng hoài nghi lỗ tai của mình, hoài nghi thính lực của mình.
Hai người nói chuyện vừa rồi, một giọng là của Cao Khôn, mà người cắt ngang lời của Cao Khôn, giọng giống như… giống như của An Niệm Chi!
An Niệm Chi ở trong cung?
Làm sao An Niệm Chi có thể sau khi ngã xuống vách núi thì lại xâm nhập vào trong cung?
An Niệm Chi biết thay đổi giọng nói. Khi hắn khoác áo choàng đỏ, với thân phận Các chủ Toàn Cơ các xuất hiện ở trước mặt nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghi ngờ Các chủ Toàn Cơ các chính là An Niệm Chi.
Bởi vì giọng của hai người không giống nhau một chút nào.
Giọng của An Niệm Chi rất êm dịu, rất trầm. Giọng của Các chủ Toàn Cơ các thì khàn khàn khó nghe, như cưa mài trên gỗ.
Nhưng sau đó chân tướng từ từ bị vạch trần thì nàng mới biết, té ra giọng nói của một người có thể nguỵ trang khác như vậy.
Vừa rồi tiếng nói chuyện truyền tới xa như vậy cũng là tiếng chưa được nguỵ trang của An Niệm Chi.
Hắn và Cao Khôn dự định làm gì?
Lời chưa nói hết của Cao Khôn là gì?
Chỉ cần Hoàng thượng… Chỉ cần Hoàng thượng thế nào? Bọn họ liền dự định thế nào?
Cao Khôn nói, Trần Vũ bên cạnh Hoàng thượng là người của hắn?
Yên Vũ biết lúc này không phải là lúc nghi ngờ thính lực của mình. Nàng kéo ống tay áo của Tuyên Thiệu, để Tuyên Thiệu kề tai qua. “Trần Vũ là ai?”
Tuyên Thiệu kinh ngạc nhìn nàng một cái. “Trần Vũ là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng bây giờ.”
Nói xong, Tuyên Thiệu còn nâng mắt liếc về phía ghế trên. “Nhìn thấy không, cái tên mặt mũi trắng nõn, mày liễu, dưới mắt có một nốt ruồi, đó là Trần Vũ.”
Yên Vũ giật mình trong lòng, thật còn có người như vậy!
Thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, vừa khéo tất cả đều là người mặt mày đẹp vẻ nữ tính. Cao Khôn trước kia cũng vậy, bây giờ mặc dù Trần Vũ có chỗ thua kém hơn Cao Khôn, nhưng cũng coi là phong thái trên trung bình.
“Sao hỏi đến hắn?” Tuyên Thiệu hỏi.
Yên Vũ nhíu mày. “Thiếp vừa nghe được hình như là giọng của An Niệm Chi, nhưng thiếp không dám chắc chắn. An Niệm Chi và Cao Khôn hình như đang mưu tính cái gì, Cao Khôn nói Trần Vũ là người của hắn.”
Nhưng Hoàng đế lại mở miệng vào lúc này: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ngoại trừ mời các vị ái khanh đến đây, quân thần chúng ta cùng vui vẻ, trẫm còn có một chuyện muốn tuyên bố.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
“Trẫm tuổi đã lớn, hơn nữa ngày càng cảm thấy trên đạo học có vẻ đột phá…”
Lời của Hoàng đế còn chưa dứt, trong sự hoàn toàn yên tĩnh của người bên dưới, lỗ tai Yên Vũ lại bắt được tiếng xé gió nho nhỏ.
Giống như là có ám khí nhỏ bé bén nhọn xé không mà tới.
“Có ám khí! Có thích khách!” Yên Vũ bỗng nhiên thét lớn một tiếng.
Tuyên Thiệu cả ngày toàn thân áo đen cũng bị Yên Vũ ép mặc một bộ đỏ chót thích hợp với ngày hội.
Màu sắc rực rỡ khác thường làm rạng lên vẻ khôi ngô tuấn tú của Tuyên Thiệu.
Một đôi mắt đen như mực nổi bật lên dưới quần áo đỏ chót, càng đen đến loá mắt.
Tuyên phu nhân nhìn con trai và con dâu ngồi vây quanh ở trước bàn, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Không phải là bà ta không có nghĩ tới tình cảnh này, nhưng vì sau khi Tuyên Thiệu ở sau lưng bọn họ cứng rắn cưới Yên Vũ vào cửa thì bà đã chặt đứt ý nghĩ này.
Sau khi Yên Vũ đầu độc Tuyên đại nhân thì bà càng không bao giờ hy vọng xa vời nữa.
Nhưng không ngờ ông trời thật nhân hậu, sau khi lấy đi thứ gì của ngươi, chỉ cần ngươi còn chưa hết hi vọng, chỉ cần ngươi còn có lòng khoan dung, chỉ cần ngươi còn có kiên nhẫn thì ông trời nhất định sẽ đền bù cho ngươi càng nhiều thứ tốt hơn. Đền bù cho ngươi thứ ngươi muốn nhưng vẫn không có được.
Chẳng phải thứ bà muốn thấy nhất là người một nhà hoà hoà thuận thuận ở cùng một chỗ với nhau sao?
“Yên Vũ.” Cơm tất niên đã dọn lên bàn, mọi người còn chưa động đũa, Tuyên phu nhân mở miệng trước.
Yên Vũ lập tức ngồi ngay lại. “Mẫu thân, con đây.”
“Không có việc gì, con đừng khẩn trương. Giấy hoa mà con cắt, ta và lão gia đều rất thích. Chỉ là giấy hoa quá lớn, dán trên cửa sổ có hơi lãng phí.” Tuyên phu nhân nói, khoát tay một cái.
Lúc giấy hoa đưa tới thì được nha hoàn ở bên cạnh nhận lấy.
Lúc đó Tuyên phu nhân và Tuyên đại nhân cũng không có nhìn.
Sau khi Yên Vũ và Tuyên Thiệu về thì bọn họ mới mở ra xem.
Tuyên đại nhân liền khen không dứt miệng.
Nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh nhìn thấy Tuyên phu nhân ra dấu tay, liền mang ra từ trong phòng một khung tranh được dán trang trí.
Yên Vũ nghiêng mặt nhìn.
Đúng là “Phúc Lộc Thọ” mà nàng đã cắt. Tuyên phu nhân dán trang trí “Phúc Lộc Thọ” thật khéo.
“Treo ở trong phòng này đi, có thể thường xuyên nhìn thấy, nhìn cũng vui vẻ đẹp mắt!” Tuyên phu nhân chỉ vào phía bắc bức tường, chỗ treo những bút tích gốc, nói.
“Vậy, vậy sao được.” Yên Vũ tức khắc hơi đỏ mặt.
“Không tệ, tết nhất nên có dáng vẻ vui mừng.” Tuyên đại nhân cũng gật đầu, không chút do dự bảo người lấy xuống bút tích gốc.
Tuyên Thiệu nhẹ cầm tay Yên Vũ ở dưới gầm bàn.
“Ta thấy cũng đẹp lắm.” Tuyên Thiệu thản nhiên mở miệng.
Nhìn thấy bức dán trang trí “Phúc Lộc Thọ” được treo trên tường có chút không hợp với phong cách trang trọng của phòng chính, nhưng lại nhìn thuận mắt sao đó. Trong lòng Yên Vũ nhất thời ấm áp như mùa xuân tháng ba.
“Được rồi, dùng bữa đi.” Tuyên đại nhân gật đầu cười, cầm đũa lên.
Một bữa ăn tối chỉ nghe thấy tiếng mọi người động đũa cùng với tiếng bọn nha hoàn ở bên cạnh chia thức ăn.
Hai cha con thừa dịp hăng hái cao còn đối ẩm mấy chén.
Tuyên phu nhân vui vẻ cũng uống mấy chén rượu trái cây.
Yên Vũ mang thai nên không đụng đến rượu.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào dến sự vui vẻ đã lâu không thấy của người một nhà tề tụ một phòng cùng ăn cơm tất niên, đều rất hạnh phúc.
Yên Vũ và Tuyên Thiệu vốn dự định đón giao thừa với cha mẹ, nhưng Tuyên phu nhân thấy Yên Vũ hai tay cầm trái quýt, len lén ngủ gà ngủ gật.
Phụ nữ mang thai vốn hay ngủ, bà là người từng trải, sao mà không biết.
Liền nhất định bảo con trai đưa vợ trở về viện của bọn họ.
Yên Vũ đi về, nửa dựa trên cánh tay Tuyên Thiệu, khoé miệng tràn ra nụ cười nhạt.
“Như thế này thật tốt, thật không nghĩ tới đời thiếp còn có thể trải qua như vầy.”
Hắn nghe thấy lời nói khẽ của nàng, nửa đau lòng, nửa vui mừng.
“Tám chín năm đều chưa từng trải qua một giao thừa giống như vầy…” Nàng lại khẽ thở dài một tiếng, càng ôm chặt cánh tay hắn.
Hắn thì tại sao tám chín năm chưa từng có một cái tết nào thật tốt…
“Nhưng bây giờ thật tốt, đúng không?”
Nàng bỗng nghiêng mặt nhìn Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu giơ tay quẹt qua sống mũi thẳng của nàng. “Được, sang năm càng náo nhiệt. Tuyên phủ vẫn còn quá ít người, đợi con sinh ra, chúng ta vẫn phải cố gắng nhiều.”
Yên Vũ ngẩn ra, ngẫm nghĩ ý trong lời nói của Tuyên Thiệu.
Lập tức đỏ mặt, giận dỗi giậm chân. “Người ta nói chuyện đàng hoàng với chàng, chàng nói đi đâu vậy chứ?”
“Hả? Chẳng phải ta đang nói chuyện đàng hoàng sao? Ta nói chuyện đứng đắn mà, phu nhân chớ coi là chuyện nhỏ!” Tuyên Thiệu nghiêm trang.
Trên mặt Yên Vũ nóng lên, bàn tay trắng như phấn đấm trên cánh tay hắn. “Sao chàng không đứng đắn vậy?”
Tuyên Thiệu nhướn mày. “Đây là khen ngợi à?”
Yên Vũ: “Vâng…”
Trên dưới Tuyên gia đều đắm chìm trong niềm vui mừng năm mới, chủ yếu là vì năm này thật sự đã lâu không thấy.
Thậm chí có những người hầu còn cảm thán khi không có ai, rõ ràng hàng năm đều trang hoàng như vậy, sao năm nay lại hết sức khác biệt thế?
Hàng năm đều giăng đèn kết hoa, nhưng chủ tử không có vẻ mặt tươi cười. Chủ tử không có sắc mặt tốt, kẻ hầu nào dám cười.
Năm nay bất kể đi đến bên ngoài phòng đều có thể nghe được tiếng cười vui vẻ truyền ra từ trong phòng, chẳng phải là khác kêu﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽﷽i chúng thần, để cho sao?
Những năm qua, cuối năm ở Thiên triều long trọng nhất chính là tết Nguyên Tiêu.
Tết năm nay Hoàng thượng không có mở tiệc chiêu đãi chúng thần, để các thần tử ở nhà vui vầy với gia đình.
Tết Nguyên Tiêu trước, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi chúng thần, quân thần cùng vui đến giờ cuối.
Tết Nguyên Tiêu này, dường như Hoàng đế đặc biệt coi trọng. Trước đó vài ngày đã bắt đầu kêu người bắt tay vào chuẩn bị, còn cho truyền Tuyên Thiệu vẫn đang trong thời gian nghỉ phép vào cung, điều động toàn bộ người của Hoàng thành ti. Để tết Nguyên Tiêu được nhộn nhịp.
Quần thần đều ngửi ra chút vẻ khác lạ.
Tết Nguyên Tiêu năm nay dường như có sắp xếp đặc biệt gì đó? Có vẻ như ngoài những chuyện của mừng tết ra, phải đây là sự kiện chính?
Bây giờ Nhị hoàng tử còn bị giam giữ trong viện của hoàng tử, chỉ có hôm trừ tịch Thục phi được cho phép vào viện của hoàng tử. Hai mẹ con gặp mặt một lần, cùng nhau dùng bữa tối, coi như là đón năm mới.
Nhưng Chu Tuyền biết, Nhị hoàng tử đã ôm cổ Thục phi nương nương khóc lớn một hồi.
Đừng thấy Nhị hoàng tử cả ngày ra dáng vẻ người lớn, nổi cơn độc ác có đôi khi ngay cả người lớn cũng không sánh bằng, nhưng ở trước mặt Thục phi nương nương, hắn thật đúng là một đứa bé, không che đậy chút nào.
Thục phi an ủi một lúc lâu.
Nhị hoàng tử thế mới biết trong khoảng thời gian này Thục phi cũng gần như bị giam lỏng ở trong cung, ngay cả mặt Hoàng thượng cũng không thấy được.
Hoàng hậu có vẻ như không hề làm gì cả, nhưng cũng nhìn chằm chằm Thục phi rất chặt. Trừ tịch này, nếu không phải Hoàng thượng đã mở miệng, e là bà ta vẫn không thể tới gặp con trai của mình.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi lâu.
Mãi đến khi pháo hoa trong cung đều đã bắn xong, giới nghiêm đêm trừ tịch được đổi thành giờ tý, lúc này cũng cách giờ giới nghiêm không xa, Thục phi mới lưu luyến bịn rịn rời khỏi viện hoàng tử.
“Hoàng nhi đừng sợ, chưa đến cuối cùng thì mẫu phi sẽ không bỏ qua giành giật cho con một trận.” Trước khi đi, Thục phi nói một câu cuối cùng với Nhị hoàng tử.
Những lời này rốt cuộc khuyên được Nhị hoàng tử ngừng khóc.
Gia yến trừ tịch không có chuyện của Nhị hoàng tử.
Yến tiệc quân thần của tết Nguyên Tiêu này Hoàng đế cũng đặc biệt khai ân, cho phép Nhị hoàng tử tới.
Chỗ của Nhị hoàng tử được đặt ở vị trí thứ nhất dưới Thái tử.
Thục phi hiếm khi cũng ở trong nhóm này.
Hoàng thượng mang theo gia quyến tham dự, dĩ nhiên cũng ra lệnh cho quần thần đều mang theo gia quyến.
Yên Vũ vốn không muốn đi, nhưng bây giờ nàng mang thai đã đầy ba tháng, mẫu thân không tham dự, nàng cũng không đi, Tuyên gia không có một chủ mẫu đến dự thì cũng không tiện.
Bây giờ Tô Vân Châu đã mất, nàng vốn muốn mang Lục Bình đi.
Nhưng Linh Nhi xế chiều ngày mười bốn đã bắt đầu mắt mong đợi nhìn nàng, chốc lát lại hỏi một câu. “Thiếu phu nhân, trong cung như thế nào ạ?”, “Thiếu phu nhân, có phải trong cung vô cùng đẹp không?”, “Thiếu phu nhân, cái dĩa ở trong cung đều làm bằng vàng bạc hả?”, “Thiếu phu nhân, Thiên tử ăn cái gì? Cũng là các loại lương thực ngũ cốc ư?”, “Thiếu phu nhân…”
Mấy câu hỏi này con bé đã hỏi liên tục từ mười bốn đến mười lăm buổi tối.
Yên Vũ nhìn đôi mắt to long lanh của con bé, cuối cùng không đành lòng, nói với Tuyên Thiệu: “Không thì để cho Linh Nhi đi cùng thiếp nhé? Mặc dù nó còn nhỏ nhưng cũng là một đứa hiểu quy củ.”
Linh Nhi gần như nhảy dựng lên, mắt trông mong nhìn Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu bất đắc dĩ cười. “Thôi thôi, dẫn con bé theo đi.”
Linh Nhi lúc này mới vui mừng nhảy cẫng lên, bịt miệng, không để cho mình làm trò trước mặt chủ tử, vui mừng hớn hở hiện ra. Thiếu phu nhân vừa khen nó là một đứa hiểu quy củ, nó cũng không thể để cho thiếu phu nhân thất vọng.
Yến tiệc tết Nguyên Tiêu được bày ở ngự hoa viên.
Thời tiết ngày hôm đó tốt, mặc dù ở trong ngự hoa viên nhưng cũng không lạnh.
Cung nữ, mệnh phụ quần là áo lượt qua lại như con thoi trong bữa tiệc. Các đại thần bắt chuyện nói cười với nhau.
Bỗng có công công cao giọng. “Hoàng thượng giá lâm…”
Toàn bộ yến tiệc trong ngự hoa viên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy mọi người loạt xoạt, hoặc vén bào quỳ xuống, hoặc uyển chuyển nhún người, hô lớn tiếng “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Địa vị của Tuyên Thiệu rất cao, hắn vẫn không có quỳ, lúc này đang đón ánh mắt nhìn lại của Hoàng thượng.
Nếu bây giờ có người ngẩng đầu, chắc chắn sẽ nhìn thấy Hoàng thượng gật đầu với hắn.
Bấy giờ Tuyên Thiệu mới cúi đầu.
“Bình thân… Tết Nguyên Tiêu, chúng ái khanh không cần giữ lễ.” Hoàng thượng cười nói.
Lại là tiếng đứng dậy.
Linh Nhi nhỏ bé đứng ở bên cạnh Yên Vũ, không chớp mắt.
Nhìn trang phục của nó đoán được là tỳ nữ của Yên Vũ, mặc dù hơi ngạc nhiên vì sao Yên Vũ lại mang theo tỳ nữ nhỏ như vậy tiến cung, nhưng e ngại thân phận của Tuyên Thiệu nên không có người nào dám nhiều chuyện hỏi.
Ban đầu Linh Nhi rất khẩn trương, cúi thấp đầu không dám nhìn loạn xung quanh.
Sau đó lá gan dần dần lớn hơn, một hồi thì nhìn đèn lưu ly treo trên không trong ngự hoa viên, một hồi thì nhìn chén bát tinh xảo ở trên bàn, một hồi thì nhìn quần áo mỏng manh của các cung nữ, một hồi thì ngửi ngửi các mùi thơm đan xen vào một chỗ.
Lúc lòng hiếu kỳ đã được thoả mãn thì nó lại bắt đầu không tự chủ muốn phân biệt nơi phát ra mỗi mùi thơm từ trong hỗn hợp mùi đan xen với nhau này.
Mỗi khi phân biệt ra được một loại, nó duỗi ra một ngón tay ở trong tay áo.
“Linh Nhi, đói bụng rồi ư?” Yên Vũ nghiêng mặt hỏi.
Nàng biết Linh Nhi chỉ lo vui mừng, trước khi ra phủ cũng chưa có ăn cái gì.
Nhưng nàng có kinh nghiệm, yến hội trong cung như thế này hơn phân nửa là ăn không đủ no, nên đã ở trên xe ngựa ăn mấy miếng điểm tâm. Lúc này bụng cũng hơi đói, thế nhưng Linh Nhi đứng ở bên cạnh không có cơ hội ăn cái gì, nếu như nó đói bụng, mình cũng lén kín đáo đưa cho nó một ít thức ăn.
Nhưng cái đầu nhỏ của Linh Nhi lắc lắc. “Chủ tử, nô tỳ không đói bụng.”
Hai chủ tớ đang lặng lẽ nói chuyện.
Một cung nữ đang bưng khay đi tới trước mặt Tuyên Thiệu và Yên Vũ, nửa hạ người xuống, nói: “Đây là cháo thập cẩm Hoàng hậu nương nương ban cho. Nương nương nói hôm nay đều là thức ăn nguội, thấy thiếu phu nhân có lẽ là có thai, thức ăn nguội tổn hại cho sức khoẻ, ăn chút cháo thập cẩm này cũng có thể khiến cho trong người ấm áp.”
Yên Vũ nghe vậy nhìn về phía Hoàng hậu nương nương đang ngồi bên cạnh Hoàng đế.
Thấy Hoàng hậu nương nương đang nhìn về phía nàng gật đầu mỉm cười.
Yên Vũ hơi khom người một chút với hoàng hậu.
Ngự hoa viên hơi lạnh, bây giờ nàng đói bụng rất nhanh, quả thật muốn ăn một chút gì.
Cung nữ kia để cháo thập cẩm trong khay xuống, liền lặng lẽ lui ra.
Yên Vũ chạm đến cái chén, cầm lấy muỗng, múc một muỗng cháo, đang tính đưa vào trong miệng.
Bỗng nhiên bị một cái tay nhỏ đè lại. “Chủ tử!”
Linh Nhi nhíu mày nhìn chằm chằm chén cháo kia.
“Làm sao vậy?” Yên Vũ thấy sắc mặt con bé khẩn trương, cũng khẩn trương theo.
“Mùi của cháo này không đúng!” Linh Nhi thấp giọng nói.
Yên Vũ biết khứu giác con bé nhạy bén, cúi đầu khẽ ngửi một cái. Nàng chỉ ngửi được mùi ngọt của cháo thập cẩm, không có ngửi được mùi gì khác, nhưng cũng không dám khinh thường. Nhanh chóng bỏ cái muỗng trong tay xuống.
“Sao không đúng?”
Đầu chân mày Linh Nhi cau chặt. “Trong này có bỏ thêm thuốc, con có thể phân biệt ra được vị thuốc đông y, nhưng con không biết thuốc này dùng làm gì. Lộ đại nhân còn chưa có dạy con cái này. Không biết là bổ thân thể hay là làm hại, dù sao cũng không phải là cháo không, là có bỏ thêm đồ.”
Linh Nhi vừa nói vừa muốn giơ ngón tay lên cắn, nhưng nghĩ tới đây là trong cung liền nhịn động tác theo thói quen này.
Yên Vũ nghe vậy liền không hề đụng đến cháo.
Bất kể là bổ thân hay gì khác, cứ cẩn thận vẫn tốt hơn. Trong cung nhiều người, khó lòng phòng bị, cũng không thể tin chắc cung nữ vừa rồi nhất định là người bên cạnh hoàng hậu.
Yên Vũ hơi liếc nhìn về phía Hoàng hậu ngồi bên trên.
Lại thấy Hoàng hậu đang nâng chung uống rượu, cũng không nhìn nàng.
Mặc dù hoàng hậu không có lòng hại nàng, nhưng khó tránh được có người sẽ gây trở ngại từ trong.
Cháo này, từ trong nồi đến bày ở trên bàn, không biết phải trải qua tay của bao nhiêu người. Cẩn thận mọi nơi cũng khó tránh khỏi có chỗ sơ hở.
Nàng cũng cảm thấy lần cung yến này bầu không khí khang khác.
Giữa Thục phi và Hoàng hậu dường như có vẻ ngượng ngịu.
Bên kia, Thái tử và Nhị hoàng tử mặc dù có nói cười nhưng vẻ mặt của hai người nhìn qua cũng không tự nhiên.
Dưới yến tiệc vui mừng này là mạch nước ngầm sóng trào mãnh liệt.
“Phát hiện cái gì?” Tuyên Thiệu thấy nàng quan sát bốn phía, kề vào tai nàng hỏi.
“Hôm nay có phải Hoàng thượng an bài gì không, thiếp nghe thấy tiếng thật nhiều thị vệ tự âm thầm bố trí.” Yên Vũ cũng giảm thấp âm thanh nói.
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu, nhưng không nhiều lời.
Yên Vũ đề cao cảnh giác.
Bỗng nhiên nghe thấy hình như từ chỗ rất xa truyền đến một lời nói thầm thì rất khẽ. “Đều chuẩn bị xong rồi?”
“Vâng, Trần Vũ bên cạnh Hoàng thượng là người của ta, trên người hắn giấu hai thánh chỉ, chỉ cần Hoàng thượng…”
“Tốt.” Người nọ cắt đứt lời của người còn lại.
Tiếng thầm thì kia như vô hình tiêu mất ở trong tai của Yên Vũ.
Mắt Yên Vũ trừng lớn, lần đầu tiên trong đời nàng hoài nghi lỗ tai của mình, hoài nghi thính lực của mình.
Hai người nói chuyện vừa rồi, một giọng là của Cao Khôn, mà người cắt ngang lời của Cao Khôn, giọng giống như… giống như của An Niệm Chi!
An Niệm Chi ở trong cung?
Làm sao An Niệm Chi có thể sau khi ngã xuống vách núi thì lại xâm nhập vào trong cung?
An Niệm Chi biết thay đổi giọng nói. Khi hắn khoác áo choàng đỏ, với thân phận Các chủ Toàn Cơ các xuất hiện ở trước mặt nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghi ngờ Các chủ Toàn Cơ các chính là An Niệm Chi.
Bởi vì giọng của hai người không giống nhau một chút nào.
Giọng của An Niệm Chi rất êm dịu, rất trầm. Giọng của Các chủ Toàn Cơ các thì khàn khàn khó nghe, như cưa mài trên gỗ.
Nhưng sau đó chân tướng từ từ bị vạch trần thì nàng mới biết, té ra giọng nói của một người có thể nguỵ trang khác như vậy.
Vừa rồi tiếng nói chuyện truyền tới xa như vậy cũng là tiếng chưa được nguỵ trang của An Niệm Chi.
Hắn và Cao Khôn dự định làm gì?
Lời chưa nói hết của Cao Khôn là gì?
Chỉ cần Hoàng thượng… Chỉ cần Hoàng thượng thế nào? Bọn họ liền dự định thế nào?
Cao Khôn nói, Trần Vũ bên cạnh Hoàng thượng là người của hắn?
Yên Vũ biết lúc này không phải là lúc nghi ngờ thính lực của mình. Nàng kéo ống tay áo của Tuyên Thiệu, để Tuyên Thiệu kề tai qua. “Trần Vũ là ai?”
Tuyên Thiệu kinh ngạc nhìn nàng một cái. “Trần Vũ là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng bây giờ.”
Nói xong, Tuyên Thiệu còn nâng mắt liếc về phía ghế trên. “Nhìn thấy không, cái tên mặt mũi trắng nõn, mày liễu, dưới mắt có một nốt ruồi, đó là Trần Vũ.”
Yên Vũ giật mình trong lòng, thật còn có người như vậy!
Thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, vừa khéo tất cả đều là người mặt mày đẹp vẻ nữ tính. Cao Khôn trước kia cũng vậy, bây giờ mặc dù Trần Vũ có chỗ thua kém hơn Cao Khôn, nhưng cũng coi là phong thái trên trung bình.
“Sao hỏi đến hắn?” Tuyên Thiệu hỏi.
Yên Vũ nhíu mày. “Thiếp vừa nghe được hình như là giọng của An Niệm Chi, nhưng thiếp không dám chắc chắn. An Niệm Chi và Cao Khôn hình như đang mưu tính cái gì, Cao Khôn nói Trần Vũ là người của hắn.”
Nhưng Hoàng đế lại mở miệng vào lúc này: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ngoại trừ mời các vị ái khanh đến đây, quân thần chúng ta cùng vui vẻ, trẫm còn có một chuyện muốn tuyên bố.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
“Trẫm tuổi đã lớn, hơn nữa ngày càng cảm thấy trên đạo học có vẻ đột phá…”
Lời của Hoàng đế còn chưa dứt, trong sự hoàn toàn yên tĩnh của người bên dưới, lỗ tai Yên Vũ lại bắt được tiếng xé gió nho nhỏ.
Giống như là có ám khí nhỏ bé bén nhọn xé không mà tới.
“Có ám khí! Có thích khách!” Yên Vũ bỗng nhiên thét lớn một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook