Yên Vũ Lầu
-
Chương 3: Lý Ấu Vi trời sinh thiện lương
Vậy là hẳn đã vượt qua thử thách đầu tiên một cách dễ dàng, một cách hời hợt như vậy.
Lý Hiển Duy sẽ không thừa nhận hẳn đã tặng quà đút lót.
Tân A Na cũng sẽ không thừa nhận là mình vì nhận được quà nên mới thả cho Lý Hiển Duy.
Lúc mặt trời lặn, Tân A Na đã rời đi, trước khi đi nàng cũng đã nói ra thử thách thứ hai.
Trong một ngày, sáng tạo ra một bộ kiến pháp.
“Đề cho điểm”
Sau khi Lý Hiển Duy nghe thấy đề thì chỉ nói ba từ này.
Ngay cả bách tính thành Du Châu cũng truyền tai nhau năm mười tuổi hắn đã tự tạo được bộ kiếm pháp riêng, cũng nhờ đó mà nổi tiếng, vậy nên đề này là đề cho điểm.
Lão Tần vì muốn tạo điều kiện cho hắn mà đã bỏ ra không ít công sức.
“Nhi tử, có nắm chắc không?”
Lý Bách Vạn nhìn dáng vẻ thư thái của nhi tử mình, phấn khích hỏi.
“Mười phần năm chắc chín”
Lý Hiển Duy tùy tiện khoát tay, quay lưng về sau viện chuẩn bị đi câu cá.
“Qua rồi hả?”
Ở bên hồ, Trương Lôi Thôi vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ, cảm thấy được Lý Hiển Duy đến nên hỏi.
“Qua rồi” Lý Hiển Duy gật đầu nói.
“Chỉ bằng thanh kiếm vàng nát đấy hả?”
Lần này là Trương Lôi Thôi kinh ngạc, hai mắt trợn tròn mà hỏi.
“Đương nhiên, là không phải.”
Lý Hiển Duy nhoẻn miệng cười: “Hôm qua Ấu Vi tỷ đã tặng dạ minh châu Đông Hải, một bộ nhuyễn giáp Thiên Tăm, còn có cả Ngư Trường Kiếm cho lão Tân, lần này lão Lý nhà ta
đúng là đã chỉ không ít.”
“Ngư Trường Kiếm?”
Trương Lôi Thôi ngồi bật dậy, kinh ngạc nói: Trường Kiếm ở trong Lý phủ hả?”
Hóa ra Ngư
“Chứ sao nữa?”
Lý Hiển Duy nhặt một cục đá ném xuống hồ, nói: “Nếu không cho người ta xem chút gia bảo thì làm gì có chuyện lão Tân thả cho.”
“Bái phục, bái phục.”
Lần này Trương Lôi Thôi phục sát đất thật, cảm khái: “Quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ ma, Tân A Na, một nhân vật thoát tục vậy mà cũng không cưỡng lại được.”
“Con người cả mà, cần gì phải giả bộ trong sạch.”
Lý Hiển Duy mỉm cười: “Thực ra lão Tân cũng không phải người bình thường, vậy nên chúng ta phải đưa cho nàng ta những thứ có giá trị không bình thường.”
“Thử thách thứ hai thì sao?” Trương Lôi Thôi tò mò.
“Trong một ngày tạo ra một bộ kiếm pháp” Lý Hiển Duy nói.
Trương Lôi Thôi cạn lời, vừa nãy ông ta còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ ông ta đã chắc chắn là Tân A Na cố ý thả cho hắn qua ải.
“Không hiểu, không hiểu nổi.”
Trương Lôi Thôi nhìn mặt hồ lăn tăn phía trước, nói: “Trước giờ Tân A Na kia rất coi trong danh tiếng, không sợ nhận về một tên đồ đệ ăn chơi trác táng, hủy hoại cả một đời thanh danh à?”
“Đương nhiên nàng ta sợ, nếu không tại sao nàng ta đi cả nửa cái triều Đại Thương rồi nhưng vẫn chưa quyết định được?”
Lý Hiển Duy cười nhẹ một tiếng: “Ta phí bao công sức mới khiến người ta đi tung tin đồn, cũng không phải vứt tiền qua cửa sổ đâu.”
“Thế thì sao?”
Trương Lôi Thôi nhíu mày nói: “Tân A Na sẽ không vì dăm ba lời đồn nhảm mà tin ngươi là kỳ tài được.”
“Nàng ta đến rồi, đó chính là tin, tối thiểu cũng là tin một phần"
Khóe miệng Lý Hiển Duy lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Lão Trương, ông không hiểu rồi, đây gọi là ám thị tâm lý, tại sao trong lịch sử có nhiều hôn quân thế chứ? Họ thực sự không phân được đúng sai sao? Đương nhiên là không rồi, nhưng khi có lời gièm pha từ gian thần, có lời thầm thì bên gối của sủng phi, có nhiều lúc, không tin cũng phải tin”
Nói đến đây, Lý Hiển Duy nhặt thêm một hòn đá rồi ném xuống hồ: “Thực ra, đề bài hôm nay lão Tân đưa ra là do ảnh hưởng bởi lời đồn thổi. Trong một ngày tạo ra một bộ kiếm pháp là chuyện mà các tông sư kiếm đạo còn khó làm được, lão Tân nghỉ ngờ nên muốn xác minh đúng sai, nếu như là đúng thật thì ta chính là thiên tài tuyệt thế, đã thế còn nhỏ tuổi mà hiểu chuyện, nhận là đồ đệ thì hời biết bao.”
Trương Lôi Thôi ngồi bên cạnh nghe lời thiếu niên kia, im lặng hồi lâu mới nói: “Tiểu tử, trước đây ta thực sự đã xem thường ngươi, hóa ra ngươi không chỉ có cái mã bề ngoài và tiền tài của gia đình.”
Tiểu tử này có bản lĩnh suy đoán lòng người, thực sự rất đáng sợ.
Không phải là Tân A Na đã tạo điều kiện cho hẳn, mà chính tiểu tử này đã dụ dỗ Tân A Na làm vậy.
“Thực ra, lão Trương à, ông cũng không tính là xem thường ta.
Lý Hiển Duy cười nói: “Đa số những chuyện trên thế giới này đều có thể giải quyết được bảng tiền, nếu mà tiền không giải quyết được thì ta vẫn còn cái xác này đây, ông nhìn đi, ta mặc thế này có phải rất dọa người không? Có câu nói sao nhỉ? Đẹp trai không lo chết đói, giờ ta đứng trên đường cái nói mình là một phế vật chẳng có chút thiên phú tu luyện gì, có ai tin không?”
Lúc nói ra những lời này, Lý Hiển Duy ngẩng đầu ưỡn ngực. đứng yên bên hồ, gió nhẹ thổi qua làn tóc, tóc đen bay phấp. phới, mặt mày như kiếm, mắt sáng như sao, đúng là một tài tử như ngọc, tuyệt thế vô song.
Trương Lôi Thôi im lặng, tên tiểu tử này nói không sai, đẹp trai đã dọa được không ít người rồi, nếu không ông ta cũng không nhìn lầm.
Người tu luyện thì trừ kiểu vạm vỡ, khổ luyện về xác th1t ra, thì thường khá là đẹp, nhất là thiên kiêu chỉ tử của tiên môn thế gia, hơn nữa, cho dù có xấu thì khí chất tích lũy cũng sẽ bù lại cho.
Giống như ông ta vậy, lúc còn trẻ cũng từng là một chàng trai trẻ được bao cô gái mến mộ.
Trương Lôi Thôi uống một ngụm rượu, trong lòng có chút vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Tân A Na này tàn đời rồi! Này đúng là một chuyến khiến người ta thấy sung sướng!
Ai mà không muốn thấy Tiên Tử thất thế, hoàng đế bị đánh chứ?
Thực sự không thể nào tưởng tượng nổi khi Tân A Na biết được tên nhóc này không thể luyện võ sẽ có biểu cảm thế nào.
“Đúng rồi, lão Trương, ta nói trước với ông một chuyện, ông nghĩ xem thế nào.” Lý Hiển Duy đổi chủ đề, hỏi.
“Vào Lý phủ, làm Thượng Khanh của Lý phủ không?”
Trương Lôi Thôi mỉm cười nói: “Tiểu tử, Lý phủ giàu thật đấy, cũng có không ít rượu ngon, nhưng mà lão đây tự do quen rồi, chỗ có tốt đến đâu cũng không ở được lâu, huống hồ Lý gia nhà ngươi là nhà buôn, nuôi đám côn đồ là giải quyết được đa số vấn đề rồi, cần gì phải tiêu nhiều tiền để nuôi một lão già vô dụng như ta”
“Đó là trước đây.”
Trong con ngươi bình tĩnh của Lý Hiển Duy hiện lên chút lạnh lẽo, nói: “Cây cao nhất luôn bị gió mạnh thổi bay trước tiên, mười năm trước, Lý gia chỉ là một nhà buôn bình thường, không ai quan tâm, nhưng nay Lý phủ đã có vô số tiền tài nên có rất nhiều người kiêng ky, bao gồm cả vị đứng đầu triều đình kia, theo tình báo mới nhất, Tam Hoàng Tử Mộ Nghiêu đã đến thành Du Châu, chắc là muốn tìm cơ hội ra tay với Lý gia”
“Nghe ngươi nói vậy, chắc chắn Lý phủ sẽ gặp nguy hiểm, nếu thế thì lão đây sẽ suy nghĩ chút.”
Trương Lôi Thôi nhấp một ngụm rượu, nói: “Bị Hoàng Thất để mät không phải chuyện tốt gì, cha ngươi cũng lớn tuổi rồi, ngươi là nhi tử mà ngày nào cũng nhàn rỗi, không bao giờ quan tâm chuyện trong nhà, một khi cha ngươi có chuyện gì thì chỉ băng nghĩa tỷ trông trời sinh lương thiện kia của ngươi, có lẽ không thể chống đỡ được Lý gia đâu.”
“Trời sinh thiện lương?”
Lý Hiển Duy ngây người, vẻ mặt lộ ra sự kì quái.
Ấu Vi tỷ á?
Nghe không ăn nhập một tí nào!
Thư phòng Lý phủ.
Lý Bách Vạn thấy Lý Ấu Vi đưa đống sổ sách đến thì nhìn qua một lúc, sau đó đặt xuống.
“Làm tốt lắm”
Lý Bách Vạn mỉm cười nói: “Mấy năm nay con vất vả rồi, con có tài năng trong buôn bán, đã vượt qua nghĩa phụ rồi.”
“Đầu là công lao của tiểu đệ.”
Lý Ấu Vi nhẹ nhàng nói: “Nếu không có nước hoa, xà phòng, gương soi và mấy thứ trên đời chưa từng có mà y phát minh ra, chắc đến giờ Lý phủ vẫn chỉ là một nhà buôn tầm thường mà thôi."
“Đáng tiếc, chí của Hiển Duy lại không ở nơi này.”
Lý Bách Vạn thở dài một hơi: “Thuở nhỏ, y đã muốn đi theo con đường võ đạo, không có hứng thú gì với buôn bán.”
“Chỉ cần tiểu đệ muốn thì có là sao trên trời con cũng hái xuống cho đệ ấy” Lý Ấu Vi chậm rãi nói.
“Con đó, cứ chiều y suốt.”
Lý Bách Vạn bất lực: “Ấu Vi à, con biết chuyện Tam Hoàng 'Tử Mộ Nghiêu đến thành Du Châu không?”. ngôn tình sủng
“Biết ạ” Lý Ấu Vi gật đầu.
“Hắn đến chắc là vì mưu kế của Hoàng đế, đến đây thám thính Lý gia nhà ta.” Lý Bách Vạn nói.
“Hắn sẽ không tra được gì đâu” Lý Ấu Vi vẫn rất bình tĩnh. “Còn có..."
Lý Bách Vạn chậm rãi nói tiếp: “Mộ Nghiêu theo kiếm đạo, chắc cũng muốn bái Tần A Na làm sư phụ”
Lý Ấu Vi nghe vậy thì con ngươi vốn đang bình tĩnh chợt trở nên băng giá, gắn từng chữ: “Con sẽ phái người giết hẳn, bảo đảm sẽ làm sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.”
Lý Bách Vạn cười khổ, nói: “Cứ nhäc đến chuyện của Hiển Duy là con lại kích động thế đấy. Chắc chắn Hiển Duy đã biết chuyện này rồi, y không có thái độ gì thì chứng tỏ có thể năm chắc thắng được Tam Hoàng Tử, con phải dè chừng chút, đừng để người ta điều tra những chuyện mà chúng ta không muốn cho Hoàng Thất biết.”
“Vâng, nghĩa phụ.”
Lý Ấu Vi gật đầu, cũng không cố chấp thêm nữa.
Đêm đến, vầng trăng treo cao trên trời, bóng đêm dài vô. tận.
Ở quán trọ Duyệt Lai, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một người thanh niên mặc đồ gấm, mặt mày thanh tú bước vào trong phòng Tần A Na.
Người đến chính là Tam Hoàng Tử, Mộ Nghiêu.
Trong tay Mộ Nghiêu có một hộp gỗ, trong đó có một thanh kiếm, tuy kiếm vẫn còn trong vỏ nhưng hàn khí đã tỏa ra xung quanh.
“Tiên Tử, đây là đáp án của ta” Mộ Nghiêu nghiêm túc nói.
“Danh kiếm Hàn Quang.”
Tân A Na quét mắt qua thanh kiếm nhưng không xem lâu, chỉ bình tĩnh nói: “Tam Hoàng Tử quả nhiên bất phàm, thử thách này, ngươi qua rồi.”
Mộ Nghiêu nghe thấy qua rồi thì vui như mở cờ trong bụng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không thể hiện ra chút vui vẻ nào.
Đây là thử thách đầu tiên, không hề khó, quan trọng là thái độ của Hoa Mai kiếm tiên này.
Nếu nàng bằng lòng thì dù là một thanh sắt vụn cũng có thể qua ải.
Hắn ta là Tam Hoàng Tử, ngay cả Hoa Mai kiếm tiên cũng phải nể mặt chút ít, vậy nên không làm khó hẳn ta ở thử thách đầu tiên.
Về phần hắn ta tự dâng thanh danh kiếm Hàn Quang ra cũng để lại ấn tượng tốt cho Hoa Mai Tiên Tử, cũng đặt được nền móng cho hai thử thách sau.
“Chắc ngươi cũng biết thử thách thứ hai rồi.”
Tân A Na quan sát Tam Hoàng Tử trước mắt này, bình tĩnh nói: “Ngày mai trước khi mặt trời lặn thì ở Lý phủ đợi ta”
“Lý phủ?”
Mộ Nghiêu nghe vậy thì mặt đờ ra, hắn ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt về, cúi người hành lễ rồi ra khỏi phòng.
Trong phòng, ánh nến lập lờ, Tân A Na đứng trước cửa sổ, nhìn màn đêm an tĩnh của thành Du Châu, gương mặt phong hoa tuyết nguyệt không nhiễm một gợn khói trần.
Mà sau lưng Tân A Na là hai chiếc hộp gỗ nằm yên trên bàn, trong hộp gỗ có Hàn Quang và Ngư Trường, hai danh kiếm, dưới ánh nến le lói trông chúng đầy lạnh lẽo.
Đêm dài đăng đẳng mà yên tĩnh cứ thế qua đi.
Ngày hôm sau.
Mặt trời vừa lên, mây đã vây quanh che đi.
Lý phủ nghênh đón khách quý nhất từ trước đến giờ.
Tam Hoàng Tử của Đại Thương, Mộ Nghiêu.
“Vinh dự quá, vinh dự quái”
Ở tiền sảnh, Lý Bách Vạn tự ra tiếp đãi, mặt mày vui hớn hở, bụng mỡ rung theo những tràng cười.
Mộ Nghiêu nhìn người giàu nhất Đại Thương ở trước mặt mình, cũng khách khí chào hỏi lại, trên mặt còn mang theo nụ cười tiêu chuẩn.
Chào hỏi hồi lâu, Mộ Nghiêu liếc nhìn ra ngoài, mỉm cười nổi: “Không biết công tử quý phủ có đang ở trong phủ không?”
“Khuyển tử á?”
Lý Bách Vạn nghe vậy thì cười toe toét, nói: “Khuyển tử bất tài, thảo dân sợ y lỗ m ãng, xâm phạm đến điện hạ nên không cho y ra tiền sảnh, nếu điện hạ muốn gặp y thì thảo dân sẽ
phái người đi gọi.”
Nói xong, Lý Bách Vạn đứng dậy, gọi ra ngoài: “Đi gọi công tử đi, nói là Tam Hoàng Tử điện hạ muốn gặp”
“Vâng”
Ngoài đại sảnh, người hầu nhận lệnh, nhanh chóng đi ra sau hậu viện.
“Tam Hoàng Tử muốn gặp ta sao?”
Bên hồ, Lý Hiển Duy đang câu cá nghe thấy người hầu bẩm báo thế thì khóe miệng khế nhếch lên cười toe toét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook