Yên Hoa Tuyết
-
Chương 7
Editor: Lạc Thủy
Beta – reader: Lạc Thủy
Lãnh Mặc hiên,
Tham Duật tựa trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn cây tử đằng* ở bên ngoài cửa sổ lay động, cây tử đằng thiên ti bách kết (ngàn dây trăm quả), chuyển động quấn quanh với nhau, đằng trên vẫn còn buông xuống một vài quả trám.
( *: cây đậu tía)
Quả nho nhỏ trong suốt màu xanh biếc, nhìn qua trông rất khả ái.
Cửa sổ mở bung ra, bóng đêm nồng đậm cùng làn gió đêm khuya lẳng lặng ùa vào phòng, bức lui đi chút ánh sáng còn lại – nến, xâm nhập một tầng rồi lại một tầng, phảng phất như muốn đem Tham Duật nuốt vào.
Còn trên bàn, ánh sáng kia vẫn cứ không ngừng phát ra – nến,
Dung nhan Tham Duật biến đổi đủ không ngừng, mà mơ hồ trong phòng, dường như còn có một dung nhan tú lệ khác đang biến ảo đủ mọi muôn vạn thần tình.
Gió lạnh ngoài cửa sổ tiến vào, thổi lướt qua mái tóc đen dài của Tham Duật, mái tóc bám trên hai gò má thổi bay tán loạn,
Hiện tại mặc dù đã đầu xuân, thế nhưng xuân hàn se lạnh, không khí băng lãnh hầu như đã đem sự ấm áp trong phòng dẫn theo đi, thái giám cung nữ ở hai bên đều lạnh run rẩy, mà Tham Duật dường như chưa cảm thấy gì, chỉ như trước ngơ ngác, con ngươi giống như màn đêm không tiêu điểm dao động, tựa như y đang chìm vào một suy nghĩ xa xôi.
“ Bệ hạ, gió đã lớn, đóng cửa sổ lại thôi.”
Lệ phi đứng một bên hầu hạ ôn nhu nói, nàng nhịn đã rất lâu, rốt cuộc vẫn đành cẩn cẩn dực dực đi tới, cẩn thận đắp lên cho Tham Duật một kiện ngoại bào.
Hôm nay, Tham Duật sai người truyền nàng tới thị tẩm, Lệ phi mừng rỡ như điên, nàng nhanh chóng trang điểm rồi đến, thế nhưng, tới đây rồi, Tham Duật lại phê duyệt tấu chương, đem nàng hầu hạ như cung nữ, một câu cũng không nói, vất vả lắm mới đợi được đến trời tối, Tham Duật lại muốn sai người bốc dược, sau đó đứng ở trước cửa, mở cánh cửa ra, mãi tới canh ba, Lệ phi nhịn được nửa ngày, rốt cuộc cũng chịu không nổi.
Tham Hãn đang xuất thần thì bị nàng quấy nhĩu, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, y quay người, trở tay tát Lệ phi một cái,
“ Cút. ”
Lệ phi bị cái tát làm lảo đảo lui ra phía sau, hầu như bị té trên mặt đất, nàng nén lệ, không dám nói cũng không dám khóc, che mặt chạy ra ngoài.
Mấy thái giám đứng bên ngoài đều bị hù dọa cho sợ hãi, hoàng thượng tính tình luôn bất định, tính khí lại lãnh khốc, nếu có điểm không phải, chắc chắn sẽ bị đại họa lâm đầu, bọn họ ai nấy đều nơm nớp lo sợ đứng, lo không biết ai sẽ là người không may tiếp theo.
Tham Duật không chú ý tới họ, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên lạnh nhạt phân phó,
“ Truyền Lăng Vân tiến cung.”
“ Dạ ”
Một tiểu thái giám nhanh chóng đáp ứng, chậm chậm chạy ra ngoài truyền khẩu dụ.
Khoảng một lúc sau, Lăng Vân vội vã đi đến, vừa bước vào cửa, đã thấy Tham Duật ngồi trước bàn, xem tấu chương, hắn hơi ngẩn người, rồi cũng lập tức vén áo quỳ xuống,
“ Thần Lăng Vân tham kiến bệ hạ.”
“ Ân,”
Tham Duật đáp một tiếng cũng không hề ngẩng đầu.
Lăng Vân lén liếc mắt nhìn Tham Duật, ngực đã minh bạch được Tham Duật muốn hỏi điều gì, tuy rằng hắn không muốn trả lời, thế nhưng điều này cũng không phải do hắn quyết định.
“ Trữ Sính Viễn đã trở về, thầy thuốc có xem qua, vết thương trên lưng hắn rất nặng, cho dù có dùng dược, cũng phải trị thương khoảng một tháng, hơn nữa lại không thể đảm bảo có để lại hậu hoạn gì không.”
Tham Duật vẫn không nhúc nhích, con mắt cứ như cũ mà nhìn vào bản tấu chương, Lăng Vân hít sâu một hơi, biết Tham Duật vẫn còn đang tiếp tục đợi hắn nói
“ An vương gia lúc đó liền đi đến Trữ gia, cho tới bây giờ cũng chưa hề đi ra, buổi tối hôm nay sợ là sẽ ngủ ở bên Trữ phủ.”
“ Thật sao? Hoàng huynh ta quả thực quan tâm thái quá đến Trữ tướng quân.”
Lời nói bình thường từ miệng của Tham Duật xuất ra, lại như một lời nói châm biến rét lạnh đến nỗi khiến cho Lăng Vân bất giác phải hơi rùng mình,
Tham Duật cùng Trữ Sính Viễn ngày đó rất bí ẩn, ai ai cũng đều tò mò, chỉ là không ai có ý giám đi hỏi cả.
Vừa mới đưa Trữ Sính Viễn vào, Tham Hãn biểu tình đã vô cùng sốt ruột và lo lắng, hắn đã sớm quên đi Lăng Vân trong mắt, mà Tham Hãn cũng không hề bận tâm, hắn cũng muốn cho Lăng Vân nhìn ra bọn họ tuyệt đối không như lời nói đồn đại, tất cả chỉ có ái tình là chân thật. Thế nhưng, theo lời nói từ miệng Tham Duật nói ra, thật chẳng biết như thế nào mới là đúng ( Chém..Chém …Chém =.=)
“ Nói thế, xem ra trẫm chính là một người không hề biết quan tâm đến thần tử, đem Trữ tướng quân làm cho bị thương cũng không hề phái người đến chăm sóc, ngược lại người hoàng huynh không có việc gì của ta lại đến quan tâm chiếu cố, xem ra, trẫm đúng là nên cấp cho Trữ tướng quân một cuộc hôn nhân tốt.”
Một nụ cười băng lãnh xuất hiện trên môi của Tham Duật, khiến cho Lăng Vân kìm lòng không được mà phải rùng mình một cái.
Tham Duật đột nhiên bình tĩnh nhìn Lăng Vân,
“ Lăng Vân, ngươi luôn luôn trung thành với ta, ta cũng rất tin tưởng ngươi, ngươi đứng lên đi.”
“ Đa tạ bệ hạ khen ngợi, Lăng Vân nhất định sẽ vì bệ hạ mà cúc cung tận tụy.”
Lăng Vân cẩn thận đứng lên, nhiêm túc đứng dưới bậc thềm.
“ Sự tình đều đã nói xong? ”
“ Vâng.”
Lăng Vân cẩn cẩn dực dực đáp,
Tham Duật nở nụ cười, thế nhưng một tiểu ý cũng không hề xuất hiện ở trong mắt hắn.
“ Lăng tướng quân, ngươi thực sự không nhớ đã quên nói với trẫm chuyện gì sao? ”
Lăng Vân sắc mặt tái nhợt,thân thể cứng đờ ( ta chém ==!) , ầm một tiếng lại quỳ xuống thềm,
“ Thần tội đáng chết, Trữ Sính Viễn lúc đó huyết mạch không thông, nếu như ngay lập tức không giúp hắn đã thông kinh mạch, một thân võ công của hắn sẽ bị phá hủy, thần lúc đó tự ý, vì hắn khơi thông kinh mạch, bởi vậy nên đã không xin phép điện hạ, vả lại, thần sợ bệ hạ trách tội, cho nên cũng không dám nói, thỉnh bệ hạ trách tội.”
“ Đứng lên đi ”
Tham Duật nhàn nhạt nói.
Lăng Vân sợ hãi đứng lên, cũng không dám lau đi những giọt mồ hôi đang dính trên trán.
“ Vì sao lại làm vậy? ” Tham Duật cầm lấy bàn tay, phảng phất như có chút hiếu kì muốn hỏi.
“ Thần, thần không muốn Trữ Sính Viễn lúc đó trở thành một phế nhân, lần này, dù sao cũng không phải là lỗi của hắn, hơn nữa, Lăng Vân cho rằng, bệ hạ, cũng không muốn phế đi Trữ tướng quân.”
Lăng Vân liếc mắt nhìn trộm Tham Duật, cắn răng một cái, nói ra vài câu chân thực.
Dù sao thì ngày hôm nay hắn cũng khó tránh khỏi tội bị Tham Duật trách phạt, không bằng cứ nói ra vài câu thật lòng.
Lăng Vân một mặt nói, một mặt trong lòng cười khổ, bản thân cự nhiên lại đi nói vấn đề khiến Tham Duật tức giận, hắn thực sự càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình.
Tham Duật im lặng nghe, cư nhiên lại nhàn nhạt nở nụ cười, dung nhan tuyệt mĩ cơ hồ khiến Lăng Vân phải ngây người, quên đi chính bản thân mình đang ở trong hiểm cảnh ( hoàn cảnh nguy hiểm), đối mặt với mình, chính là vị đế vương nắm trong tay quyền hành sinh sát.
“ Cấp hai ngự y đi đến xem cho Trữ tướng quân, ngươi ngày mai cũng đến thăm, thuận tiện đi tặng dược luôn.”
“Lui xuống đi.”
“ Vâng,”
Lăng Vân nghiêm nghị đáp, xoay người nhanh ly khai.
Cho dù đã đi theo Tham Duật lâu như vậy, hắn vẫn không thể hiểu được người nam nhân này, cũng không thể đoán được người nam nhân này đến tột cùng đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn cứ tưởng rằng mình đã chọc giân Tham Duật, thế nhưng y lại vẫn bình thản như trước.
Ngay khi hắn vừa định bước ra cửa, Tham Duật đột nhiên mở miệng, “ Sau này không nên phỏng đoán tâm tư của ta, bằng không….” Phía sau là một mảnh im lặng, không còn bất cứ tiếng nói nào truyền đến nữa.
Lăng Vân kinh hãi quay đầu, Tham Duật đã rời đi, đi về phía song cửa nơi có bóng đêm nặng nề.
Từng bước từng bước một rời khỏi Lãnh Mặc hiên, Lăng Vân rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi, hắn bây giờ mới phát hiện, nguyên lai, chỉ trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã ước thấm hết y phục hắn.
Lăng Vân mờ mịt đứng, dùng ánh mắt đau khổ tham lam nhìn thân ảnh đang đứng đằng xa kia, người kia đối với hắn mà nói, vẫn luôn luôn cô độc.
Người ta nói gần vua như gần cọp, mà hắn, lại như một con rồng nằm trong tay vị quân vương tàn khốc như loài hổ dũng mãnh này.
Nhưng mà hắn không sợ, cũng không oán, nguyên bản, đây đều là do hắn lựa chọn.
Lăng Vân vốn chỉ là một tham tướng nhỏ nhoi trong quân binh, sau khi Tham Duật khôi phục lại thân phận hoàng tử, đặc biệt lựa chọn một nhóm quân sĩ dũng mành làm thị vệ cho y, thì Lăng Vân mới được tiến cung.
Khi đó, mọi người đều chỉ biết, đó là một vị hoàng tử tao nhã xinh đẹp, đối xử tốt với mọi người.
Thế nhưng, cho đến khi Lăng Vân càng ngày càng tiếp cận Tham Duật, hắn mới biết ở đằng sau vẻ đẹp nho nhã kia chính là sự âm lãnh khốc hàn, đó là con người hoàn toàn hắc ám cùng tuyệt vọng băng lãnh, sự cường liệt đó đã khiến hắn khiếp sợ, cũng đồng dạng hấp dẫn hắn, làm hắn không thể không nương theo tầm mắt mà nhìn y.
Lăng Vân thực sự tin tưởng,
Tham Duật kia ngoại trừ sự băng lãnh ở bên ngoài, nhất định ở bên trong vẫn đang cất giấu một sự nhiệt tình như hỏa.
Hắn khát khao có thể bị sự nhiệt tình đó thiêu đốt.
Hắn tuân lệnh của y, nhìn y, chỉ hi vọng bản thân có thể được nhìn thấy con người thật của Tham Duật.
Đợi hắn minh bạch được tâm của Tham Duật đã sớm hóa thành băng tuyết,
Đợi cho hắn biết được không phải tất cả băng sơn trên thế gian này đều bị nham thạch nung chảy,
Đợi cho đến khi hắn hiểu được hắn vĩnh viên cũng không chờ được lúc đó,
Thì Lăng Vân đã bị kéo vào đáy sâu,
Tái cũng vô pháp quay đầu.
Từ đó về sau, Lăng Vân vẫn luôn lẳng lặng đứng cạnh bên Tham Duật, trở thành một thần tử trung thành nhất.
May mà, hắn còn có thể ở bên y,
May mà, Tham Duật cũng để cho hắn ở cạnh y,
Không có vứt bỏ hắn.
Cái người nam nhân cao cao tại thượng kia, nếu muốn vứt bỏ thứ gì, đều không cần phải phí sức.
Lăng Vân không biết vì sao Tham Duật lại biến thành như vậy,
Chuyện tình năm ấy, hắn cũng chỉ biết một cách mơ hồ, hắn đã hỏi qua rất nhiều người, nhưng không một ai dám bạo dạn mà nói cho hắn biết,
Bởi vì đó là cấm kỵ,
Mà không một ai lại muốn nói ra điều cấm kỵ đó.
Thế nhưng,
Lăng Vân biết, Trữ Sính Viễn, là một người rất quan trọng với Tham Duật, vô luận Tham Duật thương hắn, hận hắn, oán hắn, giận hắn,
Tham Duật cũng vẫn đem người này để sâu vào trong tâm y,
Nhớ kĩ,
Nâng niu kĩ,
Rồi lại nhớ kĩ,
Muốn hắn,
Không muốn buông tay,
Quên không được.
Bọn họ lúc đó đều có hàng nghìn sự dây dưa,
Còn hắn vĩnh viễn cũng không thể nào chen vào được,
Biết rõ bản thân không bao giờ có thể giải được gút mắc trong lòng.
Lăng Vân ghen tị với con người kia, hắn dựa vào cái gì mà có thể chiếm được toàn bộ lực chú ý của người đó,
Đã vậy còn được Tham Duật nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay?
Hắn vẫn cho rằng Trữ Sính Viễn là người thâm cơ thăng trầm, là người gian xảo, không có đức hạnh, mới có thể đem hai người thiên chi kiêu tử* kia ra đùa bởn trong lòng bàn tay,
( * chắc là con của trời =)))
Tham Duật đem hắn làm phó tướng của Trữ Sính Viễn, âm thầm giám sát kiềm chế Trữ Sính Viễn một thời gian,
Hắn đã quyết tâm,
Nhất định phải hảo hảo trừng trị người nam nhân này một chút,
Mà trên thực tế,
Hắn cũng đã có vô số lần cơ hội để làm thương tổn Trữ Sính Viễn.
Chỉ là, hắn vẫn chọn buông tha, không chỉ buông tha cho việc không thương tổn người kia nữa,
Ngược lại còn không biết sao, lại vì Trữ Sính Viễn biện bạch ở trên triều,
Hao tổn công lực của chính mình mà giúp hắn đả thông kinh mạch, bảo toàn một thân công phu cho hắn.
Cái người nam nhân này, rõ ràng bên ngoài là người tràn ngập khí khái nam nhi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn toát lên một cỗ khí chất yếu đuối, nhượng người ta không thể nào làm thương tổn được,
Vì vậy, hắn mới kìm lòng không được mà bảo vệ hắn.
Hắn nhất định đã điên rồi mới có thể làm thế, Lăng Vân không yên vỗ vỗ trán mình,
Hắn không nên tiếp cận Trữ Sính Viễn, hiện tại ở chung một thời gian với người kia, bản thân đã bị người kia làm dao động,
Ánh mắt Trữ Sính Viễn sầu khổ hòa cùng bi thương đã khiến hắn xúc động, làm hắn bị mê hoặc, cũng nhượng hắn thương xót y.
Hắn không hiểu được, mà có lẽ, trong lòng Trữ Sính Viễn cũng rất đau khổ, ít nhất không giống như hắn, mà có lẽ, tâm của Trữ Sính Viễn, cho tới bây giờ cũng không có ai hiểu được.
Lăng Vân mệt mỏi buông tay xuống, tại đây chỉ có nước mắt cùng thống khổ dây dưa với nhau, mà có ai sẽ được giải thoát khỏi bóng đêm đó.
Trữ Sính Viễn cùng Tham Duật đều bị ràng buộc trong đó, vô pháp tự giải thoát, mà e rằng,
Còn có thêm Tham Hãn, và bản thân hắn.
Thở dài một tiếng, Lăng Vân lưu luyến thu hồi đi ánh mắt nồng nàn của mình, bước đi khỏi thân ảnh xa xôi kia trong đêm khuya thanh vắng.
Beta – reader: Lạc Thủy
Lãnh Mặc hiên,
Tham Duật tựa trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn cây tử đằng* ở bên ngoài cửa sổ lay động, cây tử đằng thiên ti bách kết (ngàn dây trăm quả), chuyển động quấn quanh với nhau, đằng trên vẫn còn buông xuống một vài quả trám.
( *: cây đậu tía)
Quả nho nhỏ trong suốt màu xanh biếc, nhìn qua trông rất khả ái.
Cửa sổ mở bung ra, bóng đêm nồng đậm cùng làn gió đêm khuya lẳng lặng ùa vào phòng, bức lui đi chút ánh sáng còn lại – nến, xâm nhập một tầng rồi lại một tầng, phảng phất như muốn đem Tham Duật nuốt vào.
Còn trên bàn, ánh sáng kia vẫn cứ không ngừng phát ra – nến,
Dung nhan Tham Duật biến đổi đủ không ngừng, mà mơ hồ trong phòng, dường như còn có một dung nhan tú lệ khác đang biến ảo đủ mọi muôn vạn thần tình.
Gió lạnh ngoài cửa sổ tiến vào, thổi lướt qua mái tóc đen dài của Tham Duật, mái tóc bám trên hai gò má thổi bay tán loạn,
Hiện tại mặc dù đã đầu xuân, thế nhưng xuân hàn se lạnh, không khí băng lãnh hầu như đã đem sự ấm áp trong phòng dẫn theo đi, thái giám cung nữ ở hai bên đều lạnh run rẩy, mà Tham Duật dường như chưa cảm thấy gì, chỉ như trước ngơ ngác, con ngươi giống như màn đêm không tiêu điểm dao động, tựa như y đang chìm vào một suy nghĩ xa xôi.
“ Bệ hạ, gió đã lớn, đóng cửa sổ lại thôi.”
Lệ phi đứng một bên hầu hạ ôn nhu nói, nàng nhịn đã rất lâu, rốt cuộc vẫn đành cẩn cẩn dực dực đi tới, cẩn thận đắp lên cho Tham Duật một kiện ngoại bào.
Hôm nay, Tham Duật sai người truyền nàng tới thị tẩm, Lệ phi mừng rỡ như điên, nàng nhanh chóng trang điểm rồi đến, thế nhưng, tới đây rồi, Tham Duật lại phê duyệt tấu chương, đem nàng hầu hạ như cung nữ, một câu cũng không nói, vất vả lắm mới đợi được đến trời tối, Tham Duật lại muốn sai người bốc dược, sau đó đứng ở trước cửa, mở cánh cửa ra, mãi tới canh ba, Lệ phi nhịn được nửa ngày, rốt cuộc cũng chịu không nổi.
Tham Hãn đang xuất thần thì bị nàng quấy nhĩu, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, y quay người, trở tay tát Lệ phi một cái,
“ Cút. ”
Lệ phi bị cái tát làm lảo đảo lui ra phía sau, hầu như bị té trên mặt đất, nàng nén lệ, không dám nói cũng không dám khóc, che mặt chạy ra ngoài.
Mấy thái giám đứng bên ngoài đều bị hù dọa cho sợ hãi, hoàng thượng tính tình luôn bất định, tính khí lại lãnh khốc, nếu có điểm không phải, chắc chắn sẽ bị đại họa lâm đầu, bọn họ ai nấy đều nơm nớp lo sợ đứng, lo không biết ai sẽ là người không may tiếp theo.
Tham Duật không chú ý tới họ, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên lạnh nhạt phân phó,
“ Truyền Lăng Vân tiến cung.”
“ Dạ ”
Một tiểu thái giám nhanh chóng đáp ứng, chậm chậm chạy ra ngoài truyền khẩu dụ.
Khoảng một lúc sau, Lăng Vân vội vã đi đến, vừa bước vào cửa, đã thấy Tham Duật ngồi trước bàn, xem tấu chương, hắn hơi ngẩn người, rồi cũng lập tức vén áo quỳ xuống,
“ Thần Lăng Vân tham kiến bệ hạ.”
“ Ân,”
Tham Duật đáp một tiếng cũng không hề ngẩng đầu.
Lăng Vân lén liếc mắt nhìn Tham Duật, ngực đã minh bạch được Tham Duật muốn hỏi điều gì, tuy rằng hắn không muốn trả lời, thế nhưng điều này cũng không phải do hắn quyết định.
“ Trữ Sính Viễn đã trở về, thầy thuốc có xem qua, vết thương trên lưng hắn rất nặng, cho dù có dùng dược, cũng phải trị thương khoảng một tháng, hơn nữa lại không thể đảm bảo có để lại hậu hoạn gì không.”
Tham Duật vẫn không nhúc nhích, con mắt cứ như cũ mà nhìn vào bản tấu chương, Lăng Vân hít sâu một hơi, biết Tham Duật vẫn còn đang tiếp tục đợi hắn nói
“ An vương gia lúc đó liền đi đến Trữ gia, cho tới bây giờ cũng chưa hề đi ra, buổi tối hôm nay sợ là sẽ ngủ ở bên Trữ phủ.”
“ Thật sao? Hoàng huynh ta quả thực quan tâm thái quá đến Trữ tướng quân.”
Lời nói bình thường từ miệng của Tham Duật xuất ra, lại như một lời nói châm biến rét lạnh đến nỗi khiến cho Lăng Vân bất giác phải hơi rùng mình,
Tham Duật cùng Trữ Sính Viễn ngày đó rất bí ẩn, ai ai cũng đều tò mò, chỉ là không ai có ý giám đi hỏi cả.
Vừa mới đưa Trữ Sính Viễn vào, Tham Hãn biểu tình đã vô cùng sốt ruột và lo lắng, hắn đã sớm quên đi Lăng Vân trong mắt, mà Tham Hãn cũng không hề bận tâm, hắn cũng muốn cho Lăng Vân nhìn ra bọn họ tuyệt đối không như lời nói đồn đại, tất cả chỉ có ái tình là chân thật. Thế nhưng, theo lời nói từ miệng Tham Duật nói ra, thật chẳng biết như thế nào mới là đúng ( Chém..Chém …Chém =.=)
“ Nói thế, xem ra trẫm chính là một người không hề biết quan tâm đến thần tử, đem Trữ tướng quân làm cho bị thương cũng không hề phái người đến chăm sóc, ngược lại người hoàng huynh không có việc gì của ta lại đến quan tâm chiếu cố, xem ra, trẫm đúng là nên cấp cho Trữ tướng quân một cuộc hôn nhân tốt.”
Một nụ cười băng lãnh xuất hiện trên môi của Tham Duật, khiến cho Lăng Vân kìm lòng không được mà phải rùng mình một cái.
Tham Duật đột nhiên bình tĩnh nhìn Lăng Vân,
“ Lăng Vân, ngươi luôn luôn trung thành với ta, ta cũng rất tin tưởng ngươi, ngươi đứng lên đi.”
“ Đa tạ bệ hạ khen ngợi, Lăng Vân nhất định sẽ vì bệ hạ mà cúc cung tận tụy.”
Lăng Vân cẩn thận đứng lên, nhiêm túc đứng dưới bậc thềm.
“ Sự tình đều đã nói xong? ”
“ Vâng.”
Lăng Vân cẩn cẩn dực dực đáp,
Tham Duật nở nụ cười, thế nhưng một tiểu ý cũng không hề xuất hiện ở trong mắt hắn.
“ Lăng tướng quân, ngươi thực sự không nhớ đã quên nói với trẫm chuyện gì sao? ”
Lăng Vân sắc mặt tái nhợt,thân thể cứng đờ ( ta chém ==!) , ầm một tiếng lại quỳ xuống thềm,
“ Thần tội đáng chết, Trữ Sính Viễn lúc đó huyết mạch không thông, nếu như ngay lập tức không giúp hắn đã thông kinh mạch, một thân võ công của hắn sẽ bị phá hủy, thần lúc đó tự ý, vì hắn khơi thông kinh mạch, bởi vậy nên đã không xin phép điện hạ, vả lại, thần sợ bệ hạ trách tội, cho nên cũng không dám nói, thỉnh bệ hạ trách tội.”
“ Đứng lên đi ”
Tham Duật nhàn nhạt nói.
Lăng Vân sợ hãi đứng lên, cũng không dám lau đi những giọt mồ hôi đang dính trên trán.
“ Vì sao lại làm vậy? ” Tham Duật cầm lấy bàn tay, phảng phất như có chút hiếu kì muốn hỏi.
“ Thần, thần không muốn Trữ Sính Viễn lúc đó trở thành một phế nhân, lần này, dù sao cũng không phải là lỗi của hắn, hơn nữa, Lăng Vân cho rằng, bệ hạ, cũng không muốn phế đi Trữ tướng quân.”
Lăng Vân liếc mắt nhìn trộm Tham Duật, cắn răng một cái, nói ra vài câu chân thực.
Dù sao thì ngày hôm nay hắn cũng khó tránh khỏi tội bị Tham Duật trách phạt, không bằng cứ nói ra vài câu thật lòng.
Lăng Vân một mặt nói, một mặt trong lòng cười khổ, bản thân cự nhiên lại đi nói vấn đề khiến Tham Duật tức giận, hắn thực sự càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình.
Tham Duật im lặng nghe, cư nhiên lại nhàn nhạt nở nụ cười, dung nhan tuyệt mĩ cơ hồ khiến Lăng Vân phải ngây người, quên đi chính bản thân mình đang ở trong hiểm cảnh ( hoàn cảnh nguy hiểm), đối mặt với mình, chính là vị đế vương nắm trong tay quyền hành sinh sát.
“ Cấp hai ngự y đi đến xem cho Trữ tướng quân, ngươi ngày mai cũng đến thăm, thuận tiện đi tặng dược luôn.”
“Lui xuống đi.”
“ Vâng,”
Lăng Vân nghiêm nghị đáp, xoay người nhanh ly khai.
Cho dù đã đi theo Tham Duật lâu như vậy, hắn vẫn không thể hiểu được người nam nhân này, cũng không thể đoán được người nam nhân này đến tột cùng đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn cứ tưởng rằng mình đã chọc giân Tham Duật, thế nhưng y lại vẫn bình thản như trước.
Ngay khi hắn vừa định bước ra cửa, Tham Duật đột nhiên mở miệng, “ Sau này không nên phỏng đoán tâm tư của ta, bằng không….” Phía sau là một mảnh im lặng, không còn bất cứ tiếng nói nào truyền đến nữa.
Lăng Vân kinh hãi quay đầu, Tham Duật đã rời đi, đi về phía song cửa nơi có bóng đêm nặng nề.
Từng bước từng bước một rời khỏi Lãnh Mặc hiên, Lăng Vân rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi, hắn bây giờ mới phát hiện, nguyên lai, chỉ trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã ước thấm hết y phục hắn.
Lăng Vân mờ mịt đứng, dùng ánh mắt đau khổ tham lam nhìn thân ảnh đang đứng đằng xa kia, người kia đối với hắn mà nói, vẫn luôn luôn cô độc.
Người ta nói gần vua như gần cọp, mà hắn, lại như một con rồng nằm trong tay vị quân vương tàn khốc như loài hổ dũng mãnh này.
Nhưng mà hắn không sợ, cũng không oán, nguyên bản, đây đều là do hắn lựa chọn.
Lăng Vân vốn chỉ là một tham tướng nhỏ nhoi trong quân binh, sau khi Tham Duật khôi phục lại thân phận hoàng tử, đặc biệt lựa chọn một nhóm quân sĩ dũng mành làm thị vệ cho y, thì Lăng Vân mới được tiến cung.
Khi đó, mọi người đều chỉ biết, đó là một vị hoàng tử tao nhã xinh đẹp, đối xử tốt với mọi người.
Thế nhưng, cho đến khi Lăng Vân càng ngày càng tiếp cận Tham Duật, hắn mới biết ở đằng sau vẻ đẹp nho nhã kia chính là sự âm lãnh khốc hàn, đó là con người hoàn toàn hắc ám cùng tuyệt vọng băng lãnh, sự cường liệt đó đã khiến hắn khiếp sợ, cũng đồng dạng hấp dẫn hắn, làm hắn không thể không nương theo tầm mắt mà nhìn y.
Lăng Vân thực sự tin tưởng,
Tham Duật kia ngoại trừ sự băng lãnh ở bên ngoài, nhất định ở bên trong vẫn đang cất giấu một sự nhiệt tình như hỏa.
Hắn khát khao có thể bị sự nhiệt tình đó thiêu đốt.
Hắn tuân lệnh của y, nhìn y, chỉ hi vọng bản thân có thể được nhìn thấy con người thật của Tham Duật.
Đợi hắn minh bạch được tâm của Tham Duật đã sớm hóa thành băng tuyết,
Đợi cho hắn biết được không phải tất cả băng sơn trên thế gian này đều bị nham thạch nung chảy,
Đợi cho đến khi hắn hiểu được hắn vĩnh viên cũng không chờ được lúc đó,
Thì Lăng Vân đã bị kéo vào đáy sâu,
Tái cũng vô pháp quay đầu.
Từ đó về sau, Lăng Vân vẫn luôn lẳng lặng đứng cạnh bên Tham Duật, trở thành một thần tử trung thành nhất.
May mà, hắn còn có thể ở bên y,
May mà, Tham Duật cũng để cho hắn ở cạnh y,
Không có vứt bỏ hắn.
Cái người nam nhân cao cao tại thượng kia, nếu muốn vứt bỏ thứ gì, đều không cần phải phí sức.
Lăng Vân không biết vì sao Tham Duật lại biến thành như vậy,
Chuyện tình năm ấy, hắn cũng chỉ biết một cách mơ hồ, hắn đã hỏi qua rất nhiều người, nhưng không một ai dám bạo dạn mà nói cho hắn biết,
Bởi vì đó là cấm kỵ,
Mà không một ai lại muốn nói ra điều cấm kỵ đó.
Thế nhưng,
Lăng Vân biết, Trữ Sính Viễn, là một người rất quan trọng với Tham Duật, vô luận Tham Duật thương hắn, hận hắn, oán hắn, giận hắn,
Tham Duật cũng vẫn đem người này để sâu vào trong tâm y,
Nhớ kĩ,
Nâng niu kĩ,
Rồi lại nhớ kĩ,
Muốn hắn,
Không muốn buông tay,
Quên không được.
Bọn họ lúc đó đều có hàng nghìn sự dây dưa,
Còn hắn vĩnh viễn cũng không thể nào chen vào được,
Biết rõ bản thân không bao giờ có thể giải được gút mắc trong lòng.
Lăng Vân ghen tị với con người kia, hắn dựa vào cái gì mà có thể chiếm được toàn bộ lực chú ý của người đó,
Đã vậy còn được Tham Duật nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay?
Hắn vẫn cho rằng Trữ Sính Viễn là người thâm cơ thăng trầm, là người gian xảo, không có đức hạnh, mới có thể đem hai người thiên chi kiêu tử* kia ra đùa bởn trong lòng bàn tay,
( * chắc là con của trời =)))
Tham Duật đem hắn làm phó tướng của Trữ Sính Viễn, âm thầm giám sát kiềm chế Trữ Sính Viễn một thời gian,
Hắn đã quyết tâm,
Nhất định phải hảo hảo trừng trị người nam nhân này một chút,
Mà trên thực tế,
Hắn cũng đã có vô số lần cơ hội để làm thương tổn Trữ Sính Viễn.
Chỉ là, hắn vẫn chọn buông tha, không chỉ buông tha cho việc không thương tổn người kia nữa,
Ngược lại còn không biết sao, lại vì Trữ Sính Viễn biện bạch ở trên triều,
Hao tổn công lực của chính mình mà giúp hắn đả thông kinh mạch, bảo toàn một thân công phu cho hắn.
Cái người nam nhân này, rõ ràng bên ngoài là người tràn ngập khí khái nam nhi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn toát lên một cỗ khí chất yếu đuối, nhượng người ta không thể nào làm thương tổn được,
Vì vậy, hắn mới kìm lòng không được mà bảo vệ hắn.
Hắn nhất định đã điên rồi mới có thể làm thế, Lăng Vân không yên vỗ vỗ trán mình,
Hắn không nên tiếp cận Trữ Sính Viễn, hiện tại ở chung một thời gian với người kia, bản thân đã bị người kia làm dao động,
Ánh mắt Trữ Sính Viễn sầu khổ hòa cùng bi thương đã khiến hắn xúc động, làm hắn bị mê hoặc, cũng nhượng hắn thương xót y.
Hắn không hiểu được, mà có lẽ, trong lòng Trữ Sính Viễn cũng rất đau khổ, ít nhất không giống như hắn, mà có lẽ, tâm của Trữ Sính Viễn, cho tới bây giờ cũng không có ai hiểu được.
Lăng Vân mệt mỏi buông tay xuống, tại đây chỉ có nước mắt cùng thống khổ dây dưa với nhau, mà có ai sẽ được giải thoát khỏi bóng đêm đó.
Trữ Sính Viễn cùng Tham Duật đều bị ràng buộc trong đó, vô pháp tự giải thoát, mà e rằng,
Còn có thêm Tham Hãn, và bản thân hắn.
Thở dài một tiếng, Lăng Vân lưu luyến thu hồi đi ánh mắt nồng nàn của mình, bước đi khỏi thân ảnh xa xôi kia trong đêm khuya thanh vắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook