Yên Hoa Tuyết
-
Chương 20
Editor: Lạc Thủy
Beta – reader:Lạc Thủy
Tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Trữ Sính Viễn đẩy nhẹ cửa sổ, xuất thần nhìn những bông tuyết đang chậm rãi rơi trên bầu trời băng lãnh.
Tuy rằng mỗi một ngày đều tịch mịch chờ đợi, nhưng tâm của hắn lại vô cùng bình tĩnh. Bên môi hé nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt trong suốt thể hiện tâm tình bình tĩnh lúc này.
Minh bạch bản thân có thể ở bên cạnh Tham Duật, biết rằng Tham Duật vĩnh viễn không bao giờ quên hắn, đối với Trữ Sính Viễn mà nói, đó đã là hạnh phúc lớn nhất. Cứ như vậy, cùng y, nắm tay y, trời cao đã đối với mình khoan dung rồi, khiến bản thân đã có thể thực hiện được ước nguyện nhỏ nhoi, hắn đã muốn thỏa mãn, còn mong cầu điều gì nữa?
Trữ Sính Viễn không tự chủ tiêu sái rời khỏi phòng, đứng giữa cảnh tuyết, hắn nhịn không được vươn tay bắt lấy một bông tuyết. Bông tuyết xinh đẹp mà trong suốt, rất nhanh, ở trong lòng bàn tay hắn hóa thành một giọt nước óng ánh.
Tuyết dần dần nhiều hơn, mặt đất rất nhanh biến thành một mảnh trắng xóa, sắc trời cũng trở nên ảm đạm đi, thế nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy áp lực, cả không gian như trở nên thanh khiết.
Không khí rét lạnh mà thanh liệt, Trữ Sính Viễn nhịn không được hít thật sâu vào,cảm thấy trong lòng trở nên thật khoan thai.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, đã lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy tuyết.
Xem tuyết đã trở thành một thói quen, thói quen do Tham Duật mang đến.
Tham Duật luôn chán ghét mùa đông, thế mà lại rất thích tuyết. Mỗi lần vào dịp tuyết rơi, người luôn luôn sợ lạnh như y lại lôi kéo chính mình ra bên ngoài, đến khi tay chân trở nên lạnh cóng mới bằng lòng trở về.
Khi đó, hắn cảm thấy rất thích hình ảnh y xoay vòng giữa trời tuyết, thuần khiết trong thiên địa, Tham Duật tựa như tinh linh thần tú tuyệt đẹp hạ phàm, khiến cho mọi người đều hoa mắt ý mê, tâm diêu thần tinh.
Không bao lâu, tuyết đã ngập đầy, mỗi lần giẫm lên, sẽ phát ra những tiếng động nhẹ thanh. Trữ Sính Viễn ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ trên nền tuyết, một nét một nét cẩn thận phát họa, một nét một nét cẩn thận điêu khắc, tuyết trên mặt đất dần dần xuất hiện, là cái tên đã khắc thật sâu ở trong lòng hắn – Tham Duật.
Không biết y hiện tại đang ở đâu? Còn giống như trước ngắm tuyết không? Y có bởi vì tuyết mà nhớ tới hắn, hoặc nhớ tới những chuyện trước kia không?
Ngẩn ngơ ngồi xổm đó, ngón tay lại một lần nữa phác họa, Trữ Sính Viễn suy nghĩ mông lung.
Không biết đã bao lâu, tiếng bước chân khe khẽ khiến hắn bừng tĩnh trong cơn tưởng nhớ, Trữ Sính Viễn lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp.
Trữ Sính Viễn tim không nhịn được kinh hoàng đứng lên, là Tham Duật, y đã xuất hiện.
Tuyết trên mặt đất, Tham Duật một thân lam y chói mắt xinh đẹp, dung nhan tuyệt trần đứng giữa trời tuyết hiện lên vẻ cao quý thanh nhã, tựa như một đóa u lan băng tuyết, đứng trước mặt Trữ Sính Viễn.
Trữ Sính Viễn quên hết thảy, tham luyến thất thần nhìn dung nhan tú lệ của Tham Duật, cho đến khi Tham Duật từ từ tiến tới gần hắn, hắn mới nhớ ra bản thân mình đã thất lễ, bối rối đứng lên, chuẩn bị quỳ xuống, lại được Tham Duật nâng đỡ.
“ Không cần, ngươi vẫn còn bị thương, đừng nên động đậy nhiều.”
Tham Duật ngữ khí ôn tồn hòa nhã khiến Trữ Sính Viễn bỡ ngỡ, mà càng khiến hắn không thể tin chính là, bên môi Tham Duật lại hiện lên một mạt cười như có như không, thật nhạt, khiến đáy lòng Trữ Sính Viễn như cuồn cuộn sóng*.
Nguyên văn: kinh đào hải lãng.
Đã bao nhiêu năm, hắn không gặp qua Tham Duật ôn nhu tươi cười, lâu đến nỗi khiến hắn đã quên chính mình đã từng làm người này tươi cười.
Trữ Sính Viễn ngơ ngác nhìn, trong lòng nổi lên một trận chua xót, ánh mắt cũng lập tức rơi vào mảnh sương mù.
“ Làm sao vậy?” Tham Duật bởi vì màn sương kia mà kinh ngạc.
“ Ngươi rốt cuộc cũng đã cười với ta.”
“ Phải không?”
Thanh âm ngọt ngào mang nhiều chua xót, làm cho Tham Duật nhịn không được vươn tay vuốt mặt mình, giống như cũng không tin chính mình đã cười như lúc trước.
“ Dường như ngay cả chính ta cũng đã quên mất cười thật tình là như thế nào.”
Sâu kín nói, trong chớp mắt, Tham Duật nhìn thấy dấu khắc dưới chân mình. Một mảnh trắng xóa, bởi vì nhiều lần lặp lại mà hiện ra màu bùn đen rõ nét khắc sâu— cũng giống như tâm tình chôn kín của Trữ Sính Viễn ở đáy lòng.
“ Thật xin lỗi.” Trữ Sính Viễn không chú ý tới ánh mắt Tham Duật, chỉ nghẹn ngào, thì thào lặp đi lặp lại lời nói xin lỗi của mình.
Tham Duật thu hồi ánh mắt, chậm rãi cầm tay hắn, đem bàn tay bởi vì rét mà trở nên lạnh lẽo ủ ấm trong lòng bàn tay mình.
“ Sau này đừng nói xin lỗi. ngươi đã nói lâu rồi, ta cũng đã nghe quá lâu. Ta đến đây, không phải để ngươi tiếp tục nói xin lỗi với ta.”
Thanh âm Tham Duật kiên quyết khiến Trữu Sính Viễn kinh ngạc, làm cho hắn thậm chí quên mất mình đang nắm lấy bàn tay Tham Duật mà chấn động.
“ Ngươi không nghĩ chúng ta nên nói gì khác sao?”
Trữ Sính Viễn như trước hoang mang nhìn Tham Duật, quá mức khiếp sợ đã khiến đầu óc hắn không thể suy nghĩ nổi, không thể hiểu được rốt cuộc Tham Duật đang muốn biểu đạt ý tứ gì, chỉ có thể mờ mịt chờ nghe hắn giải thích.
“ Ta đã nghĩ suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng hiểu mình không thể yêu thêm một người nào nữa”
Tham Duật dường như không cam tâm thở dài một tiếng.
“ Ngươi đã muốn chiếm hết tình cảm của ta, những tình cảm của ta đều dành trọn hết với ngươi, những kí ức của ta—đều tràn ngập bóng dáng ngươi.”
“ Yêu ngươi cũng thế hận ngươi cũng vậy, ta cuối cùng vẫn không thể quên ngươi.”
Y nhìn thật sâu Trữ Sính Viễn, bàn tay mềm mại xoa nhẹ dung nhan hắn,
“ Yêu ngươi, chính là chỉ nhìn đến ánh mắt ngươi, quên ngươi, chính là tuyệt đi mọi đường sống của ta. Trời cao đối đãi, xiết bao bất công, thế nhưng ta lại không có chút năng lực phản kháng.”
“ Ta như vậy, dường như không bao giờ có thể thoát khỏi bóng ma, ngươi tựa như một loài cổ độc, dính vào, suốt đời liền dây dưa.”
“ Lăng Vân đã nói với ta, về sự tình của mình, không nên suy nghĩ quá nhiều, không nên quá mức truy cầu hoàn mỹ. Trên thế gian này, mọi chuyện đều có những khuyết điểm của riêng nó. Nếu nhân sính ngắn ngủi, vậy chỉ cần sống cho vui vẻ khoái hoạt là được rồi.”
Tham Duật lướt nhanh qua dung nhan Trữ Sính Viễn, dừng ở trên chiếc mũi thanh tú kia, thở dài, y sâu kín nói,
“ Đối với ngươi, ta đã suy nghĩ thật lâu, nếu đã không thể quên được, ta cũng không miễn cưỡng chính mình, làm khó bản thân.”
“ Ta quá mệt, không muốn nghĩ tới những suy nghĩ thống khổ nữa, ngươi là mệnh của ta, ta phải chấp nhận điều đó.”
Trữ Sính Viễn khiếp sợ không thể suy nghĩ, lời nói của Tham Duật là có ý tứ gì, hắn không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, trông rỗng, nửa ngày sau, hắn mới mở miệng nói:
“ Bệ hạ, người…”
Tham Duật nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng ánh mắt hoài nghi của Trữ Sính Viễn, đột nhiên tâm tình trở nên rất tốt, người này đấu tranh kì thực so với y còn mệt mỏi hơn.
“ Trữ Sính Viễn.”
“ Ân?”
Trữ Sính Viễn mờ mịt đáp, toàn bộ tâm tư đều đang suy nghĩ tới lời nói của Tham Duật.
Tham Duật chăm chú nhìn hắn, rõ ràng ràng, con mắt kia là một mảnh trong suốt, thậm chí còn có một chút ôn nhu diệu dàng.
“ Ta đem tay mình cho ngươi, lúc này đây, không cần phải buông nữa.”
“ Ta không thể không yêu ngươi, thế nhưng, ngươi phải một lần nữa theo đuổi ta, phải dùng tình yêu của mình để khiến ta có thể tiếp tục tin ngươi.”
Tình quang phích lịch* bất quá cũng chỉ như thế
Sét đánh giữa trời quang
Hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn bàn tay ấy, Trữ Sính Viễn mở miệng, nhưng một chữ cũng không thể thoát ra.
Thật sao? Tham Duật y, chấp nhận chân tình của hắn một lần nữa, tin tưởng hắn, yêu hắn thêm lần nữa, trời cao thật sự thương xót hắn ư? Ở hắn, vẫn còn có thể hạnh phúc thêm lần nữa sao?
Hạnh phúc đến bất chợt, cuồng quét hết tất thảy. Hắn nhất định đang nằm mơ, nhanh chóng tát mặt mình một cái. Hai má truyền đến đau đớn khiến hắn thanh tĩnh lại, không phải mộng, là thật, ý tứ của Tham Duật hắn không hề hiểu lầm. Tham Duật thật sự nguyện ý chấp nhận hắn một lần nữa, nguyện ý tái yêu hắn thêm một lần.
Mừng rỡ như thủy triều bao phủ lấy hắn, Tham Duật, Tham Duật y, hắn nhất định sẽ khiến y yêu mình một lần nữa, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn……
Cầm lấy bàn tay ấm áp mảnh khảnh, hắn rốt cuộc nhịn không được mà mãnh liệt rời nước mắt.
“ Ta yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp, mãi không thay đổi.”
Tham Duật nở nụ cười, một nụ cười tươi đẹp, trong sáng, ấm áp. Từ chối lâu như vậy, phản kháng lâu như vậy, y rốt cuộc vẫn phải thừa nhận tâm chính mình.
– Y hận hắn, bởi vì y cho rằng hắn không thương y, y yêu hắn, điều đó vĩnh viễn không thể nào thay đổi.
Y rốt cuộc cũng thừa nhận, bản thân mình không thể buông tha người nam nhân trước mắt này, cho dù đã từng hận, thế nhưng vẫn không thể thả hắn, không thể giết hắn.
Nếu y vẫn còn yêu Trữ Sính Viễn, đã như thế, y thà chọn tin tưởng hắn thêm một lần nữa, cũng như có thể để bản thân được yêu lại một lần.
Bất quá, y sẽ không cứ như vậy mà chấp nhận Trữ Sính Viễn, y quyết định phải để hắn gặp chút khó khăn, không thể cứ thế để hắn quay về trong tim mình. Y phải để hắn biểu đạt tình cảm của mình, cố gắng theo đuổi y, ai bảo trước kia đã khiến y cô độc, khiến y phải thương tâm?
Ôm chặt lấy Tham Duật, Trữ Sính Viễn rốt cuộc cũng không khống chế được tâm tình mình, òa khóc thật to. Đã lâu, hắn chưa được khóc lớn như vậy, tất cả đều được dồn ép trong lòng, giờ phút này, hắn sẽ để mọi bi thương cùng ủy khuất được thoát ra, sau đó, dùng sinh mệnh của mình mà yêu Tham Duật…..
Tham Duật ôm lấy Trữ Sính Viễn, ánh mắt ôn nhu tràn đây xót xa cùng thương tiếc. Y rốt cuộc lại nhớ ngày ngày có hắn ở bên, bọn họ, hóa ra vẫn có được tình yêu.
Rất xa, có hai ngươi đứng lặng lẽ nhìn thấy hết tất cả….
“ Ta rốt cuộc đã có thể buông tay.” Tham Hãn rưng rưng cười, mạc cười kia có nét an tâm, có nét chua xót.
“ Còn ngươi?” Hắn nhìn về phía người nam nhân cao ngất kia, hỏi.
Lăng Vân khoanh tay ngước nhìn bầu trời, lúc này mới thu hồi tầm mắt, tiêu sái cười.
“ Ta chưa hề cầu mong y yêu ta, cái ta muốn, là mong y được vui vẻ. Hạnh phúc của y, chính là hạnh phúc lớn nhất của ta. Hiện tại được nhìn thấy y tươi cười, ta, đã hoàn thành được tâm nguyện.”
Hắn rạng rỡ cười, nhìn về phía Tham Hãn,
“ Ta mời ngươi uống rựu, thế nào?”
“ Hảo, không say không về.”
Tham Hãn thoải mái thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng đã tới lúc hắn nên rời đi, Viễn hạnh phúc đều bởi Tham Duật, chứ không phải hắn. Là lỗi của hắn, mới khiến Viễn thương tâm lâu như vậy, may mắn trời cao thương lòng, mới khiến Viễn trở về con người vui vẻ như trước đây, còn việc hắn có thể làm, chính là thực tâm chúc phúc cho y.
Hai người nhìn nhau cười, ở họ đều nở nụ cười thật tươi, mùa đông hiu quạnh cũng đột nhiên trở nên ấm áp………
HOÀN CHÍNH VĂN
Beta – reader:Lạc Thủy
Tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Trữ Sính Viễn đẩy nhẹ cửa sổ, xuất thần nhìn những bông tuyết đang chậm rãi rơi trên bầu trời băng lãnh.
Tuy rằng mỗi một ngày đều tịch mịch chờ đợi, nhưng tâm của hắn lại vô cùng bình tĩnh. Bên môi hé nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt trong suốt thể hiện tâm tình bình tĩnh lúc này.
Minh bạch bản thân có thể ở bên cạnh Tham Duật, biết rằng Tham Duật vĩnh viễn không bao giờ quên hắn, đối với Trữ Sính Viễn mà nói, đó đã là hạnh phúc lớn nhất. Cứ như vậy, cùng y, nắm tay y, trời cao đã đối với mình khoan dung rồi, khiến bản thân đã có thể thực hiện được ước nguyện nhỏ nhoi, hắn đã muốn thỏa mãn, còn mong cầu điều gì nữa?
Trữ Sính Viễn không tự chủ tiêu sái rời khỏi phòng, đứng giữa cảnh tuyết, hắn nhịn không được vươn tay bắt lấy một bông tuyết. Bông tuyết xinh đẹp mà trong suốt, rất nhanh, ở trong lòng bàn tay hắn hóa thành một giọt nước óng ánh.
Tuyết dần dần nhiều hơn, mặt đất rất nhanh biến thành một mảnh trắng xóa, sắc trời cũng trở nên ảm đạm đi, thế nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy áp lực, cả không gian như trở nên thanh khiết.
Không khí rét lạnh mà thanh liệt, Trữ Sính Viễn nhịn không được hít thật sâu vào,cảm thấy trong lòng trở nên thật khoan thai.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, đã lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy tuyết.
Xem tuyết đã trở thành một thói quen, thói quen do Tham Duật mang đến.
Tham Duật luôn chán ghét mùa đông, thế mà lại rất thích tuyết. Mỗi lần vào dịp tuyết rơi, người luôn luôn sợ lạnh như y lại lôi kéo chính mình ra bên ngoài, đến khi tay chân trở nên lạnh cóng mới bằng lòng trở về.
Khi đó, hắn cảm thấy rất thích hình ảnh y xoay vòng giữa trời tuyết, thuần khiết trong thiên địa, Tham Duật tựa như tinh linh thần tú tuyệt đẹp hạ phàm, khiến cho mọi người đều hoa mắt ý mê, tâm diêu thần tinh.
Không bao lâu, tuyết đã ngập đầy, mỗi lần giẫm lên, sẽ phát ra những tiếng động nhẹ thanh. Trữ Sính Viễn ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ trên nền tuyết, một nét một nét cẩn thận phát họa, một nét một nét cẩn thận điêu khắc, tuyết trên mặt đất dần dần xuất hiện, là cái tên đã khắc thật sâu ở trong lòng hắn – Tham Duật.
Không biết y hiện tại đang ở đâu? Còn giống như trước ngắm tuyết không? Y có bởi vì tuyết mà nhớ tới hắn, hoặc nhớ tới những chuyện trước kia không?
Ngẩn ngơ ngồi xổm đó, ngón tay lại một lần nữa phác họa, Trữ Sính Viễn suy nghĩ mông lung.
Không biết đã bao lâu, tiếng bước chân khe khẽ khiến hắn bừng tĩnh trong cơn tưởng nhớ, Trữ Sính Viễn lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp.
Trữ Sính Viễn tim không nhịn được kinh hoàng đứng lên, là Tham Duật, y đã xuất hiện.
Tuyết trên mặt đất, Tham Duật một thân lam y chói mắt xinh đẹp, dung nhan tuyệt trần đứng giữa trời tuyết hiện lên vẻ cao quý thanh nhã, tựa như một đóa u lan băng tuyết, đứng trước mặt Trữ Sính Viễn.
Trữ Sính Viễn quên hết thảy, tham luyến thất thần nhìn dung nhan tú lệ của Tham Duật, cho đến khi Tham Duật từ từ tiến tới gần hắn, hắn mới nhớ ra bản thân mình đã thất lễ, bối rối đứng lên, chuẩn bị quỳ xuống, lại được Tham Duật nâng đỡ.
“ Không cần, ngươi vẫn còn bị thương, đừng nên động đậy nhiều.”
Tham Duật ngữ khí ôn tồn hòa nhã khiến Trữ Sính Viễn bỡ ngỡ, mà càng khiến hắn không thể tin chính là, bên môi Tham Duật lại hiện lên một mạt cười như có như không, thật nhạt, khiến đáy lòng Trữ Sính Viễn như cuồn cuộn sóng*.
Nguyên văn: kinh đào hải lãng.
Đã bao nhiêu năm, hắn không gặp qua Tham Duật ôn nhu tươi cười, lâu đến nỗi khiến hắn đã quên chính mình đã từng làm người này tươi cười.
Trữ Sính Viễn ngơ ngác nhìn, trong lòng nổi lên một trận chua xót, ánh mắt cũng lập tức rơi vào mảnh sương mù.
“ Làm sao vậy?” Tham Duật bởi vì màn sương kia mà kinh ngạc.
“ Ngươi rốt cuộc cũng đã cười với ta.”
“ Phải không?”
Thanh âm ngọt ngào mang nhiều chua xót, làm cho Tham Duật nhịn không được vươn tay vuốt mặt mình, giống như cũng không tin chính mình đã cười như lúc trước.
“ Dường như ngay cả chính ta cũng đã quên mất cười thật tình là như thế nào.”
Sâu kín nói, trong chớp mắt, Tham Duật nhìn thấy dấu khắc dưới chân mình. Một mảnh trắng xóa, bởi vì nhiều lần lặp lại mà hiện ra màu bùn đen rõ nét khắc sâu— cũng giống như tâm tình chôn kín của Trữ Sính Viễn ở đáy lòng.
“ Thật xin lỗi.” Trữ Sính Viễn không chú ý tới ánh mắt Tham Duật, chỉ nghẹn ngào, thì thào lặp đi lặp lại lời nói xin lỗi của mình.
Tham Duật thu hồi ánh mắt, chậm rãi cầm tay hắn, đem bàn tay bởi vì rét mà trở nên lạnh lẽo ủ ấm trong lòng bàn tay mình.
“ Sau này đừng nói xin lỗi. ngươi đã nói lâu rồi, ta cũng đã nghe quá lâu. Ta đến đây, không phải để ngươi tiếp tục nói xin lỗi với ta.”
Thanh âm Tham Duật kiên quyết khiến Trữu Sính Viễn kinh ngạc, làm cho hắn thậm chí quên mất mình đang nắm lấy bàn tay Tham Duật mà chấn động.
“ Ngươi không nghĩ chúng ta nên nói gì khác sao?”
Trữ Sính Viễn như trước hoang mang nhìn Tham Duật, quá mức khiếp sợ đã khiến đầu óc hắn không thể suy nghĩ nổi, không thể hiểu được rốt cuộc Tham Duật đang muốn biểu đạt ý tứ gì, chỉ có thể mờ mịt chờ nghe hắn giải thích.
“ Ta đã nghĩ suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng hiểu mình không thể yêu thêm một người nào nữa”
Tham Duật dường như không cam tâm thở dài một tiếng.
“ Ngươi đã muốn chiếm hết tình cảm của ta, những tình cảm của ta đều dành trọn hết với ngươi, những kí ức của ta—đều tràn ngập bóng dáng ngươi.”
“ Yêu ngươi cũng thế hận ngươi cũng vậy, ta cuối cùng vẫn không thể quên ngươi.”
Y nhìn thật sâu Trữ Sính Viễn, bàn tay mềm mại xoa nhẹ dung nhan hắn,
“ Yêu ngươi, chính là chỉ nhìn đến ánh mắt ngươi, quên ngươi, chính là tuyệt đi mọi đường sống của ta. Trời cao đối đãi, xiết bao bất công, thế nhưng ta lại không có chút năng lực phản kháng.”
“ Ta như vậy, dường như không bao giờ có thể thoát khỏi bóng ma, ngươi tựa như một loài cổ độc, dính vào, suốt đời liền dây dưa.”
“ Lăng Vân đã nói với ta, về sự tình của mình, không nên suy nghĩ quá nhiều, không nên quá mức truy cầu hoàn mỹ. Trên thế gian này, mọi chuyện đều có những khuyết điểm của riêng nó. Nếu nhân sính ngắn ngủi, vậy chỉ cần sống cho vui vẻ khoái hoạt là được rồi.”
Tham Duật lướt nhanh qua dung nhan Trữ Sính Viễn, dừng ở trên chiếc mũi thanh tú kia, thở dài, y sâu kín nói,
“ Đối với ngươi, ta đã suy nghĩ thật lâu, nếu đã không thể quên được, ta cũng không miễn cưỡng chính mình, làm khó bản thân.”
“ Ta quá mệt, không muốn nghĩ tới những suy nghĩ thống khổ nữa, ngươi là mệnh của ta, ta phải chấp nhận điều đó.”
Trữ Sính Viễn khiếp sợ không thể suy nghĩ, lời nói của Tham Duật là có ý tứ gì, hắn không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, trông rỗng, nửa ngày sau, hắn mới mở miệng nói:
“ Bệ hạ, người…”
Tham Duật nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng ánh mắt hoài nghi của Trữ Sính Viễn, đột nhiên tâm tình trở nên rất tốt, người này đấu tranh kì thực so với y còn mệt mỏi hơn.
“ Trữ Sính Viễn.”
“ Ân?”
Trữ Sính Viễn mờ mịt đáp, toàn bộ tâm tư đều đang suy nghĩ tới lời nói của Tham Duật.
Tham Duật chăm chú nhìn hắn, rõ ràng ràng, con mắt kia là một mảnh trong suốt, thậm chí còn có một chút ôn nhu diệu dàng.
“ Ta đem tay mình cho ngươi, lúc này đây, không cần phải buông nữa.”
“ Ta không thể không yêu ngươi, thế nhưng, ngươi phải một lần nữa theo đuổi ta, phải dùng tình yêu của mình để khiến ta có thể tiếp tục tin ngươi.”
Tình quang phích lịch* bất quá cũng chỉ như thế
Sét đánh giữa trời quang
Hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn bàn tay ấy, Trữ Sính Viễn mở miệng, nhưng một chữ cũng không thể thoát ra.
Thật sao? Tham Duật y, chấp nhận chân tình của hắn một lần nữa, tin tưởng hắn, yêu hắn thêm lần nữa, trời cao thật sự thương xót hắn ư? Ở hắn, vẫn còn có thể hạnh phúc thêm lần nữa sao?
Hạnh phúc đến bất chợt, cuồng quét hết tất thảy. Hắn nhất định đang nằm mơ, nhanh chóng tát mặt mình một cái. Hai má truyền đến đau đớn khiến hắn thanh tĩnh lại, không phải mộng, là thật, ý tứ của Tham Duật hắn không hề hiểu lầm. Tham Duật thật sự nguyện ý chấp nhận hắn một lần nữa, nguyện ý tái yêu hắn thêm một lần.
Mừng rỡ như thủy triều bao phủ lấy hắn, Tham Duật, Tham Duật y, hắn nhất định sẽ khiến y yêu mình một lần nữa, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn……
Cầm lấy bàn tay ấm áp mảnh khảnh, hắn rốt cuộc nhịn không được mà mãnh liệt rời nước mắt.
“ Ta yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp, mãi không thay đổi.”
Tham Duật nở nụ cười, một nụ cười tươi đẹp, trong sáng, ấm áp. Từ chối lâu như vậy, phản kháng lâu như vậy, y rốt cuộc vẫn phải thừa nhận tâm chính mình.
– Y hận hắn, bởi vì y cho rằng hắn không thương y, y yêu hắn, điều đó vĩnh viễn không thể nào thay đổi.
Y rốt cuộc cũng thừa nhận, bản thân mình không thể buông tha người nam nhân trước mắt này, cho dù đã từng hận, thế nhưng vẫn không thể thả hắn, không thể giết hắn.
Nếu y vẫn còn yêu Trữ Sính Viễn, đã như thế, y thà chọn tin tưởng hắn thêm một lần nữa, cũng như có thể để bản thân được yêu lại một lần.
Bất quá, y sẽ không cứ như vậy mà chấp nhận Trữ Sính Viễn, y quyết định phải để hắn gặp chút khó khăn, không thể cứ thế để hắn quay về trong tim mình. Y phải để hắn biểu đạt tình cảm của mình, cố gắng theo đuổi y, ai bảo trước kia đã khiến y cô độc, khiến y phải thương tâm?
Ôm chặt lấy Tham Duật, Trữ Sính Viễn rốt cuộc cũng không khống chế được tâm tình mình, òa khóc thật to. Đã lâu, hắn chưa được khóc lớn như vậy, tất cả đều được dồn ép trong lòng, giờ phút này, hắn sẽ để mọi bi thương cùng ủy khuất được thoát ra, sau đó, dùng sinh mệnh của mình mà yêu Tham Duật…..
Tham Duật ôm lấy Trữ Sính Viễn, ánh mắt ôn nhu tràn đây xót xa cùng thương tiếc. Y rốt cuộc lại nhớ ngày ngày có hắn ở bên, bọn họ, hóa ra vẫn có được tình yêu.
Rất xa, có hai ngươi đứng lặng lẽ nhìn thấy hết tất cả….
“ Ta rốt cuộc đã có thể buông tay.” Tham Hãn rưng rưng cười, mạc cười kia có nét an tâm, có nét chua xót.
“ Còn ngươi?” Hắn nhìn về phía người nam nhân cao ngất kia, hỏi.
Lăng Vân khoanh tay ngước nhìn bầu trời, lúc này mới thu hồi tầm mắt, tiêu sái cười.
“ Ta chưa hề cầu mong y yêu ta, cái ta muốn, là mong y được vui vẻ. Hạnh phúc của y, chính là hạnh phúc lớn nhất của ta. Hiện tại được nhìn thấy y tươi cười, ta, đã hoàn thành được tâm nguyện.”
Hắn rạng rỡ cười, nhìn về phía Tham Hãn,
“ Ta mời ngươi uống rựu, thế nào?”
“ Hảo, không say không về.”
Tham Hãn thoải mái thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng đã tới lúc hắn nên rời đi, Viễn hạnh phúc đều bởi Tham Duật, chứ không phải hắn. Là lỗi của hắn, mới khiến Viễn thương tâm lâu như vậy, may mắn trời cao thương lòng, mới khiến Viễn trở về con người vui vẻ như trước đây, còn việc hắn có thể làm, chính là thực tâm chúc phúc cho y.
Hai người nhìn nhau cười, ở họ đều nở nụ cười thật tươi, mùa đông hiu quạnh cũng đột nhiên trở nên ấm áp………
HOÀN CHÍNH VĂN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook