Yên Hoả Dục Nhiên - Nhất Điểm Điểm
-
Chương 18: Ở chung (1)
Vì đã đến thời kì nhà trường cho học bù nên mỗi đêm Tống Lai Yên đều sẽ đúng tình hợp lý mà về muộn. Và đương nhiên sau khi tan học, Mạc Nhiên sẽ là người phụ trách đón cô về. Mới đầu, anh thường đứng chờ ở hành lang, để khi cô ra sẽ nhìn thấy ngay. Tuy nhiên, thời điểm lớp bổ túc tan học có quá nhiều người ghé mắt lại đây, thậm chí còn có nữ sinh làm trò, bàn luận trước mặt anh: "Có phải đàn anh học bên khư phía Đông không nhỉ?"
Cho nên, từ đó trở đi, Mạc Nhiên đều đợi cô ở chỗ rẽ cầu thang.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, tiếp theo đó chính là giọng nói ngọt ngào vui vẻ của cô: "Anh hai!"
Trong lúc một mình chờ đợi, tàn thuốc trong tay Mạc Nhiên vẫn còn cháy đỏ, nhưng vừa nhìn thấy cô, anh đã nhanh tay dập tắt.
Anh dắt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Từ đầu ngón tay, anh từng chút di dời đến phía lòng bàn tay, sau đó dùng sức nắm chặt, dịu dàng vuốt ve da thịt mềm mại nơi đó.
Bầu không khí ấm áp, cái nắm tay thân mật, tất cả dường như mang theo ám chỉ về tình dục. Một dòng điện nhỏ từ lòng bàn tay chạy loạn khắp người làm trái tim cô đập loạn xạ.
Đêm nay có gì đó khác hắn, khi anh nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay cô thì phát hiện đầu ngón tay hơi dính nhớp, chỉ cần cúi đầu là sẽ thấy rõ.
Cô cũng cúi đầu theo. Trước khi anh hỏi, cô đã nhanh nhảu chủ động giải thích: "Đây là do em ăn mấy viên chocolate nên đường chảy ra rồi dính lên thôi anh."
Mạc Nhiên ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt vẫn trấn định: "Ai cho em vậy?"
Ngay khi anh hỏi câu này, bầu không khí có chút biến hóa nho nhỏ.
Tống Lai Yên ậm ừ một lúc lâu, nói: "Một người bạn của em thôi à." Rõ ràng là cô đang tránh nặng tìm nhẹ, cũng chưa nói rõ đối phương là nam hay nữ.
Có điều, Mạc Nhiêu vẫn tiếp tục hỏi, truy vấn đến cùng: "Bạn học đó anh đã thấy qua chưa?"
"Hả? Sao anh lại hỏi vậy?" Cô có chút bất an, cẩn thận dò xét sườn mặt của anh thì chỉ thấy trên đó là một mảnh lạnh lùng như sương tuyết, nên cô lật đặt giải thích: "Em cùng bạn đó chỉ là bạn học bình thường thôi, thật đó!"
"Nếu em nói vậy thì tương đương với việc anh đã gặp qua rồi." Giọng nói Mạc Nhiên lúc vô cảm thật sự rất lạnh: "Em cũng gan quá nhỉ, em không sợ anh giận à?"
Đột nhiên cô khẩn trương lên, giật mình ngốc lăng một hồi, lát sau mới lẩm bẩm: "Em thấy đây chỉ là chuyện vật vãnh nên... Anh, nếu anh không vui thì từ nay về sau em sẽ không nhận quà nữa..."
Sắc mặt Mạc Nhiên có dấu hiệu hòa hoãn đôi chút: "Em không hiểu tâm tư nam sinh đâu. Đôi khi chỉ cần em nhận một lần, người đó cũng sẽ cho rằng em đồng ý. Và nếu chuyện đó tiếp diễn thì chuỗi ngày sau sẽ là một mớ phiền toái."
Tống Lai Yên "Ù" một tiếng, trong lòng vẫn còn lăn tăn chuyện anh sẽ tức giận. Dường như hiểu được cô đang lo gì nên anh chỉ nói ngắn gọn một câu: "Em xử lí tốt chuyện này đi, anh mong rằng sẽ không có lần thứ hai."
Nháy mắt, sự im lặng bao trùm hết thảy, không khí có chút cứng đờ. Nhưng có lẽ, đây chỉ đơn thuần là ảo giác của riêng Tống Lai Yên.
Sau lưng bãi đỗ xe đạp có sân thể dục và bên trong đó có bồn rửa tay. Anh kéo cô đi vào, nắm tay cô rửa sạch dưới vòi nước.
Đỉnh đầu có một chùm đèn cổ, dù bị ánh sáng tối tăm từ đó chiếu xuống nhưng khuôn mặt anh vẫn không vì thế mà mất đi nét tinh xảo vốn có. Tuy vậy, có lẽ vì cuộc nói chuyện vừa rồi nên Tống Lai Yên cảm thấy lúc này Mạc Nhiên có phần khó tiếp cận. Thứ cảm giác xa cách không thể với tới này lại đến lần nữa.
Cô mím môi, do dự một phen, cuối cùng vẫn quyết định nói: "Anh ơi, sao anh nhìn chằm chằm em vậy? Hồi nãy... Có chút dọa người."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Anh dọa em sợ u?" Cô thật cẩn thận gật đầu.
Anh dứt khoát xin lỗi: "Anh xin lỗi nhé!"
"Anh xem, một đống nữ sinh thích anh làm mỗi ngày em đều ghen chết đi được, nhưng chỉ cần anh không để ý là quá đủ với em rồi. Dùng tư duy đó áp dụng vào trường hợp này, em cũng sẽ không có bất luận tiếp xúc nào với bạn khác phái, vì vậy anh đừng lo nữa nhé, anh hoàn toàn có thể yên tâm về em."
"Đương nhiên anh tin em." Mạc Nhiên khóa vòi nước: "Chỉ có điều anh cực kì ghét chuyện có nam sinh vây quanh em mà thôi."
"Chung Hành đúng không nhỉ?" Khóe miệng anh đầy vẻ khinh thường: "Thủ đoạn vụng về."
Tống Lai Yên đáp: "Chung Hành nào có thể so cùng anh? Anh là người tặng cún con cho em, lại ở chung nhà, thủ đoạn căn bản không cùng một cấp bậc."
"Ai có thể đoán được, hội trưởng hội học sinh thoạt nhìn lạnh như băng không chỉ có cách lên giường với em gái mà còn phi thường tị nạnh, bản chất là vua ăn dấm đâu chứ."
Cô muốn chọc anh nên mới nói như thế. Nhưng ngược với dự đoán, Mạc Nhiên lại không hé răng lời nào.
Cô hơi thấp thỏm, sợ biến khéo thành vụn lại phản tác dụng. Cũng may một lát sau, khóe miệng anh hơi cong, một nụ cười nhẹ như gió xuân thoáng qua.
Đến lúc này, Tống Lai Yên mới an tâm, cô tiến lên một bước, nũng nịu ôm lấy anh: "Em chỉ thích anh thôi."
Chợt, cô lại bổ sung một câu: "Anh là duy nhất."
Mạc Nhiên chỉ giơ tay vuốt ve lưng cô, thoạt nhìn cảm xúc vẫn không dao động là mấy.
Cô ngồi dậy, đối diện gần gũi anh, tiếp đến hơi cúi người, môi nhẹ nhàng dán sát vào, hơi thở ấm áp tùy ý giao hòa.
Không khí bỗng thần kì lên. Thời khắc nghe được tiếng hít thở, hương vị tình sắc cũng đã bắt đầu lan tràn.
Cái gì cô cũng chưa nghĩ đến, đầu óc giờ phút này đã bị khuôn mặt tuấn mĩ của anh hoàn toàn chiếm cứ. Đôi môi hơi mở ra, tiếp đó đầu lưỡi dò ra, ở trên môi anh khẽ liếm một chút rồi rất nhanh liền thư hồi.
Đôi mắt Mạc Nhiên u ám, không phân rõ rốt cuộc là dục vọng hắc ám, hay vẫn là thâm trầm lạnh lùng thưở ban đầu.
Thấy Mạc Nhiên không phản ứng, lá gan cô lại lớn hơn chút. Lần này, cô còn càn rỡ hơn gấp bội, run rẩy miêu tả dáng môi của anh.
Một giây, hai giây, ba giây... Cô mặt đỏ tai hồng rút quân về, nhưng ở ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Mạc Nhiên đột nhiên thay đổi, đôi tay không hề báo trước vòng qua ôm cô, môi lưỡi lưu loát áp lên không chừa một khe hở, không do dự tiến quân vào khoang miệng cô.
Động tác quá bá đạo.
Đầu lưỡi bị anh ngậm lấy, khi nhẹ khi nặng liếm mút khiến cô từng trận tê dại nhũn ra, thân thể lại bắt đầu sinh ra cảm giác.
Mạc Nhiên mở ra năm ngón tay, luồn qua tóc cô, trầm ổn hữu lực nâng đầu cô. Mỗi khi anh thực hiện động tác dịu dàng săn sóc này là lại một lần cô cảm thấy bản thân được trân trọng và yêu thương. Nhưng khi hôn, anh lại có chút thô bạo, tham lam đòi lấy làm nước bọt giữa hai đầu lưỡi đang dây dưa càn quấy tràn ra từ khóe miệng.
Mỗi lần cùng anh hôn môi, cô luôn có ảo giác mình bị ăn.
Tiếng rên ngày một lớn và hô hấp cũng càng dồn dập hơn. Thấy thế, không những không thả chậm động tác, ngược lại anh càng hôn càng sâu, thám hiểm đến tận cuống lưỡi, xâm chiếm yết hầu của cô.
Tống Lai Yên bị hôn đến choáng váng, chỗ sâu bên trong bụng nhỏ đánh úp từng đợt nóng rực khiến hai chân không tự giác khép chặt lại.
Mới nghĩ đến bộ phận nữ tính phía dưới, tay anh liền theo đó lần mò xuống.
Vén váy lên, rồi thâm nhập quần lót của cô.
Cô nắm cổ tay anh, cũng không phải chống đẩy, mà chỉ là khẩn cầu anh chậm một chút, như vậy mới dễ thương lượng.
"Anh hứa với em không được đột nhiên âm trầm như lúc nãy nữa được không?"
Cách vải bông, đầu ngón tay anh ấn lên cánh hoa bên dưới. Cô cố gắng kiềm chế nhưng rốt cuộc vẫn bị đợt tập kích đáng sợ đó làm cả người run lên, gắt gao kẹp chặt bắp đùi, giọng nói tràn đầy bất lực: "Anh..." Cô sợ anh lại đột ngột trừng phạt.
Vải dệt bị kẹp thấm một vệt nước nho nhỏ.
Anh phun khí bên tai cô: "Vậy em có thể không đi đâu hết, cam tâm tình nguyện bị anh giấu đi hay không?"
Sau khi nghe xong, Tống Lai Yên hoảng loạn chốc lát. Ở ngay thời điểm cô còn đang hoang mang, anh đã hoàn toàn cởi ra quần lót của cô.
Hạ thân trần trụi, cánh hoa ướt át, mặt môi nhỏ nhắn mấp máy.
Hai mắt anh sáng quắc mà cũng vô cùng thâm trần u ám: "Mỗi một chỗ trên cơ thể em đều chỉ thuộc của anh."
Khi một chân bị nhấc lên, thân mình cô liền lảo đảo, luống cuống tay chân ôm lấy cổ anh.
"Anh muốn làm ở chỗ này sao?" Một chút chuẩn bị cô đều không có nên cực kì khẩn trương nhéo góc áo anh.
Đồng phục vẫn hoàn hảo như cũ, thậm chí cà vạt cũng không bị xê dịch, nhưng nơi riêng tư mềm yếu lại trực tiếp bại lộ trong không khí, không có bất kì trói buộc hoặc che đậy nào.
Cô leo lên người anh, tầm mắt dừng trên áo sơ mi trắng vì dùng sức mà phần vải che chắn ở bụng bị kéo lên.
"A...A..." Sợ có người nghe thấy nên cô tận lực áp xuống tiếng rên của mình.
Màu ngón tay khác một trời một vực so với màu sắc của môi â/m h/ộ. Không cho cô thời gian chuẩn bị tinh thần, toàn bộ ngón tay đã đi thẳng vào bên trong nhục huyệt.
Xa xa nhìn lại sẽ chứng kiến được khung cảnh như thế này, quần áo nữ sinh chỉnh tề, có điều nếu nhìn kĩ sẽ thấy thân mình cô gái lại đang run mạnh từng đợt, e rằng khó ai có thể liên tưởng đến việc hạ thể cô đang bị xoa nắn.
Đôi tay cô qươ loạn xạ, nắm đại quần áo anh. Giọng nói đứt quãng không ngừng bật ra từ đôi môi ướt dầm dề: "Anh...Anh...U... Hự"
Sau khi rút ngón tay ra, từ khe thịt đang bị môi â/m h/ộ kẹp lấy, anh lần mò, sờ soạng đến phía trên, cuối cùng như ý tìm được viên thịt
ướt át đang e ấp, tiếp đến anh dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê nó.
Cô như bị điện giật, cả người run lẩy bẩy, một dòng chất lỏng phun đầy trên tay anh.
Mạc Nhiên nâng bàn tay ướt dầm dề lên miệng, đầu lưỡi khẽ liếm một chút. Nhìn hình ảnh dâm dục này, cô rất ngại ngùng, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, vội ngăn anh lại: "Đừng mà anh."
Anh ấn cô xuống, triền miên hôn môi, mùi vị tanh nồng ban nãy từ đầu lưỡi tràn ngập giữa môi răng hai người.
Cô quập hai chân quanh eo anh, nơi ướt át giữa hai chân kích thích anh phóng xuất. Hai mảnh thịt béo mập bị anh tách ra, môi nhỏ cũng bị banh sang hai bên làm lộ ra huyệt động chật hẹp dính đầy chất lỏng trong suốt.
Anh chỉ xem một cái mà hạ thân đã trướng đến không tưởng tượng được.
Côn th*t cương cứng chống ở khe thịt chầm chậm cọ xát. Phần đầu chưa tiến vào đã bị ái dịch lung tung xối ướt, dưới ánh đèn mờ nhạt lại càng tỏa ra một lớp sang sáng lấp lánh dâm mị.
Cô rũ mắt, thấy đuôi tóc mướt mồ hôi của anh còn đọng vài giọt trên đó, chưa chịu rơi xuống. Nhưng ngay sau khi sát nhập, những giọt mồ hôi đó đã đồng loạt rơi xuống rào rào.
Cô nhắm chặt mắt lại: "U... Um..."
Dương v*t cực nóng đã hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô, sau đó lại hơi rời khỏi chốc lát, rồi lại hung hăng đâm vào.
Tu thế này làm cô chỉ còn cách dựa vào anh, hạ thể mẫn cảm không ngừng co rút khiến cửa huyệt căng mỏng kẹp chặt dục vọng cực nóng của anh.
Anh vận động vòng eo, theo chiều từ dưới lên trên mà xỏ xuyên qua cô.
Đầm lầy ngập nước bên trong hoa viên bí ẩn là bí mật của riêng anh.
Mỗi khi đi vào sâu hơn là mỗi lần lối ra bị chặn nên d*m thủy cứ ứ đọng bên trong.
"A! Ân a... Ha a..." Tiếng rên rỉ bắt đầu nằm ngoài tầm khống chế, đốt ngón tay vì nắm chặt nên cũng trở nên trắng bệch: "Nhẹ chút..."
Lung eo bị đặt trên hồ nước nên trước sau người cô đều bị tập kích, bởi vậy càng thuận lợi cho anh tùy ý làm những gì mình thích.
Làn nước lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cực nóng của anh, hai loại xúc cảm đối chọi nhau vây hãm cô.
Một dòng nước uyển chuyển đối lập với cảm giác khô nóng khát khô trong cơ thể, hai loại sắc thái cực đoan dày vò cô không ngừng nghỉ.
Hành động vô thức vươn đầu lưỡi liếm đôi môi của Tống Lai Yên bị anh vô tình nhìn thấy, nên chờ đợi cô lại là một vòng lại một vòng hôn sâu.
Bị anh công thành chiếm đất, cô thiếu ôxy nên liều mạng thở dốc, tham lam đòi lấy dưỡng khí từ khoang miệng anh.
Đầu lưỡi vang lên tiếng nước, kết hợp cùng tiếng động ra vào dưới hạ thể tạo ra một cảnh sắc dâm mị nguyên thủy nhất giữa người đàn ông và người đàn bà.
Côn th*t được huyệt thịt non mềm ướt dầm dề hút chặt nên khi anh ngang ngược rút ra, mị thịt yếu mềm kia dường như bị tác động mạnh mà rung động dữ dội.
Cường độ ra vào nhẹ nhàng đã sớm không đủ trấn an côn th*t trướng đau đến khó chịu. Vì thế, tiết tấu cũng bắt đầu mãnh liệt hơn.
Dương v*t xâm chiếm âm đạ* hung hăng nghiền nát mỗi một nếp uốn mềm mại, châm lửa nóng cho cơn khoái cảm tình ái kịch liệt.
Cô lắc lư bờ mông tuyết trắng, âm đạ* ướt át lần nữa bị anh xỏ xuyên, dũng mãnh ra vào, đánh ra bọt mép trắng xóa chảy dọc xuống từ cửa huyệt.
Nơi xa xa có học sinh vừa mới tan học ra, hơn nữa còn có đám thiếu niên chơi bóng rổ khiến thần kinh cô không khi nào nơi lỏng, thời thời khắc khắc phải để ý xem những tiếng ồn ào đó có khi nào đến gần đây không.
Chung Hành mồ hôi nhễ nhại ôm bóng rổ đi tìm cô, thế nhưng qua một hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu hết.
Nam sinh đứng một bên trêu ghẹo: "Lần tới, chờ cô ấy tan học ra thì cậu đi đón không phải là được rồi sao? Cậu như này là tính chờ đến bao giờ đây hử?"
"Có khi bị người khác xuống tay trước rồi cũng không chừng."
"Chắc vậy rồi còn đâu." Những người khác sôi nổi hưởng ứng: "Lần sau, anh em sẽ giúp cậu chặn đứng cô ấy lại."
Chung Hành "Xuỳ" một tiếng: "Chủ ý của mấy cậu chẳng khác nào đào mộ chôn mình, muốn cho cô ấy xem tớ như lưu manh đầu đường xó chợ à?"
Rất nhanh, tiểu huyệt xoắn chặt đã mang đến cho cô đợt cao trào thứ nhất. Khoái cảm giữa hai chân lan tỏa khắp thân. Hô hấp cô rối loạn, thân mình xụi lơ trong ngực Mạc Nhiên.
Anh cong lưng, duỗi tay kéo quần lót cô lên. Cô nhạy cảm để ý, mỗi lần xong việc anh đều không liếc mắt nhìn cô một cái. Tại sao lại thế? Cô giơ tay ấn hai vai anh xuống.
Mạc Nhiên tạm dừng mọi động tác, chờ cô nói chuyện, nhưng ánh mắt thà rằng nhìn chằm chằm mặt đất bị làm dơ vẫn nhất quyết
không đặt trên người cô.
Tống Lai Yên uất ức mếu máo: "Sao làm xong là anh trở mặt như người dưng thế?" Giọng nói cô còn vương lại hơi thở tình dục, gợi cảm trêu chọc vành tai anh khiến cơ thể phái nam lại tiếp tục sinh ra ham muốn.
Anh thở ra một hơi thật dài, dứt khoát quay mặt đi. Cô nhìn nhìn yết hầu nhô lên ở phần cổ, thời điểm đó, cô giống như đã thông suốt.
Vì một lần đối với anh chẳng khác nào muối bỏ biển, chỉ cần một ánh mắt mê ly hay đơn giản chỉ là khuôn mặt ửng đỏ như bị chuốc say của cô thì dục vọng của anh cũng đã dễ dàng ngóc đầu lại.
Trong ấn tượng của Tống Lai Yên, hình như kể từ sau đêm đầu của cô, ánh mắt tài xế khi nhìn ngẫu nhiên đều sẽ mang theo vài phần ý nhị. Dù thế, ông ấy cũng không nói nhiều, im lặng tuân thủ nghiêm ngật nhiệm vụ được giao trên giấy tờ.
Sau khi kiểm tra cửa xe chắc chắn đã được khóa kĩ, Mạc Nhiên đè cô vào một góc ở ghế sau ôm hôn thắm thiết. Cô đẩy anh ra, nói nhỏ: "Phía trước còn có người mà anh..."
Kết quả ngay sau đó, tài xế rất biết điều bật công tắc nâng lên tấm kính chắn, chừa lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ.
"Ơ?" Cô ngẩng mặt hỏi anh: "Không phải bác ấy đã biết rồi đó chứ?"
Tất cả mọi người trong Mạc gia đều đã biết. Chỉ cần Mạc Nhiên tán thành, ai sẽ dám đứng lên phản đối chứ? Thiếu gia nhà giàu như anh làm tình sớm cũng là chuyện thường tình, cấp dưới nếu thấy được cũng sẽ không dị nghị.
Cô giống như chú mèo nhỏ, khoái chí cọ cọ làm tổ trong lòng ngực anh.
Cánh cửa lớn kia là đường ranh giới, một khi bước qua, cô và anh sẽ không thể thân mật mà phải cố gắng bảo trì khoảng cách.
Mạc Nhiên không chào hỏi ai cả. Anh không sợ bị la rầy, trước sau vẫn là bộ dáng không thân thiết. Dần dà, thái độ kiêu căng ngạo mạn này cũng làm thần kinh Tô Bội Tình nới lỏng không ít.
Tống Lai Yên dạo gần đây thường qua phòng anh nhờ phụ đạo. Nếu chẳng may, thành tích quá kém thì về sau làm sao cô có thể cùng anh du học. Mấy hôm trước, cô vẫn còn ngoan ngoãn, lực chú ý rất dễ dời đến sách vở. Nhưng đêm nay, cô lại có chút không nghiêm túc, vô cùng lười nhác dựa vào anh, dấu hiệu mệt mỏi trên mặt rõ rệt, hơn thế còn thỉnh thoảng khều khều áo ngực, giống như ngầm ám chỉ nó quá chặt khiến cô khó chịu.
Mạc Nhiên ôm cô, môi dán nhẹ lên vành tai: "Đừng lộn xộn, em đang thử thách tính tự chủ của anh đó hử?"
Cô thấp giọng trả lời: "Vú... Có chút không thoải mái." Nghe vậy anh cũng nghiêm túc lên: "Sao lại thế này?"
"Đại khái là em hơi đau... Không biết có phải nội y siết chặt quá không. Có điều, mẹ em nói là phụ nữ khi sắp tới thời kì kinh nguyệt đều sẽ như vậy, có nghĩa là ngực đang phát dục."
Anh duỗi tay kiểm tra, cách quần áo kéo áo ngực của cô lên. Cô cực kì thích anh chạm vào cô.
"Không phải đâu, anh thấy áo ngực cũng không chặt lắm." Anh dịu dàng phủ tay lên ngực cô. Cô nũng nịu "Um" một tiếng, vùi mặt đang dần nóng lên vào xương quai xanh của anh.
"Thế rốt cuộc là em đau ở đâu?"
"Cũng không hẳn là đau...Mà là, quá trướng."
Sau khi nghe cô trả lời, Mạc Nhiên vẫn không lên tiếng, cách vải dệt âm thầm xoa ngực cô, hai b/ầu v/ú căng tròn bị anh xô đẩy đến giữa khe rãnh, áo ngực cũng theo đó mà xê dịch lên phía trên, một nửa vú đã bị bại lộ.
Bị anh trai xoa ngực như thế, hai vú trắng mềm hoàn toàn thả lỏng trong tay anh. Cô cảm thấy đặc biệt thoải mái, cảm giác trướng đau kia cũng thuyên giảm phần nào.
Cô cầm lòng không đậu gọi anh: "Anh ơi..."
"Thích, hửm?" Âm gọi từ tính lướt nhẹ bên tai khiến cô như bị mê hoặc, tình dục như bó rơm tẩm dầu bốc cháy hừng hực.
"Dạ..." Cô không tự giác bắt đầu làm nũng với anh: "Em muốn mỗi ngày đều như thế này..." Cô đặt tay mình trên cổ tay anh, nghịch ngợm vẽ loạn.
"Nó sẽ to hơn." Anh thở dốc nặng nề, bỗng nhiên dùng sức nắm chặt, hai nhũ thịt bị anh bóp nên nhảy tung ra.
"A!" Tiếng kinh hô ngắn ngủi của cô vang lên, khó nhịn mà đung đưa vòng eo.
Anh phun khí nóng làm cả người cô mềm như vũng nước xuân.
Cô chịu đựng cảm giác ngứa ngáy đang bắt đầu lan tràn giữa hai chân, dùng giọng nói ngọt ngào ướt át hỏi anh: "Cái kia... Anh thích lớn phải không?"
Anh cắn dái tai cô, thủ thỉ thâm tình: "Chỉ cần đó là em."
Dưới sự vuốt ve mạnh mẽ lại thong thả này, đầu v* cũng đã bắt đầu nóng lên, dần dần cương cứng to hơn. Cô sảng khoái thở dài, hai đầu mũi chân nho nhỏ đều cong lên: "Mỗi đêm đều làm... Được không anh? Thật sự em rất thoải mái..."
Hầu kết anh lăn lộn lên xuống, cảm giác khát khô lại thấm vào lục phủ ngũ tạng, làm anh hận không thể nhéo vú cô từ tư thế thâm nhập sâu vào mật huyệt từ phía sau.
"Anh không kiềm được nữa." Anh nhíu chặt hàng mi: "Anh lại muốn làm em rồi."
Cô không sợ, nói: "Vậy anh làm liền đi."
Anh hít sâu một hơi, rõ ràng đang cố gắng áp chế gì đó, bỗng đôi tay cũng buông cô ra.
Không được lòng bàn tay bao phủ, hai chú thỏ trắng cũng cảm thấy chơi vơi.
"Em xuống lầu đi. Anh thấy em cần được nghỉ ngơi." Anh liều mạng nhẫn nại.
"Dạ được..." Cô đỡ góc bàn đứng lên, d*m thủy trơn bóng tức khắc chảy xuôi xuống.
Nếu tiếp tục sẽ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần chạm đến huyệt mềm, anh sẽ không có cách nào kiềm chế được. Mà trước khi ngủ, nếu cả hai to gan làm tình ngay tại phòng anh thì khả năng bị ba mẹ bắt tại trận là vô cùng cao.
Cho nên, từ đó trở đi, Mạc Nhiên đều đợi cô ở chỗ rẽ cầu thang.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, tiếp theo đó chính là giọng nói ngọt ngào vui vẻ của cô: "Anh hai!"
Trong lúc một mình chờ đợi, tàn thuốc trong tay Mạc Nhiên vẫn còn cháy đỏ, nhưng vừa nhìn thấy cô, anh đã nhanh tay dập tắt.
Anh dắt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Từ đầu ngón tay, anh từng chút di dời đến phía lòng bàn tay, sau đó dùng sức nắm chặt, dịu dàng vuốt ve da thịt mềm mại nơi đó.
Bầu không khí ấm áp, cái nắm tay thân mật, tất cả dường như mang theo ám chỉ về tình dục. Một dòng điện nhỏ từ lòng bàn tay chạy loạn khắp người làm trái tim cô đập loạn xạ.
Đêm nay có gì đó khác hắn, khi anh nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay cô thì phát hiện đầu ngón tay hơi dính nhớp, chỉ cần cúi đầu là sẽ thấy rõ.
Cô cũng cúi đầu theo. Trước khi anh hỏi, cô đã nhanh nhảu chủ động giải thích: "Đây là do em ăn mấy viên chocolate nên đường chảy ra rồi dính lên thôi anh."
Mạc Nhiên ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt vẫn trấn định: "Ai cho em vậy?"
Ngay khi anh hỏi câu này, bầu không khí có chút biến hóa nho nhỏ.
Tống Lai Yên ậm ừ một lúc lâu, nói: "Một người bạn của em thôi à." Rõ ràng là cô đang tránh nặng tìm nhẹ, cũng chưa nói rõ đối phương là nam hay nữ.
Có điều, Mạc Nhiêu vẫn tiếp tục hỏi, truy vấn đến cùng: "Bạn học đó anh đã thấy qua chưa?"
"Hả? Sao anh lại hỏi vậy?" Cô có chút bất an, cẩn thận dò xét sườn mặt của anh thì chỉ thấy trên đó là một mảnh lạnh lùng như sương tuyết, nên cô lật đặt giải thích: "Em cùng bạn đó chỉ là bạn học bình thường thôi, thật đó!"
"Nếu em nói vậy thì tương đương với việc anh đã gặp qua rồi." Giọng nói Mạc Nhiên lúc vô cảm thật sự rất lạnh: "Em cũng gan quá nhỉ, em không sợ anh giận à?"
Đột nhiên cô khẩn trương lên, giật mình ngốc lăng một hồi, lát sau mới lẩm bẩm: "Em thấy đây chỉ là chuyện vật vãnh nên... Anh, nếu anh không vui thì từ nay về sau em sẽ không nhận quà nữa..."
Sắc mặt Mạc Nhiên có dấu hiệu hòa hoãn đôi chút: "Em không hiểu tâm tư nam sinh đâu. Đôi khi chỉ cần em nhận một lần, người đó cũng sẽ cho rằng em đồng ý. Và nếu chuyện đó tiếp diễn thì chuỗi ngày sau sẽ là một mớ phiền toái."
Tống Lai Yên "Ù" một tiếng, trong lòng vẫn còn lăn tăn chuyện anh sẽ tức giận. Dường như hiểu được cô đang lo gì nên anh chỉ nói ngắn gọn một câu: "Em xử lí tốt chuyện này đi, anh mong rằng sẽ không có lần thứ hai."
Nháy mắt, sự im lặng bao trùm hết thảy, không khí có chút cứng đờ. Nhưng có lẽ, đây chỉ đơn thuần là ảo giác của riêng Tống Lai Yên.
Sau lưng bãi đỗ xe đạp có sân thể dục và bên trong đó có bồn rửa tay. Anh kéo cô đi vào, nắm tay cô rửa sạch dưới vòi nước.
Đỉnh đầu có một chùm đèn cổ, dù bị ánh sáng tối tăm từ đó chiếu xuống nhưng khuôn mặt anh vẫn không vì thế mà mất đi nét tinh xảo vốn có. Tuy vậy, có lẽ vì cuộc nói chuyện vừa rồi nên Tống Lai Yên cảm thấy lúc này Mạc Nhiên có phần khó tiếp cận. Thứ cảm giác xa cách không thể với tới này lại đến lần nữa.
Cô mím môi, do dự một phen, cuối cùng vẫn quyết định nói: "Anh ơi, sao anh nhìn chằm chằm em vậy? Hồi nãy... Có chút dọa người."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Anh dọa em sợ u?" Cô thật cẩn thận gật đầu.
Anh dứt khoát xin lỗi: "Anh xin lỗi nhé!"
"Anh xem, một đống nữ sinh thích anh làm mỗi ngày em đều ghen chết đi được, nhưng chỉ cần anh không để ý là quá đủ với em rồi. Dùng tư duy đó áp dụng vào trường hợp này, em cũng sẽ không có bất luận tiếp xúc nào với bạn khác phái, vì vậy anh đừng lo nữa nhé, anh hoàn toàn có thể yên tâm về em."
"Đương nhiên anh tin em." Mạc Nhiên khóa vòi nước: "Chỉ có điều anh cực kì ghét chuyện có nam sinh vây quanh em mà thôi."
"Chung Hành đúng không nhỉ?" Khóe miệng anh đầy vẻ khinh thường: "Thủ đoạn vụng về."
Tống Lai Yên đáp: "Chung Hành nào có thể so cùng anh? Anh là người tặng cún con cho em, lại ở chung nhà, thủ đoạn căn bản không cùng một cấp bậc."
"Ai có thể đoán được, hội trưởng hội học sinh thoạt nhìn lạnh như băng không chỉ có cách lên giường với em gái mà còn phi thường tị nạnh, bản chất là vua ăn dấm đâu chứ."
Cô muốn chọc anh nên mới nói như thế. Nhưng ngược với dự đoán, Mạc Nhiên lại không hé răng lời nào.
Cô hơi thấp thỏm, sợ biến khéo thành vụn lại phản tác dụng. Cũng may một lát sau, khóe miệng anh hơi cong, một nụ cười nhẹ như gió xuân thoáng qua.
Đến lúc này, Tống Lai Yên mới an tâm, cô tiến lên một bước, nũng nịu ôm lấy anh: "Em chỉ thích anh thôi."
Chợt, cô lại bổ sung một câu: "Anh là duy nhất."
Mạc Nhiên chỉ giơ tay vuốt ve lưng cô, thoạt nhìn cảm xúc vẫn không dao động là mấy.
Cô ngồi dậy, đối diện gần gũi anh, tiếp đến hơi cúi người, môi nhẹ nhàng dán sát vào, hơi thở ấm áp tùy ý giao hòa.
Không khí bỗng thần kì lên. Thời khắc nghe được tiếng hít thở, hương vị tình sắc cũng đã bắt đầu lan tràn.
Cái gì cô cũng chưa nghĩ đến, đầu óc giờ phút này đã bị khuôn mặt tuấn mĩ của anh hoàn toàn chiếm cứ. Đôi môi hơi mở ra, tiếp đó đầu lưỡi dò ra, ở trên môi anh khẽ liếm một chút rồi rất nhanh liền thư hồi.
Đôi mắt Mạc Nhiên u ám, không phân rõ rốt cuộc là dục vọng hắc ám, hay vẫn là thâm trầm lạnh lùng thưở ban đầu.
Thấy Mạc Nhiên không phản ứng, lá gan cô lại lớn hơn chút. Lần này, cô còn càn rỡ hơn gấp bội, run rẩy miêu tả dáng môi của anh.
Một giây, hai giây, ba giây... Cô mặt đỏ tai hồng rút quân về, nhưng ở ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Mạc Nhiên đột nhiên thay đổi, đôi tay không hề báo trước vòng qua ôm cô, môi lưỡi lưu loát áp lên không chừa một khe hở, không do dự tiến quân vào khoang miệng cô.
Động tác quá bá đạo.
Đầu lưỡi bị anh ngậm lấy, khi nhẹ khi nặng liếm mút khiến cô từng trận tê dại nhũn ra, thân thể lại bắt đầu sinh ra cảm giác.
Mạc Nhiên mở ra năm ngón tay, luồn qua tóc cô, trầm ổn hữu lực nâng đầu cô. Mỗi khi anh thực hiện động tác dịu dàng săn sóc này là lại một lần cô cảm thấy bản thân được trân trọng và yêu thương. Nhưng khi hôn, anh lại có chút thô bạo, tham lam đòi lấy làm nước bọt giữa hai đầu lưỡi đang dây dưa càn quấy tràn ra từ khóe miệng.
Mỗi lần cùng anh hôn môi, cô luôn có ảo giác mình bị ăn.
Tiếng rên ngày một lớn và hô hấp cũng càng dồn dập hơn. Thấy thế, không những không thả chậm động tác, ngược lại anh càng hôn càng sâu, thám hiểm đến tận cuống lưỡi, xâm chiếm yết hầu của cô.
Tống Lai Yên bị hôn đến choáng váng, chỗ sâu bên trong bụng nhỏ đánh úp từng đợt nóng rực khiến hai chân không tự giác khép chặt lại.
Mới nghĩ đến bộ phận nữ tính phía dưới, tay anh liền theo đó lần mò xuống.
Vén váy lên, rồi thâm nhập quần lót của cô.
Cô nắm cổ tay anh, cũng không phải chống đẩy, mà chỉ là khẩn cầu anh chậm một chút, như vậy mới dễ thương lượng.
"Anh hứa với em không được đột nhiên âm trầm như lúc nãy nữa được không?"
Cách vải bông, đầu ngón tay anh ấn lên cánh hoa bên dưới. Cô cố gắng kiềm chế nhưng rốt cuộc vẫn bị đợt tập kích đáng sợ đó làm cả người run lên, gắt gao kẹp chặt bắp đùi, giọng nói tràn đầy bất lực: "Anh..." Cô sợ anh lại đột ngột trừng phạt.
Vải dệt bị kẹp thấm một vệt nước nho nhỏ.
Anh phun khí bên tai cô: "Vậy em có thể không đi đâu hết, cam tâm tình nguyện bị anh giấu đi hay không?"
Sau khi nghe xong, Tống Lai Yên hoảng loạn chốc lát. Ở ngay thời điểm cô còn đang hoang mang, anh đã hoàn toàn cởi ra quần lót của cô.
Hạ thân trần trụi, cánh hoa ướt át, mặt môi nhỏ nhắn mấp máy.
Hai mắt anh sáng quắc mà cũng vô cùng thâm trần u ám: "Mỗi một chỗ trên cơ thể em đều chỉ thuộc của anh."
Khi một chân bị nhấc lên, thân mình cô liền lảo đảo, luống cuống tay chân ôm lấy cổ anh.
"Anh muốn làm ở chỗ này sao?" Một chút chuẩn bị cô đều không có nên cực kì khẩn trương nhéo góc áo anh.
Đồng phục vẫn hoàn hảo như cũ, thậm chí cà vạt cũng không bị xê dịch, nhưng nơi riêng tư mềm yếu lại trực tiếp bại lộ trong không khí, không có bất kì trói buộc hoặc che đậy nào.
Cô leo lên người anh, tầm mắt dừng trên áo sơ mi trắng vì dùng sức mà phần vải che chắn ở bụng bị kéo lên.
"A...A..." Sợ có người nghe thấy nên cô tận lực áp xuống tiếng rên của mình.
Màu ngón tay khác một trời một vực so với màu sắc của môi â/m h/ộ. Không cho cô thời gian chuẩn bị tinh thần, toàn bộ ngón tay đã đi thẳng vào bên trong nhục huyệt.
Xa xa nhìn lại sẽ chứng kiến được khung cảnh như thế này, quần áo nữ sinh chỉnh tề, có điều nếu nhìn kĩ sẽ thấy thân mình cô gái lại đang run mạnh từng đợt, e rằng khó ai có thể liên tưởng đến việc hạ thể cô đang bị xoa nắn.
Đôi tay cô qươ loạn xạ, nắm đại quần áo anh. Giọng nói đứt quãng không ngừng bật ra từ đôi môi ướt dầm dề: "Anh...Anh...U... Hự"
Sau khi rút ngón tay ra, từ khe thịt đang bị môi â/m h/ộ kẹp lấy, anh lần mò, sờ soạng đến phía trên, cuối cùng như ý tìm được viên thịt
ướt át đang e ấp, tiếp đến anh dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê nó.
Cô như bị điện giật, cả người run lẩy bẩy, một dòng chất lỏng phun đầy trên tay anh.
Mạc Nhiên nâng bàn tay ướt dầm dề lên miệng, đầu lưỡi khẽ liếm một chút. Nhìn hình ảnh dâm dục này, cô rất ngại ngùng, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, vội ngăn anh lại: "Đừng mà anh."
Anh ấn cô xuống, triền miên hôn môi, mùi vị tanh nồng ban nãy từ đầu lưỡi tràn ngập giữa môi răng hai người.
Cô quập hai chân quanh eo anh, nơi ướt át giữa hai chân kích thích anh phóng xuất. Hai mảnh thịt béo mập bị anh tách ra, môi nhỏ cũng bị banh sang hai bên làm lộ ra huyệt động chật hẹp dính đầy chất lỏng trong suốt.
Anh chỉ xem một cái mà hạ thân đã trướng đến không tưởng tượng được.
Côn th*t cương cứng chống ở khe thịt chầm chậm cọ xát. Phần đầu chưa tiến vào đã bị ái dịch lung tung xối ướt, dưới ánh đèn mờ nhạt lại càng tỏa ra một lớp sang sáng lấp lánh dâm mị.
Cô rũ mắt, thấy đuôi tóc mướt mồ hôi của anh còn đọng vài giọt trên đó, chưa chịu rơi xuống. Nhưng ngay sau khi sát nhập, những giọt mồ hôi đó đã đồng loạt rơi xuống rào rào.
Cô nhắm chặt mắt lại: "U... Um..."
Dương v*t cực nóng đã hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô, sau đó lại hơi rời khỏi chốc lát, rồi lại hung hăng đâm vào.
Tu thế này làm cô chỉ còn cách dựa vào anh, hạ thể mẫn cảm không ngừng co rút khiến cửa huyệt căng mỏng kẹp chặt dục vọng cực nóng của anh.
Anh vận động vòng eo, theo chiều từ dưới lên trên mà xỏ xuyên qua cô.
Đầm lầy ngập nước bên trong hoa viên bí ẩn là bí mật của riêng anh.
Mỗi khi đi vào sâu hơn là mỗi lần lối ra bị chặn nên d*m thủy cứ ứ đọng bên trong.
"A! Ân a... Ha a..." Tiếng rên rỉ bắt đầu nằm ngoài tầm khống chế, đốt ngón tay vì nắm chặt nên cũng trở nên trắng bệch: "Nhẹ chút..."
Lung eo bị đặt trên hồ nước nên trước sau người cô đều bị tập kích, bởi vậy càng thuận lợi cho anh tùy ý làm những gì mình thích.
Làn nước lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cực nóng của anh, hai loại xúc cảm đối chọi nhau vây hãm cô.
Một dòng nước uyển chuyển đối lập với cảm giác khô nóng khát khô trong cơ thể, hai loại sắc thái cực đoan dày vò cô không ngừng nghỉ.
Hành động vô thức vươn đầu lưỡi liếm đôi môi của Tống Lai Yên bị anh vô tình nhìn thấy, nên chờ đợi cô lại là một vòng lại một vòng hôn sâu.
Bị anh công thành chiếm đất, cô thiếu ôxy nên liều mạng thở dốc, tham lam đòi lấy dưỡng khí từ khoang miệng anh.
Đầu lưỡi vang lên tiếng nước, kết hợp cùng tiếng động ra vào dưới hạ thể tạo ra một cảnh sắc dâm mị nguyên thủy nhất giữa người đàn ông và người đàn bà.
Côn th*t được huyệt thịt non mềm ướt dầm dề hút chặt nên khi anh ngang ngược rút ra, mị thịt yếu mềm kia dường như bị tác động mạnh mà rung động dữ dội.
Cường độ ra vào nhẹ nhàng đã sớm không đủ trấn an côn th*t trướng đau đến khó chịu. Vì thế, tiết tấu cũng bắt đầu mãnh liệt hơn.
Dương v*t xâm chiếm âm đạ* hung hăng nghiền nát mỗi một nếp uốn mềm mại, châm lửa nóng cho cơn khoái cảm tình ái kịch liệt.
Cô lắc lư bờ mông tuyết trắng, âm đạ* ướt át lần nữa bị anh xỏ xuyên, dũng mãnh ra vào, đánh ra bọt mép trắng xóa chảy dọc xuống từ cửa huyệt.
Nơi xa xa có học sinh vừa mới tan học ra, hơn nữa còn có đám thiếu niên chơi bóng rổ khiến thần kinh cô không khi nào nơi lỏng, thời thời khắc khắc phải để ý xem những tiếng ồn ào đó có khi nào đến gần đây không.
Chung Hành mồ hôi nhễ nhại ôm bóng rổ đi tìm cô, thế nhưng qua một hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu hết.
Nam sinh đứng một bên trêu ghẹo: "Lần tới, chờ cô ấy tan học ra thì cậu đi đón không phải là được rồi sao? Cậu như này là tính chờ đến bao giờ đây hử?"
"Có khi bị người khác xuống tay trước rồi cũng không chừng."
"Chắc vậy rồi còn đâu." Những người khác sôi nổi hưởng ứng: "Lần sau, anh em sẽ giúp cậu chặn đứng cô ấy lại."
Chung Hành "Xuỳ" một tiếng: "Chủ ý của mấy cậu chẳng khác nào đào mộ chôn mình, muốn cho cô ấy xem tớ như lưu manh đầu đường xó chợ à?"
Rất nhanh, tiểu huyệt xoắn chặt đã mang đến cho cô đợt cao trào thứ nhất. Khoái cảm giữa hai chân lan tỏa khắp thân. Hô hấp cô rối loạn, thân mình xụi lơ trong ngực Mạc Nhiên.
Anh cong lưng, duỗi tay kéo quần lót cô lên. Cô nhạy cảm để ý, mỗi lần xong việc anh đều không liếc mắt nhìn cô một cái. Tại sao lại thế? Cô giơ tay ấn hai vai anh xuống.
Mạc Nhiên tạm dừng mọi động tác, chờ cô nói chuyện, nhưng ánh mắt thà rằng nhìn chằm chằm mặt đất bị làm dơ vẫn nhất quyết
không đặt trên người cô.
Tống Lai Yên uất ức mếu máo: "Sao làm xong là anh trở mặt như người dưng thế?" Giọng nói cô còn vương lại hơi thở tình dục, gợi cảm trêu chọc vành tai anh khiến cơ thể phái nam lại tiếp tục sinh ra ham muốn.
Anh thở ra một hơi thật dài, dứt khoát quay mặt đi. Cô nhìn nhìn yết hầu nhô lên ở phần cổ, thời điểm đó, cô giống như đã thông suốt.
Vì một lần đối với anh chẳng khác nào muối bỏ biển, chỉ cần một ánh mắt mê ly hay đơn giản chỉ là khuôn mặt ửng đỏ như bị chuốc say của cô thì dục vọng của anh cũng đã dễ dàng ngóc đầu lại.
Trong ấn tượng của Tống Lai Yên, hình như kể từ sau đêm đầu của cô, ánh mắt tài xế khi nhìn ngẫu nhiên đều sẽ mang theo vài phần ý nhị. Dù thế, ông ấy cũng không nói nhiều, im lặng tuân thủ nghiêm ngật nhiệm vụ được giao trên giấy tờ.
Sau khi kiểm tra cửa xe chắc chắn đã được khóa kĩ, Mạc Nhiên đè cô vào một góc ở ghế sau ôm hôn thắm thiết. Cô đẩy anh ra, nói nhỏ: "Phía trước còn có người mà anh..."
Kết quả ngay sau đó, tài xế rất biết điều bật công tắc nâng lên tấm kính chắn, chừa lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ.
"Ơ?" Cô ngẩng mặt hỏi anh: "Không phải bác ấy đã biết rồi đó chứ?"
Tất cả mọi người trong Mạc gia đều đã biết. Chỉ cần Mạc Nhiên tán thành, ai sẽ dám đứng lên phản đối chứ? Thiếu gia nhà giàu như anh làm tình sớm cũng là chuyện thường tình, cấp dưới nếu thấy được cũng sẽ không dị nghị.
Cô giống như chú mèo nhỏ, khoái chí cọ cọ làm tổ trong lòng ngực anh.
Cánh cửa lớn kia là đường ranh giới, một khi bước qua, cô và anh sẽ không thể thân mật mà phải cố gắng bảo trì khoảng cách.
Mạc Nhiên không chào hỏi ai cả. Anh không sợ bị la rầy, trước sau vẫn là bộ dáng không thân thiết. Dần dà, thái độ kiêu căng ngạo mạn này cũng làm thần kinh Tô Bội Tình nới lỏng không ít.
Tống Lai Yên dạo gần đây thường qua phòng anh nhờ phụ đạo. Nếu chẳng may, thành tích quá kém thì về sau làm sao cô có thể cùng anh du học. Mấy hôm trước, cô vẫn còn ngoan ngoãn, lực chú ý rất dễ dời đến sách vở. Nhưng đêm nay, cô lại có chút không nghiêm túc, vô cùng lười nhác dựa vào anh, dấu hiệu mệt mỏi trên mặt rõ rệt, hơn thế còn thỉnh thoảng khều khều áo ngực, giống như ngầm ám chỉ nó quá chặt khiến cô khó chịu.
Mạc Nhiên ôm cô, môi dán nhẹ lên vành tai: "Đừng lộn xộn, em đang thử thách tính tự chủ của anh đó hử?"
Cô thấp giọng trả lời: "Vú... Có chút không thoải mái." Nghe vậy anh cũng nghiêm túc lên: "Sao lại thế này?"
"Đại khái là em hơi đau... Không biết có phải nội y siết chặt quá không. Có điều, mẹ em nói là phụ nữ khi sắp tới thời kì kinh nguyệt đều sẽ như vậy, có nghĩa là ngực đang phát dục."
Anh duỗi tay kiểm tra, cách quần áo kéo áo ngực của cô lên. Cô cực kì thích anh chạm vào cô.
"Không phải đâu, anh thấy áo ngực cũng không chặt lắm." Anh dịu dàng phủ tay lên ngực cô. Cô nũng nịu "Um" một tiếng, vùi mặt đang dần nóng lên vào xương quai xanh của anh.
"Thế rốt cuộc là em đau ở đâu?"
"Cũng không hẳn là đau...Mà là, quá trướng."
Sau khi nghe cô trả lời, Mạc Nhiên vẫn không lên tiếng, cách vải dệt âm thầm xoa ngực cô, hai b/ầu v/ú căng tròn bị anh xô đẩy đến giữa khe rãnh, áo ngực cũng theo đó mà xê dịch lên phía trên, một nửa vú đã bị bại lộ.
Bị anh trai xoa ngực như thế, hai vú trắng mềm hoàn toàn thả lỏng trong tay anh. Cô cảm thấy đặc biệt thoải mái, cảm giác trướng đau kia cũng thuyên giảm phần nào.
Cô cầm lòng không đậu gọi anh: "Anh ơi..."
"Thích, hửm?" Âm gọi từ tính lướt nhẹ bên tai khiến cô như bị mê hoặc, tình dục như bó rơm tẩm dầu bốc cháy hừng hực.
"Dạ..." Cô không tự giác bắt đầu làm nũng với anh: "Em muốn mỗi ngày đều như thế này..." Cô đặt tay mình trên cổ tay anh, nghịch ngợm vẽ loạn.
"Nó sẽ to hơn." Anh thở dốc nặng nề, bỗng nhiên dùng sức nắm chặt, hai nhũ thịt bị anh bóp nên nhảy tung ra.
"A!" Tiếng kinh hô ngắn ngủi của cô vang lên, khó nhịn mà đung đưa vòng eo.
Anh phun khí nóng làm cả người cô mềm như vũng nước xuân.
Cô chịu đựng cảm giác ngứa ngáy đang bắt đầu lan tràn giữa hai chân, dùng giọng nói ngọt ngào ướt át hỏi anh: "Cái kia... Anh thích lớn phải không?"
Anh cắn dái tai cô, thủ thỉ thâm tình: "Chỉ cần đó là em."
Dưới sự vuốt ve mạnh mẽ lại thong thả này, đầu v* cũng đã bắt đầu nóng lên, dần dần cương cứng to hơn. Cô sảng khoái thở dài, hai đầu mũi chân nho nhỏ đều cong lên: "Mỗi đêm đều làm... Được không anh? Thật sự em rất thoải mái..."
Hầu kết anh lăn lộn lên xuống, cảm giác khát khô lại thấm vào lục phủ ngũ tạng, làm anh hận không thể nhéo vú cô từ tư thế thâm nhập sâu vào mật huyệt từ phía sau.
"Anh không kiềm được nữa." Anh nhíu chặt hàng mi: "Anh lại muốn làm em rồi."
Cô không sợ, nói: "Vậy anh làm liền đi."
Anh hít sâu một hơi, rõ ràng đang cố gắng áp chế gì đó, bỗng đôi tay cũng buông cô ra.
Không được lòng bàn tay bao phủ, hai chú thỏ trắng cũng cảm thấy chơi vơi.
"Em xuống lầu đi. Anh thấy em cần được nghỉ ngơi." Anh liều mạng nhẫn nại.
"Dạ được..." Cô đỡ góc bàn đứng lên, d*m thủy trơn bóng tức khắc chảy xuôi xuống.
Nếu tiếp tục sẽ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần chạm đến huyệt mềm, anh sẽ không có cách nào kiềm chế được. Mà trước khi ngủ, nếu cả hai to gan làm tình ngay tại phòng anh thì khả năng bị ba mẹ bắt tại trận là vô cùng cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook