Yến Dương FULL
Chương 14


Nói là việc quan trọng, nhưng kì thực cũng chỉ là một chuyện không thể bình thường hơn… Có lãnh đạo muốn đến kiểm tra.
Lúc trước, từ khi cùng Tào Quang Ưng đến phía nam Thiểm Tây kiểm tra xem xét tiến độ của công trình di dân, Vệ Minh Thận vẫn luôn bận rộn chuyện này.

Bây giờ cuối cùng cũng có kết quả, sau khi báo cáo lên trên, lãnh đạo nói muốn xuống kiểm tra, nghĩa là muốn bắt đầu xây dựng.
Đây là một chuyện tốt.

Nếu là bình thường, Tào Quang Ưng chưa chắc đã để Vệ Minh Thận xuất hiện, nhưng nghĩ đến việc anh vừa được điều chuyển tới, đang là thời điểm cần lấy thiện cảm từ các ông chủ lớn, cho nên nhất định muốn để anh trở về.
Sau một hồi ra sức thuyết phục không có kết quả, Vệ Minh Thận đành nuối tiếc cúp điện thoại.
*
Bởi vì sự việc đến đột ngột này nên trên đường về im lặng dị thường.

Vốn dĩ theo kế hoạch của Yến Dương, tối nay sau khi trở về nơi ở, cô còn muốn cùng Vệ Minh Thận đi siêu thị mua ít nguyên liệu về tự nấu ăn.
Trong sự im lặng này, người khó chịu nhất chính là Phương Tiến.

Kể từ khi biết ông chủ có phụ nữ, anh ấy đã rất cố gắng để tạo ấn tượng tốt trước mặt Yến Dương.

Không vì điều gì khác, chỉ để sau này làm việc sẽ dễ thở hơn.

Nhưng bạn nhìn xem, lần gặp này đã xảy ra những chuyện gì đây, vừa tai nạn vừa chuyện công việc, tin xấu đều từ miệng anh ấy phát ra, nếu anh ấy là Yến Dương, e là trong lòng đã kéo anh ấy vào danh sách đen mấy trăm lần rồi.
Trong lòng cảm thán vô số lần về sự đen đủi của mình, nhưng ngoài mặt Phương Tiến vẫn nở nụ cười.

Thấy đã sắp đến tiểu khu Yến Dương ở, anh ấy chủ động bắt chuyện với cô: “Cô Yến, siêu thị mà cô nói có phải là cái ở ngã tư phía trước không? Đến đó có cần dừng xe không?”
Đọc Full Tại .vn
Phương Tiến tự thấy cách bắt chuyện này rất khéo, nhưng Yến Dương vẫn không để ý đến anh ấy.

Thư ký Phương nhất thời có chút lúng túng ngượng ngùng, liếc nhìn Vệ Minh Thận như cầu cứu.
Trong lòng Vệ Minh Thận lúc này cũng đang nghĩ cách, thấy Phương Tiến nhìn về phía mình, đầu tiên anh chuyển cho anh ấy một ánh mắt ‘bình tĩnh, đừng nóng vội’, sau đó quay sang nói với Yến Dương: “Trong nhà còn đồ ăn không em, có cần mua chút không?”

“Không cần, đồ mua lúc trước vẫn còn, chắc là đủ ăn.”
Yến Dương bình tĩnh trả lời, Phương Tiến nghe xong lại không nhịn được muốn phun một ngụm máu.
Đồ mua lúc trước? Vậy có lẽ là chỉ lúc cô đi làm trước đây.

Nhưng đã cách bao lâu rồi chứ? Ông chủ của anh ấy đã ở viện hai tuần rồi đó cô Yến!
Vệ Minh Thận nghe thấy vậy cũng trầm mặc hồi lâu, lúc gần đến ngã tư, anh ra hiệu cho tài xế dừng xe lại.
“Các cậu mang đồ đạc về nhà xong thì quay lại khách sạn trước đi, lát nữa chúng tôi tự về.” Anh nói.
*
Nếu Vệ Minh Thận đã quyết định thì Yến Dương tự nhiên sẽ không để anh mất mặt.

Thế là sau khi xe dừng lại, cô cùng anh xuống xe.

Chỉ là sự nóng nảy vẫn còn đó, cho nên khi Vệ Minh Thận đi lấy xe đẩy, cô không đi cùng anh mà đứng tại chỗ chờ.
Vì đông người nên Vệ Minh Thận phải đợi một lúc mới lấy được xe rồi đẩy về.

Xuyên qua đám đông, anh thấy Yến Dương đang đứng ngây ra đó, tay ôm túi, không biết đang nghĩ gì.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Vệ Minh Thận bỗng cảm thấy rất khó chịu, anh bước chậm lại, nhẹ nhàng đi tới, mặc kệ có người đang nhìn mà ôm cô vào lòng.
Yến Dương còn đang ngẩn người đột nhiên bị người ta ôm, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy ra.

Nhưng người này dùng cánh tay còn chưa hồi phục ôm lấy cô nên cô cũng không dám đẩy quá mạnh, trong lòng lại buồn bã, sau khi cự tuyệt vài lần, sống mũi bắt đầu cay cay.

Cô cũng không vùng vẫy nữa, vùi đầu vào lòng anh mà rơi nước mắt.
Vệ Minh Thận ôm cô sang một bên dỗ dành.
Đọc Full Tại .vn
“Lần này là chuyện đột xuất.

Đợi xong việc rồi, anh nhất định sẽ thu xếp một kỳ nghỉ sớm nhất có thể, cùng em về quê gặp bà nội.


Được không?”
Yến Dương vẫn khóc.
“Không chỉ để gặp bà.” Cô nói, “Không phải anh nói còn có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao? Kì nghỉ phép em đều đã xin xong rồi, chỉ muốn ở nhà với anh, nhưng anh đột nhiên phải đi…”
Đến cùng vẫn là một cô gái, một cô gái mong được ở bên người yêu.

Cho dù Yến Dương có hiểu chuyện đến đâu thì trong chuyện này vẫn sẽ luôn cảm thấy ủy khuất.
Vệ Minh Thận nào còn không hiểu chứ.
Anh vỗ nhẹ eo cô, nói: “Chỉ hai năm này thôi, bảo bối.

Đến lúc đó anh sẽ điều chuyển về Yên Thành hoặc Hàng Thành.

Tóm lại em ở đâu anh ở đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.”
Yến Dương: “…”
Yến Dương hiểu, tất cả những gì anh đang làm bây giờ đều là để tốt hơn cho việc sau này họ ở bên nhau, cũng biết anh cần thời gian.

Nhưng hai năm, hai năm dài quá…
“Em từ chức được không?” Cô nhỏ giọng nói, ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ hoe nhìn Vệ Minh Thận, “Em cùng anh đi tây bắc được không?”
Được, tất nhiên là được.

Nhưng Vệ Minh Thận biết, anh không thể ích kỷ như vậy.
“Em cứ ở đây.

Có sự nghiệp, có bạn bè, anh yên tâm.

Dương Dương, anh không muốn em vì anh mà thỏa hiệp bất kì điều gì.”

Yến Dương lại khóc.

Lần này là vì cảm động.
“Vậy anh nhanh nhanh trở về nhé, anh không ở bên cạnh, em không ngủ được, toàn gặp ác mộng…”
“Được.” Vệ Minh Thận trầm giọng hứa, “Anh nhất định.”
*
Sau khi dỗ dành Yến Dương xong, Vệ Minh Thận kéo cô với đôi mắt đỏ hoe vào siêu thị.
Hai người mua rất nhiều thứ, đợi đến khi ra khỏi siêu thị, tâm trạng của Yến Dương đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Lúc quay về, cô khoác lấy cánh tay của Vệ Minh Thận, đi trên con đường về nhà, nhìn không ra bất kỳ sự khác biệt nào so với những cặp vợ chồng khác.
Một ngày nào đó, hai người sẽ giống hệt như họ, ở bên nhau, không bao giờ tách rời. Trước lúc đó, hãy để họ mặc sức tận hưởng mỗi một lần đoàn tụ đi.
*
Mặc dù siêu thị cách căn hộ Yến Dương thuê rất gần, nhưng cô vẫn sợ Vệ Minh Thận xách một túi đồ lớn sẽ mệt.

Vậy nên vừa mở cửa, cô đã vội vàng cướp lấy túi đồ trong tay anh.
Vệ Minh Thận không để ý một cái đã bị cô cướp lấy túi, đành để cô đi.

Nhân lúc cô đang sắp đồ, anh quan sát nơi ở của Yến Dương ở Hàng Thành.

Bình tĩnh lướt nhìn một vòng, anh cảm thấy rất không hài lòng, vô cùng không hài lòng.
Mặc dù Yến Dương đã đánh tiếng với anh trước, nói là một căn hộ nhỏ, nhưng cái “nhỏ” này vẫn nằm ngoài phạm vi chấp nhận của Vệ Minh Thận… Trong ngoài cộng lại chỉ có ba mươi tám mét vuông, này cũng quá nhỏ rồi.

Hơn nữa chỉ có một phòng.

Ngoại trừ gian bếp và phòng vệ sinh ở bên trái và bên phải cửa ra vào ra, chỉ còn lại một phòng lớn làm phòng khách kiêm phòng ngủ.

Chỗ cửa sổ lồi đặt một cái bàn nhỏ, bên trên để một chồng văn kiện xếp, trông có vẻ như là thư phòng của cô rồi.
“Dương Dương, bình thường lúc gọi video với anh em ngồi ở đâu?”
“Trên ghế sofa kia.”
Yến Dương đang bận nhét đồ vào tủ lạnh, tùy tiện chỉ vào một hướng.

Vệ Minh Thận nhìn qua, phát hiện mình đã bị lừa.

Ghế sofa đó rất đẹp, màu nâu nhạt, rất có thẩm mỹ.

Mỗi lần Yến Dương gọi video với anh đều ngồi ở đó, anh nhìn lướt qua còn cảm thấy cách bài trí của căn phòng này khá tốt, nhỏ một chút cũng có thể nhịn được.

Thật không ngờ đây lại là thứ duy nhất có thể nhìn thuận mắt trong căn phòng nhỏ này.

Những thứ khác đều là tạm bợ, miễn cưỡng thích ứng!
Thứ không hài lòng nhất chính là chiếc giường Yến Dương ngủ.
Có lẽ chủ nhà biết căn hộ của mình quá nhỏ, thế nên đã bắt chước kiểu “giường trên bàn dưới” thường thấy ở các khu ký túc xá sinh viên, thiết kế một phòng tương tự kiểu có gác xép ở đây, cố định chiếc giường giữa không trung bằng giá đỡ, dùng cầu thang xoắn ốc nối với mặt đất.

Mà ở phần trống bên dưới thì sửa thành một gian thay đồ để người thuê treo quần áo và để bàn trang điểm.

Phải nói, đây cũng được coi là ý tưởng sáng tạo, sử dụng hợp lý chiều cao của căn hộ.

Nhưng theo Vệ Minh Thận thì chỉ là miễn cưỡng thích ứng thôi.
Đọc Full Tại .vn
“Dương Dương, chỗ em đây là loại giường gì?” Anh không chút che giấu sự bất mãn của mình, “Ngủ ở trên này, buổi tối tỉnh dậy còn phải đi xuống, nhỡ không cẩn thận trượt chân ngã thì phải làm sao?”
“Em có đèn đầu giường mà.” Yến Dương kiễng chân, bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường lên, cười híp mắt nhìn Vệ Minh Thận.
Vệ Minh Thận vẫn nghiêm mặt như cũ: “Còn có phòng vệ sinh của em, sao đến cửa sổ cũng không có, làm sao mà thông khí được?”
“Có hệ thống thông gió mà, mỗi lần có mùi thì bật lên một chút là được.”
“Vậy gian bếp này thì sao?” Anh nói, “Ngay cả tấm vách ngăn với phòng ngủ và phòng khách cũng không có, toàn bộ mùi khói dầu khi nấu nướng đều bay qua, em không cảm thấy ngạt thở sao?” Thấy Yến Dương lại có ý muốn mở miệng giải thích, anh chặn lại nói: “Em đừng nói với anh là có máy hút mùi, tự em nhìn xem, để bao nhiêu năm rồi, còn dùng được hay không lại là một chuyện.”
Yến Dương hiếm khi thấy dáng vẻ kĩ tính khó chịu như vậy của Vệ Minh Thận, nhất thời lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Cô cố nén cười, nói: “Dù sao thì em cũng chỉ làm chút salad, nấu mì gói thôi, lực hút của người bạn già này vẫn đủ dùng nha.”
“Thế tối nay thì sao, mua nhiều đồ như vậy không phải để trở về nấu cơm cho anh ăn à?”
Yến Dương: “…”
Yến Dương chịu thua rồi, thấy anh thật sự có chút tức giận, cô liền đi tới, khoác lấy cánh tay anh nói: “Kỳ thực cũng tạm được mà, thật sự không tệ như anh nghĩ đâu, một mình em ở đủ rồi.”
“Một mình em ở đủ rồi ư.” Vệ Minh Thận hừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô, “Vậy nếu anh đến thì phải làm sao?”
Yến Dương: “… Hay là, chúng ta đi thuê phòng khách sạn?”
Vệ Minh Thận: “…” Đánh vào mông cô một cái, anh không nhịn được cười lên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương