Yến Dương FULL
-
19: Pn2 Phiên Ngoại Ra Mắt Gia Đình
Vì tuyết rơi lớn nên khi Vệ Minh Thận đến thôn Tiểu Tây, thị trấn Tuy Dương thì đã là chập tối.
Chiếc xe di chuyển khó khăn trên con đường nhỏ lầy lội, lúc sắp tới nhà họ Yến thì thấy một bóng người mờ mờ bên vệ đường.
Đến khi chiếc xe chạy gần hơn mới nhận ra là Yến Dương.
Vệ Minh Thận vội vàng dừng lại, xuống xe, sải bước lớn đi về phía Yến Dương.
“Sao lại đợi ở đây!”
Đọc Full Tại .vn
Yến Dương mặc một chiếc áo khoác phao dày, quấn chặt kín mít, lúc nhìn thấy anh liền nhẹ nhàng mỉm cười: “Lo cho anh, ở trong nhà không ngồi yên được, nên ra ngoài xem xem.”
“Ngốc! Cũng không sợ bị lạnh cóng nữa!” Vệ Minh Thận trừng mắt với cô một cái, lập tức muốn để cô lên xe.
“Không cần đâu, đi vài bước là đến rồi.” Yến Dương chỉ một căn nhà ở phía trước, ra hiệu cho anh, “Anh đỗ xe vào chỗ trống bên này đi, đặc biệt dành ra cho anh đó.”
Vệ Minh Thận nhìn thấy phía sau cô có một căn lều được dựng bằng các tấm nhựa vốn nên dùng để chứa vật liệu đốt, có lẽ đã dọn dẹp qua rồi mới để anh đỗ xe.
Vệ Minh Thận không chậm trễ, lập tức lên xe lái vào.
Sau khi ổn định dừng xe lại, Vệ Minh Thận xuống xe, mở cốp.
Yến Dương đi theo, nghiêng người về phía trước nhìn một cái, khẽ bật cười: “Sao anh mang nhiều đồ thế?”
“Lần đầu tiên đến, lại là tết nữa.
Mang nhiều chút thì các em đỡ phải ra ngoài mua.”
“Nào chỉ có vậy!” Lần này đến lượt Yến Dương trừng mắt với anh, “Trong nhà chỉ có em và bà nội, nhiều như thế tủ lạnh để không hết, không ăn được sẽ lãng phí đó.”
“Vậy lúc đi chúc tết họ hàng bạn bè thì mang qua tặng họ, sẽ không lãng phí đâu.”
Yến Dương: “… Được rồi.”
*
Hai người cùng nhau mang đồ vào một gian phòng chứa nhỏ ở phía nam.
Sau đó Yến Dương liền muốn kéo Vệ Minh Thận vào nhà chính.
“Đợi đã.”
Vệ Minh Thận kéo cô lại, liếc nhìn gian nhà phía bắc một cái, lại trở về gian phòng phía nam.
“Đến đây vội vàng, cũng không kịp chỉnh trang lại.
Trông anh bây giờ thế nào?”
Vệ Minh Thận hiếm khi có một tia không chắc chắn mà nhìn Yến Dương.
Yến Dương trợn to mắt nhìn anh, không khỏi bật cười.
Đây có còn là Vệ Minh Thận cao cao tại thượng người gặp người sợ kia nữa không, sao lại như một tên nhóc chưa trải sự đời vậy.
“Không được cười.” Cách lớp áo phao dày cộp đánh vào mông cô một cái, Vệ Minh Thận nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc là trông thế nào?”
“Rất tốt, rất tốt, vô cùng tốt!” Yến Dương an ủi anh như dỗ một đứa trẻ, “Vệ tiên sinh anh tuấn hào phóng khí chất xuất chúng, tuy có chút vội vàng gấp gáp nhưng sắc đẹp vẫn không hề suy giảm, thực sự không cần quá lo lắng đâu.”
Vệ Minh Thận: “… Không nghiêm túc gì cả.” Đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười lên, sau đó thở dài.
“Vốn dĩ lúc trước phải cùng em trở về, lại vì công việc mà lùi lại lâu như vậy, chỉ sợ bà cụ nghĩ anh không quá coi trọng em.”
Vệ Minh Thận vốn định nhân lúc Yến Dương nghỉ đông cùng cô trở về.
Kết quả bên trên bất ngờ bổ nhiệm nên lại phải mất một thời gian để bàn giao và làm quen với công việc mới.
Mãi đến một tuần trước tết anh mới có thời gian, tự mình đi mua sắm đống đồ này rồi vội vàng chạy tới.
Đây đã là kết quả của việc liều mạng bắt kịp công việc và rút ngắn thời gian rồi, nhưng vẫn sợ bà cụ xoi mói quà lễ.
Suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên đến nhà.
Đối tượng lại là viên bảo bối Yến Dương của bà.
Cho dù là Vệ Minh Thận đã quen với những buổi gặp mặt lớn, cũng khó tránh sẽ có chút thấp thỏm lo âu.
“Sẽ không đâu.” Yến Dương nói rất chắc chắn, “Mấy ngày qua em ở bên cạnh bà đã nói tốt cho anh rất nhiều rồi, hơn nữa…” Cô ra hiệu về phía đống quà bên cạnh, “Chỉ nhìn ngọn núi nhỏ này thôi, bà cũng sẽ không trách anh.”
“Thật sao?” Vệ Minh Thận bán tín bán nghi nhìn cô, lại cười, “Chỉ dựa vào đống đồ này mà bà cụ đã đồng ý bán em cho anh rồi à? Đến anh còn không biết Dương Dương của anh dễ mua như vậy từ khi nào đó.”
Lúc nói lời này, Vệ Minh Thận đã không thể kìm nén được nữa, ôm cô vào lòng.
Đọc Full Tại .vn
Yến Dương cũng ôm lại anh, ở trong lòng anh dụi dụi, nói: “Anh yên tâm đi, bà nội nhất định sẽ thích anh.”
Vệ Minh Thận im lặng vài giây rồi ừ một tiếng, đầu mày giãn ra đôi chút.
*
Hai người lại ở gian phòng phía nam thu dọn một lúc, đợi đến khi hơi lạnh trên người đã tản đi mới ra ngoài.
Ở gian nhà phía bắc bên này, bà nội của Yến Dương sớm đã đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi người đi ra rồi, bà lập tức ngồi về chiếc giường đất lớn.
Không lâu sau liền thấy một người đàn ông đi theo cháu gái mình vén rèm cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Vệ Minh Thận, phản ứng đầu tiên trong đầu Khương Mộc Trân là: Không già như trong tưởng tượng.
Khương Mộc Trân biết tin cháu gái mình có bạn trai là vào trước tết, tiếp đó bà liền hỏi nhà ở đâu, làm gì, một năm kiếm được bao nhiêu.
Yến Dương trả lời: Tổ tiên ở Hoài Dương, hộ khẩu Yên Thành, làm công chức, lương năm không biết, nếu không tính đủ loại quản lý tài sản hay lợi nhuận thì khoảng ba trăm ngàn tệ trở lên.
Bà cụ tính toán trong lòng, cảm thấy về tổng thể thì trình độ này không tệ.
Sau đó lại hỏi: Có nhà, có xe không?
Yến Dương trả lời: Trong thành phố có một căn nhỏ, còn xe thì có lẽ đơn vị sẽ cấp.
Bà cụ lại hơi chần chừ.
Nhà họ Yến có một số họ hàng ở trong thành phố, hầu hết đều có nhà riêng.
Nhưng đã là chuyện từ lâu rồi, sự phát triển của thành phố vẫn có hạn, sau này khi mở rộng đến đó, những căn nhà nhỏ này đã trở thành những thôn làng trong thành phố.
Mặc dù nói Yên Thành là một thành phố lớn, nhưng bố cục tổng thể có lẽ cũng không khác biệt nhiều so với thành phố nhỏ của họ, vậy nên căn nhỏ này chắc là nhà tự xây trong thôn làng của thành phố rồi? Thế thì chẳng được bao nhiêu, nhiều nhất là khi bị phá dỡ sẽ cấp cho một, hai căn hộ để dọn về, nhưng phải ở vị trí tốt thì mới được.
Còn về xe, nếu được đơn vị cấp chứng tỏ là người có địa vị.
Nhưng bây giờ xe công cũng không dễ sử dụng rồi, ngay cả mấy chiếc trong thôn cũng không thể tùy tiện lái ra ngoài, chứ đừng nói đến thành phố lớn.
Trong lòng bà cụ đã có tính toán, nên thờ ơ hỏi một câu mình không quan tâm nhất, nhưng nó vừa hay lại là một vấn đề quan trọng nhất.
“Chàng trai bao nhiêu tuổi rồi?”
Yến Dương không có ý định che giấu: “Qua năm mới là bốn mươi ạ.”
Khương Mộc Trân: “…”
Đọc Full Tại .vn
Vài ngày sau đó, trong miệng bà cụ lải nhải đều là câu này: Qua năm mới là bốn mươi mốt.
Sau hai ba ngày đắm chìm trong sự hoảng hốt, cuối cùng bà cụ cũng tỉnh lại, bắt đầu khuyên cháu gái: Dương Dương à, cháu vẫn còn nhỏ, không vội kết hôn.
Cho dù kết hôn, thì cũng phải tìm một người xấp xỉ tuổi.
Người mà cháu đang qua lại kia, công việc không kiếm được nhiều, địa vị cũng chẳng cao được bao nhiêu, chỉ dựa vào một cái hộ khẩu Yên Thành thì có thể làm cơm ăn không? Quan trọng nhất là cậu ta đã bốn mươi mốt tuổi rồi.
Dương Dương à, cháu mới bao nhiêu chứ.
Qua năm mới cháu mới hai mươi tư tuổi, vừa mới qua năm tuổi.
Cháu cái con bé ngốc này tìm một người già như vậy là muốn chọc tức bà sao!
Bà cụ càng nói càng tức, đến cuối cùng quả nhiên đã nổi giận.
Việc bà cụ nổi giận nằm trong dự liệu của Yến Dương.
Lúc đầu cô còn khuyên nhủ, sau đó thấy bà quả thực quá cố chấp nên cô cũng từ bỏ.
Không ngờ cuối cùng người lật lọng lại là bà cụ.
Nguyên nhân là ngày hôm đó, khi hai người đang xem TV thì thấy trong phần tin tức xã hội nói có người bán một căn nhà được ba trăm triệu tệ.
Bà cụ líu lưỡi, nói: “Này là ngôi nhà dát vàng sao, đắt như thế.”
Bà cụ cảm khái trong vô thức, nói xong mới nhớ ra mình vẫn đang chiến tranh lạnh với con bé ngốc trước mặt này, thế là bà lại lập tức bụm miệng lại.
Yến Dương không hề để ý, vừa hái đậu bắp vừa nói, “Vậy thì phải xem là ở đâu.
Nếu ở Yên Thành thì thật sự có thể đắt như thế ạ.”
Bà cụ hừ một tiếng, buồn bực hái vài quả đậu bắp, chợt nhớ tới gì đó, bà ngẩng đầu hỏi: “Người bạn mà cháu đang qua lại kia, cũng có một căn nhà nhỏ ở Yên Thành phải không?”
“Vâng ạ.” Chính xác mà nói, chủ nhân của căn nhà nhỏ này phải là cô rồi.
“Vậy…” Bà cụ đột nhiên không dám hỏi nữa, trợn mắt nhìn Yến Dương.
Yến Dương vẫn bình tĩnh: “Bà muốn hỏi căn nhà đó trị giá bao nhiêu đúng không?”
“Cháu hỏi qua người trong ngành rồi, khoảng hai trăm triệu tệ.” Nếu như Trần đại tráng không lừa cô.
Khương Mộc Trân: “…”
“Dương Dương, người bạn này của cháu vẫn có thể qua lại xem xét một chút nha.” Sau một hồi lâu trầm mặc, bà cụ bỗng nhiên nói.
Yến Dương: “Ồ, không phải bà nói không đồng ý sao, cháu chuẩn bị tôn trọng ý kiến của bà, nói chia tay với anh ấy rồi.
Anh ấy nói muốn đến, cháu cũng không cho anh ấy tới.”
“Sao lại không cho cậu ta đến! Được hay không, có thể xem xét chút lại nói mà.
Cháu cái con nhóc này biết gì chứ, phải để bà duyệt cho!”
Yến Dương lại ồ một tiếng, khoé miệng thấp thoáng ý cười: “Ý của bà là, bà đồng ý cho chúng cháu qua lại với nhau rồi sao?”
“Tạm thời đồng ý, chỉ là tạm thời thôi.
Bà thấy cậu ta không tốt thì vẫn sẽ đánh đuổi đi.”
Yến Dương cạn lời: “Nếu thật sự không được thì bà mời người ta ra ngoài đàng hoàng là được mà, sao phải đánh đuổi đi?”
“Ai bảo cậu ta lừa cháu gái của bà!”
Yến Dương: “… Được thôi.”
Đọc Full Tại .vn
Vì có một ấn tượng như vậy ở phía trước nên Khương Mộc Trân có thể nói là đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, chuẩn bị đón một đứa cháu rể vừa già vừa xấu vào nhà.
Nhưng không ngờ người đến lại là một nhân vật như vậy.
Vào khoảnh khắc đó, bà cụ cứ ngỡ là người từ trong TV bước ra.
Sửng sốt hồi lâu, bà nói: “Đây chính là… Tiểu Vệ mà cháu nói tới sao?”
Lời này là hỏi Yến Dương, cô cười gật đầu, Vệ Minh Thận cũng ở bên cạnh kịp thời tiến lên tặng quà, cúi người chào, nói: “Cháu chào bà, cháu là tiểu Vệ, Vệ Minh Thận.
Hiện đang qua lại với Yến Dương ạ.”
Khương Mộc Trân quan sát một lượt cách ăn mặc và hành vi cử chỉ của Vệ Minh Thận, nhưng không thể tìm ra lỗi gì.
Nhìn tuổi tác, cũng thực sự không giống một người bốn mươi mốt tuổi.
“Bà nghe Dương Dương nói, qua năm mới là cháu bốn mươi mốt tuổi rồi à?”
“Vâng ạ.” Vệ Minh Thận thành thật thừa nhận, “Cháu lớn hơn Dương Dương nhiều tuổi, nhưng bà yên tâm, cháu sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy, bảo vệ cho cô ấy bình an.”
Vậy cậu cho nó căn nhà nhỏ của cậu đi.
Khương Mộc Trân muốn nói vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, bà vẫn nhịn xuống.
“Ồ, lời hay ai cũng biết nói.
Không thể chỉ nghe lời cháu nói, mà còn phải nhìn vào hành động nha.
Tiểu Vệ à, tuổi tác này của các cháu, thực sự cách nhau quá xa.
Nếu không phải Dương Dương vẫn luôn nói tốt về cháu với bà, thì ở chỗ bà cháu không thể đâu.”
“Cháu biết ạ.
Bà không cần phải lập tức đồng ý, trong khoảng thời gian cháu ở đây, bà cứ việc khảo nghiệm cháu.”
Đó là đương nhiên, cậu cho rằng tôi sẽ tha cho cậu sao? Bà cụ ngoài mặt mỉm cười, trong lòng nghĩ.
*
Kì thực tâm trạng của Khương Mộc Trân rất phức tạp.
Nếu xét về điều kiện, người này ngược lại không tồi.
Về của cải, có căn nhà nhỏ kia cũng được coi là giàu có… Sau đó bà lại tìm người hỏi thăm, nói nó được gọi là tứ hợp viện, là thứ chỉ có tiền thôi cũng chưa chắc đã mua được, rất có giá trị.
Nếu xét về nhân phẩm thì những ngày qua nghe Dương Dương miêu tả, cũng là người vững vàng… Điểm này bà vẫn tin tưởng cháu gái mình, biết nó không hồ đồ, người con bé nhìn trúng chắc chắn là đáng tin cậy.
Nhưng tuổi tác hơi lớn, hơn nữa, nghe nói còn là kết hôn lần hai.
Lúc nghe được tin này, bà cụ suýt nữa đánh đuổi cô cháu gái của mình ra ngoài trước cả Vệ Minh Thận… Tìm người nào không tốt, lại đi tìm một người lớn tuổi còn kết hôn lần hai?
Yến Dương biết bà cụ thật sự thương mình, nên thấy dáng vẻ tức xì khói của bà, hiếm khi cô cực kỳ nghiêm túc giải thích với bà.
“Bà nội, cháu thật lòng muốn ở bên anh ấy.
Trước đây cháu chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng sau khi gặp anh ấy, cháu cảm thấy cuộc sống nên có dáng vẻ như thế này, dáng vẻ khi ở bên anh ấy.”
“Bà nội, cháu biết bà chê anh ấy lớn tuổi, lại từng kết hôn.
Nhưng đó không phải là lỗi của anh ấy.
Có thể nói trước đây anh ấy vẫn luôn rất xui xẻo, gặp được cháu mới bắt đầu chuyển vận.
Bà nội à, bà tốt như vậy, sẽ bằng lòng nhìn anh ấy lại gặp đen đủi sao? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp nha.” Những lời phía trước vốn đang rất cảm động, đến sau cùng Khương Mộc Trân nghe xong lại muốn đánh người rồi.
“Bé ngốc, đây là cả một đời.
Là cả một đời của cháu đấy!”
“Chính vì là cả một đời, nên cháu mới phải chọn lựa cẩn thận.
Như bà đã nói, tìm một người tuổi tác xấp xỉ để hẹn hò nói thì dễ làm mới khó, ra đường khắp nơi đều thế.
Nhưng chính bởi vậy, nên việc cháu và anh ấy gặp được nhau mới càng hiếm có biết bao.
Bà nội, đây là số mệnh của cháu.”
Khương Mộc Trân không tin vào số phận.
Nhưng sống một đời rồi, bà không thể không chấp nhận số phận rồi.
“Nếu cháu nhất định muốn cậu ta, vậy thì cậu ta đi.
Nhưng bà chắc chắn phải xem xét đã.”
Yến Dương cười: “Vâng ạ.”
*
Tối hôm đó, Khương Mộc Trân không cần người giúp đỡ, tự nấu một bàn thức ăn lớn tiếp đãi Vệ Minh Thận.
Trên bàn ăn, bà lấy rượu nhà tự ủ ra, muốn Vệ Minh Thận uống.
Yến Dương biết rõ tửu lượng của bà nội mình nên ở bên cạnh muốn ngăn bà rót rượu cho Vệ Minh Thận.
Nhưng Vệ Minh Thận lại không từ chối, nhận chén nào uống hết chén ấy, khiến Yến Dương tức gần chết, lúc đưa về phòng cũng không muốn quan tâm đến anh nữa luôn.
Đọc Full Tại .vn
Tuy nhiên Vệ Minh Thận lại cười, mặt đỏ bừng, nói nhỏ: “Dương Dương, rượu này anh bằng lòng uống.
Anh chưa bao giờ vui như hôm nay.”
Yến Dương cười, cúi đầu nâng mặt anh lên, thưởng thức chút ngốc nghếch hiếm thấy của anh, hỏi: “Vậy lúc chúng ta kết hôn phải làm sao đây, anh sẽ không vui như hôm nay nữa à?”
“Không giống nhau.” Anh nói, “Đều vui, nhưng sự vui vẻ ngày hôm nay thì khác, không thể so sánh được”.
Tất nhiên không giống nhau.
Đám cưới có niềm vui của đám cưới, nhưng lúc đó chắc chắn sẽ có người ngoài, anh phải thu liễm lại.
Còn hiện tại là ở nhà, phải đối mặt đều là người thân của cô.
Uống với những người này có cảm giác như gia đình vậy, anh vui.
Yến Dương cũng vui.
Một khi cô vui, liền muốn làm chút việc khác.
“Có muốn em thưởng cho anh không?”
Gần một tháng rưỡi không gặp, nghe thấy từ này, toàn thân Vệ Minh Thận cơ hồ đều căng lên.
“Không có máy sưởi, sẽ khiến em lạnh cóng.”
Yến Dương không nói nữa, cứ mang theo ý cười mà nhìn anh như vậy.
Vệ Minh Thận giơ tay đầu hàng.
“Muốn.” Anh cười nói.
*
Tối hôm đó, hai người càn quấy đến rất muộn mới ngủ.
May mà bà cụ uống rượu ngủ sâu, nên sáng hôm sau Yến Dương lẻn về phòng cũng không có ai phát hiện.
Cứ như vậy, Vệ Minh Thận tạm thời ở lại nhà họ Yến.
Việc khảo nghiệm anh cũng đã bắt đầu.
Mặc dù nói là khảo nghiệm, nhưng Khương Mộc Trân cũng không nghĩ ra được chuyện gì khó để anh làm cả, chẳng có gì khác ngoài giúp đỡ việc nhà.
Nhưng không phải có câu nói rất đúng sao? Trong chi tiết nhìn ra được nhân phẩm.
Khương Mộc Trân không nói được những lời hay như vậy, nhưng cũng hiểu đạo lý này.
Thông qua mấy ngày ở cùng, bà phát hiện ra tiểu Vệ này, ngoài tuổi tác lớn lại kết hôn lần hai ra, quả thực không có khuyết điểm gì.
Càng như vậy, bà càng cảm thấy tiếc nuối… Sao không gặp được bé con của bà sớm hơn cơ chứ? Ông trời cứ phải dày vò con người thế này sao? Vừa nghĩ như thế, lúc đối xử với Vệ Minh Thận trong lòng bà cũng mang theo chút thương xót.
Cuối cùng, trước khi Vệ Minh Thận trở về Yên Thành một ngày, bà nói: “Tối nay có người đến, cháu chuẩn bị chút, gặp ông ấy một lần.”
Có người đến? Là ai vậy.
Là cha của Yến Dương.
*
Tối nay lúc chuẩn bị ăn cơm, Yến Dương từ trong phòng chạy ra, miệng liên tục kêu đói.
Gần đây cô bận bịu với luận văn tốt nghiệp, là thời điểm siêu tốn tế bào não, cũng may mà Vệ Minh Thận mang theo rất nhiều đồ tết đến, mới khiến dinh dưỡng của cô có thể theo kịp.
Khương Mộc Trân nhìn cô lôi thôi lếch thếch dùng tay cầm một miếng thịt bò đưa vào miệng, liền muốn đánh cô một cái thật mạnh.
Nhưng nghĩ đến cháu rể vẫn đang ở đây, còn tràn ngập ý cười nhìn cháu gái ngốc nghếch của mình, bà đành nhịn xuống.
“Đợi chút rồi ăn.” Khương Mộc Trân kìm nén không dùng đũa đánh tay cô, “Lát nữa có người tới.”
“Ai vậy ạ?”
“Cháu nói xem? Tiểu Vệ hiếm khi đến đây một lần, không cần gặp cha cháu một chút lại đi sao?”
Yến Dương: “…”
Đọc Full Tại .vn
Động tác lau tay của Yến Dương hơi ngừng lại, ngơ ngác nhìn Vệ Minh Thận một cái.
“Bà nói với ông ấy rồi ạ?” Cô lại hỏi bà cụ.
“Đúng thế, không lẽ còn chờ cháu thông báo cho nó sao?”
Yến Dương không nói gì nữa, ngồi xuống ghế.
Bà cụ lại đi làm việc khác, đợi bà rời đi rồi, Vệ Minh Thận thấp giọng hỏi Yến Dương, “Có chuyện gì sao?”
Yến Dương chầm chậm ngước mắt lên, nhìn anh rồi lắc đầu: “Không có gì.”
Nói không có gì, nhưng trông lại có vài phần miễn cưỡng.
Có điều giờ không phải lúc nên Vệ Minh Thận cũng không hỏi nhiều nữa, anh múc một bát canh gà, đặt xuống trước mặt cô.
*
Quả nhiên, không lâu sau, một người đàn ông trung niên cuốn theo hơi lạnh từ bên ngoài bước vào.
Trông không cao, nhưng gương mặt lại khá ôn hòa, vừa nhìn thấy Vệ Minh Thận liền cười: “Đây là tiểu Vệ phải không, xin chào, tôi là cha của Dương Dương.”
“Chào chú, rất vui được gặp chú.”
Hai người đứng bên cửa hàn huyên, Khương Mộc Trân bưng cơm vào, nói xen một câu: “Đừng ra vẻ nữa, bàn ghế sắp xếp xong rồi, mau vào ngồi đi.”
Câu nói đột ngột này khiến Vệ Minh Thận giật mình, nhưng trực giác của anh mách bảo nó không phải hướng về mình.
Quả nhiên, vừa nhìn qua liền thấy vẻ mặt của cha Yến Dương cứng lại vài phần, thấy anh nhìn sang, cha Yến cười nói: “Đúng đúng, đừng khách sáo, đừng khách sáo, ngồi đi, ngồi đi.”
Sau khi cha Yến đến, bữa tối này chính thức bắt đầu.
Mặc dù là lần có nhiều người đến nhất trong lịch sử, nhưng cũng là lần lạnh lẽo buồn tẻ nhất.
Từ đầu đến cuối, chỉ có cha Yến và Vệ Minh Thận nói chuyện, bà cụ thỉnh thoảng xen vào câu, thái độ không lạnh không nóng.
Còn Yến Dương ư, dứt khoát không nói gì cả, cô vẫn luôn im lặng ăn cho đến khi kết thúc.
“Con ăn xong rồi, về phòng trước đây.” Đặt một cái bát trống xuống, Yến Dương ngắt cuộc trò chuyện của hai người, rồi đứng dậy.
“Ngồi thêm lát nữa đi Dương Dương!”
Cha Yến muốn giữ cô lại, nhưng Yến Dương lại cười nói: “Thôi ạ, luận văn của cô giáo đang gấp, con phải tranh thủ viết, không nói chuyện với cha nữa.”
Nói xong, Yến Dương liền xoay người rời đi.
Cha Yến vẫn muốn gọi cô lại, nhưng thấy cô không chút dao động, ông liếc nhìn Vệ Minh Thận như cầu cứu.
Vệ Minh Thận cũng đã nhận ra Yến Dương hôm nay có chút khác thường, rất muốn đuổi theo cô xem sao.
Nhưng cha Yến vẫn còn ở đây, anh không thể lập tức để ông ấy lại mà rời đi, cho nên chỉ có thể để Yến Dương một mình yên tĩnh một lúc.
“Mấy ngày nay cô ấy quả thực rất bận, để cô ấy về trước đi ạ.”
Con rể đều đã nói như vậy rồi, ông còn có thể làm gì nữa đây.
Cha Yến cầm ly rượu lên, tâm sự trùng trùng mà uống cạn.
*
Buổi tối nay, bữa ăn đến rất muộn mới kết thúc.
Trước khi Vệ Minh Thận trở về phòng, anh qua xem Yến Dương.
Lần này anh không tránh Khương Mộc Trân.
Mà bà cụ cũng không nói gì cả.
Yến Dương đang đọc sách ở trong phòng, không hề ngạc nhiên khi thấy anh bước vào.
“Ông ấy đi rồi à?”
“Ông ấy” này, đương nhiên là ám chỉ cha cô.
“Ừ, có một người lái xe tới đón ông ấy.”
Đọc Full Tại .vn
Yến Dương ồ một tiếng, lại ngả lưng về đầu giường tiếp tục đọc sách, không nói gì nữa.
Vệ Minh Thận đứng ở cuối giường, sau đó bước tới, thuận tay bế cô lên.
Yến Dương hơi bất ngờ, nói: “Anh uống rượu rồi, có mùi rượu, đừng ôm em!”
“Không uống nhiều, không có mùi, không tin em ngửi thử xem.” Vệ Minh Thận ngăn cô lại, ôm cô để cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu sát lại gần.
Yến Dương do dự cúi đầu xuống ngửi ngửi, quả thật không có mùi rượu, chỉ có mùi sữa tắm của cô… Khoảng thời gian này ở đây, anh tắm đều dùng đồ của cô.
“Sao tối nay không uống vậy?”
“Vợ anh không thích anh uống nhiều rượu, anh đương nhiên sẽ không uống nữa.”
“Nhưng hôm nay cha vợ anh có mặt đó, anh cũng dám không uống à?”
“Mặc kệ ông ấy là ai, vợ anh lớn nhất.”
“Ôi, lá gan lớn rồi nha!”
Yến Dương cuối cùng cũng vui vẻ hơn chút, ôm anh cười.
Vệ Minh Thận ôm cô vào lòng, thật chặt.
“Dương Dương, anh xin lỗi.” Sau khi im lặng ôm nhau một hồi, lúc Yến Dương sắp ngủ, Vệ Minh Thận đột nhiên nói.
Yến Dương có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi anh sao đột nhiên lại nói lời này.
“Lúc đó còn chưa giải quyết triệt để chuyện của Tùy Anh đã ở bên em, khiến em bỗng dưng trở thành người thứ ba mấy tháng, anh thực sự vô cùng xin lỗi.”
Yến Dương: “…”
“Anh nghe cha em nói gì rồi?” Cô đột nhiên nắm lấy áo của Vệ Minh Thận, hỏi: “Ông ấy nhắc đến mẹ em với anh rồi sao?”
Vệ Minh Thận không nói gì, ánh mắt ngầm thừa nhận.
*
Nếu nói trong gia đình này không thể nhắc đến ai nhất, vậy chắc chắn sẽ là mẹ của Yến Dương.
Nhưng cũng chính vì nghe được câu chuyện của bà, cho nên Vệ Minh Thận mới hiểu ra, tại sao lại có một Yến Dương như thế này.
Mẹ của Yến Dương là người Tuy Dương, nhưng nhà bà ở thôn Nam Tiểu Quan, phía nam thị trấn, khi lên tám tuổi, bà theo mẹ đã đi bước nữa chuyển đến thôn Tiểu Tây.
Cho dù là người từ bên ngoài tới thì cũng khó tránh khỏi bị bắt nạt, huống hồ là một cô gái nhỏ xinh xắn như vậy.
Lâu lâu lại phát hiện ra sách của mình bị vẽ, vở bị rách, bút bị gãy,… Đó là trò đùa ác của cậu bé cùng thôn.
Nhưng mà mẹ của Yến Dương chưa từng tức giận, bà chỉ bình tĩnh thu dọn tàn cục cho họ, ung dung ngồi đó nghe giảng, trông như… Một vị bồ tát sống.
Sự bình tĩnh như thế, chẳng cần nghi ngờ chính là một loại khiêu khích.
Cuối cùng một ngày nọ, một cậu bé mang dáng vẻ như đại ca, vào lúc tan học đã chặn mẹ của Yến Dương lại, nói: “Cậu giả bộ cái gì, ai chẳng biết mẹ cậu vụng trộm với người khác rồi đến tận thôn bọn tôi.
Cha cậu không cần mẹ cậu nữa, nên mẹ cậu mới qua đây kết hôn!”
Mẹ của Yến Dương chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, đột nhiên cười lên: “Trong thôn còn có ai chưa biết chuyện này nữa sao? Cậu đặc biệt ngăn tôi lại, chỉ để nói chuyện này à?”
Bà thực sự thấy rất khó hiểu, điều này khiến cậu bé không biết phải nói gì nữa rồi: “Cậu không thấy xấu hổ sao?”
“Người vụng trộm không phải tôi, người đi bước nữa cũng không phải tôi, tôi xấu hổ cái gì?” Cô gái nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Cậu…” Cậu bé không ngờ da mặt cô gái lại dày như vậy, chỉ vào bà nói: “Cậu thật không biết xấu hổ.”
“Cậu biết à.
Cậu biết xấu hổ mà còn nói chuyện với tôi?”
Cậu bé: “…”
Đọc Full Tại .vn
Cậu bé không nói gì nữa, trừng mắt với bà một cái rồi dẫn đầu đám đàn em đi.
Cô gái đứng đó hồi lâu, đợi đến khi mọi cảm xúc dâng trào như thủy triều rút xuống rồi mới quay người rời đi.
Mà lúc này, bà phát hiện có một cậu bé đang đứng sau lưng mình.
Nhận ra là người ít nói nhất trong lớp kia, cô gái cau mày, nói: “Cậu ở đây làm gì?”
Cậu bé nắm lấy quần, nói: “Tớ sợ cậu khóc, nên muốn đợi cậu đi rồi tớ mới đi.”
Cậu bé này chính là cha của Yến Dương, đây cũng chính là khởi đầu của mẹ và cha cô.
*
Ban đầu mẹ cô không hề thích cha cô, cho rằng ông quá nhu nhược.
Không thể phủ nhận rằng, ông ấy đối xử với bà rất tốt, mà bà sớm đã quá phiền chán với gia đình hiện tại.
Vậy nên sau khi thi trượt đại học, bà không do dự chùn bước mà kết hôn với người đàn ông này.
Khi ấy, tất cả mọi người đều phản đối cuộc hôn nhân này, bao gồm cả bà nội của Yến Dương.
Nhưng mẹ của Yến Dương kiên quyết, cha của Yến Dương cuối cùng cũng cố chấp một lần.
Thế là hai người cứ như vậy mà kết hôn.
Một cuộc hôn nhân với sự khác biệt quá lớn về tính cách như vậy đã được định sẵn là điều không may.
Ban đầu, hai người còn cố gắng hết sức để hoà hợp, đến cuối cùng, đôi bên đều lựa chọn từ bỏ.
Cha của Yến Dương không hiểu, tại sao người phụ nữ này luôn khác biệt với những người khác, cao cao tại thượng tựa như một vị bồ tát sống ở trên trời, ánh mắt nhìn ông luôn mang theo sự thương xót, như thể cuộc hôn nhân này là sự bố thí của bà vậy.
Mẹ của Yến Dương cũng không hiểu, tại sao người đàn ông này cứ luôn đa sầu đa cảm và nhu nhược như thế, tại sao con người vĩnh viễn không thoát khỏi được những vướng mắc của cảm xúc tiêu cực này chứ?
Hậu quả của việc cả hai đều cảm thấy phiền chán đối phương chính là mẹ của Yến Dương ngoại tình… Bà phải lòng một thầy giáo do nhà nước cử đến của trường cấp hai trong thôn.
Sau khi đề nghị ly hôn với chồng xong, bà không màng ánh mắt của người khác, ngang nhiên ra vào ký túc xá của thầy giáo kia.
Ban đầu cha của Yến Dương còn làm ầm lên, cho đến một lần sau khi nhìn thấy bà không mặc quần áo từ trên giường bước xuống mà mặt vẫn không đổi sắc, ông liền tuyệt vọng.
Ông biết mình đã đánh mất người phụ nữ này rồi.
Mãi mãi.
Sau đó, hai người nhanh chóng làm thủ tục ly hôn.
Tuy nhiên mẹ của Yến Dương lại không sống với thầy giáo kia như mọi người nghĩ.
Ngược lại, thầy giáo đó rất nhanh đã rời đi, lúc đi cũng không đưa bà theo, chỉ để lại ba chữ: Chơi chán rồi.
Vào khoảnh khắc ấy, mẹ của Yến Dương nhanh chóng trở thành trò cười của cả thôn.
Bà ngồi trên giường của vị giáo viên nam đó, mở toang cánh cửa ký túc xá, để mặc cho người người vây nhìn và cười nhạo.
Cho đến khi cha của Yến Dương đi tới, hỏi bà có hối hận không, bà mới nói một câu.
“Cho đến giờ phút này tôi mới hiểu, chúng ta đều là gió, không ai có thể níu giữ được ai.”
Đọc Full Tại .vn
Đây là câu nói cuối cùng mẹ Yến Dương để lại, sau khi trở về nhà nhìn ngắm con gái đang ngủ say một chút, bà liền thu dọn hành lý, rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.
Kể từ đó, bà không bao giờ trở lại thôn Tiểu Tây nữa.
Nhưng vẫn có tin tức về bà truyền tới, nói bà đã đi Quảng Đông kết hôn với một người đàn ông giàu có, lại nói bà qua sông đến đâu đâu làm tình nhân.
Nói tóm lại, những lời truyền nhau về bà luôn ngập tràn sắc màu đẹp đẽ.
Trên thực tế, sau đó bà không hề kết hôn với ai, mà đến một ngôi làng nhỏ ở vùng núi sát biên giới làm cô giáo.
Trong một lần tai nạn lũ quét bất ngờ, do địa hình quá thấp, bà bị lũ cuốn trôi.
Đợi đến khi được tìm thấy thì đã hoàn toàn biến dạng.
Dân làng cảm động và nhớ nhung ơn dạy dỗ của bà nên đã xây mộ, chôn cất bà.
Mãi sau này, Yến Dương còn giấu cha và bà nội, bí mật đến đó thăm bà.
*
Nói xong những lời này, căn phòng nhất thời chìm trong sự im lặng.
Yến Dương xuất thần hồi lâu, mới nói: “Em quả thực là vì mẹ nên mới cố kỵ mối quan hệ không chính đáng, nhưng thật ra, em không cảm thấy bà ấy đi tìm một nửa còn lại là sai.
Bà ấy và cha em ở bên nhau chính là một bi kịch, chia tách ra mới là đúng.
Điều duy nhất bà ấy sai là, còn chưa ly hôn với cha em đã đi tìm người đàn ông kia.
Điều này là một nỗi sỉ nhục đối với bản thân bà ấy, cũng là một sự xúc phạm và tổn thương đối với cha em.
Vệ Minh Thận, cho dù em chưa từng gặp bà ấy, thì cũng biết bà ấy là một người rất hiểu đời.
Nhưng anh nói xem, tại sao bà ấy lại không thể chờ đợi thêm một chút cơ chứ? Tại sao bà ấy lại phải tìm một người đàn ông như thế?”
“Có lẽ là vì chung quy tầm nhìn vẫn có hạn.
Nếu như bà ấy nhận được sự giáo dục cao đẳng như em, có cơ hội ra ngoài tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, thì có lẽ kết cục sẽ không như vậy.”
Vệ Minh Thận rất nghiêm túc đưa ra một câu trả lời, nhưng Yến Dương nghe xong lại sửng sốt.
Thật lâu sau, nước mắt tuôn rơi.
“Dương Dương, làm sao vậy em?” Vệ Minh Thận bị cô làm cho giật mình, vội vàng dỗ dành cô.
Nhưng Yến Dương lại lắc đầu liên tục.
“Anh nói đúng, anh nói đúng!” Yến Dương ôm lấy anh, ôm chặt lấy anh, “Chính là như vậy, chính là như thế, em buông xuống được rồi!”
Vệ Minh Thận không ngờ một câu nói đơn giản lại khiến Yến Dương phản ứng lớn như vậy, nhưng khi nghe thấy cô nói mình đã buông xuống, anh vẫn rất vui.
“Dương Dương, nếu đã vậy, có phải sau này cũng có thể tốt với cha hơn chút không?”
Từ sau khi vợ cũ bỏ đi, dưới sự sắp đặt của mẹ, cha của Yến Dương rất nhanh đã đi bước nữa.
Nhưng người vợ này cũng rất không lý tưởng, lúc đầu cứ nghĩ là một người dễ chung sống, nào ngờ ngày thứ hai sau khi cưới bà ta liền đổi mặt, đòi nhà đòi xe.
Không còn cách nào khác, Khương Mộc Trân bỏ hết mặt mũi đi vay tiền cho con trai mua một căn nhà ở thị trấn, lúc này mới ổn định được bà ta.
Nhưng gia đình từ đó liền rời rạc, dưới chính sách đàn áp của vợ, cha Yến không dám về thăm con gái nữa, quan hệ giữa hai cha con cũng dần trở nên xa lạ hơn rất nhiều.
Không phải ông chưa từng hối hận kích động qua, muốn ly hôn với người vợ hiện tại để về quê chăm sóc mẹ già.
Nhưng “người già rồi, không dám động nữa”, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi.
“Không muốn, em không muốn!” Yến Dương kiên quyết phản đối, “Anh không được phép nói tốt cho ông ấy!”
Yến Dương trừng mắt thật lớn, tựa như chỉ cần anh dám nói thêm một chữ thì sẽ không cần anh nữa vậy.
Vệ Minh Thận chỉ đành từ bỏ.
Đọc Full Tại .vn
“Anh chỉ là muốn có thêm một người yêu thương em.
Nhưng nếu em không bằng lòng thì thôi.”
“Dương Dương, anh sẽ rất yêu em, rất yêu em, rất yêu em.
Cứ mãi yêu em như thế.”
Anh và Yến Dương nhìn vào mắt nhau, rất bình tĩnh, lại vô cùng chắc chắn mà nói, ánh mắt dịu dàng kiên định.
Yến Dương nhìn anh, nước mắt lần nữa không tự chủ được mà rơi xuống.
“Được, em cũng sẽ yêu anh như vậy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook