Yến Diêu Vân
-
Chương 3
Từ bên trong lời nói của Duẫn Văn Chính, không khó thể để Tần quốc chẳng những muốn thao túng mà còn muốn nuốt chửng lục quốc. Trái lại Yến quốc này chẳng qua quá mức tầm thường, tôi càng thêm mong đợi được gặp gỡ Yến Đan.
Một ngày, tôi cùng với Duẫn Văn Chính chèo thuyền trên sông. Làn gió nhẹ nhàng, hương rượu hợp lòng người.
Duẫn Văn Chính nhâm nhi hát vang nâng chén rượu nồng nàn trên tay, khen tôi tuổi còn trẻ tài hoa hơn người, lại khác biệt. Tôi thấy hắn rất có vài phần men say, liền đi đến dìu hắn.
Liền đột nhiên, tay hắn xoa sườn mặt của tôi, nửa híp mắt, thật thật giả giả nói: “Dung mạo người Yến quốc của Diêu Vân đệ, mặt mày như sao sáng, nhẹ nhàng tao nhã thanh khiết, Tần vương nếu có được thiên hạ, chẳng phải là muốn kiến mấy trăm mấy ngàn tòa cung điện mới có thể lưới bẫy được sắc đẹp này sao?”
Mặt tôi giận dữ, trợn mắt nhìn hắn.
Duẫn Văn Chính tự biết mình thất thố, vội vàng nói xin lỗi, vì để dịu đi không khí xấu hổ, hắn hỏi tên của tôi viết như thế nào. Phía trên chu sa(3), viết xuống ba chữ “Yến Diêu Vân”.Hắn cười cười, nói tên của trong tên của tôi có một chữ “ Vân” có mười tám loại, là “ Vân” hay thay đổi.
Tôi nhìn phía bầu trời, chẳng rõ Yến Đan ở đâu, lẩm bẩm nói”Cầu vồng lãm ngày hề, không nói được điều chi. Phi Yến Diêu Vân hề, cách tình lệ. …” Lại chưa phát giác ánh mắt như khóa chặt lấy tôi của người bên cạnh.
Hôm sau, tôi tìm cớ nhờ Lý Tư giúp tôi vào phủ.
Bên trong phủ lụa trắng phất phơ, gió nổi lên.
Yến Đan nằm dài trên tháp, nhàn nhã, duyên dáng ngáp một cái, híp mắt. Tôi đứng lặng thật lâu, chàng mới thì thào mở miệng: “Là ai tới đây quấy rầy thanh tĩnh bản công tử?”
Tôi ngước nhìn bóng dáng mình mường tượng trong nhiều năm, không khỏi hai mắt đẫm lệ.
Ngoài phủ có tiếng tiêu ngân vang, tơ nhện giăng đầy không trung, quấn quít trái tim tôi.
“Đan ca ca, là muội... Diêu Vân.”
Chàng chậm rãi mở to mắt, ánh mắt vô hồn dần dần chuyển đến dừng trên gương mặt tôi.
“Không nghĩ đến nàng còn nhớ rõ ta...”
Tôi nhịn xuống nước mắt, nói cho chàng nay bên trong Yến quốc triều chính buông thả, triều thần nịnh nọt, Công Tử Dần đã muốn dư mà lực không đủ, còn có nước Tần giàu binh mạnh.
Yến Đan giống như không có nghe thấy tôi đang nói cái gì, đem ánh mắt nhìn đăm đăm vào đôi môi khép mở của tôi, mở miệng nói: “Nàng trưởng thành, Diêu Vân... Thật may vì nàng không phải là nam tử, nếu không với tài hoa của nàng... Sẽ khiến nàng cả đời khổ đau.”
Chàng đẩy tôi đến chiếc gương bằng đồng, rút đi phát quan (4)của tôi, đem mái tóc xanh mướt của tôi trải dài: “Lễ trưởng thành của nàng, ta tới không được. Ngay tại đây ta buộc tóc cho nàng, được không?”
Suy nghĩ của tôi ở trong câu nói này bay vút tận tầng mây, chỉ ngơ ngác gật gật đầu.
Ngón tay ấm áp của chàng luồn vào bên trong mái tóc tôi, giữ ở bên môi, làm cho trái tim tôi nhộn nhạo.
Rời khỏi phủ, mới phát giác nơi đây môn đình vắng vẻ, nói vậy Yến Đan lúc này bị không ít người làm nhục.
Chàng chỉ là lạnh nhạt cười, nói chính mình ngược lại có thể tự đắc với khung cảnh này.
Một ngày, tôi cùng với Duẫn Văn Chính chèo thuyền trên sông. Làn gió nhẹ nhàng, hương rượu hợp lòng người.
Duẫn Văn Chính nhâm nhi hát vang nâng chén rượu nồng nàn trên tay, khen tôi tuổi còn trẻ tài hoa hơn người, lại khác biệt. Tôi thấy hắn rất có vài phần men say, liền đi đến dìu hắn.
Liền đột nhiên, tay hắn xoa sườn mặt của tôi, nửa híp mắt, thật thật giả giả nói: “Dung mạo người Yến quốc của Diêu Vân đệ, mặt mày như sao sáng, nhẹ nhàng tao nhã thanh khiết, Tần vương nếu có được thiên hạ, chẳng phải là muốn kiến mấy trăm mấy ngàn tòa cung điện mới có thể lưới bẫy được sắc đẹp này sao?”
Mặt tôi giận dữ, trợn mắt nhìn hắn.
Duẫn Văn Chính tự biết mình thất thố, vội vàng nói xin lỗi, vì để dịu đi không khí xấu hổ, hắn hỏi tên của tôi viết như thế nào. Phía trên chu sa(3), viết xuống ba chữ “Yến Diêu Vân”.Hắn cười cười, nói tên của trong tên của tôi có một chữ “ Vân” có mười tám loại, là “ Vân” hay thay đổi.
Tôi nhìn phía bầu trời, chẳng rõ Yến Đan ở đâu, lẩm bẩm nói”Cầu vồng lãm ngày hề, không nói được điều chi. Phi Yến Diêu Vân hề, cách tình lệ. …” Lại chưa phát giác ánh mắt như khóa chặt lấy tôi của người bên cạnh.
Hôm sau, tôi tìm cớ nhờ Lý Tư giúp tôi vào phủ.
Bên trong phủ lụa trắng phất phơ, gió nổi lên.
Yến Đan nằm dài trên tháp, nhàn nhã, duyên dáng ngáp một cái, híp mắt. Tôi đứng lặng thật lâu, chàng mới thì thào mở miệng: “Là ai tới đây quấy rầy thanh tĩnh bản công tử?”
Tôi ngước nhìn bóng dáng mình mường tượng trong nhiều năm, không khỏi hai mắt đẫm lệ.
Ngoài phủ có tiếng tiêu ngân vang, tơ nhện giăng đầy không trung, quấn quít trái tim tôi.
“Đan ca ca, là muội... Diêu Vân.”
Chàng chậm rãi mở to mắt, ánh mắt vô hồn dần dần chuyển đến dừng trên gương mặt tôi.
“Không nghĩ đến nàng còn nhớ rõ ta...”
Tôi nhịn xuống nước mắt, nói cho chàng nay bên trong Yến quốc triều chính buông thả, triều thần nịnh nọt, Công Tử Dần đã muốn dư mà lực không đủ, còn có nước Tần giàu binh mạnh.
Yến Đan giống như không có nghe thấy tôi đang nói cái gì, đem ánh mắt nhìn đăm đăm vào đôi môi khép mở của tôi, mở miệng nói: “Nàng trưởng thành, Diêu Vân... Thật may vì nàng không phải là nam tử, nếu không với tài hoa của nàng... Sẽ khiến nàng cả đời khổ đau.”
Chàng đẩy tôi đến chiếc gương bằng đồng, rút đi phát quan (4)của tôi, đem mái tóc xanh mướt của tôi trải dài: “Lễ trưởng thành của nàng, ta tới không được. Ngay tại đây ta buộc tóc cho nàng, được không?”
Suy nghĩ của tôi ở trong câu nói này bay vút tận tầng mây, chỉ ngơ ngác gật gật đầu.
Ngón tay ấm áp của chàng luồn vào bên trong mái tóc tôi, giữ ở bên môi, làm cho trái tim tôi nhộn nhạo.
Rời khỏi phủ, mới phát giác nơi đây môn đình vắng vẻ, nói vậy Yến Đan lúc này bị không ít người làm nhục.
Chàng chỉ là lạnh nhạt cười, nói chính mình ngược lại có thể tự đắc với khung cảnh này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook