Yên Chi Trảm
Chương 117: Thái tử giá hạc 1

Thất Thất ngủ mơ hồ, chợt nghe đến tiếng nói chuyện không rõ, nguyên bản nghĩ đang ngủ trong phòng của mình, nghe được tiếng người, Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, thanh tỉnh một hồi mới nhớ tới mình đang ngủ ở trên giường Doãn Trường Ninh, càng lúc càng thanh tỉnh, rốt cục nghe rõ có người đang nói:“Vương gia, thái tử giá tây, trong cung khẳng định có một phen đại biến!”

Thất Thất trước không có nghe hiểu, hiểu rồi thì biết người nọ nói là thái tử đã chết, thái tử như cục bột trắng kia đã chết, đối với cục bột trắng này, Thất Thất không có ấn tượng gì tốt, nhưng hắn đã chết, Thất Thất rốt cục nhớ tới Thanh Thường vào ngục cùng hắn có quan hệ, hiện tại hắn đã chết, Thanh Thường sẽ như thế nào đây?

Doãn Trường Ninh hơi hơi trầm ngâm nhân tiện nói:“Bạch Viện kia có động tác gì?”

Người nọ nhân tiện nói:“Đã phái ba đợt nhân mã muốn độc chết Linh Cơ!”

Tim Thất Thất lập tức bật lên, Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Đi hồi bẩm chủ tử ngươi, nói với hắn, việc này bổn vương đã biết, trước mắt quan trọng nhất là đổi một địa phương khác cho Linh Cơ, việc này chưa tra ra manh mối, Linh Cơ sẽ không thể chết, một khi Linh Cơ cung khai, còn có khẩu cung của Linh Cơ viết thêm hai phần, đều khiến cho nàng đồng ý!”

Thất Thất vừa nghe cung khai, tim lại bắt đầu bật lên, lại nghe người kia liên tục đáp lời, sau đó lui ra, Thất Thất vội nằm xuống giả bộ ngủ, một lát sau Doãn Trường Ninh mới chậm rãi từ sau bình phong thong thả đi ra, Thất Thất không quá hiểu được, dường như tất cả mọi chuyện Doãn Trường Ninh cũng không phòng ngừa mình, Doãn Trường Ninh làm thế nào lại đối với mình có tín nhiệm đây?

Doãn Trường Ninh đi hai vòng trong phòng mới ở bên giường ngồi xuống nói:“Tỉnh ngủ liền đứng lên! Đi tắm đổi quần áo, mồ hôi ra cả đêm!”

Thất Thất vừa nghe chỉ phải xám xịt đứng lên, ho hai tiếng mới nói:“Tướng quân gia từng đồng ý với nô tỳ!” Thất Thất nói xong nghe được Doãn Trường Ninh “Ừ” một tiếng liền tiếp tục nói:“Nô tỳ muốn gặp Thanh Thường tỷ tỷ!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Hiện tại không phải thời điểm, Bạch Viện nghĩ phương pháp muốn giết chết nàng, nếu không phải sớm đề phòng, Thanh Thường sợ không biết đã chết bao nhiêu lần!”

Thất Thất vừa nghe ánh mắt lại ẩm ướt, một hồi lâu nghẹn ngào nói:“Nếu như, như quả thật là Vận vương sử dụng tay chân hại chết thái tử, vậy Thanh Thường sẽ như thế nào?”

Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, một hồi lâu mới nói:“Bạch Viện quả thật là chủ mưu, điều tra ra là hắn sai sử cũng thế không phải hắn sai sử cũng thế, độc dược này đều là Thanh Thường thả!”

Thất Thất nghe xong bỗng chốc bổ nhào vào trên người Doãn Trường Ninh dùng đầu nắm tay liều mạng đánh Doãn Trường Ninh nói:“Ta hận ngươi!”

Doãn Trường Ninh thở dài sau đó nói:“Không phải nàng còn có thể có người khác!”

Thất Thất liền kêu lên:“Người khác ta không biết, ta mặc kệ, ta mặc kệ!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Đi thôi, đi tắm đổi thân quần áo, tâm tình sẽ đỡ hơn!”

Thất Thất không nhúc nhích miệng lại kêu lên:“Ta muốn gặp Thanh Thường!”

Doãn Trường Ninh vươn tay sờ sờ đầu Thất Thất nói:“Bạch Viện tìm không ra lối, không cho hắn cơ hội được không?”

Thất Thất lắc đầu, sau đó lại bổ nhào vào trong ngực Doãn Trường Ninh, nước mũi nước mắt lau lên người Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh vươn tay vỗ lưng Thất Thất.

Thất Thất tắm rửa sau thay đổi một thân quần áo, tâm tình rốt cuộc tốt hơn rất nhiều, Doãn Trường Ninh không ở trong phòng, Thất Thất cũng không có người nào để qua lại thân thiết, liền một mình đứng ở trong viện nhìn khắp vườn hoa nở náo nhiệt phi phàm, nghĩ đến Thanh Thường lại nhịn không được thở dài, chậm rãi đem một đầu tóc mình vén lên để cho gió thổi khô, ngẫm lại mình có một ngày cũng sẽ hạ độc độc chết Doãn Trường Ninh, mình có thể giống nhau cũng rơi xuống kết cục như Thanh Thường hay không, bất đồng là Thanh Thường chịu người ta sai bảo, bản thân mình thì không phải chịu ai sai bảo thôi.

Nhìn tinh tinh thảo mọc bên dưới trăm hoa, Thất Thất chợt thấy Thanh Thường là tinh tinh thảo, bản thân mình cũng là tinh tinh thảo kia, tôn lên trăm hoa đua nở một hồi, liền quy về trong đất bụi, đi theo tinh tinh thảo, chậm rãi đi đến “Cảnh bình điện” của Doãn Trường Ninh, đang nghĩ đến xuất thần, chợt nghe có người nói:“Tôn Tiểu Lăng!”

Thất Thất nghe xong thoáng cái ngẩng đầu lên, lại thấy là Thiên Hương, Thất Thất sửng sốt một chút, thật sự thật không ngờ sẽ gặp phải Thiên Hương, nếu không phải là trùng hợp, thì chính là Thiên Hương đang canh giữ ở cửa khẩu này, Thất Thất lập tức khúm núm nịnh bợ hành lễ nói:“Nô tỳ dập đầu thỉnh an Hương nương nương!”

Thiên Hương nghe xong hừ một tiếng nói:“Tôn Tiểu Lăng, nghe nói Vương gia không rời được ngươi, ngày ngày cần ngươi ủ ổ chăn?”

Thất Thất chớp mắt nói:“Hồi bẩm nương nương, Vương gia là để cho nô tỳ ngày ngày ủ ổ chăn!”

Thiên Hương chán ghét nhìn Thất Thất liếc mắt một cái nói:“Nhìn ngươi bẩn ghê gớm, Vương gia làm sao cứ chọn ngươi, nói một chút ngươi đã dùng những thủ đoạn hạ tiện gì!”

Lí thượng nghi nghe xong vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói:“Công chúa, nên trở về!”

Thiên Hương lại không nhúc nhích, Thất Thất chỉ phải nói:“Hương nương nương oan uổng nô tỳ, Vương gia thể nóng, nói thân hàn của nô tỳ vừa vặn có thể hạ nhiệt trừ hoả!”

Thiên Hương nghe xong hừ một tiếng nói:“Ngày mùa đông cũng để ngươi hạ nhiệt trừ hoả?”

Thất Thất nở nụ cười một chút nói:“Hồi bẩm nương nương, Vương gia nói thân thể nô tỳ đông ấm hạ lạnh, thích hợp ủ ổ chăn nhất!”

Thiên Hương nghe xong mắng một câu:“Thật không biết xấu hổ, nói lời này cùng thứ trong kỹ viện kia đi ra có gì khác nhau?”

Thất Thất lại ti tiện nở nụ cười một chút nói:“Hồi bẩm Hương nương nương, nô tỳ xác thực từng vào hồng trướng còn sống ở thanh lâu, may mắn thân mình nô tỳ có độ ấm thích hợp, Vương gia thích!”

“Thật sự là một thứ lưu manh không biết liêm sỉ không biết sai trái!” Một thanh âm phụ nhân uy nghiêm truyền tới, Thất Thất cùng Thiên Hương đều sửng sốt, quay đầu lại vừa thấy đại công chúa kia không biết từ khi nào cũng đã đến cửa khẩu này, đúng là nàng nói những lời này, Thất Thất trong lòng cả kinh, nàng có ý định muốn chọc giận Thiên Hương, nhưng biết thủ đoạn của đại công chúa kia, hơn nữa đại công chúa này ngay cả Doãn Trường Ninh đều nhường nhịn hai phần, Thất Thất không sợ đại công chúa nghe được câu chuyện, chỉ sợ đại công chúa đối với việc nàng mỗi ngày chiếm cứ cái giường của Doãn Trường Ninh có ý tưởng.

Thất Thất vội vàng nói:“Nô tỳ bái kiến đại công chúa!” Dù sao Thất Thất cho rằng mình vốn đang quỳ trên mặt đất, bái hay không bái kiến đều là giống nhau, còn không bằng lấy lòng khoe mã trước tiên hành lễ mới tốt, Thiên Hương mới có vài phần không tình nguyện cúi người một chút nói:“Thiên Hương gặp qua đại công chúa!”

Đại công chúa nhìn Thiên Hương liếc mắt một cái liền cười meo meo nói:“Thiên Hương đã ở nơi này nha!”

Thất Thất nghe câu này thực được coi rằng cực phẩm nói nhảm, Thiên Hương cùng Lí thượng nghi hai người lớn sống sờ sờ vô luận phô trương hay là ăn mặc so với chính mình đều loá mắt hơn nhiều lắm, Thất Thất thật đúng là không tin đại công chúa kia sẽ không nhìn thấy, nhưng Thất Thất thấy Y Phương không có hành lễ với Thiên Hương, Thiên Hương cúi người một chút nhân tiện nói:“Thưởng hoa đi đến chỗ này!”

Đại công chúa nghe xong che miệng cười nói:“Là nhớ Vương gia thì cứ nhớ Vương gia, tâm tư tiểu nha đầu các ngươi nghĩ rằng bản cung không biết sao, người nào không phải suốt ngày đều muốn đem Vương gia chiếm lấy!”

Thất Thất thấy sắc mặt Thiên Hương cực kỳ không tốt, nhưng không bao lâu liền thay đổi khuôn mặt vân đạm phong khinh nói:“Tỷ tỷ, Vương gia đàn ông như vậy, phụ nữ nào lại không thích, lại không muốn nhìn nhiều hơn một cái đây!” Nói xong mặt hơi hơi đỏ một chút, Thất Thất từ trong lòng mắng một câu: Ngươi chưa đi vào kỹ viện thật đúng là tổn thất của kỹ viện!

Đại công chúa nghe xong cười nói:“Cho nên vô luận ngươi cũng tốt, Phán Hề, Tiểu Lăng cũng tốt, càng phải hòa thuận chung sống, một lòng mà hầu hạ Vương gia, sớm ngày vì Vương gia thêm nhất nam bán nữ mới là chính đồ!”

Thất Thất vừa nghe có phần sốt ruột: Chuyện cho Doãn Trường Ninh thêm nhất nam bán nữ này, với các ngươi thật là chính đồ, khi nào thì thành chuyện vô tích sự của mình?

Thất Thất sốt ruột xong quả nhiên thấy Thiên Hương oán hận nhìn nàng một cái, đại công chúa lại vươn tay nâng Thất Thất dậy nói:“Tỷ muội bốn người chúng ta cùng nhau hầu hạ tốt Vương gia!”

Thất Thất không nghĩ tới mình cùng Thiên Hương ngang vai ngang vế, cư nhiên là phương thức này, loại thời điểm này, lại nghe “Tỷ muội” trong miệng đại công chúa đúng là không rét mà run!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương