Editor: qua một màn ân ái, từ chương này chính thức đổi xưng hô thân mật nhé

Trời còn chưa sáng, mưa cũng không ngừng, Oản Oản lại cảm thấy cả người đau nhức, giống như toàn thân đều bị bẻ gẫy, nhịn không được rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mí mắt nặng nề, lập tức ngẩn ra, nhìn bốn phía, nàng cư nhiên nằm ở trên giường gạch, ấm ấm áp áp mà đắp chăn gấm, bên cạnh giường ấm kê một cái bàn nhỏ, bên trên đặt một bộ ấm trà và chén trà, bên trái là tấm bình phong vẽ “ngày xuân nẩy mầm”, lại nhìn qua, sau bình phong là một cái sạp nhỏ, xem ra hình như là một khách sạn.

Cửa bị người kéo ra, Oản Oản níu chặt chăn, có chút khẩn trương, nhưng thấy rõ người tới, lại thấy xấu hổ, mất tự nhiên quay đầu, nhìn hoa văn trên chăn, tim đập như trống chầu.

“Oản Oản, nàng tỉnh rồi...” Tình Khuynh bưng bát canh gừng đi đến, thấy Oản Oản đã tỉnh, không khỏi vui vẻ, nhưng hình như cũng nghĩ giống như Oản Oản, lỗ tai bắt đầu dần dần đỏ ửng.

“Ừ, chúng ta sao lại ở chỗ này?” Oản Oản đè nén cảm giác không được tự nhiên trong lòng kia, làm bộ bình tĩnh hỏi.

“Là Mặc Thiển tới cứu chúng ta.” Ngồi quỳ trên giường, Tình Khuynh kéo Oản Oản qua, muốn đút cho nàng, lại bị nàng thuận tay nhận lấy, tự mình uống vào.

“Hắn...” Oản Oản một hơi uống hết bát canh gừng, nhớ tới tình hình chiến đấu đêm qua, sẽ không bị người thấy hết chứ.

“Yên tâm, ta tỉnh lại trước, nghe thấy động tĩnh liền dùng quần áo bọc nàng lại.” Hiểu ý Oản Oản, Tình Khuynh ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói, lại kìm lòng không được mà ôm thắt lưng nàng, giống như là hiểu được tư vị đêm qua.

“Ai báo cho hắn biết chúng ta ở trong hầm rượu?” Oản Oản đầu tiên là có chút cứng ngắc, sau nghĩ việc đã đến nước này, dù xấu hổ thế nào đi nữa cũng là ‘già mồm cãi láo’ vì sĩ diện, vì thế nàng thả lỏng thân mình tựa vào trong lòng Tình Khuynh hỏi.

“Hắn nói là Tùy Tâm báo cho Trục Yên biết, chúng ta đi Túy Tửu Tiên dự tiệc, sau đó hắn tìm đến lại không gặp chúng ta, liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, bèn tìm đến hậu sau có người đánh nhau, lại sau đó theo dấu vết lần đến hầm chứa rượu, phát hiện có vết máu... lúc này mới tìm được chúng ta.” Tình Khuynh cảm nhận được Oản Oản thả lỏng, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn sợ Oản Oản sẽ hối hận, dù sao bọn họ đêm qua là uống rượu, hơn nữa là không có hi vọng còn sống trở về, mới có thể “đâm lao phải theo lao” làm chuyện đó. Hắn tự biết thân phận của mình, lại từng dây dưa không rõ với nam nhân khác, chỉ có nàng mới không để bụng, mà hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận nàng.

“Vết máu?” Oản Oản nghĩ đến người giả làm phu xe ngày hôm qua, không phải là của hắn chứ.

“Mặc Thiển nói, theo manh mối mà đoán là, có hai nhóm người tìm chúng ta, một nhóm muốn khống chế chúng ta, hình như muốn uy hiếp ai đó, một nhóm còn lại là muốn giết chết chúng ta, hôm qua nhóm người bắt được chúng ta, hẳn là muốn khống chế chúng ta, nhưng nhóm người muốn giết chết chúng ta kia lại ẩn núp ở phía sau, chỉ chờ chúng ta bị bắt, nhốt vào hầm rượu, tiện thể giết luôn kẻ canh chừng chúng ta, hủy thi diệt tích, cho dù ngày sau thi thể của chúng ta được phát hiện, như vậy truy tìm nguồn gốc cũng không tra đến trên người bọn họ.” Tình Khuynh đón lấy cái bát không trong tay Oản Oản, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh giường ấm, vuốt tóc Oản Oản, nhàn nhạt nói: “Nếu không phải hôm qua chúng ta gặp hai nhóm người, chỉ sợ Mặc Thiển thật sự tưởng rằng nhóm người bắt chúng ta, bởi vì không hỏi được gì, liền muốn giết chúng ta.”

“Mặc Thiển hắn...” Oản Oản cau mày, nhưng không biết hỏi thế nào, nàng biết Hưởng Quân Viên có rất nhiều bí mật, cũng không ngờ Mặc Thiển lại có năng lực như thế.

“Oản Oản...” Tình Khuynh nhìn ra băn khoăn của nàng, xoay người ôm nàng càng chặt, hạ giọng nói: “Những lời ta nói bây giờ, nàng biết là được rồi, đừng nói với ai.”

Oản Oản ngẩn ra, muốn cự tuyệt, lại làm sao cũng không mở miệng nổi.

“Ta nghĩ, nàng cũng đoán được, chủ tử đằng sau của Hưởng Quân Viên là Ninh Viễn Hầu, mà Tầm Hương lâu nàng ở ban đầu chính là sản nghiệp của nhà Thái úy, cuối cùng người phía sau bọn họ...” Tình Khuynh dán môi tại bên tai Oản Oản, khiến nàng một trận sợ run, “Là Thái tử...”

Dù Oản Oản đã có chuẩn bị, vẫn không nhịn được hít sâu một hơi, ngay cả là người xuyên không, mới đến nơi này như nàng cũng biết được, Thái tử cùng Ngũ hoàng tử Thần quốc luôn luôn bất hòa, mà đương kim hoàng thượng sủng ái mẫu phi của Ngũ hoàng tử, ngược lại, đương kim Hoàng hậu đã thật lâu không xuất hiện tại trước mặt mọi người, thậm chí có tin tức, Hoàng hậu đã bị lặng lẽ giam lỏng rồi.

“Ngũ hoàng tử vẫn luôn bất hòa cùng Thái tử, mẫu phi của hắn lại là quý phi, nhà ngoại là Vạn Thừa tướng quyền thế ngập trời, Hoàng hậu vẫn luôn không được sủng ái, nhà ngoại là đương kim Thái úy, so ra kém thế hơn Thừa tướng, chỉ có thể cẩn thận hành sự.” Tình Khuynh giống như nỉ non mà tiếp tục nói: “Nàng còn nhớ rõ làm sao nàng đến bên người ta không?”

Oản Oản gật đầu, nhớ tới âm mưu ‘không giải thích được’ kia, không khỏi cười nói: “Người mà các ngươi muốn đưa đi, là người trong lòng của Thái tử?”

“Vậy cũng chưa đúng, nàng là con gái của Trấn Nam tướng quân...” Tình Khuynh thoáng chần chờ một chút, liền lo lắng nhìn Oản Oản nói: “Nàng cũng biết, phụ thân nàng là vì sao...”

“Chẳng lẽ là có liên quan đến Trấn Nam tướng quân?” Oản Oản ngạc nhiên nghi ngờ trừng lớn mắt, nhìn về phía Tình Khuynh, nàng biết phụ thân bị người hãm hại, thật không nghĩ đến âm mưu kia chẳng những quấn vào phụ thân, còn quấn vào nàng.

“Phụ thân nàng và Trấn Nam tướng quân từng có giao hảo, quan hệ vẫn luôn thân thiết, ở trên triều đình lại bảo trì vị trí trung lập.” Tình Khuynh đau lòng cọ cọ Oản Oản nói: “Nhưng Trấn Nam tướng quân lại kiên định đứng ở phía sau Thái tử, tay cầm binh quyền, Ngũ hoàng tử vì muốn “khua núi dọa hổ”, liền lôi phụ thân nàng ra khai đao.”

Oản Oản im lặng nghe, trong lòng thật phức tạp, vì nàng không kế thừa trí nhớ của thân thể này, cho nên cũng không thân cận với phụ thân, chỉ biết là phụ thân rất thương nàng, mặc dù công vụ bận rộn, cũng sẽ sai người đưa rất nhiều đồ đến, cho nên mặc dù phụ thân đối với nàng thật xa lạ, từ đáy lòng nàng cũng công nhận ông, thậm chí còn cảm kích ông. Nhưng nếu như bảo nàng không để ý đến tánh mạng mà báo thù cho phụ thân, sợ là nàng không làm được, chẳng qua là khó nén tiếc nuối thôi...

“Con gái của Trấn Nam tướng quân và Thái tử từ lâu đã có tình ý, nhưng lại sợ kết thân sẽ khiến cho đương kim hoàng thượng nghi kỵ, nhưng ai có thể ngờ được, quý phi thủ đoạn độc ác, lại có thể vươn tay xen vào được phủ Thái tử, làm cho Thái tử phi cùng với các cơ thiếp khác đều không thể sinh con, vậy thì sau này, nếu muốn phế bỏ Thái tử, thì có thể lấy đây là cái cớ, có thể thấy được tâm địa nham hiểm cỡ nào.” mặc dù trong giọng Tình Khuynh đối với chuyện này bất mãn, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh, cũng không biểu lộ kích động: “Thái tử vốn tưởng rằng không thể xoay người, hắn vốn nghĩ sẽ không có con nối dõi, ai ngờ con gái của Trấn Nam tướng quân lại bất ngờ mang thai, Thái tử mừng rỡ, lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền an bài thân tín, ở mặt ngoài là thiếu niên phong lưu nạp ngoại thất, kỳ thực chỉ là che giấu, ngay cả chuộc nàng đều là chủ ý của ta, chỉ sợ đều là ngoại thất, không đủ để tin.”

“Nhưng bọn họ vẫn tìm tới cửa.” Oản Oản bất mãn nói, nàng xém chút nữa vì vậy mà ngủm.

“Thật xin lỗi, nhưng nếu trở lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chuộc nàng.” Tình Khuynh men theo vành tai, nhẹ nhàng hôn xuống dưới, vô cùng thân thiết lặp lại ấm áp đêm qua.

“Nhưng vị con gái của tướng quân kia, không phải đã được các ngươi che giấu tốt thuận lợi đào thoát rồi sao!” toàn thân Oản Oản nổi lên một tầng da gà, cũng không cam lòng yếu thế ôm lấy cổ Tình Khuynh, hôn lại lên gương mặt hắn.

“Nhưng chuyện này còn lâu mới xong, một ngày Thái tử không đăng cơ, một ngày chúng ta sẽ không yên tĩnh.” Tình Khuynh nhẹ nhàng áp đảo Oản Oản, si mê hôn lên cổ nàng, trong lòng có một khối lửa mạnh mẽ thiêu đốt, khiến hắn gần như không kiềm chế được.

“Trục Yên kỳ thực là làm việc cho Thái tử sao!” Tình Khuynh tháo gỡ hết phần lớn nghi hoặc của Oản Oản, Oản Oản không ngốc, dĩ nhiên cũng hiểu ra vị trí của đám người Tình Khuynh, thậm chí ngay cả vài Thanh quan nhân trong Tầm Hương lâu cũng hoài nghi đến.

“Ưm... Ninh Viễn Hầu là một chủ tử tốt, chỉ cần có thể giúp họ làm đủ số lượng công việc cố định, bọn họ sẽ giúp chúng ta nghĩ cách rời khỏi viên. “Kéo mở trung y của Oản Oản, nhìn xương quai xanh mang theo vết xanh tím, mặt của Tình Khuynh bỗng chốc liền đỏ ửng.

“Thảo nào...” Oản Oản còn muốn nói gì đó, lại bị Tình Khuynh hôn lên môi, ý loạn tình mê.

“Khụ khụ...” tiếng bước chân truyền đến, một nam tử đứng ở bên cạnh tấm cửa, tiến không được, lui không xong, chỉ có thể ho khan hai tiếng, muốn khiến cho hai người bên trong chú ý.

Oản Oản hồi thần trước, đẩy đẩy Tình Khuynh một chút, lại phát hiện hắn vẫn còn đắm chìm trong phần động tình kia, cho nên không thể không dùng sức đẩy đẩy hắn.

“Hử? Mặc Thiển a?” Tình Khuynh không tình nguyện ngẩng đầu nhìn phía cạnh cửa, sợi tóc tán động, môi đỏ mọng ướt át, hai tròng mắt còn mang theo mông lung chưa tỉnh, một mảnh da thịt trắng nõn bị nhiễm màu ửng đỏ, như không tiếng động mời mọc, khiến Mặc Thiển không nhịn được mà hoảng thần.

“Ách... Xe ngựa chuẩn bị xong rồi... Khụ... Chúng ta đi thôi.” Mặc Thiển lời nói vừa ra khỏi miệng, loại có một chút khàn khàn mờ ám, không khỏi ho khan một tiếng, làm bộ như không có việc gì nói.

“A, ừ, làm phiền rồi!” Hoàn toàn thanh tỉnh lại, Tình Khuynh hơi xấu hổ, xoay người kéo hạ màn che, ở trên giường mặc xong quần áo cho Oản Oản, rồi ôm ra nội thất, Mặc Thiển liếc nhìn Oản Oản như “tú sắc khả xan”*, vội vã cúi đầu, đi theo phía sau hai người.

(* tú sắc khả xan: xinh đẹp có thể thay cơm)

Đi xuống lầu, Oản Oản phát hiện nơi này rất lạ, nàng chưa từng tới, hẳn là khách điếm mà Mặc Thiển tìm, mà xe ngựa đứng ở trong sân dưới lầu, không phải chiếc ban đầu kia – không phải xe ngựa chuyên dùng của viên. Tình Khuynh ôm Oản Oản lên xe ngựa, mình cũng ngồi vào trong, vẫn không buông tay Oản Oản, Mặc Thiển lại ngồi ở phía trước, tự mình đánh xe ngựa ra sân.

Oản Oản tựa vào trong lòng Tình Khuynh, nhớ lại vừa rồi thấy bên hông Mặc Thiển đeo thanh trường kiếm bằng đồng, trong lòng thở dài, quả nhiên trong Hưởng Quân viên ngọa hổ tàng long a.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở chỗ người gác cổng cửa sau, đại thúc gác cổng què chân ở cửa chào một tiếng, liền đi vào, chỉ chốc lát sau, Tùy Tâm Tùy Ý, Kim Hạp Ngân Hạp cùng với Trục Yên, Xuân Thiều, thậm chí Liên Âm cũng mang theo tùy thị, một đám người vọt ra, vây quanh Tình Khuynh và Oản Oản.

Tùy Tâm liền tiến lên trước, nắm ống tay áo của Tình Khuynh mà khóc rống lên, từ lúc gặp thằng bé đến giờ, Oản Oản chưa từng thấy thằng bé khóc giống như một đứa bé như thế, cái mũi nhỏ hồng hồng, lúc nức nở còn nấc lên mấy cái, đây mới giống là một đứa bé tám chín tuổi.

“Ngươi... Các ngươi thế nào?” Trục Yên kéo lê thân thể bệnh tật, Hằng Ảnh Hằng Miểu cùng nâng hắn, sắc mặt trắng bệch hỏi.

“Không có việc gì, đều không sao cả, ngươi mau vào đi nằm đi.” Tình Khuynh ôm Oản Oản không đỡ được Trục Yên, liền mở miệng bảo hắn trở về.

“Không được, ngươi phải kể hết mọi chuyện cho ta, ta mới an tâm.” Trục Yên lắc đầu, run rẩy hất môi, cố chấp nói.

Tình Khuynh bất đắc dĩ, lại thấy Xuân Thiều lo lắng, Liên Âm cũng có bộ dạng sắp muốn khóc, đành phải mang theo nhóm người này trở về viện của mình, định bụng rồi kể hết mọi chuyện cho họ nghe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương