“Cô nương, hay là chải búi tóc bốn vòng mới nổi trong kinh đi.” Tử Hộ vuốt đỉnh đầu Oản Oản, cố gắng thuyết phục.

“Vẫn nên chải kiểu liễu rũ ngắm trăng thôi.” Oản Oản lắc đầu, nàng không muốn chải hết tóc lên, bên dưới để lại trên vai một nửa như vầng trăng khuyết, mới có vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Cô nương, tóc trước mặt có cần chải lên luôn không?” Tử Hộ gật gật đầu, lại sờ sờ tóc mái Oản Oản hỏi.

“Để đi.” Lần này Oản Oản không muốn lộ hết cái trán, để tóc mái cũng có thể có vẻ đáng yêu một chút.

Thảo luận kiểu tóc xong, Oản Oản lại tự mình mở tất cả hộp trang sức ra, cẩn thận lựa chọn, lấy ra một đôi trâm lược trăng khuyết kết sao bằng bạc có tua rũ xuống, lại cầm lên vài cây thoa ngọc thạch màu vàng nhạt tinh xảo, cuối cùng lấy ra một cây trâm ngọc màu vàng hơi đỏ được khắc thành hình cây trúc đào. Vốn dĩ Oản Oản cũng không thích cây trâm ngọc này, dù sao ngọc thạch có màu vàng hơi đỏ thì kém hơn mấy lần so với ngọc thạch có màu vàng mật sáp. Nhưng kể từ khi may bộ y phục áo váy chéo cổ, bên trên có thêu cây trúc đào màu vàng nhạt kia, Oản Oản thấy cũng chỉ có cây trâm ngọc này mới hợp.

“Cô nương, nhưng cái này rất hợp mà?” tay Đào Diệp đang nâng cái áo váy màu vàng nhạt kia, Quất Diệp thì nâng lên một cái áo khoác dài thêu thạch lựu đỏ nổi trên hoa văn chìm.

“Đổi áo khoác ngắn tay màu vàng hơi đỏ đi.” Oản Oản so sánh một chút, rồi dặn dò nói, bây giờ nàng vẫn chưa thích hợp mặc đồ màu đỏ.

Trang điểm thay quần áo xong, Oản Oản lại thoa lên môi thêm một lớp son, Tử Hộ thì tìm trong bàn trang điểm, lôi ra một cái túi thơm màu hồng nhạt thêu hoa văn cùng loại, treo lên bên hông Oản Oản.

“Hôm nay nhìn cô nương quả nhiên là đã trưởng thành.” Tử Hộ lại lấy ra một cái hộp bằng gỗ đào từ trong bàn trang điểm, cẩn thận lục lọi trong đó, chỉ chốc lát sau liền lôi ra một cây quạt tròn bằng vải lụa, mặt trên thêu cây trúc đào màu hồng nhạt, cán quạt móc dây tua vàng nhạt, chính giữa còn gắn mấy hạt ngọc thạch tròn màu vàng hơi đỏ được mài cực kì bóng loáng.

“Ta mới tới nơi này có bao lâu, mà lại đột nhiên lớn?” Nhận lấy cây quạt tròn, Oản Oản dùng nó che khuất khuôn mặt, chỉ chừa ra một đôi con ngươi đen láy linh hoạt, chớp chớp.

“Qua tuổi mười lăm, sau này còn lớn nhanh hơn.” Tử Hộ bị nàng trêu chọc, lại cẩn thận kéo thẳng vạt áo ngắn tay.

“Tử Hộ, ngươi cũng mới hơn hai mươi tuổi, đừng có bắt chước mấy bà cụ chứ, nói chuyện như ông cụ non vậy!” Nghiêng người ôm lấy cánh tay Tử Hộ, Oản Oản bất mãn lầm bầm.

“Vậy cũng là già rồi, không được như những cô nương còn xanh tươi, chẳng bao lâu nữa, ta liền trở thành ma ma rồi.” Theo thói quen vuốt lên làn tóc mai của mình, vuốt vuốt những sợi tóc rối căn bản không tồn tại, trong ánh mắt Tử Hộ tràn đầy vẻ yêu thương nhìn Oản Oản.

“Được rồi đó, ngươi nói như vậy, để mấy bà ma ma trong viện mà nghe được, không cùng ngươi ầm ỹ một trận thì không chịu đâu a.” Oản Oản bĩu môi, kéo tay Tử Hộ đi ra ngoài, thầm nghĩ đã hơn hai mươi tuổi liền coi là già, vậy nàng luân hồi qua chín kiếp, không phải là yêu tinh sao.

“Ta thì chỉ hy vọng tương lai có thể làm ma ma bên người cô nương, còn lại cũng không quan tâm.” Tử Hộ mang giày vải vào cho Oản Oản, đi xuống cầu thang, cảm khái nói.

Oản Oản khựng lại một chút, có đến lúc đó được không thì phải nói sau, tương lai của nàng, nàng cũng mờ mịt không biết lối, làm sao có thể hứa hẹn với Tử Hộ, các nàng đều giống nhau: là người thân bất do kỷ.

“Lần này cô nương đi, Tử Hộ không thể đi theo, hôm nay là khách riêng, phu nhân nhất định sẽ bố trí ở Lưu Thủy viên, đến lúc đó nói ít nhìn nhiều, nhưng cử chỉ cũng không thể lỗ mãng, khiến người ta xem thường.” Tử Hộ cũng biết trong lòng Oản Oản khó chịu, vội đem hết những lo lắng trong lòng nói ra mà không kịp suy nghĩ, sau đó lại ngượng ngùng nói: “Cô nương xuất thân từ thế gia vọng tộc, tất nhiên là không cùng đẳng cấp với ta, xem ta này, quan tâm quá tắc loạn, cô nương làm việc vẫn luôn có chừng mực đấy thôi.”

“Đó cũng là vì tốt cho ta, ta đều nhớ kỹ.” Oản Oản nhu thuận trả lời, trong lòng cảm kích, lại nghĩ đến phụ thân của mình cũng từng là quan trong kinh thành, không dám chắc những người đến đây hôm nay, nghe qua danh hiệu của mình, ngộ nhỡ nếu là con trai của người đã từng là kẻ thù chính trị đối đầu với phụ thân, vậy chẳng phải là sẽ rơi vào một màn nhục nhã sao? Nghĩ như vậy, Oản Oản không khỏi phiền chán, sắc mặt trắng bệch.

Một đường miên man suy nghĩ, đám người vẫn thuận lợi tới Lưu Thủy viên, mặc dù khu vườn này được xây gần sát tiền đường, nhưng dù sao cũng coi như là hậu viện, cho nên người lui tới cũng không nhiều lắm, huống chi các nàng ra ngoài vào buổi chiều, trong lâu còn chưa mở cửa, cũng coi như thanh tịnh.

Họ mới vừa vào Lưu Thủy viên, Giang ma ma liền tự mình đi đến nghênh đón, dẫn Oản Oản đi đến sương phòng trong vườn, trên đường cũng lặng lẽ phân phó vài câu, nói Oản Oản chỉ cần làm tốt việc hiến khúc của mình, đừng quan tâm đến chuyện khác, nếu quả thật có xảy ra chuyện gì, thì vẫn còn phu nhân với nhóm ma ma ở đó, nàng không cần sợ.

Oản Oản gật gật đầu, trong lòng thả lỏng trấn tĩnh lại, dùng quạt tròn che kín dung mạo, đi theo Giang ma ma vào sương phòng. Sương phòng rất lớn, bên trong có phòng khách và phòng ngủ, còn có một gian phòng kế, là nơi dùng để thay quần áo, Oản Oản cũng không đi vào từ chính sảnh, mà vào từ gian phòng kế phía sau. Tiểu nha đầu đứng ngoài vừa mới vén màn cửa, Oản Oản đã nghe thấy tiếng Cầm Song thấp giọng nói chuyện, như là đang khuyên bảo cái gì.

“Các tỷ tỷ đến sớm vậy, cũng là muội muội ta đến muộn.” Không muốn để cho người ta biết mình nghe được cái gì, Oản Oản mới vừa vào cửa, liền kêu lên một tiếng.

Bên trong, Cầm Song cùng Hồng Chúc vội đi ra, thi lễ một cái với Giang ma ma, rồi sau đó mới kéo Oản Oản qua, nhìn ngắm từ trên xuống dưới, luôn miệng tán thưởng.

“Muội muội mặc màu vàng nhạt này, nhưng cũng thật nổi bật.” Cầm Song nhìn làn váy thêu cây trúc đào, còn có cây trâm trúc đào, trong lời nói mang theo hâm mộ.

“Tỷ tỷ ăn mặc cũng không kém a.” Câu này Oản Oản hiển nhiên cũng không nịnh bợ, hôm nay Cầm Song mặc một thân áo váy thắt lưng cao thêu thạch lựu đỏ, áo khoác ngoài bằng lụa mỏng nhẵn mịn màu đỏ tươi, trong ngoài đều thêu đầy hoa thạch lựu, mái tóc đen dài chẽ đôi, vấn thành búi tóc phi vân, một đóa hoa lựu đỏ tươi trên búi tóc, càng làm nổi bật lên đôi mắt đẹp quyến rũ.

“Hôm nay Hồng Chúc cũng rất đẹp.” Có lẽ là thấy Hồng Chúc ở bên cạnh rầu rĩ không vui, Cầm Song có hảo ý tâng bốc Hồng Chúc một phen, khiến Oản Oản hai mắt sáng ngời.

Hồng Chúc mặc một thân áo váy tám mảnh thắt lưng cao màu lục nhạt làm nền cho hoa hồng màu vàng tơ thêu bên trên, ống tay áo ôm hẹp, bên ngoài khoác áo ngắn tay bằng gấm cổ tròn màu vàng nhạt thêu hoa lá, mang theo một mùi hương cổ xưa, xinh đẹp đứng ở nơi đó, bên trên búi tóc rũ xuống cài một đôi trâm Tán hoa nâng châu, hai chuỗi tua kết ngọc thạch buông xuống, lắc lư qua lại ở hai bên gò má của Hồng Chúc, càng khiến nàng xinh đẹp động lòng người.

“Hồng Chúc tỷ tỷ thật là xinh đẹp a!” đến cả Oản Oản cũng không tiếc lời khen ngợi.

“Oản Oản muội muội cũng rất đẹp mà.” Hồng Chúc miễn cưỡng thoáng nở nụ cười, vẻ mặt không tập trung, Oản Oản lại nhìn kỹ nàng một chút, thấy gương mặt nàng trắng nõn, bóng loáng mềm mịn, đúng là lần trước bị dị ứng, dĩ nhiên đã hoàn toàn hồi phục.

“Các cô nương mau vào trong ngồi đi, Thế tử gia bên kia đã khai tiệc rồi, một lát nữa Vinh Ngọc cô nương sẽ tới, các người tâm sự vui vẻ, không chừng đợi lát nữa cũng phải đi hiến nghệ đấy.” Giang ma ma nói đến đây, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hồng Chúc, Hồng Chúc bị nàng nhìn liền cứng đờ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Tiễn Giang ma ma rời đi, ba người Oản Oản vào trong phòng kế, Tử Hộ thi lễ xong cũng mang theo Đào Diệp Quất Diệp đi tìm tùy tùng của hai vị cô nương kia, trong phòng chỉ còn lại vài tiểu nha đầu chuyên hầu hạ, Oản Oản điền đạm cười với các nàng, khiến trong lòng họ đều thêm vài phần hảo cảm.

“Nghe nói lần trước tỷ tỷ cũng bị tiêu chảy, nhưng ngày sinh nhật ta cũng ăn phải đồ hỏng.” Kéo Cầm Song cùng ngồi quỳ lên sạp, Oản Oản ra vẻ lo lắng hỏi han.

“Không không không, không phải ngày ấy, là ngày hôm sau ta... ừm... tham ăn dưa hấu bị lạnh.” Nói tới đây, sắc mặt Cầm Song đột nhiên đỏ lên, khăn tay bị nắm chặt dúm lại, có vài phần thẹn thùng, ngừng một lát, thấy vẻ mặt Oản Oản không hiểu, vội cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tuy là ăn phải đồ hỏng, nhưng cũng không phải là bị tiêu chảy.”

Oản Oản sửng sốt, càng thêm mờ mịt.

“Trời ạ, cô nương trưởng thành, đều sẽ có, Oản Oản muội muội còn... còn chưa tới thời điểm sao?” Cầm Song càng nói sắc mặt càng hồng, khẩn trương đến tay cũng run lên, lúc này Oản Oản mới hiểu ra, thì ra ăn nhiều dưa hấu, không phải đi tả, mà là đau bụng kinh.

“Ta... cái này của ta vẫn luôn không chính xác.” Oản Oản cũng có chút đỏ mặt, khối thân thể này của nàng cũng dính hàn khí nặng, đến thời đại này nửa năm, thứ này lúc đến lúc không đến, trong nhà lại không có trưởng bối là nữ, có thể chịu được cái thứ đồ cổ phải mang khi nguyệt sự, đã khiến nàng đau đầu rồi, chứ đừng nói gì tới mặt dày mày dạn đi tìm đại phu điều trị thân thể.

“Hừ, thật là rộng lượng nhỉ!” Thanh âm không lớn, nhưng Oản Oản cùng Cầm Song đều nghe thấy được, Hồng Chúc bị bỏ ngồi một mình ở một bên, cúi đầu cười khẩy nói.

Oản Oản nhìn nhìn Hồng Chúc, Cầm Song mang theo ý cười ngại ngùng, không lên tiếng đáp.

“Nàng ta thực sự còn dám mò mặt về?” Hồng Chúc thấy hai người không có phản ứng, mãi nén giận trong lòng, vì thế lại nói: “Ngày đó ăn uống, Oản Oản muội muội và nữ nhân kia cùng ăn chung, trở về liền đi tả, không cảm thấy kỳ quái sao, Cầm Song tham ăn, ai cũng biết, nhưng nàng ta lại cố ý mang dưa hấu về, việc này không khác thường sao?”

Oản Oản giương mắt nhìn Hồng Chúc, nàng cũng không tiện nói ra, dù sao cũng không chỉ có nàng và Vinh Ngọc là ăn cơm cùng nhau, Cầm Song cũng ấp a ấp úng vài tiếng, giải thích: “Là lỗi của ta, đừng trách người khác.”

“Các ngươi thật sự là...” Hồng Chúc vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại thấy Oản Oản và Cầm Song vẻ mặt ngây thơ, nhất thời nghỉ lấy hơi, rồi oán hận nói: “Hai ngươi đúng là đồ ngốc, ngày sau rốt cục sẽ nếm mùi đau khổ.” Nói xong cũng không để ý hai người, một mình đứng dậy đi ra sau tấm bình phong, nơi đó có một vách tường kiểu giá sách, bên cạnh giá sách chỉ đơn giản bày một cái án thư (bàn đọc sách) cùng với một tấm chiếu hương bồ, vẫn chưa kê sạp, Hồng Chúc tùy tiện cầm lên một cuộn thẻ tre, rào rào lật xem. (thời này chưa có sách giấy, vì giấy rất mắc)

Oản Oản cùng Cầm Song liếc nhau, đều thở dài.

Trong phòng yên tĩnh được một lúc, chợt nghe bên ngoài bước chân hỗn loạn, Oản Oản vội đứng dậy, Cầm Song cũng đi theo bên cạnh, quay đầu lại nhìn Hồng Chúc, nhưng nàng ta chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu, ngồi quỳ ở đàng kia, vẫn không nhúc nhích.

Oản Oản cùng Cầm Song bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài đón, vừa đến cửa, chợt nghe tiểu nha đầu trông cửa bên ngoài cười nói: “Vinh Ngọc cô nương đã về rồi ạ.”

“Ừ, cho ngươi vài đồng, mua chút bánh ngọt ăn đi.” Vừa nói chuyện, rèm cửa cũng được vén lên, Oản Oản nhất thời nheo mắt lại. Nữ tử trước mặt một thân áo khoác dài bằng gấm dệt thêu hoa hồng đỏ, bên trong cũng là áo váy thắt lưng ngang ngực cùng màu, từng khóm hoa hải đường hồng nhạt được thêu từ trên xuống chân váy khảm ánh kim, ngay cả mảnh khăn lụa choàng qua cánh tay nữ tử cũng không rơi xuống.

Oản Oản lại nhìn lên búi tóc khổng tước xòe đuôi trên đầu nàng, cài một cây trâm vàng khổng tước xòe đuôi ánh kim chói lọi rất hợp với búi tóc, bên trên khảm hồng ngọc trang trí, miệng ngậm dây đính hạt bảo thạch hình giọt nước rũ xuống trước trán, vừa vặn chiết xạ ánh mặt trời từ ngoài phòng chiếu ra khiến người đối diện hoa mắt, lại nhìn bên tóc mai của nàng cài từng đóa hoa hải đường màu đỏ rực nhìn như thật, thật sự làm nổi bật mấy phần vinh hoa phú quý.

“Vinh Ngọc tỷ tỷ, ngươi đã về rồi.” Cầm Song ở bên cạnh Oản Oản đột nhiên kích động kêu lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương