Yên Chi Thượng Hoa
Chương 112

“Phu nhân, có một đội binh lính tiến đến từ cổng bắc Nam Đô.” Phúc Vận lại một lần nữa bước vào cửa sân, chau mày hồi báo.

“Biết là ai không?” Tuy đoán trước được phủ Thừa tướng sẽ có chuẩn bị, cũng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Oản Oản quét mắt sang Cẩm Sao bên cạnh, thấy nàng gật gật đầu, bèn đè nén kích động trong lòng.

“Cách hơi xa, người của chúng ta không dám lại quá gần.” Phúc Vận chắp tay nói.

Oản Oản trầm ngâm một lát, quay đầu nói với Mặc Thiển: “Đám người Cẩm Sao vừa rồi đã bố trí lại toàn bộ phủ, ngươi có thể đi xem thử giúp ta một cái xem còn sơ hở gì không?”

Mặc Thiển ôm kiếm, gật gật đầu, ngoài bờ môi có hơi trắng ra, thoạt nhìn cũng không thấy có thương tích trong người, ngược lại Nghiêm Tử Tô bên cạnh hắn lại lộ vẻ lo lắng.

“Phu nhân, phủ chúng ta vốn có bốn trăm thị vệ, hơn nữa thanh khách và gia nhân trong thiên viện của phủ, đại khái có bốn trăm năm mươi người biết võ, nếu bổ sung thêm tráng đinh gã sai vặt tạp dịch trong phủ thì có trên dưới hai trăm sáu mươi người, có thể dùng ước lượng hơn bảy trăm người.” Cẩm Sao đang chuẩn bị dẫn Mặc Thiển đi, trước tiên báo cáo cho Oản Oản.

Oản Oản nhìn vài người xung quanh một lát, lại chú ý đến vóc người của đám người Phúc Vận, mở miệng nói: “Thái giám còn lại mấy người?”

Cát Hoài Nhân không cần nghĩ, lập tức đáp lời: “Phía trước không ít người trở lại hoàng môn, hiện nay phái thêm xuống dưới hơn nữa lúc trước chưa mang đi, khoảng chừng trên dưới năm mươi người.”

“Phúc Vận, ngươi đi triệu tập tất cả mọi người, toàn bộ giao cho Cẩm Sao phân công.” Oản Oản không chút do dự nói.

“Nhưng… bọn họ là… là thái giám…” Cẩm Sao nhất thời sửng sốt, như cảm thấy Oản Oản đang nói đùa.

Mọi người còn lại cũng một vẻ mặt không ổn.

“Thái giám cũng là người, so với nữ nhân còn cường tráng hơn, vì sao không thể dùng, đều dùng hết cho ta.” Oản Oản tính toán một chút, làm sao cũng có tám trăm người, cho dù không biết rõ số binh lính bao vây phủ hoàng tử, tám chọi một, bọn họ cũng sẽ không chịu thiệt lắm.

Cẩm Sao vẫn luôn nghe lệnh nhất, tuy vừa rồi nhất thời bị Oản Oản hù dọa, nhưng đã phục hồi tinh thần lại, tức khắc lĩnh mệnh, đưa mắt nhìn Phúc Vận một cái, Phúc Vận bất đắc dĩ, ôm quyền đi ra, nhanh chân chạy ra khỏi chính phòng, phủ hoàng tử lớn như vậy, thái giám lại rải rác rất rộng, nếu hắn muốn triệu tập mọi người, một giờ nửa khắc cũng không nhanh như vậy.

“Cửa trước cửa sau, kể cả cửa hông đều bảo vệ kỹ cho ta, góc tường nào hẻo lánh thì dùng cạm bẫy cho ta, phái thêm ít người tuần tra.” Phủ hoàng tử của Tình Khuynh ở trong đám hoàng tử bản triều là lớn nhất, càng đi ra sau càng hẻo lánh, đám người Oản Oản trên cơ bản đều ở gần phía trước, lúc trước Tình Khuynh cho những thanh khách gia nhân này trụ tại hoa viên phía sau, để thuận tiện cho Tình Khuynh từng bước thay người mang đi, đổi thành nơi bí mật của hộ vệ từ Doãn gia đến, vốn chỉ là muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, không ngờ tới hôm nay thật sự dùng tới.

“Dạ!”

Thấy mọi người đã rời đi, Oản Oản rướn thẳng thắt lưng, nàng biết, nàng sẽ đối mặt với điều gì, nàng cũng rõ ràng, một khi thất bại, mọi người đứng ở chỗ này, đều có khả năng bỏ mạng trong một đêm, cho nên bọn họ chỉ có thể đón nhận, tuyệt không thể lui.

Theo báo lại đám binh lính kia càng tới gần, đám người Oản Oản càng khẩn trương, chính phòng đã sớm được ba mươi người có thân thủ tốt nhất vây quanh, Cát Hoài Nhân cũng mang theo vài tiểu thái giám thủ tại cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể đợi Kim Hạp và Mặc Thiển từ tiền viện truyền tin tức đến, Nghiêm Tử Tô cùng Oản Oản ở trong sân, thấp thỏm nhìn ra cửa, chỉ thỉnh thoảng nói với nhau đôi câu, liền trầm mặc lại.

Ban đầu thấy Nghiêm Tử Tô trở lại, Oản Oản còn có chút vui mừng, cũng rất muốn hỏi dạo này con bé đi đâu, đã trải qua những gì, ông ngoại con bé hiện nay ở nơi nào. Nhưng hiện tại thời cơ quả thật không hợp, nàng cũng thật sự không có tâm tư nói chuyện phiếm, cho nên đương lúc vô cùng khẩn trương, nàng chỉ mở miệng nói một hai câu, để xua tan không khí khiến người nghẹt thở lúc này.

“Người nào?” ngoài chính phòng đèn đuốc sáng trưng, ba mươi người kia đều là cao thủ, tai thính mắt tinh, cho nên khi hai bóng đen từ xa tiến lại gần, thị vệ lập tức tiến lên quát lớn hỏi.

“Tỳ thiếp Mạnh thị lương đễ, cầu kiến phu nhân.” Dưới ánh đèn, nữ tử toàn thân y phục trắng đang ôm một đứa bé hơn một tuổi, sắc mặt trắng bệch, nhưng cố gắng tự trấn tĩnh lại, nha đầu phía sau nàng tuy toàn thân run rẩy, nhưng vẫn theo sát chủ tử một bước không rời.

Thị vệ vừa nghe là thiếp thất có phẩm cấp trong phủ, ngữ khí thoáng dịu đi, lập tức phái một người đến cửa chính phòng hồi bẩm.

Oản Oản vừa nghe là Mạnh thị cầu kiến, trong nháy mắt trên mặt chợt khựng lại, quay đầu nhìn Đào Diệp một cái, Đào Diệp lập tức khom người đi ra ngoài.

“Cho nàng ta vào đi.”

Mạnh thị bế con gái đi vào chính phòng, bất ngờ phát hiện Oản Oản và rất nhiều người không ở trong phòng, ngược lại đứng ở trong sân, xung quanh đốt đuốc sáng rực, chiếu rọi trong sân đình phá lệ rõ ràng. Nàng cũng không ngại trên mặt đất không lót chiếu, chỉ quy củ ôm con gái quỳ gối trước mặt Oản Oản, cúi đầu khiêm tốn nói: “Thỉnh an phu nhân.”

Oản Oản thấy đứa bé mềm yếu trong lòng Mạnh thị, lại nhớ tới con trai mình còn đang ở Lưỡng Giang, không biết sống ra sao, thầm thở dài, vẫy tay nói: “Đứng lên đi.”

Nhưng Mạnh thị vẫn không đứng lên, ngược lại vẫn quỳ gối tại chỗ, ánh mắt khẩn cầu nhìn Oản Oản nói: “Tỳ thiếp khẩn cầu phu nhân một chuyện.”

Oản Oản hơi rụt tay vào trong tay áo một chút, cúi đầu nhờ ánh lửa, dùng một bàn tay kéo kéo cổ tay áo. Vừa rồi thấy Mạnh thị ôm theo con tiến vào, trong đầu nàng đã đoán được một hai, mặc dù nàng khó chịu không biết Mạnh thị dùng thủ đoạn gì ra khỏi được thiên viện của mình, nhưng tình huống lúc này như thế, bảo nàng ta trở về viện thì có hơi không hợp tình người, huống chi Mạnh thị còn ôm theo một đứa bé.

“Ngươi nói đi.”

Mạnh thị thấp thỏm ôm con, nàng thật sự rất sợ Oản Oản nổi giận lên, đem hai mẹ con nàng giải về thiên viện, hiện nay nàng đã mơ hồ đoán được, phu quân thật sự của mình đã mất, như vậy đứa con gái của mình cũng không thể là vương chủ chân chính gì. Cho nên, đối với việc để con gái ở trong viện phu nhân, nàng không nắm chắc được một chút nào, cũng là cho đến tận nay, nàng mới làm một chuyện bí quá hoá liều. Nhưng nàng không có cách nào khác, lúc nàng biết được phủ hoàng tử có khả năng bị vây, thấy các nữ nhân kia được Hoàng hậu ban đến cũng đồng dạng ở tại thiên viện với nàng, đứng ở cửa viện bị người ngăn lại, kêu khóc nhòe cả trang dung, búi tóc rối loạn, cả người chật vật, rốt cục nàng không nhẫn nại được nữa, nàng chỉ có một con đường có thể đi. Vô luận như thế nào, con gái của nàng không thể xảy ra chuyện được.

“Hiện nay đại nạn ập xuống, tỳ thiếp có thể nào không hầu hạ ở bên cạnh phu nhân… Tỳ thiếp…”

“Ta muốn nghe lời thật!”

Thân mình Mạnh thị run bắn, liếm liếm đôi môi khô khốc, hít một hơi nói: “Xin phu nhân hãy cứu con gái của tỳ thiếp, tỳ thiếp nguyện vì phu nhân làm trâu làm ngựa, kiếp sau cũng kết cỏ ngậm vành…”

Oản Oản nhìn Mạnh thị quỳ rạp dưới mặt đất, cùng với vẻ mặt Nhị vương chủ muốn khóc lại không dám khóc, chỉ có thể sợ hãi nhìn mình, nàng nhắm chặt mắt, lãnh đạm nói: “Quất Diệp, đưa họ đến phòng của đại vương chủ.”

Mạnh thị chợt ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Oản Oản, vừa muốn dập đầu, lại nghe trong không trung, từng tiếng vung dây, trong đêm thanh tĩnh, càng phá lệ rõ ràng.

Oản Oản nhớ rõ, kiếp trước nàng từng xem vài bộ phim về đề tài soán quyền cổ đại này kia, lúc đó còn có hiệu ứng 3D, loại công cụ trèo tường làm từ một sợi dây thừng gắn móc sắt ở đầu kia, dày đặc chằng chịt lao ra khỏi màn hình, hiệu quả cực kỳ xuất sắc như thật, rồi sau đó hắc y nhân theo sợi dây thừng từ trên trời giáng xuống, tựa như tử thần cắt lấy sinh mệnh, cắt lấy từng sinh mệnh vô tội trong sân trong màn hình kia, đánh thật mạnh vào người xem. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, ở trong hiện thực kiếp này, nàng còn có thể nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sợn cả tóc gáy như vậy, mà lúc này, nàng không phải người xem, nàng chính là đối tượng ở trong sân, chờ đợi bị bắt lấy.

“Người đâu!!! Bảo vệ phu nhân!!!”

“Tấn công bất ngờ!!!! Mau có ai không!”

Oản Oản nhìn đám hắc y nhân không biết đến từ nơi nào, ánh trăng làm cho tia sắc nhọn của những lưỡi dao sắc bén trong tay họ, tựa như tia sét xẹt ngang giữa trời quang, từ xa đến gần, điều này khiến nàng vẫn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, cũng không thể không bị sát khí kia bức lui hai bước, tay giấu trong tay áo, đã sớm đầm đìa mồ hôi lạnh.

“Nhanh, nhanh chóng tra xét khắp nơi, cần phải tính ra có bao nhiêu người tới!” Oản Oản đi đến cạnh Mạnh thị, không nói một lời kéo nàng ta dậy, nha đầu bên cạnh nàng ta đã sớm xụi lơ trên mặt đất, nhưng lúc được Mạnh thị kéo lên, thì quật cường run chân, che chở trước người Mạnh thị.

“Phu nhân, người không sao chứ?” Cẩm Sao từ bên ngoài vọt vào, Liên Âm đi theo sau nàng, cũng đang cầm một thanh kiếm, mặc y phục ngắn gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nếu nhìn kỹ lại, tay Liên Âm rõ ràng có hơi run, mà trên mũi kiếm của hắn có dính ít màu đỏ sậm.

Oản Oản vừa thấy Cẩm Sao, cũng thở chậm lại, Hạnh Diệp cũng lấy đoản kiếm xuất ra từ bên hông, bảo hộ ở bên phải Oản Oản. Tốc độ của đám hắc y nhân rõ ràng vượt qua tưởng tượng của đám người Oản Oản, ngoại trừ mấy người hạ xuống ở chính phòng nhanh chóng bị Cẩm Sao, Liên Âm giết chết ra, bên ngoài chính phòng cũng truyền đến tiếng kim khí va chạm. Nhưng khiến người dựng hết cả tóc gáy là, số lượng lớn hắc y nhân như vậy, cư nhiên lại ở trong phủ hoàng tử lặng yên không phát ra một tiếng động, trừ bỏ tiếng kêu sợ hãi của đám hạ nhân trong phủ truyền đến, cùng với mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, Oản Oản cơ hồ không phát hiện đến sự tồn tại của đám hắc y nhân kia. Bọn chúng giống như u linh, từ trên trời giáng xuống, ẩn nấp trong mọi ngõ ngách của phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể kết liễu tính mạng của những người chưa kịp chuẩn bị.

“Mặc Thiển đã trở lại chưa?” bởi vì đi tuần tra một vòng, Mặc Thiển đã đi lâu rồi, hiện tại tuy chính phòng một giờ nửa khắc có thể ngăn cản được hắc y nhân, nhưng vì không xác định được số lượng quân địch, Oản Oản cũng không nắm chắc.

“Chưa, nhất định cũng gặp phải phục kích, phu nhân, tình huống không ổn, vẫn nên đi trước thôi.” Cẩm Sao vẩy máu tươi trên lưỡi kiếm, đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói.

Oản Oản nhìn những người chung quanh, đám nha đầu đã sợ mặt trắng bệch, còn cả Mạnh thị cố trấn tĩnh ôm con, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên thân thể bé nhỏ của đứa bé gái kia, rốt cục trong lòng vẫn không kiên cường nổi.

“Chờ Mặc Thiển trở về, chúng ta hỏi tình huống một chút rồi hẵng nói.”

Mùi máu tanh trong không khí càng dày đặc, Cát Hoài Nhân đã mang theo nhóm tiểu thái giám chắn tử ở cửa chính, cũng không biết thị vệ bên ngoài còn lại bao nhiêu, càng không biết tối nay trong phủ còn có bao nhiêu người có thể sống. Kỳ thực nguyên nhân Oản Oản vẫn luôn do dự không dám rời đi, ngoại trừ muốn bảo vệ phủ hoàng tử, phân tán lực chú ý của Thừa tướng để cho Tình Khuynh có thời gian tranh đoạt ra, còn có tính tình đa nghi của nàng, nàng luôn sợ đầu bên kia mật đạo đã không còn bộ dáng như ban đầu, nếu chẳng may nàng bị bắt, dùng để uy hiếp Tình Khuynh, vậy chẳng thà, nàng sẽ chết ở đêm nay, cũng tránh phải liên lụy nhiều.

“Phu nhân, bên ngoài ít nhất có bốn trăm tử sĩ đến đây.” Mặc Thiển toàn thân đầy máu, từ trên đầu tường nhảy xuống, cau mày, xem ra sự tình không ổn.

“Thật sự không được, trước hết chúng ta theo mật đạo rời đi.” Oản Oản nhìn vết máu bắn tung tóe trên người hắn, cùng với vết thương nhỏ giọt trên má, có chút do dự nói.

Mặc Thiển gật gật đầu, lại nhìn Mạnh thị cùng nhị vương chủ núp trong góc, mới rút kiếm đi qua, Nghiêm Tử Tô nhìn máu trên người hắn, toan mở miệng, lại không nói cái gì, ngược lại cúi đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương