Y Võ Song Toàn
-
Chương 1311: Hạng một bảng Rồng!
Ai đó?
Tim Tần Lâm trầm xuống, là ai cứu anh?
Người đàn ông đó sao có cảm giác thân quen đến thế.
"Là mày!"
Ánh mắt của Steller vô cùng lạnh lùng, lúc này, lòng ông ta trầm xuống, người đàn ông dùng một tay nhấc kiếm, đẩy quyền trượng biển sâu của Steller ra.
Một tay một kiếm mà có thể đẩy Steller phải lùi lại, người này rốt cuộc là ai?
Nicholas James và Lalisa đều sững sờ, người đàn ông trung niên này khiến bọn họ khϊế͙p͙ sợ, thực lực của ông nhất định mạnh hơn bố Steller của cô ta.
Thời khắc đó, tròng mắt của Tần Lâm dần co rút lại, thanh kiếm người đàn ông cầm trong tay không thua kém gì Thất Tinh Long Uyên của anh, thậm chí còn mạnh hơn.
Thanh kiếm lớn khủng bố, cổ kính ngạo nghễ, hơn nữa vô cùng giản dị, khiến cho người ta cảm thấy như trở về nguyên trạng, loại cảm giác này khiến Tần Lâm vô cùng sốc.
Đó là... kiếm của Uy đạo, Thái A!
Một trong thập đại danh kiếm của Hoa Hạ, thậm chí còn trêи cơ Thất Tinh Long Uyên của anh, thanh kiếm như này đã được truyền lại cả nghìn năm, khiến cho người ta cảm thấy sơ xác tiêu điều lạnh lẽo.
Kiếm kinh khủng, người càng kinh khủng.
Lawrence hít một hơi lạnh, nhìn Rodman, đại tế ti Hoàng Kim của mình mặc dù không mạnh nhưng quen biết không ít người.
"Đại tế ti, người này là ai?"
Rodman lẩm bẩm nói, sự sợ hãi trong ánh mắt của ông ta đã thể hiện rõ vấn đề.
"Ông ta là thần thoại của Hoa Hạ, thiên tài tuyệt thế, hai mươi năm trước ở Hoa Hạ, uy danh của ông ấy khiến cho người người khϊế͙p͙ sợ".
Sắc mặt Lawrence trầm xuống, liếc mắt nhìn, mãi mà không nói được câu gì.
Rodman nghiến răng nói, người đàn ông này rõ ràng đáng sợ hơn Steller.
"Đỉnh cao của võ đạo Hoa Hạ, hạng một bảng Rồng, ông ta là người mà tòa thánh Vatican không dây nổi".
Người đàn ông này rốt cuộc là ai, Tần Lâm cũng không biết, nhưng ông là người Hoa Hạ, hơn nữa còn ra tay cứu mình, nhất định không đơn giản.
Sau khi nghe xong lời Rodman nói, sắc mặt Tần Lâm càng kinh ngạc hơn.
Hạng một bảng Rồng!
Thực sự là hạng một bảng Rồng sao?
Đỉnh cao của võ đạo Hoa Hạ?
Thực lực của người đàn ông này mạnh mẽ thấy rõ, lúc này, Tần Lâm mới biết thế nào là kẻ mạnh thật sự.
Hai chữ kẻ mạnh, không phải có thể nói bằng mồm, mà khi đứng trêи vị trí đó, tạo ra cảm giác uy nghiêm cho người khác, đây mới là kẻ mạnh thật sự.
Khi Tần Lâm nhìn về phía Long Phù Đồ, ông ấy như một phiến đá vĩnh cửu bất biến đứng ở đó, cảm giác ông ấy tạo ra khiến anh cảm thấy rõ ràng hơn Steller, khí thế hơn Steller.
Đây là hạng một bảng Rồng, Tần Lâm cười gượng, có vẻ như mình còn cách hạng một bảng Rồng xa lắm.
Steller trầm giọng nói, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên này.
"Nói như vậy, hôm nay mày nhất định phải xen vào việc của người khác rồi".
Mà ông ấy lại chính là người lúc trước canh giữ bên cạnh Tần Lâm ở trong phủ Tần, Long Phù Đồ!
Long Phù Đồ lạnh lẽo nói.
"Nếu như mày giết người khác, tao không quan tâm, nhưng nếu mày giết cậu ấy, tao sẽ giết mày!"
Steller trầm giọng nói.
"Long Phù Đồ, tao phải công nhận mày là một anh hùng hảo hán, tao không muốn làm kẻ địch của mày, nhưng mày đừng nghĩ tao sợ mày".
Ánh mắt của Long Phù Đồ vẫn lạnh lùng, không hề có ý cười.
"Vậy mày có thể thử xem".
"Mày đang ép tao đấy, hai chúng ta mà ra tay, chuyện này chưa chắc giải quyết được, theo như tao biết, mày không phải bạn của Tần Trì, vậy sao mày cứu nó?"
Tròng mắt Steller co lại, ông ta không muốn phải ra tay với Long Phù Đồ, người này thực sự mạnh, năm đó ông ta đánh với Long Phù Đồ, còn kém một chiêu, nên thua ông ấy, bây giờ có vẻ như thực lực của tên này mạnh hơn năm đó không ít, giao đấu lại thì không biết có nắm chắc phần thắng không.
"Muốn đấu thì đấu, đây là Hoa Hạ, tao mới là người có quyền".
Long Phù Đồ nhíu mày, bày sẵn thế trận, khí thế hùng hồn.
"Xem ra mày đã quyết tâm muốn sống mái một trận với tao, Long Phù Đồ, mày đừng nghĩ tao sợ mày!"
Ánh mắt của Steller tối sầm, mặt đối với với Long Phù Đồ, chiến ý cao vút.
Long Phù Đồ như một chiến thần, bất động như núi, còn Steller lại như một con sư tử hung mãnh, lúc nào cũng có thể xông vào tấn công.
Khí thế của hai người vô cùng mạnh mẽ, lúc này không ai biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp.
Sắc mặt Steller trầm xuống, ông ta muốn chùn bước, dù sao cũng không nên dây vào tên Long Phù Đồ này, cao thủ hạng một Hoa Hạ đâu phải hư danh, đó là vị vua thực sự được chọn ra từ cả tỷ người Hoa Hạ, người có thể vào được bảng Rồng đều là các cao thủ tột đỉnh, người có thể lọt vào bảng Rồng đều là kẻ mạnh, là đỉnh cao trong cả tỷ người, thực lực của Long Phù Đồ không thể nghi ngờ!
"Nếu như là hai mươi năm trước, người dám một mình xông vào phương Tây, giết người của tòa thánh, chỉ có một mình Đông phương chí tà, hiện nay, nhìn tổng quát võ đạo thế giới, kẻ mạnh như vậy, chỉ có mình Phù Đồ của Hoa Hạ".
Rodman thốt lên, cả thế giới này, có thể tìm được người như Phù Đồ chắc không được một bàn tay.
Người đàn ông này như một thanh kiếm cùn che chắn phía trước giữa trời và đất.
Trọng kiếm không nhọn cũng không sắc!
Đối với Long Phù Đồ, Rodman chỉ có thể cảm thấy kính nể, bởi vì kẻ mạnh như vậy chắc chắn không có đối thủ, có lẽ chỉ có mình giáo hoàng mới có thể cùng giao chiến với người như vậy.
Long Phù Đồ lạnh lùng nói, kiếm trong tay ông rõ ràng đã đói khát không nhịn nổi, thậm chí nó bắt đầu rung lên.
"Tao không thích nói nhiều lần, nếu mày muốn chiến, tao sẽ chơi với mày đến cùng".
Steller tức giận nhìn Tần Lâm, trong xương cốt đầy sát khí, thậm chí khó có thể dùng lời để diễn tả.
“Coi như mày gặp may, lần sau không may mắn vậy đâu”.
Tần Lâm cười nói.
"Vua mọc sừng, đi không tiễn!"
Long Phù Đồ nhíu mày, thấy bước chân của Steller dừng lại, ông ấy biết xong rồi, tên Tần Lâm này chọc giận Steller rồi.
"Thằng chó! Hôm nay, tao nhất định phải cho mày chết!"
Steller vốn định bỏ đi, tiếc rằng Tần Lâm lại chọc giận ông ta, đây là nỗi đau cả đời ông, hôm nay Tần Lâm cứ chọc vào nó, đối đầu với ông ta, cục tức này, Steller nuốt không trôi.
Hôm nay, cho dù có phải liều mạng cùng Long Phù Đồ, ông ta cũng phải làm thịt Tần Lâm.
"Miệng của cậu đáng ghét y hệt thằng bố cậu, chẳng tha cho ai bao giờ".
Long Phù Đồ nhíu mày, lúc này không muốn đánh cũng phải đánh, mặc dù mình không sợ Steller nhưng hai người đều hiểu rõ, một khi giao chiến, có thể cả hai đều bị thương, cho dù Long Phù Đồ có thể nắm được sáu phần, ông cũng không muốn liều mạng với Steller.
Không đánh mà thắng mới là cách tốt nhất, nhưng với tên Tần Lâm này thì khác, cậu ta là người thích gây chuyện, đáng ghét y hệt bố cậu ta.
Tần Lâm ngẩn người, có vẻ như quan hệ của Long Phù Đồ với bố không tốt như mình tưởng tượng! Vậy sao phải cứu mình chứ?
Tần Lâm không nghĩ ra được lý do, nhưng lúc này, dù Steller muốn liều mạng với anh, Long Phù Đồ vẫn sẽ bảo vệ cho anh.
"Đối thủ của mày là tao, bắt nạt một vãn bối không phải là điều mà vua của Atlantis nên làm".
Long Phù Đồ rét lạnh, chắn trước mặt Tần Lâm, Tần Lâm sợ đến mức tái mét mắt, vốn chỉ muốn đùa tí, nhưng không ngờ lại gây chuyện, nếu thực sự súng đã lên nòng, thì ông ta có thể bóp chết anh.
Đậu má!
Tần Lâm hơi hối hận, họa từ miệng mà ra mà, đúng là không nên nói bậy nói bạ.
"Nhiều chuyện, vậy hôm nay chúng ta sẽ xử lý đến cùng!"
Steller đã sớm quên mất mục đích đến đây của mình, trong mắt ông ta chỉ có một người, đó là Tần Lâm, nhất định phải giết anh!
Vua mọc sừng, mẹ kiếp, thằng khốn!
- ----------------------
Tim Tần Lâm trầm xuống, là ai cứu anh?
Người đàn ông đó sao có cảm giác thân quen đến thế.
"Là mày!"
Ánh mắt của Steller vô cùng lạnh lùng, lúc này, lòng ông ta trầm xuống, người đàn ông dùng một tay nhấc kiếm, đẩy quyền trượng biển sâu của Steller ra.
Một tay một kiếm mà có thể đẩy Steller phải lùi lại, người này rốt cuộc là ai?
Nicholas James và Lalisa đều sững sờ, người đàn ông trung niên này khiến bọn họ khϊế͙p͙ sợ, thực lực của ông nhất định mạnh hơn bố Steller của cô ta.
Thời khắc đó, tròng mắt của Tần Lâm dần co rút lại, thanh kiếm người đàn ông cầm trong tay không thua kém gì Thất Tinh Long Uyên của anh, thậm chí còn mạnh hơn.
Thanh kiếm lớn khủng bố, cổ kính ngạo nghễ, hơn nữa vô cùng giản dị, khiến cho người ta cảm thấy như trở về nguyên trạng, loại cảm giác này khiến Tần Lâm vô cùng sốc.
Đó là... kiếm của Uy đạo, Thái A!
Một trong thập đại danh kiếm của Hoa Hạ, thậm chí còn trêи cơ Thất Tinh Long Uyên của anh, thanh kiếm như này đã được truyền lại cả nghìn năm, khiến cho người ta cảm thấy sơ xác tiêu điều lạnh lẽo.
Kiếm kinh khủng, người càng kinh khủng.
Lawrence hít một hơi lạnh, nhìn Rodman, đại tế ti Hoàng Kim của mình mặc dù không mạnh nhưng quen biết không ít người.
"Đại tế ti, người này là ai?"
Rodman lẩm bẩm nói, sự sợ hãi trong ánh mắt của ông ta đã thể hiện rõ vấn đề.
"Ông ta là thần thoại của Hoa Hạ, thiên tài tuyệt thế, hai mươi năm trước ở Hoa Hạ, uy danh của ông ấy khiến cho người người khϊế͙p͙ sợ".
Sắc mặt Lawrence trầm xuống, liếc mắt nhìn, mãi mà không nói được câu gì.
Rodman nghiến răng nói, người đàn ông này rõ ràng đáng sợ hơn Steller.
"Đỉnh cao của võ đạo Hoa Hạ, hạng một bảng Rồng, ông ta là người mà tòa thánh Vatican không dây nổi".
Người đàn ông này rốt cuộc là ai, Tần Lâm cũng không biết, nhưng ông là người Hoa Hạ, hơn nữa còn ra tay cứu mình, nhất định không đơn giản.
Sau khi nghe xong lời Rodman nói, sắc mặt Tần Lâm càng kinh ngạc hơn.
Hạng một bảng Rồng!
Thực sự là hạng một bảng Rồng sao?
Đỉnh cao của võ đạo Hoa Hạ?
Thực lực của người đàn ông này mạnh mẽ thấy rõ, lúc này, Tần Lâm mới biết thế nào là kẻ mạnh thật sự.
Hai chữ kẻ mạnh, không phải có thể nói bằng mồm, mà khi đứng trêи vị trí đó, tạo ra cảm giác uy nghiêm cho người khác, đây mới là kẻ mạnh thật sự.
Khi Tần Lâm nhìn về phía Long Phù Đồ, ông ấy như một phiến đá vĩnh cửu bất biến đứng ở đó, cảm giác ông ấy tạo ra khiến anh cảm thấy rõ ràng hơn Steller, khí thế hơn Steller.
Đây là hạng một bảng Rồng, Tần Lâm cười gượng, có vẻ như mình còn cách hạng một bảng Rồng xa lắm.
Steller trầm giọng nói, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên này.
"Nói như vậy, hôm nay mày nhất định phải xen vào việc của người khác rồi".
Mà ông ấy lại chính là người lúc trước canh giữ bên cạnh Tần Lâm ở trong phủ Tần, Long Phù Đồ!
Long Phù Đồ lạnh lẽo nói.
"Nếu như mày giết người khác, tao không quan tâm, nhưng nếu mày giết cậu ấy, tao sẽ giết mày!"
Steller trầm giọng nói.
"Long Phù Đồ, tao phải công nhận mày là một anh hùng hảo hán, tao không muốn làm kẻ địch của mày, nhưng mày đừng nghĩ tao sợ mày".
Ánh mắt của Long Phù Đồ vẫn lạnh lùng, không hề có ý cười.
"Vậy mày có thể thử xem".
"Mày đang ép tao đấy, hai chúng ta mà ra tay, chuyện này chưa chắc giải quyết được, theo như tao biết, mày không phải bạn của Tần Trì, vậy sao mày cứu nó?"
Tròng mắt Steller co lại, ông ta không muốn phải ra tay với Long Phù Đồ, người này thực sự mạnh, năm đó ông ta đánh với Long Phù Đồ, còn kém một chiêu, nên thua ông ấy, bây giờ có vẻ như thực lực của tên này mạnh hơn năm đó không ít, giao đấu lại thì không biết có nắm chắc phần thắng không.
"Muốn đấu thì đấu, đây là Hoa Hạ, tao mới là người có quyền".
Long Phù Đồ nhíu mày, bày sẵn thế trận, khí thế hùng hồn.
"Xem ra mày đã quyết tâm muốn sống mái một trận với tao, Long Phù Đồ, mày đừng nghĩ tao sợ mày!"
Ánh mắt của Steller tối sầm, mặt đối với với Long Phù Đồ, chiến ý cao vút.
Long Phù Đồ như một chiến thần, bất động như núi, còn Steller lại như một con sư tử hung mãnh, lúc nào cũng có thể xông vào tấn công.
Khí thế của hai người vô cùng mạnh mẽ, lúc này không ai biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp.
Sắc mặt Steller trầm xuống, ông ta muốn chùn bước, dù sao cũng không nên dây vào tên Long Phù Đồ này, cao thủ hạng một Hoa Hạ đâu phải hư danh, đó là vị vua thực sự được chọn ra từ cả tỷ người Hoa Hạ, người có thể vào được bảng Rồng đều là các cao thủ tột đỉnh, người có thể lọt vào bảng Rồng đều là kẻ mạnh, là đỉnh cao trong cả tỷ người, thực lực của Long Phù Đồ không thể nghi ngờ!
"Nếu như là hai mươi năm trước, người dám một mình xông vào phương Tây, giết người của tòa thánh, chỉ có một mình Đông phương chí tà, hiện nay, nhìn tổng quát võ đạo thế giới, kẻ mạnh như vậy, chỉ có mình Phù Đồ của Hoa Hạ".
Rodman thốt lên, cả thế giới này, có thể tìm được người như Phù Đồ chắc không được một bàn tay.
Người đàn ông này như một thanh kiếm cùn che chắn phía trước giữa trời và đất.
Trọng kiếm không nhọn cũng không sắc!
Đối với Long Phù Đồ, Rodman chỉ có thể cảm thấy kính nể, bởi vì kẻ mạnh như vậy chắc chắn không có đối thủ, có lẽ chỉ có mình giáo hoàng mới có thể cùng giao chiến với người như vậy.
Long Phù Đồ lạnh lùng nói, kiếm trong tay ông rõ ràng đã đói khát không nhịn nổi, thậm chí nó bắt đầu rung lên.
"Tao không thích nói nhiều lần, nếu mày muốn chiến, tao sẽ chơi với mày đến cùng".
Steller tức giận nhìn Tần Lâm, trong xương cốt đầy sát khí, thậm chí khó có thể dùng lời để diễn tả.
“Coi như mày gặp may, lần sau không may mắn vậy đâu”.
Tần Lâm cười nói.
"Vua mọc sừng, đi không tiễn!"
Long Phù Đồ nhíu mày, thấy bước chân của Steller dừng lại, ông ấy biết xong rồi, tên Tần Lâm này chọc giận Steller rồi.
"Thằng chó! Hôm nay, tao nhất định phải cho mày chết!"
Steller vốn định bỏ đi, tiếc rằng Tần Lâm lại chọc giận ông ta, đây là nỗi đau cả đời ông, hôm nay Tần Lâm cứ chọc vào nó, đối đầu với ông ta, cục tức này, Steller nuốt không trôi.
Hôm nay, cho dù có phải liều mạng cùng Long Phù Đồ, ông ta cũng phải làm thịt Tần Lâm.
"Miệng của cậu đáng ghét y hệt thằng bố cậu, chẳng tha cho ai bao giờ".
Long Phù Đồ nhíu mày, lúc này không muốn đánh cũng phải đánh, mặc dù mình không sợ Steller nhưng hai người đều hiểu rõ, một khi giao chiến, có thể cả hai đều bị thương, cho dù Long Phù Đồ có thể nắm được sáu phần, ông cũng không muốn liều mạng với Steller.
Không đánh mà thắng mới là cách tốt nhất, nhưng với tên Tần Lâm này thì khác, cậu ta là người thích gây chuyện, đáng ghét y hệt bố cậu ta.
Tần Lâm ngẩn người, có vẻ như quan hệ của Long Phù Đồ với bố không tốt như mình tưởng tượng! Vậy sao phải cứu mình chứ?
Tần Lâm không nghĩ ra được lý do, nhưng lúc này, dù Steller muốn liều mạng với anh, Long Phù Đồ vẫn sẽ bảo vệ cho anh.
"Đối thủ của mày là tao, bắt nạt một vãn bối không phải là điều mà vua của Atlantis nên làm".
Long Phù Đồ rét lạnh, chắn trước mặt Tần Lâm, Tần Lâm sợ đến mức tái mét mắt, vốn chỉ muốn đùa tí, nhưng không ngờ lại gây chuyện, nếu thực sự súng đã lên nòng, thì ông ta có thể bóp chết anh.
Đậu má!
Tần Lâm hơi hối hận, họa từ miệng mà ra mà, đúng là không nên nói bậy nói bạ.
"Nhiều chuyện, vậy hôm nay chúng ta sẽ xử lý đến cùng!"
Steller đã sớm quên mất mục đích đến đây của mình, trong mắt ông ta chỉ có một người, đó là Tần Lâm, nhất định phải giết anh!
Vua mọc sừng, mẹ kiếp, thằng khốn!
- ----------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook