Ý Tưởng Ham Muốn
-
Chương 53
Editor: Cừu lông trắng
Khi Lâm An Bắc nắm tay Doãn Vị xuất hiện trong cuộc họp ký giả, gây ra một mảnh xôn xao, mọi người bỗng chốc hiểu ra, khó trách tại sao trước kia làm thế nào cũng không thăm dò được nửa điểm tin tức về tác giả Doãn.
Bởi vì liên quan đến hôn lễ, hiện trường được sắp xếp đặc biệt ấm áp, hai người vừa mới xuất hiện, đèn flash nháy liên tiếp chiếu sáng cả hội trường, trong phòng tổ chức to như vậy, chỉ còn lại tiếng đèn loé sáng.
Trên người Doãn Vị quần lụa mỏng màu trắng đã thay ra từ trước, một bộ sườn xám màu đỏ bao lấy vòng eo mảnh khảnh không đầy nắm tay, trên mặt hơi xoa phấn trang điểm còn có chút hồng do say rượu, khuôn mặt vốn là thanh nhã lại có thêm chút quyến rũ ửng hồng, khóe miệng tràn đầy nụ cười khiến cho cả khuôn mặt như bừng sáng, đep làm cho người ta nghẹt thở.
Trước mặt bạn bè cô và Lâm An Bắc đã uống mấy ly rượu, do không quen uống rượu Doãn Vị uống ly thứ nhất đã cảm thấy đầu choáng váng rồi, Lâm An Bắc cũng không muốn để cô uống rượu, nhưng hôm nay là hôn lễ của cô, cô muốn để cho mình tùy hứng một lần.
Bây giờ bỗng nhiên đối mặt nhiều đèn flash như vậy, khiến cho cô dâu mới vẫn còn chóng mặt theo bản năng liền hướng về người mặc tây trang, tránh sau lưng chú rễ đang mang trên mặt nụ cười cưng chiều, tay nhỏ bé khẽ níu vào bên hông anh kéo xuống dưới, có chút không rõ ràng trước mắt xảy ra chuyện gì.
Trên bục chú rể khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười, mọi người nhìn một cái cũng có thể thấy được, người đàn ông trong truyền thuyết giới kinh doanh tao nhã lịch sự lại vô cùng hung dữ hôm nay tính tình rất tốt.
Lâm An Bắc nắm thật chặt tay Doãn Vị, một tay ôm eo cô cùng mình song song đứng chung một chỗ, trong đôi mắt hiện lên sự tự tin bễ nghễ thiên hạ, mỉm cười nhìn đám phóng viên phía trước, hắng giọng mở miệng.
“Rất vui khi mọi người tới tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, bây giờ chính thức giới thiệu với mọi người cô dâu của tôi, tiểu thư Doãn Vị.”
Doãn Vị thẹn thùng hướng về phía mọi người cười cười, tỉnh rượu hơn hẳn, khẩn trương tay cũng không biết để chỗ nào, chỉ có thể mặc cho Lâm An Bắc ôm tựa vào trước ngực anh, cười nói tự nhiên làm một búp bê vải.
“Mặc kệ trước kia mọi người đối với cái tên này có suy nghĩ gì, tôi đều hy vọng bắt đầu từ hôm nay có thể đặt dấu chấm kết thúc với thân phận là phu nhân nhà họ Lâm. Về hình ảnh hôn lễ sẽ được bộ phận PR của Trì Vũ chia sẻ cho mọi người, hi vọng hôm nay mọi người có thể chơi đùa vui vẻ.”
Những lời này của Lâm An Bắc thoạt nhìn rất khiêm nhường hữu nghị, kì thực là hung hăng, cảnh cáo mọi người thân phận Doãn Vị, nếu như không muốn đắc tội tập đoàn Trì Vũ, tốt nhất nghĩ kỹ rồi mới làm.
Thời gian hai người xuất hiện chỉ là một hai phút, Lâm An Bắc nói xong cũng ôm lấy Doãn Vị còn ngây ngốc ở dưới sự bảo vệ của vệ sĩ đi ra khỏi phòng tiệc, mặc kệ phía sau xôn xao lớn đến thế nào.
Mà tầng cao nhất của khách sạn, máy bay trực thăng chính lúc này ùng ùng cất cánh, mà hai người, cũng sẽ bắt đầu tuần trăng mật đúng nghĩa của bọn họ.
Trần Cẩn Ngôn được Quý Minh Vũ đỡ eo nâng cao bụng bự đứng trên sân cỏ phơi nắng ở vườn hoa của khách sạn, tiếng máy bay gầm rú từ đỉnh đầu bọn họ bay qua, hai người cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn vật thể từ từ nhỏ đi, rồi sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
“Xem ra kết hôn cũng không có tệ như trong tưởng tượng.”
Trần Cẩn Ngôn lầm bầm lầu bầu cảm thán, Quý Minh Vũ lập tức bắt được ý nghĩa chính trong lời nói, khom người thương lượng với vợ, tràn đầy hấp dẫn mở miệng:“Anh cũng cảm giác sâu sắc như thế, nếu không chúng ta cũng làm, so ấm áp phô trương rực rỡ với bọn họ, tức chết bọn họ.”
Nói đến còn tổn hại sức quyến rũ của bản thân, cũng sắp thành ba người, nhưng thân phận chồng chính thức còn không có được xác nhận, trong lòng Quý Minh Vũ sầu khổ không ai có thể hiểu được.
Cố tình người phụ nữ trong ngực vẫn còn cực khổ mang đứa bé của anh, đánh không được chửi không được, nảy sinh ác độc nghĩ đè lên giường trừng trị một bữa, nhưng khi nhìn cái bụng cô từ từ lớn dần, chút tâm tư không đứng đắn đã sớm nhịn xuống.
Trần Cẩn Ngôn cũng không có bị lời của anh mê hoặc, liếc mắt quan sát anh một lát, ghét bỏ mở miệng chất vấn: “Anh có tiền riêng?”
Phòng ốc, xe bao gồm công ty của Quý Minh Vũ, toàn bộ đều ghi tên Trần Cẩn Ngôn, mặc dù Trần Cẩn Ngôn lúc ấy không đồng ý, còn nói giỡn về sau ngộ nhỡ chia tay anh liền hai bàn tay trắng, nhưng là Quý Minh Vũ vẫn kiên trì ghi thành tên của cô, nói nếu như sau này dám đối với cô không tốt, đây chính là báo ứng của anh.
“Bảo mẫu mỗi tháng cũng phải trả tiền lương, anh đây vừa làm việc cho em còn phụ trách ấm giường, cũng nên yêu cầu phát tiền lương chứ.”
“Không biết xấu hổ.”
Trần Cẩn Ngôn xì một tiếng, đẩy hai tay anh ra, xoay người đi tới chòi nghỉ mát, Quý Minh Vũ vội vàng cẩn thận đuổi theo.
“Có mệt hay không? Chúng ta trở về đi, không phải mẹ nói hầm canh cho em sao.”
“Lão phu nhân này rốt cuộc khi nào thì đi chứ?” Trần Cẩn Ngôn bực chết, Trần Sở ở lại đã hơn mấy tháng rồi, chính là thúc giục thế nào cũng không về nước Mĩ, ngày ngày đổi phương pháp nấu canh cho cô uống..., bây giờ cô cứ thấy canh liền muốn nôn.
“Mẹ ở lại chỗ này thuận tiện có thể chăm sóc một chút cho em nha, để em ở nhà một mình anh cũng không yên lòng.”
“Bà ấy ở lại chỗ này chính là một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể nổ tung, không được, trước khi bọn tiểu Doãn về nước bà ấy phải về nước Mỹ.”
“Em đừng nghi ngờ lung tung, chuyện đều đã qua lâu như vậy, tiểu Doãn càng không để ý mấy chuyện ấy đâu.”
“Không được, nhưng em vẫn sợ.”
Kể từ khi mang thai tới nay tính tình Trần Cẩn Ngôn thay đổi rất nhiều, có thể là bởi vì làm mẹ, cô đối với rất nhiều chuyện đều có chút đa nghi thậm chí đối với chính mình cũng không tự tin, buổi tối Quý Minh Vũ xã giao đi về trễ, hoặc là trên người dính mùi của những người phụ nữ khác, mặc dù trên miệng cô nói không quan tâm, nhưng là Quý Minh Vũ vẫn có thể rõ ràng cảm thấy cô không vui.
Để trấn an phụ nữ có thai nóng nảy, anh cũng cố hết sức giảm bớt xã giao, buổi tối càng không dám về muộn.
Mặc dù vụ án Mộ Hoa đã qua mấy tháng, nhưng mà hiển nhiên là Trần Cẩn Ngôn vẫn còn lo lắng Trần Sở ở trong nước thêm một ngày, khả năng Doãn Vị phát hiện lại càng lớn.
Cô vẫn luôn coi Doãn Vị là em gái ruột mà thương yêu cưng chiều, không hy vọng con bé bởi vì người cha không trách nhiệm mà tổn thương một lần nữa. Còn có một nguyên nhân, cũng là vì mong muốn riêng của cô, không muốn mất đi người bạn tốt em gái ngoan Doãn Vị.
Mặc dù cô vẫn lừa con bé, nhưng không phải là cô cố ý, cô chỉ là muốn trợ giúp con bé mà thôi.
Những ý nghĩ cùng băn khoăn của Trần Cẩn Ngôn Quý Minh Vũ đều hiểu, có câu nói trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua được, chắc chắn sẽ có một ngày Doãn Vị biết, tổn thương đã gây ra, chọn cách trốn tránh vĩnh viễn sẽ không giải quyết được vấn đề.
Cho dù Trần Sở lập tức trở về nước Mĩ, bây giờ tin tức phát triển như vậy, Doãn Vị cũng có thể thấy bộ phim này, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hiểu tin tức Trần Sở, chuyện có liên quan tới Mộ Hoa này cũng không thể trở thành bí mật được chôn dấu.
“Chuyện này để cho anh xử lý là được rồi, bây giờ em hãy chuyên tâm ăn uống ngủ thoải mái là tốt rồi.”
Thật vất vả mới không ói đến mức quay cuồng trời đất nữa, Quý Minh Vũ cũng không thể cứ để cho cô suy nghĩ lung tung ảnh hưởng thân thể, còn ói một lần nữa thì anh sẽ đau lòng đến chết mất.
Có nói gì Trần Cẩn Ngôn cũng không yên tâm, mà Trần Sở cũng quyết tâm phải đợi đứa bé ra đời rồi mới tính tiếp, quan hệ mẹ con hai người họ rất vi diệu giống như đi trên lớp băng mỏng vậy, Quý Minh Vũ kẹp ở giữa, một là bà xã tương lai, một là mẹ vợ tương lai, cà hai người anh đều không đắc tội nổi, chỉ đành phải tìm Lâm An Bắc nghĩ cách.
Vốn quan hệ mẹ con hai người vẫn luôn như nước với lửa, thật vất vả bởi vì Trần Sở có đứa bé mà nhẫn nhịn nhau, nếu như lần này giải quyết không tốt, có thể sẽ khiến hai người họ lại một lần nữa lâm vào đóng băng, thậm chí so với trước kia càng ác liệt hơn.
Gần đây tâm tình An Nhiên đặc biệt tốt, bà ngày đêm mong mỏi cháu trai rốt cuộc kiếm được rồi. Lúc này kỳ vọng duy nhất của bà chính là Lâm An Bắc có thể cố gắng thêm một chút, sau tuần trăng mật mang thêm bảo bảo về nhà họ Lâm, thậm chí bà đã lập xong nội dung kế hoạch về công việc hàng ngày, chăm sóc con dâu, bố trí phòng trẻ.
Doãn Vị vừa bắt đầu còn lo lắng thời kỳ trăng mật mọi người sẽ nửa đường chạy ra quấy rối, kết quả bình tĩnh vô sự, mọi người thế nhưng cực kì ăn ý để cho bọn họ trải qua một thế giới hai người ngọt ngào khó quên, ngay cả Lâm An Bắc cũng lo sợ.
Một tháng du lịch trong chớp mắt, Doãn Vị được Lâm An Bắc ôm lấy đi ra khỏi sân bay, mà nhà họ Lâm đã sớm chuẩn bị để nghênh đón hai người xong.
Cả buổi tối, khóe miệng Doãn Vị luôn duy trì nụ cười ngọt ngào, Lâm An Hiểu quay qua cười cười thần bí, bắt Trần Trí Hiên trở về phòng tắm.
Cùi chỏ đụng Lâm An Bắc một cái, Doãn Vị dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe quay về phía anh nói: “ Nụ cười kia của chị anh là có ý gì vậy?”
“Làm gì có ý tứ gì? Chị ấy thuần túy là ghen tỵ em, bởi vì chị ấy còn chưa có trải qua trăng mật thôi.” Lâm An Bắc căn bản không có chú ý tới Lâm An hiểu, buổi tối lúc ăn cơm uống một chút rượu, bây giờ anh có chút nhức đầu, tựa vào trên vai Doãn Vị, trong hơi thở đều là hương thơm nhàn nhạt trên người cô, khiến người ta say mê đến buồn ngủ.
Bởi vì kinh ngạc, hai người Lâm An Hiểu và Đường Kình Vũ mặc dù ba ngày hai bữa lại gây gổ, nhưng là người sáng suốt đều biết rõ hai người này yêu nhau cỡ nào, gây gổ với nhau cũng chỉ là phương thức biểu đạt tình yêu của bọn họ mà thôi, hơn nữa lấy tài lực cùng địa vị của Đường Kình Vũ, không có khả năng ngay cả tuần trăng mật cũng không cho vợ mình chứ?
“Đây chính là lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung giá cao, cho nên chúng ta phải theo đúng như trình tự.”
Doãn Vị còn muốn hỏi nữa, đáng tiếc người đàn ông tựa vào người cô đã nhắm hai mắt lại.
Lâm An Bắc vì buồn ngủ nên tắm rửa, Doãn Vị bị An Nhiên lôi kéo nói chuyện phiếm, không biết làm sao trò chuyện một chút thì hàn huyên tới vấn đề đứa bé rồi.
“Chúng con tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa con cũng thích đứa bé, nhưng” Doãn Vị cũng rất khổ não, cô đã chuẩn bị tốt sau tuần trăng mật mang về bảo bảo, ai ngờ tới trời không cho người toại nguyện, ngược lại Lâm An Bắc ngày ngày la hét không vội, thích trải qua thế giới hai người.
“Không vội không vội, người trẻ tuổi nha, thêm hai năm thế giới hai người cũng được, chờ đến lúc các con muốn sinh rồi hãy nói.”
An Nhiên vốn là nghĩ nói bóng nói gió một cái, kết quả nhìn vẻ mặt con dâu buồn thiu, ngược lại tới an ủi còn bé. Mặc dù nội tâm của bà rất mong có thể sớm một chút bồng cháu, bởi vì bình thường cuộc sống của bà quá nhàm chán, con trai con gái đều lớn rồi, cũng có cuộc sống của mình, mà bà luôn muốn tìm chút niềm vui giết thời gian, cháu trai hình như là một lựa chọn tốt.
Chỉ là bà cũng đã trải qua thời tuổi trẻ, lại nói đứa bé là trời ban cho bảo bối, tất cả tùy duyên, không thể cưỡng cầu.
“Mẹ, ngươi nói xem chúng con vẫn luôn không có ngừa thai, nhưng”
“Đứa nhỏ ngốc, con đừng hù dọa mình, đầu tiên muốn có con phải buông lỏng tâm tình của mình, chúng ta cũng không có ép buộc con, áp lực quá lớn sẽ ảnh hưởng tới xác suất thụ thai. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ một giấc là tốt.”
Ngày hôm sau lúc lái xe ra cửa, Lâm An Bắc nhìn Doãn Vị vẫn buồn rầu, đùa nói chuyện với cô bộ dạng cũng thiếu hăng hái, đầu tựa vào trên cửa sổ xe, cúi đầu nghịch ngón tay của mình ngẩn người.
Lấy tay phải nắm tay cô, đặt ở khóe miệng hôn một cái, Lâm An Bắc hài hước mở miệng, “Người nào chọc phu nhân nhà họ Lâm chúng ta tức giận, nói nghe thử xem?”
Doãn Vị rút tay bị anh nắm về, cầm lấy tay phải của anh đặt ở bàn tay mình, ngón trỏ vẽ vẽ theo chỉ tay của anh, giống như đã cùng nhau trải qua chặng đường khá dài, đầu ngón tay trượt đến cổ tay, tại động mạch chủ tay phải, cô thậm chí có thể cảm nhận được huyết mạch mãnh liệt nhảy lên đầu ngón tay, đó là nhịp đập sinh mạng.
“Anh nói xem, em không thể sanh con thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi, anh sẽ không giống những thứ phim truyền hình thiếu não kia vì chuyện như vậy mà bỏ em, mặc dù một nửa tài sản của anh cũng không có bao nhiêu.”
Doãn Vị cũng không có cùng Lâm An Bắc cười giỡn, vẫn cúi đầu nói nhỏ:“Em thật sự muốn có con, làm sao mãi vẫn không có chứ?”
Lâm An Bắc trực tiếp dừng xe ở ven đường, khó hiểu tháo dây an toàn xoay người lại, lấy hai tay nâng gò má của Doãn Vị, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta sẽ có con, nhưng không phải hiện tại, anh biết rõ là em thích có con, nhưng là em có thể hay không tha thứ cho sự ích kỷ của anh một lần, thời gian bốn năm không có em, thật vất vả mơ ước mới thành sự thật, anh không muốn có một đứa bé quấy rầy cuộc sống của chúng ta, cho dù đó là con của anh, em hiểu chưa? Anh nghĩ muốn một khoảng thời gian thuộc về hai người chúng ta, chỉ thuộc về hai người chúng ta, giống như bốn năm trước vậy.”
Lâm An Bắc lần đầu tiên nghiêm túc một hơi nói nhiều lời như vậy, Doãn Vị chưa từng nghĩ tới anh đối với bốn năm trống vắng này để ý như thế, anh cũng chưa từng thể hiện ra một lần.
“Em.. em yêu anh nhưng là, anh biết, chúng ta vẫn không có ngừa thai, em luôn muốn sinh em bé thuộc về hai chúng ta, em vẫn đang mong đợi như vậy, em thậm chí đã từng suy nghĩ đứa bé nên lớn lên giống anh, hi vọng anh có thể mang theo con đi dạo, bơi lội, chơi bóng, thậm chí là lúc giận con đánh nó một trận, phạt con viết bản kiểm điểm nhưng tại sao vẫn không được chứ?”
Lâm An Bắc nâng mặt cô lên hôn một cái, đầu tựa vào trán cô, hai ngón tay cái lau nước mắt trào ra khóe mắt của cô, cảm nhận cô sợ hãi khóc không thành tiếng cùng với yêu say đắm nồng nàn, hưởng thụ phần hạnh phúc thuộc về riêng anh.
“Chẳng may là con gái thì sao, đánh con bé cũng thích khóc y như em một trận anh sẽ không chịu nổi.”
“Em muốn sinh con.” Vừa nức nở vừa cố chấp phản bác, thật giống như những lời này của Lâm An Bắc là kỳ thị cô không sanh được con trai vậy.
Lâm An Bắc yêu chết đôi mắt cố chấp của cô ấy rồi, không nhịn được cúi người cắn đôi môi hấp dẫn người, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, hấp thu ngọt ngào mỹ vị trong miệng cô.
Cho đến khi hai người sắp không thở nổi, Lâm An Bắc mới kết thúc nụ hôn tiêu chuẩn nóng bỏng, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, hít sâu nhẫn nhịn dục vọng bị sự ngọt ngào của cô khiêu khích.
“Lâm phu nhân, bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, đừng nói với anh là em trọng nam khinh nữ, anh vẫn thích con gái, tốt nhất là giống như em.”
“Giống như em thì không được, ngày ngày bị anh khi dễ, em nhất định muốn sinh con trai, về sau đi ra ngoài khi dễ con gái nhà người khác.”
“Ồ, mẹ chồng bụng dạ khó lường.”
“Nhưng mà, đầu tiên em phải có một đứa con trai, em thật sự suy nghĩ muốn con trai.” Doãn Vị lại nói về chuyện sanh con, tự mình làm mình rối rắm hết cả lên.
“Nếu muốn đứa bé, có phải em nên hấp dẫn người cống hiến là anh đây hay không? Nghe nói tâm tình đàn ông cũng sẽ ảnh hưởng chất lượng t*ng trùng.”
“Thật sao?”
Lâm An Bắc bỗng chốc lạnh người, xem ra là muốn đứa bé thật, chủ đề ngây thơ mà hai người bàn bạc lâu như vậy.”Thật, hôm nào thêm người giúp việc về nhà nấu cơm, chỉ cần em ăn cơm ngoan ngoãn theo sách dạy nấu ăn, trên người có thêm một chút thịt, chúng ta sẽ thảo luận lại vấn đề đứa bé này.”
“Chuyện đó có quan hệ gì với chuyện sanh con?”
“Có, em quá gầy, vì đứa bé khỏe mạnh của chúng ta, em hãy ngoan ngoãn ăn cơm là được rồi.” Lâm An Bắc khởi động xe lần nữa, nhìn Doãn Vị rối rắm ở cái vấn đề này, anh sợ nói quá nhiều chính anh không nhịn được nói cho cô biết sự thật, vốn chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, bồi bổ mấy tháng sẽ không có vấn đề, không nói cho cô biết chắc rằng cô còn phải đoán mò, đến lúc đó ngược lại biến khéo thành vụng, cho nên vội vàng dời đi đề tài.
“Yên tâm, thân thể em tuyệt đối không có vấn đề gì, dĩ nhiên, anh cũng rất khỏe mạnh, điểm này em có quyền lên tiếng nhất.”
“Anh là quá khỏe mạnh rồi.”
“Cho nên, tối nay chúng ta có thể nghiên cứu cái tư thế dễ dàng thụ thai kia một chút, em nghĩ thế nào?”
Trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua được, cho dù bản thân có quyền thế ngập trời, cho dù có nắm trong tay tất cả! Doãn Vị cuối cùng cũng như mọi người hy vọng, không phát hiện quan hệ Mộ Hoa và Trần Cẩn Ngôn, quý trọng người phụ nữ thân như chị em, còn có người đàn ông dùng hết sức đem cô bảo vệ bên dưới đôi cánh của mình.
Cuộc sống có được một người tri kỷ cũng đủ rồi, mà cô may mắn, có thể có được một người phụ nữ chân thành che chở, còn có người đàn ông cả đời bảo vệ!
Cô chưa bao giờ tin tưởng số mạng, lại cảm tạ vận mệnh cho cuộc sống không hoàn mỹ ban cho cô một gia đình hoàn mỹ.
--- ------oOo---- -----
Khi Lâm An Bắc nắm tay Doãn Vị xuất hiện trong cuộc họp ký giả, gây ra một mảnh xôn xao, mọi người bỗng chốc hiểu ra, khó trách tại sao trước kia làm thế nào cũng không thăm dò được nửa điểm tin tức về tác giả Doãn.
Bởi vì liên quan đến hôn lễ, hiện trường được sắp xếp đặc biệt ấm áp, hai người vừa mới xuất hiện, đèn flash nháy liên tiếp chiếu sáng cả hội trường, trong phòng tổ chức to như vậy, chỉ còn lại tiếng đèn loé sáng.
Trên người Doãn Vị quần lụa mỏng màu trắng đã thay ra từ trước, một bộ sườn xám màu đỏ bao lấy vòng eo mảnh khảnh không đầy nắm tay, trên mặt hơi xoa phấn trang điểm còn có chút hồng do say rượu, khuôn mặt vốn là thanh nhã lại có thêm chút quyến rũ ửng hồng, khóe miệng tràn đầy nụ cười khiến cho cả khuôn mặt như bừng sáng, đep làm cho người ta nghẹt thở.
Trước mặt bạn bè cô và Lâm An Bắc đã uống mấy ly rượu, do không quen uống rượu Doãn Vị uống ly thứ nhất đã cảm thấy đầu choáng váng rồi, Lâm An Bắc cũng không muốn để cô uống rượu, nhưng hôm nay là hôn lễ của cô, cô muốn để cho mình tùy hứng một lần.
Bây giờ bỗng nhiên đối mặt nhiều đèn flash như vậy, khiến cho cô dâu mới vẫn còn chóng mặt theo bản năng liền hướng về người mặc tây trang, tránh sau lưng chú rễ đang mang trên mặt nụ cười cưng chiều, tay nhỏ bé khẽ níu vào bên hông anh kéo xuống dưới, có chút không rõ ràng trước mắt xảy ra chuyện gì.
Trên bục chú rể khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười, mọi người nhìn một cái cũng có thể thấy được, người đàn ông trong truyền thuyết giới kinh doanh tao nhã lịch sự lại vô cùng hung dữ hôm nay tính tình rất tốt.
Lâm An Bắc nắm thật chặt tay Doãn Vị, một tay ôm eo cô cùng mình song song đứng chung một chỗ, trong đôi mắt hiện lên sự tự tin bễ nghễ thiên hạ, mỉm cười nhìn đám phóng viên phía trước, hắng giọng mở miệng.
“Rất vui khi mọi người tới tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, bây giờ chính thức giới thiệu với mọi người cô dâu của tôi, tiểu thư Doãn Vị.”
Doãn Vị thẹn thùng hướng về phía mọi người cười cười, tỉnh rượu hơn hẳn, khẩn trương tay cũng không biết để chỗ nào, chỉ có thể mặc cho Lâm An Bắc ôm tựa vào trước ngực anh, cười nói tự nhiên làm một búp bê vải.
“Mặc kệ trước kia mọi người đối với cái tên này có suy nghĩ gì, tôi đều hy vọng bắt đầu từ hôm nay có thể đặt dấu chấm kết thúc với thân phận là phu nhân nhà họ Lâm. Về hình ảnh hôn lễ sẽ được bộ phận PR của Trì Vũ chia sẻ cho mọi người, hi vọng hôm nay mọi người có thể chơi đùa vui vẻ.”
Những lời này của Lâm An Bắc thoạt nhìn rất khiêm nhường hữu nghị, kì thực là hung hăng, cảnh cáo mọi người thân phận Doãn Vị, nếu như không muốn đắc tội tập đoàn Trì Vũ, tốt nhất nghĩ kỹ rồi mới làm.
Thời gian hai người xuất hiện chỉ là một hai phút, Lâm An Bắc nói xong cũng ôm lấy Doãn Vị còn ngây ngốc ở dưới sự bảo vệ của vệ sĩ đi ra khỏi phòng tiệc, mặc kệ phía sau xôn xao lớn đến thế nào.
Mà tầng cao nhất của khách sạn, máy bay trực thăng chính lúc này ùng ùng cất cánh, mà hai người, cũng sẽ bắt đầu tuần trăng mật đúng nghĩa của bọn họ.
Trần Cẩn Ngôn được Quý Minh Vũ đỡ eo nâng cao bụng bự đứng trên sân cỏ phơi nắng ở vườn hoa của khách sạn, tiếng máy bay gầm rú từ đỉnh đầu bọn họ bay qua, hai người cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn vật thể từ từ nhỏ đi, rồi sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
“Xem ra kết hôn cũng không có tệ như trong tưởng tượng.”
Trần Cẩn Ngôn lầm bầm lầu bầu cảm thán, Quý Minh Vũ lập tức bắt được ý nghĩa chính trong lời nói, khom người thương lượng với vợ, tràn đầy hấp dẫn mở miệng:“Anh cũng cảm giác sâu sắc như thế, nếu không chúng ta cũng làm, so ấm áp phô trương rực rỡ với bọn họ, tức chết bọn họ.”
Nói đến còn tổn hại sức quyến rũ của bản thân, cũng sắp thành ba người, nhưng thân phận chồng chính thức còn không có được xác nhận, trong lòng Quý Minh Vũ sầu khổ không ai có thể hiểu được.
Cố tình người phụ nữ trong ngực vẫn còn cực khổ mang đứa bé của anh, đánh không được chửi không được, nảy sinh ác độc nghĩ đè lên giường trừng trị một bữa, nhưng khi nhìn cái bụng cô từ từ lớn dần, chút tâm tư không đứng đắn đã sớm nhịn xuống.
Trần Cẩn Ngôn cũng không có bị lời của anh mê hoặc, liếc mắt quan sát anh một lát, ghét bỏ mở miệng chất vấn: “Anh có tiền riêng?”
Phòng ốc, xe bao gồm công ty của Quý Minh Vũ, toàn bộ đều ghi tên Trần Cẩn Ngôn, mặc dù Trần Cẩn Ngôn lúc ấy không đồng ý, còn nói giỡn về sau ngộ nhỡ chia tay anh liền hai bàn tay trắng, nhưng là Quý Minh Vũ vẫn kiên trì ghi thành tên của cô, nói nếu như sau này dám đối với cô không tốt, đây chính là báo ứng của anh.
“Bảo mẫu mỗi tháng cũng phải trả tiền lương, anh đây vừa làm việc cho em còn phụ trách ấm giường, cũng nên yêu cầu phát tiền lương chứ.”
“Không biết xấu hổ.”
Trần Cẩn Ngôn xì một tiếng, đẩy hai tay anh ra, xoay người đi tới chòi nghỉ mát, Quý Minh Vũ vội vàng cẩn thận đuổi theo.
“Có mệt hay không? Chúng ta trở về đi, không phải mẹ nói hầm canh cho em sao.”
“Lão phu nhân này rốt cuộc khi nào thì đi chứ?” Trần Cẩn Ngôn bực chết, Trần Sở ở lại đã hơn mấy tháng rồi, chính là thúc giục thế nào cũng không về nước Mĩ, ngày ngày đổi phương pháp nấu canh cho cô uống..., bây giờ cô cứ thấy canh liền muốn nôn.
“Mẹ ở lại chỗ này thuận tiện có thể chăm sóc một chút cho em nha, để em ở nhà một mình anh cũng không yên lòng.”
“Bà ấy ở lại chỗ này chính là một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể nổ tung, không được, trước khi bọn tiểu Doãn về nước bà ấy phải về nước Mỹ.”
“Em đừng nghi ngờ lung tung, chuyện đều đã qua lâu như vậy, tiểu Doãn càng không để ý mấy chuyện ấy đâu.”
“Không được, nhưng em vẫn sợ.”
Kể từ khi mang thai tới nay tính tình Trần Cẩn Ngôn thay đổi rất nhiều, có thể là bởi vì làm mẹ, cô đối với rất nhiều chuyện đều có chút đa nghi thậm chí đối với chính mình cũng không tự tin, buổi tối Quý Minh Vũ xã giao đi về trễ, hoặc là trên người dính mùi của những người phụ nữ khác, mặc dù trên miệng cô nói không quan tâm, nhưng là Quý Minh Vũ vẫn có thể rõ ràng cảm thấy cô không vui.
Để trấn an phụ nữ có thai nóng nảy, anh cũng cố hết sức giảm bớt xã giao, buổi tối càng không dám về muộn.
Mặc dù vụ án Mộ Hoa đã qua mấy tháng, nhưng mà hiển nhiên là Trần Cẩn Ngôn vẫn còn lo lắng Trần Sở ở trong nước thêm một ngày, khả năng Doãn Vị phát hiện lại càng lớn.
Cô vẫn luôn coi Doãn Vị là em gái ruột mà thương yêu cưng chiều, không hy vọng con bé bởi vì người cha không trách nhiệm mà tổn thương một lần nữa. Còn có một nguyên nhân, cũng là vì mong muốn riêng của cô, không muốn mất đi người bạn tốt em gái ngoan Doãn Vị.
Mặc dù cô vẫn lừa con bé, nhưng không phải là cô cố ý, cô chỉ là muốn trợ giúp con bé mà thôi.
Những ý nghĩ cùng băn khoăn của Trần Cẩn Ngôn Quý Minh Vũ đều hiểu, có câu nói trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua được, chắc chắn sẽ có một ngày Doãn Vị biết, tổn thương đã gây ra, chọn cách trốn tránh vĩnh viễn sẽ không giải quyết được vấn đề.
Cho dù Trần Sở lập tức trở về nước Mĩ, bây giờ tin tức phát triển như vậy, Doãn Vị cũng có thể thấy bộ phim này, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hiểu tin tức Trần Sở, chuyện có liên quan tới Mộ Hoa này cũng không thể trở thành bí mật được chôn dấu.
“Chuyện này để cho anh xử lý là được rồi, bây giờ em hãy chuyên tâm ăn uống ngủ thoải mái là tốt rồi.”
Thật vất vả mới không ói đến mức quay cuồng trời đất nữa, Quý Minh Vũ cũng không thể cứ để cho cô suy nghĩ lung tung ảnh hưởng thân thể, còn ói một lần nữa thì anh sẽ đau lòng đến chết mất.
Có nói gì Trần Cẩn Ngôn cũng không yên tâm, mà Trần Sở cũng quyết tâm phải đợi đứa bé ra đời rồi mới tính tiếp, quan hệ mẹ con hai người họ rất vi diệu giống như đi trên lớp băng mỏng vậy, Quý Minh Vũ kẹp ở giữa, một là bà xã tương lai, một là mẹ vợ tương lai, cà hai người anh đều không đắc tội nổi, chỉ đành phải tìm Lâm An Bắc nghĩ cách.
Vốn quan hệ mẹ con hai người vẫn luôn như nước với lửa, thật vất vả bởi vì Trần Sở có đứa bé mà nhẫn nhịn nhau, nếu như lần này giải quyết không tốt, có thể sẽ khiến hai người họ lại một lần nữa lâm vào đóng băng, thậm chí so với trước kia càng ác liệt hơn.
Gần đây tâm tình An Nhiên đặc biệt tốt, bà ngày đêm mong mỏi cháu trai rốt cuộc kiếm được rồi. Lúc này kỳ vọng duy nhất của bà chính là Lâm An Bắc có thể cố gắng thêm một chút, sau tuần trăng mật mang thêm bảo bảo về nhà họ Lâm, thậm chí bà đã lập xong nội dung kế hoạch về công việc hàng ngày, chăm sóc con dâu, bố trí phòng trẻ.
Doãn Vị vừa bắt đầu còn lo lắng thời kỳ trăng mật mọi người sẽ nửa đường chạy ra quấy rối, kết quả bình tĩnh vô sự, mọi người thế nhưng cực kì ăn ý để cho bọn họ trải qua một thế giới hai người ngọt ngào khó quên, ngay cả Lâm An Bắc cũng lo sợ.
Một tháng du lịch trong chớp mắt, Doãn Vị được Lâm An Bắc ôm lấy đi ra khỏi sân bay, mà nhà họ Lâm đã sớm chuẩn bị để nghênh đón hai người xong.
Cả buổi tối, khóe miệng Doãn Vị luôn duy trì nụ cười ngọt ngào, Lâm An Hiểu quay qua cười cười thần bí, bắt Trần Trí Hiên trở về phòng tắm.
Cùi chỏ đụng Lâm An Bắc một cái, Doãn Vị dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe quay về phía anh nói: “ Nụ cười kia của chị anh là có ý gì vậy?”
“Làm gì có ý tứ gì? Chị ấy thuần túy là ghen tỵ em, bởi vì chị ấy còn chưa có trải qua trăng mật thôi.” Lâm An Bắc căn bản không có chú ý tới Lâm An hiểu, buổi tối lúc ăn cơm uống một chút rượu, bây giờ anh có chút nhức đầu, tựa vào trên vai Doãn Vị, trong hơi thở đều là hương thơm nhàn nhạt trên người cô, khiến người ta say mê đến buồn ngủ.
Bởi vì kinh ngạc, hai người Lâm An Hiểu và Đường Kình Vũ mặc dù ba ngày hai bữa lại gây gổ, nhưng là người sáng suốt đều biết rõ hai người này yêu nhau cỡ nào, gây gổ với nhau cũng chỉ là phương thức biểu đạt tình yêu của bọn họ mà thôi, hơn nữa lấy tài lực cùng địa vị của Đường Kình Vũ, không có khả năng ngay cả tuần trăng mật cũng không cho vợ mình chứ?
“Đây chính là lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung giá cao, cho nên chúng ta phải theo đúng như trình tự.”
Doãn Vị còn muốn hỏi nữa, đáng tiếc người đàn ông tựa vào người cô đã nhắm hai mắt lại.
Lâm An Bắc vì buồn ngủ nên tắm rửa, Doãn Vị bị An Nhiên lôi kéo nói chuyện phiếm, không biết làm sao trò chuyện một chút thì hàn huyên tới vấn đề đứa bé rồi.
“Chúng con tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa con cũng thích đứa bé, nhưng” Doãn Vị cũng rất khổ não, cô đã chuẩn bị tốt sau tuần trăng mật mang về bảo bảo, ai ngờ tới trời không cho người toại nguyện, ngược lại Lâm An Bắc ngày ngày la hét không vội, thích trải qua thế giới hai người.
“Không vội không vội, người trẻ tuổi nha, thêm hai năm thế giới hai người cũng được, chờ đến lúc các con muốn sinh rồi hãy nói.”
An Nhiên vốn là nghĩ nói bóng nói gió một cái, kết quả nhìn vẻ mặt con dâu buồn thiu, ngược lại tới an ủi còn bé. Mặc dù nội tâm của bà rất mong có thể sớm một chút bồng cháu, bởi vì bình thường cuộc sống của bà quá nhàm chán, con trai con gái đều lớn rồi, cũng có cuộc sống của mình, mà bà luôn muốn tìm chút niềm vui giết thời gian, cháu trai hình như là một lựa chọn tốt.
Chỉ là bà cũng đã trải qua thời tuổi trẻ, lại nói đứa bé là trời ban cho bảo bối, tất cả tùy duyên, không thể cưỡng cầu.
“Mẹ, ngươi nói xem chúng con vẫn luôn không có ngừa thai, nhưng”
“Đứa nhỏ ngốc, con đừng hù dọa mình, đầu tiên muốn có con phải buông lỏng tâm tình của mình, chúng ta cũng không có ép buộc con, áp lực quá lớn sẽ ảnh hưởng tới xác suất thụ thai. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ một giấc là tốt.”
Ngày hôm sau lúc lái xe ra cửa, Lâm An Bắc nhìn Doãn Vị vẫn buồn rầu, đùa nói chuyện với cô bộ dạng cũng thiếu hăng hái, đầu tựa vào trên cửa sổ xe, cúi đầu nghịch ngón tay của mình ngẩn người.
Lấy tay phải nắm tay cô, đặt ở khóe miệng hôn một cái, Lâm An Bắc hài hước mở miệng, “Người nào chọc phu nhân nhà họ Lâm chúng ta tức giận, nói nghe thử xem?”
Doãn Vị rút tay bị anh nắm về, cầm lấy tay phải của anh đặt ở bàn tay mình, ngón trỏ vẽ vẽ theo chỉ tay của anh, giống như đã cùng nhau trải qua chặng đường khá dài, đầu ngón tay trượt đến cổ tay, tại động mạch chủ tay phải, cô thậm chí có thể cảm nhận được huyết mạch mãnh liệt nhảy lên đầu ngón tay, đó là nhịp đập sinh mạng.
“Anh nói xem, em không thể sanh con thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi, anh sẽ không giống những thứ phim truyền hình thiếu não kia vì chuyện như vậy mà bỏ em, mặc dù một nửa tài sản của anh cũng không có bao nhiêu.”
Doãn Vị cũng không có cùng Lâm An Bắc cười giỡn, vẫn cúi đầu nói nhỏ:“Em thật sự muốn có con, làm sao mãi vẫn không có chứ?”
Lâm An Bắc trực tiếp dừng xe ở ven đường, khó hiểu tháo dây an toàn xoay người lại, lấy hai tay nâng gò má của Doãn Vị, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta sẽ có con, nhưng không phải hiện tại, anh biết rõ là em thích có con, nhưng là em có thể hay không tha thứ cho sự ích kỷ của anh một lần, thời gian bốn năm không có em, thật vất vả mơ ước mới thành sự thật, anh không muốn có một đứa bé quấy rầy cuộc sống của chúng ta, cho dù đó là con của anh, em hiểu chưa? Anh nghĩ muốn một khoảng thời gian thuộc về hai người chúng ta, chỉ thuộc về hai người chúng ta, giống như bốn năm trước vậy.”
Lâm An Bắc lần đầu tiên nghiêm túc một hơi nói nhiều lời như vậy, Doãn Vị chưa từng nghĩ tới anh đối với bốn năm trống vắng này để ý như thế, anh cũng chưa từng thể hiện ra một lần.
“Em.. em yêu anh nhưng là, anh biết, chúng ta vẫn không có ngừa thai, em luôn muốn sinh em bé thuộc về hai chúng ta, em vẫn đang mong đợi như vậy, em thậm chí đã từng suy nghĩ đứa bé nên lớn lên giống anh, hi vọng anh có thể mang theo con đi dạo, bơi lội, chơi bóng, thậm chí là lúc giận con đánh nó một trận, phạt con viết bản kiểm điểm nhưng tại sao vẫn không được chứ?”
Lâm An Bắc nâng mặt cô lên hôn một cái, đầu tựa vào trán cô, hai ngón tay cái lau nước mắt trào ra khóe mắt của cô, cảm nhận cô sợ hãi khóc không thành tiếng cùng với yêu say đắm nồng nàn, hưởng thụ phần hạnh phúc thuộc về riêng anh.
“Chẳng may là con gái thì sao, đánh con bé cũng thích khóc y như em một trận anh sẽ không chịu nổi.”
“Em muốn sinh con.” Vừa nức nở vừa cố chấp phản bác, thật giống như những lời này của Lâm An Bắc là kỳ thị cô không sanh được con trai vậy.
Lâm An Bắc yêu chết đôi mắt cố chấp của cô ấy rồi, không nhịn được cúi người cắn đôi môi hấp dẫn người, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, hấp thu ngọt ngào mỹ vị trong miệng cô.
Cho đến khi hai người sắp không thở nổi, Lâm An Bắc mới kết thúc nụ hôn tiêu chuẩn nóng bỏng, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, hít sâu nhẫn nhịn dục vọng bị sự ngọt ngào của cô khiêu khích.
“Lâm phu nhân, bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, đừng nói với anh là em trọng nam khinh nữ, anh vẫn thích con gái, tốt nhất là giống như em.”
“Giống như em thì không được, ngày ngày bị anh khi dễ, em nhất định muốn sinh con trai, về sau đi ra ngoài khi dễ con gái nhà người khác.”
“Ồ, mẹ chồng bụng dạ khó lường.”
“Nhưng mà, đầu tiên em phải có một đứa con trai, em thật sự suy nghĩ muốn con trai.” Doãn Vị lại nói về chuyện sanh con, tự mình làm mình rối rắm hết cả lên.
“Nếu muốn đứa bé, có phải em nên hấp dẫn người cống hiến là anh đây hay không? Nghe nói tâm tình đàn ông cũng sẽ ảnh hưởng chất lượng t*ng trùng.”
“Thật sao?”
Lâm An Bắc bỗng chốc lạnh người, xem ra là muốn đứa bé thật, chủ đề ngây thơ mà hai người bàn bạc lâu như vậy.”Thật, hôm nào thêm người giúp việc về nhà nấu cơm, chỉ cần em ăn cơm ngoan ngoãn theo sách dạy nấu ăn, trên người có thêm một chút thịt, chúng ta sẽ thảo luận lại vấn đề đứa bé này.”
“Chuyện đó có quan hệ gì với chuyện sanh con?”
“Có, em quá gầy, vì đứa bé khỏe mạnh của chúng ta, em hãy ngoan ngoãn ăn cơm là được rồi.” Lâm An Bắc khởi động xe lần nữa, nhìn Doãn Vị rối rắm ở cái vấn đề này, anh sợ nói quá nhiều chính anh không nhịn được nói cho cô biết sự thật, vốn chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, bồi bổ mấy tháng sẽ không có vấn đề, không nói cho cô biết chắc rằng cô còn phải đoán mò, đến lúc đó ngược lại biến khéo thành vụng, cho nên vội vàng dời đi đề tài.
“Yên tâm, thân thể em tuyệt đối không có vấn đề gì, dĩ nhiên, anh cũng rất khỏe mạnh, điểm này em có quyền lên tiếng nhất.”
“Anh là quá khỏe mạnh rồi.”
“Cho nên, tối nay chúng ta có thể nghiên cứu cái tư thế dễ dàng thụ thai kia một chút, em nghĩ thế nào?”
Trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua được, cho dù bản thân có quyền thế ngập trời, cho dù có nắm trong tay tất cả! Doãn Vị cuối cùng cũng như mọi người hy vọng, không phát hiện quan hệ Mộ Hoa và Trần Cẩn Ngôn, quý trọng người phụ nữ thân như chị em, còn có người đàn ông dùng hết sức đem cô bảo vệ bên dưới đôi cánh của mình.
Cuộc sống có được một người tri kỷ cũng đủ rồi, mà cô may mắn, có thể có được một người phụ nữ chân thành che chở, còn có người đàn ông cả đời bảo vệ!
Cô chưa bao giờ tin tưởng số mạng, lại cảm tạ vận mệnh cho cuộc sống không hoàn mỹ ban cho cô một gia đình hoàn mỹ.
--- ------oOo---- -----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook