Ý Tưởng Ham Muốn
-
Chương 47-2
“Em thấy trên TV nói công ty không phải đang xảy ra vấn đề gì đó sao? Tại sao anh không quan tâm một chút nào?”
“Chuyện đó chỉ là dùng tiền để quảng cáo thôi, hơn nữa, anh cũng không phải là ông chủ, anh mà phí tâm tư quản nhiều như vậy không bằng ở nhà tạo người.”
Doãn Vị đối với lời nói không biết xấu hổ của người nào đó liền im lặng, nếu tiếp tục khó tránh khỏi dẫn đến một màn “Chiến tranh”, dứt khoát đổi một đề tài tương đối an toàn: “Khi nào ba trở về vậy, các nhân vật cấp cao hơn nửa tháng nửa cũng sẽ tới phải không.”
“Còn mấy ngày nữa, gặp gỡ xong rồi còn phải đi quan sát các công xưởng nhà máy khác, ít nhất chắc phải hơn nửa tháng, à đúng rồi, em không định đi nấu cơm hả, đã mười một giờ rồi đó.”
“Lập tức đi ngay!”
Doãn Vị cảm thấy cô bây giờ đã trở thành người nội trợ thật rồi, mỗi ngày không chỉ phục vụ ở trên bàn cơm cho Đại Thiếu Gia này ăn no, ở nơi khác cũng giống như người hầu gái phục vụ anh “ăn no”, khụ khụ, ví dụ như trên giường!
Trong nhà, điện thoại vang lên lúc Doãn Vị đang rửa rau, nghĩ Lâm An Bắc đang ở nhà thì cứ để cho anh nhận, tay cô ướt rất phiền phức, nhưng chờ thật lâu, điện thoại vẫn không có ai nhận.
“Lâm An Bắc, nghe điện thoại.”
Không có động tĩnh, Doãn Vị không thể làm gì khác hơn là tắt bếp, lau tay sạch sẽ chạy ra ngoài, Lâm An Bắc không có ở đây, không biết có phải là lên lầu hay không, thấy điện thoại lại vang lên, vội vàng nghe máy!
“Alô.”
“Xin hỏi có phải là tiểu thư Doãn không, tôi là trợ lý của đạo diễn Mộ Hoa, ông ấy muốn hẹn cô buổi chiều gặp nhau một lần, có đồ vật quan trọng cần đưa cho cô, nói là về mẹ cô.”
Đối phương nói xong cũng cúp điện thoại, không lâu sau đó trên điện thoại di động của Doãn Vị nhận tin nhắn từ một số xa lạ gởi tới, nội dung là tên một trang trại nằm ở vùng ngoại thành.
“Ai gọi điện thoại vậy?”
Lâm An Bắc đi dép loẹt xoẹt từ trên lầu xuống, hai tay đút trong túi quần, một bộ dạng vừa tỉnh ngủ, tóc rối bù, áp khoác mỏng rộng thùng thình khoác lên người.
“Trợ lý của Mộ Hoa, hẹn em năm giờ chiều gặp mặt, nếu anh rảnh rỗi thì giúp em dọn dẹp chén đũa để ăn cơm, thấy em một mình làm nhiều việc cũng không áy náy, vẫn chạy đi ngủ say sưa.”
“A, điện thoại di động anh đang kêu, nghe điện thoại xong sẽ tới giúp em.”
Chuyện của Mộ Hoa tựa hồ không nhận được sự để ý của hai người rồi, Lâm An Bắc đứng giữa cầu thang nhanh chóng đi lên lầu, Doãn Vị khinh bỉ nhìn hành động lười biếng của anh, quay về phòng bếp làm việc.
“Toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị xong, cảnh sát Lý đã nhận được rồi.” Lưu Nham đứng ở phòng tiếp khách của sân bay người đến người đi, trong tay xách món quà đã chuẩn bị dành tặng cho đứa con sắp ra đời, còn có quà tặng chúc mừng người nào đó sắp trở thành mẹ, nóng lòng muốn trở về khiến anh xử lý mọi chuyện nhanh chóng trước khi vụ án kết thúc!
Lâm An Bắc cầm điện thoại di động đi lên lầu, thật sự là Doãn Vị đã hiểu lầm anh, anh căn bản không phải là lười biếng, ngược lại đặc biệt hưởng thụ thời gian cùng nhau nấu cơm với cô, mặc dù tác dụng của anh chỉ là giúp việc dọn và rửa bát đũa.
“Lúc nào thì đến?”
“Đi mười phút trước, lái xe tới đón chắc khoảng bốn giờ.”
“Buổi họp báo khi nào?”
“Một giờ chiều.”
“Biết, quà ra mắt con trai anh tôi đã cho người đưa đến, bắt đầu từ bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt chị dâu thôi.”
“Quà ra mắt của cậu đừng có doạ bà xã của tôi là tốt rồi, thôi, hai người cũng cố gắng lên.”
Lúc Lâm An Bắc đi tới phòng bếp thì điện thoại cũng ngắt, Doãn Vị chỉ nghe được một câu cuối cùng của anh “Lo lắng cho chính anh đi”. Vóc dáng nhỏ nhắn đứng trước quầy bếp bận rộn, nồi canh đặt trên bếp đã toả ra mùi thơm, cuối cùng lấy gừng, hành lá đã cắt nhỏ bỏ vào trong nồi và nêm gia vị, Doãn Vị tắt lửa, cẩn thận múc từng muỗng canh đổ vào trong bát.
“Nói chuyện với ai mà anh cười vui vẻ như vậy?”
Lâm An Bắc đặt điện thoại lên trên bàn cơm, rửa tay đi lấy bát đũa:“Anh có cười sao?”
“Có, nụ cười gọi là dối trá không biết xấu hổ.”
“À, không phải là Tân Minh sắp sinh con hay sao, anh chỉ là cùng người sắp làm ba thảo luận cái tư thế mà có thể dễ dàng thụ thai mà thôi, chủ đề có chiều sâu như vậy thế mà em lại nghĩ nó nông cạn sao!”
“Anh hoàn toàn thắng, Lâm tổng!”
“Thừa nhận!”
“Không khách khí.”
Một giờ chiều, buổi họp báo đạo diễn Mộ Hoa chính thức bắt đầu, ông ta sắc mặt tái nhợt đang còn mang bệnh tự mình đến buổi họp báo, hơn nữa đều trả lời tất cả câu hỏi của các phóng viên, bao gồm sự kiện con gái riêng gần đây lời đồn đãi bay tán loạn cùng lời đồn đãi hai ngày trước bị cảnh sát mang đi, trước sau ông ta đều có một thái độ tốt đẹp, toàn bộ quá trình đèn flash lóe lên không ngừng.
“Tôi nói rõ lại lần nữa, trước kia tôi cùng mẹ của cô bé có quen biết nhau, nhưng tác giả Doãn không phải là con gái của tôi, tôi đây chỉ cần một đứa con gái, con bé là kết tinh tình yêu của tôi và vợ, tôi rất yêu bà xã và con gái tôi, hơn nữa hi vọng hai người họ có thể có một cuộc sống như mong muốn, cho nên vẫn không công khai hình của họ, thế nhưng điều đó lại khiến cho có những người có ý đồ xấu lấy ra lăng xê bản thân, làm người trẻ tuổi muốn biểu hiện tôi có thể hiểu được, nhưng lại không thể tha thứ cho việc muốn lăng xê nổi tiếng mà gây hại tới người nhà của tôi.”
“Xin hỏi đạo diễn Mộ Hoa, người có ý đồ xấu trong lời của ông có phải là ám chỉ tiểu thư Doãn Vị tác giả nổi tiếng hay không?”
“Tôi và mẹ tiểu thư Doãn Vị là phu nhân Doãn Trĩ hơn hai mươi năm trước đúng là có quen biết, bà ấy cũng là một người dẫn chương trình mà tôi rất thích. Gần đây tôi cũng mới biết tin mẹ của cô ấy đã qua đời, làm bạn bè tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng làm trưởng bối tôi lại cảm thấy vô cùng đau lòng, phu nhân Doãn Trĩ là một người đặc biệt chính trực dũng cảm, tôi tin tưởng tiểu thư Doãn Vị chắc chắn là không phải cố ý làm như vậy, cũng hi vọng mọi người có thể tha thứ cho cô ấy lần này vô tâm mà gây ra sai lầm”
Lúc một giờ rưỡi, bởi vì thân thể không khoẻ mà Mộ Hoa bị trợ lý đưa đến bệnh viện, buổi họp báo cũng vội vã bị bỏ dở.
Mọi người vừa phê phán tác giả mượn chuyện con gái riêng lăng xê đồng thời lại một lần nữa đưa ánh mắt chăm chú đến bệnh tình Mộ Hoa, theo bác sĩ trưởng nói là do mệt nhọc quá độ, người đến bệnh viện thăm bệnh rất nhiều, tuy nhiên đều bị chặn ở lầu dưới, bởi vì bác sĩ nói bệnh tình đạo diễn Mộ Hoa cần tĩnh dưỡng, không thích hợp gặp khách.
“Đạo diễn, xe đã chuẩn bị tốt, chúng ta từ bãi đậu xe dưới tầng hầm đi ra ngoài, phóng viên đều ở đại sảnh bệnh viện.” Trợ lý đạo diễn Mộ Hoa đưa đầu ra ngoài cửa nhìn hành lang một chút, xác nhận không có ai bám theo, mới đóng cửa lại, nói với Mộ Hoa.
“Người phụ nữ kia thế nào rồi?”
“Đã tìm người xử lý, sẽ không bị người khác phát hiện.”
Trong tay hai người xách theo giỏ hoa quả cải trang thành người thăm bệnh, nghênh ngang rời bệnh viện, mà hai giờ chiều, Cục Công An ban bố Lệnh Truy Nã cả nước lại một lần nữa đem Mộ Hoa đẩy lên đỉnh sóng đầu gió!
“Chuyện đó chỉ là dùng tiền để quảng cáo thôi, hơn nữa, anh cũng không phải là ông chủ, anh mà phí tâm tư quản nhiều như vậy không bằng ở nhà tạo người.”
Doãn Vị đối với lời nói không biết xấu hổ của người nào đó liền im lặng, nếu tiếp tục khó tránh khỏi dẫn đến một màn “Chiến tranh”, dứt khoát đổi một đề tài tương đối an toàn: “Khi nào ba trở về vậy, các nhân vật cấp cao hơn nửa tháng nửa cũng sẽ tới phải không.”
“Còn mấy ngày nữa, gặp gỡ xong rồi còn phải đi quan sát các công xưởng nhà máy khác, ít nhất chắc phải hơn nửa tháng, à đúng rồi, em không định đi nấu cơm hả, đã mười một giờ rồi đó.”
“Lập tức đi ngay!”
Doãn Vị cảm thấy cô bây giờ đã trở thành người nội trợ thật rồi, mỗi ngày không chỉ phục vụ ở trên bàn cơm cho Đại Thiếu Gia này ăn no, ở nơi khác cũng giống như người hầu gái phục vụ anh “ăn no”, khụ khụ, ví dụ như trên giường!
Trong nhà, điện thoại vang lên lúc Doãn Vị đang rửa rau, nghĩ Lâm An Bắc đang ở nhà thì cứ để cho anh nhận, tay cô ướt rất phiền phức, nhưng chờ thật lâu, điện thoại vẫn không có ai nhận.
“Lâm An Bắc, nghe điện thoại.”
Không có động tĩnh, Doãn Vị không thể làm gì khác hơn là tắt bếp, lau tay sạch sẽ chạy ra ngoài, Lâm An Bắc không có ở đây, không biết có phải là lên lầu hay không, thấy điện thoại lại vang lên, vội vàng nghe máy!
“Alô.”
“Xin hỏi có phải là tiểu thư Doãn không, tôi là trợ lý của đạo diễn Mộ Hoa, ông ấy muốn hẹn cô buổi chiều gặp nhau một lần, có đồ vật quan trọng cần đưa cho cô, nói là về mẹ cô.”
Đối phương nói xong cũng cúp điện thoại, không lâu sau đó trên điện thoại di động của Doãn Vị nhận tin nhắn từ một số xa lạ gởi tới, nội dung là tên một trang trại nằm ở vùng ngoại thành.
“Ai gọi điện thoại vậy?”
Lâm An Bắc đi dép loẹt xoẹt từ trên lầu xuống, hai tay đút trong túi quần, một bộ dạng vừa tỉnh ngủ, tóc rối bù, áp khoác mỏng rộng thùng thình khoác lên người.
“Trợ lý của Mộ Hoa, hẹn em năm giờ chiều gặp mặt, nếu anh rảnh rỗi thì giúp em dọn dẹp chén đũa để ăn cơm, thấy em một mình làm nhiều việc cũng không áy náy, vẫn chạy đi ngủ say sưa.”
“A, điện thoại di động anh đang kêu, nghe điện thoại xong sẽ tới giúp em.”
Chuyện của Mộ Hoa tựa hồ không nhận được sự để ý của hai người rồi, Lâm An Bắc đứng giữa cầu thang nhanh chóng đi lên lầu, Doãn Vị khinh bỉ nhìn hành động lười biếng của anh, quay về phòng bếp làm việc.
“Toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị xong, cảnh sát Lý đã nhận được rồi.” Lưu Nham đứng ở phòng tiếp khách của sân bay người đến người đi, trong tay xách món quà đã chuẩn bị dành tặng cho đứa con sắp ra đời, còn có quà tặng chúc mừng người nào đó sắp trở thành mẹ, nóng lòng muốn trở về khiến anh xử lý mọi chuyện nhanh chóng trước khi vụ án kết thúc!
Lâm An Bắc cầm điện thoại di động đi lên lầu, thật sự là Doãn Vị đã hiểu lầm anh, anh căn bản không phải là lười biếng, ngược lại đặc biệt hưởng thụ thời gian cùng nhau nấu cơm với cô, mặc dù tác dụng của anh chỉ là giúp việc dọn và rửa bát đũa.
“Lúc nào thì đến?”
“Đi mười phút trước, lái xe tới đón chắc khoảng bốn giờ.”
“Buổi họp báo khi nào?”
“Một giờ chiều.”
“Biết, quà ra mắt con trai anh tôi đã cho người đưa đến, bắt đầu từ bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt chị dâu thôi.”
“Quà ra mắt của cậu đừng có doạ bà xã của tôi là tốt rồi, thôi, hai người cũng cố gắng lên.”
Lúc Lâm An Bắc đi tới phòng bếp thì điện thoại cũng ngắt, Doãn Vị chỉ nghe được một câu cuối cùng của anh “Lo lắng cho chính anh đi”. Vóc dáng nhỏ nhắn đứng trước quầy bếp bận rộn, nồi canh đặt trên bếp đã toả ra mùi thơm, cuối cùng lấy gừng, hành lá đã cắt nhỏ bỏ vào trong nồi và nêm gia vị, Doãn Vị tắt lửa, cẩn thận múc từng muỗng canh đổ vào trong bát.
“Nói chuyện với ai mà anh cười vui vẻ như vậy?”
Lâm An Bắc đặt điện thoại lên trên bàn cơm, rửa tay đi lấy bát đũa:“Anh có cười sao?”
“Có, nụ cười gọi là dối trá không biết xấu hổ.”
“À, không phải là Tân Minh sắp sinh con hay sao, anh chỉ là cùng người sắp làm ba thảo luận cái tư thế mà có thể dễ dàng thụ thai mà thôi, chủ đề có chiều sâu như vậy thế mà em lại nghĩ nó nông cạn sao!”
“Anh hoàn toàn thắng, Lâm tổng!”
“Thừa nhận!”
“Không khách khí.”
Một giờ chiều, buổi họp báo đạo diễn Mộ Hoa chính thức bắt đầu, ông ta sắc mặt tái nhợt đang còn mang bệnh tự mình đến buổi họp báo, hơn nữa đều trả lời tất cả câu hỏi của các phóng viên, bao gồm sự kiện con gái riêng gần đây lời đồn đãi bay tán loạn cùng lời đồn đãi hai ngày trước bị cảnh sát mang đi, trước sau ông ta đều có một thái độ tốt đẹp, toàn bộ quá trình đèn flash lóe lên không ngừng.
“Tôi nói rõ lại lần nữa, trước kia tôi cùng mẹ của cô bé có quen biết nhau, nhưng tác giả Doãn không phải là con gái của tôi, tôi đây chỉ cần một đứa con gái, con bé là kết tinh tình yêu của tôi và vợ, tôi rất yêu bà xã và con gái tôi, hơn nữa hi vọng hai người họ có thể có một cuộc sống như mong muốn, cho nên vẫn không công khai hình của họ, thế nhưng điều đó lại khiến cho có những người có ý đồ xấu lấy ra lăng xê bản thân, làm người trẻ tuổi muốn biểu hiện tôi có thể hiểu được, nhưng lại không thể tha thứ cho việc muốn lăng xê nổi tiếng mà gây hại tới người nhà của tôi.”
“Xin hỏi đạo diễn Mộ Hoa, người có ý đồ xấu trong lời của ông có phải là ám chỉ tiểu thư Doãn Vị tác giả nổi tiếng hay không?”
“Tôi và mẹ tiểu thư Doãn Vị là phu nhân Doãn Trĩ hơn hai mươi năm trước đúng là có quen biết, bà ấy cũng là một người dẫn chương trình mà tôi rất thích. Gần đây tôi cũng mới biết tin mẹ của cô ấy đã qua đời, làm bạn bè tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng làm trưởng bối tôi lại cảm thấy vô cùng đau lòng, phu nhân Doãn Trĩ là một người đặc biệt chính trực dũng cảm, tôi tin tưởng tiểu thư Doãn Vị chắc chắn là không phải cố ý làm như vậy, cũng hi vọng mọi người có thể tha thứ cho cô ấy lần này vô tâm mà gây ra sai lầm”
Lúc một giờ rưỡi, bởi vì thân thể không khoẻ mà Mộ Hoa bị trợ lý đưa đến bệnh viện, buổi họp báo cũng vội vã bị bỏ dở.
Mọi người vừa phê phán tác giả mượn chuyện con gái riêng lăng xê đồng thời lại một lần nữa đưa ánh mắt chăm chú đến bệnh tình Mộ Hoa, theo bác sĩ trưởng nói là do mệt nhọc quá độ, người đến bệnh viện thăm bệnh rất nhiều, tuy nhiên đều bị chặn ở lầu dưới, bởi vì bác sĩ nói bệnh tình đạo diễn Mộ Hoa cần tĩnh dưỡng, không thích hợp gặp khách.
“Đạo diễn, xe đã chuẩn bị tốt, chúng ta từ bãi đậu xe dưới tầng hầm đi ra ngoài, phóng viên đều ở đại sảnh bệnh viện.” Trợ lý đạo diễn Mộ Hoa đưa đầu ra ngoài cửa nhìn hành lang một chút, xác nhận không có ai bám theo, mới đóng cửa lại, nói với Mộ Hoa.
“Người phụ nữ kia thế nào rồi?”
“Đã tìm người xử lý, sẽ không bị người khác phát hiện.”
Trong tay hai người xách theo giỏ hoa quả cải trang thành người thăm bệnh, nghênh ngang rời bệnh viện, mà hai giờ chiều, Cục Công An ban bố Lệnh Truy Nã cả nước lại một lần nữa đem Mộ Hoa đẩy lên đỉnh sóng đầu gió!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook