Ý Tưởng Ham Muốn
-
Chương 32
Lúc Duẫn Vị mở cửa ra thì Lâm An Bắc vẫn chưa về, trong phòng tối mịt, ngay cả đèn đường cũng bị rèm cửa nặng nề che khuất, không để lọt một tia sáng nào vào trong.
Nắm chặt thẻ ra vào trong tay, cô đứng trước cửa thay giày ra, lặng yên thất thần trong bóng tối một hồi sau Duẫn Vị mới mò mẫm đi vào phòng ngủ.
Nhưng khi vừa mới mở cửa phòng, ánh đèn sáng choang bên trong hắt ra, ánh sáng lung linh bao trùm lên Duẫn Vị. Cô ngơ ngác đứng trước cửa phòng, nhìn người đàn ông đang say giấc trên giường, còn có bé gái nằm trên hõm vai anh đang nút ngón tay, chân thì gác lên ngực anh, tướng ngủ cực kì khí phách.
Mới vừa rồi Duẫn Vị còn cảm thấy cô đơn trống vắng nhưng giờ đây trái tim cô trở nên vui vẻ hân hoan, tạm thời quên mất những phiền muộn trong lòng. Cô rón rén đi đến cạnh giường, cúi người nhìn say đắm người đàn ông duy nhất trong tim mình và cô nguyện sẽ yêu thương cả đời này, khóe môi cô dần nở nụ cười, cho đến khi nụ cười hạnh phúc ấy lan khắp cả gương mặt.
Bóng mờ chiếu lên gương mặt khôi ngô của Lâm An Bắc, lông mi dài khẽ động, người đang ngủ kia đã không còn vẻ ngoan độc mưu mô lúc làm việc thường ngày, cũng không còn vẻ mặt cười cợt như lúc mới gặp gỡ, tất cả những ngụy trang đều đã tháo gỡ, anh hệt như một đứa trẻ vừa mới chào đời, mọi thứ đều thật ngây thơ hoàn mỹ.
Duẫn Vị đưa tay phải ra như bị mê hoặc, muốn chạm đến người đàn ông như thần tiên ấy, ngay lúc gần chạm tới trán của anh thì cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, ngay lúc Duẫn Vị còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã bị kéo mạnh xuống, toàn thân rơi vào lồng ngực săn chắc của anh.
“Trở về lúc nào vậy?”
Sau lưng Duẫn Vị bị cánh tay anh ép chặt cô vào lòng mình, hai mắt mở to nhìn bé con bên cạnh chép chép miệng miệng nhỏ nhắn, hai hàng lông này trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, cô vội nín thở, sợ con bé đột nhiên tỉnh lại òa khóc.
Nhưng hiển nhiên Lâm An Bắc không băn khoăn nhiều như vậy, người đẹp đang nằm trong lòng nên anh đã sớm quên mất người cùng ngủ trên giường với mình từ lâu. Bàn tay mang theo nhiệt độ nóng rực dọc theo cột sống cô mà chuyển động dọc xuống, đến bên vòng eo mềm mại lưu luyến vuốt ve không ngừng, hô hấp nóng rực và dồn dập của anh phả lên gáy Duẫn Vị, cơ thể cô cũng theo động tác của anh mà nóng bừng lên khó nhịn.
Duẫn Vị vươn tay nắm lại bàn tay đang tiếp tục đi xuống của Lâm An Bắc, hai mắt nhàn nhạt hơi nước đầy hàm ý cứ nhìn anh chăm chăm, cô khẽ lắc đầu, anh đã sớm nảy ý xấu với cô nên dưới ánh mắt ấy của cô anh nào dừng được, bàn tay cố ý đi xuống dưới, càn rỡ hai bên mông ngạo nghễ của cô.
“Tiểu Bạch.”
Duẫn Vị không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, nếu không tên này chắc chắn không chịu dừng lại. Lâm An Bắc đang chôn mặt trên gáy cô đành ngẩng đầu lên, ảo não liếc nhìn Hàn Tiểu Bạch bên cạnh đang ngủ đến ngon lành, anh ai oán liếc nhìn Duẫn Vị, dưới ánh mắt trêu ghẹo của cô rên hừ một tiếng, bất mãn lật người nằm ngay đơ trên giường, trong lòng anh hận chết tên Hàn Địch nói không giữ lời, nói chín giờ sao?
May mà hai chân bị đè của Hàn Tiểu Bạch sau khi được buông ra, con bé chỉ huơ huơ bàn tay nhỏ vài cái, nắm lấy vạt áo trên bụng rồi im lặng, không bị thức giấc.
Bởi vì sợ Hàn Tiểu Bạch ngã xuống giường nên Lâm An Bắc đặt bé ở giữa giường, thế nên lúc này Duẫn Vị bị anh ôm vào trong lòng chỉ có thể nghiêng người nằm trước ngực anh, nếu không hai người đều sẽ té xuống.
Trước mặt là người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, phía sau thì là mép giường, Duẫn Vị áy náy nhìn Lâm An Bắc, ghé vào tai anh nhỏ giọng thương lượng, “Hay là em ra phòng khách ngủ nha?”
“Không được.” Lâm An Bắc quả quyết cự tuyệt như trong dự liệu, không có dấu hiệu thương lượng.
“Nhưng Tiểu Bạch đang ngủ ở đây mà.” Hàn Tiểu Bạch bị cảm hai ngày nay, đếm nào cũng khóc, khóc đến tâm can Duẫn Vị giằn xé, vất vả lắm tối nay con bé mới ngủ được, động đậy nữa cô chỉ sợ con bé lại bắt đầu khóc.
Lâm An Bắc cũng không biết làm sao, đối với đứa bé không thể nói chuyện này anh thật bế tắc, anh quay đầu lại nhìn Duẫn Vị, trong đôi mắt lóng lánh tia sáng kỳ dị, “Anh có một cách.” Đang lúc Duẫn Vị nghi ngờ thì tay anh dùng lực kéo cả người cô nằm lên anh, “Chồng lên mà ngủ.”
Duẫn Vị mãnh liệt cảm nhận được biến hóa đặc sắc phía dưới của ai kia, hai mắt cô mở to nhìn anh không thể tin được, làm sao mà anh có thể chống cái vật thô cứng ấy vào bụng cô, nhiệt độ nóng phừng phừng cứ tỏa ra như muốn giết người, lan tỏa khắp vùng bụng của cô.
“Lâm An Bắc, anh cái đồ sắc lang.”
“Không muốn làm thì đừng có khiêu khích anh, đi ngủ đi ngủ, mệt chết rồi.”
Lâm An Bắc đưa tay tắt đèn, trong phòng thoáng chốc trở nên tối om, Duẫn Vị cũng cảm thấy cả người mệt mỏi, nhắm mắt chấp nhận tư thế ngủ kì quái, chỉ là cô hoài nghi làm sao hai người có thể ngủ được đây.
Quả nhiên, cô đã nói cái tên này không có thành thật như vậy đâu.
“Lâm An Bắc, tay anh đang mò đi đâu vậy hả?”
“Khu vực cá nhân.”
“Ưm” Bởi vì ngón tay càn rỡ của Lâm An Bắc mà Duẫn Vị chợt kêu thành tiếng, bàn tay cô đang bắt lấy tay của anh cũng dần vô lực, đung đưa theo động tác của anh, cuối cùng lại thành Lâm An Bắc nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô mon men đi xuống.
Đầu ngón tay vừa chạm đến đùi trong, rốt cuộc Duẫn Vị mới tỉnh táo lại biết Lâm An Bắc muốn làm gì, cánh tay yếu ớt không như cô mong muốn, giọng tức giận trong đêm tối nhìn chằm chằm Lâm An Bắc, “Lâm An Bắc, anh là tên khốn kiếp, mau buông tay ra!”
“Xuỵt, em sao lại lớn tiếng như vậy, đánh thức Tiểu Bạch bây giờ.”
Duẫn Vị im lặng, tên này sao da mặt lại dày như vậy, lần nào cũng không có biện pháp tóm được anh, trong đêm tối hai người trình diễn màn giằng co hiếm có. Bởi vì cô đang xấu hổ còn có Hàn Tiểu Bạch bên cạnh đang quay sang hướng bên này, Duẫn Vị nhỏ giọng xuống, mang theo chút run run dịu dàng và van xin nịnh hót, “An Bắc, Tiểu Bạch đang ở đây, không được…”
“Không được cái gì? Không ngủ được chẳng lẽ ngươi muốn à?”
“Lâm An Bắc, anh dám chọc giận em nữa xem.”
Nhưng trời sinh thể lực nam và nữ đã khác biệt, huống chi là Lâm An Bắc đau ốm mà còn có thể làm cả đêm. Khi đầu ngón tay cô bị ấm áp bao vây, từng đợt sóng ào tới, bao bọc xâm lấn dị vật, Duẫn Vị không nhịn được ngâm ra tiếng.
Nghĩ đến đó là ngón tay của mình trong thân thể của chính mình tìm tòi, cả người Duẫn Vị càng thêm nhạy cảm, toàn thân căng thẳng muốn rút ra nhưng cổ tay lại bị Lâm An Bắc nắm không thể động đậy, hơn nữa anh còn xấu xa xem ngón tay như chính mình đồng loạt tấn công.
Duẫn Vị có thể rõ ràng cảm nhận được khi tiến vào là đột phá vào bao vây đầy khó khăn, khi thối lui thì như trận đấu sống còn, lối đi bên trong như phát ra tín hiệu ngăn cản vật lạ tiến vào đồng thời ngăn cản vật lạ đi ra.
Động tác ngón tay phía dưới càng lúc càng nhanh, cả người Duẫn Vị như một đống bùn nhão nằm trên Lâm An Bắc, ngay cả sức lực giãy giụa cuối cùng cũng không còn, ngón tay bị động vận động theo anh, âm thanh dâm mỹ bên tai trong đêm yên tĩnh như bụi cây anh túc gây nghiện, nụ hoa chớm nở!
Lâm An Bắc không làm gì nữa, ngón tay Duẫn Vị dừng lại trong thân thể, cẩm nhận cảm giác toàn thân bị bao vây, vệt thấm ướt giữa hai chân cũng khiến người ta có cảm giác khác thường, đó là chứng cứ để lại sau cơn động tình. Cho đến khi một ngón tay khác tiến vào, chạm đến điểm đó, hơi đâm vào trong, cở thể đang nâng cao của Duẫn Vị đang mơ màng, toàn thân cứng ngắc ở giữa không trung trong một giây sau đó như nặng nề rơi xuống.
Một luồng chất lỏng nóng rực như tia nước nhỏ theo ngón tay uốn lượn quanh co, làm ướt bên hông áo ngủ của Lâm An Bắc.
Lâm An Bắc cười khẽ, Duẫn Vị mắc cỡ nắm tay lại đánh tới lồng ngực đang run lên vì cười của anh, miệng vội vàng la lên như muốn che giấu cảm giác ngượng ngùng đang trào dâng, “Còn cười này, còn cười này, khốn kiếp, đều tại anh!”
Nắm chặt thẻ ra vào trong tay, cô đứng trước cửa thay giày ra, lặng yên thất thần trong bóng tối một hồi sau Duẫn Vị mới mò mẫm đi vào phòng ngủ.
Nhưng khi vừa mới mở cửa phòng, ánh đèn sáng choang bên trong hắt ra, ánh sáng lung linh bao trùm lên Duẫn Vị. Cô ngơ ngác đứng trước cửa phòng, nhìn người đàn ông đang say giấc trên giường, còn có bé gái nằm trên hõm vai anh đang nút ngón tay, chân thì gác lên ngực anh, tướng ngủ cực kì khí phách.
Mới vừa rồi Duẫn Vị còn cảm thấy cô đơn trống vắng nhưng giờ đây trái tim cô trở nên vui vẻ hân hoan, tạm thời quên mất những phiền muộn trong lòng. Cô rón rén đi đến cạnh giường, cúi người nhìn say đắm người đàn ông duy nhất trong tim mình và cô nguyện sẽ yêu thương cả đời này, khóe môi cô dần nở nụ cười, cho đến khi nụ cười hạnh phúc ấy lan khắp cả gương mặt.
Bóng mờ chiếu lên gương mặt khôi ngô của Lâm An Bắc, lông mi dài khẽ động, người đang ngủ kia đã không còn vẻ ngoan độc mưu mô lúc làm việc thường ngày, cũng không còn vẻ mặt cười cợt như lúc mới gặp gỡ, tất cả những ngụy trang đều đã tháo gỡ, anh hệt như một đứa trẻ vừa mới chào đời, mọi thứ đều thật ngây thơ hoàn mỹ.
Duẫn Vị đưa tay phải ra như bị mê hoặc, muốn chạm đến người đàn ông như thần tiên ấy, ngay lúc gần chạm tới trán của anh thì cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, ngay lúc Duẫn Vị còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã bị kéo mạnh xuống, toàn thân rơi vào lồng ngực săn chắc của anh.
“Trở về lúc nào vậy?”
Sau lưng Duẫn Vị bị cánh tay anh ép chặt cô vào lòng mình, hai mắt mở to nhìn bé con bên cạnh chép chép miệng miệng nhỏ nhắn, hai hàng lông này trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, cô vội nín thở, sợ con bé đột nhiên tỉnh lại òa khóc.
Nhưng hiển nhiên Lâm An Bắc không băn khoăn nhiều như vậy, người đẹp đang nằm trong lòng nên anh đã sớm quên mất người cùng ngủ trên giường với mình từ lâu. Bàn tay mang theo nhiệt độ nóng rực dọc theo cột sống cô mà chuyển động dọc xuống, đến bên vòng eo mềm mại lưu luyến vuốt ve không ngừng, hô hấp nóng rực và dồn dập của anh phả lên gáy Duẫn Vị, cơ thể cô cũng theo động tác của anh mà nóng bừng lên khó nhịn.
Duẫn Vị vươn tay nắm lại bàn tay đang tiếp tục đi xuống của Lâm An Bắc, hai mắt nhàn nhạt hơi nước đầy hàm ý cứ nhìn anh chăm chăm, cô khẽ lắc đầu, anh đã sớm nảy ý xấu với cô nên dưới ánh mắt ấy của cô anh nào dừng được, bàn tay cố ý đi xuống dưới, càn rỡ hai bên mông ngạo nghễ của cô.
“Tiểu Bạch.”
Duẫn Vị không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, nếu không tên này chắc chắn không chịu dừng lại. Lâm An Bắc đang chôn mặt trên gáy cô đành ngẩng đầu lên, ảo não liếc nhìn Hàn Tiểu Bạch bên cạnh đang ngủ đến ngon lành, anh ai oán liếc nhìn Duẫn Vị, dưới ánh mắt trêu ghẹo của cô rên hừ một tiếng, bất mãn lật người nằm ngay đơ trên giường, trong lòng anh hận chết tên Hàn Địch nói không giữ lời, nói chín giờ sao?
May mà hai chân bị đè của Hàn Tiểu Bạch sau khi được buông ra, con bé chỉ huơ huơ bàn tay nhỏ vài cái, nắm lấy vạt áo trên bụng rồi im lặng, không bị thức giấc.
Bởi vì sợ Hàn Tiểu Bạch ngã xuống giường nên Lâm An Bắc đặt bé ở giữa giường, thế nên lúc này Duẫn Vị bị anh ôm vào trong lòng chỉ có thể nghiêng người nằm trước ngực anh, nếu không hai người đều sẽ té xuống.
Trước mặt là người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, phía sau thì là mép giường, Duẫn Vị áy náy nhìn Lâm An Bắc, ghé vào tai anh nhỏ giọng thương lượng, “Hay là em ra phòng khách ngủ nha?”
“Không được.” Lâm An Bắc quả quyết cự tuyệt như trong dự liệu, không có dấu hiệu thương lượng.
“Nhưng Tiểu Bạch đang ngủ ở đây mà.” Hàn Tiểu Bạch bị cảm hai ngày nay, đếm nào cũng khóc, khóc đến tâm can Duẫn Vị giằn xé, vất vả lắm tối nay con bé mới ngủ được, động đậy nữa cô chỉ sợ con bé lại bắt đầu khóc.
Lâm An Bắc cũng không biết làm sao, đối với đứa bé không thể nói chuyện này anh thật bế tắc, anh quay đầu lại nhìn Duẫn Vị, trong đôi mắt lóng lánh tia sáng kỳ dị, “Anh có một cách.” Đang lúc Duẫn Vị nghi ngờ thì tay anh dùng lực kéo cả người cô nằm lên anh, “Chồng lên mà ngủ.”
Duẫn Vị mãnh liệt cảm nhận được biến hóa đặc sắc phía dưới của ai kia, hai mắt cô mở to nhìn anh không thể tin được, làm sao mà anh có thể chống cái vật thô cứng ấy vào bụng cô, nhiệt độ nóng phừng phừng cứ tỏa ra như muốn giết người, lan tỏa khắp vùng bụng của cô.
“Lâm An Bắc, anh cái đồ sắc lang.”
“Không muốn làm thì đừng có khiêu khích anh, đi ngủ đi ngủ, mệt chết rồi.”
Lâm An Bắc đưa tay tắt đèn, trong phòng thoáng chốc trở nên tối om, Duẫn Vị cũng cảm thấy cả người mệt mỏi, nhắm mắt chấp nhận tư thế ngủ kì quái, chỉ là cô hoài nghi làm sao hai người có thể ngủ được đây.
Quả nhiên, cô đã nói cái tên này không có thành thật như vậy đâu.
“Lâm An Bắc, tay anh đang mò đi đâu vậy hả?”
“Khu vực cá nhân.”
“Ưm” Bởi vì ngón tay càn rỡ của Lâm An Bắc mà Duẫn Vị chợt kêu thành tiếng, bàn tay cô đang bắt lấy tay của anh cũng dần vô lực, đung đưa theo động tác của anh, cuối cùng lại thành Lâm An Bắc nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô mon men đi xuống.
Đầu ngón tay vừa chạm đến đùi trong, rốt cuộc Duẫn Vị mới tỉnh táo lại biết Lâm An Bắc muốn làm gì, cánh tay yếu ớt không như cô mong muốn, giọng tức giận trong đêm tối nhìn chằm chằm Lâm An Bắc, “Lâm An Bắc, anh là tên khốn kiếp, mau buông tay ra!”
“Xuỵt, em sao lại lớn tiếng như vậy, đánh thức Tiểu Bạch bây giờ.”
Duẫn Vị im lặng, tên này sao da mặt lại dày như vậy, lần nào cũng không có biện pháp tóm được anh, trong đêm tối hai người trình diễn màn giằng co hiếm có. Bởi vì cô đang xấu hổ còn có Hàn Tiểu Bạch bên cạnh đang quay sang hướng bên này, Duẫn Vị nhỏ giọng xuống, mang theo chút run run dịu dàng và van xin nịnh hót, “An Bắc, Tiểu Bạch đang ở đây, không được…”
“Không được cái gì? Không ngủ được chẳng lẽ ngươi muốn à?”
“Lâm An Bắc, anh dám chọc giận em nữa xem.”
Nhưng trời sinh thể lực nam và nữ đã khác biệt, huống chi là Lâm An Bắc đau ốm mà còn có thể làm cả đêm. Khi đầu ngón tay cô bị ấm áp bao vây, từng đợt sóng ào tới, bao bọc xâm lấn dị vật, Duẫn Vị không nhịn được ngâm ra tiếng.
Nghĩ đến đó là ngón tay của mình trong thân thể của chính mình tìm tòi, cả người Duẫn Vị càng thêm nhạy cảm, toàn thân căng thẳng muốn rút ra nhưng cổ tay lại bị Lâm An Bắc nắm không thể động đậy, hơn nữa anh còn xấu xa xem ngón tay như chính mình đồng loạt tấn công.
Duẫn Vị có thể rõ ràng cảm nhận được khi tiến vào là đột phá vào bao vây đầy khó khăn, khi thối lui thì như trận đấu sống còn, lối đi bên trong như phát ra tín hiệu ngăn cản vật lạ tiến vào đồng thời ngăn cản vật lạ đi ra.
Động tác ngón tay phía dưới càng lúc càng nhanh, cả người Duẫn Vị như một đống bùn nhão nằm trên Lâm An Bắc, ngay cả sức lực giãy giụa cuối cùng cũng không còn, ngón tay bị động vận động theo anh, âm thanh dâm mỹ bên tai trong đêm yên tĩnh như bụi cây anh túc gây nghiện, nụ hoa chớm nở!
Lâm An Bắc không làm gì nữa, ngón tay Duẫn Vị dừng lại trong thân thể, cẩm nhận cảm giác toàn thân bị bao vây, vệt thấm ướt giữa hai chân cũng khiến người ta có cảm giác khác thường, đó là chứng cứ để lại sau cơn động tình. Cho đến khi một ngón tay khác tiến vào, chạm đến điểm đó, hơi đâm vào trong, cở thể đang nâng cao của Duẫn Vị đang mơ màng, toàn thân cứng ngắc ở giữa không trung trong một giây sau đó như nặng nề rơi xuống.
Một luồng chất lỏng nóng rực như tia nước nhỏ theo ngón tay uốn lượn quanh co, làm ướt bên hông áo ngủ của Lâm An Bắc.
Lâm An Bắc cười khẽ, Duẫn Vị mắc cỡ nắm tay lại đánh tới lồng ngực đang run lên vì cười của anh, miệng vội vàng la lên như muốn che giấu cảm giác ngượng ngùng đang trào dâng, “Còn cười này, còn cười này, khốn kiếp, đều tại anh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook