Buổi lễ quốc tế mỗi năm tổ chức một lần nên phải vô cùng linh đình và long trọng, bởi vì kịch bản ‘Mặt trời tháng mười hai’ của Duẫn Vị rất có khả năng đoạt giải biên kịch xuất sắc nhất, mà đây lại là lần đầu tiên cô xuất hiện trước công chúng, tự nhiên cô sẽ được xuất hiện trên nhiều trang báo.

Mộ Hoa dẫn đầu một đoàn diễn viên đến dự buổi lễ, khách khứa đang trong phòng nghỉ ngơi, mọi người thân thiện thảo luận về tin tức bộ phim tiếp theo, Mộ Hoa cũng bị một đám diễn viên vây quanh hỏi này hỏi kia, một mình Duẫn Vị ngồi yên lặng trong góc nghịch điện thoại, thỉnh thoảng sẽ có vài người tụ lại tới đây nói chuyện phiếm với cô, nhưng khi thấy cô chẳng mấy hứng thú thì nói khách sáo mấy câu rồi ngượng ngùng rời đi, Duẫn Vị cũng rơi vào im lặng.

Buổi lễ trao giải rất thành công, như trong dự liệu, ‘Mặt trời tháng mười hai’ đoạt hai giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Biên kịch xuất sắc nhất trong bảy hạng mục giải thưởng lớn, có thể nói là một đêm thắng lớn.

Khi rời khỏi buổi lễ, không nghi ngờ gì, ai cũng bị từng nhóm từng nhóm phóng viên oanh tạc liên tiếp, Duẫn Vị không quen đối mặt với ống kính nên đã nhờ nhân viên sắp đặt rời khỏi buổi lễ từ sớm, mà đối với những tin tức như vũ bão cô cũng không có thời gian quan tâm bởi vì Hàn Tiêu đã tìm thấy Bạch Tiểu Vũ.

Hàn Tiêu chỉ ném Hàn Tiểu Bạch cho Duẫn Vị nhờ cô chăm giúp vài ngày, sau đó người thì biến mất, ngay cả gặp mặt chính thức Bạch Tiểu Vũ Duẫn Vị cũng chưa được gặp, chỉ nghe nói là tình trạng của cô ấy không tốt lắm.

Sở Khuynh Thành nhìn đứa bé ngồi dưới sàn đang gắng sức kéo chiếc áo khoác vắt trên ghế của cô, còn cầm lấy vạt áo nhét vào miệng ngậm, hai bên thái dương cô giần giật, thật muốn nhảy lên cắn chết tên đầu sỏ gây nên.

Trong lòng trấn tĩnh thật lâu, cô mới chậm rãi đứng lên, đúng nghĩa từng bước một đi qua, cô đã bỏ qua việc cứu rỗi số mệnh của chiếc áo kia, vừa mới mấy phút không chú ý, nha đầu này đã đổi mục tiêu.

Dù sao con bé cầm cái gì cũng cho vào miệng ngậm, đe dọa hung hăng thế nào con bé cũng ngước đầu lên cười toe toét!

Bế Hàn Tiểu Bạch tới ngồi trên ghế sa lon, Sở Khuynh Thành cúi xuống trước mặt bé, bộ dáng giống như một cô giáo dịu dàng kiên nhẫn chuẩn bị giảng đạo lý sự tình cho con bé nghe, “Cục cưng, cái này không thể ngậm trong miệng được, con ngoan ngoãn nghe lời rồi đợi lát nữa cô mua kẹo cho con ăn được không?”

Duẫn Vị đang ôm một chồng tài liệu đi vào, vừa mở cửa đã nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Sở Khuynh Thành, mà tiểu nha đầu đối diện chỉ biết đưa tay kéo bừa tóc bên tai của chị ấy chơi đùa, mà chị ấy vẫn tiếp tục ân cần dụ dỗ, Duẫn Vị không nhịn được, không nể tình bật cười lớn.

Sở Khuynh Thành hơi lúng túng đứng dậy, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh xoay người trở về chỗ ngồi, Duẫn Vị đặt tài liệu trước mặt chị ấy, nụ cười trên mặt sắp không nén được nữa.

“Chị Sở, tài liệu đều ở đây, quản lý bảo chị nếu dư thì đưa lại cho anh ấy.”

“Cho em nghỉ đó, mau mau đem người đi dùm chị, bão tố chưa qua thì không cho đi làm, một đám phóng viên chặn dưới lầu, định không để cho người khác sống hay sao chứ.”

Sở Khuynh Thành nghĩ tới cảnh tượng sáng sớm đi làm thì một đám người tuôn ra vây quanh, bây giờ nghĩ đến thôi đã thấy sợ, công ty bọn họ có một vị đại thần lâu như vậy mà mãi cô chẳng phát hiện, cho nên vào lúc Duẫn Vị gọi điện thoại xin nghỉ phép, cô rất muốn phê chuẩn, nhưng nghĩ đến hội nghị hôm nay, đành phải cắn răng không xét duyệt.

Kết quả là như thế, toàn bộ phóng viên chặn dưới lầu, an ninh không dám lơ là một chút nào, bằng không mấy tên phóng viên này còn trơn hơn cá trạch, hơi không chú ý liền lập tức len vào.

“Thật à? Vậy bây giờ em đi được thật hả?”

“Đi mau đi mau, tiền bồi thường quần áo thì chị sẽ tìm tổng giám đốc Lâm nhà em.”

Duẫn Vị vui mừng bế Hàn Tiểu Bạch ra ngoài thu dọn đồ đạc, Lâm An Bắc và Hàn Địch sóng vai đi ra từ phòng họp, Tư Tuấn Tiêu chậm hơn hai người họ một bước, ba người không biết đang thần bí thảo luận cái gì, nhìn thấy Duẫn Vị cả tập thể lập tức im lặng.

Duẫn Vị không hiểu nổi mấy chuyện trên thương trường của bọn họ, lúc ấy cô cũng không hề để ý, lên tiếng chào Tư Tuấn Tiêu, giao Hàn Tiểu Bạch cho Lâm An Bắc xong lập tức như con chim nhỏ vui sướng, khom lưng thu dọn đồ đạc.

Tư Tuấn Tiêu đi làm tiếp công việc, Hàn Địch khoanh tay nhìn Duẫn Vị đang bận rộn, có chút không thể tưởng tượng nổi nhạo báng Lâm An Bắc, “Thật không hiểu nổi làm sao mà anh vừa mắt cô ta.”

“Cho nên nói mắt anh có vấn đề, đeo mắt kính cũng vô dụng.”

Lâm An Bắc khinh thường đáp trả, người phụ nữ của anh, không ai được phép phán xét xằng bậy, có lẽ ham muốn chiếm giữ tuyệt đối người phụ nữ của mình là bệnh chung của mọi người đàn ông trên thế giới, chỉ là có người muốn chiếm giữ nhiều hơn mà thôi, như Lâm An Bắc, như Hàn Địch.

Hai người đều không phải loại người thích tranh đấu đùa giỡn, có thể nói đùa như vậy đã là hiếm có. Là người đàn ông đã làm bố, Hàn Địch cảm thấy mình có phần nghĩa vụ tạo cơ hội cho cặp vợ chồng son được ở riêng với nhau, cho nên anh ta hiên ngang lẫm liệt đề nghị, “Tiểu Bạch mang về nhà tôi đi, quấy rầy thế giới riêng của hai người như vậy thì không hay lắm.”

“Ngày mai anh hẵng đến đón về đi, hôm nay Duẫn Vị muốn đi mua đồ cho con bé, mới sáng dậy đã nhắc mãi rồi.”

“Vậy cho nên bây giờ cô ta vui như vậy là vì đi mua quần áo cho Tiểu Bạch mà không phải vì anh sao?” Hàn Địch nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ, rất thất đức dùng một câu nghi vấn vạch trần chân tướng, khóe mắt Lâm An Bắc lóng lánh, muốn bao nhiêu đau thương thì có bấy nhiêu, chỉ thiếu việc cầm chiếc khăn lụa chấm dòng lệ chua xót.

Hàn Địch lại một lần nữa ác độc, vẻ mặt phớt tỉnh tự hỏi tự trả lời, “Tôi còn tưởng là bởi vì anh cơ đấy.”

“Đúng rồi, tối nay Thân Kính sẽ tăng ca, còn có tối mai cũng sẽ tăng ca, tối kia nói không chừng cũng sẽ tiếp tục tăng ca.”

Hàn Địch chỉ có thể làm vẻ mặt ‘anh được lắm’, không mặn không nhạt nói một câu, “Chín giờ tối nay tôi đi đón Tiểu Bạch.”

Lâm An Bắc không tiếng động mỉm cười gật đầu, tâm tình còn vui vẻ đưa tay nựng nịu đứa bé đang ngậm ngón tay trong lòng mình, thỏa thuận ngầm giữa hai người đàn ông lại lần nữa thành công.

Duẫn Vị thu dọn đồ đạc xong, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười quỷ dị của hai người, thế nào lại khiến người khác bỗng rợn tóc gáy?

“Hai người các anh lại tính toán làm chuyện xấu gì đây?”

“Không có, dọn đồ xong thì đi thôi.”

Một tay Lâm An Bắc ôm Hàn Tiểu Bạch, một tay ôm eo Duẫn Vị, còn có thư kí của Hàn Địch, một nhóm bốn người đi xuống lầu. Hàn Tiểu Bạch nằm trên lưng Lâm An Bắc, đứa bé mới tám chín tháng tò mò nhìn chằm chằm cửa cầu thang hơi đung đưa, bởi vì nơi đó vừa xuất hiện một cô gái xinh đẹp đã đi mất, cho nên tiểu cô nương rất tò mò vẫn chăm chăm nhìn theo, đến khi bước vào thang máy, bé ngoẹo người quay lại nhìn, nhưng chỉ thấy cánh cửa thang máy đóng lại.

Từ lúc đi ra khỏi đại sảnh, Hàn Tiểu Bạch đã ngoan ngoãn ngồi trong lòng Hàn Địch, nhìn từ máy chụp hình đến micro, rồi nhìn từng người từng người, ánh mắt cực kì tò mò nhanh chóng đảo quanh.

Duẫn Vị ôm một chồng tài liệu như bông vụ nhỏ bị cấp trên bóc lột, cúi đầu đi theo sau Lâm An Bắc, dưới lầu một đám phóng viên đang bàn bạc sôi nổi để lấy tin tức, nhìn thấy vài người bước ra thì chỉ nhìn nhìn, sau đó lại ai bận việc nấy.

Có người tinh mắt nhận ra Hàn Địch và Lâm An Bắc, hướng ống kính về phía này chụp vài tấm, nhưng phần lớn đều thờ ơ, dù sao những phóng viên chặn người ở đây đều làm cho tạp chí giải trí, đưa tin những người về lĩnh vực kinh doanh tài chính thì chẳng ra sao, cho nên cũng không có ai ý mấy người họ.

Hôm nay Lâm An Bắc không dẫn theo Lưu Nham cũng không dẫn Thân Kính đến, tự mình ngồi vào ghế lái, Duẫn Vị đã lên xe trước đó, Hàn Địch mới đi vòng qua bên kia giao Hàn Tiểu Bạch cho cô rồi mở cửa xe ra ngồi vào hàng ghế sau.

Vốn là ngày đó tham dự lễ trao giải, Duẫn Vị trưng diện rất lộng lẫy để tham dự, còn cố ý trang điểm đậm, nhưng hôm nay lại ăn mặc bình thường, trên mặt không đánh phấn dày, tóc cũng buông xõa che nửa khuôn mặt, hơn nữa cô cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, cho nên dĩ nhiên sẽ không dễ dàng nhận ra.

Cho đến khi trước chiếc xe hơi màu đen chợt lóe sáng, mới có người hô to, “Tác giả Duẫn?” Mọi người mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Phóng viên đều là những điều tra viên đã qua đào tạo, chỉ một biến động nho nhỏ, hành động của họ có thể so với các tác chiến viên hàng đầu của quốc gia. Chiếc xe phía sau kiên nhẫn bám riết không tha, thư ký liếc nhìn kính chiếu hậu rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Địch.

“Không sao, đến tập đoàn Trì Vũ đón vợ tôi tan làm.”

“Vâng.”

Tài xế cố ý lái rất chậm, chiếc xe phía sau cũng theo sát, sau khi vòng quanh cả khu nội thành một vòng, rốt cuộc xe dừng tại dưới lầu tập đoàn Trì Vũ, theo thường lệ phóng viên sẽ ào tới như ong vỡ tổ, nhưng nếu đối phương là Lâm An Bắc thì lại là chuyện khác.

Truyền thông truy đuổi tới đây đều đứng nhìn từ xa, máy ảnh sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào!

Khi cửa xe mở ra, khi người đàn ông ngồi phía sau bước xuống, tất cả mọi người đều ngừng thở, giống như họ chờ đợi ngàn năm chỉ để chụp lại khoảnh khắc trong nháy mắt này mà thôi.

Nhưng khi thân hình cao lớn kia đứng nghiêm trước cửa xe thì mọi người lại một phen choáng váng, người xuống xe là Hàn Địch, đừng nói đến tác giả Duẫn, đến bóng dáng Lâm An Bắc cũng không thấy.

Bởi vì thân phận của đặc biệt nên mọi người đều nhất trí cho rằng xe có người đàn ông ngồi hàng ghế sau chính là xe của Lâm An Bắc mà không phải do anh tự lái, chiếc xe còn lại có hai người, một người ngồi ở ghế phụ, người còn lại là một đứa bé, vả lại chiếc xe phía sau chạy thẳng đến tập đoàn Trì Vũ, cho nên ai cũng tin chắc không hề nghi ngờ gì mà bám theo chiếc xe phía sau.

Hàn Ly Yên giãy ra khỏi người Thân Kính, giang rộng hai tay nghiêng ngã chạy về phía Hàn Địch, nhìn bước chân lảo đảo của con mà Hàn tiên sinh hô mưa gọi gió trên thương trường sợ đến toát mồ hôi lạnh, không đợi con bé chạy đến gần anh đã bế thốc con bé lên, tiểu nha đầu được ba bế lên thật cao vui vẻ cười khanh khách.

Phóng viên đứng từ xa thấy một màn này mà kinh hãi, chậm nửa nhịp mới kịp hoàn hồn, đây chính là Hàn Địch của thành phố G đây mà, mà người phụ nữ kia, chính là bạn gái tin đồn của tổng giám đốc tập đoàn Trì Vũ Lâm An Bắc, là con dâu tương lai của nhà họ Lâm.

Còn có bé gái kia, nếu như mọi chuyện là thật, đây chắc chắn sẽ là tin tức oanh tạc, thậm chí còn gây sốc hơn nhiều so với tin về tác giả Duẫn nhiều lần đạt giải thưởng lớn nhưng không chịu lộ diện.

Mọi người chụp lấy chụp để, đèn flash không ngừng lóe sáng, hàng loạt cuộn phim cứ như vậy lãng phí hết! (câu này dịch ra là vậy nhưng mình không hiểu là sao nữa @@)

Thân Kính liếc nhìn mấy chiếc xa ở đằng xa, tuy nói dùng cách này là ‘làm một mẻ, khỏe suốt đời’, nhưng cô không thích xuất hiện trên trang đầu tạp chí chút nào, hơn nữa cô vô cùng hoài nghi tên Hàn Địch là cố ý, không có biện pháp công bố trước công chúng nào hay hơn biện pháp này, tiết lộ thân phận đã kết hôn của cô, lại còn là tình nhân của Lâm An Bắc, đã nói người này không bao giờ làm ăn lỗ vốn mà, đúng là bản chất thương nhân!

Hàn Địch bị vợ nhìn chăm chăm có chút không được tự nhiên, tuy nói cách làm tiền trảm hậu này có chút quá đáng, nhưng kết quả làm anh ta vô cùng hài lòng, quá trình như thế nào, thủ đoạn như thế nào anh ta không quan tâm!

“Về nhà sẽ tính sổ anh.” Thân Kính cảnh cáo xong lập tức lên xe, Hàn Ly Yên còn nằm trong lòng Hàn Địch, tò mò truy hỏi anh tính sổ nghĩa là gì, chẳng lẽ ba thiếu tiền mẹ hay sao.

Đi làm rồi Duẫn Vị mới hiểu được, thì ra khoảng thời gian được nghỉ ở nhà vào những ngày phải đi làm thật sung sướng, dẫn theo Hàn Tiểu Bạch quẹt tiền đến kinh khủng. Xách đồ hay cà thẻ gì thế nào cũng có người làm thay, không cần bỏ tiền túi của mình thật rất sảng khoái, cô cảm thấy hối hận tại sao bây giờ mình mới phát hiện ra thú vui này.

Dưới ánh mắt long lanh áp bức của Lâm An Bắc, cô đành phải gắng gượng mua cho anh hai bộ quần áo, tên này còn mặt dày đòi mặc đồ đôi với cô, hình hoa văn trên áo là một con khỉ cười ngoác miệng, thấy mặt anh tái xanh thì Duẫn Vị vô cùng vui vẻ, ngay cả Hàn Tiểu Bạch cũng không ngừng cười phun cả nước bọt bày tỏ mình cũng rất vui!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương