Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
-
Chương 19
Chuyện xưa ở thành nam.
Một tòa thành nhỏ.
Một tòa than nhỏ bị bão tuyết niêm phong.
Một tòa thành nhỏ chứa Diêu Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Diệt Tuyệt, Cô Hồng Tử chính tà mấy đại cao thủ.
Một tòa thành không chỉ có cao thủ, còn có một nữ xuyên qua máu chảy xuôi dòng nếu có tranh chấp.
Đây làm sao có thể là tòa thành bình thường được?
Đến khi Phương nữ hiệp nôn nóng đến đỉnh điểm, rốt cục nhịn không nổi nói với Lâm Nhất Tần “Chính là hôm nay”, tình tiết trong tác phẩm liền hoa hoa lệ lệ phát triển.
Lâm Nhất Tần tuyệt đối không phải người vô cớ sinh sự xen vào chuyện người khác.
Một trạch nữ, nhìn thấy chuyện rắc rối liền dè dặt cẩn trọng mà xem nhẹ, dù có chút bát quái, cũng tuyệt không tiến Lôi Trì một bước, huống chi bản thân xuyên vào thế giới võ hiệp, tính mạng còn không tự lo được, nơi nào thừa lực đi quản chuyện người khác? Đem đầu kẹp chặt mới là vương đạo.
Khi Phương nữ hiệp báo cho nàng biết ngày giờ trận đấu, nàng chính là môi cạn lưỡi khô an ủi mất một giờ cũng không có ý tưởng mua phiếu đi tham quan.
Huống chi cao thủ quyết đấu đều chọn cái gì “Tử Cấm đỉnh” hoặc “Hoa Sơn đỉnh” linh tinh không có nơi xem, người thường đi qua cũng chẳng dễ dàng gì. Chuyện này liên quan đến vận khí, tựa như trúng xổ số cùng bị sét đánh vậy, không thể chon trúng hay không trúng.
Lần đó Lâm Tiểu Tiên không mua được vé xem Thế vận hội Olympic, oán trời trách móc, thật không ngờ thượng đế tác giả đại nhân phát cho nàng một vé ‘Dương Tiêu cùng Cô Hồng Tử - khuynh thành đại chiến’ đến thay thế.
Lâm Nhất Tần hôm nay phải ra khỏi thành nạp điện.
Hôm kia Vi Nhất Tiếu tẩu hỏa nhập ma bị hàn độc nội thương, gối giữ ấm cùng thảm điện đã hao phân nửa pin. Hôm nay không đi Wild Boar nạp điện, buổi tối sẽ nằm co ro như tôm mất.
Ngoài thành tuyết rơi dày, đường đi thật gian nan. Việc này vốn đều do Vi Nhất Tiếu đi làm. Bất quá làm bạn cùng nhau, ngẫu nhiên cũng muốn ôn nhu thông cảm chút chút thôi, Tiểu Lâm hôm nay xung phong nhận việc mang pin ra khỏi thành.
Bất quá rất nhanh người nào đó liền hối hận…
Ngoài thành
Một vật thể hình người trên tuyết lảo đảo bò sát.
Phía sau một đường tuyết dài.
Lâm Tiểu Tiên nửa giờ đi chưa được hai trăm thước cả người đã đầy tuyết. Bình thường ‘con dơi’ bay qua bay lại cũng chỉ mất 10 phút…Quả nhiên…Ngươi tốt không phải người bình thường có thể làm…
Gian nan đi từng bước, Tiểu Lâm không chú ý tới gần nàng có một hàng dấu chân dài nhợt nhạt cũng hướng theo phương nàng đi tới.
Ngoài thành
Trong rừng cây khô
Một thanh trường kiếm, một bạch y nam tử.
Hoa quỳnh tự cúi đầu, tường vi thẹn thùng bay
Người nọ một thân bạch y so với tuyết trắng còn chói mắt hơn
Một trận gió lớn thổi qua, cuốn theo tóc đen như mực cuồn cuộn bay.
Hắn không nói không động, thần thái cao ngạo, ba phần tà khí thêm bảy phần bá đạo.
Khuôn mặt như ngọc, biểu tình lạnh lùng, con ngươi điểm nước phiếm tầng tầng sóng gợn.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư, tương kiến tri hà nhật ?
Thử thì thử dạ nan vi tình...
(Lá rụng lúc tụ lúc tán,
Quạ lạnh đang đậu bỗng rùng mình.
Nhớ nhau không biết ngày nào gặp ?
Lúc ấy đêm ấy chan chứa tình.)
Thẹn thùng…
Đây thật là mĩ công (công trong công thụ đó)
Lâm Nhất Tần ghé vào bụi tùng chết héo, nhìn chăm chăm không chớp mắt vào kinh diễm bạch y soái ca.
Gần hai mươi tuổi ra đời có thể nói vẫn là tuổi ngây ngô, khuôn mặt sinh ra đẹp thế, cường đại khí phách mười phần. Không dễ dàng, thật không dễ dàng. Đầu năm nay thụ nhược một nắm, mĩ cường công lại vô cùng hiếm có, có thể nói là động vật quý hiếm cấp quốc gia.
Hắn thoạt nhìn như ở chỗ này chờ người, hơn nữa, là một người vô cùng trọng yếu.
Nhìn hắn thần sắc hờ hững, tâm trí ở xa xa, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì xuất thần, trong mắt nhớ lại, không muốn xa rời, đủ loại phẫn nộ tình cảm đan xen, trong lòng mâu thuẫn trùng trùng.
Lúc này, một thân hình nam tử cao ngất to lớn quần áo đậm màu bóng dáng phiêu phiên đến gần.
Dáng người rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn, mày rậm, thân hình chính khí năm phần cố chấp hai phần khẩn trương.
Thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dài 4 thước.
Này…không phai là sư huynh đại nhân của Phương nữ hiệp sao!?
Này…Sao không thấy rút kiếm ra? Này, này rõ ràng là tự chịu ngược a! ! !
Có gian tình!
Hai người này nhất định có gian tình!
Lâm Tiểu Tiên hai mắt phát ra ánh sáng xanh, ước số hủ thâm tàng bất lộ phun trào như núi lửa.
Ngày đó ở khách sạn khonong nhìn ra sư huynh có gì không đúng, là vì hắn cùng sư muội dung mạo tốt đẹp ở cùng nhau, BG (boy and girl) chiếm thế thượng phong.
Mà ở nơi tuyết trắng, rừng cây trắng như tuyết này, hai nam tử anh tuấn đứng mặt đối mặt, biểu tình phức tạp như vậy, rất…rất có khả năng…!!!
Hoa tuyết lặng lẽ bay xuống, sạch sẽ, yên tĩnh.
Nhưng bi thương mà thấu xương như thế, lạnh đến thân thể phát đau.
Bạch y nhìn thanh y thật lâu thật lâu thật lâu sau, cuối cùng mở miệng nói:
“Ngươi đã đến rồi.”
“Ta tới.”
Bạch y nhân buồn bã cười nói:
“Còn gì muốn nói với ta sao?”
Thanh y nhân giọng điệu quyết tuyệt:
“Ta sẽ cùng sư muội thành hôn.”
Tuyết rơi sẽ không lạnh, mà lạnh nhất chính là lúc tuyết tan. Rét lạnh đột nhiên mở cửa bước ra, cái lạnh đâm thẳng vào xương cốt.
Bạch y nhân ngửa mặt cười lớn, cười đến tóc mai bay, cười đến khí lạnh bay lên, cười không ngừng đến tuyết cũng hòa tan vào mắt hắn, phiếm ra nhiều ánh lệ:
“Tốt! Tốt! Như thế liền không có vướng bận!”
Hai bóng dáng bỗng bay lên cao, một xanh một trắng giao thoa trong không trung, ống tay áo tung bay tựa hai đô vật lớn, phảng phất như một loại ước định, hai người đều không rút binh khí, chỉ lấy chưởng lực tướng hợp, trong quyết đấu lại không có tí động tĩnh, chỉ có y bào bị gió thổi phần phật lay động.
Tuyết trắng, cây khô, gió lạnh, tất cả tựa như phim câm, một loại quyết đấu yên tĩnh bi thương.
Chỉ nghe “ba” một tiếng, bóng dáng màu xanh như diều đứt dây bay ra ngoài, trường kiếm nơi thắt lưng rơi xuống đất. Kiếm tuột khỏi bao, lộ ra thanh cổ kiếm phiếm ánh xanh, vỏ tựa tơ vàng ánh lên hai chữ: Ỷ Thiên
Thanh y nhân nằm trên mặt đất, ho nhẹ hai tiếng, máu tươi nhiễm đỏ môi hắn. Máu trên mặt đất đỏ sẫm lan đều, đẹp như đóa hồng mai lẳng lặng nở rộ.
Bạch y nhân lạnh lùng cười, nói:
“Ngươi cho rằng tự nhận của ta một chưởng là có thể chấm dứt sao?” Dứt lời nhặt trường kiếm trên đất, liếc mắt nhìn một cái:
“Ỷ Thiên kiếm danh khí thật lớn! Nhưng trong mắt ta, cũng không khác gì một đống sắt vụn!” Lời lẽ hàm ý khinh bỉ.
Những thứ này có tốt đến mấy, nhưng không phải của ta, ta sẽ không cần.
Mặc kệ là kiếm, hay là người.
Dứt lời đem kiếm đặt trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua.
Thanh y nhân trên tuyết nằm thật lâu, mắt thấy bóng dáng người rời đi đã xa, chỉ còn là một chấm nhỏ, mới cúi đầu như thì thầm, giọng nhẹ như có như không:
"Tiêu... Thực xin lỗi..."
Cau mày, môi đỏ mọng nhiễm máu nhẹ nhàng run run, đầy mắt chứa hối hận cùng lưu luyến.
Hắn gượng vài lần mới chậm rãi đứng lên, nhặt trường kiếm trên đất, một tay giữ ngực lảo đảo bước đi, bóng dáng cô đơn vô cùng thê lương.
Đợi cho bóng dáng sư huynh đại nhân biến mất nơi chân trời, Lâm Nhất Tần vẫn đang nằm trên tuyết không đứng dậy nổi, cằm đã rơi vào trạng thái trật khớp.
Tình tiết trong tác phẩm này, thật sự là…quá…quá cường đại, rất… rất bưu hãn (dũng mãnh) ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Hai nam nhân anh tuấn cùng một nữ nhân xinh đẹp, chuyện xưa này sao mà muôn màu muôn vẻ, không chỉ có BG, BL (boy love), còn có chính tà phân tranh, thầm mến, hôn ước, bắt buộc, hiểu lầm nhiều loại tình tiết khoa trương lại giả tạo…
Bạn học Tiểu Lâm lúc này đỏ thẫm, xanh lam gì đó khí lực đều hao hết, quỳ rạp trên mặt đất ảm đạm mất hồn. Không thể không nói lực rung động của bộ tiểu thuyết này thật khiếp sợ.
Tình tiết trong tác phẩm có thể tóm gọn trong các trường hợp sau:
1. Tiêu soái ca thầm mến Phương nữ hiệp, bắt đắc dĩ chính tà thù đồ (không chung đường), hơn nữa Phương cô nương luôn luôn yêu sư huynh, bất đắc dĩ đành buông tha mối tình này. Nhưng sư huynh đại nhân lại nảy sinh tình cảm mờ ám với Tiêu soái, khổ luyến hóa thành tự mình hại mình, cứng rắn chịu một chưởng, ảm đạm mất hồn.
2. Tiêu soái yêu mến sư huynh đại nhân, nhưng nam cong yêu thương nam thẳng lại càng là bi kịch. Sư huynh đại nhân kiên trì cùng thanh mai trúc mã sư muội đính hôn, Tiêu soái ảm đạm rời đi. Sư huynh lại phát hiện bản thân sớm lặng lẽ yêu thương con người chấp nhất mà bá đạo này.
3. Tiêu soái cùng sư huynh đau khổ yêu nhau, bất đắc dĩ thế tục không cho phép. Sư huynh đại nhân không muốn Tiêu soái bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, bất đắc dĩ chỉ có thể nhận sư muội theo đuổi, làm bộ thay lòng đổi dạ cùng Tiêu chia tay. Tiêu đối phụ lòng hán sinh phẫn uất mà đánh, phiêu nhiên rời đi, chỉ để lại sư huynh trong lòng huyết lệ chảy xuôi.
4. Tiêu soái cùng Phương nữ hiệp thật tình yêu nhau, sư huynh sớm cùng sư muôi có hôn ước ghen tị thành cuồng, cùng Tiêu ước định quyết đấu. Phương cô nương vì bảo hộ người trong lòng chỉ có thể đáp ứng cùng sư huynh đính hôn. Khi thấy bóng trắng ngạo nghễ rời đi, sư huynh trong lòng mới hiểu rõ bản thân thực sự đố kị với sư muội.
Tình này giờ thành hồi ức, lúc này chỉ đành sững sờ.
Lâm Nhất Tần đối với quan hệ ba người làm thành tổ hợp, đem đủ loại gian tình đều phân tích vạch trần từng cái một, chỉ cảm thấy không người không oan, có tình đều nghiệt, không khỏi thản nhiên hướng về phía hai người vừa rời đi, cảm thán thở dài.
Mượn nhân duyên này, trạch hủ thần công tu luyện sâu thêm một tầng.
Ngay đến khi sau lưng một âm thanh âm trầm vang lên, mới đột nhiên hồi hồn:
“Còn xem đủ chưa? Muốn nằm sấp nơi này đến khi nào?”
Lâm Tiểu Tiên xoa xoa nước miếng trên khóe miệng, chậm rãi đứng lên, quay đầu hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Vi Nhất Tiếu liếc nàng đầy khinh bỉ “ngươi thật vô dụng”:
“Người nào đó xuất môn nửa ngày còn chưa về, ta cho rằng nàng đã chết đuối trong tuyết rồi.”
“Ngươi đến đây lúc nào?”
“Trước lúc bọn họ bắt đầu đánh’
“Cái gì? ! Nãy giờ ngươi luôn đứng sau lưng ta sao?”
“Không phải như thế ngươi tưởng ngươi còn bình an đứng chỗ này? Cho rằng luận võ không cần thanh trừng, so tài xong không cần diệt khẩu sao?”
Lâm Nhất Tần im lặng, cao thủ nội lực sâu, tai mắt linh hoạt, trong khoảng vài chục trượng gió thổi cỏ lay, tơ bông lá rụng cũng không giấu diếm được họ, bản thân nằm sấp nhìn nửa ngày, hai người sao có thể không phát hiện. Đại khái ngại cao thủ ở bên nên giả như không biết thôi. Tức thời cũng không oán giận gì. Dù sao cũng nhờ năng lực của Vi Vi mới xem hết cảnh phim này, hơn nữa người ta vì lo lắng mới đến tìm nàng.
Vì thế nàng ngoan ngoãn đến Wild Boar nạp điện rồi cùng về thành.
Tuy truyện là BG, nhưng BL tung hint bay đầy trời...
Một tòa thành nhỏ.
Một tòa than nhỏ bị bão tuyết niêm phong.
Một tòa thành nhỏ chứa Diêu Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Diệt Tuyệt, Cô Hồng Tử chính tà mấy đại cao thủ.
Một tòa thành không chỉ có cao thủ, còn có một nữ xuyên qua máu chảy xuôi dòng nếu có tranh chấp.
Đây làm sao có thể là tòa thành bình thường được?
Đến khi Phương nữ hiệp nôn nóng đến đỉnh điểm, rốt cục nhịn không nổi nói với Lâm Nhất Tần “Chính là hôm nay”, tình tiết trong tác phẩm liền hoa hoa lệ lệ phát triển.
Lâm Nhất Tần tuyệt đối không phải người vô cớ sinh sự xen vào chuyện người khác.
Một trạch nữ, nhìn thấy chuyện rắc rối liền dè dặt cẩn trọng mà xem nhẹ, dù có chút bát quái, cũng tuyệt không tiến Lôi Trì một bước, huống chi bản thân xuyên vào thế giới võ hiệp, tính mạng còn không tự lo được, nơi nào thừa lực đi quản chuyện người khác? Đem đầu kẹp chặt mới là vương đạo.
Khi Phương nữ hiệp báo cho nàng biết ngày giờ trận đấu, nàng chính là môi cạn lưỡi khô an ủi mất một giờ cũng không có ý tưởng mua phiếu đi tham quan.
Huống chi cao thủ quyết đấu đều chọn cái gì “Tử Cấm đỉnh” hoặc “Hoa Sơn đỉnh” linh tinh không có nơi xem, người thường đi qua cũng chẳng dễ dàng gì. Chuyện này liên quan đến vận khí, tựa như trúng xổ số cùng bị sét đánh vậy, không thể chon trúng hay không trúng.
Lần đó Lâm Tiểu Tiên không mua được vé xem Thế vận hội Olympic, oán trời trách móc, thật không ngờ thượng đế tác giả đại nhân phát cho nàng một vé ‘Dương Tiêu cùng Cô Hồng Tử - khuynh thành đại chiến’ đến thay thế.
Lâm Nhất Tần hôm nay phải ra khỏi thành nạp điện.
Hôm kia Vi Nhất Tiếu tẩu hỏa nhập ma bị hàn độc nội thương, gối giữ ấm cùng thảm điện đã hao phân nửa pin. Hôm nay không đi Wild Boar nạp điện, buổi tối sẽ nằm co ro như tôm mất.
Ngoài thành tuyết rơi dày, đường đi thật gian nan. Việc này vốn đều do Vi Nhất Tiếu đi làm. Bất quá làm bạn cùng nhau, ngẫu nhiên cũng muốn ôn nhu thông cảm chút chút thôi, Tiểu Lâm hôm nay xung phong nhận việc mang pin ra khỏi thành.
Bất quá rất nhanh người nào đó liền hối hận…
Ngoài thành
Một vật thể hình người trên tuyết lảo đảo bò sát.
Phía sau một đường tuyết dài.
Lâm Tiểu Tiên nửa giờ đi chưa được hai trăm thước cả người đã đầy tuyết. Bình thường ‘con dơi’ bay qua bay lại cũng chỉ mất 10 phút…Quả nhiên…Ngươi tốt không phải người bình thường có thể làm…
Gian nan đi từng bước, Tiểu Lâm không chú ý tới gần nàng có một hàng dấu chân dài nhợt nhạt cũng hướng theo phương nàng đi tới.
Ngoài thành
Trong rừng cây khô
Một thanh trường kiếm, một bạch y nam tử.
Hoa quỳnh tự cúi đầu, tường vi thẹn thùng bay
Người nọ một thân bạch y so với tuyết trắng còn chói mắt hơn
Một trận gió lớn thổi qua, cuốn theo tóc đen như mực cuồn cuộn bay.
Hắn không nói không động, thần thái cao ngạo, ba phần tà khí thêm bảy phần bá đạo.
Khuôn mặt như ngọc, biểu tình lạnh lùng, con ngươi điểm nước phiếm tầng tầng sóng gợn.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư, tương kiến tri hà nhật ?
Thử thì thử dạ nan vi tình...
(Lá rụng lúc tụ lúc tán,
Quạ lạnh đang đậu bỗng rùng mình.
Nhớ nhau không biết ngày nào gặp ?
Lúc ấy đêm ấy chan chứa tình.)
Thẹn thùng…
Đây thật là mĩ công (công trong công thụ đó)
Lâm Nhất Tần ghé vào bụi tùng chết héo, nhìn chăm chăm không chớp mắt vào kinh diễm bạch y soái ca.
Gần hai mươi tuổi ra đời có thể nói vẫn là tuổi ngây ngô, khuôn mặt sinh ra đẹp thế, cường đại khí phách mười phần. Không dễ dàng, thật không dễ dàng. Đầu năm nay thụ nhược một nắm, mĩ cường công lại vô cùng hiếm có, có thể nói là động vật quý hiếm cấp quốc gia.
Hắn thoạt nhìn như ở chỗ này chờ người, hơn nữa, là một người vô cùng trọng yếu.
Nhìn hắn thần sắc hờ hững, tâm trí ở xa xa, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì xuất thần, trong mắt nhớ lại, không muốn xa rời, đủ loại phẫn nộ tình cảm đan xen, trong lòng mâu thuẫn trùng trùng.
Lúc này, một thân hình nam tử cao ngất to lớn quần áo đậm màu bóng dáng phiêu phiên đến gần.
Dáng người rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn, mày rậm, thân hình chính khí năm phần cố chấp hai phần khẩn trương.
Thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dài 4 thước.
Này…không phai là sư huynh đại nhân của Phương nữ hiệp sao!?
Này…Sao không thấy rút kiếm ra? Này, này rõ ràng là tự chịu ngược a! ! !
Có gian tình!
Hai người này nhất định có gian tình!
Lâm Tiểu Tiên hai mắt phát ra ánh sáng xanh, ước số hủ thâm tàng bất lộ phun trào như núi lửa.
Ngày đó ở khách sạn khonong nhìn ra sư huynh có gì không đúng, là vì hắn cùng sư muội dung mạo tốt đẹp ở cùng nhau, BG (boy and girl) chiếm thế thượng phong.
Mà ở nơi tuyết trắng, rừng cây trắng như tuyết này, hai nam tử anh tuấn đứng mặt đối mặt, biểu tình phức tạp như vậy, rất…rất có khả năng…!!!
Hoa tuyết lặng lẽ bay xuống, sạch sẽ, yên tĩnh.
Nhưng bi thương mà thấu xương như thế, lạnh đến thân thể phát đau.
Bạch y nhìn thanh y thật lâu thật lâu thật lâu sau, cuối cùng mở miệng nói:
“Ngươi đã đến rồi.”
“Ta tới.”
Bạch y nhân buồn bã cười nói:
“Còn gì muốn nói với ta sao?”
Thanh y nhân giọng điệu quyết tuyệt:
“Ta sẽ cùng sư muội thành hôn.”
Tuyết rơi sẽ không lạnh, mà lạnh nhất chính là lúc tuyết tan. Rét lạnh đột nhiên mở cửa bước ra, cái lạnh đâm thẳng vào xương cốt.
Bạch y nhân ngửa mặt cười lớn, cười đến tóc mai bay, cười đến khí lạnh bay lên, cười không ngừng đến tuyết cũng hòa tan vào mắt hắn, phiếm ra nhiều ánh lệ:
“Tốt! Tốt! Như thế liền không có vướng bận!”
Hai bóng dáng bỗng bay lên cao, một xanh một trắng giao thoa trong không trung, ống tay áo tung bay tựa hai đô vật lớn, phảng phất như một loại ước định, hai người đều không rút binh khí, chỉ lấy chưởng lực tướng hợp, trong quyết đấu lại không có tí động tĩnh, chỉ có y bào bị gió thổi phần phật lay động.
Tuyết trắng, cây khô, gió lạnh, tất cả tựa như phim câm, một loại quyết đấu yên tĩnh bi thương.
Chỉ nghe “ba” một tiếng, bóng dáng màu xanh như diều đứt dây bay ra ngoài, trường kiếm nơi thắt lưng rơi xuống đất. Kiếm tuột khỏi bao, lộ ra thanh cổ kiếm phiếm ánh xanh, vỏ tựa tơ vàng ánh lên hai chữ: Ỷ Thiên
Thanh y nhân nằm trên mặt đất, ho nhẹ hai tiếng, máu tươi nhiễm đỏ môi hắn. Máu trên mặt đất đỏ sẫm lan đều, đẹp như đóa hồng mai lẳng lặng nở rộ.
Bạch y nhân lạnh lùng cười, nói:
“Ngươi cho rằng tự nhận của ta một chưởng là có thể chấm dứt sao?” Dứt lời nhặt trường kiếm trên đất, liếc mắt nhìn một cái:
“Ỷ Thiên kiếm danh khí thật lớn! Nhưng trong mắt ta, cũng không khác gì một đống sắt vụn!” Lời lẽ hàm ý khinh bỉ.
Những thứ này có tốt đến mấy, nhưng không phải của ta, ta sẽ không cần.
Mặc kệ là kiếm, hay là người.
Dứt lời đem kiếm đặt trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua.
Thanh y nhân trên tuyết nằm thật lâu, mắt thấy bóng dáng người rời đi đã xa, chỉ còn là một chấm nhỏ, mới cúi đầu như thì thầm, giọng nhẹ như có như không:
"Tiêu... Thực xin lỗi..."
Cau mày, môi đỏ mọng nhiễm máu nhẹ nhàng run run, đầy mắt chứa hối hận cùng lưu luyến.
Hắn gượng vài lần mới chậm rãi đứng lên, nhặt trường kiếm trên đất, một tay giữ ngực lảo đảo bước đi, bóng dáng cô đơn vô cùng thê lương.
Đợi cho bóng dáng sư huynh đại nhân biến mất nơi chân trời, Lâm Nhất Tần vẫn đang nằm trên tuyết không đứng dậy nổi, cằm đã rơi vào trạng thái trật khớp.
Tình tiết trong tác phẩm này, thật sự là…quá…quá cường đại, rất… rất bưu hãn (dũng mãnh) ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Hai nam nhân anh tuấn cùng một nữ nhân xinh đẹp, chuyện xưa này sao mà muôn màu muôn vẻ, không chỉ có BG, BL (boy love), còn có chính tà phân tranh, thầm mến, hôn ước, bắt buộc, hiểu lầm nhiều loại tình tiết khoa trương lại giả tạo…
Bạn học Tiểu Lâm lúc này đỏ thẫm, xanh lam gì đó khí lực đều hao hết, quỳ rạp trên mặt đất ảm đạm mất hồn. Không thể không nói lực rung động của bộ tiểu thuyết này thật khiếp sợ.
Tình tiết trong tác phẩm có thể tóm gọn trong các trường hợp sau:
1. Tiêu soái ca thầm mến Phương nữ hiệp, bắt đắc dĩ chính tà thù đồ (không chung đường), hơn nữa Phương cô nương luôn luôn yêu sư huynh, bất đắc dĩ đành buông tha mối tình này. Nhưng sư huynh đại nhân lại nảy sinh tình cảm mờ ám với Tiêu soái, khổ luyến hóa thành tự mình hại mình, cứng rắn chịu một chưởng, ảm đạm mất hồn.
2. Tiêu soái yêu mến sư huynh đại nhân, nhưng nam cong yêu thương nam thẳng lại càng là bi kịch. Sư huynh đại nhân kiên trì cùng thanh mai trúc mã sư muội đính hôn, Tiêu soái ảm đạm rời đi. Sư huynh lại phát hiện bản thân sớm lặng lẽ yêu thương con người chấp nhất mà bá đạo này.
3. Tiêu soái cùng sư huynh đau khổ yêu nhau, bất đắc dĩ thế tục không cho phép. Sư huynh đại nhân không muốn Tiêu soái bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, bất đắc dĩ chỉ có thể nhận sư muội theo đuổi, làm bộ thay lòng đổi dạ cùng Tiêu chia tay. Tiêu đối phụ lòng hán sinh phẫn uất mà đánh, phiêu nhiên rời đi, chỉ để lại sư huynh trong lòng huyết lệ chảy xuôi.
4. Tiêu soái cùng Phương nữ hiệp thật tình yêu nhau, sư huynh sớm cùng sư muôi có hôn ước ghen tị thành cuồng, cùng Tiêu ước định quyết đấu. Phương cô nương vì bảo hộ người trong lòng chỉ có thể đáp ứng cùng sư huynh đính hôn. Khi thấy bóng trắng ngạo nghễ rời đi, sư huynh trong lòng mới hiểu rõ bản thân thực sự đố kị với sư muội.
Tình này giờ thành hồi ức, lúc này chỉ đành sững sờ.
Lâm Nhất Tần đối với quan hệ ba người làm thành tổ hợp, đem đủ loại gian tình đều phân tích vạch trần từng cái một, chỉ cảm thấy không người không oan, có tình đều nghiệt, không khỏi thản nhiên hướng về phía hai người vừa rời đi, cảm thán thở dài.
Mượn nhân duyên này, trạch hủ thần công tu luyện sâu thêm một tầng.
Ngay đến khi sau lưng một âm thanh âm trầm vang lên, mới đột nhiên hồi hồn:
“Còn xem đủ chưa? Muốn nằm sấp nơi này đến khi nào?”
Lâm Tiểu Tiên xoa xoa nước miếng trên khóe miệng, chậm rãi đứng lên, quay đầu hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Vi Nhất Tiếu liếc nàng đầy khinh bỉ “ngươi thật vô dụng”:
“Người nào đó xuất môn nửa ngày còn chưa về, ta cho rằng nàng đã chết đuối trong tuyết rồi.”
“Ngươi đến đây lúc nào?”
“Trước lúc bọn họ bắt đầu đánh’
“Cái gì? ! Nãy giờ ngươi luôn đứng sau lưng ta sao?”
“Không phải như thế ngươi tưởng ngươi còn bình an đứng chỗ này? Cho rằng luận võ không cần thanh trừng, so tài xong không cần diệt khẩu sao?”
Lâm Nhất Tần im lặng, cao thủ nội lực sâu, tai mắt linh hoạt, trong khoảng vài chục trượng gió thổi cỏ lay, tơ bông lá rụng cũng không giấu diếm được họ, bản thân nằm sấp nhìn nửa ngày, hai người sao có thể không phát hiện. Đại khái ngại cao thủ ở bên nên giả như không biết thôi. Tức thời cũng không oán giận gì. Dù sao cũng nhờ năng lực của Vi Vi mới xem hết cảnh phim này, hơn nữa người ta vì lo lắng mới đến tìm nàng.
Vì thế nàng ngoan ngoãn đến Wild Boar nạp điện rồi cùng về thành.
Tuy truyện là BG, nhưng BL tung hint bay đầy trời...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook