Ỷ Thiên Chi Lâm Cửu
Chương 17: Vây công Võ Đang

******

Sự thật chứng minh, con người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đến Nam tường bất hồi đầu.

Thiếu Lâm dẫn đầu gây sự, các môn phái khác thì đứng một bên xem kịch vui.

Bị bức đến không còn cách nào khác, chỉ còn cách xung đột vũ trang. Bởi vì Mạc Thanh Cốc không có tỉnh lại, thế trận bảy người không thể phát huy. Mà Trương Vô Kỵ bởi vì là Minh giáo giáo chủ, không thể ra chiến. Dương Bất Hối nội lực quá yếu, cuối cùng, chỉ còn có ta là người có thể thay thế .

Trận đầu tiên , Du Liên Chu đem một đoạn trận pháp của Mạc Thanh Cốc khoa tay múa chân chỉ cho ta một lần, có thể là bởi vì tình thế khẩn trương, lúc này đây, ta lại học được rất nhanh. Hơn nữa nội lực thâm hậu, cũng đem lại vài phần khí thế.

*****

"Hừ, Võ Đang các ngươi thật không còn người sao? Thế nào lại đi tìm một đưa con nít." Thiếu Lâm tăng nhân liếc mắt nhìn ta, cực kỳ khinh thường nói.

"Thất đệ của ta bị trọng thương,không thể cùng các vị luận bàn. Đây là vị hôn thê của thất đệ ta, nàng sẽ thay thất đệ ta xuất chiến. Viên Chân đại sư có ý kiến gì sao?" Du Đại Nham nói.

Nguyên lai hòa thượng kia chính là Viên Chân, đó không phải là sư phó Tạ Tốn ,Thành Côn sao. Thoạt nhìn nhìn đó là một học giả hiền đức, thật không ngờ tâm ngoan thủ lạt, thật đúng là người không thể nhìn bề ngoài mà.

Viên Chân nhìn ta liếc mắt một cái, cũng không nói thêm gì nữa.

Chính thức đánh nhau, ta liền có chút luống cuống tay chân, không phải bộ pháp sai lầm , thì chính là lực đạo sai lầm . Cũng may, Võ Đang lục hiệp tay mắt lanh lẹ rất nhanh đem lổ hổng của ta bổ xung, không có tạo thành vết thương trí mệnh. Đánh qua một lúc, bộ pháp của ta cũng thuần thục, tâm cũng ổn định hơn.

Lúc bất đầu mọi người thấy tay chân luống cuống, lộ ra cả trăm sơ hở liền tập trung hướng ta công kích. Ta công phu mặc dù không lớn , nhưng nội lực thâm hậu, những người đó cũng không có chiếm được tiện nghi gì. Khi ta bất đầu ứng phó được, múa kiếm làm bọn họ hoa cả mắt, khí thế thập phần làm cho bọn họ cũng không dám hướng ta công kích nữa.

Đột nhiên một thanh âm "Phanh" vang lên, ta đây mới phát giác người của Thiếu Lâm đã ngã trên mặt đất, ôm ngực, bộ dáng cực kỳ thống khổ. Ta học bộ dạng đám người Tống Viễn Kiều, thu kiếm. bây giờ ta mới cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi ,âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Thấy vậy, Viên Chân sắc mặt đại biến, giả mù sa mưa đối đáp lại vài câu ,liền dẫn dầu cả đám người Thiếu Lâm, nhanh chóng rời đi. Nhìn thấy Thiếu Lâm đi rồi,các môn phái khác, cũng đều lục tục xuống núi. Có một vài người còn tiến tới nói một vài câu dễ nghe mới chịu dời đi.

"Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ."

Ta lắc đầu.

"Tiểu Cửu, lần này cám ơn ngươi nhiều." Tống Viễn Kiều hướng ta cúi đầu.

Ta cả kinh lập tức nhảy ra, không biết làm gì, "Tống. . . . . . Tống đại ca. . . . . . Khách khí."

"Đại sư ca, ngươi cũng đừng dọa Tiểu Cửu nữa, ngươi xem mặt nàng đều bị ngươi dọa trắng kìa." Du Liên Chu ở một bên trêu chọc.

Ta lúng túng cười gượng hai tiếng, không biết nên tiếp lời như thế nào.

"Nhị đệ nói rất đúng" Tống Viễn Kiều gật đầu, "Người một nhà, khách khí làm gì, Tiểu Cửu, ngươi cũng nên thư giản đi, đừng quá câu nệ."

"Ân" ta gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương