Y Thánh Nương Tử
-
Chương 22
Tiếp theo buổi đấu giá là một số nô lệ khác nhưng mà đám người Nhã Tình không mấy để ý lắm. Cuối cùng của buổi đấu giá chính là ba con Tà thú.
“ Mua chúng về!!! ” tiểu nam hài bên cạnh vừa nhìn đến ba con Tà thú được đưa lên đài, lạnh giọng nhìn Phong Thiên cùng Nhã Tình lên tiếng.
“ Tại sao??? ” Phong Thiên khó hiểu hỏi.
“ Bọn chúng vốn là của ta. Bọn chúng và ta linh hồn liên kết. Ta bị thương biến thành thế này, bọn chúng thì thành như thế. ” tiểu nam hài kiên nhẫn giải thích.
“ Ý của ngươi, bọn chúng chính là cái kia… ” Nhã Tình một bộ không thể tin nhìn tiểu nam hài hỏi.
“ Đúng vậy!!! ” tiểu nam hài gật đầu khẳng định.
Nhã Tình cùng Phong Thiên nhìn nhau lắc đầu, thật không biết nói gì hơn. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhất định sẽ là một trận khôi hài nhất trong lịch sử Tam giới đây.
“ Ta ra ba ngàn lượng, mua ba con Tà thú. ” bên kia đã có nhân không kiên nhẫn bắt đầu lên tiếng đấu giá.
“ Ta ra năm ngàn lượng. ”
“ Ta ra bảy ngàn lượng. ”
“ … ”
“ Hừ!!! Các ngươi ra có bao nhiêu đó ngân lượng cũng đòi mua Tà thú??? Về nhà ngủ đi, ta ra một trăm ngàn lượng!!! ” có nhân hừ lạnh, khinh miệt liếc nhìn những người đấu giá nãy giờ.
“ Một triệu lượng. ” Nhã Tình nhíu mày, nhìn tiểu nam hài, sau đó hô giá.
“ oanh ” lời nàng vừa ra như ngũ lôi oanh đỉnh, chấn kinh tất cả mọi người, ngay cả đám người Quỷ Y, Nhan Thế Thanh cùng Lương Tuấn Văn cũng không ngoại lệ. Duy chỉ có Lãnh Thiên là như cũ ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, như thể ‘ Chỉ cần nàng thích, bỏ ra một triệu lượng đối với hắn chẳng là gì cả.’
Phong Thiên thì nghe Nhã Tình hô giá, ngược lại cười toe toét, nhìn Nhã Tình giơ lên ngón tay cái. Ý bảo ‘cao chiêu’, còn tiểu nam hài thì ngược lại, sắc mặt xanh mét, khó coi cực kỳ.
“ Một…một…triệu lượng…có ai ra giá cao hơn không??? ” trên đài trung niên nhân hoảng hốt đến nỗi nói không nên lời.
Mọi người giờ phút này ai cũng không ra tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào Nhã Tình. Có thể nhất bút một triệu lượng, nữ tử này tuyệt không đơn giản, cho nên tạm thời ai cũng không hé răng nói câu nào.
Trên đài trung niên nhân thấy thế liền định giá, sai người mang ba con Tà thú giao cho đám người Nhã Tình, sau đó từ tay Lương Tuấn Văn nhận lấy bạc. Đoàn người Nhã Tình lấy được ba con Tà thú, cũng không mua gì cả, mà quay trở về. Vì trước mắt đối với Nhã Tình cùng Phong Thiên, còn có chuyện thú vị hơn là so với đi dạo phố.
“ Chậc chậc, tắm rửa xong, nhìn mới giống người chứ. ” Phong Thiên nhìn tiểu nam hài vừa được mang từ chợ nô lệ về, giờ đây đã được thay một kiện y phục sạch sẽ, bụi bẩn trên người cũng đã tẩy hết, lộ ra làn da trắng nõn, chẳng khác nào da trẻ sơ sinh.
“ Ta nói a~ Tại sao da của ngươi lúc bình thường hay bây giờ đều tốt cả thế??? Ngươi có biết làn da của ngươi có thể khiến biết bao phụ nữ ganh tỵ không hả??? ” Nhã Tình vẻ mặt ai oán nhìn tiểu nam hài ca thán.
“ Hừ!!! Da của bổn tọa từ trước đến giờ đều như thế. ” tiểu nam hài hừ lạnh đáp.
Bên cạnh Quỷ Y cùng Nhan Thế Thanh, Lương Tuấn Văn thấy thái độ của tiểu nam hài như thế không khỏi nhíu mày. ‘ Xem ra tiểu nam hài này không đơn giản như vẻ bề ngoài, và cả ba con Tà thù đang quấn lấy hắn kia, cũng không hề giống như vẻ bề ngoài của chúng, yếu đuối, nhu nhược như thế.’
“ Nói đi, tại sao lại ra nông nỗi này??? ” Phong Thiên cười cười nhìn hai người, sau đó nghiêm túc nhìn tiểu nam hài hỏi.
“ Bị kẻ gian đánh lén, thuộc hạ phản bội, trọng thương không chết, thân thể thu nhỏ, biến thành thế này. Sau đó bị bọn gian thương dùng mê hương hạ độc bắt được. ” tiểu nam hài thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm, hoàn toàn không phù hợp với vẻ bề ngoài của nó.
“ Ân, kẻ phản bội và kẻ ra tay với ngươi là ai??? ” Nhã Tình nhíu mày hỏi lại.
“ Lăng Thủ cùng Triệu Hàn Sương!! ” tiểu nam hài giọng nói tràn ngập sát ý, ánh mắt tràn ngâp thị huyết cùng cừu hận.
“ Đáng đời!!!! ” Phong Thiên cùng Nhã Tình nghe xong không khỏi đồng thanh quát tiểu nam hài.
Tiểu nam hài cũng không vì thái độ của hai người mà hờn giận. Hắn chỉ mân miệng cúi đầu, xem như cam chịu. Họ nói rất đúng, ngay từ đầu họ đã nhắc nhở hắn nữ nhân Triệu Hàn Sương kia không tin được. Hậu quả này đều là do hắn chủ quan, tự cho là mình đúng nên mới có ngày hôm nay.
“ Sư phụ, Tình nhi, hai người đừng như thế. Con nghĩ Tiêu vương cũng là nhất thời sơ xuất mà thôi. ” Lãnh Thiên bên cạnh nhìn vẻ mặt tiểu nam hài như thế, không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.
“ Ngươi nhận ra ta??? ” tiểu nam hài nghe xong lời Lãnh Thiên không khỏi ngạc nhiên, thật không ngờ tiểu tử này lại nhận ra hắn a.
“ Chúng ta dù chỉ gặp nhau ba lần, nhưng ta vẫn nhớ được ngài. ” Lãnh Thiên mỉm cười đáp, trong giọng nói thậm chí còn có chút ý tôn trọng.
“ Đây là do hắn háo sắc, quá tin tưởng Triệu Hàn Sương, nên mới có ngày hôm nay. Ngay từ đầu ta và Tình nhi đã khuyên hắn rồi, là hắn không chịu nghe thôi. Thật uổng cho hắn là một trong Tam vương của Tam giới. Nếu để Đao vương cùng Minh vương biết được chuyện này, ta nghĩ họ chắc sẽ cười rụng răng luôn đó. ” Phong Thiên không chút khách sáo khinh miệt nói.
“ Đúng a~ Chuyện này mà đồn ra ngoài nhất định sẽ trở thành trò cười của Tam giới. Đường đường là Tiêu vương, một trong ba chủ nhân của Tam giới, lại ra nông nỗi như ngày hôm nay. Đúng là mất mặt quá đi. ” Nhã Tình cũng không thua kém ‘trách mắng’.
Nhưng mà người ngoài lại không biết đây là hai người họ quan tâm Tiêu vương nên mới nói nặng như thế, chứ nếu là người ngoài, thì họ đã bỏ mặc từ lâu rồi, mặc hắn tự sinh tự diệt.
“ Có thể giúp ta sao??? ” sau một lúc để Nhã Tình cùng Phong Thiên phát tiết. Tiêu vương ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn hai người, bên cạnh ba con ma thú cũng không kém là mấy, ánh mắt long lanh khẩn cầu cũng đều nhìn chằm chằm vào hai người.
“ Hừ!! ” Nhã Tình hừ lạnh không lên tiếng.
“ Có thể, bất quá sau khi xong chuyện, Hàn Thiên Tích Nguyệt Đàm của ngươi từ nay do bọn ta tùy ý sử dụng. ” Phong Thiên nhãn tình tính kế nhìn Tiêu vương nói.
“ Hảo!! ” Tiêu vương trong lòng thầm mắng, ‘lão hồ ly’, nhưng vẫn nhận lời. Dù sao thì để hắn khôi phục thực lực cùng báo thù mới là quan trọng nhất, những cái khác không quan hệ.
Nhã Tình cùng Phong Thiên nghe vậy, không khỏi mỉm cười nhìn nhau, ‘quỷ kế đạt thành’.
“ Mua chúng về!!! ” tiểu nam hài bên cạnh vừa nhìn đến ba con Tà thú được đưa lên đài, lạnh giọng nhìn Phong Thiên cùng Nhã Tình lên tiếng.
“ Tại sao??? ” Phong Thiên khó hiểu hỏi.
“ Bọn chúng vốn là của ta. Bọn chúng và ta linh hồn liên kết. Ta bị thương biến thành thế này, bọn chúng thì thành như thế. ” tiểu nam hài kiên nhẫn giải thích.
“ Ý của ngươi, bọn chúng chính là cái kia… ” Nhã Tình một bộ không thể tin nhìn tiểu nam hài hỏi.
“ Đúng vậy!!! ” tiểu nam hài gật đầu khẳng định.
Nhã Tình cùng Phong Thiên nhìn nhau lắc đầu, thật không biết nói gì hơn. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhất định sẽ là một trận khôi hài nhất trong lịch sử Tam giới đây.
“ Ta ra ba ngàn lượng, mua ba con Tà thú. ” bên kia đã có nhân không kiên nhẫn bắt đầu lên tiếng đấu giá.
“ Ta ra năm ngàn lượng. ”
“ Ta ra bảy ngàn lượng. ”
“ … ”
“ Hừ!!! Các ngươi ra có bao nhiêu đó ngân lượng cũng đòi mua Tà thú??? Về nhà ngủ đi, ta ra một trăm ngàn lượng!!! ” có nhân hừ lạnh, khinh miệt liếc nhìn những người đấu giá nãy giờ.
“ Một triệu lượng. ” Nhã Tình nhíu mày, nhìn tiểu nam hài, sau đó hô giá.
“ oanh ” lời nàng vừa ra như ngũ lôi oanh đỉnh, chấn kinh tất cả mọi người, ngay cả đám người Quỷ Y, Nhan Thế Thanh cùng Lương Tuấn Văn cũng không ngoại lệ. Duy chỉ có Lãnh Thiên là như cũ ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, như thể ‘ Chỉ cần nàng thích, bỏ ra một triệu lượng đối với hắn chẳng là gì cả.’
Phong Thiên thì nghe Nhã Tình hô giá, ngược lại cười toe toét, nhìn Nhã Tình giơ lên ngón tay cái. Ý bảo ‘cao chiêu’, còn tiểu nam hài thì ngược lại, sắc mặt xanh mét, khó coi cực kỳ.
“ Một…một…triệu lượng…có ai ra giá cao hơn không??? ” trên đài trung niên nhân hoảng hốt đến nỗi nói không nên lời.
Mọi người giờ phút này ai cũng không ra tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào Nhã Tình. Có thể nhất bút một triệu lượng, nữ tử này tuyệt không đơn giản, cho nên tạm thời ai cũng không hé răng nói câu nào.
Trên đài trung niên nhân thấy thế liền định giá, sai người mang ba con Tà thú giao cho đám người Nhã Tình, sau đó từ tay Lương Tuấn Văn nhận lấy bạc. Đoàn người Nhã Tình lấy được ba con Tà thú, cũng không mua gì cả, mà quay trở về. Vì trước mắt đối với Nhã Tình cùng Phong Thiên, còn có chuyện thú vị hơn là so với đi dạo phố.
“ Chậc chậc, tắm rửa xong, nhìn mới giống người chứ. ” Phong Thiên nhìn tiểu nam hài vừa được mang từ chợ nô lệ về, giờ đây đã được thay một kiện y phục sạch sẽ, bụi bẩn trên người cũng đã tẩy hết, lộ ra làn da trắng nõn, chẳng khác nào da trẻ sơ sinh.
“ Ta nói a~ Tại sao da của ngươi lúc bình thường hay bây giờ đều tốt cả thế??? Ngươi có biết làn da của ngươi có thể khiến biết bao phụ nữ ganh tỵ không hả??? ” Nhã Tình vẻ mặt ai oán nhìn tiểu nam hài ca thán.
“ Hừ!!! Da của bổn tọa từ trước đến giờ đều như thế. ” tiểu nam hài hừ lạnh đáp.
Bên cạnh Quỷ Y cùng Nhan Thế Thanh, Lương Tuấn Văn thấy thái độ của tiểu nam hài như thế không khỏi nhíu mày. ‘ Xem ra tiểu nam hài này không đơn giản như vẻ bề ngoài, và cả ba con Tà thù đang quấn lấy hắn kia, cũng không hề giống như vẻ bề ngoài của chúng, yếu đuối, nhu nhược như thế.’
“ Nói đi, tại sao lại ra nông nỗi này??? ” Phong Thiên cười cười nhìn hai người, sau đó nghiêm túc nhìn tiểu nam hài hỏi.
“ Bị kẻ gian đánh lén, thuộc hạ phản bội, trọng thương không chết, thân thể thu nhỏ, biến thành thế này. Sau đó bị bọn gian thương dùng mê hương hạ độc bắt được. ” tiểu nam hài thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm, hoàn toàn không phù hợp với vẻ bề ngoài của nó.
“ Ân, kẻ phản bội và kẻ ra tay với ngươi là ai??? ” Nhã Tình nhíu mày hỏi lại.
“ Lăng Thủ cùng Triệu Hàn Sương!! ” tiểu nam hài giọng nói tràn ngập sát ý, ánh mắt tràn ngâp thị huyết cùng cừu hận.
“ Đáng đời!!!! ” Phong Thiên cùng Nhã Tình nghe xong không khỏi đồng thanh quát tiểu nam hài.
Tiểu nam hài cũng không vì thái độ của hai người mà hờn giận. Hắn chỉ mân miệng cúi đầu, xem như cam chịu. Họ nói rất đúng, ngay từ đầu họ đã nhắc nhở hắn nữ nhân Triệu Hàn Sương kia không tin được. Hậu quả này đều là do hắn chủ quan, tự cho là mình đúng nên mới có ngày hôm nay.
“ Sư phụ, Tình nhi, hai người đừng như thế. Con nghĩ Tiêu vương cũng là nhất thời sơ xuất mà thôi. ” Lãnh Thiên bên cạnh nhìn vẻ mặt tiểu nam hài như thế, không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.
“ Ngươi nhận ra ta??? ” tiểu nam hài nghe xong lời Lãnh Thiên không khỏi ngạc nhiên, thật không ngờ tiểu tử này lại nhận ra hắn a.
“ Chúng ta dù chỉ gặp nhau ba lần, nhưng ta vẫn nhớ được ngài. ” Lãnh Thiên mỉm cười đáp, trong giọng nói thậm chí còn có chút ý tôn trọng.
“ Đây là do hắn háo sắc, quá tin tưởng Triệu Hàn Sương, nên mới có ngày hôm nay. Ngay từ đầu ta và Tình nhi đã khuyên hắn rồi, là hắn không chịu nghe thôi. Thật uổng cho hắn là một trong Tam vương của Tam giới. Nếu để Đao vương cùng Minh vương biết được chuyện này, ta nghĩ họ chắc sẽ cười rụng răng luôn đó. ” Phong Thiên không chút khách sáo khinh miệt nói.
“ Đúng a~ Chuyện này mà đồn ra ngoài nhất định sẽ trở thành trò cười của Tam giới. Đường đường là Tiêu vương, một trong ba chủ nhân của Tam giới, lại ra nông nỗi như ngày hôm nay. Đúng là mất mặt quá đi. ” Nhã Tình cũng không thua kém ‘trách mắng’.
Nhưng mà người ngoài lại không biết đây là hai người họ quan tâm Tiêu vương nên mới nói nặng như thế, chứ nếu là người ngoài, thì họ đã bỏ mặc từ lâu rồi, mặc hắn tự sinh tự diệt.
“ Có thể giúp ta sao??? ” sau một lúc để Nhã Tình cùng Phong Thiên phát tiết. Tiêu vương ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn hai người, bên cạnh ba con ma thú cũng không kém là mấy, ánh mắt long lanh khẩn cầu cũng đều nhìn chằm chằm vào hai người.
“ Hừ!! ” Nhã Tình hừ lạnh không lên tiếng.
“ Có thể, bất quá sau khi xong chuyện, Hàn Thiên Tích Nguyệt Đàm của ngươi từ nay do bọn ta tùy ý sử dụng. ” Phong Thiên nhãn tình tính kế nhìn Tiêu vương nói.
“ Hảo!! ” Tiêu vương trong lòng thầm mắng, ‘lão hồ ly’, nhưng vẫn nhận lời. Dù sao thì để hắn khôi phục thực lực cùng báo thù mới là quan trọng nhất, những cái khác không quan hệ.
Nhã Tình cùng Phong Thiên nghe vậy, không khỏi mỉm cười nhìn nhau, ‘quỷ kế đạt thành’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook