Y Sinh Thế Gia
-
Chương 75
Bệnh viện An Bình, ngoài phòng cấp cứu.
Thiệu Thần vội vã chạy từ trường tới đây, nhìn thấy vợ chồng Thiệu Hân Du đang đứng chờ ở bên ngoài.
Thiệu Thần vội vàng chạy tới chỗ Thiệu Hân Du, khẩn trương hỏi: “Cô ơi, tình hình sao rồi?”
Thiệu Hân Du im lặng một lát mới mở miệng nói: “Một nhóm chuyên gia ngoại khoa đã tới, bác hai con cũng tự mình làm phẫu thuật, bọn họ sẽ cố gắng hết sức cứu ông.”
Nghe cô mình nói vậy, trong lòng Thiệu Thần cũng bớt lo lắng.
Nhưng rõ ràng là vụ tai nạn này rất nghiêm trọng, nếu không Thiệu Hân Du sẽ không nói lời không chắc chắn như vậy.
Điều Thiệu Thần không ngờ chính là Thiệu Trường Canh lại đích thân làm phẫu thuật. Là một người học y, Thiệu Thần hiểu rõ việc đứng trước bàn phẫu thuật mổ cho người thân, nhìn thân thể máu me của người nọ mà phải cố gắng giữ tĩnh táo cần bao nhiêu nghị lực và can đảm.
Thiệu Thần không có nghi ngờ năng lực của Thiệu Trường Canh, chỉ là có chút lo lắng không biết tinh thần của hắn có bị ảnh hưởng hay không.
Thiệu Thần lo lắng ngồi chờ trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật, nhìn kim chỉ giờ của đồng hồ trên tường quay hết vòng này đến vòng khác, thế nhưng đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, chỉ có mấy y tá vội vàng ra ra vào vào.
Trong phòng phẫu thuật.
Toàn bộ bác sĩ ngoại khoa ưu tú nhất của bệnh viện đang tiến hành phẫu thuật cấp cứu, so với vẻ khẩn trương của những người khác, Thiệu Trường Canh ngược lại trông vô cùng bình tĩnh.
Dao của hắn nhanh chóng cắt mở bụng một cách gọn gàng, tìm được chính xác vị trí xuất huyết trong đống máu thịt mơ hồ, dùng một mảnh ga-rô hẹp dài buộc mạch máu, nhanh chóng cắt bỏ phần gan bị tổn hại.
Tai nạn xe cộ khiến cho nhiều nội tạng trong bụng bị dập nát, đầu bị chấn thương nghiêm trọng dẫn đến xuất huyết, cần phải mổ bụng xử lí những nội tạng bị hỏng, do đó cần có cả bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh tiến hành phẫu thuật mổ sọ cầm máu cùng một lúc.
Phẫu thuật tiến hành trong nhiều tiếng đồng hồ liên tục, Thiệu Trường Canh rốt cuộc cũng giải quyết xong mớ nội tạng dập nát trong bụng, hắn ngẩng đầu nhìn mạch tim đập và huyết áp trên máy theo dõi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe máy phát ra tiếng tích tích tích cảnh báo.
“Viện trưởng Thiệu!” Bác sĩ chủ đạo khoa phẫu thuật thần kinh đột nhiên gọi Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh đi tới nhìn kính hiển vi một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Xuất huyết diện rộng, tại sao lại xảy ra chuyện này?!”
“Tôi nghi ngờ trong não bệnh nhân có u mạch máu kín bị vỡ . . . . . .”
“Lập tức tìm vị trí xuất huyết!” Thiệu Trường Canh tỉnh táo ra lệnh, “Y tá trưởng mau bấm thời gian đếm ngược! Vào kho máu lấy hai túi máu nhóm A tới đây, nhanh lên!”
Đồng hồ đếm ngược trên tường thay đổi từng giây từng phút, tích tích tích tích, tiếng máy theo dõi thông báo làm cho không khí cả phòng phẫu thuật khẩn trương đến cực điểm.
Đột nhiên, bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh hét lớn: “Viện trưởng, áp suất bên trong sọ bệnh nhân quá cao, não bắt đầu phình ra ngoài rồi!”
“. . . . . .”
Áp suất bên trong sọ quá cao, nghĩa là đại não bị áp lực cực lớn đẩy ra ngoài cơ thể. Năm đó Thiệu Trường Canh thực tập ở Anh đã từng nhìn thấy trường hợp này, não bệnh nhân kia có khối u ẩn giấu, trong quá trình phẫu thuật u đột nhiên xuất huyết, não phụt ra khỏi vết cắt giải phẫu y như bị nổ tung.
Não phình ra như vậy, cũng tương tự như bột mì lên men, nếu bây giờ không đóng sọ, não phình ra ngoài sẽ không thể đóng lại nữa.
Nhưng nếu bây giờ đóng sọ, như vậy. . . . . . Sẽ chết não.
“Viện trưởng, phải đóng sọ, nếu không sẽ không kịp!” Bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh lo lắng giục.
Thiệu Trường Canh im lặng trong chốc lát, rốt cuộc nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Đóng sọ, đóng bụng. . . . . . Ngừng thuốc mê. . . . . . . Ngừng cấp cứu.”
Trong phòng phẫu thuật lập tức yên tĩnh.
Hắn nói những lời này cũng tức là hắn đã lựa chọn cái chết thay cha của mình.
Mặc dù đây là lựa chọn duy nhất trước mắt, nhưng khi mọi người nhìn thấy sắc mặt Thiệu Trường Canh, ai cũng không dám lên tiếng.
Tất cả bắt đầu yên lặng tiến hành công việc của mình, sọ não được đóng lại, bụng bị mổ ra cũng nhanh chóng được khâu lại.
Bác sĩ gây mê ngưng dùng thuốc mê, đường cong báo hiệu sinh mạng trên máy theo dõi dần dần trở nên yếu ớt.
Một lát sau.
Tích. . . . . . Tích. . . . . .
Nhịp tim gần như trở thành một đường thẳng tắp, trong phòng phẫu thuật yên lặng, âm thanh của máy theo dõi phát ra vô cùng rõ ràng.
Các bác sĩ liếc mắt nhìn nhau, thần sắc có chút ngưng trọng, cuối cùng chuyển tầm mắt về phía Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh liếc nhìn chi tiết trên máy theo dõi, sau đó cùng bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh tiến hành kiểm tra toàn diện cho Thiệu An Quốc.
Tim ngừng đập, mắt mở lớn, không còn phản xạ sinh lý. . . . . .
Ông ấy, đã đi rồi.
Thiệu Trường Canh im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bình tĩnh nói: “Bây giờ chính thức tuyên bố ông Thiệu An Quốc chết lâm sàng, thời gian tử vong. . . . . . Tối ngày 31 tháng 12, 23 giờ 06 phút.”
Sau khi nói hết câu, Thiệu Trường Canh liền xoay người ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không có ai nhìn thấy, Thiệu Trường Canh luôn luôn bình tĩnh, trong giờ khắc tuyên bố cha chết, khóe mắt đã tràn ra một giọt nước mắt.
Người nằm trên bàn mổ là ba ruột của hắn, hắn cố hết sức trong phòng phẫu thuật nhiều giờ liên tục, xử lí từng cơ quan nội dạng bị dập nát của ông. Nhìn hình ảnh máu thịt mơ hồ trước mặt, hắn phải cố gắng giữ tỉnh táo để hoàn thành những việc mà một bác sĩ ngoại khoa nên làm, cái gì làm được đều đã làm hết rồi. . . . . .
Nhưng không ngờ trong đầu ông có khối u ẩn giấu, thân thể ông chỉ còn là một cái máy đã hư hỏng toàn diện, cứu được bên này nhưng không cứu kịp bên kia. . . . . .
Cho dù có y thuật có tài giỏi cỡ nào, cuối cùng hắn vẫn không thể cứu được ba mình.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn Thiệu Hân Du đang nóng lòng chờ đợi tin tức, nhìn Thiệu Thần và anh cả Thiệu Xương Bình vội vã chạy tới, Thiệu Trường Canh đột nhiên không biết nên dùng biểu tình gì đối diện với bọn họ.
Hắn đã làm rất nhiều ca phẫu thuật, đối mặt với đủ loại người nhà bệnh nhân, có người nhào tới ôm xác người thân la hét như chết đi sống lại, có người phát rồ chạy tới lay bả vai bác sĩ, hỏi tại sao các người không cứu người nhà của tôi, tại sao lại để người nhà của tôi chết. . . . . .
Thật ra việc đáng sợ nhất đối với một bác sĩ ngoại khoa cũng không phải là đối mặt với cái chết của bệnh nhân, mà là đối mặt người nhà của người đó.
Những người mất đi người thân kêu gào trong đau khổ và tuyệt vọng mới là khó nhằn nhất.
Còn bây giờ, người nhà Thiệu gia không ai la hét như bị tâm thần, cũng không ai chạy tới kéo tay bác sĩ hỏi kết quả, bởi vì lúc này bác sĩ chính là người thân của bọn họ, là người thân mà bọn họ tin tưởng nhất.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Thiệu Trường Canh, mọi người đã tự biết kết quả.
Thiệu Thần mở miệng lo lắng nói: “Bác hai. . . . . .”
Thiệu Trường Canh thấp giọng trả lời: “Bác đã cố gắng hết sức.”
Những lời này hắn đã nói rất nhiều lần, nhưng lần này, mỗi một chữ như một cây kim đâm vào tim hắn.
Thiệu Hân Du rốt cuộc nhịn không được che miệng nhỏ giọng khóc, Từ Nhiên kéo cô vào lòng vỗ vai an ủi, Thiệu Xương Bình vẫn im lặng, biểu tình trên mặt vô cùng nặng nề.
Nghe tiếng kêu tê tâm liệt phế ở phòng phẫu thuật bên cạnh, cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi Thiệu Thần rốt cuộc cũng không ngăn được nước mắt.
Im lặng khóc một hồi lâu sau, cuối cùng di thể của Thiệu An Quốc cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Thiệu Hân Du đi tới gỡ tấm vải trắng che thi thể xuống, nghẹn ngào nói: “Baba. . . .”
Thiệu Xương Bình cũng đi tới nhìn ba mình lần cuối cùng, nhẹ nhàng cầm bàn tay đã sớm lạnh ngắt của ông, thấp giọng nói: “Baba, lên đường bình an.”
Lúc này, một bác sĩ nữ đột nhiên cầm báo cáo đi tới, “Viện trưởng Thiệu, khi ông Thiệu còn sống đã từng kí tên hiến tặng thi thể, ông ấy đồng ý hiến tặng thi thể của mình cho học viện y làm tài liệu giảng dạy học sinh giải phẫu. Nếu người trong nhà không có ý kiến, phiền kí tên xác nhận vào đây.”
“Cái gì?” Thiệu Hân Du kinh ngạc nói, “Ba tôi chưa từng nhắc tới chuyện này!”
Thiệu Trường Canh dùng ánh mắt ngăn em gái, sau đó liếc mắt nhìn anh cả Thiệu Xương Bình, sau khi hai anh em hiểu ý nhau, Thiệu Trường Canh mới thấp giọng nói: “Nếu như đây là nguyện vọng của ông ấy, chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng.”
Thiệu Trường Canh cầm giấy xác nhận, kí tên của mình xuống, sau đó trả lại cho nữ bác sĩ kia.
“Cám ơn viện trưởng Thiệu.”
“Không có gì.”
Di thể Thiệu An Quốc được nhân viên chịu trách nhiệm trong trường học đẩy đi, Thiệu Hân Du vẫn chưa thể tin nhìn về phía cuối hành lang, sau đó quay đầu lại hỏi: “Sao ba lại nghĩ đến chuyện hiến tặng thi thể?”
Thiệu Xương Bình nói: “Có lẽ làm vậy sẽ giúp lòng ba thanh thản hơn.”
“Thanh thản hơn?” Thiệu Hân Du nghi hoặc nói, “Thanh thản hơn cái gì?”
Về chuyện Thiệu An Quốc từng tham gia buôn lậu nội tạng trong xã hội đen, Thiệu Hân Du hiển nhiên không hề biết gì, Thiệu Thần cũng không biết, hai người hoàn toàn không hiểu lời giải thích của Thiệu Xương Bình.
Chỉ có anh em thiệu Trường Canh và Thiệu Xương Bình mới hiểu được nguyên nhân thật sự.
Có lẽ những năm gần đây Thiệu An Quốc đã tự trách mình, sống cũng không vui vẻ, vì vậy muốn dùng cách hiến tặng thi thể sau khi chết để lương tâm đỡ cắn rứt. Mặc dù làm vậy cũng không giảm bớt được tội lỗi mà đã ông gây ra, nhưng nếu đây là quyết định của ông, phận làm con chỉ còn cách nghe theo.
Thiệu Trường Canh nhìn phương hướng di thể ông bị đẩy đi, khẽ thở dài, quay đầu lại nói: “Mọi người cũng về đi, không cần đứng đợi ở đây nữa.”
Thiệu Thần đứng lên đi ra ngoài, vừa đi hai bước thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Bác hai, bác không về sao?”
Thiệu Trường Canh nói: “Bác còn một số việc phải thu xếp.”
Thiệu Xương Bình đi tới vỗ nhẹ bả vai em trai, “Hôm nay ngủ trong phòng trực ban của bệnh viện đi, chắc em cũng mệt lắm rồi, đừng lái xe về nhà, có gì ngày mai tính tiếp.”
Thiệu Trường Canh gật đầu: “Em biết.”
Sau khi nhìn từng người một rời đi, Thiệu Trường Canh quay trở lại phòng phẫu thuật lần nữa.
Phòng phẫu thuật đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy bác sĩ ngoại khoa được gọi tới cấp cứu vẫn còn đứng chờ ở bên trong, dù sao người vừa mất cũng là ba của viện trưởng, sau khi làm xong phẫu thuật bọn họ cũng chưa dám bỏ đi.
Thiệu Trường Canh nhìn mọi người một cái, nói: “Hôm nay gọi mọi người tới nửa đêm thế này, cực khổ rồi.”
“Viện trưởng, tôi có chuyện muốn nói.” Bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh chần chừ một chút, “Tôi phát hiện trong não của bệnh nhân có một cái gì đó rất lạ, lúc ấy áp suất bên trong sọ quá lớn nên tôi chưa kịp cắt bỏ, vì vậy cũng không xác định được khối sưng đó là cái gì.”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Tôi biết. Ông ấy đã hiến tặng di thể cho học viện y rồi, tôi sẽ xin kiểm tra thi thể ông lần nữa để làm rõ nguyên nhân cái chết.”
Im lặng một lát sau mới có tiếng người mở miệng nói: “Viện trưởng, đừng quá đau buồn.”
Thật ra khi nhìn biểu tình bình tĩnh của Thiệu Trường Canh, câu “đừng quá đau buồn” này hình như có chút dư thừa, nhưng dù sao cũng không thể cứ đứng im re ở một bên, bầu không khí căng thẳng này khiến cho tất cả mọi người đều không thoải mái.
Thiệu Trường Canh khẽ thở dài, “Mọi người cố hết sức là tốt rồi, chuyện ngoài ý muốn trong phẫu thuật cũng không phải cái mà chúng ta có thể khống chế. Được rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai tám giờ đến phòng họp, tôi có chút chuyện muốn thông báo.”
“Được, vậy viện trưởng cũng về sớm nghỉ ngơi.”
“Đừng quá lao lực. . . . . .”
Tiễn đi hết nhóm bác sĩ cấp cứu kia, Thiệu Trường Canh rốt cuộc thở ra một hơi.
Chỉ còn lại một mình, không cần phải cố gắng ra vẻ bình tĩnh nữa.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng tựa vào vách tường phòng phẫu thuật, lấy tay vuốt vuốt huyệt thái dương, lỗ mũi ê ẩm, thế nhưng hốc mắt lại khô khốc, hoàn toàn không chảy được một giọt nước mắt.
Thiệu An Quốc chết quá mức đột ngột, nhưng hình như ẩn sâu trong đó là đã có dự định trước, lần trước gặp ông ta ở Anh, nói chuyện với nhau cứ như sắp chia tay, đến bây giờ Thiệu Trường Canh mới biết thì ra trong não ông đã sớm có khối u.
Cho dù không xảy ra vụ tại nạn giao thông ngoài ý muốn kia, có lẽ ông cũng sống không được bao lâu.
Trước khi ông chết, hắn đã cố hết sức cứu chữa, phận làm con chỉ có thể làm được bấy nhiêu mà thôi.
Thiệu Trường Canh ra khỏi phòng phẫu thuật, vào thang máy bấm xuống lầu, sau khi xuống dưới lầu thì đứng yên nhìn cảnh vật xung quanh.
Bệnh viện An Bình trong đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, khu nằm viện đã tắt hết đèn, chỉ có đại sảnh cấp cứu ở lầu một vẫn còn mở đèn sáng trưng. Đứng từ đây nhìn ra có thể thấy bóng dáng vài bác sĩ mặc áo khoác trắng và y tá khoa đang bận rộn cấp cứu.
Đèn đường bên cạnh bệnh viện chiếu sáng mặt đường rộng rãi, một tòa kiến truc cao ngất đứng sừng sững ở trước mặt, phía trước là khu khám bệnh, bên trái là khu nằm viện, bên phải lúc đầu là khu phẫu thuật nhưng sau này trở thành khu kiểm tra, khu bệnh lý và phòng thí nghiệm vi sinh vật, xa hơn nữa là khu làm việc hành chính.
Từ sau khi Thiệu An Quốc từ chức, Thiệu Trường Canh đã bỏ ra một số tiền lớn chỉnh đốn lại bệnh viện An Bình, khu phẫu thuật cũ rích được cải tạo hiện đại như hôm nay, khu nội khoa cũng tăng thêm giường ngủ, khu kiểm tra, khu bệnh lý cũng được sửa chữa. . . . . .
Dưới sự lãnh đạo của hắn, bệnh viện An Bình dần dần đi vào quỹ đạo, năm phòng khám bệnh được xây thêm, tăng gấp đôi so với trước kia.
Đến hôm nay rốt cuộc có thể yên tâm nói một câu ——
Ba, con không có phụ kì vọng của ba.
Mặc dù biết rõ Thiệu An Quốc từng làm rất nhiều chuyện sai trái, ông từng là thủ lĩnh xã hội đen lòng dạ hiểm độc, từng hợp tác với Âu Dương Lâm giết cảnh sát, rõ ràng biết trên người mình mặc áo khoác trắng nhưng trên tay lại dính đầy máu tươi. . . . . .
Nhưng dù sao đó cũng là ba của mình.
Khi còn bé, dù bận rộn cỡ nào ông ấy cũng giành chút thời gian dẫn mình đến nhà sách mua sách giáo khoa, lúc Thiệu gia gặp nguy hiểm thì không chút do dự đưa mình ra nước ngoài học, sau khi mình học thành về nước liền giao chức viện trưởng cho mình mặc kệ mọi người phản đối. . . . . .
Bất kể Thiệu An Quốc là người xấu cỡ nào, xét trên phương diện một người cha, ông cũng không mắc quá nhiều lỗi lầm.
Nhìn ông chết trên bàn phẫu thuật, thật ra trong lòng Thiệu Trường Canh rất đau khổ.
Hắn thở ra một hơi để bình tĩnh lại, sau đó xoay người đi tới bãi đậu xe, tìm xe của mình rồi mở cửa lên xe.
Ngồi xuống ghế lái, vừa muốn thắt dây an toàn, đột nhiên thấy điện thoại di động của mình rơi xuống ghế bên cạnh.
Cầm điện thoại di động, trên màn hình hiển thị một tin nhắn.
“Tiểu Vinh, ba có việc gấp không thể đến đón con, tạm thời con tự thuê xe về biệt thự ở ngoại thành Tây đi.”
Phía sau đính kèm một câu thông báo của hệ thống: “Gửi thất bại.”
Sau khi nhận được tin Thiệu An Quốc gặp tai nạn, hắn liền gửi tin nhắn cho Thiệu Vinh, nhưng rốt cuộc chưa gửi được sao?
Tiểu Vinh chưa nhận được tin nhắn này, vậy nó có tự mình thuê xe về nhà không?
Thiệu Trường Canh lo lắng nhíu mày, ấn xóa tin nhắn, trên màn hình lập tức hiện ra một loạt cuộc điện thoại gọi nhỡ.
1 cuộc gọi nhỡ, 19:10, from Thiệu Vinh
2 cuộc gọi nhỡ, 19:12, from Thiệu Vinh
3 cuộc gọi nhỡ, 19:15, from Thiệu Vinh
. . . . . .
Càng ấn xuống lại càng kinh hãi, gần như là cách 3 phút Thiệu Vinh lại gọi cho mình một cuộc, càng về sau thời gian cách càng lúc càng xa, thế nhưng nửa tiếng trước lại gọi liên tục ba lần.
Không phải nó đã xảy ra chuyện rồi chứ? Tại sao gọi lại nhiều như vậy? Có phải là muốn cầu cứu mình không?
Thiệu Trường Canh vô cùng hoảng sợ, vội vàng bấm gọi lại cho Thiệu Vinh, nhưng bên tai chỉ vang lên tiếng tít tít tít kéo dài, điện thoại chết tiệt bên kia không có ai bắt máy!
Thiệu Trường Canh nhíu mày, mở GPS trong điện thoại. May là lúc đầu mua điện thoại cho cậu đã cài đặt phần mềm truy tìm, Thiệu Vinh chưa đổi điện thoại di động, tức là vẫn có thể tìm được vị trí của cậu.
Thiệu Trường Canh kiên nhẫn chờ đợi, một lát sau, trên màn hình xuất hiện một đốm nhỏ màu đỏ hiển thị vị trí của Thiệu Vinh. Hắn nhanh chóng chạy nhanh quẹo phải khỏi đường cái, chỗ này dân cư thưa thớt, hoàn cảnh cũng rất tốt. . . . . .
Nhà lớn An gia!
Chẳng lẽ thái tử đã bắt được Thiệu Vinh?
Bàn tay cầm tay lái đổ một tầng mồ hôi lạnh, Thiệu Trường Canh trầm mặc nhấn ga, không chút do dự chạy về phía nhà lớn An gia.
Trong đêm khuya, trên đường cao tốc, chiếc xe Jaguar màu bạc hệt như một con báo núp trong rừng rậm phóng nhanh tới mục tiêu.
Thiệu Thần vội vã chạy từ trường tới đây, nhìn thấy vợ chồng Thiệu Hân Du đang đứng chờ ở bên ngoài.
Thiệu Thần vội vàng chạy tới chỗ Thiệu Hân Du, khẩn trương hỏi: “Cô ơi, tình hình sao rồi?”
Thiệu Hân Du im lặng một lát mới mở miệng nói: “Một nhóm chuyên gia ngoại khoa đã tới, bác hai con cũng tự mình làm phẫu thuật, bọn họ sẽ cố gắng hết sức cứu ông.”
Nghe cô mình nói vậy, trong lòng Thiệu Thần cũng bớt lo lắng.
Nhưng rõ ràng là vụ tai nạn này rất nghiêm trọng, nếu không Thiệu Hân Du sẽ không nói lời không chắc chắn như vậy.
Điều Thiệu Thần không ngờ chính là Thiệu Trường Canh lại đích thân làm phẫu thuật. Là một người học y, Thiệu Thần hiểu rõ việc đứng trước bàn phẫu thuật mổ cho người thân, nhìn thân thể máu me của người nọ mà phải cố gắng giữ tĩnh táo cần bao nhiêu nghị lực và can đảm.
Thiệu Thần không có nghi ngờ năng lực của Thiệu Trường Canh, chỉ là có chút lo lắng không biết tinh thần của hắn có bị ảnh hưởng hay không.
Thiệu Thần lo lắng ngồi chờ trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật, nhìn kim chỉ giờ của đồng hồ trên tường quay hết vòng này đến vòng khác, thế nhưng đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, chỉ có mấy y tá vội vàng ra ra vào vào.
Trong phòng phẫu thuật.
Toàn bộ bác sĩ ngoại khoa ưu tú nhất của bệnh viện đang tiến hành phẫu thuật cấp cứu, so với vẻ khẩn trương của những người khác, Thiệu Trường Canh ngược lại trông vô cùng bình tĩnh.
Dao của hắn nhanh chóng cắt mở bụng một cách gọn gàng, tìm được chính xác vị trí xuất huyết trong đống máu thịt mơ hồ, dùng một mảnh ga-rô hẹp dài buộc mạch máu, nhanh chóng cắt bỏ phần gan bị tổn hại.
Tai nạn xe cộ khiến cho nhiều nội tạng trong bụng bị dập nát, đầu bị chấn thương nghiêm trọng dẫn đến xuất huyết, cần phải mổ bụng xử lí những nội tạng bị hỏng, do đó cần có cả bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh tiến hành phẫu thuật mổ sọ cầm máu cùng một lúc.
Phẫu thuật tiến hành trong nhiều tiếng đồng hồ liên tục, Thiệu Trường Canh rốt cuộc cũng giải quyết xong mớ nội tạng dập nát trong bụng, hắn ngẩng đầu nhìn mạch tim đập và huyết áp trên máy theo dõi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe máy phát ra tiếng tích tích tích cảnh báo.
“Viện trưởng Thiệu!” Bác sĩ chủ đạo khoa phẫu thuật thần kinh đột nhiên gọi Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh đi tới nhìn kính hiển vi một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Xuất huyết diện rộng, tại sao lại xảy ra chuyện này?!”
“Tôi nghi ngờ trong não bệnh nhân có u mạch máu kín bị vỡ . . . . . .”
“Lập tức tìm vị trí xuất huyết!” Thiệu Trường Canh tỉnh táo ra lệnh, “Y tá trưởng mau bấm thời gian đếm ngược! Vào kho máu lấy hai túi máu nhóm A tới đây, nhanh lên!”
Đồng hồ đếm ngược trên tường thay đổi từng giây từng phút, tích tích tích tích, tiếng máy theo dõi thông báo làm cho không khí cả phòng phẫu thuật khẩn trương đến cực điểm.
Đột nhiên, bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh hét lớn: “Viện trưởng, áp suất bên trong sọ bệnh nhân quá cao, não bắt đầu phình ra ngoài rồi!”
“. . . . . .”
Áp suất bên trong sọ quá cao, nghĩa là đại não bị áp lực cực lớn đẩy ra ngoài cơ thể. Năm đó Thiệu Trường Canh thực tập ở Anh đã từng nhìn thấy trường hợp này, não bệnh nhân kia có khối u ẩn giấu, trong quá trình phẫu thuật u đột nhiên xuất huyết, não phụt ra khỏi vết cắt giải phẫu y như bị nổ tung.
Não phình ra như vậy, cũng tương tự như bột mì lên men, nếu bây giờ không đóng sọ, não phình ra ngoài sẽ không thể đóng lại nữa.
Nhưng nếu bây giờ đóng sọ, như vậy. . . . . . Sẽ chết não.
“Viện trưởng, phải đóng sọ, nếu không sẽ không kịp!” Bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh lo lắng giục.
Thiệu Trường Canh im lặng trong chốc lát, rốt cuộc nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Đóng sọ, đóng bụng. . . . . . Ngừng thuốc mê. . . . . . . Ngừng cấp cứu.”
Trong phòng phẫu thuật lập tức yên tĩnh.
Hắn nói những lời này cũng tức là hắn đã lựa chọn cái chết thay cha của mình.
Mặc dù đây là lựa chọn duy nhất trước mắt, nhưng khi mọi người nhìn thấy sắc mặt Thiệu Trường Canh, ai cũng không dám lên tiếng.
Tất cả bắt đầu yên lặng tiến hành công việc của mình, sọ não được đóng lại, bụng bị mổ ra cũng nhanh chóng được khâu lại.
Bác sĩ gây mê ngưng dùng thuốc mê, đường cong báo hiệu sinh mạng trên máy theo dõi dần dần trở nên yếu ớt.
Một lát sau.
Tích. . . . . . Tích. . . . . .
Nhịp tim gần như trở thành một đường thẳng tắp, trong phòng phẫu thuật yên lặng, âm thanh của máy theo dõi phát ra vô cùng rõ ràng.
Các bác sĩ liếc mắt nhìn nhau, thần sắc có chút ngưng trọng, cuối cùng chuyển tầm mắt về phía Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh liếc nhìn chi tiết trên máy theo dõi, sau đó cùng bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh tiến hành kiểm tra toàn diện cho Thiệu An Quốc.
Tim ngừng đập, mắt mở lớn, không còn phản xạ sinh lý. . . . . .
Ông ấy, đã đi rồi.
Thiệu Trường Canh im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bình tĩnh nói: “Bây giờ chính thức tuyên bố ông Thiệu An Quốc chết lâm sàng, thời gian tử vong. . . . . . Tối ngày 31 tháng 12, 23 giờ 06 phút.”
Sau khi nói hết câu, Thiệu Trường Canh liền xoay người ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không có ai nhìn thấy, Thiệu Trường Canh luôn luôn bình tĩnh, trong giờ khắc tuyên bố cha chết, khóe mắt đã tràn ra một giọt nước mắt.
Người nằm trên bàn mổ là ba ruột của hắn, hắn cố hết sức trong phòng phẫu thuật nhiều giờ liên tục, xử lí từng cơ quan nội dạng bị dập nát của ông. Nhìn hình ảnh máu thịt mơ hồ trước mặt, hắn phải cố gắng giữ tỉnh táo để hoàn thành những việc mà một bác sĩ ngoại khoa nên làm, cái gì làm được đều đã làm hết rồi. . . . . .
Nhưng không ngờ trong đầu ông có khối u ẩn giấu, thân thể ông chỉ còn là một cái máy đã hư hỏng toàn diện, cứu được bên này nhưng không cứu kịp bên kia. . . . . .
Cho dù có y thuật có tài giỏi cỡ nào, cuối cùng hắn vẫn không thể cứu được ba mình.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn Thiệu Hân Du đang nóng lòng chờ đợi tin tức, nhìn Thiệu Thần và anh cả Thiệu Xương Bình vội vã chạy tới, Thiệu Trường Canh đột nhiên không biết nên dùng biểu tình gì đối diện với bọn họ.
Hắn đã làm rất nhiều ca phẫu thuật, đối mặt với đủ loại người nhà bệnh nhân, có người nhào tới ôm xác người thân la hét như chết đi sống lại, có người phát rồ chạy tới lay bả vai bác sĩ, hỏi tại sao các người không cứu người nhà của tôi, tại sao lại để người nhà của tôi chết. . . . . .
Thật ra việc đáng sợ nhất đối với một bác sĩ ngoại khoa cũng không phải là đối mặt với cái chết của bệnh nhân, mà là đối mặt người nhà của người đó.
Những người mất đi người thân kêu gào trong đau khổ và tuyệt vọng mới là khó nhằn nhất.
Còn bây giờ, người nhà Thiệu gia không ai la hét như bị tâm thần, cũng không ai chạy tới kéo tay bác sĩ hỏi kết quả, bởi vì lúc này bác sĩ chính là người thân của bọn họ, là người thân mà bọn họ tin tưởng nhất.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Thiệu Trường Canh, mọi người đã tự biết kết quả.
Thiệu Thần mở miệng lo lắng nói: “Bác hai. . . . . .”
Thiệu Trường Canh thấp giọng trả lời: “Bác đã cố gắng hết sức.”
Những lời này hắn đã nói rất nhiều lần, nhưng lần này, mỗi một chữ như một cây kim đâm vào tim hắn.
Thiệu Hân Du rốt cuộc nhịn không được che miệng nhỏ giọng khóc, Từ Nhiên kéo cô vào lòng vỗ vai an ủi, Thiệu Xương Bình vẫn im lặng, biểu tình trên mặt vô cùng nặng nề.
Nghe tiếng kêu tê tâm liệt phế ở phòng phẫu thuật bên cạnh, cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi Thiệu Thần rốt cuộc cũng không ngăn được nước mắt.
Im lặng khóc một hồi lâu sau, cuối cùng di thể của Thiệu An Quốc cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Thiệu Hân Du đi tới gỡ tấm vải trắng che thi thể xuống, nghẹn ngào nói: “Baba. . . .”
Thiệu Xương Bình cũng đi tới nhìn ba mình lần cuối cùng, nhẹ nhàng cầm bàn tay đã sớm lạnh ngắt của ông, thấp giọng nói: “Baba, lên đường bình an.”
Lúc này, một bác sĩ nữ đột nhiên cầm báo cáo đi tới, “Viện trưởng Thiệu, khi ông Thiệu còn sống đã từng kí tên hiến tặng thi thể, ông ấy đồng ý hiến tặng thi thể của mình cho học viện y làm tài liệu giảng dạy học sinh giải phẫu. Nếu người trong nhà không có ý kiến, phiền kí tên xác nhận vào đây.”
“Cái gì?” Thiệu Hân Du kinh ngạc nói, “Ba tôi chưa từng nhắc tới chuyện này!”
Thiệu Trường Canh dùng ánh mắt ngăn em gái, sau đó liếc mắt nhìn anh cả Thiệu Xương Bình, sau khi hai anh em hiểu ý nhau, Thiệu Trường Canh mới thấp giọng nói: “Nếu như đây là nguyện vọng của ông ấy, chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng.”
Thiệu Trường Canh cầm giấy xác nhận, kí tên của mình xuống, sau đó trả lại cho nữ bác sĩ kia.
“Cám ơn viện trưởng Thiệu.”
“Không có gì.”
Di thể Thiệu An Quốc được nhân viên chịu trách nhiệm trong trường học đẩy đi, Thiệu Hân Du vẫn chưa thể tin nhìn về phía cuối hành lang, sau đó quay đầu lại hỏi: “Sao ba lại nghĩ đến chuyện hiến tặng thi thể?”
Thiệu Xương Bình nói: “Có lẽ làm vậy sẽ giúp lòng ba thanh thản hơn.”
“Thanh thản hơn?” Thiệu Hân Du nghi hoặc nói, “Thanh thản hơn cái gì?”
Về chuyện Thiệu An Quốc từng tham gia buôn lậu nội tạng trong xã hội đen, Thiệu Hân Du hiển nhiên không hề biết gì, Thiệu Thần cũng không biết, hai người hoàn toàn không hiểu lời giải thích của Thiệu Xương Bình.
Chỉ có anh em thiệu Trường Canh và Thiệu Xương Bình mới hiểu được nguyên nhân thật sự.
Có lẽ những năm gần đây Thiệu An Quốc đã tự trách mình, sống cũng không vui vẻ, vì vậy muốn dùng cách hiến tặng thi thể sau khi chết để lương tâm đỡ cắn rứt. Mặc dù làm vậy cũng không giảm bớt được tội lỗi mà đã ông gây ra, nhưng nếu đây là quyết định của ông, phận làm con chỉ còn cách nghe theo.
Thiệu Trường Canh nhìn phương hướng di thể ông bị đẩy đi, khẽ thở dài, quay đầu lại nói: “Mọi người cũng về đi, không cần đứng đợi ở đây nữa.”
Thiệu Thần đứng lên đi ra ngoài, vừa đi hai bước thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Bác hai, bác không về sao?”
Thiệu Trường Canh nói: “Bác còn một số việc phải thu xếp.”
Thiệu Xương Bình đi tới vỗ nhẹ bả vai em trai, “Hôm nay ngủ trong phòng trực ban của bệnh viện đi, chắc em cũng mệt lắm rồi, đừng lái xe về nhà, có gì ngày mai tính tiếp.”
Thiệu Trường Canh gật đầu: “Em biết.”
Sau khi nhìn từng người một rời đi, Thiệu Trường Canh quay trở lại phòng phẫu thuật lần nữa.
Phòng phẫu thuật đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy bác sĩ ngoại khoa được gọi tới cấp cứu vẫn còn đứng chờ ở bên trong, dù sao người vừa mất cũng là ba của viện trưởng, sau khi làm xong phẫu thuật bọn họ cũng chưa dám bỏ đi.
Thiệu Trường Canh nhìn mọi người một cái, nói: “Hôm nay gọi mọi người tới nửa đêm thế này, cực khổ rồi.”
“Viện trưởng, tôi có chuyện muốn nói.” Bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh chần chừ một chút, “Tôi phát hiện trong não của bệnh nhân có một cái gì đó rất lạ, lúc ấy áp suất bên trong sọ quá lớn nên tôi chưa kịp cắt bỏ, vì vậy cũng không xác định được khối sưng đó là cái gì.”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Tôi biết. Ông ấy đã hiến tặng di thể cho học viện y rồi, tôi sẽ xin kiểm tra thi thể ông lần nữa để làm rõ nguyên nhân cái chết.”
Im lặng một lát sau mới có tiếng người mở miệng nói: “Viện trưởng, đừng quá đau buồn.”
Thật ra khi nhìn biểu tình bình tĩnh của Thiệu Trường Canh, câu “đừng quá đau buồn” này hình như có chút dư thừa, nhưng dù sao cũng không thể cứ đứng im re ở một bên, bầu không khí căng thẳng này khiến cho tất cả mọi người đều không thoải mái.
Thiệu Trường Canh khẽ thở dài, “Mọi người cố hết sức là tốt rồi, chuyện ngoài ý muốn trong phẫu thuật cũng không phải cái mà chúng ta có thể khống chế. Được rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai tám giờ đến phòng họp, tôi có chút chuyện muốn thông báo.”
“Được, vậy viện trưởng cũng về sớm nghỉ ngơi.”
“Đừng quá lao lực. . . . . .”
Tiễn đi hết nhóm bác sĩ cấp cứu kia, Thiệu Trường Canh rốt cuộc thở ra một hơi.
Chỉ còn lại một mình, không cần phải cố gắng ra vẻ bình tĩnh nữa.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng tựa vào vách tường phòng phẫu thuật, lấy tay vuốt vuốt huyệt thái dương, lỗ mũi ê ẩm, thế nhưng hốc mắt lại khô khốc, hoàn toàn không chảy được một giọt nước mắt.
Thiệu An Quốc chết quá mức đột ngột, nhưng hình như ẩn sâu trong đó là đã có dự định trước, lần trước gặp ông ta ở Anh, nói chuyện với nhau cứ như sắp chia tay, đến bây giờ Thiệu Trường Canh mới biết thì ra trong não ông đã sớm có khối u.
Cho dù không xảy ra vụ tại nạn giao thông ngoài ý muốn kia, có lẽ ông cũng sống không được bao lâu.
Trước khi ông chết, hắn đã cố hết sức cứu chữa, phận làm con chỉ có thể làm được bấy nhiêu mà thôi.
Thiệu Trường Canh ra khỏi phòng phẫu thuật, vào thang máy bấm xuống lầu, sau khi xuống dưới lầu thì đứng yên nhìn cảnh vật xung quanh.
Bệnh viện An Bình trong đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, khu nằm viện đã tắt hết đèn, chỉ có đại sảnh cấp cứu ở lầu một vẫn còn mở đèn sáng trưng. Đứng từ đây nhìn ra có thể thấy bóng dáng vài bác sĩ mặc áo khoác trắng và y tá khoa đang bận rộn cấp cứu.
Đèn đường bên cạnh bệnh viện chiếu sáng mặt đường rộng rãi, một tòa kiến truc cao ngất đứng sừng sững ở trước mặt, phía trước là khu khám bệnh, bên trái là khu nằm viện, bên phải lúc đầu là khu phẫu thuật nhưng sau này trở thành khu kiểm tra, khu bệnh lý và phòng thí nghiệm vi sinh vật, xa hơn nữa là khu làm việc hành chính.
Từ sau khi Thiệu An Quốc từ chức, Thiệu Trường Canh đã bỏ ra một số tiền lớn chỉnh đốn lại bệnh viện An Bình, khu phẫu thuật cũ rích được cải tạo hiện đại như hôm nay, khu nội khoa cũng tăng thêm giường ngủ, khu kiểm tra, khu bệnh lý cũng được sửa chữa. . . . . .
Dưới sự lãnh đạo của hắn, bệnh viện An Bình dần dần đi vào quỹ đạo, năm phòng khám bệnh được xây thêm, tăng gấp đôi so với trước kia.
Đến hôm nay rốt cuộc có thể yên tâm nói một câu ——
Ba, con không có phụ kì vọng của ba.
Mặc dù biết rõ Thiệu An Quốc từng làm rất nhiều chuyện sai trái, ông từng là thủ lĩnh xã hội đen lòng dạ hiểm độc, từng hợp tác với Âu Dương Lâm giết cảnh sát, rõ ràng biết trên người mình mặc áo khoác trắng nhưng trên tay lại dính đầy máu tươi. . . . . .
Nhưng dù sao đó cũng là ba của mình.
Khi còn bé, dù bận rộn cỡ nào ông ấy cũng giành chút thời gian dẫn mình đến nhà sách mua sách giáo khoa, lúc Thiệu gia gặp nguy hiểm thì không chút do dự đưa mình ra nước ngoài học, sau khi mình học thành về nước liền giao chức viện trưởng cho mình mặc kệ mọi người phản đối. . . . . .
Bất kể Thiệu An Quốc là người xấu cỡ nào, xét trên phương diện một người cha, ông cũng không mắc quá nhiều lỗi lầm.
Nhìn ông chết trên bàn phẫu thuật, thật ra trong lòng Thiệu Trường Canh rất đau khổ.
Hắn thở ra một hơi để bình tĩnh lại, sau đó xoay người đi tới bãi đậu xe, tìm xe của mình rồi mở cửa lên xe.
Ngồi xuống ghế lái, vừa muốn thắt dây an toàn, đột nhiên thấy điện thoại di động của mình rơi xuống ghế bên cạnh.
Cầm điện thoại di động, trên màn hình hiển thị một tin nhắn.
“Tiểu Vinh, ba có việc gấp không thể đến đón con, tạm thời con tự thuê xe về biệt thự ở ngoại thành Tây đi.”
Phía sau đính kèm một câu thông báo của hệ thống: “Gửi thất bại.”
Sau khi nhận được tin Thiệu An Quốc gặp tai nạn, hắn liền gửi tin nhắn cho Thiệu Vinh, nhưng rốt cuộc chưa gửi được sao?
Tiểu Vinh chưa nhận được tin nhắn này, vậy nó có tự mình thuê xe về nhà không?
Thiệu Trường Canh lo lắng nhíu mày, ấn xóa tin nhắn, trên màn hình lập tức hiện ra một loạt cuộc điện thoại gọi nhỡ.
1 cuộc gọi nhỡ, 19:10, from Thiệu Vinh
2 cuộc gọi nhỡ, 19:12, from Thiệu Vinh
3 cuộc gọi nhỡ, 19:15, from Thiệu Vinh
. . . . . .
Càng ấn xuống lại càng kinh hãi, gần như là cách 3 phút Thiệu Vinh lại gọi cho mình một cuộc, càng về sau thời gian cách càng lúc càng xa, thế nhưng nửa tiếng trước lại gọi liên tục ba lần.
Không phải nó đã xảy ra chuyện rồi chứ? Tại sao gọi lại nhiều như vậy? Có phải là muốn cầu cứu mình không?
Thiệu Trường Canh vô cùng hoảng sợ, vội vàng bấm gọi lại cho Thiệu Vinh, nhưng bên tai chỉ vang lên tiếng tít tít tít kéo dài, điện thoại chết tiệt bên kia không có ai bắt máy!
Thiệu Trường Canh nhíu mày, mở GPS trong điện thoại. May là lúc đầu mua điện thoại cho cậu đã cài đặt phần mềm truy tìm, Thiệu Vinh chưa đổi điện thoại di động, tức là vẫn có thể tìm được vị trí của cậu.
Thiệu Trường Canh kiên nhẫn chờ đợi, một lát sau, trên màn hình xuất hiện một đốm nhỏ màu đỏ hiển thị vị trí của Thiệu Vinh. Hắn nhanh chóng chạy nhanh quẹo phải khỏi đường cái, chỗ này dân cư thưa thớt, hoàn cảnh cũng rất tốt. . . . . .
Nhà lớn An gia!
Chẳng lẽ thái tử đã bắt được Thiệu Vinh?
Bàn tay cầm tay lái đổ một tầng mồ hôi lạnh, Thiệu Trường Canh trầm mặc nhấn ga, không chút do dự chạy về phía nhà lớn An gia.
Trong đêm khuya, trên đường cao tốc, chiếc xe Jaguar màu bạc hệt như một con báo núp trong rừng rậm phóng nhanh tới mục tiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook