Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 147: Thất vọng, có thể giết nàng hay không?

Tiêu Thiên Diệu nhất định phải thất vọng!

Việc đầu tiên sau khi Lâm Sơ Cửu bước vào, chính là kiểm tra đồ của mình, xác định khoá trêи rương giải phẫu không có vấn đề gì, lúc này nàng mới mở nắp ra, sắp xếp từng con dao phẫu thuật lên trêи bàn mổ.

Hiện tại, Lâm Sơ Cửu vô cùng may mắn, bởi vì thế giới này có một đất nước thần bí cường đại đó là Trung Ương Đế Quốc. Nàng đưa ra những thứ rất kỳ lạ này, những người ở đây có thể tiếp nhận, chắc chắn mọi người đều cho rằng, mấy thứ này đến từ Trung Ương Đế Quốc, Lâm Sơ Cửu không cần giải thích.

Sau khi sắp xếp dụng cụ gọn gàng, Lâm Sơ Cửu điều chỉnh bàn giải phẫu xong, nói với Tiêu Thiên Diệu: "Vương gia, ta biết ngươi có thể tiến lên hai bước, ta đỡ ngươi nằm lên trêи đó."

Nếu như Tiêu Thiên Diệu cự tuyệt, hắn sẽ phải chờ người nâng hắn lên đó.

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu không có khả năng để người khác nâng mình, cho dù là hậu nhân hay hậu thế, sự kiêu ngạo của hắn đều không cho phép bị dẫm lên.

Mặc dù hai chân Tiêu Thiên Diệu có thể chịu lực, nhưng không thể kéo dài quá lâu, Lâm Sơ Cửu không dám đưa chân hắn ra mạo hiểm. Vì thế nàng giúp đỡ nâng Tiêu Thiên Diệu, gánh hầu hết trọng lượng của hắn lên người.

Sau khi đỡ Tiêu Thiên Diệu đi tới bàn giải phẫu, Lâm Sơ Cửu đã mệt toát cả mồ hôi.

Tiêu Thiên Diệu nhìn không mập, nhưng rất nặng.

Nàng hít thở vài lần, đợi cho nhịp tim bình tĩnh trở lại. Lâm Sơ Cửu giúp Tiêu Thiên Diệu nằm yên, sau đó lấy máy gây tê từ trong rương giải phẫu.

"Vương gia, cần ngươi phối hợp một chút." Lâm Sơ Cửu đứng ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, tay cầm mặt nạ gây mê.

"Đây là cái gì?" Nhìn qua giống như là mặt nạ áo giáp, nhưng lại không giống.

"Không thể nói rõ với ngươi, Vương gia yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi." Nếu nàng nói với Tiêu Thiên Diệu, nàng đang muốn gây tê toàn thân cho hắn, Tiêu Thiên Diệu sẽ phối hợp ư?

"Nàng không nói rõ ràng, cho rằng bổn vương sẽ phối hợp ư?" Tiêu Thiên Diệu cười lạnh. Lâm Sơ Cửu khẽ thở dài, "Vương gia, động dao ở trêи người sẽ rất đau, ta cần phải phong bế thần kinh đau đớn của ngài."

"Bổn vương sợ đau ư?" Tiêu Thiên Diệu khinh thường hừ lạnh, rất bất mãn vì Lâm Sơ Cửu không tin tưởng hắn.

"Vương gia không phải không sợ đau, chẳng qua năng lực nhịn đau mạnh hơn người bình thường. Nhưng...... ngươi có thể đảm bảo, khi ta cắt hai chân ngươi ra, cơ bắp trêи đùi vẫn có thể luôn duy trì trạng thái thả lỏng, không cứng ngắc hay không?" Đau có thể nhẫn nhịn, nhưng phản ứng của cơ thể làm sao có thể khống chế?

Không sợ đau, không có nghĩa là không biết đau.

Hắn đúng thật không dám đảm bảo, nhưng hắn cũng không hy vọng mình mất đi tri giác, "Nàng chắc chắn, chỉ khiến cho chân bổn vương không có cảm giác, bổn vương vẫn có thể duy trì thanh tỉnh?"

Tiêu Vương gia, ngươi quá ngây thơ rồi!

Nàng đang gây mê toàn thân cho Tiêu Thiên Diệu, sao có thể duy trì sự tỉnh táo cho Tiêu Thiên Diệu. Nhưng, lời này dù đánh chết nàng cũng không thể nói ra.

Lâm Sơ Cửu gật đầu thật mạnh, "Ta chắc chắn."

"Được rồi, bổn vương tin nàng một lần." Nhìn bộ dáng của Lâm Sơ Cửu thật sự không giống nói dối, hơn nữa lúc trước bởi vì hắn không tin Lâm Sơ Cửu nên mới hại Lâm Sơ Cửu vết thương chồng chất. Vì vậy, lúc này đây hắn lựa chọn tin tưởng nàng.

"Đa tạ Vương gia tin tưởng." Lúc này đây, ta nhất định sẽ cô phụ sự tín nhiệm của ngươi, "Ngươi nhắm mắt lại, thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi thật tốt. Mọi thứ sẽ trôi qua rất nhanh, đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi."

Lâm Sơ Cửu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có bất kỳ một dấu vết lo lắng hay chột dạ nào. Thấy Tiêu Thiên Diệu phối hợp thả lỏng thân thể, Lâm Sơ Cửu thắt mặt nạ bảo hộ lên miệng và mũi của Tiêu Thiên Diệu, bật máy gây mê, dựa vào tình trạng của Tiêu Thiên Diệu, nàng tăng dần nồng độ hít vào.

Tiêu Thiên Diệu tin tưởng Lâm Sơ Cửu, phối hợp với các yêu cầu của Lâm Sơ Cửu, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể......

Thuốc mê phát huy tác dụng rất nhanh, Tiêu Thiên Diệu chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, đầu óc choáng váng muốn ngủ. Lúc đầu hắn còn tưởng mình nằm quá thoải mái nên buồn ngủ, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra có điều không đúng.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thiên Diệu chính là kéo mặt nạ gắn ở trêи mặt hắn xuống, nhưng hắn còn chưa động thủ, đã bị Lâm Sơ Cửu nhanh tay nhanh mắt phát hiện. Lâm Sơ Cửu trực tiếp nhào lên trêи người hắn, "Vương gia, đừng nhúc nhích. Ta sẽ không hại ngươi."

Thân thể mềm mại bao phủ ở trêи người, giọng nói nhẹ nhàng nỉ non vang lên ở bên tai hắn. Tiêu Thiên Diệu cảm thấy giống như bị một luồng điện quét qua, khoảnh khắc tiếp theo hắn liền từ bỏ kháng cự.

Được rồi, hắn tin Lâm Sơ Cửu!

"Đa tạ Vương gia phối hợp, hãy thả lỏng người, rất nhanh sẽ ổn thôi." Vì không muốn Tiêu Thiên Diệu cử động, Lâm Sơ Cửu ghé cả người vào trêи người Tiêu Thiên Diệu, tựa đầu vào chỗ bả vai Tiêu Thiên Diệu, khi nói chuyện tất nhiên là gần ngay lỗ tai của Tiêu Thiên Diệu.

Bên tai tê tê ngứa ngứa, nhưng không khiến người ta chán ghét. Tiêu Thiên Diệu thuận theo bản năng thân thể, trở tay ôm lấy Lâm Sơ Cửu: Mềm mại quá!

Thân thể mềm mại trong ngực, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy rất hạnh phúc. Đại não trở nên nặng nề hơn, rơi vào trong hôn mê. Tốc độ vận chuyển cao của đại não Tiêu Thiên Diệu trở nên chậm chạm......

Cuối cùng cũng được trấn an.

Lâm Sơ Cửu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nhẩm tính thời gian thuốc mê phát huy tác dụng.

Không để Lâm Sơ Cửu phải chờ lâu, thuốc mê lúc này đã có tác dụng, chỉ là......

Trước khi Tiêu Thiên Diệu rơi vào hôn mê, đột nhiên tỉnh táo, miệng bị bịt kín, Tiêu Thiên Diệu không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại giống như con dao nhỏ phóng tới Lâm Sơ Cửu, không tiếng động nói với Lâm Sơ Cửu: Nàng chết chắc rồi.

Mặc dù đã dự đoán trước, nhưng khi đón nhận ánh mắt giết người của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu vẫn sợ tới mức ghé vào trêи người Tiêu Thiên Diệu thật lâu sau mới bò dậy.

"Hô...... đúng là một nam nhân đáng sợ." Nghĩ đến ánh mắt trước khi hôn mê của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu không thể không rùng mình một cái, vội vàng cất máy gây mê.

Nếu như gây mê quá mức, Tiêu Thiên Diệu không thể tỉnh lại, nàng liền thảm.

Nàng gỡ mặt nạ xuống, nhìn Tiêu Thiên Diệu dù đang lâm vào hôn mê sâu, vẫn khiến người ta sợ hãi, đáy lòng Lâm Sơ Cửu có một chút lo lắng: Sau khi Tiêu Thiên Diệu tỉnh lại, sẽ không làm thịt nàng chứ?

Nàng có cảm giác khả năng này xảy ra rất lớn, ánh mắt Tiêu Thiên Diệu trước khi hôn mê, thật sự rất đáng sợ!

Lâm Sơ Cửu lắc đầu không dám nghĩ tiếp, nếu nàng còn nghĩ nữa, hôm nay không cần phải giải phẫu.

"Ngô đại phu, ông có thể vào rồi." Sau khi cất máy gây mê vào trong hệ thống Y Sinh, Lâm Sơ Cửu gọi trợ thủ tới giúp nàng phẫu thuật.

"Tới." Ngô đại phu cao giọng đáp lại một câu, trước khi vào trong phòng giải phẫu, giống như Lâm Sơ Cửu, thay đổi quần áo trước sau đó mới đi vào.

"Mang bao tay vào." Lâm Sơ Cửu ném một đôi bao tay cao su cho Ngô đại phu, tự mình cũng đeo vào.

"Thứ này thật tốt, đeo vào trong tay mà vẫn giống như không đeo. Sạch sẽ lại thuận tiện." Ngô đại phu thèm thuồng nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, hy vọng Lâm Sơ Cửu sẽ cho mình một đôi, nhưng......

Lâm Sơ Cửu giống như không nhìn thấy, bình tĩnh quay mặt đi.

Keo kiệt!

Ngô đại phu buồn bực hừ một tiếng, nhưng không mang theo cảm xúc này vào trong công việc, lấy lại tinh thần đáp ứng yêu cầu của Lâm Sơ Cửu.

"Cắt ống quần của Vương gia." Ý định ban đầu của Lâm Sơ Cửu là muốn cởi hết quần của Tiêu Thiên Diệu, chỉ chừa một cái qυầи ɭót, nhưng......

Nghĩ đến chuyện mình đã lừa Tiêu Thiên Diệu gây tê, Lâm Sơ Cửu không có lá gan kia nữa.

Được rồi, nàng thừa nhận lá gan nàng không lớn lắm, cũng rất sợ Tiêu Thiên Diệu tức giận.

"Ồ...... Vương phi, cắt đoạn nào?" Ngô đại phu cầm kéo, nhưng không dám xuống tay.

Vương phi thật là quá xấu, nếu như để Vương gia biết được, ông là người cắt quần của Vương gia, khiến Vương gia lộ ra bắp đùi trơn bóng, Vương gia chắc chắn sẽ giết ông......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương