Ý nghĩ điên cuồng ngày xuân
-
Chương 15:
Thân là mèo của ngôi sao hạng A tóc trắng, lai lịch của honey đương nhiên khó có thể nói rõ với người khác.
Khước Hạ nghĩ rằng cùng lắm nó chỉ ở đây ba tháng mà thôi, hơn nữa bị Vu Mộng Nhiễm gặng hỏi mãi, thế là cô bèn bịa ra một lý do để lừa gạt cô ấy: “Đây là nghề tay trái làm trong thời gian ngắn của tớ.”
“Nghề tay trái?” Ngón tay Vu Mộng Nhiễm run rẩy chỉ vào con mồn lèo: “Chăm mèo hộ người khác hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.”
“Hạ - cá – muối! Cậu làm ơn soi gương hộ tớ cái được không? Dù sao cũng là gái đẹp, cậu phấn đấu nhiều hơn một chút được không hả! Nghề tay trái làm gì không được mà cậu cứ phải làm nghề chăm mèo, triển vọng của một ngôi sao nữ đâu rồi hả!”
“Vừa chơi mèo vừa có tiền, rất có triển vọng mà.”
“…”
Vu Mộng Nhiễm nghẹn họng nhìn cô gái cụp mi mắt ngồi trên sofa với vẻ mặt lạnh nhạt thật lâu, sau đó không thể không thừa nhận rằng lời nói của cô rất chi là có lý.
“Mé nó, cậu thậm chí đã tìm được công việc sau khi về hưu luôn rồi hả?”
“Chỉ là giải nghệ thiô chứ không phải về hưu.” Khước Hạ bình tĩnh vuốt ve con mèo: “Tớ còn phải cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của đất nước nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ha ha, nhìn mặt chị có thấy chị tin không? Chị buông lời nói sẵn nhé – Trong showbiz không có đứa nào học giỏi thật hết!”
Khước Hạ cũng chẳng buồn cãi lại, chỉ im lặng cụp mi mắt, vuốt ve con mèo để khiến nó bình tĩnh lại.
Vu Mộng Nhiễm ngồi về trên sofa: “Chi phí ăn uống ngủ nghỉ của con mồn lèo này, chủ nhân của nó tự bỏ tiền túi ra chứ hả?”
“Ừ.” Khước Hạ chẳng buồn ngước mắt lên mà chìa tay chỉ ra sau ghế sofa: “Đồ ăn đồ hộp đồ đông đồ khô cho mèo đều đầy đủ hết không thiếu thứ gì, tất cả đã được đưa đến nhà mình. Hình như chủ nhân của nó còn đặt suất cơm cho mèo, mỗi tuần ba lần sẽ được đưa đến tận nhà đúng giờ.”
Vu Mộng Nhiễm nằm bò lên lưng ghế sofa nhìn đống đồ chất đầy đằng sau: “Ái chà chà, toàn là hàng nhập khẩu kìa, trông còn đắt tiền hơn cả đồ ăn của tớ.”
“Đúng vậy, quả là một chú mèo bản địa cao quý.”
Nói đoạn, Khước Hạ cúi đầu, gập ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm cho Honey. Chú mèo cố gắng chống cự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại bản năng của loài mèo, thế là nó đành phải từ từ nhắm hai mắt, đồng thời còn dụi đầu vào tay cô, nũng nịu phát ra tiếng “grừ grừ” với vẻ kiêu ngạo.
Đuôi mắt rủ xuống của cô gái hơi nhướng lên vì ý cười trong ánh mắt.
“Tiền lương bao nhiêu?” Vu Mộng Nhiễm hoàn toàn không hiểu được tiếng nước ngoài in trên bao bì đựng đồ ăn cho mèo, đành phải ngồi về trên sofa.
“Hửm?”
Khước Hạ im lặng.
Tiền thù lao trông mèo sẽ được dùng để bù lại số tiền đấu giá dây xích tay mà Trần Bất Khác cho cô, cho dù không tính cả ân tình thì một tháng cũng được một triệu tệ.
Cho nên tiền lương bình quân của công việc trông mèo này là một tháng ba trăm ba mươi ngàn tệ.
Sau khi tính ra con số này, Khước Hạ không khỏi chột dạ, bàn tay đang vuốt ve chú mèo của cô càng nhẹ nhàng mềm mỏng hơn. Đồng thời cô giơ ba ngón tay lên cho Vu Mộng Nhiễm thấy.
Vu Mộng Nhiễm chần chờ nhìn ba ngón tay vừa mảnh khảnh vừa trắng nõn trước mặt mình: “Ba ngàn tệ?”
“…”
Khước Hạ im lặng rụt tay về.
“Mặc dù hơi ít tiền nhưng quả thực là công việc lý tưởng đấy chứ.” Vu Mộng Nhiễm vuốt cằm suy nghĩ: “Tương lai nếu tớ không nhận được kịch bản phim nào, chỉ còn cách giải nghệ dưỡng lão thì có thể suy xét làm công việc này.”
Khước Hạ không phát biểu ý kiến.
Tiền đề là đến lúc đó cô ấy có thể gặp được một kẻ coi tiền như rác, giàu đến mức có thể đốt tiền chơi như Trần Bất Khác.
…
Lấy danh nghĩa đang nghỉ ngơi, Vu Mộng Nhiễm ở lì trong nhà Khước Hạ ăn chực uống chực nhân tiện giỡn mèo, trải qua nửa tháng sung sướng nhẹ nhàng.
Cuối cùng bị “Đuổi ra khỏi nhà” sau nửa tháng ăn chơi nhảy múa.
“Cậu đúng là đồ đàn bà bạc tình bạc nghĩa cố ý gây sự, sao cậu nỡ nhẫn tâm đuổi người vợ đã đi theo cậu từ thuở hàn vi ra khỏi nhà thế hả?” Vu Mộng Nhiễm ôm chặt cánh cửa phòng ngủ phụ không chịu buông tay, vừa khóc lóc ỉ ôi vừa lên án.
Khước Hạ chẳng buồn diễn kịch với cô ấy, chỉ lắc lư chiêc di động trên tay mình: “Tớ đã cho cậu xem thời khóa biểu rồi mà, kể từ ngày mai tớ sẽ phải vào đoàn làm phim với Tần Chỉ Vi.”
“Dối trá! Rõ ràng cậu bảo tháng này cậu không có lịch trình gì cơ mà!”
“Tần Chỉ Vi tạm thời đổi ý, yêu cầu vào đoàn làm phim trước thời hạn, tớ cũng không còn cách nào khác, đành phải nghe lời cô ta thôi.”
“Quắc?”
Đánh hơi được mùi drama, Vu Mộng Nhiễm tức khắc buông cánh cửa phòng ngủ phụ, nhảy cẫng lên: “Tạm thời đổi ý á? Chẳng phải thời gian gia nhập đoàn làm phim của mỗi diễn viên đều phải bàn bạc nhiều lần với các diễn viên khác trong đoàn làm phim hả? Chuyện này mà cũng thay đổi được hả? Chẳng lẽ cô ta đã to gan lớn mật đến mức bắt đầu đóng nhiều phim cùng một lúc?”
“Trong tay Tần Chỉ Vi không có kịch bản phim khác.”
“Thế thì sao cô ta lại vào đoàn làm phim trước thời gian đã hẹn?”
“…”
“Ôi chao Tiểu Hạ Hạ, chắc chắn cậu biết lý do mà! Cậu nói cho tớ nghe đi! Tớ thề tớ sẽ không kể lại với người khác đâu! Tiểu Hạ Hạ!”
“…”
Khước Hạ bị ngấy tới mức muốn phi vào nhà bếp lấy chất tẩy rửa để rửa sạch dầu mỡ trên người Vu Mộng Nhiễm.
Thấy cô nàng này lại sắp sửa rưng rưng nước mắt diễn cải lương với mình, Khước Hạ đành phải lên tiếng: “Chắc là… Cô ta định chừa lại thời gian cho bộ phim sẽ hợp tác với Trần Bất Khác.”
“Quác?” Vu Mộng Nhiễm vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: “Cái lùm mía! Trần Bất Khác thực sự quyết định cho cô ta nhận vai nữ chính hả?”
“Có tin đồn rằng cô ta là một trong hai ứng cử viên cuối cùng sẽ được chọn.” Khước Hạ vừa tiện tay bế chú mèo Honey chạy tới dụi đầu vào chân mình, vừa nói với vẻ thờ ơ: “Chắc xác suất là 50% gì đó.”
Vu Mộng Nhiễm tức giận đến mức ôm lấy cánh tay của mình: “Không phải chứ? Tớ không rõ, rốt cuộc Trần Bất Khác vừa ý cô ta ở điểm nào?”
Khước Hạ cụp mi mắt, gương mặt vẫn không có một chút biểu cảm, khẽ lắc lư Honey: “Cô ấy đang hỏi em đấy.”
“Meo?”
Honey tò mò quay đầu nhìn chung quanh.
Vu Mộng Nhiễm vừa cúi đầu thì lập tức đối diện với đôi mắt hai màu của chú mèo trắng, lời nói vừa ra tới miệng thì bị nghẹn lại trong cổ họng: “… Đậu mé, tớ vẫn không thể quen với đôi mắt của con mèo nhà sếp các cậu, đôi mắt hai màu một vàng một xanh lam kiểu này thật sự quá đáng sợ, chẳng trách phải chi tiền thuê người khác chăm mèo cho mình.”
Khước Hạ khẽ nhíu mày, dùng cánh tay nâng Honey lên: “Rõ ràng nhìn xinh xắn lắm mà.”
“Há? Mắt thẩm mỹ của cậu với Trần Bất Khác đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.”
“Hửm?”
Khước Hạ chột dạ đến mức khựng lại: “Chuyện này thì liên quan gì… Tới mắt thẩm mỹ của Trần Bất Khác?”
“Trong showbiz thiếu gì ngôi sao nữ nổi tiếng nhiều với chả nổi tiếng ít, thiếu gì kịch bản phim, thế mà anh ấy lại chấm đúng Tần Chỉ Vi. Chuyện này còn không thể chứng minh mắt thẩm mỹ của anh ấy có vấn đề hay không à?” Vu Mộng Nhiễm rất là ghét bỏ: “Hay là do kịch bản phim kia của công ty truyền thông Thiên Nhạc có khả năng sẽ bùng nổ độ nổi tiếng? Nhưng cho dù nó sẽ nổi tiếng thì chẳng nhẽ Trần Bất Khác còn cần chút mức độ quan tâm trên mạng đó hay sao? Nói gì thì nói, lẽ ra anh ấy mới là người nâng tầm kịch bản đó lên chứ…”
Thì ra không phải đang nói tới con mèo này.
Đuôi mắt của Khước Hạ lại yên tâm trở về chỗ cũ, mặt không biểu cảm trêu đùa Honey: “Vẫn chưa quyết định mà, có lẽ sẽ là 50% còn lại.”
“Nhưng tớ lại có linh cảm chẳng lành.” Vu Mộng Nhiễm thở dài một tiếng: “Tiểu Hạ Hạ, cậu có thể giúp tớ một việc không?”
Khước Hạ nhấc mí mắt lên: “?”
Vu Mộng Nhiễm: “Nếu Trần Bất Khác chọn kịch bản của công ty cậu thì chắc chắn cậu cũng sẽ vào đoàn làm phim với tư cách là diễn viên đóng thế của Tần Chỉ Vi nhỉ?”
Trên mặt Khước Hạ không chút cảm xúc: “Muốn xin chữ ký hả?”
“Đúng đúng đúng!”
“Dễ làm, bây giờ tớ sẽ cho cậu luôn.”
“Hửm? Cái lùm mía, chẳng lẽ cậu đã xin chữ ký hộ tớ? Hu hu hu không hổ là người chị em tốt nhất của tớ, tớ sẽ không bao giờ quên…”
Bốp.
Chân trước của con mèo trắng bị giơ lên chặn miệng Vu Mộng Nhiễm.
Honey: “Méo?”
Vu Mộng Nhiễm: “?”
Khước Hạ bế mèo lùi về sau, mặt vẫn hết sức bình tĩnh: “Chữ ký mà cậu muốn.”
Vu Mộng Nhiễm: “…”
Mấy giây sau.
“Hạ cá muối cái đồ vô lương tâm này cậu chết với tớ!!!”
…
Sáng hôm sau, Khước Hạ chuẩn bị đồ ăn cho mèo trộn chung với đồ khô, kèm với nước uống cho mèo được đặt sẵn trong máy cho mèo ăn tự động, sau đó lên đường đi đến khu vực thành phố điện ảnh được xây dựng trong vùng nội thành.
Ưu điểm khi làm diễn viên đóng thế cho cô cả nhà họ Tần chính là: Ổn định.
Tần Chỉ Vi ghét nhất là đi công tác và phải ngồi tàu xe đi một quãng đường thật xa. May mà kinh tế thành phố H phát đạt, thuộc loại thành thị trọng điểm trong nước, đồng thời cũng là nơi tụ tập của mấy công ty truyền thông lớn trong nước. Tương ứng với nó, có không ít căn cứ quay phim truyền hình và điện ảnh đều đóng quân ở khu vực ngoại ô thành phố, trong suốt một năm qua Khước Hạ đóng phim hầu như không cần rời khỏi thành phố này.
Điều này cũng cho cô môi trường thuê nhà ổn định, lại thêm thời gian làm việc khá là tự do, không cần suy xét tới vấn đề giao thông trong thành phố có thuận lợi hay không, cho nên cô mới chọn thuê loại nhà thuê cả năm rẻ tiền trong khu phố cũ nằm ở vùng ngoại ô thành phố này.
Khi Khước Hạ chạy đến khu vực được đoàn làm phim thuê để quay phim trong thành phố điện ảnh thì đã là mười giờ sáng.
Bộ phim này có không ít cảnh treo dây cáp, hơn nữa còn dàn cảnh ở những khu vực khác biệt, Khước Hạ không thể tập trung đóng phim ở một chỗ như bộ phim lần trước mà chỉ còn cách đi theo đoàn làm phim, có lẽ suốt cả ngày cũng không cần lên sân khấu, song vẫn phải chờ đợi mệnh lệnh của đạo diễn bất cứ lúc nào. Thế nên bộ phim này mới vừa khởi động máy ngay hôm qua thì hôm nay đã gọi cô đến trường quay để chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vì thay đổi thời gian vào đoàn làm phim trước thời hạn nên Khước Hạ vẫn chưa nhận được kịch bản của diễn viên đóng thế. Sau khi hỏi trợ lý trường quay, người nọ bèn kêu cô đi lấy kịch bản ở chỗ lều nghỉ ngơi tạm thời của ekip đạo diễn.
Lúc đến đây, Khước Hạ phát hiện còn có người khác trong lều nghỉ ngơi của đạo diễn.
Thật không may, cô biết người này.
Càng không may, cô có thù oán với người này.
“Ái chà chà, đây chẳng phải là cô Khước Hạ sao?” Người đàn ông ngồi trên ghế đạo diễn ngoảnh đầu lại, sững sờ trong chốc lát rồi mới lộ ra nụ cười đểu cáng đặc trưng của anh ta.
“Hửm?” Đạo diễn đẩy gọng kính, đánh giá cô gái lạ mặt vừa tiến vào chỗ nghỉ ngơi của mình: “Thường Kính, cậu quen cô gái này hả?”
“Đúng thế, cô ấy là diễn viên đóng thế của Chỉ Vy, đồng thời cũng là nghệ sĩ của công ty truyền thông Thiên Nhạc. Trong số những cảnh đóng cặp của tôi và Chỉ Vi trong bộ phim lần trước, có mấy cảnh cô ấy cũng tham dự với vai trò là diễn viên đóng thế.”
“Thì ra là thế, tôi quên mất cậu với Chỉ Vi hợp tác với nhau lần thứ hai.”
Thường Kính vừa cười vừa hùa theo đạo diễn mấy câu, sau đó quay sang nhìn cô gái đứng bên cạnh lều bằng ánh mắt tràn đầy ẩn ý: “Tôi có ấn tượng rất sâu đậm khi hợp tác với cô ấy đấy. Còn Khước Hạ, chắc cô vẫn còn nhớ tôi chứ nhỉ?”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook