Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!
-
9: Bùa Trấn Áp
Giang Lạc nắm chặt chai bia, chĩa về phía phát ra tiếng.
Tay của cậu bị một người khác tóm lấy.
Trì Vưu cười cười, nói: “Không vội.”
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Trời đã dần sáng, Giang Lạc bỗng nhiên mở mắt.
Tròng mắt cậu từ từ dịch sang trái rồi lại sang phải.
Bàn ở bên phải, tay nắm cửa ở bên trái, Giang Lạc nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ có thể thấy tay nắm bên phải cùng với ánh sáng an lành mơ hồ ngoài cửa sổ.
Tỉnh rồi.
Đột nhiên cậu sa sầm mặt mày, ủ rũ ngồi dậy khỏi giường.
Ga trải giường lấm tấm mồ hôi tạo thành một khối ướt đẫm hình người, cả chiếc áo sơ mi của cậu đã ướt hơn phân nửa.
Cậu máy móc mở cửa ban công và đi loanh quanh kiểm tra ở ban công đầy sương sớm.
Tiếng chim hót ríu rít, một con chim sẻ bay đến, hai móng vuốt của nó ghìm lấy lan can.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đột nhiên nắm lấy con chim, Giang Lạc nhìn con chim với ánh mắt ảm đạm, khóe miệng giễu cợt: “Chính là mày.”
Bàn tay cậu chậm rãi xiết chặt, đôi mắt của con chim này không có tròng trắng, nó cứ im lặng nhìn chằm chằm Giang Lạc.
Giang Lạc càng ngày càng vội, nhưng đến giới hạn cậu lại đột nhiên buông lỏng tay.
“Mười tám lần.” Giang Lạc nói một mình, nụ cười càng lúc càng sâu, nhìn vào mắt con chim này rồi nói: “Trì Vưu, anh giết tôi mười tám lần.”
Lần cuối cùng Giang Lạc chết, cậu đã cược với bản thân phải kéo Trì Vưu rớt xuống ban công này, để hắn tan xương nát thịt trước cả cậu.
“Chết thế có sướng không?” Cậu nghiến răng nói bên tai Trì Vưu.
Trì Vưu máu thịt be bét cười nói: “Ồ, làm sao chết đẹp bằng cậu được.”
Ròng rã bị giết mười tám lần, mà cậu chỉ giết Trì Vưu được một lần.
Sát khí cuồn cuộn trong đôi mắt Giang Lạc, cậu nhẹ nhàng sờ đầu chim sẻ, cười nói: “Giết một con rối bé nhỏ này của thầy thì có là gì đâu.”
Cậu nói khẽ: “Làm sao mà được.”
Mẹ nó anh có đau đâu.
Giang Lạc buông lỏng tay ra, sầm mặt đi vào trong phòng.
Lửa giận trong lòng cậu và trải nghiệm chết mười tám lần như sắp trào ra khỏi cơ thể.
Trì Vưu Trì Vưu Trì Vưu, cậu vốn muốn giúp Trì Vưu tìm ra kẻ thủ ác phía sau, cũng coi như bù đắp sai lầm của nguyên thân.
Nhưng hiện tại, thật ngại quá, bây giờ cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu – cậu muốn giết ngược lại Trì Vưu.
Cậu chắc chắn, chắc chắn phải giết chết Trì Vưu.
Di chứng của giấc mơ còn lưu lại trên người Giang Lạc, làm Giang Lạc nghi ngờ căn phòng này tràn đầy quỷ khí, thậm chí ẩn giấu tàn hồn của Trì Vưu.
Cậu ném tất cả đồ vật dính dáng đến Trì Vưu ở trong phòng vào phòng khách, đập cái chén Trì Vưu đã dùng qua, ném bộ quần áo tương đương với rác rưởi Trì Vưu đã từng mặc, cậu còn tìm thấy bộ đồ tây đen mà Trì Vưu mặc trong giấc mơ ở trong tủ quần áo.
Giang Lạc cười lạnh, ném bộ đồ tây lên chỗ cao nhất của đống rác, dùng bật lửa châm lửa.
Một đống quần áo đắt đỏ nháy mắt bốc cháy, ngọn lửa sắp chạm đến nóc nhà.
Giang Lạc rút ra một điếu thuốc, dùng ngọn lửa đó châm thuốc.
Ánh lửa lấp lóe, Giang Lạc đứng bên cạnh đống lửa, nét mặt âm u không rõ, cậu hít một hơi thuốc lá, thờ ơ lạnh nhạt nhìn ngọn lửa từ đống quần áo lan ra sàn nhà.
Thiết bị báo cháy vang lên.
Ghế sô pha, tủ gỗ, bàn trà, đồ trang trí.
Một mớ hỗn độn.
Hủy hết đồ của Trì Vưu cũng không khiến tâm trạng của Giang Lạc tốt hơn tí nào.
Cậu đứng trước ngọn lửa, ngay khoảnh khắc ngọn lửa sắp làm bỏng cậu thì cậu mở cửa bước ra ngoài.
Không lâu sau, có người cầm ống nước vội vã chạy tới.
Sau đó còn có các bạn học chỉ kịp khoác vội quần áo lên người chạy tới, bảy người không thiếu một ai.
Lần đầu tiên bọn họ thấy Giang Lạc cả người đầy khói đặc chỉ mặc một bộ quần áo.
Hai chân Giang Lạc trống không, hình tượng chật vật, đuôi tóc cậu còn hơi khô vàng, nhưng nhìn chung thì không có bị thương.
Văn Nhân Liên dẫn đầu gỡ áo choàng trên người xuống trùm lên người Giang Lạc, thu lại nụ cười: “Đi sang chỗ tôi rồi nói sau.”
Khuông Chính tìm được một đôi ủng cao su trong phòng chứa đồ dưới lầu, yên lặng đặt bên cạnh Giang Lạc.
Nơi ở của giáo viên cách nơi của học sinh không xa không gần, khoảng mấy tòa nhà.
Trái phải hai bên phòng Trì Vưu không có người ở nên mới có thể cháy lâu như vậy mới bị người khác phát hiện.
Sau khi xuống lầu, Giang Lạc quay đầu nhìn một cái.
Chỗ cửa sổ phòng Trì Vưu bốc đầy khói đen, ngọn lửa đã bị dập tắt.
Giang Lạc lạnh lùng nhếch môi, ngoảnh mặt đi thẳng về hướng ký túc xá sinh viên.
Đến ký túc xá sinh viên, cậu mới biết Lục Hữu Nhất tả có năm mươi mét vuông là sai, ký túc học sinh dù không lớn như phòng của Trì Vưu nhưng cũng phải tám mươi mét vuông.
Là một căn phòng đơn, nơi này dư dả, thậm chí là giàu có.
Phòng của Văn Nhân Liên sắp xếp rất đơn giản, cả đám ngồi ở phòng khách, cho Giang Lạc mượn quần áo đi tắm rửa.
Trong tấm gương phòng tắm, cậu thấy ngay chỗ mi tâm của mình có một chấm máu.
Cậu lập tức nhớ tới chỗ bị chim sẻ mổ đau trên tay, giọt máu này có lẽ là do chim sẻ bị Trì Vưu điều khiển tới lấy máu của cậu.
Dùng cách này dẫn cậu nhập mộng sao?
Giang Lạc lau chấm máu trên trán đi, ánh mắt dọa người.
Cậu hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nhanh chóng sửa sang bản thân.
Lúc trở ra, người ngồi bên ngoài đã bắt đầu thảo luận vụ cháy ban nãy.
Thấy Giang Lạc bước ra, Lục Hữu Nhất hỏi trước: “Giang Lạc, sao đột nhiên nơi đó bốc cháy vậy?”
Giang Lạc vừa lau tóc vừa bình tĩnh đi qua ngồi xuống: “Khi tôi rời giường thì trong phòng đã cháy rồi.”
Lục Hữu Nhất nhíu mày, “Quá kỳ lạ, có khi nào do tàn thuốc của ông chưa tắt nên gây ra hỏa hoạn không?”
Trác Trọng Thu nói: “Lục Hữu Nhất, sao cậu đần quá vậy, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy hả?”
Cô nhìn về phía mi tâm của Giang Lạc: “Lúc vừa thấy cậu ấy, ấn đường có chấm máu, màu máu mờ đục, hẳn là chứa thi khí để áp chế sinh khí của người sống, Giang Lạc bị người khác kéo vào giấc mơ.”
Trác gia là môn phái chú trọng hồn thể song tu, cảm giác với linh hồn của Trác Trọng Thu mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều.
Cô nhìn ra âm khi quấn quanh người Giang Lạc, nhưng không nhìn được nguồn gốc của đống âm khí đó: “Giang Lạc, cậu mơ thấy gì thế?”
Giang Lạc chầm chậm nắm chặt khăn mặt, hút đi giọt nước nơi đuôi tóc, ánh mắt cậu sâu thẳm rồi bỗng nở nụ cười chói mắt.
“Tôi gặp Trì Vưu.” Cậu nhẹ nhàng nói: “Thầy ấy…”
Đột nhiên lời nói dừng lại, Giang Lạc chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt xuyên thẳng qua mọi người.
Lục Hữu Nhất, Diệp Tầm, Trác Trọng Thu, Cát Chúc.
Khuông Chính, Văn Nhân Liên, còn có người ngoại quốc Samuel tóc vàng mắt xanh không thân quen lắm.
Cậu nhìn vào đôi mắt của bọn họ, không phát hiện bất kỳ chỗ không đúng nào.
Giang Lạc lại nhìn về phía ban công.
Cửa và cửa sổ ban công đóng chặt, không có chim sẻ hay bất cứ động vật nào khác.
Trì Vưu hẳn là không ở đây, những thuật luyện hồn điều khiển rối của hắn lại khiến Giang Lạc vừa bị hố qua cảm thấy cực kỳ bực bội.
“Thầy ấy thế nào?” Diệp Tầm tò mò hỏi.
“Hôm qua tôi mơ thấy thầy.” Giang Lạc thu hồi tầm mắt, dựa về sau một chút, lẳng lặng kể: “Thầy nói thầy ở dưới đó rất cô đơn… Chỉ có một mình thầy ấy nên muốn tôi bên cạnh thầy lâu hơn.
Thầy ấy còn tỏ tình với tôi, mà giấc mơ cũng rất kỳ lạ, liên tục mười tám giấc mơ, mỗi một giấc mơ tôi đều ở chung với thầy.”
“Bọn tôi cùng nhau làm chuyện thân mật nhất thế gian.” Cậu giết Trì Vưu, Trì Vưu giết cậu.
“Cùng trải qua rất nhiều buổi hẹn hò thú vị sâu sắc.” Chết cháy, chết đuối, treo cổ, té chết từ trên không.
“Có vài lần, tôi xuýt nữa không phân rõ nổi là mơ hay thực.”
Giang Lạc bật cười: “Trong giấc mơ, tôi và thầy ấy đứng trên một tòa nhà cao tầng, thầy nói với tôi chỉ cần nhảy xuống là có thể giải thoát, cuộc sống sau này sẽ không còn đau khổ.”
Sau khi nói xong cậu nhìn xung quanh, sửng sốt: “Sao vẻ mặt các cậu lại khó coi vậy.”
“Ác quỷ chính là ác quỷ, cho dù là Trì Vưu biến thành ác quỷ thì vẫn là loại đức hạnh đó.” Trác Trọng Thu thấp giọng nói.
Cát Chúc cau mày nói: “Mười tám giấc mơ, đúng thật là…”
“Còn không phải là muốn giết người sao.” Trác Trọng Thu cười nhạo: “Giải thoát khổ sở, quên hết muộn phiền? Vẫn luôn như vậy.
Thứ cứt chó gì không biết, tôi còn nghĩ thầy Trì Vưu có thể cứu, bây giờ xem ra ổng bị ngu thì có.
Ý chí mà không kiên định thì tỉnh thế đéo nào được.
Cậu nhìn đám cháy thình lình kia đi, Giang Lạc tỉnh lại chậm chút thôi, chờ đợi cậu ấy sẽ là điều gì?”
Chỉ sợ sẽ ngủ luôn không tỉnh.
Trác Trọng Thu hùng hùng hổ hổ, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Lạc: “Tốt nhất cậu nên tỉnh táo lại cho tôi.”
Giang Lạc nói: “Tôi không thể ngăn thầy ấy tới tìm mình.”
Câu nói kia lọt vào tai đám người nghe giống hệt lời giảo biện.
Một người học huyền học, bị ác quỷ kéo vào trong mộng chẳng lẽ không biết biện pháp phá giải hả? Chuyện này y như không cho một cô gái vô tri yêu sớm thì cô càng muốn yêu sớm, từng bước bước vào vòng xoáy cặn bã, nói dối cũng không chuyện nghiệp chút nào.
Diệp Tầm nhàn nhạt bổ sung: “Học phần của Giang Lạc có mỗi ba điểm.”
“…”
Cảm giác im ắng hít thở không thông ập đến.
Diệp Tầm nói thêm: “Sau khi Trì Vưu chết, đến điều cơ bản nhất cậu ấy còn không quan tâm.
Muốn cậu ấy gặp được Trì Vưu còn đi phá giải mộng cảnh? Cậu ấy có thể kịp thời tỉnh lại là hay lắm rồi.”
Khuông Chính lắc đầu nói: “Thế thì không ổn.”
Mấy tầm mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chiếu vào Giang lạc, Văn Nhân Liên thử hỏi: “Giang Lạc, trong mơ cậu nhìn thấy Trì Vưu, cậu có vui không?”
Giang Lạc mỉm cười: “Cực kì sung sướng, tôi rất vui.”
“Nhưng các cậu yên tâm, tôi sẽ không đi theo thầy ấy sớm vậy đâu.” Giang Lạc cười: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ báo thù cho Trì Vưu, tìm ra hung thủ đã hại chết thầy.”
“Tôimuốn trở nên mạnh hơn.” Giang Lạc thì thào, chậm rãi giơ hai tay, cúi đầu nhìn lòng bàn tày: “Không có năng lực, cái gì cũng không làm được.”
Cảm giác cấp bách thúc đẩy cậu mạnh lên càng cháy càng mạnh, xen lẫn với lửa giận ngút trời của Giang Lạc.
Giang Lạc siết chặt nắm tay lại.
Cậu cũng muốn Trì Vưu nếm thử cảm giác một đêm chết mười tám lần.
*
Giang Lạc không chậm trễ giây nào, cơm nước xong liền theo các bạn đi học.
Chuyên ngành khoa học tự nhiên và nghiên cứu xã hội chia thành nhiều môn, cơ bản là sơn, y, mệnh, tướng, bốc.
Sáng nay học môn bùa chú.
Giang Lạc lục lại ký ức của nguyên thân, hoàn toàn không kiếm được điều gì có ích.
Giáo viên môn bùa chú là một thầy giáo cao tuổi, mặc đạo bào, trông rất nghiêm túc và khó gần.
Giang Lạc ngồi tại vị trí của nguyên thân, trên bàn đã bày sẵn các vật liệu vẽ bùa.
Giấy vàng, giấy đỏ, bút lông, mực nước, nghiên mực, con dấu.
Bên trong mực nước bỏ thêm chút dược liệu trừ tà, tỏa ra mùi thuốc, trên bút lông được điêu khắc bùa chú cổ xưa, nom rất hoài cổ.
Người đến đông đủ, thầy giáo già nói: “Bùa chú hôm nay học rất khó, một nửa số người vẽ được là ông lão ta đây hài lòng rồi, nếu cảm thấy mệt mỏi thì không được cưỡng ép vẽ tiếp, phải kịp thời dừng bút giữ sức, các em đã hiểu chưa?”
Cát Chúc thưa: “Thầy ơi, chúng em hiểu rồi, mời thầy làm mẫu ạ.”
Thầy giáo già yên lặng tụ khí, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, theo thứ tự niệm xong chú thuật trước khi vẽ bùa rồi tập trung vào ngòi bút, lưu loát vẽ xuống lá bùa vàng.
Vẽ xong một lá bùa, trên mặt thầy giáo đã lấm tấm mồ hôi.
Ông đặt bút lông xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Giang Lạc vậy mà thấy ánh sáng vàng nhàn nhạt chợt lóe trên lá bùa.
Nhìn kỹ lại, hoa văn bùa chú vuông vức trôi chảy xinh đẹp, chữ viết như đang sống, tiềm long phục hổ, linh khí bàng bạc tràn ra.
Lần đầu tiên Giang Lạc thấy người vẽ bùa, khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm, nhưng thần kỳ ở chỗ, cậu mới nhìn vài lần đã nhớ kỹ cách vẽ lá bùa này.
Lục Hữu Nhất bên cạnh mặt ủ mày chau nói: “Lá bùa trấn áp này khó như vậy, chắc chắn tôi không vẽ nổi đâu.”
Giang Lạc quay đầu thắc mắc: “Bùa trấn áp?”
“Bùa chú chia thành nhiều loại, như bùa trấn áp, bùa triệu hồi, bùa chữa trị, đây là một loại bùa trấn áp, có thể trừ ma trấn quỷ.”
Giang Lạc nở nụ cười sâu xa: “Thật thú vị.”
Nếu có thể trấn áp Trì Vưu thì càng tốt.
“Có thú vị thì cũng vô dụng, chúng ta không vẽ được.” Lục Hữu Nhất thở dài nói: “Chế tạo bùa chú cần dẫn khí, nhưng lượng khí của một người cực kỳ ít ỏi.
Loại bùa chú phức tạp nhưng hiệu quả mạnh mẽ như thế, phần lớn người vẽ được một nửa đến cạn khí, tiếp tục cưỡng ép vẽ thì chỉ tổn thương chính mình.”
Giang Lạc luôn có cảm giác cậu có thể dễ dàng vẽ được, nhưng sau khi nghe Lục Hữu Nhất nói, cậu không khỏi nghi ngờ bản thân có phải đã nghĩ nhiều hay không: “Nếu sử dụng hết khí mà vẫn cưỡng ép vẽ tiếp thì sao?”
Lục Hữu Nhất nghiêm túc đáp: “Chắc là sẽ bị đau sốc hông.”
Giang Lạc: “…”
Cậu chả nói gì ngồi về chỗ, nâng bút, ngưng thần tĩnh khí.
Giang Lạc chấm bút lông lên bùa vàng, muốn học dáng vẻ niệm chú của thầy giáo, nhưng tiếc cái là cậu chả biết niệm chú ngữ nào.
Thế là lại đặt bút xuống, mở sách bùa chú ra, lật từng trang tìm được chú ngữ phải niệm.
Cậu nhồi nhét chữ vào đầu rồi niệm chú ngữ vài lần, thầy giáo già đang đi quanh kiểm tra học sinh thấy hành động của cậu, không nhịn được lắc đầu thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Trẻ nhỏ không thể dạy.”
Cát Chúc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Lạc, cũng không nhịn được thở dài, dứt khoát tiến lên định hướng dẫn Giang Lạc cách vẽ bùa.
Đúng lúc Giang Lac buông sách xuống, cậu niệm quen chú ngữ, đang định cầm bút thử lần nữa, bỗng nhớ ra, vẽ bùa cần dẫn khí, nhưng khí là cái gì?
Ngồi bên trái Giang Lạc là cậu bạn ngoại quốc Samuel cũng đang mặt ủ mày chau, cầm bút lông mà y hệt như cầm đũa, còn vẩy mực lên khắp mặt giấy.
Thấy Giang Lạc cứng người trước bàn, cậu ta nở một nụ cười toe toét ngốc nghếch với Giang Lạc, cất giọng dày đặc khẩu âm an ủi: “Cậu có ổn không? Không sao đâu, tôi cũng không vẽ được, mọi người cũng không vẽ được.”
Giang Lạc lại không cam tâm như vậy.
Cậu cũng nên có vài thủ đoạn để giúp bản thân mạnh lên, tới đối phó với Trì Vưu.
Cảm giác không có chút sức lực để phản kháng giống như tối hôm qua, cậu không muốn trải qua lần nào nữa.
Lửa giận ngút trời và sự không cam tâm từ đáy lòng dâng lên.
Giang Lạc thở sâu, dứt khoát không nghiên cứu xem làm sao để dẫn khí nữa, không hề do dự chấm bút lông xuống.
Từ nét bút đầu tiên, toàn bộ thể xác và tinh thần của Giang Lạc đã nhập vào bùa chú.
Mỗi một chỗ hất bút của lá bùa trấn áp, từng nét ẩn giấu sắc nhọn đều ghi tạc trong lòng cậu.
Giang Lạc tập trung cao độ, giữa chừng không hề sai sót hay khựng lại, một bút vẽ đến cuối.
Nhưng sau khi vẽ xong Giang Lạc lại cảm thấy hơi không đúng.
Thầy giáo vẽ xong một lá bùa đã túa chút mồ hôi, nhưng cậu vẽ xong thì tinh thần sảng khoái, giống như chỉ tiện tay vẽ một bản vẽ đơn giản.
Thật lòng mà nói, so với bản vẽ, cách vẽ bùa chẳng tính là khó khăn.
Giang Lạc nghĩ chắc mình đã thật bại rồi.
Cậu đặt bút xuống ngẩng đầu lên thấy Cát Chúc vẫn đứng nguyên trước bàn cậu, nhìn chằm chằm lá bùa trên bàn, con mắt trợn tròn như sắp lồi ra.
“Giang, Giang Lạc.” Cậu ta run run rẩy rẩy nói: “Cậu, cậu có bán bùa không?”
***
Thụ: Hả? Tôi hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook