Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP
-
Chương 144: Phong vi thái tử
Editor: Luna Huang
"Việc này phụ hoàng quyết định là được, nhi thần không có bất kỳ cách nhìn nào."
"Quả thực như vậy?" Đàm Diệu Thành nhìn qua không quá tin tưởng, "Lão thất a, sinh mẫu của Du Quân tuy rằng hèn mọn, nhưng Du Quân cũng là huyết mạch hoàng gia, trên người chảy chính là máu của trẫm, trẫm không hy vọng bởi vậy tâm tồn giới đế. Huynh đệ các ngươi, vốn nên tương thân tương ái, giúp đở lẫn nhau mới đúng."
Đàm Hạo Uyên rũ mâu tử, mặt không thay đổi nói: "Phụ hoàng dạy phải."
Đàm Diệu Thành đối với biểu hiện của Đàm Hạo Uyên như trước không hài lòng lắm, lại nói: "Lão thất a, trẫm nếu như muốn phong hắn vi thái tử?"
Tay của Đàm Hạo Uyên mạnh buộc chặt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Diệu Thành, trên mặt xuất hiện một dáng tươi cười.
Chẳng biết tại sao, cười này trái lại để Đàm Diệu Thành giác một tia quỷ dị, trong chớp nhoáng này, Đàm Diệu Thành suýt tý nữa cho là hắn sẽ nói ra lời kinh thiên địa quỷ thần khiếp gì, lại nghe Đàm Hạo Uyên nói: "Việc này phụ hoàng định đoạt là được, không cần nói cho nhi thần."
Không có oán giận, không có ghen ghét, không có biểu hiện mất lý trí, hắn chỉ là cười.
Đàm Diệu Thành có điểm đoán không ra tâm tư nhi tử của chính mình, lại thông báo hắn một phen nói, để lại người đi trở về. Tòng thủy chí chung, đối với Đàm Du Quân, Đàm Hạo Uyên không bất kỳ biểu thị thân thiện, cũng không có địch ý, tựa như người như hắn vậy không tồn tại.
Mãi cho đến hắn ly khai, Đàm Diệu Thành vấn Lưu công công biểu hiện của hắn làm sao, Lưu công công còn nói: "Thất hoàng tử gặp không sợ hãi, hành sự khá có chừng mực."
Đàm Diệu Thành ý tứ hàm xúc bất minh ân một tiếng, cũng không biết có tin không.
"Hoàng thượng, đêm nay đến đâu trong cung nghỉ ngơi?"
"Đi Liễu phi... Không phải là mấy vị mỹ nhân tân tấn sao? Trẫm còn nhớ rõ người kia gọi là..."
Lưu Như Phúc cùng Đàm Diệu Thành dời đi trọng tâm câu chuyện, mà ở địa phương bọn họ đều không phát hiện ——
Bên trong xe ngựa Lân vương phủ, Đàm Hạo Uyên ở xa bích hung hăng đập một quyền! Mã xa rắn chắc lại bị hắn làm nứt, xuất hiện một khe.
Trong Vương phủ, Mộ Tiêu Thư biết được phát sinh tất cả trong cung, hơi có chút không nói gì.
Đàm Gia Dật vừa cách chức làm thứ dân, hoàng đế không kịp chờ đợi nhận một thập hoàng tử, hình như rất sợ Đàm Hạo Uyên quá đắc ý...
Đây là nàng suy nghĩ nhiều sao?
Sau đó không lâu, Đàm Hạo Uyên âm gương mặt về tới vương phủ, hắn trở lại một cái thẳng đến gian nhà của Mộ Tiêu Thư, dựa vào một thân áp suất thấp, thuận lợi đuổi Khởi Thanh ra ngoài.
Đàm Hạo Uyên ngồi xuống bên người Mộ Tiêu Thư, cả người có vẻ uể oải bất kham.
Mộ Tiêu Thư mở to một đôi mắt, đầu tiên là nhìn chằm chằm mặt của Đàm Hạo Uyên, sau lại thẳng thắn hõm vai của hắn tìm một vị trí thoải mái, đem đầu của mình gối lên.
Cảm giác được sợi tóc của Mộ Tiêu Thư ma sát cổ của mình, Đàm Hạo Uyên bất đắc dĩ nói rằng: "Tâm tình bổn vương không tốt, nàng cũng không biết an ủi một chút."
Lời tuy như vậy, hắn lại một tay đặt lên cái ót của, tay kia ôm eo của nàng, giúp nàng ngồi vững vàng.
"Ta đây không phải là đang bồi ngươi sao?" Mộ Tiêu Thư nói, còn thư thích thở dài một cái, lúc bản thân thư thái, nàng lúc này mới hỏi, "Hoàng thượng nói cái gì?"
Đàm Hạo Uyên nửa ngày chưa ứng, thẳng đến Mộ Tiêu Thư ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới đáp: "Hắn nói muốn phong Đàm Du Quân vi thái tử."
Mộ Tiêu Thư nghe xong lời này, lập tức bính, một đôi tay nắm thành quyền, lòng đầy căm phẫn nói: "Lão hỗn trướng này! Một người vừa nhận thức trở về liền muốn phong làm thái tử, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, hắn đều nhìn không thấy sao? Theo ta thấy, người như vậy, dù cho hắn là cha ngươi, cũng không cần quá khách khí với hắn!"
Đàm Hạo Uyên bị phản ứng của Mộ Tiêu Thư làm hoảng sợ.
Bởi vì ở thời điểm này, tuyên dương là "Thiên hạ không khỏi là phụ mẫu", Mộ Tiêu Thư nói quả thực có điểm kinh thế hãi tục. Hắn không biết, Mộ Tiêu Thư là bởi vì quan tâm hắn, nên càng phát ra không thể chịu đựng được hắn đối mặt bất công.
(Luna: Nguyên văn 天下无不是的父母, ta dịch không hiểu @@)
Sau khi nói xong, nàng rất có khí thế hỏi: "Nói đi, ngươi định làm như thế nào?"
Đàm Hạo Uyên bị nàng làm ầm ĩ như thế, tâm tình không rõ, cười vấn: "Cái gì định làm như thế nào?"
"Hoàng thượng a! Người khác không đem ngươi coi ra gì, ngươi tổng sẽ không còn phải thay làm trâu làm ngựa chứ? Dù cho ngươi chịu được, ta cũng chịu không nổi."
"Phụ hoàng đây là đang thử ta. Sau chuyện của tứ hoàng huynh, hắn trở nên nghi thần nghi quỷ, nhất là đối với ta."
Nên mặc dù Đàm Hạo Uyên biểu hiện tốt ở mọi phương diện, Đàm Diệu Thành vẫn là sẽ hoài nghi hắn, cũng là bởi vì có Đàm Hạo Cảnh đi đầu.
"Hắn gấp như vậy mang Đàm Du Quân về, chính là muốn một hạ mã uy của bổn vương. Hôm nay nhi tử của hắn, cũng không phải chỉ có một mình bổn vương."
Mộ Tiêu Thư nghe Đàm Hạo Uyên nói, chút bất tri bất giác ngủ. Lúc Đàm Hạo Uyên phát hiện, như trước duy trì tư thế cũ, không muốn gọi nàng tỉnh.
Hoàng đế từ dân gian lĩnh một thập hoàng tử trở về, đó là một tin tức dị thường kính bạo. Không chỉ có đầu đường cuối ngõ đều đang đồn, có vài người không ngừng hâm mộ, nếu như bọn họ có thể trước thời gian nhận thức vị thập hoàng tử này, cùng hắn làm hàng xóm và vân vân, lúc này không phải có thể thổi bão lớn rồi?
Đáng tiếc nghĩ cách tuy tốt, bọn họ đối với lai lịch của Đàm Du Quân đều là hoàn toàn không biết gì cả, đừng nói gì đến hàng xóm.
Trong những người này, đương nhiên không bao quát Đàm Hạo Uyên.
Kinh qua một phen điều tra, Đàm Hạo Uyên hiểu rõ tình huống của Đàm Du Quân. Sinh mẫu của hắn gọi là Hà Loan, nguyên là một vị nữ tử thanh lâu. Trước khi Đàm Du Quân tiến cung, bị bệnh mà chết. Nhưng đây chỉ là thuyết pháp trên mặt nổi, nguyên nhân cái chết chân chính của Hà Loan là tự sát. Cái mạng này của nàng không có uổng phí, chí ít trước mặt của Đàm Diệu Thành lấy được đồng tình.
"Phụ hoàng đối với Đàm Du Quân thực sự là bảo vệ có thừa, lại là thay hắn giấu diếm xuất thân, lại giả tạo nguyên nhân cái chết của thân nương hắn."
Đàm Hạo Uyên nói đến đây, trong lòng thật ra thì vẫn là có một chút khổ sở, bất quá cũng giới hạn chút như vậy thôi.
Hiểu rõ, Đàm Hạo Uyên cũng không có quá để ý, hắn quan tâm hơn là xuất hành kế tiếp. Tất cả đã chuẩn bị sắp xếp, Mộ Tiêu Thư ngày mai sẽ động thân, mà hắn còn phải hướng hoàng đế chào từ biệt.
Thời gian Đàm Hạo Uyên đang muốn tiến cung nói chuyện này, mệnh lệnh của Đàm Diệu Thành lại đến. Đàm Diệu Thành để hắn làm sứ giả đến Đông Sóc, vì Đông Sóc hoàng đế khánh hạ sinh thần.
Đàm Hạo Uyên nhận thánh chỉ, chờ Lưu công công đi rồi, Cố Viễn tức giận nói: "Loại chuyện này căn bản không cần chủ tử tự mình đi, tùy tiện phái một đại thần đi không phải là được rồi?"
Thế nhưng kháng nghị không có ích lợi gì, thánh chỉ cũng đã hạ.
Đàm Hạo Uyên cũng không quan tâm: "Phụ hoàng nếu muốn để ta đi Đông Sóc như vậy, ta đi là được, vốn có cũng phải cần đi, còn tiết kiệm tìm lý do."
Đàm Hạo Uyên đi sứ Đông Sóc, chuẩn bị lễ tiết cần phiền toái một chút, cho nên thời gian liền lại kéo dài, Mộ Tiêu Thư sắp khởi hành rồi.
Nàng đem một khôi lỗi lưu tại vương phủ, mình thì thay đổi một thân trang phục nha hoàn, theo Tống Tử Nho một chiếc mã xa tầm thường.
Mã xa đi ra một khoảng cách, Tống Tử Nho đến xa phu cũng không cần, cư nhiên tự mình lái xe.
Mà ở sau lưng của bọn họ, xa xa một nhóm người, đó là Cố Triêu cùng thủ hạ của hắn. Bọn họ nhận được mệnh lệnh, phải một đường bảo hộ Mộ Tiêu Thư. Tống Tử Nho không để cho bọn họ theo, bọn họ liền lén lén lút lút theo.
Tống Tử Nho tựa hồ cũng không biết mình bị người mình bị người, dọc theo đường đi láu mã xa chầm chậm, đi hai ngày sau, hắn tiến vào một cái khách sạn.
Khách sạn này rất là phô trương, ngay cả tiểu nhị mang thức ăn lên đều so với nơi khác ngăn nắp hơn một ít, giá ở trọ tự nhiên không rẻ, thế nhưng sinh ý hảo, người ở trọ nhiều.
Mộ Tiêu Thư ở một phòng, ngoại trừ uống thuốc cùng ăn ra, hầu như đều ngủ.
Ở trên đường tiêu hao vượt qua tưởng tượng của nàng, hay hoặc là nói nàng đánh giá cao tình trạng thân thể của mình.
Mộ Tiêu Thư ngủ một giấc phải là hôn thiên ám địa, sau khi tỉnh lại đã nhìn thấy Tống Tử Nho đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn hướng ra phía ngoài. Mộ Tiêu Thư theo thói quen liếc ngoài cửa sổ một cái, gặp được một chiếc mã xa rất quen thuộc.
Xe ngựa này thực sự nhìn rất quen mắt,, Mộ Tiêu Thư vừa tỉnh ngủ cũng rất thanh tỉnh đầu suy tư chỉ chốc lát, đột nhiên tỉnh ngộ lại, đây không phải là mã xa của bọn hắn sao!
Mộ Tiêu Thư phút chốc đứng dậy, vọt tới trước cửa sổ liền hướng nhìn ra ngoài. Lúc này thấy càng rõ ràng hơn, quả thực không sai, chính là nó.
"Xe ngựa của chúng ta sao lại đi rồi?" Mộ Tiêu Thư vấn.
"Ta để nó đi."
"Nga." Mộ Tiêu Thư trả lời một câu, đột nhiên phát hiện sai, "Muốn đổi mã xa?"
"Không phải."
Mộ Tiêu Thư không hiểu ra sao nhìn dưới lầu, một người đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. Tuy rằng trải qua trang phục kiều trang, Mộ Tiêu Thư vẫn là nhận ra, người kia là Cố Triêu.
Cố Triêu tại sao lại xuất hiện ở nơi này, Mộ Tiêu Thư dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là xuất phát từ Đàm Hạo Uyên bày mưu đặt kế.
Cố Triêu cùng mấy người khác len lén đi theo chiếc xe ngựa kia, Mộ Tiêu Thư bỉu môi, muốn nhắc nhở bọn họ trong mã xa không ai. Thế nhưng lúc này, một đôi tay từ phía sau duỗi tới, bụm miệng nàng lại.
Mộ Tiêu Thư hôm nay điểm ấy khí lực, là thịt viên tùy người vo, mà đối với hành vi của Tống Tử Nho, nàng đến một điểm phản kháng cũng không có, chỉ có thể dùng mắt trừng biểu thị kháng nghị. Thế nhưng Tống Tử Nho da dầy, nàng trừng như thế nào đi nữa cũng không dùng được.
Hắn đóng cửa sổ, lúc này mới buông lỏng Mộ Tiêu Thư ra.
"Tống Tử Nho, ngươi đây là ý gì?"
Tống Tử Nho đi tới trước bàn, đoan khởi một chén dược không có gì nhiệt khí: "Nên uống thuốc."
Mộ Tiêu Thư trong lòng trong lòng bất mãn, cũng sẽ không để thân thể của chính mình không qua được. Nàng nhận chén thuốc, cô lỗ lỗ uống một hơi cạn, sau đó khiêu khích nhìn Tống Tử Nho.
"Ngươi cố ý để chiếc xe ngựa kia đi ra ngoài, chính là vì dẫn dắt bọn họ rời đi, Không phải là trì thương sao? Việc gì để ý như vậy?"
Trả lời của Tống Tử Nho rất khiếm biển, hắn nói: "Không đến mức, nhưng ta không thích bọn họ theo, hơn nữa đây cũng là lúc đầu nói xong rồi."
Mộ Tiêu Thư không nói gì, gian phòng này của nàng cũng cho quan sát một lần, không có gì bất ngờ xảy ra, Tống Tử Nho không chỉ có để chiếc xe ngựa kia làm thủ thuật che mắt, hắn thậm chí còn thay đổi gian phòng!
Trước khi đi vào giấc ngủ, nàng nhớ rõ ràng ngoài cửa sổ cũng không phải nhai đạo, thế nhưng lúc này lại đột nhiên thành nhai đạo, chỉ có đổi phòng mới có một loại khả năng như thế.
Tống Tử Nho trăm phương ngàn kế như vậy, chính là không để cho người khác theo, đây thật là bởi vì cổ sư hắn nhắc tới kia?
Nàng một bên suy tư, một bên nhìn chằm chằm Tống Tử Nho. Tống Tử Nho bị nàng nhìn chịu không nổi, một bĩ cười hỏi: "Dáng dấp của ta soái như vậy? Cho ngươi nhìn chằm chằm không chớp mắt?"
Mộ Tiêu Thư một cái liếc mắt: "Ta chỉ là kỳ quái ngươi thật có hăng hái, thậm chí ngay cả gian phòng cũng đổi."
"Nếu ta không hăng hái, nói không chừng hiện tại ngươi đã mất mạng."
"Việc này phụ hoàng quyết định là được, nhi thần không có bất kỳ cách nhìn nào."
"Quả thực như vậy?" Đàm Diệu Thành nhìn qua không quá tin tưởng, "Lão thất a, sinh mẫu của Du Quân tuy rằng hèn mọn, nhưng Du Quân cũng là huyết mạch hoàng gia, trên người chảy chính là máu của trẫm, trẫm không hy vọng bởi vậy tâm tồn giới đế. Huynh đệ các ngươi, vốn nên tương thân tương ái, giúp đở lẫn nhau mới đúng."
Đàm Hạo Uyên rũ mâu tử, mặt không thay đổi nói: "Phụ hoàng dạy phải."
Đàm Diệu Thành đối với biểu hiện của Đàm Hạo Uyên như trước không hài lòng lắm, lại nói: "Lão thất a, trẫm nếu như muốn phong hắn vi thái tử?"
Tay của Đàm Hạo Uyên mạnh buộc chặt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Diệu Thành, trên mặt xuất hiện một dáng tươi cười.
Chẳng biết tại sao, cười này trái lại để Đàm Diệu Thành giác một tia quỷ dị, trong chớp nhoáng này, Đàm Diệu Thành suýt tý nữa cho là hắn sẽ nói ra lời kinh thiên địa quỷ thần khiếp gì, lại nghe Đàm Hạo Uyên nói: "Việc này phụ hoàng định đoạt là được, không cần nói cho nhi thần."
Không có oán giận, không có ghen ghét, không có biểu hiện mất lý trí, hắn chỉ là cười.
Đàm Diệu Thành có điểm đoán không ra tâm tư nhi tử của chính mình, lại thông báo hắn một phen nói, để lại người đi trở về. Tòng thủy chí chung, đối với Đàm Du Quân, Đàm Hạo Uyên không bất kỳ biểu thị thân thiện, cũng không có địch ý, tựa như người như hắn vậy không tồn tại.
Mãi cho đến hắn ly khai, Đàm Diệu Thành vấn Lưu công công biểu hiện của hắn làm sao, Lưu công công còn nói: "Thất hoàng tử gặp không sợ hãi, hành sự khá có chừng mực."
Đàm Diệu Thành ý tứ hàm xúc bất minh ân một tiếng, cũng không biết có tin không.
"Hoàng thượng, đêm nay đến đâu trong cung nghỉ ngơi?"
"Đi Liễu phi... Không phải là mấy vị mỹ nhân tân tấn sao? Trẫm còn nhớ rõ người kia gọi là..."
Lưu Như Phúc cùng Đàm Diệu Thành dời đi trọng tâm câu chuyện, mà ở địa phương bọn họ đều không phát hiện ——
Bên trong xe ngựa Lân vương phủ, Đàm Hạo Uyên ở xa bích hung hăng đập một quyền! Mã xa rắn chắc lại bị hắn làm nứt, xuất hiện một khe.
Trong Vương phủ, Mộ Tiêu Thư biết được phát sinh tất cả trong cung, hơi có chút không nói gì.
Đàm Gia Dật vừa cách chức làm thứ dân, hoàng đế không kịp chờ đợi nhận một thập hoàng tử, hình như rất sợ Đàm Hạo Uyên quá đắc ý...
Đây là nàng suy nghĩ nhiều sao?
Sau đó không lâu, Đàm Hạo Uyên âm gương mặt về tới vương phủ, hắn trở lại một cái thẳng đến gian nhà của Mộ Tiêu Thư, dựa vào một thân áp suất thấp, thuận lợi đuổi Khởi Thanh ra ngoài.
Đàm Hạo Uyên ngồi xuống bên người Mộ Tiêu Thư, cả người có vẻ uể oải bất kham.
Mộ Tiêu Thư mở to một đôi mắt, đầu tiên là nhìn chằm chằm mặt của Đàm Hạo Uyên, sau lại thẳng thắn hõm vai của hắn tìm một vị trí thoải mái, đem đầu của mình gối lên.
Cảm giác được sợi tóc của Mộ Tiêu Thư ma sát cổ của mình, Đàm Hạo Uyên bất đắc dĩ nói rằng: "Tâm tình bổn vương không tốt, nàng cũng không biết an ủi một chút."
Lời tuy như vậy, hắn lại một tay đặt lên cái ót của, tay kia ôm eo của nàng, giúp nàng ngồi vững vàng.
"Ta đây không phải là đang bồi ngươi sao?" Mộ Tiêu Thư nói, còn thư thích thở dài một cái, lúc bản thân thư thái, nàng lúc này mới hỏi, "Hoàng thượng nói cái gì?"
Đàm Hạo Uyên nửa ngày chưa ứng, thẳng đến Mộ Tiêu Thư ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới đáp: "Hắn nói muốn phong Đàm Du Quân vi thái tử."
Mộ Tiêu Thư nghe xong lời này, lập tức bính, một đôi tay nắm thành quyền, lòng đầy căm phẫn nói: "Lão hỗn trướng này! Một người vừa nhận thức trở về liền muốn phong làm thái tử, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, hắn đều nhìn không thấy sao? Theo ta thấy, người như vậy, dù cho hắn là cha ngươi, cũng không cần quá khách khí với hắn!"
Đàm Hạo Uyên bị phản ứng của Mộ Tiêu Thư làm hoảng sợ.
Bởi vì ở thời điểm này, tuyên dương là "Thiên hạ không khỏi là phụ mẫu", Mộ Tiêu Thư nói quả thực có điểm kinh thế hãi tục. Hắn không biết, Mộ Tiêu Thư là bởi vì quan tâm hắn, nên càng phát ra không thể chịu đựng được hắn đối mặt bất công.
(Luna: Nguyên văn 天下无不是的父母, ta dịch không hiểu @@)
Sau khi nói xong, nàng rất có khí thế hỏi: "Nói đi, ngươi định làm như thế nào?"
Đàm Hạo Uyên bị nàng làm ầm ĩ như thế, tâm tình không rõ, cười vấn: "Cái gì định làm như thế nào?"
"Hoàng thượng a! Người khác không đem ngươi coi ra gì, ngươi tổng sẽ không còn phải thay làm trâu làm ngựa chứ? Dù cho ngươi chịu được, ta cũng chịu không nổi."
"Phụ hoàng đây là đang thử ta. Sau chuyện của tứ hoàng huynh, hắn trở nên nghi thần nghi quỷ, nhất là đối với ta."
Nên mặc dù Đàm Hạo Uyên biểu hiện tốt ở mọi phương diện, Đàm Diệu Thành vẫn là sẽ hoài nghi hắn, cũng là bởi vì có Đàm Hạo Cảnh đi đầu.
"Hắn gấp như vậy mang Đàm Du Quân về, chính là muốn một hạ mã uy của bổn vương. Hôm nay nhi tử của hắn, cũng không phải chỉ có một mình bổn vương."
Mộ Tiêu Thư nghe Đàm Hạo Uyên nói, chút bất tri bất giác ngủ. Lúc Đàm Hạo Uyên phát hiện, như trước duy trì tư thế cũ, không muốn gọi nàng tỉnh.
Hoàng đế từ dân gian lĩnh một thập hoàng tử trở về, đó là một tin tức dị thường kính bạo. Không chỉ có đầu đường cuối ngõ đều đang đồn, có vài người không ngừng hâm mộ, nếu như bọn họ có thể trước thời gian nhận thức vị thập hoàng tử này, cùng hắn làm hàng xóm và vân vân, lúc này không phải có thể thổi bão lớn rồi?
Đáng tiếc nghĩ cách tuy tốt, bọn họ đối với lai lịch của Đàm Du Quân đều là hoàn toàn không biết gì cả, đừng nói gì đến hàng xóm.
Trong những người này, đương nhiên không bao quát Đàm Hạo Uyên.
Kinh qua một phen điều tra, Đàm Hạo Uyên hiểu rõ tình huống của Đàm Du Quân. Sinh mẫu của hắn gọi là Hà Loan, nguyên là một vị nữ tử thanh lâu. Trước khi Đàm Du Quân tiến cung, bị bệnh mà chết. Nhưng đây chỉ là thuyết pháp trên mặt nổi, nguyên nhân cái chết chân chính của Hà Loan là tự sát. Cái mạng này của nàng không có uổng phí, chí ít trước mặt của Đàm Diệu Thành lấy được đồng tình.
"Phụ hoàng đối với Đàm Du Quân thực sự là bảo vệ có thừa, lại là thay hắn giấu diếm xuất thân, lại giả tạo nguyên nhân cái chết của thân nương hắn."
Đàm Hạo Uyên nói đến đây, trong lòng thật ra thì vẫn là có một chút khổ sở, bất quá cũng giới hạn chút như vậy thôi.
Hiểu rõ, Đàm Hạo Uyên cũng không có quá để ý, hắn quan tâm hơn là xuất hành kế tiếp. Tất cả đã chuẩn bị sắp xếp, Mộ Tiêu Thư ngày mai sẽ động thân, mà hắn còn phải hướng hoàng đế chào từ biệt.
Thời gian Đàm Hạo Uyên đang muốn tiến cung nói chuyện này, mệnh lệnh của Đàm Diệu Thành lại đến. Đàm Diệu Thành để hắn làm sứ giả đến Đông Sóc, vì Đông Sóc hoàng đế khánh hạ sinh thần.
Đàm Hạo Uyên nhận thánh chỉ, chờ Lưu công công đi rồi, Cố Viễn tức giận nói: "Loại chuyện này căn bản không cần chủ tử tự mình đi, tùy tiện phái một đại thần đi không phải là được rồi?"
Thế nhưng kháng nghị không có ích lợi gì, thánh chỉ cũng đã hạ.
Đàm Hạo Uyên cũng không quan tâm: "Phụ hoàng nếu muốn để ta đi Đông Sóc như vậy, ta đi là được, vốn có cũng phải cần đi, còn tiết kiệm tìm lý do."
Đàm Hạo Uyên đi sứ Đông Sóc, chuẩn bị lễ tiết cần phiền toái một chút, cho nên thời gian liền lại kéo dài, Mộ Tiêu Thư sắp khởi hành rồi.
Nàng đem một khôi lỗi lưu tại vương phủ, mình thì thay đổi một thân trang phục nha hoàn, theo Tống Tử Nho một chiếc mã xa tầm thường.
Mã xa đi ra một khoảng cách, Tống Tử Nho đến xa phu cũng không cần, cư nhiên tự mình lái xe.
Mà ở sau lưng của bọn họ, xa xa một nhóm người, đó là Cố Triêu cùng thủ hạ của hắn. Bọn họ nhận được mệnh lệnh, phải một đường bảo hộ Mộ Tiêu Thư. Tống Tử Nho không để cho bọn họ theo, bọn họ liền lén lén lút lút theo.
Tống Tử Nho tựa hồ cũng không biết mình bị người mình bị người, dọc theo đường đi láu mã xa chầm chậm, đi hai ngày sau, hắn tiến vào một cái khách sạn.
Khách sạn này rất là phô trương, ngay cả tiểu nhị mang thức ăn lên đều so với nơi khác ngăn nắp hơn một ít, giá ở trọ tự nhiên không rẻ, thế nhưng sinh ý hảo, người ở trọ nhiều.
Mộ Tiêu Thư ở một phòng, ngoại trừ uống thuốc cùng ăn ra, hầu như đều ngủ.
Ở trên đường tiêu hao vượt qua tưởng tượng của nàng, hay hoặc là nói nàng đánh giá cao tình trạng thân thể của mình.
Mộ Tiêu Thư ngủ một giấc phải là hôn thiên ám địa, sau khi tỉnh lại đã nhìn thấy Tống Tử Nho đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn hướng ra phía ngoài. Mộ Tiêu Thư theo thói quen liếc ngoài cửa sổ một cái, gặp được một chiếc mã xa rất quen thuộc.
Xe ngựa này thực sự nhìn rất quen mắt,, Mộ Tiêu Thư vừa tỉnh ngủ cũng rất thanh tỉnh đầu suy tư chỉ chốc lát, đột nhiên tỉnh ngộ lại, đây không phải là mã xa của bọn hắn sao!
Mộ Tiêu Thư phút chốc đứng dậy, vọt tới trước cửa sổ liền hướng nhìn ra ngoài. Lúc này thấy càng rõ ràng hơn, quả thực không sai, chính là nó.
"Xe ngựa của chúng ta sao lại đi rồi?" Mộ Tiêu Thư vấn.
"Ta để nó đi."
"Nga." Mộ Tiêu Thư trả lời một câu, đột nhiên phát hiện sai, "Muốn đổi mã xa?"
"Không phải."
Mộ Tiêu Thư không hiểu ra sao nhìn dưới lầu, một người đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. Tuy rằng trải qua trang phục kiều trang, Mộ Tiêu Thư vẫn là nhận ra, người kia là Cố Triêu.
Cố Triêu tại sao lại xuất hiện ở nơi này, Mộ Tiêu Thư dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là xuất phát từ Đàm Hạo Uyên bày mưu đặt kế.
Cố Triêu cùng mấy người khác len lén đi theo chiếc xe ngựa kia, Mộ Tiêu Thư bỉu môi, muốn nhắc nhở bọn họ trong mã xa không ai. Thế nhưng lúc này, một đôi tay từ phía sau duỗi tới, bụm miệng nàng lại.
Mộ Tiêu Thư hôm nay điểm ấy khí lực, là thịt viên tùy người vo, mà đối với hành vi của Tống Tử Nho, nàng đến một điểm phản kháng cũng không có, chỉ có thể dùng mắt trừng biểu thị kháng nghị. Thế nhưng Tống Tử Nho da dầy, nàng trừng như thế nào đi nữa cũng không dùng được.
Hắn đóng cửa sổ, lúc này mới buông lỏng Mộ Tiêu Thư ra.
"Tống Tử Nho, ngươi đây là ý gì?"
Tống Tử Nho đi tới trước bàn, đoan khởi một chén dược không có gì nhiệt khí: "Nên uống thuốc."
Mộ Tiêu Thư trong lòng trong lòng bất mãn, cũng sẽ không để thân thể của chính mình không qua được. Nàng nhận chén thuốc, cô lỗ lỗ uống một hơi cạn, sau đó khiêu khích nhìn Tống Tử Nho.
"Ngươi cố ý để chiếc xe ngựa kia đi ra ngoài, chính là vì dẫn dắt bọn họ rời đi, Không phải là trì thương sao? Việc gì để ý như vậy?"
Trả lời của Tống Tử Nho rất khiếm biển, hắn nói: "Không đến mức, nhưng ta không thích bọn họ theo, hơn nữa đây cũng là lúc đầu nói xong rồi."
Mộ Tiêu Thư không nói gì, gian phòng này của nàng cũng cho quan sát một lần, không có gì bất ngờ xảy ra, Tống Tử Nho không chỉ có để chiếc xe ngựa kia làm thủ thuật che mắt, hắn thậm chí còn thay đổi gian phòng!
Trước khi đi vào giấc ngủ, nàng nhớ rõ ràng ngoài cửa sổ cũng không phải nhai đạo, thế nhưng lúc này lại đột nhiên thành nhai đạo, chỉ có đổi phòng mới có một loại khả năng như thế.
Tống Tử Nho trăm phương ngàn kế như vậy, chính là không để cho người khác theo, đây thật là bởi vì cổ sư hắn nhắc tới kia?
Nàng một bên suy tư, một bên nhìn chằm chằm Tống Tử Nho. Tống Tử Nho bị nàng nhìn chịu không nổi, một bĩ cười hỏi: "Dáng dấp của ta soái như vậy? Cho ngươi nhìn chằm chằm không chớp mắt?"
Mộ Tiêu Thư một cái liếc mắt: "Ta chỉ là kỳ quái ngươi thật có hăng hái, thậm chí ngay cả gian phòng cũng đổi."
"Nếu ta không hăng hái, nói không chừng hiện tại ngươi đã mất mạng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook