Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP
Chương 126: Tâm chiếu bất tuyên

Editor: Luna Huang

"Suỵt —— đừng hỏi, nói chung ta có biện pháp là được. Để cho bọn họ thay ta chuẩn bị xiêm y cho tốt, đến lúc đó ta muốn ăn mặc thật xinh đẹp."

Mộ Tiêu Thư tự nhận không phải là người vô tư, chỉ cần Đàm Hạo Uyên còn cần nàng một ngày, nàng cũng sẽ không chơi xiếc ly khai làm cho hắn hạnh phúc. Trừ phi nàng chết, có lẽ chính nàng buông tay, bằng không, ai cũng đừng nghĩ cướp đi người của nàng!

Lúc này ở trong hoàng cung, Đàm Diệu Thành chiêu đãi Nam Minh Lãng đã đến vĩ thanh, Nam Minh Lãng từ biệt hoàng đế, xuất cung đến trạch của sứ giả để ở.

Tây Hách thái tử Úy Trì Liên Đào đến, phủ đệ chuyên dụng của sứ giả liền chỉnh sửa xong, Nam Minh Châu ở tại trong cung, vốn có cũng là ngộ biến tùng quyền, lúc này liền cùng hắn một đạo dọn vào phủ trạch này, đều tự chiếm một tòa đại viện mà ở.

Biết được Nam Minh Lãng muốn đi qua, Nam Minh Châu một bên trang điểm, một bên sung sướng ngâm tiểu khúc.

Tỳ nữ của nàng liền kỳ quái vấn: "Công chúa nhớ thái tử như vậy, nô tỳ còn là lần đầu tiên thấy."

"Ngươi biết cái gì? Bổn công chúa không phải cao hứng gặp hắn, mà là cao hứng hắn mang tin tức tốt tới!"

Nam Minh Châu đứng lên, tại chỗ vòng vo một cái vòng, sau đó nhìn về phía tỳ nữ của mình. Thấy nàng gật đầu, lúc này mới hài lòng.

Không lâu sau, Nam Minh Lãng đến, vừa có người thông truyền xong, hắn liền xông vào. Mặt của Nam Minh Châu lập tức trầm xuống, tức giận nói: "Minh Lãng, ngươi vẫn là không quy củ như vậy!"

Nam Minh Lãng bật cười một tiếng, hoàn toàn mất hết ôn hòa trước mặt người khác, trong nháy mắt dĩ nhiên đổi lại da mặt không tốt.

"Bổn thái tử đây không phải là lo lắng cho ngươi sao? Muốn gả đến sắp điên rồi, một mực chờ tin tức của bổn thái tử đi? Còn rời nhà trốn đi, ngươi khẩn cấp như vậy? Mặt của Đông Sóc đều bị ngươi làm mất hết!"

Sắc mặt của Nam Minh Châu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.

"Nam Minh Lãng, ngươi tức giận có thể làm gì bổn công chúa? Ý chỉ của phụ hoàng ngươi đều làm xong? Nói mau nha!"

Giữa hai huynh muội bọn họ, cho tới bây giờ không còn hòa hòa khí khí. Lúc nhỏ tranh sủng của phụ hoàng, lớn càng đây đó càng không hợp nhau. Thậm chí có một lần, Đông Sóc hoàng đế đến thái tử vị cũng muốn thay đổi người, toát ra một ý niệm phong Nam Minh Châu vi hoàng thái nữ trong đầu. Nam Minh Lãng xem ra, đây quả thực sai lầm!

Lời tuy như vậy, Nam Minh Châu gả xa, Nam Minh Lãng là rất tán thành. Chỉ cần nàng rời Đông Sóc thật xa, dù cho hợp ý của nàng, thì tính sao?

Nam Minh Lãng tức giận nói: "Chỉ cần Mộ Tiêu Thư vô pháp lên sân khấu trong quốc yến, cuộc sống an nhàn của ngươi đã tới rồi."

Nam Minh Châu mặt lộ vẻ vui mừng, nói rằng: "Nàng cái dáng vẻ kia, làm sao có thể tới? Tất cả thái y đều thúc thủ vô sách, nghe nói Lân vương phủ cũng không tìm được thần y trị cho nàng, đến nay nằm trên giường không dậy nổi, nga, làm dậy không nổi, bổn công chúa thắng chắc!"

Nam Minh Lãng hừ một tiếng, quay đầu đi. Trên mặt Nam Minh Châu cười nở hoa, tự mình vui vẻ vui vẻ, tưởng tượng thấy tương lai sắp tới.

Trong vương Du phủ, Đàm Gia Dật mang theo Mộ Tiêu Y vừa hồi phủ, liền nhận được một tin tức bí mật. Người nọ ở bên tai của hắn thấp giọng nói: "Liễu phi thỉnh người tiến cung một chuyến."

Du vương lập tức quay đầu nói với Mộ Tiêu Y: "Ngươi ở lại vương phủ, bổn vương đi làm ít chuyện."

Hắn xoay người muốn đi, Mộ Tiêu Y lại như bị cái gì kinh hách, kéo lại tay áo của hắn. Dưới mục quang tự tiếu phi tiếu của Đàm Gia Dật, nàng yếu yếu buông lỏng tay ra, vấn: "Vương gia lúc nào... Lúc nào trở về?"

Đàm Gia Dật cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Rất nhanh."

Dứt lời, hắn lần thứ hai lên xe ngựa, trong đầu đều là hình dạng của Mộ Tiêu Y.

Trước đây đã cảm thấy đó là một tiểu nha đầu, không nghĩ tới lúc Mộ gia gặp chuyện không may, nàng cư nhiên trở nên... Có một phen vị đạo khác, Đàm Gia Dật liếm liếm môi, cảm giác trên người có đốt đuốc lên.

Đàm Gia Dật thẳng đến tiến cung gặp Liễu phi, cả người mới khá hơn một chút.

Liễu phi quan sát hắn hai mắt, cười nói: "Vương gia diễm phúc không cạn a, bên này hoàng thượng cùng Đông Sóc thái tử thương nghị việc liên nhân hai nước, ngươi đang vì mỹ nhân bôn tẩu, đây là nhìn không hơn Đông Sóc công chúa Nam Minh Châu?"

Sắc mặt của Đàm Gia Dật lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Liễu phi trong nháy mắt thay đổi.

Liễu một một phụ nhân thâm cung, cư nhiên đối với hành tung của hắn rõ ràng như vậy, nữ nhân này... Hắn xem thường nàng a.

Đàm Gia Dật cười lạnh nói: "Nam Minh Châu? Bổn vương quả thực chướng mắt, bổn vương thích ôn nhu săn sóc, Đông Sóc công chúa vẫn là lưu cho thất đệ hưởng thụ đi thôi."

"Nếu Vương gia là muốn như vậy, thì càng phải quan tâm phát triển của sự thái rồi, bổn cung xem ra, ngươi nhốt quan tâm việc này còn không bằng quan tâm cái nha đầu kia!"

Đàm Gia Dật nghiêng nhìn mắt Liễu phi, mạnh ôm eo của nàng, mập mờ nói: "Nương nương ăn dấm rồi?"

Liễu hừ một tiếng, thân thể lắc một cái, từ trong ngực hắn tránh thoát.

"Đông Sóc thái tử Nam Minh Lãng cùng hoàng thượng ước định rồi, nếu như quốc yến bắt đầu, Mộ Tiêu Thư không thể trình diện, để Lân vương cùng Minh Châu công chúa thành hôn! Bắc Vọng không cần một Vương phi bệnh."

Đàm Gia Dật nghe xong có chút vô cùng kinh ngạc: "Như vậy, chẳng phải là vạn vô nhất thất? Nương nương hôm nay thỉnh bổn vương qua đây, có phải hay không còn chuyện khác?"

Liễu phi nhíu mày, một đôi ngọc thủ khinh xúc huyệt Thái Dương của mình: "Bổn cung luôn cảm thấy, chuyện này không giản đơn như vậy."

Đàm Gia Dật cười một tiếng, có chút không cho là đúng.

"Nương nương lo ngại, chờ nàng đánh mất danh hiệu Vương phi tương lai của Lân vương, bổn vương để nàng lĩnh giáo thủ đoạn của bổn vương một chút! Còn nữa, dù cho chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, bổn vương cũng là có biện pháp..."

Đàm Gia Dật nhớ lại Mộ Tiêu Y, nguyên bản nàng là tiểu thư của Mộ gia, Mộ gia gặp chuyện không may, nàng là thành nô tỳ! Mà Mộ Tiêu Thư? Hiện tại nếu như không có Đàm Hạo Uyên che chở, nàng lại toán cái thứ gì? Còn không được như Mộ Tiêu Y cầu hắn...

Nghĩ như vậy, Đàm Gia Dật tâm tình càng phát tốt.

Liễu phi thấy hắn vui vẻ, cũng không muốn hất nước lạnh cho hắn, chỉ là nhắc nhở: "Bởi vì Mộ Tiêu Thư, hoàng thượng đối với Lân vương nổi lên lòng nghi ngờ, đây là một cơ hội."

"Tạ nương nương chỉ điểm."

Trong Du vương phủ, có người dẫn Mộ Tiêu Y đi tắm thay y phục, nàng rốt cục bỏ đi thân y phục nha hoàn, lần thứ hai sờ được chất liệu tốt.

Thay xong xiêm y, Mộ Tiêu Y đi tới gian ngoài, chính đánh giá, đột nhiên nghe có người gọi nàng. Mộ Tiêu Y vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy mẫu thân Lý thị.

Lý thị lệ nóng doanh tròng, bất quá là mấy ngày, thế nhưng sinh hoạt của các nàng xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.

"Tiêu Y..." Lý thị đánh giá nàng, "Không hổ là nữ nhi của nương, thật xinh đẹp... Mấy ngày nay ngươi chịu khổ đi? Toàn bộ trách Mộ Tiêu Thư kia! Nàng làm hại Mộ gia chúng ta cửa nát nhà tan, còn hại chết tỷ tỷ của ngươi: "Nương muốn cho nàng đền mạng! Tiêu Y, nương chỉ còn lại có ngươi, ngươi phải nghe lời, hảo hảo hầu hạ Du vương... Sau đó cầu Du vương hỗ trợ, để hắn đi giết Mộ Tiêu Thư!"

Mộ Tiêu Y nguyên bản còn có chút kích động, thế nhưng sau khi nghe câu phía sau, nhìn lại ánh mắt của mẫu thân Lý thị, tâm dần dần lạnh xuống.

Nàng vẫn là nhớ Mộ Tiêu Chiêu, mặc dù nàng đã chết. Mộ Tiêu Chiêu chết, Lý thị lúc này mới đem hy vọng đặt ở trên người nàng.

Mộ Tiêu Y nhàn nhạt lên tiếng, Lý thị vẫn còn nói thao thao bất tuyệt, thẳng đi ra bên ngoài truyền đến thanh của Đàm Gia Dật.

"Mộ cô nương an trí xong?"

"Đúng vậy, tiểu nhân chỉnh lý ngôi viện này, Vương gia người xem..."

"Ân."

Vừa dứt lời, Mộ Tiêu Y liền cùng Đàm Gia Dật đối mặt. Lý thị vội vã tìm lý do, đi. Đàm Gia Dật cười vào phòng, đóng cửa xong, hắn trực tiếp ôm lấy Mộ Tiêu Y, đi đến giường lớn trong phòng.

Trong Lân vương phủ, vô số đồ trang sức xiêm y tinh mỹ được dời đến trước giường của Mộ Tiêu Thư, nàng tựa ở đầu giường, cực kỳ nghiêm túc chọn từng món một.

Khởi Thanh từ trong tay thị nữ tiếp nhận một kiện xiêm y, đưa tới trước mặt của Mộ Tiêu Thư, cho nàng xem.

"Kiện này quá cơ bản, không thích hợp mặc ở quốc yến, trường hợp như vậy, nhất định người người đều là tranh kỳ đấu diễm, kiện tiếp theo."

Khởi Thanh buông xiêm y xuống, lại cầm một bộ khác, Mộ Tiêu Thư vẫn lắc đầu. Khởi Thanh nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, thân thể như ngươi vậy, chẳng lẽ còn muốn xuất tịch quốc yến?"

Không phải là nàng cố ý tiết khí của Mộ Tiêu Thư, mà tình huống của nàng thực sự vô pháp lên sân khấu.

"Tiểu thư, hãy để ta đi nói cho chủ tử, chuyện này cần nghĩ biện pháp khác. Chủ tử nhất định có biện pháp, tiểu thư hà tất cứng rắn?"

Mộ Tiêu Thư cười, sắc mặt của nàng tái nhợt, lúc này cười rộ lên có loại xuệ nhược mỹ làm cho đau lòng người.

"Ta không có cứng rắn, ngươi quá coi thường ta, bất quá là một quốc yến nho nhỏ, còn cần ta cứng rắn?

"Thế nhưng..." Khởi Thanh nghi ngờ nhìn Mộ Tiêu Thư, thế nào cũng không hiểu nàng muốn tham gia thế nào. Đến xuống giường đi một bước cũng không thể, nàng chẳng lẽ muốn nằm đi? Vậy cũng không được a...

"Di? Cái này ngược lại không tệ..." Mộ Tiêu Thư đã nhìn bộ y phục khác.

Trong thư phòng Vương phủ, Đàm Hạo Uyên cùng Cố Viễn đang nói chuyện này.

"Chủ tử chẳng lẽ thực sự muốn thú Minh Châu công chúa?" Cố Viễn có điểm đau răng nói.

Hắn gặp qua Minh Châu công chúa, nếu như mời một pho tượng thần như vậy đến vương phủ, chỉ sợ cũng không có ngày lành qua. Còn nữa, hắn rõ ràng tâm tư của Đàm Hạo Uyên hơn, hắn đối với Nam Minh Châu, không có chút nghĩ cách nào.

Đàm Hạo Uyên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nàng có thể sử dụng thân thể của Tiêu Thư làm văn, lẽ nào bổn vương không thể?"

"Ý của chủ tử là?" Cố Viễn vừa hỏi xong, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Chủ tử ít ngày trước ta đi chuẩn bị độc dược, còn phải hiệu quả kéo dài..."

Đàm Hạo Uyên để bút xuống, bên môi lộ ra vị đạo tàn khốc.

"Lần trước, nàng làm ầm ĩ ở vương phủ nhiều chuyện như vậy, bổn vương giáo huấn còn chưa có cho nàng!"

Khóe miệng của Cố Viễn co quắp, đối với lời của Đàm Hạo Uyên không cho là đúng. Dù cho không có chuyện này, hiện tại đang bị Nam Minh Châu bức thú, Lân vương Đàm Hạo Uyên sẽ ngồi chờ chết sao?

Cố Viễn nhất thời cảm giác nghĩ cách trước của mình quá ngây thơ rồi, vị này chính là Lân vương tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Vọng, hắn dũng cảm chính diện nghênh địch, thế nhưng hắn cũng không cụ sử dụng ám chiêu! Càng miễn bàn là ở tình huống người khác tiên âm hắn.

"Chủ tử có hay không phân phó Cố Triêu? Thảo nào... Ta nói hắn gần đây thế nào không thấy người..." Cố Viễn lẩm bẩm, lại nói, "Vậy chỗ nhị tiểu thư không cần lao lực như vậy rồi, không bằng trực tiếp nói cho nàng biết, để cho nàng an tâm."

Đàm Hạo Uyên lại không sao cả thiêu thiêu mi: "Ngươi cho là nàng không biết?"

"Cái gì?"

"Bổn vương mặc dù chưa nói cho nàng biết, nhưng phỏng chừng nàng cũng đoán được bổn vương sẽ có hành động. Như đã nói qua, nàng nếu có biện pháp, bổn vương cũng sẽ tin nàng, chỉ cần đừng quá mệt, nàng bận chút cũng tốt. Nhìn nữ nhân của mình vì mình làm nhiều chuyện như vậy, loại cảm giác này cũng thật không tệ. Đương nhiên, ngươi chắc là sẽ không hiểu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương