Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
-
Chương 121: Á thú ăn thịt người
Ở đảo Bối Mẫu xa xôi, Đồ cũng không biết Bách Nhĩ đã sinh cho mình ba đứa con, hắn nằm ở dưới động nửa lần trăng tròn, mới có thể miễn cưỡng tự ngồi dậy, sau một lần trăng tròn, mấy cái xương bị gãy mới liền lại, nhưng vẫn chưa thể dùng sức. Hắn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, ở trong bóng tối, bất luận kẻ nào đều sẽ cảm thấy thời gian qua chậm chạp như vậy. Thế nhưng đám người Nguyên lại rất kinh ngạc, bởi vì chưa có ai xương cốt bị gãy như thế còn có thể lành lại, vả lại còn lành nhanh như vậy. Ngay cả Đồ cũng không rõ là bởi vì do khả năng khôi phục của thú nhân lớn mạnh hay bởi vì dòng khí ấm áp ngày càng rõ nét trong cơ thể hắn. Vào thời điểm Bách Nhĩ sinh con, hắn rốt cuộc có thể ra khỏi động, tiếp tục cùng những người khác làm việc.
Động của họ lại đổi người quản lý mới, Bối Mẫu lần trước xém nữa bị hắn bóp chết không biết chuyển tới đâu, chỉ là không còn thấy bóng dáng y trên công trường nữa. Bối Mẫu mới tới không chăm chỉ như người đầu tiên, lại ngại dưới động vừa thối vừa bẩn, nên chưa bao giờ vào trong kiểm tra, cho nên Đồ gần như bị quên lãng. Thật ra Nguyên cũng có nói với Đồ, bảo hắn đừng ra ngoài, thế nhưng sao Đồ chịu để mình bị giam cầm suốt trong cái huyệt tối tăm, tanh tưởi đó, nên dù biết rõ ra ngoài sẽ phải kéo sợi xích bằng hắc thạch làm người ta đau muốn chết để đi khuân vác, còn có thể bị ăn roi, nhưng hắn vẫn đi ra. Có điều cũng may mà Bối Mẫu này lười biếng, nên Đồ có thể tránh được sự kiểm tra của Thanh La. Lúc Bách Nhĩ hỏi thăm Thanh La về Đồ, tuy y đã cố biểu hiện sao cho không để người ta chú ý, nhưng Thanh La vẫn cảm thấy sự uy hiếp từ phía y, cho nên lúc trở về đảo liền gọi các Bối Mẫu trông giữ thú nhân tới, để họ tra xét trong động của mình xem có thú nhân nào tên là Đồ không, còn miêu tả đại khái dung mạo của thú nhân đó, để nếu có người tìm ra, liền nhanh chóng trừ khử. Không ngờ Đồ mất trí nhớ lại bị thương, ngược lại khiến hắn may mắn tránh thoát một kiếp này. Hiện hay qua hơn hai lần trăng tròn, các Bối Mẫu cũng quên luôn chuyện tra xét. Huống chi giờ hắn đã gầy trơ cả xương, râu mọc đầy mặt, làm gì còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
Có điều đối với chuyện lúc trước Đồ nổi điên, vẫn là ký ức mới của nhiều người, nên lần này hắn đi ra, các Bối Mẫu ngược lại không dám tùy tiện chọc tới hắn. Cộng thêm hắn cũng ngoan ngoãn làm việc, từ đầu tới cuối đều không gây chuyện, nên hai bên cũng sống yên ổn với nhau. Chỉ là Nguyên tiếp xúc cùng hắn khá nhiều lại chú ý tới, lần này từ huyệt đi ra, ánh mắt của Đồ không còn ngây thơ, chất phác như khi mới tới đây nữa, mà là phủ lên một lớp âm u, tàn nhẫn khiến người ta thấy rét lạnh.
“Không bao lâu nữa sẽ tới mùa tuyết rơi.” Một hôm, sau khi trở lại động, Long vẫn im lặng đột nhiên mở miệng. Không đợi những người khác trả lời, gã lại nói tiếp “Không thể hóa thành hình thú, chúng ta đều sẽ chết vì lạnh.” Lời gã vừa nói ra, các thú nhân trong động đều xôn xao lên. Cơ thể thú nhân dù cường tráng hơn nữa, nhưng để lõa thể chịu đựng qua mùa tuyết rơi lại không ai có thể làm được, huống chi ở dưới động còn âm u, lạnh lẽo hơn.
“Có lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ cho chúng ta da thú và củi.” Một thú nhân khàn khàn nói “Nếu chúng ta chết, họ kiếm đâu ra người để giúp mình xây phòng ốc?” Ngược lại có không ít người đồng ý với thú nhân này, nhưng lại không có ai lộ ra ý muốn phản kháng hay chạy trốn.
“Chẳng lẽ các ngươi muốn làm việc mãi cho Bối Mẫu tới khi chết sao?” Long cười lạnh “Hay là đợi mình được nuôi cho khỏe mạnh, sau đó làm thức ăn cho Bối Mẫu?”
“Ngươi nói cái gì? Long, ngươi nói rõ cho chúng ta đi…” Đây là lần đầu tiên Long nhắc tới kết cục của thú nhân được Bối Mẫu chọn làm bạn đời, những người khác vừa khiếp sợ vừa không muốn tin, vứt bỏ mệt mỏi, mà nhao nhao mở miệng hỏi. Chỉ có Đồ vẫn im lặng ngồi ở một góc, không có bất cứ phản ứng gì khi nghe được sự thật này. Nguyên ngồi bên cạnh hắn, cũng thu lại tính nhiều chuyện hiếm thấy, mà không nói một tiếng nào.
Đến giờ, Long cũng không giấu diếm nữa, gã chậm rãi kể chuyện lúc trước mình nhìn thấy ra. Chỉ là lúc nhắc tới, giọng nói của gã mơ hồ mang theo run rẩy, hiển nhiên cho tới bây giờ vẫn bị một màn đó làm sợ hãi không thôi.
Sau khi Long được chọn làm bạn đời của Bối Mẫu tên là Thanh Á, liền được lấy sợi xích hắc thạch xuống, chuyển vào trong động đá chuyên dành cho bạn đời của Bối Mẫu ở, sau khi vết thương ở bả vai lành liền cử hành nghi thức kết bạn đời. Trước đó, ngoại trừ không thể vào chỗ ở của Bối Mẫu, thì gã cũng như các thú nhân được Bối Mẫu chọn làm bạn đời khác, được đi lại tự do, đồ ăn cũng ngon hơn lúc trước. Sau khi biết, nếu không đồng ý, họ sẽ không có cách nào rời khỏi hòn đảo này. Nên với đãi ngộ tốt như vậy, gã cũng đánh mất đi ý niệm chạy trốn, quyết định cùng Bối Mẫu sống tốt ở đây, đối với nghi thức kết bạn cũng không khỏi tràn ngập chờ mong. Dù sao được lựa chọn trong nhiều thú nhân như vậy, lại có được Bối Mẫu xinh đẹp làm bạn đời, đây đúng là một chuyện đáng kiêu ngạo của bản thân.
Trong thời gian dưỡng thương, thú nhân được chọn trước gã đã cùng Bối Mẫu cử hành nghi thức kết bạn đời. Long vốn không thành thật như các thú nhân bình thường, mưu tính cũng hơn người khác nhiều, nên khi đó gã liền muốn vụng trộm xem thử thú nhân và Bối Mẫu *** thế nào, để tránh tới lượt mình lại bối rối. Dù sao cũng để xem Bối Mẫu có biến thành con sò hay bộ dáng kỳ quái nào không.
Gã là con báo, giỏi về ẩn nấp, theo dõi, nên vụng trộm tiến vào chỗ ở của Bối Mẫu cũng không bị ai phát hiện, mà thỉnh thoảng suýt nữa bị người ta nhìn thấy, cũng chỉ khiến gã càng thêm kích thích, hưng phấn thôi, hoàn toàn không có ý niệm lùi bước. Theo mùi của thú nhân kia, gã tìm tới nơi Bối Mẫu ở. Chỗ Bối Mẫu ở là trong cánh rừng trên ngọn núi hắc thạch, cư trú trong động cây, nhìn qua khô ráo, thoải mái hơn huyệt dưới đất và sơn động nhiều. Nhưng điều này lại khiến gã bất ngờ, vì gã vẫn cho rằng họ phải ở nơi ẩm ướt, có nước mới đúng. Đương nhiên, đây không phải chuyện quan trọng, mục đích của gã không phải đến để biết nơi mai mốt mình với Bối Mẫu ở trông như thế nào.
Các động cây của các Bối Mẫu không có sát nhau, ở giữa còn cách vài cây cổ thụ cao to, cộng thêm trời đã vào đêm, ngược lại rất thuận lợi cho gã. Cũng là do Bối Mẫu không ngờ thú nhân bị thuần hóa làm nô lệ lại có thể lớn mật như thế, cộng thêm trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nên phòng thủ rất lơi lỏng, để cho gã nắm được chỗ sơ hở.
Lúc ***, Bối Mẫu không biến thành con sò, nếu không chắc thú nhân kia sẽ không có chỗ ra tay với y đâu. Xem hoàn chỉnh quá trình, phát hiện không khác gì hiểu biết của mình, Long thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi, thì trong mũi chợt ngửi thấy một mùi khiến người ta say mê, gã hoảng hốt một lát, chỉ cảm thấy phía trước tựa hồ có cái gì đó đang vẫy gọi gã, khiến gã bất giác muốn tới gần. Mãi tới khi lòng bàn chân truyền tới cảm giác đau đớn, gã mới chợt tỉnh táo lại, phát hiện mình đang đi về hướng động cây. Nếu không phải giẫm lên một hòn đá sắc nhọn, chỉ e gã đã đi vào. Long thấy không ổn, liền cuống quýt lùi xa, mãi tới khi không ngửi thấy mùi kia nữa.
Đợi tới khi cái mùi khiến gã mất đi khống chế biến mất hoàn toàn, gã mới trở lại bên ngoài động cây, lần này gã thông minh hơn, kiềm chế hô hấp, sau đó gã liền thấy được một màn khiến cả đời mình không thể quên được.
Trong động cây, thú nhân vừa *** với Bối Mẫu xong, khuôn mặt đầy say mê nằm trên da thú, cơ thể trần truồng bị Bối Mẫu dùng nhánh cỏ nhỏ dài ở trên núi hắc thạch trói chặt, nhánh cỏ siết rách da hắn, ghim vào trong thịt, mà thú nhân đó lại như không có cảm giác gì, vẫn còn có thể nói đùa cùng bạn đời Bối Mẫu của hắn.
Mới đầu Long còn tưởng đó là một sở thích đặc thù đối với bạn đời, mãi tới khi Bối Mẫu lấy ra một con dao mỏng, sắc bén bằng hắc thạch gọt thịt trên chân thú nhân kia, ném vào nồi nước đang sôi bên cạnh, gã mới nhận ra là không đúng, theo bản năng càng cố che giấu hơi thở của mình, để tránh bị phát hiện.
Một cái chân của thú nhân bị gọt thành xương trắng phếu, mà trên mặt vẫn còn cười được, đàm luận với Bối Mẫu về tương lai tốt đẹp và về con cái của bọn họ, giống như không hề biết nửa cái chân của mình đã bị nạo sạch thịt.
“Ngươi cường tráng như vậy, nhất định có thể chống đỡ được tới khi con chúng ta sinh ra, sau đó đút cho chúng ăn no.” Bối Mẫu rắc một loại bột phấn màu trắng vào miệng vết thương của thú nhân, máu liền ngừng chảy, cuối cùng y còn cười, nói với thú nhân đó một câu như vậy.
“Thanh Linh, con của chúng ta sẽ rất đẹp, đẹp như ngươi vậy…” Thú nhân tựa hồ không nghe thấy lời Bối Mẫu nói, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, vừa nói chuyện vừa dần dần ngủ say.
Long xem tới đó thì hoàn toàn choáng váng, hai chân mềm tới mức không động đậy được, nếu không phải lực khống chế của gã tốt, e rằng đã bị dọa tới mức mất kiềm chế rồi. Trong động cây truyền tới mùi thịt nấu, lại khiến dạ dày của gã bốc lên, cố nhẫn nhịn mới không ói ra tại chỗ. Mãi tới khi Bối Mẫu tên là Thanh Linh ở bên trong múc một bát thịt đã nấu chín trong nồi, vừa lầm bầm nói phải dựa theo quy củ dâng lên cho tộc trưởng, vừa đi ra ngoài, gã mới như thoát ra khỏi cơn ác mộng, lấy lại được sức lực bình thường, nhanh chân chạy trốn. Dọc đường, ngược lại không xảy ra chuyện gì, thế nhưng tới khi trở lại sơn động, gã mới té rầm xuống, khoảng hai ngày vẫn không thể nào nhúc nhích được, cũng không thể nào đi vào giấc ngủ. Chờ sau khi bình tĩnh lại, gã cũng không dám nói với ai, cắn chặt răng, biến thành hình thú, trực tiếp cắn đứt một miếng thịt trên đùi, làm ra bộ dáng bị dã thú tấn công khi đi dạo trong rừng. Gã biết những Bối Mẫu này muốn thú nhân khỏe mạnh, hoàn chỉnh, hình dáng này của gã chắc sẽ bị bọn họ ghét bỏ. Sự thật chứng minh, gã thắng. Không qua bao lâu, gã liền bị đuổi về làm thú nô, lại bị xích hắc thạch xuyên qua bả vai, gã không chỉ cảm thấy đau khổ, ngược lại rất vui mừng. Gã không trốn, không phải không nghĩ tới, mà là không dám. Gã trốn không thoát khỏi đảo Bối Mẫu, với lại sau khi trốn chạy, lỡ bị Bối Mẫu bắt lấy, kết cục sẽ rất thê thảm, còn không bằng quay lại làm thú nô, chí ít ở cùng nhiều người như vậy, trong lòng gã cũng bớt đi chút sợ hãi.
Nghe xong lời gã nói, đã có thú nhân chịu không được mà phát ra âm thanh buồn nôn, nôn mửa, thật lâu cũng chưa thấy ai lên tiếng. Bọn họ rốt cuộc hiểu tại sao Long lại mơ thấy ác mộng, tại sao bảo họ đừng ăn no. Tin rằng vô luận là ai, sau khi nhìn thấy một màn kia, đều không có khả năng không có cảm giác gì, còn có thể vô tư ngủ ngon được.
“Bách Nhĩ…” Nguyên gọi, giọng nói run rẩy, hiển nhiên bị sự thật này làm cho sợ hãi.
Đồ đáp lại, giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng. Nguyên nghe thấy, lại khó hiểu mà bình tĩnh xuống, sợ hãi trong lòng bớt đi không ít, nhưng vẫn theo bản năng xích gần lại Đồ hơn một chút.
“Ai muốn trốn?” Giữa không gian tĩnh lặng, Đồ đột nhiên mở miệng.
Không có ai trả lời, qua một hồi lâu, Long mới lên tiếng “Trốn thế nào?”
“Giết sạch Bối Mẫu!” Đồ lạnh lùng phát ra vài chữ, trong giọng nói mang theo sát ý dày đặc, khiến người khác biết là hắn không chỉ thuận miệng nói ra, mà là xác định có ý này.
“Nếu giết sạch bọn họ, chúng ta sẽ không thể rời khỏi đảo Bối Mẫu.” Người trả lời vẫn là Long, hiển nhiên không phải gã không nghĩ tới vấn đề này “Hơn nữa bọn họ có vũ khí bằng hắc thạch, trên người còn có thể tỏa ra mùi mê hoặc người, chúng ta lại không thể hóa thành hình thú, căn bản không có biện pháp đấu lại họ.”
“Nếu ta có cách làm được?” Đồ không nói nhiều lời, chỉ hỏi một câu như vậy.
“Chúng ta sẽ tôn ngươi lên làm thủ lĩnh.” Nghe ra ý đàng sau câu nói của Đồ, Long không chút do dự trả lời. Thú nhân kính trọng kẻ mạnh, nếu đối phương thật sự làm được, không chỉ là kẻ mạnh, mà còn là người cứu mạng họ, tôn hắn lên làm thủ lĩnh cũng là lẽ phải.
“Còn các ngươi?” Đồ không lập tức đồng ý, mà là tiếp tục hỏi.
“Nếu ngươi thật sự làm được, chúng ta cũng sẵn lòng tôn ngươi làm thủ lĩnh, lấy thần thú ra thề.” Những người khác chậm rãi phản ứng lại, ở trong sợ hãi dâng lên một tia hi vọng, ồn ào lên tiếng trả lời, trong đó tiếng của Nguyên là lớn nhất.
Sau khi xác định tất cả mọi người đã lập lời thề, Đồ rốt cuộc lên tiếng, sờ miếng xương trước ngực, trong bóng đêm, ánh mắt hắn sâu thẳm mà lãnh khốc, ngoài ra còn mang theo sự kiên định không ai có thể dao động.
“Được. Xin thề với thần thú, Bách Nhĩ ta nhất định sẽ giết sạch Bối Mẫu, mang các ngươi rời đi.”
Động của họ lại đổi người quản lý mới, Bối Mẫu lần trước xém nữa bị hắn bóp chết không biết chuyển tới đâu, chỉ là không còn thấy bóng dáng y trên công trường nữa. Bối Mẫu mới tới không chăm chỉ như người đầu tiên, lại ngại dưới động vừa thối vừa bẩn, nên chưa bao giờ vào trong kiểm tra, cho nên Đồ gần như bị quên lãng. Thật ra Nguyên cũng có nói với Đồ, bảo hắn đừng ra ngoài, thế nhưng sao Đồ chịu để mình bị giam cầm suốt trong cái huyệt tối tăm, tanh tưởi đó, nên dù biết rõ ra ngoài sẽ phải kéo sợi xích bằng hắc thạch làm người ta đau muốn chết để đi khuân vác, còn có thể bị ăn roi, nhưng hắn vẫn đi ra. Có điều cũng may mà Bối Mẫu này lười biếng, nên Đồ có thể tránh được sự kiểm tra của Thanh La. Lúc Bách Nhĩ hỏi thăm Thanh La về Đồ, tuy y đã cố biểu hiện sao cho không để người ta chú ý, nhưng Thanh La vẫn cảm thấy sự uy hiếp từ phía y, cho nên lúc trở về đảo liền gọi các Bối Mẫu trông giữ thú nhân tới, để họ tra xét trong động của mình xem có thú nhân nào tên là Đồ không, còn miêu tả đại khái dung mạo của thú nhân đó, để nếu có người tìm ra, liền nhanh chóng trừ khử. Không ngờ Đồ mất trí nhớ lại bị thương, ngược lại khiến hắn may mắn tránh thoát một kiếp này. Hiện hay qua hơn hai lần trăng tròn, các Bối Mẫu cũng quên luôn chuyện tra xét. Huống chi giờ hắn đã gầy trơ cả xương, râu mọc đầy mặt, làm gì còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
Có điều đối với chuyện lúc trước Đồ nổi điên, vẫn là ký ức mới của nhiều người, nên lần này hắn đi ra, các Bối Mẫu ngược lại không dám tùy tiện chọc tới hắn. Cộng thêm hắn cũng ngoan ngoãn làm việc, từ đầu tới cuối đều không gây chuyện, nên hai bên cũng sống yên ổn với nhau. Chỉ là Nguyên tiếp xúc cùng hắn khá nhiều lại chú ý tới, lần này từ huyệt đi ra, ánh mắt của Đồ không còn ngây thơ, chất phác như khi mới tới đây nữa, mà là phủ lên một lớp âm u, tàn nhẫn khiến người ta thấy rét lạnh.
“Không bao lâu nữa sẽ tới mùa tuyết rơi.” Một hôm, sau khi trở lại động, Long vẫn im lặng đột nhiên mở miệng. Không đợi những người khác trả lời, gã lại nói tiếp “Không thể hóa thành hình thú, chúng ta đều sẽ chết vì lạnh.” Lời gã vừa nói ra, các thú nhân trong động đều xôn xao lên. Cơ thể thú nhân dù cường tráng hơn nữa, nhưng để lõa thể chịu đựng qua mùa tuyết rơi lại không ai có thể làm được, huống chi ở dưới động còn âm u, lạnh lẽo hơn.
“Có lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ cho chúng ta da thú và củi.” Một thú nhân khàn khàn nói “Nếu chúng ta chết, họ kiếm đâu ra người để giúp mình xây phòng ốc?” Ngược lại có không ít người đồng ý với thú nhân này, nhưng lại không có ai lộ ra ý muốn phản kháng hay chạy trốn.
“Chẳng lẽ các ngươi muốn làm việc mãi cho Bối Mẫu tới khi chết sao?” Long cười lạnh “Hay là đợi mình được nuôi cho khỏe mạnh, sau đó làm thức ăn cho Bối Mẫu?”
“Ngươi nói cái gì? Long, ngươi nói rõ cho chúng ta đi…” Đây là lần đầu tiên Long nhắc tới kết cục của thú nhân được Bối Mẫu chọn làm bạn đời, những người khác vừa khiếp sợ vừa không muốn tin, vứt bỏ mệt mỏi, mà nhao nhao mở miệng hỏi. Chỉ có Đồ vẫn im lặng ngồi ở một góc, không có bất cứ phản ứng gì khi nghe được sự thật này. Nguyên ngồi bên cạnh hắn, cũng thu lại tính nhiều chuyện hiếm thấy, mà không nói một tiếng nào.
Đến giờ, Long cũng không giấu diếm nữa, gã chậm rãi kể chuyện lúc trước mình nhìn thấy ra. Chỉ là lúc nhắc tới, giọng nói của gã mơ hồ mang theo run rẩy, hiển nhiên cho tới bây giờ vẫn bị một màn đó làm sợ hãi không thôi.
Sau khi Long được chọn làm bạn đời của Bối Mẫu tên là Thanh Á, liền được lấy sợi xích hắc thạch xuống, chuyển vào trong động đá chuyên dành cho bạn đời của Bối Mẫu ở, sau khi vết thương ở bả vai lành liền cử hành nghi thức kết bạn đời. Trước đó, ngoại trừ không thể vào chỗ ở của Bối Mẫu, thì gã cũng như các thú nhân được Bối Mẫu chọn làm bạn đời khác, được đi lại tự do, đồ ăn cũng ngon hơn lúc trước. Sau khi biết, nếu không đồng ý, họ sẽ không có cách nào rời khỏi hòn đảo này. Nên với đãi ngộ tốt như vậy, gã cũng đánh mất đi ý niệm chạy trốn, quyết định cùng Bối Mẫu sống tốt ở đây, đối với nghi thức kết bạn cũng không khỏi tràn ngập chờ mong. Dù sao được lựa chọn trong nhiều thú nhân như vậy, lại có được Bối Mẫu xinh đẹp làm bạn đời, đây đúng là một chuyện đáng kiêu ngạo của bản thân.
Trong thời gian dưỡng thương, thú nhân được chọn trước gã đã cùng Bối Mẫu cử hành nghi thức kết bạn đời. Long vốn không thành thật như các thú nhân bình thường, mưu tính cũng hơn người khác nhiều, nên khi đó gã liền muốn vụng trộm xem thử thú nhân và Bối Mẫu *** thế nào, để tránh tới lượt mình lại bối rối. Dù sao cũng để xem Bối Mẫu có biến thành con sò hay bộ dáng kỳ quái nào không.
Gã là con báo, giỏi về ẩn nấp, theo dõi, nên vụng trộm tiến vào chỗ ở của Bối Mẫu cũng không bị ai phát hiện, mà thỉnh thoảng suýt nữa bị người ta nhìn thấy, cũng chỉ khiến gã càng thêm kích thích, hưng phấn thôi, hoàn toàn không có ý niệm lùi bước. Theo mùi của thú nhân kia, gã tìm tới nơi Bối Mẫu ở. Chỗ Bối Mẫu ở là trong cánh rừng trên ngọn núi hắc thạch, cư trú trong động cây, nhìn qua khô ráo, thoải mái hơn huyệt dưới đất và sơn động nhiều. Nhưng điều này lại khiến gã bất ngờ, vì gã vẫn cho rằng họ phải ở nơi ẩm ướt, có nước mới đúng. Đương nhiên, đây không phải chuyện quan trọng, mục đích của gã không phải đến để biết nơi mai mốt mình với Bối Mẫu ở trông như thế nào.
Các động cây của các Bối Mẫu không có sát nhau, ở giữa còn cách vài cây cổ thụ cao to, cộng thêm trời đã vào đêm, ngược lại rất thuận lợi cho gã. Cũng là do Bối Mẫu không ngờ thú nhân bị thuần hóa làm nô lệ lại có thể lớn mật như thế, cộng thêm trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nên phòng thủ rất lơi lỏng, để cho gã nắm được chỗ sơ hở.
Lúc ***, Bối Mẫu không biến thành con sò, nếu không chắc thú nhân kia sẽ không có chỗ ra tay với y đâu. Xem hoàn chỉnh quá trình, phát hiện không khác gì hiểu biết của mình, Long thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi, thì trong mũi chợt ngửi thấy một mùi khiến người ta say mê, gã hoảng hốt một lát, chỉ cảm thấy phía trước tựa hồ có cái gì đó đang vẫy gọi gã, khiến gã bất giác muốn tới gần. Mãi tới khi lòng bàn chân truyền tới cảm giác đau đớn, gã mới chợt tỉnh táo lại, phát hiện mình đang đi về hướng động cây. Nếu không phải giẫm lên một hòn đá sắc nhọn, chỉ e gã đã đi vào. Long thấy không ổn, liền cuống quýt lùi xa, mãi tới khi không ngửi thấy mùi kia nữa.
Đợi tới khi cái mùi khiến gã mất đi khống chế biến mất hoàn toàn, gã mới trở lại bên ngoài động cây, lần này gã thông minh hơn, kiềm chế hô hấp, sau đó gã liền thấy được một màn khiến cả đời mình không thể quên được.
Trong động cây, thú nhân vừa *** với Bối Mẫu xong, khuôn mặt đầy say mê nằm trên da thú, cơ thể trần truồng bị Bối Mẫu dùng nhánh cỏ nhỏ dài ở trên núi hắc thạch trói chặt, nhánh cỏ siết rách da hắn, ghim vào trong thịt, mà thú nhân đó lại như không có cảm giác gì, vẫn còn có thể nói đùa cùng bạn đời Bối Mẫu của hắn.
Mới đầu Long còn tưởng đó là một sở thích đặc thù đối với bạn đời, mãi tới khi Bối Mẫu lấy ra một con dao mỏng, sắc bén bằng hắc thạch gọt thịt trên chân thú nhân kia, ném vào nồi nước đang sôi bên cạnh, gã mới nhận ra là không đúng, theo bản năng càng cố che giấu hơi thở của mình, để tránh bị phát hiện.
Một cái chân của thú nhân bị gọt thành xương trắng phếu, mà trên mặt vẫn còn cười được, đàm luận với Bối Mẫu về tương lai tốt đẹp và về con cái của bọn họ, giống như không hề biết nửa cái chân của mình đã bị nạo sạch thịt.
“Ngươi cường tráng như vậy, nhất định có thể chống đỡ được tới khi con chúng ta sinh ra, sau đó đút cho chúng ăn no.” Bối Mẫu rắc một loại bột phấn màu trắng vào miệng vết thương của thú nhân, máu liền ngừng chảy, cuối cùng y còn cười, nói với thú nhân đó một câu như vậy.
“Thanh Linh, con của chúng ta sẽ rất đẹp, đẹp như ngươi vậy…” Thú nhân tựa hồ không nghe thấy lời Bối Mẫu nói, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, vừa nói chuyện vừa dần dần ngủ say.
Long xem tới đó thì hoàn toàn choáng váng, hai chân mềm tới mức không động đậy được, nếu không phải lực khống chế của gã tốt, e rằng đã bị dọa tới mức mất kiềm chế rồi. Trong động cây truyền tới mùi thịt nấu, lại khiến dạ dày của gã bốc lên, cố nhẫn nhịn mới không ói ra tại chỗ. Mãi tới khi Bối Mẫu tên là Thanh Linh ở bên trong múc một bát thịt đã nấu chín trong nồi, vừa lầm bầm nói phải dựa theo quy củ dâng lên cho tộc trưởng, vừa đi ra ngoài, gã mới như thoát ra khỏi cơn ác mộng, lấy lại được sức lực bình thường, nhanh chân chạy trốn. Dọc đường, ngược lại không xảy ra chuyện gì, thế nhưng tới khi trở lại sơn động, gã mới té rầm xuống, khoảng hai ngày vẫn không thể nào nhúc nhích được, cũng không thể nào đi vào giấc ngủ. Chờ sau khi bình tĩnh lại, gã cũng không dám nói với ai, cắn chặt răng, biến thành hình thú, trực tiếp cắn đứt một miếng thịt trên đùi, làm ra bộ dáng bị dã thú tấn công khi đi dạo trong rừng. Gã biết những Bối Mẫu này muốn thú nhân khỏe mạnh, hoàn chỉnh, hình dáng này của gã chắc sẽ bị bọn họ ghét bỏ. Sự thật chứng minh, gã thắng. Không qua bao lâu, gã liền bị đuổi về làm thú nô, lại bị xích hắc thạch xuyên qua bả vai, gã không chỉ cảm thấy đau khổ, ngược lại rất vui mừng. Gã không trốn, không phải không nghĩ tới, mà là không dám. Gã trốn không thoát khỏi đảo Bối Mẫu, với lại sau khi trốn chạy, lỡ bị Bối Mẫu bắt lấy, kết cục sẽ rất thê thảm, còn không bằng quay lại làm thú nô, chí ít ở cùng nhiều người như vậy, trong lòng gã cũng bớt đi chút sợ hãi.
Nghe xong lời gã nói, đã có thú nhân chịu không được mà phát ra âm thanh buồn nôn, nôn mửa, thật lâu cũng chưa thấy ai lên tiếng. Bọn họ rốt cuộc hiểu tại sao Long lại mơ thấy ác mộng, tại sao bảo họ đừng ăn no. Tin rằng vô luận là ai, sau khi nhìn thấy một màn kia, đều không có khả năng không có cảm giác gì, còn có thể vô tư ngủ ngon được.
“Bách Nhĩ…” Nguyên gọi, giọng nói run rẩy, hiển nhiên bị sự thật này làm cho sợ hãi.
Đồ đáp lại, giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng. Nguyên nghe thấy, lại khó hiểu mà bình tĩnh xuống, sợ hãi trong lòng bớt đi không ít, nhưng vẫn theo bản năng xích gần lại Đồ hơn một chút.
“Ai muốn trốn?” Giữa không gian tĩnh lặng, Đồ đột nhiên mở miệng.
Không có ai trả lời, qua một hồi lâu, Long mới lên tiếng “Trốn thế nào?”
“Giết sạch Bối Mẫu!” Đồ lạnh lùng phát ra vài chữ, trong giọng nói mang theo sát ý dày đặc, khiến người khác biết là hắn không chỉ thuận miệng nói ra, mà là xác định có ý này.
“Nếu giết sạch bọn họ, chúng ta sẽ không thể rời khỏi đảo Bối Mẫu.” Người trả lời vẫn là Long, hiển nhiên không phải gã không nghĩ tới vấn đề này “Hơn nữa bọn họ có vũ khí bằng hắc thạch, trên người còn có thể tỏa ra mùi mê hoặc người, chúng ta lại không thể hóa thành hình thú, căn bản không có biện pháp đấu lại họ.”
“Nếu ta có cách làm được?” Đồ không nói nhiều lời, chỉ hỏi một câu như vậy.
“Chúng ta sẽ tôn ngươi lên làm thủ lĩnh.” Nghe ra ý đàng sau câu nói của Đồ, Long không chút do dự trả lời. Thú nhân kính trọng kẻ mạnh, nếu đối phương thật sự làm được, không chỉ là kẻ mạnh, mà còn là người cứu mạng họ, tôn hắn lên làm thủ lĩnh cũng là lẽ phải.
“Còn các ngươi?” Đồ không lập tức đồng ý, mà là tiếp tục hỏi.
“Nếu ngươi thật sự làm được, chúng ta cũng sẵn lòng tôn ngươi làm thủ lĩnh, lấy thần thú ra thề.” Những người khác chậm rãi phản ứng lại, ở trong sợ hãi dâng lên một tia hi vọng, ồn ào lên tiếng trả lời, trong đó tiếng của Nguyên là lớn nhất.
Sau khi xác định tất cả mọi người đã lập lời thề, Đồ rốt cuộc lên tiếng, sờ miếng xương trước ngực, trong bóng đêm, ánh mắt hắn sâu thẳm mà lãnh khốc, ngoài ra còn mang theo sự kiên định không ai có thể dao động.
“Được. Xin thề với thần thú, Bách Nhĩ ta nhất định sẽ giết sạch Bối Mẫu, mang các ngươi rời đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook