Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
-
Chương 118: Bối mẫu
Sự phồn hoa của các bộ lạc ven biển vượt xa dự đoán của Bách Nhĩ, mà các thú nhân khác ngoại trừ Chiêm cũng đều chưa từng thấy qua. Bọn họ có dùng da thú để làm lều trại, cũng có dùng đá và bùn đất, cây cỏ để dựng nhà ở, đều là xây ở sườn núi, cách bãi biển một khoảng, để ngừa thủy triều và gió biển xâm nhập. Mà ở những bãi đất cao bằng phẳng cũng phân bố lác đác một vài phòng ốc thấp bằng đá. Ranh giới giữa hai bộ lạc phân biệt rõ ràng, rất giống một thành trấn nhỏ. Theo Chiêm nói, ở đây mỗi lần trăng tròn đều có tụ hội các bộ lạc, bình thường cũng có người ở, nhưng không náo nhiệt như khi tụ hội. Mà cái gọi là không náo nhiệt này, trong mắt Bách Nhĩ và các thú nhân khác đã có thể sánh bằng tụ hội các bộ lạc khi mùa mưa bắt đầu ở bộ lạc Đại Sơn rồi.
Chiêm nói, một vài bộ lạc có điều kiêng kỵ rất kỳ lạ, giống như bộ lạc A Xương thì không được sờ lên nóc nhà, bộ lạc Giao Nhân tặng vải thì không được tùy tiện nhận, trước khi vào lều của bộ lạc Hi Lai phải lấy nước ở trong bồn đá bên cạnh thấm ướt mặt và tay, vân vân, có thể nói là vô cùng quái lạ. Những bộ lạc khác không nói, chỉ riêng bộ lạc A Xương, ai rảnh rỗi mà đi sờ nóc nhà của nhà người khác, sau khi bị nhắc nhở, trái lại còn xảy ra xung đột.
Bởi vì muốn ở lại đây một thời gian, nhưng không mang đồ dựng lều, vào mùa mưa không tìm ra chỗ ở là không được. Cho nên Chiêm đưa người tới thẳng một bộ lạc hắn quen biết lại không có tập tục kỳ lạ. Tìm tới tộc trưởng của họ, mượn mấy gian nhà đá để ở. Đương nhiên, cái giá phải trả là mỗi ngày đưa cho họ một vài con mồi. Bộ lạc ven biển chủ yếu là ăn hải sản ở ven biển, khả năng săn thú lại hơi yếu, nên họ thấy con mồi ở rừng núi rất hiếm lạ.
Nhà đá nơi này không có rộng rãi, kiên cố như đám người Bách Nhĩ xây, vừa thấp vừa chật hẹp, ra vào đều phải khom lưng, thế nhưng có thể che gió che mưa đương nhiên là tốt hơn qua đêm ở ngoài trời. Do ngại Bách Nhĩ là á thú mà lại có bạn đời, nên xếp y và Cổ ở riêng một gian nhà đá, các thú nhân còn lại đều là bốn năm người chen chúc một gian. Sau khi sắp xếp xong, hai mươi ngày liên tục, mỗi ngày phân mười người đi bộ khoảng nửa ngày vào rừng núi săn thú, còn lại thì di chuyển tới các bộ lạc, hỏi thăm tin tức về Đồ. Nhưng tìm khắp các bộ lạc ven biển cũng không nghe ngóng được tin gì liên quan tới Đồ. Mà trong thời gian này, Phong lại luyện ra khí cơ, khiến cho Hạ và Kỳ chưa có phản ứng gì bị kích thích không nhỏ. Chuyện này lại khiến Bách Nhĩ nhớ tới con thú trắng kia, vô luận cố gắng thế nào cũng không luyện ra khí được, sự bận tâm trong lòng y vì thế lại càng sâu hơn.
Biết mỗi lần trăng tròn là một lần tụ hội, sẽ có nhiều bộ lạc đến hơn, nên dù không tìm được kết quả mong muốn, nhưng họ không lập tức rời biển, mà vừa săn con mồi, vừa chờ trăng tròn tới. Đương nhiên, đoạn thời gian này cũng không phải không có thu hoạch. Chí ít ở nơi này có thể đổi được rất nhiều thứ trước đây họ chưa thấy, như những lớp da màu trắng, mềm, mảnh của bộ lạc Giao Nhân, muối biển trắng ***, động vật biển phơi khô, trái cây biển và hải sản kỳ lạ… Mấy thứ này nếu đem về bộ lạc đương nhiên sẽ có tác dụng không ít. Bọn họ còn thám thính được một tin là trên tiểu đảo giữa biển có một bộ lạc tên là Bối Mẫu, trong đó toàn là á thú đẹp, mỗi lần trăng tròn họ sẽ tới tụ hội, mang theo một đám thú nhân muốn kết bạn đời với mình về. Tiểu đảo Bối Mẫu ở nơi nào lại không có ai biết, mỗi người bọn họ tới đều là hóa thành con sò trắng khổng lồ, kết lại với nhau, hình thành một khối lớn hoàn chỉnh màu trắng, trôi nổi trên biển để tới đây, giống như mây ở trên trời. Cũng dùng cách thức tương tự để mang thú nhân đi cùng họ và đồ vật đổi trở về. Ngay cả Giao Nhân có thể lặn sâu dưới biển cũng không thể bơi đi xa được như họ, cho nên ai cũng biết có một bộ lạc tên là Bối Mẫu, cũng từng gặp qua Bối Mẫu, nhưng lại không có ai biết được vị trí chính xác của Bối Mẫu.
“Mỗi lần tới đây họ đều mang đi một vài thú nhân, cũng chẳng biết chỗ họ có bao nhiêu á thú nữa.” Lúc Chiêm nói lời này, trên mặt lộ ra biểu tình ngưỡng mộ, hiển nhiên là hắn rất quý mến những á thú xinh đẹp này. Nếu không phải luyến tiếc rời bộ lạc, chắc hắn cũng tình nguyện đi cùng Bối Mẫu rồi.
Thú nhân khác nghe đến đó, đều tỏ ra rất hứng thú với bộ lạc Bối Mẫu kia. Còn Bách Nhĩ thì lại đang suy nghĩ có phải Đồ bị họ mang về không, nên mặc kệ dự tính ban đầu là gì, mọi người đều nhất trí ở lại đây chờ tới tụ hội các bộ lạc.
Trong hi vọng của mọi người, tụ hội các bộ lạc đúng hạn lại tới. Mấy ngày đó, xung quanh những căn nhà đá có sẵn, có rất nhiều lều trại được dựng lên tạm thời, chi chít kéo dài thật xa. Nhóm Bách Nhĩ đã chuẩn bị không ít con mồi, còn tươi hoặc là đã ướp muối để đổi vài thứ đem về bộ lạc.
“Bên này không bị thú triều ảnh hưởng sao?” Nhìn thấy nhiều người như vậy, Bách Nhĩ nhịn không được hỏi tộc trưởng bộ lạc cho họ mượn chỗ tá túc.
“Có, nhưng không lớn.” Tộc trưởng kia trả lời “Thú trong rừng núi không thích vị tanh hôi của động vật biển, chúng ta ném nội tạng của động vật ngoài biển men theo rìa rừng núi, nên mấy con thú kia không lại đây. Còn động vật ở biển, vì mùa tuyết rơi mới qua, mặt biển còn đóng băng, phải dùng sức mới đập bể được, nên cũng không có vấn đề gì.”
Bách Nhĩ còn định nói cái gì, liền phát hiện các thú nhân vốn đang giao dịch lại rối loạn lên, sau đó nhao nhao chạy ra ngoài bờ biển.
“Bối Mẫu đến rồi.” Tộc trưởng nói, nhưng không nhúc nhích, sợ hãi không dễ phát hiện chợt lóe trong mắt rồi nhanh chóng biến mất.
Bách Nhĩ bắt lấy phản ứng của đối phương vào mắt, nhưng y không hỏi cái gì, mà là cùng nhìn ra ngoài biển xa. Quả như Chiêm miêu tả, ở trên mặt biển xanh biếc có một khối lớn như tảng băng trôi, màu trắng trong, đẹp tựa mây trắng trên bầu trời, tới khi đến gần mới nhìn rõ là một cái hình quạt lớn bằng vỏ sò xếp chồng lên nhau hợp thành, kích thước còn to hơn bồn để tắm. Mà ở vòng ngoài cái vật trôi nổi màu trắng kia, chính là những cánh tay thon dài, trắng nõn vươn ra, đồng loạt cử động, vừa quỷ dị vừa đẹp mắt. Bách Nhĩ gần như cho rằng trong từng cái vỏ sò đều giấu một người, mãi tới khi họ cập bờ, sau đó tản ra ở nước cạn, nhanh chóng hóa thành hình người, vỏ sò ban đầu cũng không còn thấy, y mới bỏ đi suy nghĩ đó.
Đó là một nhóm nam tử tuấn mỹ, có dáng người thon thả, mái tóc dài tới eo. Sau khi họ hóa thành hình người, liền dùng một thứ mềm mại, màu trắng quấn quanh hông. Đối với sự phân biệt thú nhân và á thú ở nơi này, quan điểm trong lòng Bách Nhĩ là, thú nhân có thể hóa thành hình thú, á thú lại không thể, tóc thú nhân không mọc dài được, nhưng có râu, tóc á thú dài, lại không có râu. Còn khả năng sinh đẻ thì không thể dùng mắt nhìn được, đương nhiên không được xét vào điều kiện để phân biệt. Cho nên, hiện tại y thấy hơi rối loạn.
“Họ là á thú?” Giọng nói của y hơi lạ, cảm thấy đại lục thú nhân này hết lần này tới lần khác lại nảy sinh cái mới cho y nhận biết.
“Chắc vậy.” Tộc trưởng bị hỏi thì chần chừ một lát, gãi đầu, nói, hiển nhiên vị tộc trưởng này cũng không xác định “Thế nhưng nếu họ không phải á thú thì sao lại mang thú nhân chứ không phải á thú về?”
Bách Nhĩ nhất thời có cảm giác không biết phải nói gì cho phải. Có điều khi nhìn thấy các thú nhân tới cùng y lộ ra ánh mắt ham muốn, y vẫn ra nghiêm lệnh, họ không được tự tiện rời đi cùng Bối Mẫu, nếu họ thật sự muốn Bối Mẫu làm bạn đời, cũng phải đợi trở về rồi tính. Còn lần này, y nhất định phải đem họ về bộ lạc không thiếu một người, nếu không sẽ chẳng có cách nào nói với tộc trưởng của bọn họ. Nghe y nói, tia sáng trong mắt các thú nhân ảm đạm đi nhiều, có điều cũng không phải quá thất vọng, bởi vì tụ hội ở đây cứ một lần trăng tròn lại có, nếu họ thật sự muốn, cũng chẳng cần đợi quá lâu, nói không chừng lần sau có thể mang theo vài người bạn tốt đi cùng.
Ngoại trừ vải trắng quấn quanh hông, các Bối Mẫu không đem theo thứ gì khác, xem ra lần này họ chỉ tới để mang vài thú nhân về. Bách Nhĩ suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định tự mình tới chỗ họ hỏi thăm chuyện của Đồ.
Chiêm nói, một vài bộ lạc có điều kiêng kỵ rất kỳ lạ, giống như bộ lạc A Xương thì không được sờ lên nóc nhà, bộ lạc Giao Nhân tặng vải thì không được tùy tiện nhận, trước khi vào lều của bộ lạc Hi Lai phải lấy nước ở trong bồn đá bên cạnh thấm ướt mặt và tay, vân vân, có thể nói là vô cùng quái lạ. Những bộ lạc khác không nói, chỉ riêng bộ lạc A Xương, ai rảnh rỗi mà đi sờ nóc nhà của nhà người khác, sau khi bị nhắc nhở, trái lại còn xảy ra xung đột.
Bởi vì muốn ở lại đây một thời gian, nhưng không mang đồ dựng lều, vào mùa mưa không tìm ra chỗ ở là không được. Cho nên Chiêm đưa người tới thẳng một bộ lạc hắn quen biết lại không có tập tục kỳ lạ. Tìm tới tộc trưởng của họ, mượn mấy gian nhà đá để ở. Đương nhiên, cái giá phải trả là mỗi ngày đưa cho họ một vài con mồi. Bộ lạc ven biển chủ yếu là ăn hải sản ở ven biển, khả năng săn thú lại hơi yếu, nên họ thấy con mồi ở rừng núi rất hiếm lạ.
Nhà đá nơi này không có rộng rãi, kiên cố như đám người Bách Nhĩ xây, vừa thấp vừa chật hẹp, ra vào đều phải khom lưng, thế nhưng có thể che gió che mưa đương nhiên là tốt hơn qua đêm ở ngoài trời. Do ngại Bách Nhĩ là á thú mà lại có bạn đời, nên xếp y và Cổ ở riêng một gian nhà đá, các thú nhân còn lại đều là bốn năm người chen chúc một gian. Sau khi sắp xếp xong, hai mươi ngày liên tục, mỗi ngày phân mười người đi bộ khoảng nửa ngày vào rừng núi săn thú, còn lại thì di chuyển tới các bộ lạc, hỏi thăm tin tức về Đồ. Nhưng tìm khắp các bộ lạc ven biển cũng không nghe ngóng được tin gì liên quan tới Đồ. Mà trong thời gian này, Phong lại luyện ra khí cơ, khiến cho Hạ và Kỳ chưa có phản ứng gì bị kích thích không nhỏ. Chuyện này lại khiến Bách Nhĩ nhớ tới con thú trắng kia, vô luận cố gắng thế nào cũng không luyện ra khí được, sự bận tâm trong lòng y vì thế lại càng sâu hơn.
Biết mỗi lần trăng tròn là một lần tụ hội, sẽ có nhiều bộ lạc đến hơn, nên dù không tìm được kết quả mong muốn, nhưng họ không lập tức rời biển, mà vừa săn con mồi, vừa chờ trăng tròn tới. Đương nhiên, đoạn thời gian này cũng không phải không có thu hoạch. Chí ít ở nơi này có thể đổi được rất nhiều thứ trước đây họ chưa thấy, như những lớp da màu trắng, mềm, mảnh của bộ lạc Giao Nhân, muối biển trắng ***, động vật biển phơi khô, trái cây biển và hải sản kỳ lạ… Mấy thứ này nếu đem về bộ lạc đương nhiên sẽ có tác dụng không ít. Bọn họ còn thám thính được một tin là trên tiểu đảo giữa biển có một bộ lạc tên là Bối Mẫu, trong đó toàn là á thú đẹp, mỗi lần trăng tròn họ sẽ tới tụ hội, mang theo một đám thú nhân muốn kết bạn đời với mình về. Tiểu đảo Bối Mẫu ở nơi nào lại không có ai biết, mỗi người bọn họ tới đều là hóa thành con sò trắng khổng lồ, kết lại với nhau, hình thành một khối lớn hoàn chỉnh màu trắng, trôi nổi trên biển để tới đây, giống như mây ở trên trời. Cũng dùng cách thức tương tự để mang thú nhân đi cùng họ và đồ vật đổi trở về. Ngay cả Giao Nhân có thể lặn sâu dưới biển cũng không thể bơi đi xa được như họ, cho nên ai cũng biết có một bộ lạc tên là Bối Mẫu, cũng từng gặp qua Bối Mẫu, nhưng lại không có ai biết được vị trí chính xác của Bối Mẫu.
“Mỗi lần tới đây họ đều mang đi một vài thú nhân, cũng chẳng biết chỗ họ có bao nhiêu á thú nữa.” Lúc Chiêm nói lời này, trên mặt lộ ra biểu tình ngưỡng mộ, hiển nhiên là hắn rất quý mến những á thú xinh đẹp này. Nếu không phải luyến tiếc rời bộ lạc, chắc hắn cũng tình nguyện đi cùng Bối Mẫu rồi.
Thú nhân khác nghe đến đó, đều tỏ ra rất hứng thú với bộ lạc Bối Mẫu kia. Còn Bách Nhĩ thì lại đang suy nghĩ có phải Đồ bị họ mang về không, nên mặc kệ dự tính ban đầu là gì, mọi người đều nhất trí ở lại đây chờ tới tụ hội các bộ lạc.
Trong hi vọng của mọi người, tụ hội các bộ lạc đúng hạn lại tới. Mấy ngày đó, xung quanh những căn nhà đá có sẵn, có rất nhiều lều trại được dựng lên tạm thời, chi chít kéo dài thật xa. Nhóm Bách Nhĩ đã chuẩn bị không ít con mồi, còn tươi hoặc là đã ướp muối để đổi vài thứ đem về bộ lạc.
“Bên này không bị thú triều ảnh hưởng sao?” Nhìn thấy nhiều người như vậy, Bách Nhĩ nhịn không được hỏi tộc trưởng bộ lạc cho họ mượn chỗ tá túc.
“Có, nhưng không lớn.” Tộc trưởng kia trả lời “Thú trong rừng núi không thích vị tanh hôi của động vật biển, chúng ta ném nội tạng của động vật ngoài biển men theo rìa rừng núi, nên mấy con thú kia không lại đây. Còn động vật ở biển, vì mùa tuyết rơi mới qua, mặt biển còn đóng băng, phải dùng sức mới đập bể được, nên cũng không có vấn đề gì.”
Bách Nhĩ còn định nói cái gì, liền phát hiện các thú nhân vốn đang giao dịch lại rối loạn lên, sau đó nhao nhao chạy ra ngoài bờ biển.
“Bối Mẫu đến rồi.” Tộc trưởng nói, nhưng không nhúc nhích, sợ hãi không dễ phát hiện chợt lóe trong mắt rồi nhanh chóng biến mất.
Bách Nhĩ bắt lấy phản ứng của đối phương vào mắt, nhưng y không hỏi cái gì, mà là cùng nhìn ra ngoài biển xa. Quả như Chiêm miêu tả, ở trên mặt biển xanh biếc có một khối lớn như tảng băng trôi, màu trắng trong, đẹp tựa mây trắng trên bầu trời, tới khi đến gần mới nhìn rõ là một cái hình quạt lớn bằng vỏ sò xếp chồng lên nhau hợp thành, kích thước còn to hơn bồn để tắm. Mà ở vòng ngoài cái vật trôi nổi màu trắng kia, chính là những cánh tay thon dài, trắng nõn vươn ra, đồng loạt cử động, vừa quỷ dị vừa đẹp mắt. Bách Nhĩ gần như cho rằng trong từng cái vỏ sò đều giấu một người, mãi tới khi họ cập bờ, sau đó tản ra ở nước cạn, nhanh chóng hóa thành hình người, vỏ sò ban đầu cũng không còn thấy, y mới bỏ đi suy nghĩ đó.
Đó là một nhóm nam tử tuấn mỹ, có dáng người thon thả, mái tóc dài tới eo. Sau khi họ hóa thành hình người, liền dùng một thứ mềm mại, màu trắng quấn quanh hông. Đối với sự phân biệt thú nhân và á thú ở nơi này, quan điểm trong lòng Bách Nhĩ là, thú nhân có thể hóa thành hình thú, á thú lại không thể, tóc thú nhân không mọc dài được, nhưng có râu, tóc á thú dài, lại không có râu. Còn khả năng sinh đẻ thì không thể dùng mắt nhìn được, đương nhiên không được xét vào điều kiện để phân biệt. Cho nên, hiện tại y thấy hơi rối loạn.
“Họ là á thú?” Giọng nói của y hơi lạ, cảm thấy đại lục thú nhân này hết lần này tới lần khác lại nảy sinh cái mới cho y nhận biết.
“Chắc vậy.” Tộc trưởng bị hỏi thì chần chừ một lát, gãi đầu, nói, hiển nhiên vị tộc trưởng này cũng không xác định “Thế nhưng nếu họ không phải á thú thì sao lại mang thú nhân chứ không phải á thú về?”
Bách Nhĩ nhất thời có cảm giác không biết phải nói gì cho phải. Có điều khi nhìn thấy các thú nhân tới cùng y lộ ra ánh mắt ham muốn, y vẫn ra nghiêm lệnh, họ không được tự tiện rời đi cùng Bối Mẫu, nếu họ thật sự muốn Bối Mẫu làm bạn đời, cũng phải đợi trở về rồi tính. Còn lần này, y nhất định phải đem họ về bộ lạc không thiếu một người, nếu không sẽ chẳng có cách nào nói với tộc trưởng của bọn họ. Nghe y nói, tia sáng trong mắt các thú nhân ảm đạm đi nhiều, có điều cũng không phải quá thất vọng, bởi vì tụ hội ở đây cứ một lần trăng tròn lại có, nếu họ thật sự muốn, cũng chẳng cần đợi quá lâu, nói không chừng lần sau có thể mang theo vài người bạn tốt đi cùng.
Ngoại trừ vải trắng quấn quanh hông, các Bối Mẫu không đem theo thứ gì khác, xem ra lần này họ chỉ tới để mang vài thú nhân về. Bách Nhĩ suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định tự mình tới chỗ họ hỏi thăm chuyện của Đồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook