“Ngươi chắc chắn chúng ta sẽ chấp nhận các ngươi sao?” Đồ cười lạnh, trong mắt hiện lên sát khí.

“Không chắc.” Kinh cũng không bị địch ý toát ra từ Đồ ảnh hưởng, y cười nói “Nhưng thấy các ngươi có thể sống sót từ trong thú triều, hơn nữa sống cũng không tệ, ta liền biết các ngươi có một thủ lĩnh tốt.” Nói tới đây, ánh mắt y cố tình nhìn về Bách Nhĩ cách đó không xa, rồi mới nói tiếp “Ta tình nguyện cược một ván. Thắng thì sau này chúng ta sẽ được trải qua những ngày yên ổn, còn nếu thua, các ngươi cũng không nhất định sẽ muốn lấy mạng của chúng ta.”

“Ngươi quá tự tin đấy.” Đồ không vui khi cứ bị đối phương nắm giữ tiết tấu, nhưng lúc này lại không thể làm gì y.

“Không phải tự tin, là vì chúng ta không có uy hiếp đối với các ngươi, mà là có lợi.” Lau nước mưa trên mặt, Kinh lộ ra nụ cười nhạt “Thấy các ngươi đem về nhiều á thú như vậy, liền biết các ngươi không thỏa mãn với hiện tại, hẳn là còn muốn mở rộng bộ lạc. Muốn mở rộng bộ lạc thì phải gia nhập thêm người mới, chẳng lẽ các ngươi có thể cam đoan mỗi một người mới vào đều đáng để các ngươi tín nhiệm?” Dừng một lát, y lại chỉ vào những người hiện tại ở trong này “Các ngươi đều chắc chắn tất cả những người này đáng để các ngươi tín nhiệm ư?”

Đồ híp mắt lại, nhưng không phản bác. Bởi vì hắn biết tên này nói là sự thật, muốn bộ lạc mạnh lên, lại muốn tất cả mọi người đều đáng tín nhiệm, người có loại suy nghĩ này không khỏi quá ngây thơ rồi.

“Ta có thể bay lên trời, khi săn thú có thể nhanh chóng tìm ra con mồi, cũng có thể phát hiện nguy hiểm nhanh hơn những người khác.” Kinh không nhiều lời về chuyện quản lý bộ lạc nữa, mà bắt đầu nói ra ưu điểm của từng người trong nhóm họ “Huynh đệ Trường Thiên am hiểu phối hợp tác chiến với nhau, bọn họ mà liên thủ có thể bằng với vài thú nhân. Thấy các ngươi cũng đang luyện tập nhưng còn kém xa họ lắm. Chỉ cần họ truyền kinh nghiệm cho các ngươi, tin rằng các ngươi sẽ mạnh hơn so với hiện tại, còn tiết kiệm thời gian đi đường vòng nữa. Tiềm lại dựa vào biến hóa xung quanh mà có thể dự đoán chuẩn xác thời tiết.”

Không thể không nói, nghe đến đó, Đồ có chút động lòng, nhưng vẫn chưa tới mức không có đối phương là không được. Sau đó hắn liền nghe thấy Kinh tung ra lợi thế cuối cùng trong tay nhưng cũng là thứ quan trọng nhất.

“Ân có năng lực cảm nhận tai họa tới.”

“Nhưng các ngươi cũng không thể tránh được thú triều và tấn công của tiểu nhĩ thú?” Đồ lập tức đưa ra nghi vấn.

Kinh không có giải thích, mà là chậm rãi phun ra vài chữ “Chúng ta còn biết có một loại quả có thể tăng cường khả năng mang thai của á thú.”

Đồ lộ vẻ xúc động.

“Mà đồ tốt không có thực lực lớn mạnh cũng không thể phát huy được tác dụng của nó.” Kinh nở nụ cười, khóe môi hơi mang theo ý khổ “Tuy Ân có thể cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lại không thể xác định nguy hiểm đó là gì. Bộ lạc chúng ta ít người, dưới tình huống không xác định được mục tiêu, căn bản không có cách đưa ra ứng đối tốt. Dù cho trước khi thú triều tới, chúng ta đã rất cố gắng săn thú và thu thập thức ăn, nhưng vẫn không đủ. Kể cả như vậy, thời gian chúng ta chịu đựng vẫn dài hơn bộ lạc Hắc Hà, còn tiểu nhĩ thú…” Nói tới đây, trong mắt y chợt lóe một tia tức giận “Hôm đó Ân không ra ngoài cùng chúng ta, bởi vì mưa lớn, bay trên trời cũng không thấy rõ tình huống dưới đất. Ân ở trong bộ lạc, thế nhưng lời hắn nói, tên tộc trưởng kia của các ngươi lại không tin, không chịu giấu á thú đi trước, nếu không, dù chúng ta đánh không lại, cũng có thể đào tẩu, làm sao có thể chết nhiều người như vậy chứ.”

“Ngươi biết chuyện Ưng tộc phương Nam không?” Nghe y nói nhiều như vậy, Đồ cũng không có bày tỏ bất cứ cái gì, mà chuyển qua đề tài khác, nói tới chuyện dường như không liên quan gì.

“Chuyện gì?” Trên mặt Kinh lộ ra biểu tình mờ mịt, bị câu hỏi bất ngờ làm cho bước đi hơi lộn xộn, không còn vẻ tràn đầy tự tin như phía trước nữa.

Đồ giản lược câu chuyện, y lập tức hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu sao nơi này lại có nhiều á thú như vậy, đồng thời cũng đoán được mục đích đối phương nói ra lời này, trong lòng y thấy phức tạp vô cùng.

“Chúng ta là muốn sống sót, thế nhưng ngươi nghĩ rằng chúng ta sợ chết ư?” Y cười ha hả, sau đó xoay người đi.

Đồ nhíu mày, vì phản ứng ngoài dự đoán của đối phương. Bách Nhĩ đi tới, nhìn bóng dáng của Kinh, thản nhiên nói “Hắn hiểu ý của ngươi, đợi lát nữa nhất định sẽ quay lại.” Nếu dễ dàng buông tha như vậy, thì sẽ không chết cũng quấn lấy đám Tát tới đây đâu.

“Ta cảm thấy như hắn đang cười nhạo mình vậy.” Đồ có chút mất hứng nói, không để ý ướt mưa, ôm chầm lấy eo Bách Nhĩ, kéo y vào lòng, sau đó cọ lên mặt y.

“Thú nhân này quá thông minh, hơn nữa vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhất định phải thu về mình để dùng. Không thể dùng cũng tuyệt đối không thể để trở thành địch nhân, nếu không, chỉ có thể trừ bỏ, để tránh hậu hoạn.” Bách Nhĩ thì thầm, trong giọng nói mang theo sát khí.

“Thế nhưng ta không có cách tín nhiệm hắn.” Đồ nghĩ đối phương vì sống sót, ngay cả kiêu ngạo tự tôn cũng vứt bỏ, vậy thì không thể nào chấp nhận được.

“Không phải cứ nhất định có tín nhiệm mới có thể dùng.” Bách Nhĩ biết trong các thú nhân, Đồ mặc dù là người mưu trí hơn người, nhưng chung quy hoàn cảnh quyết định tầm nhìn, hắn vẫn còn cần thời gian dài để trưởng thành hơn “Hắn muốn sống tiếp, thì để hắn biết chúng ta có thể cung cấp cho hắn điều kiện sinh tồn tốt nhất. Hắn không sợ chết, thì cho hắn biết nếu phản bội, kết cục sẽ còn thê thảm hơn cái chết. Trên đời không có tín nhiệm tuyệt đối, thế nhưng lại có lợi ích cộng đồng. Chỉ cần nắm chắc góc độ này, không lo người không cho ta dùng. Hơn nữa, ngươi rất nhanh sẽ biết, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, ở điểm đó hắn hiểu rõ hơn ngươi.”

Nghe thấy lời đó, mắt Đồ sáng lên, cũng không ngại Bách Nhĩ nói mình không bằng người ta, hắn chỉ cảm thấy theo lời Bách Nhĩ nói, trước mặt hắn tựa như mở một cánh cửa, có thể nhìn xa trông rộng hơn. Có điều trong lòng vẫn còn nhớ một câu trong đó, hắn nhịn không được nói “Với ngươi, ta là tín nhiệm tuyệt đối.”

Bách Nhĩ nhất thời có cảm giác như đàn gảy tai trâu, y xoa thái dương, đẩy thú nhân dán trên người mình ra “Hôm nay ta đi săn thú, ngươi ở đây chờ hắn. Nên làm thế nào, ngươi tự quyết định là được.”

Quả nhiên, Bách Nhĩ đi không bao lâu, Kinh đã quay lại, còn mang theo mười thú nhân. Đồ có chút buồn bực, vì bộ dáng định liệu trước của đối phương “Ta còn chưa đồng ý nhận các ngươi đâu.”

“Ngươi cũng không phản đối.” Kinh thản nhiên nói, nhưng dù sao cũng không muốn thật sự đắc tội với người ta, y liền giải thích cho chuyện lúc nãy “Một nơi có thể đem á thú đi bán, biến thú nhân thành nô dịch, coi trọng huyết thống thú tộc, ta là sợ ngày lành nhiều quá mới đi gia nhập vào bọn họ. Một người phản bội bộ lạc mình, ai còn dám dùng? Là ngươi rất ngu hay là ngươi thấy ta rất ngu?” Câu sau của y rất không khách khí, thế nhưng Đồ không chỉ không giận, ngược lại trong lòng thấy thoải mái, đối với chuyện Bách Nhĩ liệu sự như thần không khỏi bội phục không thôi, vì thế hắn nghiêm túc nói ra câu tỏ ý xin lỗi “Là ta đã hạ thấp ngươi.”

Không ngờ hắn lại trả lời thản nhiên như vậy, Kinh ngược lại không biết phải nói gì, sau đó liền nghe thấy Đồ nói tiếp “Thế nhưng chuyện các ngươi làm ở sơn động khiến ta không thể không nghĩ như vậy.”

Đối với chuyện ở sơn động, Kinh vốn không muốn nhiều lời, bởi vì rất mất mặt, thế nhưng hiện tại xem ra lại không thể không nói rõ ràng “Chuyện sơn động, là ta mù mắt, không phân biệt rõ ràng ai mới là người chân chính thu lưu chúng ta.” So với một đám người già yếu, tàn tật, dù cho là ai cũng sẽ cho rằng tộc trưởng mới là người nắm quyền trong tay. Hơn nữa, lúc đám Kinh tới, các á thú đã chuyển vào gian da thú ở, nên y vẫn cho rằng tộc trưởng cùng Duẫn, Nặc là chung một nhóm, với lại xưng hô hàng ngày của họ và cách thức ở chung không có gì biểu hiện là họ không phải đến từ một bộ lạc cả. Như vậy tự nhiên người cứu họ chính là người giữ quyền lực trên tay. Mà lúc có người nhờ họ giúp đỡ chèn ép tộc nhân không nghe lời, tuy họ hơi khó hiểu, nhưng cũng không chối từ, dù sao cũng không phải lấy mạng sống của người khác. Mãi đến ngày ấy, nhóm người Bách Nhĩ xuất hiện, y mới biết, hóa ra bọn họ luôn nhận sai người. Nếu đã sai, vậy phải làm sao đây? Quay qua giúp phía Bách Nhĩ? Làm thế chỉ để người ta có ấn tượng nắng mưa thất thường thôi, nhóm người Bách Nhĩ khẳng định sẽ không tin tưởng và chấp nhận bọn họ. Nhưng muốn bọn họ tiếp tục giúp phía tộc trưởng đối phó với bên Bách Nhĩ, họ cũng không làm được. Nên đành phải thờ ơ, lạnh nhạt.

Đối với lời giải thích của y, Đồ miễn cưỡng chấp nhận, vô luận đối phương nói thật hay giả, thì khi hắn đã quyết định nhận nhóm người này, hắn sẽ xem nó như sự thật để tiếp thu.

“Ta có bốn cánh, là Dực thú tộc kim sắc, huyết thống cao quý hơn Ưng tộc, sao có thể cúi đầu với bọn họ được.” Cuối cùng, Kinh hiên ngang nói, sắc mặt khác xa với vẻ nhờ vả lúc nãy.

Đồ đứng ở trước mặt y, cảm thấy có loại khí thế khó hiểu bị đối phương ngăn chặn, nhưng lại không phải cái loại cảm giác bị đè ép tuyệt đối, mà là bị kích thích sự hiếu thắng trong huyết thú, dâng lên kích động muốn trở nên mạnh hơn đối phương. Hắn rốt cuộc biết tại sao Bách Nhĩ lại coi trọng thú nhân này như vậy, bởi vì cho dù rõ ràng là cúi đầu khom lưng, xin người khác tiếp nhận, thế nhưng kiêu ngạo trên người y vẫn không hao tổn nửa phần.

“Có lẽ thật sự là như thế.” Tối Bách Nhĩ đi săn về, nghe Đồ thuật lại câu chuyện của hai người, trầm ngâm một lúc lâu sau, y nói như vậy “Nhưng ta vẫn nghĩ không ra, với một nhóm như bọn họ bây giờ, vô luận muốn gia nhập bộ lạc nào đều là chuyện dễ dàng. Kinh có bốn cánh có thể bay, không có gì có thể ngăn cản được hắn, sao lại không biết bộ lạc Đại Sơn cách đây không xa. Với lại bọn hắn còn không biết chỗ chúng ta đặt chân là nơi nào, có phải nơi an toàn hay tin cậy đều không biết, vậy mà không để ý sĩ diện bám theo. Điều này thật làm người ta khó hiểu. Nhưng nếu bọn họ nói là vì đám người Nặc mà tới, vả lại trong lòng mang hổ thẹn, vậy chọn thủ đoạn như thế lại có thể giải thích được.”

Sự thật đến tột cùng như thế nào, chỉ cần Kinh không nói, không ai có thể biết. Mà Kinh lại dùng rất nhiều biện pháp có thể nói là không biết xấu hổ để gia nhập bộ lạc, thí dụ như chết đi sống lại, thí dụ như lấy lợi ích để dụ dỗ, lấy hành động bức bách, nhưng lúc ở sơn động lại không hoa ngôn xảo ngữ bày chuyện mị hoặc người khác, bởi vậy có thể thấy người này có điểm then chốt và kiên trì kỳ lạ của riêng mình.

Mặc kệ như thế nào, chỉ trừ việc tách huynh đệ Trường Thiên ra là họ không đồng ý, còn chuyện khác, vô luận Đồ sắp xếp thế nào, họ đều không có dị nghị, cho dù là chia họ vào các nhóm thú nhân khác nhau. Còn chuyện nhà ở, Đồ vẫn nói câu kia, phòng ốc họ không xuất lực, nên không cho họ ở, muốn ở thì tự đi mà xây. Bộ lạc có thể cung cấp cho một vài thứ thích đáng, thí dụ phương pháp lấy đá và thi công. Còn cuối cùng có thể chân chính làm cho các thú nhân cực kỳ bài xích với họ chấp nhận hay không, thì phải xem bản lĩnh và biểu hiện của họ, hắn chỉ cho họ một cơ hội thôi. Mà trước đó, chưa được sự cho phép, họ không được bước vào thạch viện một bước. Đương nhiên, cơ hội này cũng không phải cấp không, mà là lấy tin tức liên quan tới loại quả có thể tăng cường khả năng mang thai của á thú để đổi lấy. Còn á thú bọn họ mang tới, bởi vì có Na Nông và Hải Nô đáng ghét, nên Bách Nhĩ không có hứng thú nhúng tay vào quản, Đồ lại càng không để ý tới, dù sao muốn nuôi sống năm sáu á thú thật quá dễ dàng.

Đối với kết quả này, thú nhân bộ lạc Hắc Hà đến cùng Kinh không khỏi có chút bất mãn “Nếu đã đồng ý nhận chúng ta, sao lại không cho chúng ta vào ở, còn đề phòng khắp nơi, vậy không bằng chúng ta tới bộ lạc Đại Sơn cho rồi, ở đó còn mạnh hơn đây biết bao nhiêu lần.” Dù sao cũng từng là người cùng bộ lạc, nay phải nhận loại đãi ngộ này, quả thật có chút chịu không nổi.

“Ai muốn đi thì đi, ta không ngăn cản.” Kinh nhìn thú nhân lên tiếng kia, thản nhiên nói.

Người kia lập tức im lặng, bởi vì gã hiểu rõ, với năng lực của Kinh, nếu không phải nghĩ tới bọn họ, y hoàn toàn không cần khúm núm cầu xin người ta. Bởi vì kể cả ở trong thú triều, với cánh của mình, Kinh cũng có thể sống rất tốt, căn bản không có dã thú nào có thể vây khốn y.

“Trên đời này không tự dưng có được chuyện tốt đâu, muốn nhận được bao nhiêu, thì ngươi phải trả giá bấy nhiêu.” Lúc này Kinh mới lạnh lùng giáo huấn “Ta nhắc nhở các ngươi một lần cuối, muốn ở yên trong này, thì thành thật làm chuyện của mình đi. Nếu không an phận thì đừng trách ta tàn nhẫn.” Nói tới đây, y nhìn mấy người bộ lạc Hắc Hà “Còn có, trông bạn đời các ngươi cho kỹ, đừng để cho họ lại đi làm người ta thêm chán ghét.”

“Kinh, lúc ấy là chúng ta có lỗi với Nặc, ngươi nghĩ cách để Đồ phân chúng ta tới nhóm của Nặc đi.” Hai huynh đệ sói song sinh Trường Thiên mở miệng.

“Ừ.” Kinh nhìn về phía sân đá lớn, đơn giản cách đó không xa, ánh mắt trở nên xa xăm. Tuy y có bốn cánh, nhưng vì liên quan tới mọi người, cũng sẽ có lúc mệt mỏi. Lúc ấy, khi y rơi xuống, xém nữa bị đàn thú tấn công, là một con báo hoa đã dùng lưng đỡ lấy y. Chỉ là sau này y tìm mãi trong thú nhân bộ lạc Hắc Hà cũng không tìm thấy con báo hoa đó, chỉ ngoại trừ một con báo hoa hai mắt đều đã mù. Một con báo mù hai mắt sao có thể ở chiến trường hỗn độn nắm giữ được âm thanh y rơi xuống, rồi chuẩn xác nâng y dậy?

Nhưng nếu không phải người mù kia, thì lại là ai đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương