Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
-
Chương 108: Thức ăn
Đồ là người rất biết thuận thế đi lên, vừa nghe Bách Nhĩ hứa hẹn, liền nhân cơ hội làm chút việc không đứng đắn. Đáng tiếc tay hắn vừa mới trượt vào trong áo Bách Nhĩ, ở bên ngoài đã truyền tới tiếng Bối Cách gọi Bách Nhĩ, làm hắn tức tới mức muốn kéo tên Hồng tới đánh cho một trận, ai bảo tên đó không biết trông chừng bạn đời mình cho tốt, để y tới quấy nhiễu chuyện tốt nhà người ta.
Bách Nhĩ bật cười, nhét cái cốc trong tay mình vào tay Đồ, chỉnh lại quần áo, mới bước ra ngoài nhà đá. Khi ra ngoài, lúc nhìn qua trước phòng ốc của Lão Ngõa bọn họ, y thấy Cát vu đang chống cây gậy gỗ, ánh mắt u ám chứa đầy thù hận xuyên thấu qua cánh cổng rộng mở, nhìn những người bên ngoài, lúc thấy Bách Nhĩ nhìn về phía mình, ông ta lập tức xoay người trở về phòng, đi lại y như một u hồn.
Bách Nhĩ hơi đăm chiêu thu hồi ánh mắt, Bối Cách từ bên kia đi qua đây đón, y vừa xoa cánh tay nổi da gà của mình, vừa sợ hãi nhìn vào chỗ Cát vu biến mất, mãi tới khi đi tới gần, y mới nhỏ giọng nói “Vu trưởng thật đáng sợ.”
Bách Nhĩ nở nụ cười, với loại chuyện này cũng không đáng để y bình luận, mà y chỉ hỏi “Có chuyện gì à?”
“Bách Nhĩ, ta thấy Hải Nô.” Nghe y nhắc, Bối Cách mới nhớ mục đích mình tới đây, trên mặt lộ ra biểu tình như hả hê lại như thương hại “Lạc chết rồi. Y đi theo năm thú nhân.”
Bách Nhĩ chỉ thản nhiên ừ một tiếng, không nói tiếp. Đối với người phản bội, y không có hứng thú.
Bối Cách rất cẩn thận nhìn y dò xét, sau đó mới nói tiếp “Hiện tại y đáng thương lắm… Tình cảm của y với Lạc tốt như vậy, không ngờ lại ra nông nỗi này.”
“Muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Bách Nhĩ nhìn sắc trời, thoáng có chút không kiên nhẫn, nói.
Bối Cách không dám vòng vo tiếp, mà vội vàng nói “Lúc ta trở về, Hải Nô gọi ta lại, nói chuyện với ta một lát. Thật ra ta rất ghét y, vốn không thèm đáp lại, thế nhưng y nói Lạc chết rồi…” Nói tới đây, sắc mặt y có chút bi thương, không phải vì Hải Nô, mà là do chuyện của Hải Nô và Lạc khiến y nghĩ tới mình và Hồng, y nghĩ nếu Hồng chết, y nhất định sẽ sống không nổi. Thế nhưng Hải Nô, Hải Nô đã từng thích Lạc như vậy, cuối cùng lại vẫn đi theo thú nhân khác “Hải Nô nói y không có mặt mũi gặp lại ngươi, nên bảo ta thay y xin lỗi ngươi. Y nói y vốn cảm thấy để Lạc trở lại bộ lạc, một lần nữa được người trong bộ lạc chấp nhận mới là tốt cho Lạc. Nên dù cho cảm thấy rất có lỗi với ngươi, y vẫn khuyên Lạc làm ra chuyện này. Không ngờ ngược lại vì vậy mà khiến Lạc chết.”
Bách Nhĩ nhớ lại lúc trước khi dẫn người rời khỏi sơn động, ánh mắt Lạc nhìn họ khiến lông mày y hơi nhíu lại, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng “Ta biết rồi.” Nếu ở đây có hương hỏa, tiền giấy, khi nghe được tin này, có lẽ y sẽ sẵn lòng vì người đồng bạn ngày xưa thắp một nén hương, đốt vài tờ giấy, và dĩ nhiên cũng chỉ có thế mà thôi.
“Bách Nhĩ, ngươi không tha thứ cho Hải Nô sao?” Không ngờ nghe xong, y lại có phản ứng này, Bối Cách nhịn không được hỏi.
“Ngươi cảm thấy ta nên tha thứ cho y?” Bách Nhĩ không đáp, mà hỏi lại.
Bối Cách nghẹn lời. Có nên tha thứ hay không, y không biết, y chỉ cảm thấy hiện tại Hải Nô nhìn rất đáng thương, nên mớicó chút không đành lòng.
Nhìn thấy sắc mặt của y, Bách Nhĩ khẽ cười một tiếng, nói ra lời lạnh lùng “Bối Cách, nếu có một ngày ngươi làm ra chuyện tương tự như vậy, thì đừng có nghĩ tới chuyện xin lỗi ta, bởi vì điều đó chẳng có quan hệ gì với ta cả. Cho nên, trước khi nói gì, làm gì, nhất định phải nghĩ cho kỹ, nên hay không nên. Cùng với hậu quả ngươi có thể gánh vác hay không.” Nói xong, không đợi đối phương trả lời, y đã xoay người trở về nhà.
Bối Cách sững sờ đứng tại chỗ, mãi tới khi Hồng đi ra tìm y, y mới giật mình tỉnh táo lại, thì thầm “Ta sẽ không…” Y biết mình không đủ thông minh, nên chỉ cần Bách Nhĩ nói cái gì, y sẽ làm cái đó, như vậy là sẽ không sai đúng không?
“Ngươi nói cái gì?” Hồng nghe không rõ lời y nói.
“Ta nói.” Bối Cách kéo một tay của Hồng, vừa đi về nhà mình vừa cười nói “Chúng ta thật may mắn vì lúc trước đã không quyết định sai.”
Hồng đương nhiên hiểu ý của y, nghĩ tới trong các thú nhân trẻ tuổi lúc trước cùng Bách Nhĩ rời bộ lạc, chỉ có hắn với Lạc mang theo bạn đời, nhưng mà cuối cùng kết cục của hai người lại hoàn toàn khác nhau, trong lòng hắn không khỏi có chút thương cảm, đồng thời cảm thấy may mắn mình có một người bạn đời tốt, dù cho không tình nguyện, y cũng sẽ không có ý đồ thao túng quyết định của hắn. Bởi vì hắn không biết, nếu lúc trước Bối Cách cũng như Hải Nô khuyên bảo hắn, liệu hắn có vì Bối Cách làm ra chuyện như Lạc hay không.
“Sau này đừng qua lại với những người đó.” Đi được vài bước, hắn mới dặn dò “Những thứ Bách Nhĩ dạy cũng đừng nói cho họ.” Hắn vẫn cảm thấy vô luận là Hải Nô hay là Na Nông đều suy tính rất nhiều, Bối Cách qua lại với họ, không chừng ngày nào đó sẽ bị bán đứng.
“Ừ.” Bối Cách hiểu rõ mình có bao nhiêu cân lượng, cũng không cảm thấy Hồng quản y như vậy là có gì không tốt, nên y ngoan ngoãn đáp. Trong thời gian nói chuyện, hai người cũng đã trở về phòng ốc của mình.
Bên này, khi Bách Nhĩ trở về, Đồ đang nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm tối. Y vừa bước chân trước vào, Tiểu Cổ ở sau liền xách một con cá đã làm sạch nặng tầm mười ký, tay còn lại cầm cái sọt nhỏ chứa rau dại xanh mướt. Sau khi phân chia về các gian, cơm nước đều do các nhà tự lo. Thịt và trái cây thì phân phát thống nhất, còn rau dại, ai muốn ăn gì thì đi lấy. Bởi vì phần lớn thú nhân đều không thích ăn rau, lấy về lại ném qua một bên, mãi tới khi nó khô héo, úa vàng cũng chẳng có ai muốn động tới, dẫn tới lãng phí một cách vô ích. Đương nhiên, nếu chịu khó, họ còn có thể tranh thủ thời gian đi tìm chút đồ ăn khác, thí dụ như cá chẳng hạn, chỉ cần không chậm trễ công việc là được.
Tách ra ăn đối với Bách Nhĩ mà nói cũng không phải một chuyện tốt, bởi vì điều đó có nghĩa là y lại phải tự nấu ăn, so với việc cơm nước, y tình nguyện đi săn hơn. Nhưng mà việc này không thể trốn tránh được, vì thế một nhà ba người đều ra trận, ngươi một chút, ta một chút, cứ như vậy cũng miễn cưỡng được thời gian dài.
“Đáng tiếc nồi quá nhỏ.” Lúc nhìn thấy cá, Bách Nhĩ thở dài nói, nghĩ tới kiếp trước có đồ chiên, xào, hấp, nấu, y lại phiền muộn. Y phiền muộn vì mình ăn nhiều năm như vậy, sao lại không nghĩ tới chuyện nghiên cứu một chút để làm ra chúng chứ.
“Lúc nào Đào Đào tìm được đất sét để làm gốm thì bảo y làm thêm cho chúng ta hai cái nồi lớn nữa là được.” Đồ an ủi y, rửa tay, cầm dao đá bắt đầu chặt cá.
“Khoan đã, chặt đầu cá cho vào nấu với rau dại đi, số thịt còn lại ướp muối, phơi khô để sau này ăn.” Bách Nhĩ vội vàng nói.
“Đầu cá có cái gì mà ăn.” Đồ nói thầm một câu, theo suy nghĩ của hắn là, đầu cá không có thịt, phải ném đi mới đúng chứ. Có điều tuy nói như vậy, tay hắn vẫn không chút do dự chặt đầu cá thành mấy khúc, bỏ vào trong nồi nước. Sau đó sát muối trong và ngoài mình cá, dùng dây leo xỏ qua, treo ở cửa sổ.
Ở bên bếp lò, Bách Nhĩ cùng Cổ đang nướng thịt đã sát muối, thấy hắn treo cá ở cửa sổ, gió thổi qua là mùi tanh bay vào, Bách Nhĩ nhịn không được nói “Ngươi treo chỗ khác đi, ở đó chắn ánh sáng, mùi lại khó ngửi nữa.”
Nghe y nói, Đồ cũng thấy không tốt lắm, vì thế hắn nhìn khắp nơi, cửa ra vào chắc chắn là không được rồi, để dưới mái hiên thì người qua lại thể nào cũng bị nhỏ vài giọt nước muối bị thôi ra hay vài giọt mỡ bị ánh mắt trời nướng thành. Còn ở trong phòng, tuy để chỗ có bóng mát cũng được, nhưng lại không có gió lùa vào làm khô. Cuối cùng hắn không có biện pháp, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Bách Nhĩ “Vậy ngươi nói treo ở đâu đây?”
Bách Nhĩ ngẩng đầu nhìn một lượt căn nhà đá, cuối cùng cảm thấy chỗ thông gió nhất vẫn là cửa sổ, hơn nữa còn không tới mức đi qua đi lại mà đụng vào, vì thế y nói nhẹ bẫng “Vẫn là treo ở cửa sổ đi.”
Đồ nhất thời có cảm giác bị trêu đùa, mà Cổ đã không phúc hậu phá lên cười. Trên mặt Bách Nhĩ chợt lóe một tia xấu hổ, vì thế lúc Đồ rửa sạch tay xong, ngồi xuống bên cạnh y, y liền đưa miếng thịt đã nướng chín cho hắn ăn trước.
“Sau này vào rừng, chú ý một chút xem có thứ gì có thể làm gia vị không.” Được Đồ đút cho một miếng thịt nướng, Bách Nhĩ nuốt hết rồi mới nói. Mặc dù có muối, nhưng mà loại muối này mang theo vị đắng nhàn nhạt, ướp lên thịt nướng thật ra không thể nói là ngon được. Huống chi cho dù có ngon đi nữa, thì ăn hết bữa này qua bữa khác cũng không chịu nổi. Điều kiện trước kia không cho phép y có suy nghĩ này, thế nhưng hiện tại cơ bản xem như đã yên ổn, không có việc khác làm, đương nhiên y sẽ muốn đặt tâm tư lên chuyện ăn, mặc.
“Gia vị là cái gì?” Đồ cùng Cổ không hiểu.
Bách Nhĩ giải thích đại khái, thực tế chính y cũng không quá rõ ràng, chỉ biết là mỡ, muối, tương, giấm, hành, tỏi, gừng, tiêu, vân vân, những thứ như thế y cũng chưa thấy qua, càng đừng nói tới việc muốn phối hợp chúng với đồ ăn làm sao. Có điều chỉ cần tìm được, chắc là có thể nghĩ cách làm ra thôi. Sau đó y lại nghĩ tới trước kia ở một hộ nông gia từng được ăn món dưa muối và củ cải ngâm, với đầu lưỡi quen ăn mỹ vị của y dĩ nhiên sẽ không thấy ngon, thế nhưng nghe nói món đó có thể để vài năm, bởi vì múc một ít là có thể bỏ vào một bát cháo lớn, vừa bớt đồ ăn vừa bớt muối, vì thế y lại động tâm tư. Mà điều khiến y tiếc nuối nhất là, đến bây giờ còn chưa gặp qua thứ có thể làm món chính như gạo, mì, thật sự y có hơi thèm ăn chúng đấy.
“Giống như lúc trước chúng ta đến đây, ngươi dùng trái cây màu đỏ để nướng cá hả?” Hai cha con không biết y đã nghĩ tới vấn đề khác, mà vẫn suy xét chuyện gia vị.
Bách Nhĩ lấy lại *** thần, gật đầu, vì thế Đồ cùng Cổ vừa cắn thịt vừa ghi nhớ. Thật ra vì họ đã quen ăn đồ không có gia vị rồi, chỉ thấy ăn no chính là hạnh phúc, nên tốn tâm tư ở chuyện này thật ra chỉ vì Bách Nhĩ thôi. Bách Nhĩ cũng biết là như thế, nhưng y cũng chẳng khách khí mà mô tả hình dáng lúa, bắp, các loại cây lương thực một chút, để họ về sau lưu ý mấy thứ này. May mà trước kia vì quân đội đều tự cung tự cấp, nên y có chút chú ý tới đồn điền, nếu không chắc cũng không phân biệt nổi các loại ngũ cốc đâu.
“Cái loại từng chuỗi dài mọc trên cây ta đã từng thấy. Khi mùa mưa chấm dứt hàng năm sẽ đổi từ màu đỏ sang vàng, sau đó rơi xuống đất, cái cây trưởng thành kia cũng sẽ khô rụng. Phải đợi tới mùa mưa tiếp theo mới từ trong đất mọc lên. Không giống các cây khác, chỉ rụng lá thôi.” Cổ vào rừng săn thú mới là năm đầu tiên, còn có rất nhiều thứ chưa thấy qua, thế nhưng Đồ thì khác, Bách Nhĩ vừa nói, hắn liền có thể nghĩ ra thứ tương tự “Mấy thứ đó chỉ có điểu thú và thú ăn cỏ ăn, chúng ta cũng từng nhặt lên, nếm thử, vừa khô vừa ráp, ăn không no bụng, cũng chẳng có gì ngon cả.”
Bách Nhĩ chưa thấy loại thực vật đó, nên cũng không dám tùy tiện cam đoan thứ đó thích hợp cho người ăn, nhưng ngoại trừ tưởng niệm, y không khỏi càng thêm chờ mong mùa thu hoạch sau khi mùa mưa lớn này kết thúc.
Người một nhà đang vừa ăn cơm tối vừa thảo luận những thứ có khả năng cải thiện cuộc sống của họ, thì Tát cầm bát đũa xuất hiện ở cửa, phía sau là Đào Đào bưng một sọt lớn thịt nướng và trái cây.
“Na Nông muốn gặp ngươi đấy.” Tự mình tới chỗ trống bên cạnh Cổ ngồi, vừa múc canh trong nồi, gã vừa không chút để ý nói “Ăn không hết, thì cho họ một ít.” Câu sau là nói với Đào Đào đứng sau lưng gã.
Đào Đào không lên tiếng trả lời, nhưng tay đã bắt đầu động tác, đặt sọt xuống đất, sau đó lấy thịt và trái cây bên trong ra. Bách Nhĩ vội cản lại “Không cần đâu, chỗ chúng ta đủ ăn rồi, ăn không hết lãng phí lắm.”
Đào Đào nhìn về phía Tát, Tát nói “Vậy ngươi giữ lại cho mình ăn đi.” Gã cũng có ý của mình, đồ các á thú tặng, gã không từ chối của ai hết, còn bảo Đào Đào cầm cái sọt để chứa, nhưng bản thân gã thì chưa bao giờ đụng vào. Mấy á thú kia biết rõ thức ăn cuối cùng đều rơi vào bụng Đào Đào, nhưng vẫn làm không biết mệt mỏi, chỉ vì có thể gần gã một chút xíu khi tặng đồ, hoặc nói với gã vài câu.
Tát đã lên tiếng, Đào Đào liền ôm sọt đứng lên.
“Còn gặp cái gì? Ngươi không biết từ chối dùm ta à?” Lúc này Đồ mới không kiên nhẫn nói, tay đã vươn ra cầm tay Bách Nhĩ, hắn chưa từng có một khắc hối hận như bây giờ, sao trước kia lại vì lý do như vậy mà theo đuổi một á thú chứ.
“Ta từ chối rồi, nhưng y cứ khóc mãi ở cửa ấy.” Nói tới đây, Tát cau mày, hiển nhiên là vì nhớ tới một màn khiến gã đau đầu kia. Mãi tới khi canh nóng vào trong cổ họng, lông mày gã mới dãn ra. Thật ra gã có chút khác biệt với các thú nhân khác, gã rất thích ăn rau, nhưng mà hiện tại gã đang ở cùng các thú nhân độc thân, muốn ăn canh rau gì đó, chỉ có thể lăn lộn tới đây thôi.
“Uống xong canh, thì đi xem thử đi.” Bách Nhĩ nói, tự tay múc bát canh rau dại nấu chung với đầu cá cho Đồ, sau đó bảo Cổ lấy một bát cho Đào Đào.
Thấy y không nổi giận, Đồ mới thả lỏng, cũng không sợ nóng, uống mấy ngụm là xong bát canh, tay hắn giữ chặt tay Bách Nhĩ, nói “Ngươi đi cùng ta đi.” Bất cứ chuyện gì có khả năng tạo thành khoảng cách giữa hai người, hắn đều tuyệt đối không cho phép phát sinh.
“Cũng được.” Bách Nhĩ cũng sảng khoái đáp, cầm cốc trà trên bàn súc miệng, rồi mới đứng dậy cùng Đồ đi ra ngoài. Trong suy nghĩ của y, đây không phải chuyện lớn, nhưng nếu bạn đời đã yêu cầu, vả lại cân nhắc tới chuyện khác, y cũng sẽ không từ chối.
Mãi tới khi hai người đi ra ngoài, Tát mới nói với Cổ “A mạt ngươi hiện tại ăn cơm cũng nói chuyện rồi.”
Nghe gã nhắc nhở, Cổ mới phát hiện sự thay đổi của Bách Nhĩ, không chỉ không kỳ quái, ngược lại nó cười hì hì, biểu tình rất là khoái trá. Nó nghĩ là, hóa ra a mạt không còn là a mạt sẽ ngồi một mình, im lặng ăn, xung quanh như toát ra sương mù xa cách nữa. Hóa ra không chỉ a mạt sẽ ảnh hưởng tới bọn họ, mà bọn họ cũng có thể ảnh hưởng tới a mạt.
Bách Nhĩ bật cười, nhét cái cốc trong tay mình vào tay Đồ, chỉnh lại quần áo, mới bước ra ngoài nhà đá. Khi ra ngoài, lúc nhìn qua trước phòng ốc của Lão Ngõa bọn họ, y thấy Cát vu đang chống cây gậy gỗ, ánh mắt u ám chứa đầy thù hận xuyên thấu qua cánh cổng rộng mở, nhìn những người bên ngoài, lúc thấy Bách Nhĩ nhìn về phía mình, ông ta lập tức xoay người trở về phòng, đi lại y như một u hồn.
Bách Nhĩ hơi đăm chiêu thu hồi ánh mắt, Bối Cách từ bên kia đi qua đây đón, y vừa xoa cánh tay nổi da gà của mình, vừa sợ hãi nhìn vào chỗ Cát vu biến mất, mãi tới khi đi tới gần, y mới nhỏ giọng nói “Vu trưởng thật đáng sợ.”
Bách Nhĩ nở nụ cười, với loại chuyện này cũng không đáng để y bình luận, mà y chỉ hỏi “Có chuyện gì à?”
“Bách Nhĩ, ta thấy Hải Nô.” Nghe y nhắc, Bối Cách mới nhớ mục đích mình tới đây, trên mặt lộ ra biểu tình như hả hê lại như thương hại “Lạc chết rồi. Y đi theo năm thú nhân.”
Bách Nhĩ chỉ thản nhiên ừ một tiếng, không nói tiếp. Đối với người phản bội, y không có hứng thú.
Bối Cách rất cẩn thận nhìn y dò xét, sau đó mới nói tiếp “Hiện tại y đáng thương lắm… Tình cảm của y với Lạc tốt như vậy, không ngờ lại ra nông nỗi này.”
“Muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Bách Nhĩ nhìn sắc trời, thoáng có chút không kiên nhẫn, nói.
Bối Cách không dám vòng vo tiếp, mà vội vàng nói “Lúc ta trở về, Hải Nô gọi ta lại, nói chuyện với ta một lát. Thật ra ta rất ghét y, vốn không thèm đáp lại, thế nhưng y nói Lạc chết rồi…” Nói tới đây, sắc mặt y có chút bi thương, không phải vì Hải Nô, mà là do chuyện của Hải Nô và Lạc khiến y nghĩ tới mình và Hồng, y nghĩ nếu Hồng chết, y nhất định sẽ sống không nổi. Thế nhưng Hải Nô, Hải Nô đã từng thích Lạc như vậy, cuối cùng lại vẫn đi theo thú nhân khác “Hải Nô nói y không có mặt mũi gặp lại ngươi, nên bảo ta thay y xin lỗi ngươi. Y nói y vốn cảm thấy để Lạc trở lại bộ lạc, một lần nữa được người trong bộ lạc chấp nhận mới là tốt cho Lạc. Nên dù cho cảm thấy rất có lỗi với ngươi, y vẫn khuyên Lạc làm ra chuyện này. Không ngờ ngược lại vì vậy mà khiến Lạc chết.”
Bách Nhĩ nhớ lại lúc trước khi dẫn người rời khỏi sơn động, ánh mắt Lạc nhìn họ khiến lông mày y hơi nhíu lại, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng “Ta biết rồi.” Nếu ở đây có hương hỏa, tiền giấy, khi nghe được tin này, có lẽ y sẽ sẵn lòng vì người đồng bạn ngày xưa thắp một nén hương, đốt vài tờ giấy, và dĩ nhiên cũng chỉ có thế mà thôi.
“Bách Nhĩ, ngươi không tha thứ cho Hải Nô sao?” Không ngờ nghe xong, y lại có phản ứng này, Bối Cách nhịn không được hỏi.
“Ngươi cảm thấy ta nên tha thứ cho y?” Bách Nhĩ không đáp, mà hỏi lại.
Bối Cách nghẹn lời. Có nên tha thứ hay không, y không biết, y chỉ cảm thấy hiện tại Hải Nô nhìn rất đáng thương, nên mớicó chút không đành lòng.
Nhìn thấy sắc mặt của y, Bách Nhĩ khẽ cười một tiếng, nói ra lời lạnh lùng “Bối Cách, nếu có một ngày ngươi làm ra chuyện tương tự như vậy, thì đừng có nghĩ tới chuyện xin lỗi ta, bởi vì điều đó chẳng có quan hệ gì với ta cả. Cho nên, trước khi nói gì, làm gì, nhất định phải nghĩ cho kỹ, nên hay không nên. Cùng với hậu quả ngươi có thể gánh vác hay không.” Nói xong, không đợi đối phương trả lời, y đã xoay người trở về nhà.
Bối Cách sững sờ đứng tại chỗ, mãi tới khi Hồng đi ra tìm y, y mới giật mình tỉnh táo lại, thì thầm “Ta sẽ không…” Y biết mình không đủ thông minh, nên chỉ cần Bách Nhĩ nói cái gì, y sẽ làm cái đó, như vậy là sẽ không sai đúng không?
“Ngươi nói cái gì?” Hồng nghe không rõ lời y nói.
“Ta nói.” Bối Cách kéo một tay của Hồng, vừa đi về nhà mình vừa cười nói “Chúng ta thật may mắn vì lúc trước đã không quyết định sai.”
Hồng đương nhiên hiểu ý của y, nghĩ tới trong các thú nhân trẻ tuổi lúc trước cùng Bách Nhĩ rời bộ lạc, chỉ có hắn với Lạc mang theo bạn đời, nhưng mà cuối cùng kết cục của hai người lại hoàn toàn khác nhau, trong lòng hắn không khỏi có chút thương cảm, đồng thời cảm thấy may mắn mình có một người bạn đời tốt, dù cho không tình nguyện, y cũng sẽ không có ý đồ thao túng quyết định của hắn. Bởi vì hắn không biết, nếu lúc trước Bối Cách cũng như Hải Nô khuyên bảo hắn, liệu hắn có vì Bối Cách làm ra chuyện như Lạc hay không.
“Sau này đừng qua lại với những người đó.” Đi được vài bước, hắn mới dặn dò “Những thứ Bách Nhĩ dạy cũng đừng nói cho họ.” Hắn vẫn cảm thấy vô luận là Hải Nô hay là Na Nông đều suy tính rất nhiều, Bối Cách qua lại với họ, không chừng ngày nào đó sẽ bị bán đứng.
“Ừ.” Bối Cách hiểu rõ mình có bao nhiêu cân lượng, cũng không cảm thấy Hồng quản y như vậy là có gì không tốt, nên y ngoan ngoãn đáp. Trong thời gian nói chuyện, hai người cũng đã trở về phòng ốc của mình.
Bên này, khi Bách Nhĩ trở về, Đồ đang nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm tối. Y vừa bước chân trước vào, Tiểu Cổ ở sau liền xách một con cá đã làm sạch nặng tầm mười ký, tay còn lại cầm cái sọt nhỏ chứa rau dại xanh mướt. Sau khi phân chia về các gian, cơm nước đều do các nhà tự lo. Thịt và trái cây thì phân phát thống nhất, còn rau dại, ai muốn ăn gì thì đi lấy. Bởi vì phần lớn thú nhân đều không thích ăn rau, lấy về lại ném qua một bên, mãi tới khi nó khô héo, úa vàng cũng chẳng có ai muốn động tới, dẫn tới lãng phí một cách vô ích. Đương nhiên, nếu chịu khó, họ còn có thể tranh thủ thời gian đi tìm chút đồ ăn khác, thí dụ như cá chẳng hạn, chỉ cần không chậm trễ công việc là được.
Tách ra ăn đối với Bách Nhĩ mà nói cũng không phải một chuyện tốt, bởi vì điều đó có nghĩa là y lại phải tự nấu ăn, so với việc cơm nước, y tình nguyện đi săn hơn. Nhưng mà việc này không thể trốn tránh được, vì thế một nhà ba người đều ra trận, ngươi một chút, ta một chút, cứ như vậy cũng miễn cưỡng được thời gian dài.
“Đáng tiếc nồi quá nhỏ.” Lúc nhìn thấy cá, Bách Nhĩ thở dài nói, nghĩ tới kiếp trước có đồ chiên, xào, hấp, nấu, y lại phiền muộn. Y phiền muộn vì mình ăn nhiều năm như vậy, sao lại không nghĩ tới chuyện nghiên cứu một chút để làm ra chúng chứ.
“Lúc nào Đào Đào tìm được đất sét để làm gốm thì bảo y làm thêm cho chúng ta hai cái nồi lớn nữa là được.” Đồ an ủi y, rửa tay, cầm dao đá bắt đầu chặt cá.
“Khoan đã, chặt đầu cá cho vào nấu với rau dại đi, số thịt còn lại ướp muối, phơi khô để sau này ăn.” Bách Nhĩ vội vàng nói.
“Đầu cá có cái gì mà ăn.” Đồ nói thầm một câu, theo suy nghĩ của hắn là, đầu cá không có thịt, phải ném đi mới đúng chứ. Có điều tuy nói như vậy, tay hắn vẫn không chút do dự chặt đầu cá thành mấy khúc, bỏ vào trong nồi nước. Sau đó sát muối trong và ngoài mình cá, dùng dây leo xỏ qua, treo ở cửa sổ.
Ở bên bếp lò, Bách Nhĩ cùng Cổ đang nướng thịt đã sát muối, thấy hắn treo cá ở cửa sổ, gió thổi qua là mùi tanh bay vào, Bách Nhĩ nhịn không được nói “Ngươi treo chỗ khác đi, ở đó chắn ánh sáng, mùi lại khó ngửi nữa.”
Nghe y nói, Đồ cũng thấy không tốt lắm, vì thế hắn nhìn khắp nơi, cửa ra vào chắc chắn là không được rồi, để dưới mái hiên thì người qua lại thể nào cũng bị nhỏ vài giọt nước muối bị thôi ra hay vài giọt mỡ bị ánh mắt trời nướng thành. Còn ở trong phòng, tuy để chỗ có bóng mát cũng được, nhưng lại không có gió lùa vào làm khô. Cuối cùng hắn không có biện pháp, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Bách Nhĩ “Vậy ngươi nói treo ở đâu đây?”
Bách Nhĩ ngẩng đầu nhìn một lượt căn nhà đá, cuối cùng cảm thấy chỗ thông gió nhất vẫn là cửa sổ, hơn nữa còn không tới mức đi qua đi lại mà đụng vào, vì thế y nói nhẹ bẫng “Vẫn là treo ở cửa sổ đi.”
Đồ nhất thời có cảm giác bị trêu đùa, mà Cổ đã không phúc hậu phá lên cười. Trên mặt Bách Nhĩ chợt lóe một tia xấu hổ, vì thế lúc Đồ rửa sạch tay xong, ngồi xuống bên cạnh y, y liền đưa miếng thịt đã nướng chín cho hắn ăn trước.
“Sau này vào rừng, chú ý một chút xem có thứ gì có thể làm gia vị không.” Được Đồ đút cho một miếng thịt nướng, Bách Nhĩ nuốt hết rồi mới nói. Mặc dù có muối, nhưng mà loại muối này mang theo vị đắng nhàn nhạt, ướp lên thịt nướng thật ra không thể nói là ngon được. Huống chi cho dù có ngon đi nữa, thì ăn hết bữa này qua bữa khác cũng không chịu nổi. Điều kiện trước kia không cho phép y có suy nghĩ này, thế nhưng hiện tại cơ bản xem như đã yên ổn, không có việc khác làm, đương nhiên y sẽ muốn đặt tâm tư lên chuyện ăn, mặc.
“Gia vị là cái gì?” Đồ cùng Cổ không hiểu.
Bách Nhĩ giải thích đại khái, thực tế chính y cũng không quá rõ ràng, chỉ biết là mỡ, muối, tương, giấm, hành, tỏi, gừng, tiêu, vân vân, những thứ như thế y cũng chưa thấy qua, càng đừng nói tới việc muốn phối hợp chúng với đồ ăn làm sao. Có điều chỉ cần tìm được, chắc là có thể nghĩ cách làm ra thôi. Sau đó y lại nghĩ tới trước kia ở một hộ nông gia từng được ăn món dưa muối và củ cải ngâm, với đầu lưỡi quen ăn mỹ vị của y dĩ nhiên sẽ không thấy ngon, thế nhưng nghe nói món đó có thể để vài năm, bởi vì múc một ít là có thể bỏ vào một bát cháo lớn, vừa bớt đồ ăn vừa bớt muối, vì thế y lại động tâm tư. Mà điều khiến y tiếc nuối nhất là, đến bây giờ còn chưa gặp qua thứ có thể làm món chính như gạo, mì, thật sự y có hơi thèm ăn chúng đấy.
“Giống như lúc trước chúng ta đến đây, ngươi dùng trái cây màu đỏ để nướng cá hả?” Hai cha con không biết y đã nghĩ tới vấn đề khác, mà vẫn suy xét chuyện gia vị.
Bách Nhĩ lấy lại *** thần, gật đầu, vì thế Đồ cùng Cổ vừa cắn thịt vừa ghi nhớ. Thật ra vì họ đã quen ăn đồ không có gia vị rồi, chỉ thấy ăn no chính là hạnh phúc, nên tốn tâm tư ở chuyện này thật ra chỉ vì Bách Nhĩ thôi. Bách Nhĩ cũng biết là như thế, nhưng y cũng chẳng khách khí mà mô tả hình dáng lúa, bắp, các loại cây lương thực một chút, để họ về sau lưu ý mấy thứ này. May mà trước kia vì quân đội đều tự cung tự cấp, nên y có chút chú ý tới đồn điền, nếu không chắc cũng không phân biệt nổi các loại ngũ cốc đâu.
“Cái loại từng chuỗi dài mọc trên cây ta đã từng thấy. Khi mùa mưa chấm dứt hàng năm sẽ đổi từ màu đỏ sang vàng, sau đó rơi xuống đất, cái cây trưởng thành kia cũng sẽ khô rụng. Phải đợi tới mùa mưa tiếp theo mới từ trong đất mọc lên. Không giống các cây khác, chỉ rụng lá thôi.” Cổ vào rừng săn thú mới là năm đầu tiên, còn có rất nhiều thứ chưa thấy qua, thế nhưng Đồ thì khác, Bách Nhĩ vừa nói, hắn liền có thể nghĩ ra thứ tương tự “Mấy thứ đó chỉ có điểu thú và thú ăn cỏ ăn, chúng ta cũng từng nhặt lên, nếm thử, vừa khô vừa ráp, ăn không no bụng, cũng chẳng có gì ngon cả.”
Bách Nhĩ chưa thấy loại thực vật đó, nên cũng không dám tùy tiện cam đoan thứ đó thích hợp cho người ăn, nhưng ngoại trừ tưởng niệm, y không khỏi càng thêm chờ mong mùa thu hoạch sau khi mùa mưa lớn này kết thúc.
Người một nhà đang vừa ăn cơm tối vừa thảo luận những thứ có khả năng cải thiện cuộc sống của họ, thì Tát cầm bát đũa xuất hiện ở cửa, phía sau là Đào Đào bưng một sọt lớn thịt nướng và trái cây.
“Na Nông muốn gặp ngươi đấy.” Tự mình tới chỗ trống bên cạnh Cổ ngồi, vừa múc canh trong nồi, gã vừa không chút để ý nói “Ăn không hết, thì cho họ một ít.” Câu sau là nói với Đào Đào đứng sau lưng gã.
Đào Đào không lên tiếng trả lời, nhưng tay đã bắt đầu động tác, đặt sọt xuống đất, sau đó lấy thịt và trái cây bên trong ra. Bách Nhĩ vội cản lại “Không cần đâu, chỗ chúng ta đủ ăn rồi, ăn không hết lãng phí lắm.”
Đào Đào nhìn về phía Tát, Tát nói “Vậy ngươi giữ lại cho mình ăn đi.” Gã cũng có ý của mình, đồ các á thú tặng, gã không từ chối của ai hết, còn bảo Đào Đào cầm cái sọt để chứa, nhưng bản thân gã thì chưa bao giờ đụng vào. Mấy á thú kia biết rõ thức ăn cuối cùng đều rơi vào bụng Đào Đào, nhưng vẫn làm không biết mệt mỏi, chỉ vì có thể gần gã một chút xíu khi tặng đồ, hoặc nói với gã vài câu.
Tát đã lên tiếng, Đào Đào liền ôm sọt đứng lên.
“Còn gặp cái gì? Ngươi không biết từ chối dùm ta à?” Lúc này Đồ mới không kiên nhẫn nói, tay đã vươn ra cầm tay Bách Nhĩ, hắn chưa từng có một khắc hối hận như bây giờ, sao trước kia lại vì lý do như vậy mà theo đuổi một á thú chứ.
“Ta từ chối rồi, nhưng y cứ khóc mãi ở cửa ấy.” Nói tới đây, Tát cau mày, hiển nhiên là vì nhớ tới một màn khiến gã đau đầu kia. Mãi tới khi canh nóng vào trong cổ họng, lông mày gã mới dãn ra. Thật ra gã có chút khác biệt với các thú nhân khác, gã rất thích ăn rau, nhưng mà hiện tại gã đang ở cùng các thú nhân độc thân, muốn ăn canh rau gì đó, chỉ có thể lăn lộn tới đây thôi.
“Uống xong canh, thì đi xem thử đi.” Bách Nhĩ nói, tự tay múc bát canh rau dại nấu chung với đầu cá cho Đồ, sau đó bảo Cổ lấy một bát cho Đào Đào.
Thấy y không nổi giận, Đồ mới thả lỏng, cũng không sợ nóng, uống mấy ngụm là xong bát canh, tay hắn giữ chặt tay Bách Nhĩ, nói “Ngươi đi cùng ta đi.” Bất cứ chuyện gì có khả năng tạo thành khoảng cách giữa hai người, hắn đều tuyệt đối không cho phép phát sinh.
“Cũng được.” Bách Nhĩ cũng sảng khoái đáp, cầm cốc trà trên bàn súc miệng, rồi mới đứng dậy cùng Đồ đi ra ngoài. Trong suy nghĩ của y, đây không phải chuyện lớn, nhưng nếu bạn đời đã yêu cầu, vả lại cân nhắc tới chuyện khác, y cũng sẽ không từ chối.
Mãi tới khi hai người đi ra ngoài, Tát mới nói với Cổ “A mạt ngươi hiện tại ăn cơm cũng nói chuyện rồi.”
Nghe gã nhắc nhở, Cổ mới phát hiện sự thay đổi của Bách Nhĩ, không chỉ không kỳ quái, ngược lại nó cười hì hì, biểu tình rất là khoái trá. Nó nghĩ là, hóa ra a mạt không còn là a mạt sẽ ngồi một mình, im lặng ăn, xung quanh như toát ra sương mù xa cách nữa. Hóa ra không chỉ a mạt sẽ ảnh hưởng tới bọn họ, mà bọn họ cũng có thể ảnh hưởng tới a mạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook