Một nơi yên tĩnh, bốn phía trồng tùng bách trang nghiêm, nơi này là nơi cuối cùng thuộc về đại đa số cư dân của trấn Topaz, mà daddy của Claude cũng an nghỉ nơi đây.

Aubrey nhìn mộ bia hình vuông khắc sâu tên của người chiếm giữ tình cảm chân thành trong cả cuộc đời mình, hồi lâu không hề mở miệng.

Mà Claude chỉ đứng một bên, hắn nhìn khuôn mặt khó nén đau thương của Aubrey, lại nhìn nhìn mộ bia của daddy mình, trong ngực cũng dâng lên vô vàn xúc động, không biết daddy có biết người mà hắn luôn mong nhớ đến thăm hắn hay không, không biết hắn có hài lòng hay không?

Đứng lặng thật lâu, Aubrey từ trong lòng móc ra một thứ rồi ngồi xổm xuống lấy tay đào khoảnh đất trên mộ Bonnie, cuối cùng đem thứ đó chôn xuống mộ rồi lại đắp lên.

“Đây là?” Claude bên cạnh kinh ngạc, bởi vì Aubrey chôn chính là một mai tín bội.

Aubrey đưa tay áp lên nơi chôn tín bội, một hồi lâu mới hơi lảo đảo đứng lên, Claude thấy thế vội tiến lên đỡ lấy.

Aubrey dựa vào Claude để đứng vững, ngẩng đầu hơi suy yếu cười cười với Claude, “Quả nhiên đã già rồi, ngay cả đứng cũng không vững.”

Claude mấp máy miệng, “Ngài vừa chôn chính là tín bội sao?”

Nghe câu hỏi của Claude, trên mặt Aubrey như trước mang theo một nụ cười, “Đúng vậy, là tín bội, tín bội ta dành riêng cho Bonnie.”

“Điều này sao có thể? Vậy bạn lữ hiện giờ của ngài hắn…” Claude còn chưa dứt lời, Aubrey đã tránh khỏi sự nâng đỡ của hắn, đi tới trước mộ bia của Bonnie, nhẹ nhàng vuốt ve, dáng vẻ như đang rơi vào trong hồi ức.

“Ta đáp ứng Bonnie nhiều việc lắm, nhưng làm được lại quá it, chuyện này, cuối cùng bất luận là thế nào ta cũng mong mình có thể làm được, tuy rằng, hiện tại hình như đã quá muộn.” Aubrey cúi đầu cười cười, “Không biết hắn có oán ta tới quá muộn hay không, chắc là không đâu, Bonnie của ta rất hiểu ý người, đôi khi ta nghĩ, cho dù hắn trách ta một lần cũng tốt mà? Dù cho tùy hứng một lần cũng tốt a…”

Nhìn thấy Aubrey như vậy, Claude mấp máy miệng, đi đến cửa nghĩa trang, hắn nghĩ, dù là Aubrey hay Bonnie, có lẽ đều muốn có thời gian đơn độc với nhau.

Chú ý tới động tác của Claude, Aubrey cười cười, rồi tựa vào mộ bia Bonnie ngồi xuống, giống như nhiều năm trước từng nói chuyện phiếm khi ước hẹn cũng đã làm như vậy.

“Bonnie, lâu lắm rồi, chúng ta đã lâu lắm không gặp mặt, nhưng cho dù thời gian có buồn chán trôi quá như thế nào, hình bóng của ngươi trong tâm trí ta vẫn rõ ràng như mới hôm qua. Vì sao không thể kiên trì một chút? Kiên trì đến lúc chúng ta được gặp lại nhau… Ngươi đang dùng cách này để trả thù ta có phải không? Trả thù ta không kiên quyết, trả thù ta nhát gan?” Nói đến đây, Aubrey lại nhịn không được mà sờ lên ngôi mộ lạnh lẽo kia, trên mặt còn mang theo một nụ cười lém lỉnh như vừa thực hiện một trò đùa dai, “Nhưng mà không sao rồi, rất nhanh chúng ta có thể gặp lại, khi đó ta sẽ có vô số thời gian bồi thường cho ngươi, ngươi biết đó, ngươi luôn luôn không thể thực sự tức giận ta. Ngươi biết không, trước đây khi ta thấy ngươi bị ta bám dính nhưng không cách nào thoát được rồi lại không thể nói được gì, dáng vẻ đó ta thật sự cảm thấy vô cùng khả ái…”

Những ký ức về những ngày xưa ấy lại nổi lên trong óc, sắc mặt hơi tái nhợt của hắn mang theo một chút rạng rỡ, Aubrey nhìn thoáng qua Claude đứng trước cửa nghĩa trang, trong mắt có chút vui mừng, “Ngươi đã dạy con chúng ta rất tốt, dũng cảm, thông tuệ, có trách nhiệm, là một thú nhân ưu tú. Thật sự có lỗi, ta mong muốn theo bên cạnh ngươi chờ ngươi sinh ra nó biết bao, mong muốn được cùng ngươi nhìn thấy con của chúng ta trưởng thành biết bao, mong có thể dạy nó đi săn, dạy nó những mẹo vặt theo đuổi giống cái, đúng, tựa như khi đó ta theo đuổi ngươi vậy, kỳ thực biện pháp này, còn rất tốt, đúng không?” Nói đến đây, ánh mắt của Aubrey lại ảm đạm hơn, “Đáng tiếc, ta không có theo bên cạnh ngươi, không gánh vác trách nhiệm cùng với ngươi, mệt chết đi được đúng không? Ta biết những điều này, nhưng bất lực, mỗi khi nghĩ đến, ta đều hận chết bản thân mình, thỉnh thoảng ngươi cũng sẽ nghĩ, nếu khi xưa không gặp phải ta, có thể, cuộc sống của ngươi sẽ đi theo một lối khác, có thể là rất vui sướng, rất hạnh phúc, đúng không?”

Aubrey dừng một chút, tiếp tục nói, “Nhưng ta lại là một kẻ ích kỷ, mặc dù là như thế, ta vẫn khẩn cầu thiên thần, cho ta kiếp sau được gặp ngươi. Chỉ có điều, mong rằng kiếp sau, chúng ta chỉ là một đôi bạn lữ thật bình thường, không nên đối mặt với trách nhiệm khiến chúng ta mỗi người một nơi trời nam đất bắc, chỉ cần trải qua những ngày tháng thật bình thường, chỉ cần làm những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi. Ví dụ như, ngươi có thể giận ta hôm nay bắt được con mồi không tốt, mà ta thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ ngươi nướng thức ăn hơi mặn… chúng ta cũng có thể cùng nhau phiền não vì sao con chúng ta lại nghịch ngợm như vậy, phá phách đến gà bay chó sủa, vì sao nó đã lớn mà lại không chịu đi tìm giống cái làm bạn lữ… Chờ chúng ta già yếu, chúng ta có thể cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng, tâm sự những chuyện ngày xưa, ngươi nói có hạnh phúc không…”

Trả lời Aubrey chỉ là sự im lặng, Aubrey muốn cười, nhưng cảm thấy trong lòng chua xót không gì sánh được, người đàn ông bễ nghễ thiên hạ cao quý vô vàn này cuối cùng vẫn giống một đứa trẻ mất đi bảo vật mà bật khóc thành tiếng.

Claude đứng ở xa xa nghe tiếng nức nở theo gió thu truyền lại, nhìn người đàn ông cúi đầu tựa ở mộ bia, cũng nhịn không được mà viền mắt đỏ lên.

.

Claude nâng Aubrey như đã bị rút đi tinh lực trầm mặc cùng nhau trở về.

“Ngươi có hạnh phúc không?” Sau cùng Aubrey lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

“Ừm.” Claude nói.

“Rất xin lỗi, thời gian ngươi trưởng thành, ta lại không ở bên ngươi.” Aubrey nhìn Claude thân hình cao to bên cạnh, vô cùng áy náy mà nói.

“Đã qua rồi.” Claude rầu rĩ nói, suy nghĩ một chút, lại mở miệng hỏi, “Sam thúc thúc và Wilbur thúc thúc, là ngài phái tới phải không?”

“Ừ.” Aubrey không ngờ Claude lại đột nhiên mở miệng hỏi điều này, gật đầu, giải thích sơ qua về dụng ý của mình, “Khi đó tình thế rất phức tạp, ta không thể cho daddy ngươi một mình sinh hoạt tại thành trấn khác, nhưng ta lại không thể gióng trống khua chiêng làm cái gì, bởi vì đôi khi, quá bắt mắt, trái lại là một sự nguy hiểm đối với hắn. Ta phái Sam và Wilbur tới, nhưng không để bọn họ trực tiếp chăm sóc Bonnie khiến người khác chú ý. Ngoại trừ khi có nguy hiểm, thì thời gian còn lại, bọn họ chỉ là những hàng xóm có quan hệ thân thiết với Bonnie hơn những người khác một chút. Cũng bởi vì như vậy, Bonnie mới phải tự dựa vào nỗ lực của chính mình mà nuôi sống gia đình, ta biết hắn khổ cực, mà khi đó ngươi cũng bất lực…”

“Quyền thế quan trọng như vậy sao? Vì sao các ngươi lại đơn giản quên đi tình cảm dành cho nhau?” Claude cắt đứt câu nói của Aubrey, nếu yêu nhau, vì sao không cùng một chỗ? Thế giới này, lẽ nào thiếu một Aubrey thì sẽ không thể vận chuyển?

“Quyền thế không quan trọng, nhưng tính mệnh của tộc nhân quan trọng.” Aubrey nhìn Claude, phảng phất thấy được bản thân mình khi đó chất vấn papa, mà hiện tại, hắn đã dùng hai mươi năm để hiểu rõ đạo lý trong đó, “Yêu nhau không sai, nhưng, ái tình không nên đặt trên thi thể của mấy trăm người. Khi đó, ta cũng từng chất vấn papa ta như vậy. Ta vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt khi đó hắn nhìn ta, hắn nói, ‘ngươi thật ra không thành thục bằng Bonnie, cũng không nhìn xa được như Bonnie’. Thành thật mà nói, lúc đó ta đối với ông nội ngươi vô cùng oán hận, nhưng cho đến sau này, ta rốt cuộc mới hiểu được hàm nghĩa của những lời hắn nói. Trong thời kỳ dòng chảy ngầm ba đào quá mãnh liệt ấy, nếu ta lựa chọn cùng daddy ngươi liều lĩnh cùng một chỗ, thì tộc Hắc Báo chúng ta đối mặt chính là họa diệt tộc. Đúng, bằng năng lực của ta, ta có thể mang theo daddy của ngươi cao chạy xa bay đến một thành trấn khác để sinh hoạt, nhưng, dù là ta hay Bonnie, thì cuộc sống sau này có thể an tâm được sao? Ta làm không được, thiện lương như daddy ngươi, càng làm không được.”

Aubrey đi tới trước mặt Claude nhìn thẳng vào hắn, “Ái tình không sai, nhưng ngươi không thể chọn lựa nơi sinh ra, cho nên ta phải vì tất cả mà nhận trách nhiệm…”

.

Màn đêm buông xuống, Claude nằm trên giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ mà xuất thần.

“Ngươi có ổn không?” Trình Trì rửa mặt xong leo lên giường cầm lấy bàn tay đang đặt trên đệm giường của Claude nhẹ giọng hỏi.

“Hm?” Bị Trình Trì kéo khỏi hồi tưởng, Claude quay đầu nhìn Trình Trì đầy mắt quan tâm mình, gật đầu, “Ừm, ta ổn.”

“Ta thấy tinh thần của Aubrey tiên sinh có chút không tốt, có phải vì hôm nay ở ngoài nghĩa trang gió thổi nên cảm lạnh?” Trình Trì nhớ tới Aubrey từ lúc trở về từ nghĩa trang thì tinh thần không tốt mặt mày trắng bệch, có chút lo lắng hỏi thăm.

“Chắc là… không sao đâu.” Claude không xác định mà trả lời, bởi vì trong cử chỉ và lời nói của Aubrey, không một biểu hiện nào lại không chứng tỏ thân thể ông ấy ngày càng sa sút, Claude cũng đã nghĩ đến, có phải bởi vì sắp đến thời khắc cuối cùng, nên mới thúc đẩy Aubrey gắng gượng đi tới trấn Topaz?

“Hôm nay, ở chỗ daddy… ổn chứ?” Trình Trì do dự một hồi, vẫn mở miệng hỏi, bởi vì Trình Trì cảm giác từ khi ở nghĩa trang trở về, giữa hai người có một bầu không khí kỳ quái, như vậy cứ như đã tới gần nhau, rồi lại như lui về phía sau.

“Hmm…” Claude kéo Trình Trì đến gần, chậm rãi kể cho hắn nghe chuyện xảy ra ở nghĩa trang hôm nay, những lời Aubrey nói, cuối cùng, Claude nói, “Ta cũng không biết hôm nay ta nên dùng thái độ nào đối mặt với ông ấy nữa, ta không thể quên những ngày gian khổ mà daddy phải vượt qua, nhưng nhớ lại ánh mắt mà đêm trước ngày lâm chung khi daddy nhắc tới ông ấy mà không hề có chút hối hận hay oán giận…”

Trình Trì tựa trong lòng Claude lẳng lặng nghe hắn nói về suy nghĩ của bản thân, rất mâu thuẫn, vẫn giậm chân tại chỗ, cho đến khi Claude dừng lại, Trình Trì mới nhẹ nhàng mở miệng nói, “Ở gia hương của ta, có một câu nói, ‘con muốn phụng dưỡng mà cha không tại, ý muốn nói khi đứa con muốn phụng dưỡng trưởng bối, trưởng bối đã không chờ đợi được nữa rồi. Hôm nay, chúng ta biết daddy chưa từng hối hận, chúng ta cũng biết, Aubrey tiên sinh cho tới nay cũng đã rất cố gắng để bảo vệ daddy và ngươi. Daddy đã ra đi, tình trạng thân thể của Aubrey tiên sinh cũng không lạc quan, mặc kệ là tốt cho ai, cũng là vì daddy, ta nghĩ, chúng ta hẳn là nên nhận trách nhiệm của mình, để Aubrey tiên sinh được hài lòng, vui vẻ một chút, không phải sao? Đừng để mai sau chúng ta lại tiếc nuối và hối hận, được không?”

.

Sau khi dùng xong điểm tâm vào buổi sáng hôm sau, Claude lau lau miệng, ho nhẹ một tiếng ngồi đối diện với Aubrey nói, “Papa, hôm nay thời tiết rất đẹp, con với người đi tản bộ được không?”

Aubrey nghe hai chữ đầu tiên của Claude, dừng lại động tác trên tay, dường như hơi sửng sốt.

“Được không, papa?” Nhìn Aubrey đang sửng sốt, Claude lại hỏi thêm lần nữa.

“Đương, đương nhiên.” Lấy lại tinh thần, Aubrey ức chế viền mắt đã có chút lên men, thanh âm mang theo chút run run cười đáp.

Mà Trình Trì ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn ánh nắng mai hoe vàng ngoài cửa sổ, thời tiết quả thực rất tốt, không phải sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương