Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
-
Chương 17: Liệp sát giả
Donald ngả ngớn huýt sáo. Hình tượng mới của Fei có cường đại lực sát thương, nếu không biết bản chất phế vật của hắn, ngoại hình như vậy tuyệt đối có thể mê hoặc không ít thiếu nữ ngây thơ.
Quả nhiên, Iallophil đối với việc mình để Fei thay đổi vẻ ngoài thầm tán thưởng không thôi, xem, chỉ cần cải biến một chút hình tượng lập tức trở thành cảnh đẹp ý vui, nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, cảm giác chán ghét Fei đồng thời cũng giảm đi một ít.
Bất quá, trong tương lai, vì bộ dạng xuất chúng này của Fei mà Iallophil rước lấy phiền não không nhỏ. Sớm biết thế này đã để Fei giữ nguyên bộ dạng lôi thôi lếch thếch, Fei như vậy sẽ không khiến người khác chú ý, chỉ có mình hắn biết điểm tốt của Fei thì hay biết bao.
“Ngươi xem ra vẫn là có bộ dạng của con người.” Đây là Garvin. Hắn đối Fei chưa bao giờ nói được một câu tốt đẹp.
Đối với những lời châm chọc của Garvin, Fei luôn không thèm nhìn, cũng không có phản ứng, lúc này đây cũng không có gì thay đổi.
“Fei, vũ khí của ngươi rèn xong rồi.” Brent đưa vũ khí vừa được đem tới cho Fei.
Mất đi phần tóc mái lộn xộn che giấu, Iallophil bọn họ thấy rõ được quang mang lưu chuyển trong đôi mắt dạ sắc kia, đó là một loại quang mang sắc bén mãnh liệt, thế nhưng Iallophil bọn họ cũng không để trong lòng, nghĩ đó chỉ là ảo giác.
Fei tiếp nhận món vũ khí kia. Vỏ màu đen, chuôi đao dùng chất liệu đặc thù bao bọc, không trượt tay, dễ dàng nắm giữ. Đồ vật chế tạo từ kim loại dù thế nào cũng sẽ có trọng lượng không nhỏ, đối với sức nặng của vũ khí, Fei không nói rõ vừa lòng hay không, đơn giản là cần làm quen mà thôi.
Đao này được rèn dựa theo thanh trọng đao Fei sử dụng lúc ở mạt thế, lưỡi đao võ sĩ (là loại lưỡi đao cong cong như Katana* của Nhật) tương đối mỏng, có thể dễ dàng uốn cong, sống đao ngắn vừa phải, cho nên đây là dùng võ sĩ đao (Katana) làm ngoại hình, kết hợp với đặc tính của đại mã cách sĩ đao** mà rèn ra.
Không giống hậu đao (đao lưỡi dày), đại đao (gọi chung cho các loại đao kích thước lớn và nặng), trảm đao (phát triển từ đao cong, lưỡi ngược chuyên dùng để cắt thịt của người Hy Lạp và Phoenicia cổ, đồng thời cũng được sử dụng như vũ khí, độ sát thương kết hợp ưu điểm của cả búa và đao, vừa có lực phá hoại của búa, vừa có thể sát thương trong phạm vi dài và sử dụng linh hoạt như đao) của thế giới này, đao của Fei có vẻ thanh tú hơn rất nhiều, thân đao tinh tế, chiều rộng vỏn vẹn chỉ có nửa ngón tay, khi ánh sáng chiếu vào, thân đao màu đen lóe ra lưu quang lạnh lẽo.
Fei cẩn thận quan sát, trí não trong biển ý thức đã bắt đầu tiến hành toàn diện phân tích món vũ khí này từ khi hắn ra lệnh.
“Phế vật dù có nhìn đến thế nào cũng sẽ không mạnh hơn được.” Tầm mắt của Fei vẫn dừng trên món vũ khí, không nhìn đến đám người Iallophil, khiến Garvin đen mặt đi ra phá rối, đương nhiên, đó cũng là suy nghĩ thật sự của hắn.
Cùng lúc trước không có gì bất đồng, công kích của Garvin đối Fei không có lấy nửa điểm tác dụng. Ánh mắt Garvin nhìn Fei trở nên hung ác, người này không có lấy một chút tự giác, không cảm thấy thẹn, ngay cả tức giận cũng không có sao? Bất luận hắn nói có bao nhiêu khó nghe, đả kích người đến mức nào, người này vẫn như không hề nghe thấy, không nổi giận cũng không buồn phiền, thậm chí là không để hắn vào mắt, chỉ là một phế vật, lấy tư cách gì có thái độ như vậy? Cũng vì vậy mà Garvin càng chán ghét Fei hơn.
“Fei, đặt tên cho vũ khí của ngươi đi.” Iallophil không trách cứ Garvin, đi ra hoà giải.
Vũ khí cần được quý trọng, nên bọn chúng đều được chủ nhân đặt tên cho.
“Vũ khí không cần tên.” Fei quan sát vũ khí thật cẩn thận, nhưng lại rất lãnh đạm với nó.
Donald nhíu mày, Garvin trợn mắt nhìn, Iallophil sắc mặt cũng trở nên khó coi, bọn họ đều là Vũ giả có thân phận, là những người vô cùng yêu quý và trân trọng vũ khí, mà ngay cả Ma pháp sư như Brent cũng không đồng ý thái độ của Fei.
“Fei, vũ khí là thứ rất quan trọng, chúng ta phải yêu quý nó, tôn trọng nó, nó mới có thể đáp lại chúng ta.” Donald vốn là Vũ giả thuần túy, dằn xuống bất mãn trong lòng nói với Fei.
Fei đưa mắt nhìn Donald, lại nhìn những người còn lại. Đối với cách nhìn vũ khí của những người này, hắn cảm thấy nực cười. Vũ khí là công cụ giết chóc, có thể yêu quý, cẩn thận bảo dưỡng, nhưng đem nó nhân cách hoá thì đúng là một chuyện nực cười, binh khí không phải sinh mệnh, tuyệt đối không có ý thức.
Bất quá, ở thế giới này không nhất thiết là thế, mấy thứ như kiếm linh có khi cũng có khả năng xuất hiện.
Nhìn lại đao trên tay, như vậy đao này có khi nào cũng có linh tính hay không, ôm loại tâm tình này, Fei thuận theo đám người Iallophil đặt cho nó một cái tên, “Liệp Sát Giả, gọi là Liệp Sát Giả.” Đưa danh hiệu từng đã là của hắn cho thanh đao sẽ cùng hắn chiến đấu ở thế giới này.
Đáng tiếc, Fei không cảm giác được bất kỳ dao động đáp lạinào từ nó, xem ra là không có linh tính. Bất quá vậy cũng không sao, hắn chỉ cần đao đủ sắc bén, đủ rắn chắc là được.
“Liệp Sát Giả.” Thì thào nhớ kỹ tên này, thật tàn khốc và cường đại. Nhìn không ra Fei sẽ đặt tên như vậy cho đao của hắn, là tín niệm trở thành thợ săn chứ không phải con mồi sao? Hắn dựa vào cái gì mà có được tín niệm như vậy, rõ ràng là không thể có được lực lượng không phải sao? Iallophil thầm nghĩ như vậy.
Đem đao thu vào vỏ, Fei nói với đám người Iallophil, “Nếu như không còn việc gì khác, ta phải về.” Hắn phải về bắt đầu làm quen với thanh đao này.
“A, ta cũng vậy, hôm nay gia gia muốn về nhà.” Suy nghĩ của Iallophil bị lời nói của Fei cắt đứt, tùy miệng nói theo, nhưng trong lòng có khó chịu, hắn nghĩ hắn là ai, người có địa vị cao như bọn họ lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ngoạn trò chơi đã là rất cho hắn mặt mũi, lại còn tỏ vẻ xa cách, một chút cũng không biết quý trọng.
“Pháp Thánh sao?” Fei híp mắt. Pháp Thánh – người mạnh nhất trong nhân loại, là tồn tại mà hắn bây giờ vẫn chưa thể đối kháng được, bất quá rồi sẽ có một ngày hắn vượt qua, đứng ở đỉnh của thế giới, người ở vị trí mạnh nhất phải là hắn.
“Đúng vậy.” Iallophil cười đến vui vẻ. Có gia gia là Pháp Thánh là một chuyện đáng kiêu ngạo, cũng là chỗ dựa vững chắc cực mạnh của Iallophil. Đương nhiên, đối với bản thân Iallophil thì sự hiện diện của Pháp Thánh cũng không có được hiệu quả giống như vậy. Đối với gia gia của mình, Iallophil có kính yêu, nhưng tuyệt đối không có kính sợ, bởi vì Pháp Thánh là một trong những đầu sỏ dung túng Iallophil khiến hắn trở nên giống bây giờ. “Ta về trước.”
Iallophil cũng không mời Fei, Donald, Garvin và Brent cùng quay về gặp Pháp Thánh. Hảo hữu của hắn có thể tùy thời ra vào Theoromon gia, không mở miệng mời, bởi vì hôm nay là ngày người nhà đoàn tụ, hảo hữu cũng sẽ không cùng hắn một chỗ.
Về phần Fei, Iallophil chưa bao giờ nghĩ đến việc mời Fei tới nhà. Chỉ là hảo ý giả dối, một hồi trò chơi nhân lúc nhàm chán mà tham gia, sao có thể cho người như vậy bước vào nhà, có được đãi ngộ thân thiết đến tán thành như vậy, sao có thể để phế vật gặp người nhà của hắn. Donald bọn họ là bởi vì cùng tham gia trò chơi này, còn người nhà của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Fei gặp, bởi vì Fei chỉ là một hạt bụi hèn mọn, không đáng để người nhà của hắn chú ý.
Fei sẽ không nghĩ sâu xa như vậy, cũng không thể nghĩ đến, bởi vì tiêu chuẩn chọn lựa của Iallophil cho đến bây giờ đều không giống với Fei. Fei để ý chính là người, mà không phải những thứ đằng sau lưng người đó.
Hẹn thời gian hôm sau gặp lại, tất cả đều tự rời đi. Garvin đương nhiên khinh thường về cùng đường với Fei, đã đi theo Brent, về phần khi nào thì về nhà, đó là chuyện của hắn.
Fei quay lại tiểu viện của mình, rút ra Liệp Sát Giả, bắt đầu quá trình làm quen với nó. Các loại động tác trụ cột lặp đi lặp lại trăm ngàn lần, buồn tẻ vô vị luyện tập, Fei không lấy làm phiền. Phiền chán, muốn trở nên mạnh hơn thì không thể có loại cảm xúc như thế. Cơ hồ là bắt buộc chính mình đi thích ứng, mồ hôi thấm ướt quần áo, bàn tay bởi vì ma sát mà nổi lên bọt nước, Fei không bận tâm, bọt nước vỡ tan, chảy ra mủ cùng máu loãng. Không cần để ý, bởi vì đây là tất nhiên, có Quang hệ ma pháp, chút tổn thương như vậy không là gì cả.
Iallophil về đến nhà, nhận được yêu thương từ Pháp Thánh gia gia và Tinh Linh nãi nãi, người một nhà hòa hòa mỹ mỹ (hòa thuận hạnh phúc), hai vị trưởng bối đưa lễ vật trân quý cho tôn tử đã lâu không gặp, một nhà hòa thuận vui vẻ biết bao.
Ngày thứ hai, vẫn trong biệt thự, Fei như trước ngồi trong góc, nhìn đám người Iallophil hỗ động. Bọn họ trò chuyện, Fei sẽ không tham dự, bọn họ tỉ thí, Fei chỉ bàng quan, chuyên chú ngồi xem. Đối Fei vốn có thành kiến, bọn họ không nhìn thấy Fei ngồi trong góc nhìn bọn họ, từ ban đầu hứng thú chuyển thành nhàm chán, xem thường.
“Iallophil, lần này lại có thứ gì tốt rồi hả?” Brent vốn là thương nhân, khôn khéo nhìn Iallophil hỏi, mỗi một lần Pháp Thánh trở về, Iallophil luôn được không ít thứ tốt.
“Lần này cũng thật sự là đồ tốt a.” Iallophil đối với lễ vật lần này có loại xúc động muốn khoekhoang, dù sao hắn cũng mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi.
“Là cái gì?” Garvin vội vàng hỏi.
“Đừng keo kiệt, lấy ra ta nhìn xem.” Donald cũng thúc giục.
Fei ngồi trong góc, không nói một lời, những người khác cũng không nhận thấy sự hiện hữu của hắn, phải nói là không thèm để mắt đến.
Iallophil vươn tay. Trên cổ tay trắng nõn là một cái vòng bằng bạch kim, hoa văn điêu khắc phức tạp mà thần bí, phía trên được khảm tinh thạch, thoạt nhìn xa hoa, nhưng rất hợp với Iallophil. Bất quá, vật thế này bọn họ đều là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, làm sao đáng giá để Iallophil đem ra khoe.
“Đây là trữ vật không gian.” Iallophil cởi bỏ nghi ngờ của những người còn lại.
“Trữ vật không gian?!” Ba người còn lại cùng kêu lên, đây chính là hàng hiếm, ngay cả Fei cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Hắn đã từng rất chú ý đến phần thuyết minh về trữ vật không gian trên sách vở, nghe nói phải có tinh thạch đặc thù, ma pháp trận mà rất nhiều số liệu mấu chốt đã thất truyền trong cuộc chiến tranh mỗi ngàn năm một lần, muốn tái hiện đều rất khó có khả năng thành công, cho nên trữ vật không gian rất hiếm. Lúc ấy nhìn qua, hắn đã muốn có, trữ vật không gian có thể để rất nhiều vũ khí cùng lương thực.
Để trí não ghi nhớ vòng tay kia, phân tích, không chừng về sau có thể dùng đến. Sau khi quan sát kỹ càng, Fei lại cúi xuống, nghe mấy người kia thảo luận cùng thực nghiệm tính năng của vòng tay. Chính là sau đó, Iallophil lại đưa ra một vật khác mà Fei cũng vô cùng để ý.
———————————————–
“Liệp Sát Giả, đơn đao màu đen, toàn bộ dài 116.74 cm, lưỡi đao dài 88.9 cm, rộng 4.7 cm, nặng 5.1 cân (1 cân = 500g), là danh khí duy nhất không phải do danh tượng (thợ nổi tiếng) tạo ra, trải qua nhiều lần rèn đúc mới thành, không có ma pháp phụ thuộc, không phải vũ khí luyện kim (ý là vũ khí chế tạo bằng giả kim thuật, ko phải là “luyện kim” như bình thường hay xài đâu nhé), chỉ là một thanh đao sắc bén, một thanh hoàn toàn không thể tính là danh khí. Chính là, ở trong tay Truyền Kỳ Fei. Red Creek miện hạ, nó dùng vô số thành tựu giết chóc huy hoàng, đúc nên uy danh hiển hách của Liệp Sát Giả. Đây là một thanh đao mà bởi vì người sử dụng mới khiến nó chiếm được một vị trí trong số những danh khí được truyền lưu.”
———- Trích từ bộ sách về binh khí của Uy Á đại lục [Danh khí phổ]
Chú thích [bổ sung]:
*Katana: cho những bạn không biết, đại khái là Katana được chúng ta gọi là “Kiếm Nhật”, nhưng thực ra người Nhật gọi nó là “đao” – Hán tự (Kanji) như vầy: 刀
Katana bắt nguồn từ “Trảm Mã Đao” của Trung Quốc thời nhà Tống năm 1072.
**Đại mã cách sĩ đao: một loại đao lưỡi cong của Trung Quốc cổ, trông như thế này:
Quả nhiên, Iallophil đối với việc mình để Fei thay đổi vẻ ngoài thầm tán thưởng không thôi, xem, chỉ cần cải biến một chút hình tượng lập tức trở thành cảnh đẹp ý vui, nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, cảm giác chán ghét Fei đồng thời cũng giảm đi một ít.
Bất quá, trong tương lai, vì bộ dạng xuất chúng này của Fei mà Iallophil rước lấy phiền não không nhỏ. Sớm biết thế này đã để Fei giữ nguyên bộ dạng lôi thôi lếch thếch, Fei như vậy sẽ không khiến người khác chú ý, chỉ có mình hắn biết điểm tốt của Fei thì hay biết bao.
“Ngươi xem ra vẫn là có bộ dạng của con người.” Đây là Garvin. Hắn đối Fei chưa bao giờ nói được một câu tốt đẹp.
Đối với những lời châm chọc của Garvin, Fei luôn không thèm nhìn, cũng không có phản ứng, lúc này đây cũng không có gì thay đổi.
“Fei, vũ khí của ngươi rèn xong rồi.” Brent đưa vũ khí vừa được đem tới cho Fei.
Mất đi phần tóc mái lộn xộn che giấu, Iallophil bọn họ thấy rõ được quang mang lưu chuyển trong đôi mắt dạ sắc kia, đó là một loại quang mang sắc bén mãnh liệt, thế nhưng Iallophil bọn họ cũng không để trong lòng, nghĩ đó chỉ là ảo giác.
Fei tiếp nhận món vũ khí kia. Vỏ màu đen, chuôi đao dùng chất liệu đặc thù bao bọc, không trượt tay, dễ dàng nắm giữ. Đồ vật chế tạo từ kim loại dù thế nào cũng sẽ có trọng lượng không nhỏ, đối với sức nặng của vũ khí, Fei không nói rõ vừa lòng hay không, đơn giản là cần làm quen mà thôi.
Đao này được rèn dựa theo thanh trọng đao Fei sử dụng lúc ở mạt thế, lưỡi đao võ sĩ (là loại lưỡi đao cong cong như Katana* của Nhật) tương đối mỏng, có thể dễ dàng uốn cong, sống đao ngắn vừa phải, cho nên đây là dùng võ sĩ đao (Katana) làm ngoại hình, kết hợp với đặc tính của đại mã cách sĩ đao** mà rèn ra.
Không giống hậu đao (đao lưỡi dày), đại đao (gọi chung cho các loại đao kích thước lớn và nặng), trảm đao (phát triển từ đao cong, lưỡi ngược chuyên dùng để cắt thịt của người Hy Lạp và Phoenicia cổ, đồng thời cũng được sử dụng như vũ khí, độ sát thương kết hợp ưu điểm của cả búa và đao, vừa có lực phá hoại của búa, vừa có thể sát thương trong phạm vi dài và sử dụng linh hoạt như đao) của thế giới này, đao của Fei có vẻ thanh tú hơn rất nhiều, thân đao tinh tế, chiều rộng vỏn vẹn chỉ có nửa ngón tay, khi ánh sáng chiếu vào, thân đao màu đen lóe ra lưu quang lạnh lẽo.
Fei cẩn thận quan sát, trí não trong biển ý thức đã bắt đầu tiến hành toàn diện phân tích món vũ khí này từ khi hắn ra lệnh.
“Phế vật dù có nhìn đến thế nào cũng sẽ không mạnh hơn được.” Tầm mắt của Fei vẫn dừng trên món vũ khí, không nhìn đến đám người Iallophil, khiến Garvin đen mặt đi ra phá rối, đương nhiên, đó cũng là suy nghĩ thật sự của hắn.
Cùng lúc trước không có gì bất đồng, công kích của Garvin đối Fei không có lấy nửa điểm tác dụng. Ánh mắt Garvin nhìn Fei trở nên hung ác, người này không có lấy một chút tự giác, không cảm thấy thẹn, ngay cả tức giận cũng không có sao? Bất luận hắn nói có bao nhiêu khó nghe, đả kích người đến mức nào, người này vẫn như không hề nghe thấy, không nổi giận cũng không buồn phiền, thậm chí là không để hắn vào mắt, chỉ là một phế vật, lấy tư cách gì có thái độ như vậy? Cũng vì vậy mà Garvin càng chán ghét Fei hơn.
“Fei, đặt tên cho vũ khí của ngươi đi.” Iallophil không trách cứ Garvin, đi ra hoà giải.
Vũ khí cần được quý trọng, nên bọn chúng đều được chủ nhân đặt tên cho.
“Vũ khí không cần tên.” Fei quan sát vũ khí thật cẩn thận, nhưng lại rất lãnh đạm với nó.
Donald nhíu mày, Garvin trợn mắt nhìn, Iallophil sắc mặt cũng trở nên khó coi, bọn họ đều là Vũ giả có thân phận, là những người vô cùng yêu quý và trân trọng vũ khí, mà ngay cả Ma pháp sư như Brent cũng không đồng ý thái độ của Fei.
“Fei, vũ khí là thứ rất quan trọng, chúng ta phải yêu quý nó, tôn trọng nó, nó mới có thể đáp lại chúng ta.” Donald vốn là Vũ giả thuần túy, dằn xuống bất mãn trong lòng nói với Fei.
Fei đưa mắt nhìn Donald, lại nhìn những người còn lại. Đối với cách nhìn vũ khí của những người này, hắn cảm thấy nực cười. Vũ khí là công cụ giết chóc, có thể yêu quý, cẩn thận bảo dưỡng, nhưng đem nó nhân cách hoá thì đúng là một chuyện nực cười, binh khí không phải sinh mệnh, tuyệt đối không có ý thức.
Bất quá, ở thế giới này không nhất thiết là thế, mấy thứ như kiếm linh có khi cũng có khả năng xuất hiện.
Nhìn lại đao trên tay, như vậy đao này có khi nào cũng có linh tính hay không, ôm loại tâm tình này, Fei thuận theo đám người Iallophil đặt cho nó một cái tên, “Liệp Sát Giả, gọi là Liệp Sát Giả.” Đưa danh hiệu từng đã là của hắn cho thanh đao sẽ cùng hắn chiến đấu ở thế giới này.
Đáng tiếc, Fei không cảm giác được bất kỳ dao động đáp lạinào từ nó, xem ra là không có linh tính. Bất quá vậy cũng không sao, hắn chỉ cần đao đủ sắc bén, đủ rắn chắc là được.
“Liệp Sát Giả.” Thì thào nhớ kỹ tên này, thật tàn khốc và cường đại. Nhìn không ra Fei sẽ đặt tên như vậy cho đao của hắn, là tín niệm trở thành thợ săn chứ không phải con mồi sao? Hắn dựa vào cái gì mà có được tín niệm như vậy, rõ ràng là không thể có được lực lượng không phải sao? Iallophil thầm nghĩ như vậy.
Đem đao thu vào vỏ, Fei nói với đám người Iallophil, “Nếu như không còn việc gì khác, ta phải về.” Hắn phải về bắt đầu làm quen với thanh đao này.
“A, ta cũng vậy, hôm nay gia gia muốn về nhà.” Suy nghĩ của Iallophil bị lời nói của Fei cắt đứt, tùy miệng nói theo, nhưng trong lòng có khó chịu, hắn nghĩ hắn là ai, người có địa vị cao như bọn họ lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ngoạn trò chơi đã là rất cho hắn mặt mũi, lại còn tỏ vẻ xa cách, một chút cũng không biết quý trọng.
“Pháp Thánh sao?” Fei híp mắt. Pháp Thánh – người mạnh nhất trong nhân loại, là tồn tại mà hắn bây giờ vẫn chưa thể đối kháng được, bất quá rồi sẽ có một ngày hắn vượt qua, đứng ở đỉnh của thế giới, người ở vị trí mạnh nhất phải là hắn.
“Đúng vậy.” Iallophil cười đến vui vẻ. Có gia gia là Pháp Thánh là một chuyện đáng kiêu ngạo, cũng là chỗ dựa vững chắc cực mạnh của Iallophil. Đương nhiên, đối với bản thân Iallophil thì sự hiện diện của Pháp Thánh cũng không có được hiệu quả giống như vậy. Đối với gia gia của mình, Iallophil có kính yêu, nhưng tuyệt đối không có kính sợ, bởi vì Pháp Thánh là một trong những đầu sỏ dung túng Iallophil khiến hắn trở nên giống bây giờ. “Ta về trước.”
Iallophil cũng không mời Fei, Donald, Garvin và Brent cùng quay về gặp Pháp Thánh. Hảo hữu của hắn có thể tùy thời ra vào Theoromon gia, không mở miệng mời, bởi vì hôm nay là ngày người nhà đoàn tụ, hảo hữu cũng sẽ không cùng hắn một chỗ.
Về phần Fei, Iallophil chưa bao giờ nghĩ đến việc mời Fei tới nhà. Chỉ là hảo ý giả dối, một hồi trò chơi nhân lúc nhàm chán mà tham gia, sao có thể cho người như vậy bước vào nhà, có được đãi ngộ thân thiết đến tán thành như vậy, sao có thể để phế vật gặp người nhà của hắn. Donald bọn họ là bởi vì cùng tham gia trò chơi này, còn người nhà của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Fei gặp, bởi vì Fei chỉ là một hạt bụi hèn mọn, không đáng để người nhà của hắn chú ý.
Fei sẽ không nghĩ sâu xa như vậy, cũng không thể nghĩ đến, bởi vì tiêu chuẩn chọn lựa của Iallophil cho đến bây giờ đều không giống với Fei. Fei để ý chính là người, mà không phải những thứ đằng sau lưng người đó.
Hẹn thời gian hôm sau gặp lại, tất cả đều tự rời đi. Garvin đương nhiên khinh thường về cùng đường với Fei, đã đi theo Brent, về phần khi nào thì về nhà, đó là chuyện của hắn.
Fei quay lại tiểu viện của mình, rút ra Liệp Sát Giả, bắt đầu quá trình làm quen với nó. Các loại động tác trụ cột lặp đi lặp lại trăm ngàn lần, buồn tẻ vô vị luyện tập, Fei không lấy làm phiền. Phiền chán, muốn trở nên mạnh hơn thì không thể có loại cảm xúc như thế. Cơ hồ là bắt buộc chính mình đi thích ứng, mồ hôi thấm ướt quần áo, bàn tay bởi vì ma sát mà nổi lên bọt nước, Fei không bận tâm, bọt nước vỡ tan, chảy ra mủ cùng máu loãng. Không cần để ý, bởi vì đây là tất nhiên, có Quang hệ ma pháp, chút tổn thương như vậy không là gì cả.
Iallophil về đến nhà, nhận được yêu thương từ Pháp Thánh gia gia và Tinh Linh nãi nãi, người một nhà hòa hòa mỹ mỹ (hòa thuận hạnh phúc), hai vị trưởng bối đưa lễ vật trân quý cho tôn tử đã lâu không gặp, một nhà hòa thuận vui vẻ biết bao.
Ngày thứ hai, vẫn trong biệt thự, Fei như trước ngồi trong góc, nhìn đám người Iallophil hỗ động. Bọn họ trò chuyện, Fei sẽ không tham dự, bọn họ tỉ thí, Fei chỉ bàng quan, chuyên chú ngồi xem. Đối Fei vốn có thành kiến, bọn họ không nhìn thấy Fei ngồi trong góc nhìn bọn họ, từ ban đầu hứng thú chuyển thành nhàm chán, xem thường.
“Iallophil, lần này lại có thứ gì tốt rồi hả?” Brent vốn là thương nhân, khôn khéo nhìn Iallophil hỏi, mỗi một lần Pháp Thánh trở về, Iallophil luôn được không ít thứ tốt.
“Lần này cũng thật sự là đồ tốt a.” Iallophil đối với lễ vật lần này có loại xúc động muốn khoekhoang, dù sao hắn cũng mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi.
“Là cái gì?” Garvin vội vàng hỏi.
“Đừng keo kiệt, lấy ra ta nhìn xem.” Donald cũng thúc giục.
Fei ngồi trong góc, không nói một lời, những người khác cũng không nhận thấy sự hiện hữu của hắn, phải nói là không thèm để mắt đến.
Iallophil vươn tay. Trên cổ tay trắng nõn là một cái vòng bằng bạch kim, hoa văn điêu khắc phức tạp mà thần bí, phía trên được khảm tinh thạch, thoạt nhìn xa hoa, nhưng rất hợp với Iallophil. Bất quá, vật thế này bọn họ đều là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, làm sao đáng giá để Iallophil đem ra khoe.
“Đây là trữ vật không gian.” Iallophil cởi bỏ nghi ngờ của những người còn lại.
“Trữ vật không gian?!” Ba người còn lại cùng kêu lên, đây chính là hàng hiếm, ngay cả Fei cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Hắn đã từng rất chú ý đến phần thuyết minh về trữ vật không gian trên sách vở, nghe nói phải có tinh thạch đặc thù, ma pháp trận mà rất nhiều số liệu mấu chốt đã thất truyền trong cuộc chiến tranh mỗi ngàn năm một lần, muốn tái hiện đều rất khó có khả năng thành công, cho nên trữ vật không gian rất hiếm. Lúc ấy nhìn qua, hắn đã muốn có, trữ vật không gian có thể để rất nhiều vũ khí cùng lương thực.
Để trí não ghi nhớ vòng tay kia, phân tích, không chừng về sau có thể dùng đến. Sau khi quan sát kỹ càng, Fei lại cúi xuống, nghe mấy người kia thảo luận cùng thực nghiệm tính năng của vòng tay. Chính là sau đó, Iallophil lại đưa ra một vật khác mà Fei cũng vô cùng để ý.
———————————————–
“Liệp Sát Giả, đơn đao màu đen, toàn bộ dài 116.74 cm, lưỡi đao dài 88.9 cm, rộng 4.7 cm, nặng 5.1 cân (1 cân = 500g), là danh khí duy nhất không phải do danh tượng (thợ nổi tiếng) tạo ra, trải qua nhiều lần rèn đúc mới thành, không có ma pháp phụ thuộc, không phải vũ khí luyện kim (ý là vũ khí chế tạo bằng giả kim thuật, ko phải là “luyện kim” như bình thường hay xài đâu nhé), chỉ là một thanh đao sắc bén, một thanh hoàn toàn không thể tính là danh khí. Chính là, ở trong tay Truyền Kỳ Fei. Red Creek miện hạ, nó dùng vô số thành tựu giết chóc huy hoàng, đúc nên uy danh hiển hách của Liệp Sát Giả. Đây là một thanh đao mà bởi vì người sử dụng mới khiến nó chiếm được một vị trí trong số những danh khí được truyền lưu.”
———- Trích từ bộ sách về binh khí của Uy Á đại lục [Danh khí phổ]
Chú thích [bổ sung]:
*Katana: cho những bạn không biết, đại khái là Katana được chúng ta gọi là “Kiếm Nhật”, nhưng thực ra người Nhật gọi nó là “đao” – Hán tự (Kanji) như vầy: 刀
Katana bắt nguồn từ “Trảm Mã Đao” của Trung Quốc thời nhà Tống năm 1072.
**Đại mã cách sĩ đao: một loại đao lưỡi cong của Trung Quốc cổ, trông như thế này:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook