Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng
-
Chương 53: Kế hoạch du lịch
Edit: Aquarius.
Beta: Sally.
Ngự hoa viên…
Trời thu hiu quạnh thường làm cho người ta cảm thấy có chút bi thương, mặc dù người đã mất đi, nhưng lưu lại cho người sống là thất lạc vô tận.
Hoàng Tố Yên ngơ ngác nhìn bầu trời, mặc dù vẫn là một mảnh xanh lam sạch sẽ, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được bứt rứt… Hơi giật giật khóe miệng, chính mình lúc nào trở nên giống như tận thế vậy? Mở tay ra, nhìn hai bạch nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, nàng hơi nhắm hai mắt lại… Từng cơn gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc theo gió rớt xuống, Hoàng Tố Yên chậm rãi mở mắt, trong con ngươi là một mảnh thanh minh.
“Khởi bẩm bệ hạ” một thị nhân từ đằng xa đi tới, quỳ gối trước mặt Hoàng Tố Yên hành lễ. “Trúc phi cùng Ngọc phi vào giờ mẹo canh ba đã chính thức được hạ táng tại hoàng lăng.”
“Ừm.” Thu nhẫn bạch ngọc vào nguyên giới, ngay chính nàng cũng không ngờ tới, chiếc nhẫn này nàng chỉ rót vào một ít linh khí thiên địa mà thôi, đã trở nên tinh thông linh tính, Trúc, Ngọc hai người vừa chết, nó cư nhiên tự động rời ra, trở lại bên cạnh nàng. Này có phải nói ngay cả nhẫn cũng biết thệ giả đã hĩ* hay không…
*Thệ giả: Người đã chết. Hĩ: vậy (là trợ từ), được đặt ở cuối câu, biểu thị khẳng định, nhấn mạnh ý.
“Bệ hạ…” Một thanh âm nhẹ nhàng linh hoạt từ phía sau nàng vang lên. Hoàng Tố Yên mỉm cười quay đầu lại, “Ngôn nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Thần thiếp là tới thăm bệ hạ.” Ngạo Ngôn chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thăm trẫm?” Kinh ngạc nhìn hắn.
“Phải.” Lo lắng trong mắt không chút nào che giấu biểu lộ ra, Ngạo Ngôn khẽ khàng tựa vào trong lòng Hoàng Tố Yên.
Thân thủ ôm kiều thể mềm mại hôm nay phá lệ chủ động, cúi đầu, tựa trên vai Ngạo Ngôn, nhắm đôi mắt lại, lông mi thật dài ở trên mặt đổ xuống bóng mờ. “Ngôn nhi, ngươi nói trẫm có phải rất vô tình hay không?”
“Không phải, chỉ là…” Ngẩng đầu yên lặng nhìn Hoàng Tố Yên, trong mắt có một tia ưu thương, “Bệ hạ dường như cho tới bây giờ người vẫn chưa mở lòng ra với bất cứ ai, vẫn chỉ một mình gánh chịu tất cả.”
Thần sắc dần dần thay đổi, Hoàng Tố Yên chậm rãi buông tay đang ôm lấy Ngạo Ngôn, nhìn hắn, thần sắc trong đôi mắt khó nhìn ra.
“Thần thiếp biết lời như vậy không nên nói, nhưng nhìn bộ dáng bệ hạ vất vả, chúng ta lại không giúp được gì, trong lòng thực sự rất không dễ chịu a!”
“Chúng ta?” Ngạo Ngôn xúc động nói ra tâm sự buộc chắt trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng chưa từng mở rộng lòng mình với bất kỳ ai, trong lòng không hiểu nhau cũng không dễ tan rã như thế, kỳ thực ở sâu trong nội tâm của nàng vẫn tồn tại ý nghĩ mà họ vô pháp hiểu được. Lãnh đạm nhíu mày, Hoàng Tố Yên xoay người lại, nhìn xa xa bầu trời lam khói, “Có một số việc các ngươi không biết sẽ tốt hơn cho các ngươi.”
“Không.” Ngạo Ngôn có chút kích động chuyển tới trước mặt Hoàng Tố Yên, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, “Bệ hạ, người sai rồi, chúng ta là phu thê a! Có chuyện gì mà chúng ta không thể biết?”
“Chúng ta là phu thê!” Một câu nói kia dường như trùng hợp với Nam Cung Hạo Nhiên lúc bọn họ ở Ngạo Thiên, khi Hoàng Tố Yên nghe xong thân thể chấn động, thần tình phức tạp nhìn Ngạo Ngôn, đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng nói như vậy đi? Hắn vẫn lộ bộ dáng trầm ổn, nhưng hôm nay lại biểu hiện kích động như thế, chắc hẳn cũng đã nhẫn tới cực hạn đi!
“Ngôn ca ca nói rất đúng. Nhiên nhi cũng từng nói với Yên những lời này, thế nhưng dường như không đạt được hiệu quả!” Nam Cung Hạo Nhiên chân thành đi tới.
“Các ngươi hẹn trước sao?” Nhìn hai người một cái, Hoàng Tố Yên có chút kinh ngạc, hai người bọn họ bình thường hình như không cùng xuất hiện, lần này cư nhiên hẹn trước rồi cùng đi “Thảo phạt” nàng!
Trao đổi ánh mắt mắt lẫn nhau, Nam Cung Hạo Nhiên gật gật đầu, “Chúng ta chỉ là hi vọng Yên trong lúc đó có thể hiểu chúng ta hơn, chúng ta hi vọng có thể giúp được Yên.”
Trầm mặc nửa ngày, Hoàng Tố Yên đột nhiên cười, “Hảo, Nhiên nhi, Ngôn nhi, các ngươi rất tốt.”
“Kia…” Nhãn tình sáng lên, Nam Cung Hạo Nhiên chờ mong nhìn Hoàng Tố Yên.
“Có một số việc các ngươi nên biết, ta tự nhiên sẽ nói với các ngươi, còn có vài việc các ngươi thật sự không nên biết là tốt nhất.”
Thấy biểu tình hai người từ chờ mong lập tức chuyển thành thất vọng, Hoàng Tố Yên cũng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có vài sự việc rất bất tiện khi cho bọn họ biết, thí dụ như Tác Hồn (Nam Cung Hạo Nhiên cùng nhau bái sư, vì thế biết cũng là đương nhiên, cũng không phải Hoàng Tố Yên tận lực cho hắn biết.), thí dụ như “Lai lịch” của nàng…
Mặc dù kết quả không phải rất hài lòng, nhưng nữ hoàng đã cười, bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Đem hai người đuổi về tẩm cung của họ, Hoàng Tố Yên liền đi ngự thư phòng.
“Tuyên tể tướng, Binh bộ thượng thư yết kiến.”
“Vi thần tham kiến nữ hoàng.”
“Bình thân.”
Để hai vị trọng thần ngồi xuống, Hoàng Tố Yên mới chậm rãi mở miệng: “Việc ở Băng Ảnh quốc đã không cần phải bận tâm, chắc hẳn qua không bao lâu nữa, Lý tướng quân có thể mang theo tin tức thắng lợi tốt nhất trở lại kinh thành.”
Kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, tể tướng là người đặt câu hỏi đầu tiên: “Bệ hạ, tin tức này từ khi nào?” Vì sao một chút tin tức bọn họ cũng không có.
“Ái khanh có còn nhớ rõ trẫm từng đề cập đến cổ độc với ngươi không?”
“Vi thần nhớ, cổ độc kia hình như trước đây đã thất truyền. Chẳng lẽ bệ hạ đã tra ra điều gì?” Kinh ngạc mở to mắt, sau khi xử trảm Ngôn Hinh bà cũng từng đến tìm nữ hoàng, cùng bà đề cập qua Ngôn Hinh muốn dùng cổ độc để ám hại Ảnh Phi, mới bị nữ hoàng hạ quyết tâm xử trảm, mà loại cổ độc này dĩ nhiên đã thất truyền trên giang hồ lâu nay, lúc đó bà lập tức hiểu được vì sao nữ hoàng muốn xử trảm Ngôn Hinh, loại cổ độc này một khi xuất hiện tuyệt đối có thể nhiễu loạn nhân tâm.
“Vậy hai vị đại nhân còn nhớ một trăm năm trước Hoàng Nguyệt từng diệt một quốc gia tên Huyền Âm?” Hoàng Tố Yên hảo hảo nghĩ đến câu nói của Ngạo Ngôn, đúng vậy, tại sao phải tự mình một người gánh chịu tất cả sự việc? Quốc gia này cũng không phải của một mình nàng, việc gì nàng cũng làm, kia những đại thần đó dùng để làm gì? Không phải không thừa nhận có đôi khi nàng thật đúng là ngốc!
“Ân, đời cuối cùng của Huyền Âm quốc là một quân chủ tàn bạo bất nhân, thường xuyên bắt một vài bách tính vô tội đi tu luyện cổ vương cái gì đó…cổ vương? Ý bệ hạ là…” Bị ý nghĩ của mình làm cho sợ ngây người, tể tướng yên lặng nhìn Hoàng Tố Yên.
Binh bộ thượng thư so với tể tướng thì bình tĩnh một chút, dù sao cũng là người từng trải chiến trường, đối với những chuyện báo thù này thật ra nàng đã thấy rất nhiều, cho nên nói đến chuyện này, cũng chỉ ngồi lẳng lặng nhìn về phía nữ hoàng.
“Đúng vậy, hai vị đại nhân đều nghĩ tới đi? Việc này đều do hậu nhân hoàng thất Huyền Âm làm ra. Bọn họ vốn vẫn ẩn cư trong núi, nhưng bởi vì thế hệ này xuất hiện một người có dã tâm, mới thành lập một tổ chức tên là Âm giáo, đầu tiên lợi dụng cổ độc khống chế hoàng thất của các quốc gia, sau đó chính là nhằm Hoàng Nguyệt ta tiến hành một vài động tác…” Hoàng Tố Yên đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Nghe xong lời kể của nữ hoàng, hai vị trọng thần từng trải trên hai con đường, đều rơi vào trạng thái dại ra. Các nàng không ngờ việc nhìn như ‘đơn giản’ nhưng phía sau nó lại có nhiều cố sự như vậy!
“Vậy sao trước kia bệ hạ…” Tể tướng vẫn có một chút nghi hoặc.
“Sao không nói cho các ngươi biết phải không?” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Chỉ là sợ sẽ gây ra khủng hoảng, bây giờ suy nghĩ một chút, do trẫm nghĩ sai rồi, không biết rõ sự tình mới càng làm người ta sợ hãi a!”
“Bệ hạ…” Lo lắng nhìn nữ hoàng có chút uể oải, tể tướng kỳ thực hiểu được nguyên nhân nữ hoàng làm như vậy, thực lực nữ hoàng rất mạnh, có thể nói rằng nàng biết nữ hoàng là một người mạnh nhất, cái loại không tín nhiệm người khác này, chỉ tin chính mình thì cũng rất bình thường, chỉ là…“Bệ hạ, chỉ cần vi thần có thể giúp gì được cho bệ hạ, xin bệ hạ hãy tận lực phân phó!”
“Ân. Trẫm triệu các ngươi vào đây, cũng có chuyện muốn các ngươi đi làm.” Dường như thoáng cái nghĩ thông suốt, Hoàng Tố Yên cũng không muốn vẫn phải làm những việc vặt này, mà không thể đi làm những việc mình thích, vì thế ra một quyết định…
“Thỉnh bệ hạ phân phó.” Tể tướng cùng binh bộ thượng thư lập tức đứng dậy.
“Ngày mai trẫm sẽ mang vài vị ái phi đi du lịch, chính sự trong triều đành làm phiền hai khanh.” Mỉm cười nhìn hai vị trọng thần, lần du lịch này nàng đã sớm lên kế hoạch rồi, chỉ là vẫn chưa làm được mà thôi, nàng cũng muốn mượn cơ hội lần này để thả lỏng một chút, hơn nữa có một nơi mà nàng muốn đến một chuyến…
“Bệ hạ ngài…” Dường như bị hoảng sợ, tể tướng hơi lui về phía sau một bước. Binh bộ thượng thư cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Bệ hạ, này…này không thể a!”
“Có gì không thể?”
“Chiến sự Băng Ảnh mặc dù không có sự thúc đẩy của Âm giáo, có thể sẽ không còn trở ngại gì lớn, thế nhưng dù sao vẫn tồn tại tai họa ngầm. Nữ hoàng Băng Ảnh quốc vốn chính là người rất có dã tâm, lần này Âm giáo xuất hiện cũng chỉ cho nàng ta một cơ hội mà thôi, đối với lần phát binh này, nàng ta chắc hẳn cũng sớm lên kế hoạch rồi.”
“Đúng vậy, bệ hạ. Trước kia khi nữ hoàng tiền nhiệm còn đang tại vị, chúng thần cũng đã thu được một vài tin tức như thế, nói rằng nữ hoàng Băng Ảnh đã âm thầm trù bị quân đội, cũng từng nhắc tới với nữ hoàng tiền nhiệm. Lần này bệ hạ du lịch, chắc hẳn không thể về trong thời gian ngắn, vậy nếu như bị Băng Ảnh biết, sợ bọn họ có thể thừa cơ hội a!”
Từ trên bàn rút ra một phong thư, đưa cho tể tướng, Hoàng Tố Yên chính sắc nói: “Hai vị đại nhân có thể nhìn thứ này một chút. Trẫm tuyệt đối không nghĩ muốn chính mình hưởng lạc, mà không quản việc chiến sự. Lần này ra ngoài, một là điều tra dân tình, hai là sẽ đi biên cảnh quan sát.”
“Đi biên cảnh?” Liếc mắt nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ, hôm nay nữ hoàng rốt cuộc muốn cho các nàng bao nhiêu đả kích a?
“Bệ hạ nói đi biên cảnh chẳng lẽ muốn thân chinh?”
Chậm rãi đứng dậy từ trên ghế mềm, Hoàng Tố Yên đi tới trước cửa sổ, nhìn những cây xanh cách đó không xa, khóe miệng dần dần cong lên: “Thân chinh! Cũng không loại bỏ khả năng này. Bất quá ta vẫn tin tưởng năng lực của Lý tướng quân. Trẫm nói đi xem, cũng chẳng qua là kiểm tra tình hình mà các ngươi lo lắng có đột nhiên phát sinh hay không mà thôi.“
Liếc mắt nhìn tể tướng một cái, thấy nàng ta đang trầm tư, Binh bộ thượng thư tiến lên một bước, “Kia… Bệ hạ đã quyết định?“
Xoay người lại, Hoàng Tố Yên nhìn hai người họ, gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Chúng thần nguyện vì bệ hạ khuyển mã chi lao*.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cung kính hành lễ.
*Khuyển mã chi lao: Kẻ dưới đối với người trên ra chút công lao, tự nói nhún là khuyển mã chi lao 犬馬之勞 _ cái công chó ngựa.
“Tốt. Sau này phải vất vả hai ngươi rồi!”
“Bệ hạ xin yên tâm! Chúng thần xin cáo lui!”
Đợi một hồi, Hoàng Tố Yên đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, “Vào đi! Còn muốn trốn tới khi nào?”
Một tiếng cười khẽ, Nam Cung Hạo Nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào thư phòng, “Ta vẫn không thể gạt được Yên.”
“Nói đi! Lần này có chuyện gì? Lần này du lịch là vì hoàn thành ước hẹn lúc trước đối với ngươi.” Vươn cánh tay ôm lấy Nam Cung Hạo Nhiên chủ động dựa vào, Hoàng Tố Yên nhẹ điểm mũi hắn một cái.
Bĩu môi, Nam Cung Hạo Nhiên bất mãn nói: “Chu du thiên hạ, vốn là do Yên trước khi xuống núi hứa với ta, bây giờ ngươi nói ngược lại giống như đang ép ngươi vậy, lúc trước là do ngươi chủ động đưa ra đó!”
“Được rồi! Là ta không đúng. Ta cũng không ngờ xuống núi liền có nhiều việc chờ ta xử lý như vậy, nhất thời ta quên mất.”
“Thành thật mà nói, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vĩnh viễn quên chứ?”
“Ta quên, ngươi có thể nhắc nhở ta a!” Nâng đầu hắn lên, nhẹ nhàng ấn xuống môi hắn một cái hôn, Hoàng Tố Yên buồn cười nghe hắn oán giận.
Từ trong lòng Hoàng Tố Yên giơ cánh tay lên, thẳng tắp nhìn nàng, thần sắc Nam Cung Hạo Nhiên có chút phức tạp, “Yên, ta cảm thấy từ khi ngươi xuống núi tới nay, ngươi thực sự thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi?” Kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng vậy. Trước đây khi còn ở trên núi ngươi luôn thường xuyên cười, hơn nữa còn cùng ta nói đùa, thế nhưng sau khi xuống núi, đặc biệt là…sau khi mẫu hoàng ngươi qua đời, cả người ngươi giống như đang đeo một chiếc mặt nạ, làm cho người ta đoán không ra!”
Trầm mặc nửa ngày, trong lòng Hoàng Tố Yên đã nghĩ đến vấn đề này, trí nhớ của kiếp trước rốt cuộc muốn ảnh hưởng nàng bao lâu đây? Linh hồn này đã trải qua hai thế, chẳng lẽ còn không nghĩ ra sao?
“Vì thế, lần du lịch này ta cũng hy vọng có thể mang lại cho ta một chút thay đổi.”
Hoàng Tố Yên tựa đầu trên vai Nam Cung Hạo Nhiên, nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng.
“Ân.”
Ngự thư phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh…
Sáng sớm ngày hôm sau, chính sự điện…
Kiếp trước có câu tục ngữ nói thật rất hay: kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa!
Hoàng Tố Yên bây giờ hoàn toàn tin độ chính xác của những lời này. Mắt bốc hỏa nhìn người trước mắt quỳ trên mặt đất phát run, “Lễ bộ thượng thư, trước đây trẫm có nói qua loại sự tình này không thể thông tri lần thứ hai hay không?”
“Vi thần…vi thần biết, bệ hạ từng nói như vậy, thế nhưng…thế nhưng…”
Không kiên nhẫn liếc mắt, “Nhưng cái gì? Ngươi nói cho xong một hơi cho trẫm, bằng không ngươi vào trong thiên lao ở đi!”
“Thế nhưng vi thần cũng không biết tại sao sứ thần Lăng Hi quốc lại chọn vào lúc này tới chơi a, hơn nữa vào thời gian này các nàng đúng đã tới kinh thành đưa thư cầu kiến đền lễ bộ vì thế lúc này vi thần mới lập tức đến báo cho bệ hạ.” Sợ đến thực sự một hơi nói xong, Lễ bộ thượng thư Nguyên Mai nghẹn đến vẻ mặt trướng đỏ bừng, sau khi nói xong liên tục thở hổn hển.
Nhìn lướt qua dưới điện những đại thần đó cũng nghẹn cười đỏ cả mặt, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, vì sao Lễ bộ thượng nhà nàng lại “Khôi hài” thế này?
“Đứng lên đi!” Uy hiếp nàng một hơi nói xong, nàng thật đúng là dùng một hơi nói xong, buồn cười nhìn Lễ bộ thượng thư còn chưa lấy lại được nhịp thở, “Nguyên ái khanh, ngươi thông tri sứ thần đêm nay yết kiến đi!” Lại phải tổ chức yến hội, nàng có nói thế nào thì đó cũng chính là một quy củ bất thành văn! Quốc cùng quốc trong lúc phái sứ thần đến, phải tổ chức yến hội nghênh tiếp, nếu không chính là coi thường quốc gia của họ, nàng đối với lần này cảm thấy bất đắc dĩ, cử hành yến hội sao? Nói không chừng ngay trên yến hội bị người ta độc chết!
Ngự hoa viên…
Gió mát ấm áp dễ chịu, không có sự nóng bức ngày hè, cũng không có ngày đông lạnh lẽo, cùng với ngày xuân ẩm ướt, Hoàng Tố Yên rất thích mùa thu mát mẻ, nhìn ngự hoa viên một mảnh sinh cơ bừng bừng, tâm tình khá tốt nói với tiểu thị bên cạnh: “Hoa tượng (người làm vườn) của ngự hoa viên là ai?”
“Hồi nữ hoàng, là Hoa Nhàn.” Tiểu thị cung kính đáp.
“Ân. Thưởng.”
“Hoàng muội, hôm nay tâm tình thật tốt a!” Hoàng Lan Chanh mỉm cười đi tới, bên người còn có Văn phi.
“Chanh nhi, tại sao có thể nói chuyện với nữ hoàng bệ hạ như thế?” Văn phi có chút khẩn trương trách cứ Hoàng Lan Chanh.
“Không có chuyện gì, là trẫm bảo hoàng tỷ gọi như vậy.” Cười to, Hoàng Tố Yên nhìn chằm chằm tay Hoàng Lan Chanh nắm tay Văn Phi, trong lòng bỗng nhiên có chút đau nhói, phụ hậu…
Hoàng Lan Chanh cũng chú ý tới biểu tình Hoàng Tố Yên trong nháy mắt biến hóa, đem Văn phi đỡ vào trong chòi nghỉ mát ngồi xuống ghế, kéo tay Hoàng Tố Yên qua nhẹ giọng hỏi: “Có nghĩ tới đi thăm phụ hậu ngươi một chút hay không?”
Hoàng Tố Yên cười khổ một tiếng, “Có nghĩ tới thì thế nào? Mấy ngày nay trong triều đình còn rất nhiều việc cần ta xử lý, ta lại không thể ly khai.”
“Tình huống bây giờ không phải ổn định rồi sao?”
“Aiz! Đây không phải là lại tới một sứ thần Lăng Hi quốc sao?” Bất đắc dĩ tìm cái ghế ngồi xuống, “Hi vọng không xảy ra chuyện gì nữa.”
Hoàng Lan Chanh nghe xong, cũng chỉ biết bất lực lắc lắc đầu.
Không muốn nói đến việc này, lúc này đến ngự hoa viên vốn là muốn giải sầu, mà nàng lại không muốn phải ở chung với đám ‘quan’ phụ đáng ghét kia, nàng không muốn thất thố. “Văn thái phi thân thể gần đây có khỏe không?”
Mỉm cười gật đầu, Văn thái phi có chút câu nệ đáp: “Đa tạ nữ hoàng bệ hạ quan tâm, bản cung gần đây quá rất khỏe.”
“Ân, khỏe là tốt rồi!”
Sau đó là sự trầm mặc, mặc dù Hoàng Lan Chanh thường thường tìm một vài đề tài để hai người nói chuyện, thế nhưng dường như càng ngày càng lúng túng. Cuối cùng Hoàng Tố Yên là người đầu tiên nhịn không được, nàng biết tính cách Văn thái phi, nhưng thật ra nàng thấy ngốc trong này mới là quấy rầy hai cha con người ta, thế là vội vã cáo từ một tiếng, liền rời khỏi.
Ngự thư phòng…
“Ta nói tiểu thư a! Ngươi thật đúng là đem tẩm cung dời đến ngự thư phòng sao? Tại sao lại ở trong này chứ?” Hạ Vân nhẹ nhàng nhảy từ ngoài cửa sổ vào.
“Ngươi có ý kiến?” Đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm Hoàng Tố Yên truyền ra từ sau đống tấu chương.
“Không ý kiến a! Chỉ là…” Đi qua, cầm một quyển tấu chương lật lật, “Trời ạ! Loại việc vặt vãnh này mà phải tự mình nữ hoàng người xử lý a!”
Liếc Hạ Vân tấu chương đang cầm, “Cái mà ngươi gọi là ‘việc vặt’ có liên quan đến hơn một trăm mạng người!” Nói xong liếc mắt trên dưới nhìn Hạ Vân.
“Tiểu thư người lại muốn làm gì đây?” Bỗng nhiên nhảy ra, Hạ Vân cảnh giác nhìn ánh mắt Hoàng Tố Yên có chút khả nghi.
“Không có gì! Chỉ là không phải ngươi vẫn hay la hét rằng không có việc gì làm sao? Ta tìm cho ngươi một ít chuyện làm không tốt sao?” Ngữ khí nhàn nhạt làm cho người ta không thể nào tìm ra được có chỗ nào khả nghi.
“Ách…chuyện gì?” Tiểu thư càng như vậy nàng lại càng cảm thấy khả nghi, Hạ Vân lại lui về sau một bước.
“Chính là giao cho ngươi một ít việc vặt để làm a!” Tiện tay ném cho nàng một phong thư, “Phong thư này ngươi mang tới Diệp Thuẫn, giao cho tri phủ nơi đó, sau đó nàng sẽ nói cho ngươi biết nên làm những gì.”
“Tiểu thư, ta có thể không đi được không a?” Gương mặt đau khổ, Hạ Vân có chút hối hận hôm nay tới tìm tiểu thư, vị kia nhìn qua dường như tâm tình không tốt cho lắm! Bất quá bây giờ dường như đã không còn kịp hối hận rồi.
“Ngươi cho là có thể sao?” Nhíu mày, khóe miệng Hoàng Tố Yên cong lên một nụ cười lạnh nhìn nàng.
“Được rồi! Ta biết.” Vai xụ xuống, đi tới trước cửa sổ, quay đầu lại đáng thương nhìn Hoàng Tố Yên một cái.
Kiên định lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên liền cúi đầu làm việc tiếp.
Chán nản thu hồi ánh mắt, Hạ Vân thi triển khinh công, rất nhanh biến mất trước cửa sổ.
Qua một lúc lâu, Hoàng Tố Yên mới ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười cười. Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh nhìn thấy ở ngự hoa viên, trong lòng lại không khỏi có cảm thấy đau nhói. Phụ hậu…
Nhìn trên bức thư sắp viết cho phụ hậu, Hoàng Tố Yên thở dài, phụ hậu, khi ngươi thấy được nội dung trong thư viết gì, có thể rất thương tâm hay không?
Ánh sáng có chút ảm đạm chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên bàn sách, hiện ra nội dung trong thơ:
‘Phụ hậu kính mến:
Gần đây người có khỏe không? Nghe nói khí trời ở hoàng lăng biến đổi thất thường, thỉnh phụ hậu chú ý thân thể! Nhi thần ở đây cũng khỏe! Chỉ là…phụ hậu cũng biết gần đây triều đình đã xảy ra chuyện đi?
Hết thảy đều phải kể từ một trăm năm trước một hồi chiến tranh diệt quốc của Hoàng Nguyệt… thiếu chủ Âm giáo chính là Trúc nhi cùng Ngọc nhi mẫu hoàng cùng phụ hậu chọn ra an bài chiếu cố nhi thần, khi phụ hậu biết chuyện này có phải rất khiếp sợ hay không? Nhưng phụ hậu không nên lo lắng, nhi thần một chút việc cũng không có, chỉ là… Trúc nhi cùng Ngọc nhi đều đã qua đời, mẫu hoàng đã đi, hai người bên cạnh nhi thần cũng rời đi, phụ hậu, nhi thần là nữ hoàng, không thể ở trước mặt người khác biểu hiện ra cái gì, thế nhưng vết thương trong lòng kia, thật sự rất khó che giấu…
Phụ hậu, con nhớ người!
Tố Yên kính thượng. ’
Beta: Sally.
Ngự hoa viên…
Trời thu hiu quạnh thường làm cho người ta cảm thấy có chút bi thương, mặc dù người đã mất đi, nhưng lưu lại cho người sống là thất lạc vô tận.
Hoàng Tố Yên ngơ ngác nhìn bầu trời, mặc dù vẫn là một mảnh xanh lam sạch sẽ, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được bứt rứt… Hơi giật giật khóe miệng, chính mình lúc nào trở nên giống như tận thế vậy? Mở tay ra, nhìn hai bạch nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, nàng hơi nhắm hai mắt lại… Từng cơn gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc theo gió rớt xuống, Hoàng Tố Yên chậm rãi mở mắt, trong con ngươi là một mảnh thanh minh.
“Khởi bẩm bệ hạ” một thị nhân từ đằng xa đi tới, quỳ gối trước mặt Hoàng Tố Yên hành lễ. “Trúc phi cùng Ngọc phi vào giờ mẹo canh ba đã chính thức được hạ táng tại hoàng lăng.”
“Ừm.” Thu nhẫn bạch ngọc vào nguyên giới, ngay chính nàng cũng không ngờ tới, chiếc nhẫn này nàng chỉ rót vào một ít linh khí thiên địa mà thôi, đã trở nên tinh thông linh tính, Trúc, Ngọc hai người vừa chết, nó cư nhiên tự động rời ra, trở lại bên cạnh nàng. Này có phải nói ngay cả nhẫn cũng biết thệ giả đã hĩ* hay không…
*Thệ giả: Người đã chết. Hĩ: vậy (là trợ từ), được đặt ở cuối câu, biểu thị khẳng định, nhấn mạnh ý.
“Bệ hạ…” Một thanh âm nhẹ nhàng linh hoạt từ phía sau nàng vang lên. Hoàng Tố Yên mỉm cười quay đầu lại, “Ngôn nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Thần thiếp là tới thăm bệ hạ.” Ngạo Ngôn chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thăm trẫm?” Kinh ngạc nhìn hắn.
“Phải.” Lo lắng trong mắt không chút nào che giấu biểu lộ ra, Ngạo Ngôn khẽ khàng tựa vào trong lòng Hoàng Tố Yên.
Thân thủ ôm kiều thể mềm mại hôm nay phá lệ chủ động, cúi đầu, tựa trên vai Ngạo Ngôn, nhắm đôi mắt lại, lông mi thật dài ở trên mặt đổ xuống bóng mờ. “Ngôn nhi, ngươi nói trẫm có phải rất vô tình hay không?”
“Không phải, chỉ là…” Ngẩng đầu yên lặng nhìn Hoàng Tố Yên, trong mắt có một tia ưu thương, “Bệ hạ dường như cho tới bây giờ người vẫn chưa mở lòng ra với bất cứ ai, vẫn chỉ một mình gánh chịu tất cả.”
Thần sắc dần dần thay đổi, Hoàng Tố Yên chậm rãi buông tay đang ôm lấy Ngạo Ngôn, nhìn hắn, thần sắc trong đôi mắt khó nhìn ra.
“Thần thiếp biết lời như vậy không nên nói, nhưng nhìn bộ dáng bệ hạ vất vả, chúng ta lại không giúp được gì, trong lòng thực sự rất không dễ chịu a!”
“Chúng ta?” Ngạo Ngôn xúc động nói ra tâm sự buộc chắt trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng chưa từng mở rộng lòng mình với bất kỳ ai, trong lòng không hiểu nhau cũng không dễ tan rã như thế, kỳ thực ở sâu trong nội tâm của nàng vẫn tồn tại ý nghĩ mà họ vô pháp hiểu được. Lãnh đạm nhíu mày, Hoàng Tố Yên xoay người lại, nhìn xa xa bầu trời lam khói, “Có một số việc các ngươi không biết sẽ tốt hơn cho các ngươi.”
“Không.” Ngạo Ngôn có chút kích động chuyển tới trước mặt Hoàng Tố Yên, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, “Bệ hạ, người sai rồi, chúng ta là phu thê a! Có chuyện gì mà chúng ta không thể biết?”
“Chúng ta là phu thê!” Một câu nói kia dường như trùng hợp với Nam Cung Hạo Nhiên lúc bọn họ ở Ngạo Thiên, khi Hoàng Tố Yên nghe xong thân thể chấn động, thần tình phức tạp nhìn Ngạo Ngôn, đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng nói như vậy đi? Hắn vẫn lộ bộ dáng trầm ổn, nhưng hôm nay lại biểu hiện kích động như thế, chắc hẳn cũng đã nhẫn tới cực hạn đi!
“Ngôn ca ca nói rất đúng. Nhiên nhi cũng từng nói với Yên những lời này, thế nhưng dường như không đạt được hiệu quả!” Nam Cung Hạo Nhiên chân thành đi tới.
“Các ngươi hẹn trước sao?” Nhìn hai người một cái, Hoàng Tố Yên có chút kinh ngạc, hai người bọn họ bình thường hình như không cùng xuất hiện, lần này cư nhiên hẹn trước rồi cùng đi “Thảo phạt” nàng!
Trao đổi ánh mắt mắt lẫn nhau, Nam Cung Hạo Nhiên gật gật đầu, “Chúng ta chỉ là hi vọng Yên trong lúc đó có thể hiểu chúng ta hơn, chúng ta hi vọng có thể giúp được Yên.”
Trầm mặc nửa ngày, Hoàng Tố Yên đột nhiên cười, “Hảo, Nhiên nhi, Ngôn nhi, các ngươi rất tốt.”
“Kia…” Nhãn tình sáng lên, Nam Cung Hạo Nhiên chờ mong nhìn Hoàng Tố Yên.
“Có một số việc các ngươi nên biết, ta tự nhiên sẽ nói với các ngươi, còn có vài việc các ngươi thật sự không nên biết là tốt nhất.”
Thấy biểu tình hai người từ chờ mong lập tức chuyển thành thất vọng, Hoàng Tố Yên cũng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có vài sự việc rất bất tiện khi cho bọn họ biết, thí dụ như Tác Hồn (Nam Cung Hạo Nhiên cùng nhau bái sư, vì thế biết cũng là đương nhiên, cũng không phải Hoàng Tố Yên tận lực cho hắn biết.), thí dụ như “Lai lịch” của nàng…
Mặc dù kết quả không phải rất hài lòng, nhưng nữ hoàng đã cười, bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Đem hai người đuổi về tẩm cung của họ, Hoàng Tố Yên liền đi ngự thư phòng.
“Tuyên tể tướng, Binh bộ thượng thư yết kiến.”
“Vi thần tham kiến nữ hoàng.”
“Bình thân.”
Để hai vị trọng thần ngồi xuống, Hoàng Tố Yên mới chậm rãi mở miệng: “Việc ở Băng Ảnh quốc đã không cần phải bận tâm, chắc hẳn qua không bao lâu nữa, Lý tướng quân có thể mang theo tin tức thắng lợi tốt nhất trở lại kinh thành.”
Kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, tể tướng là người đặt câu hỏi đầu tiên: “Bệ hạ, tin tức này từ khi nào?” Vì sao một chút tin tức bọn họ cũng không có.
“Ái khanh có còn nhớ rõ trẫm từng đề cập đến cổ độc với ngươi không?”
“Vi thần nhớ, cổ độc kia hình như trước đây đã thất truyền. Chẳng lẽ bệ hạ đã tra ra điều gì?” Kinh ngạc mở to mắt, sau khi xử trảm Ngôn Hinh bà cũng từng đến tìm nữ hoàng, cùng bà đề cập qua Ngôn Hinh muốn dùng cổ độc để ám hại Ảnh Phi, mới bị nữ hoàng hạ quyết tâm xử trảm, mà loại cổ độc này dĩ nhiên đã thất truyền trên giang hồ lâu nay, lúc đó bà lập tức hiểu được vì sao nữ hoàng muốn xử trảm Ngôn Hinh, loại cổ độc này một khi xuất hiện tuyệt đối có thể nhiễu loạn nhân tâm.
“Vậy hai vị đại nhân còn nhớ một trăm năm trước Hoàng Nguyệt từng diệt một quốc gia tên Huyền Âm?” Hoàng Tố Yên hảo hảo nghĩ đến câu nói của Ngạo Ngôn, đúng vậy, tại sao phải tự mình một người gánh chịu tất cả sự việc? Quốc gia này cũng không phải của một mình nàng, việc gì nàng cũng làm, kia những đại thần đó dùng để làm gì? Không phải không thừa nhận có đôi khi nàng thật đúng là ngốc!
“Ân, đời cuối cùng của Huyền Âm quốc là một quân chủ tàn bạo bất nhân, thường xuyên bắt một vài bách tính vô tội đi tu luyện cổ vương cái gì đó…cổ vương? Ý bệ hạ là…” Bị ý nghĩ của mình làm cho sợ ngây người, tể tướng yên lặng nhìn Hoàng Tố Yên.
Binh bộ thượng thư so với tể tướng thì bình tĩnh một chút, dù sao cũng là người từng trải chiến trường, đối với những chuyện báo thù này thật ra nàng đã thấy rất nhiều, cho nên nói đến chuyện này, cũng chỉ ngồi lẳng lặng nhìn về phía nữ hoàng.
“Đúng vậy, hai vị đại nhân đều nghĩ tới đi? Việc này đều do hậu nhân hoàng thất Huyền Âm làm ra. Bọn họ vốn vẫn ẩn cư trong núi, nhưng bởi vì thế hệ này xuất hiện một người có dã tâm, mới thành lập một tổ chức tên là Âm giáo, đầu tiên lợi dụng cổ độc khống chế hoàng thất của các quốc gia, sau đó chính là nhằm Hoàng Nguyệt ta tiến hành một vài động tác…” Hoàng Tố Yên đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Nghe xong lời kể của nữ hoàng, hai vị trọng thần từng trải trên hai con đường, đều rơi vào trạng thái dại ra. Các nàng không ngờ việc nhìn như ‘đơn giản’ nhưng phía sau nó lại có nhiều cố sự như vậy!
“Vậy sao trước kia bệ hạ…” Tể tướng vẫn có một chút nghi hoặc.
“Sao không nói cho các ngươi biết phải không?” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Chỉ là sợ sẽ gây ra khủng hoảng, bây giờ suy nghĩ một chút, do trẫm nghĩ sai rồi, không biết rõ sự tình mới càng làm người ta sợ hãi a!”
“Bệ hạ…” Lo lắng nhìn nữ hoàng có chút uể oải, tể tướng kỳ thực hiểu được nguyên nhân nữ hoàng làm như vậy, thực lực nữ hoàng rất mạnh, có thể nói rằng nàng biết nữ hoàng là một người mạnh nhất, cái loại không tín nhiệm người khác này, chỉ tin chính mình thì cũng rất bình thường, chỉ là…“Bệ hạ, chỉ cần vi thần có thể giúp gì được cho bệ hạ, xin bệ hạ hãy tận lực phân phó!”
“Ân. Trẫm triệu các ngươi vào đây, cũng có chuyện muốn các ngươi đi làm.” Dường như thoáng cái nghĩ thông suốt, Hoàng Tố Yên cũng không muốn vẫn phải làm những việc vặt này, mà không thể đi làm những việc mình thích, vì thế ra một quyết định…
“Thỉnh bệ hạ phân phó.” Tể tướng cùng binh bộ thượng thư lập tức đứng dậy.
“Ngày mai trẫm sẽ mang vài vị ái phi đi du lịch, chính sự trong triều đành làm phiền hai khanh.” Mỉm cười nhìn hai vị trọng thần, lần du lịch này nàng đã sớm lên kế hoạch rồi, chỉ là vẫn chưa làm được mà thôi, nàng cũng muốn mượn cơ hội lần này để thả lỏng một chút, hơn nữa có một nơi mà nàng muốn đến một chuyến…
“Bệ hạ ngài…” Dường như bị hoảng sợ, tể tướng hơi lui về phía sau một bước. Binh bộ thượng thư cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Bệ hạ, này…này không thể a!”
“Có gì không thể?”
“Chiến sự Băng Ảnh mặc dù không có sự thúc đẩy của Âm giáo, có thể sẽ không còn trở ngại gì lớn, thế nhưng dù sao vẫn tồn tại tai họa ngầm. Nữ hoàng Băng Ảnh quốc vốn chính là người rất có dã tâm, lần này Âm giáo xuất hiện cũng chỉ cho nàng ta một cơ hội mà thôi, đối với lần phát binh này, nàng ta chắc hẳn cũng sớm lên kế hoạch rồi.”
“Đúng vậy, bệ hạ. Trước kia khi nữ hoàng tiền nhiệm còn đang tại vị, chúng thần cũng đã thu được một vài tin tức như thế, nói rằng nữ hoàng Băng Ảnh đã âm thầm trù bị quân đội, cũng từng nhắc tới với nữ hoàng tiền nhiệm. Lần này bệ hạ du lịch, chắc hẳn không thể về trong thời gian ngắn, vậy nếu như bị Băng Ảnh biết, sợ bọn họ có thể thừa cơ hội a!”
Từ trên bàn rút ra một phong thư, đưa cho tể tướng, Hoàng Tố Yên chính sắc nói: “Hai vị đại nhân có thể nhìn thứ này một chút. Trẫm tuyệt đối không nghĩ muốn chính mình hưởng lạc, mà không quản việc chiến sự. Lần này ra ngoài, một là điều tra dân tình, hai là sẽ đi biên cảnh quan sát.”
“Đi biên cảnh?” Liếc mắt nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ, hôm nay nữ hoàng rốt cuộc muốn cho các nàng bao nhiêu đả kích a?
“Bệ hạ nói đi biên cảnh chẳng lẽ muốn thân chinh?”
Chậm rãi đứng dậy từ trên ghế mềm, Hoàng Tố Yên đi tới trước cửa sổ, nhìn những cây xanh cách đó không xa, khóe miệng dần dần cong lên: “Thân chinh! Cũng không loại bỏ khả năng này. Bất quá ta vẫn tin tưởng năng lực của Lý tướng quân. Trẫm nói đi xem, cũng chẳng qua là kiểm tra tình hình mà các ngươi lo lắng có đột nhiên phát sinh hay không mà thôi.“
Liếc mắt nhìn tể tướng một cái, thấy nàng ta đang trầm tư, Binh bộ thượng thư tiến lên một bước, “Kia… Bệ hạ đã quyết định?“
Xoay người lại, Hoàng Tố Yên nhìn hai người họ, gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Chúng thần nguyện vì bệ hạ khuyển mã chi lao*.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cung kính hành lễ.
*Khuyển mã chi lao: Kẻ dưới đối với người trên ra chút công lao, tự nói nhún là khuyển mã chi lao 犬馬之勞 _ cái công chó ngựa.
“Tốt. Sau này phải vất vả hai ngươi rồi!”
“Bệ hạ xin yên tâm! Chúng thần xin cáo lui!”
Đợi một hồi, Hoàng Tố Yên đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, “Vào đi! Còn muốn trốn tới khi nào?”
Một tiếng cười khẽ, Nam Cung Hạo Nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào thư phòng, “Ta vẫn không thể gạt được Yên.”
“Nói đi! Lần này có chuyện gì? Lần này du lịch là vì hoàn thành ước hẹn lúc trước đối với ngươi.” Vươn cánh tay ôm lấy Nam Cung Hạo Nhiên chủ động dựa vào, Hoàng Tố Yên nhẹ điểm mũi hắn một cái.
Bĩu môi, Nam Cung Hạo Nhiên bất mãn nói: “Chu du thiên hạ, vốn là do Yên trước khi xuống núi hứa với ta, bây giờ ngươi nói ngược lại giống như đang ép ngươi vậy, lúc trước là do ngươi chủ động đưa ra đó!”
“Được rồi! Là ta không đúng. Ta cũng không ngờ xuống núi liền có nhiều việc chờ ta xử lý như vậy, nhất thời ta quên mất.”
“Thành thật mà nói, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vĩnh viễn quên chứ?”
“Ta quên, ngươi có thể nhắc nhở ta a!” Nâng đầu hắn lên, nhẹ nhàng ấn xuống môi hắn một cái hôn, Hoàng Tố Yên buồn cười nghe hắn oán giận.
Từ trong lòng Hoàng Tố Yên giơ cánh tay lên, thẳng tắp nhìn nàng, thần sắc Nam Cung Hạo Nhiên có chút phức tạp, “Yên, ta cảm thấy từ khi ngươi xuống núi tới nay, ngươi thực sự thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi?” Kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng vậy. Trước đây khi còn ở trên núi ngươi luôn thường xuyên cười, hơn nữa còn cùng ta nói đùa, thế nhưng sau khi xuống núi, đặc biệt là…sau khi mẫu hoàng ngươi qua đời, cả người ngươi giống như đang đeo một chiếc mặt nạ, làm cho người ta đoán không ra!”
Trầm mặc nửa ngày, trong lòng Hoàng Tố Yên đã nghĩ đến vấn đề này, trí nhớ của kiếp trước rốt cuộc muốn ảnh hưởng nàng bao lâu đây? Linh hồn này đã trải qua hai thế, chẳng lẽ còn không nghĩ ra sao?
“Vì thế, lần du lịch này ta cũng hy vọng có thể mang lại cho ta một chút thay đổi.”
Hoàng Tố Yên tựa đầu trên vai Nam Cung Hạo Nhiên, nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng.
“Ân.”
Ngự thư phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh…
Sáng sớm ngày hôm sau, chính sự điện…
Kiếp trước có câu tục ngữ nói thật rất hay: kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa!
Hoàng Tố Yên bây giờ hoàn toàn tin độ chính xác của những lời này. Mắt bốc hỏa nhìn người trước mắt quỳ trên mặt đất phát run, “Lễ bộ thượng thư, trước đây trẫm có nói qua loại sự tình này không thể thông tri lần thứ hai hay không?”
“Vi thần…vi thần biết, bệ hạ từng nói như vậy, thế nhưng…thế nhưng…”
Không kiên nhẫn liếc mắt, “Nhưng cái gì? Ngươi nói cho xong một hơi cho trẫm, bằng không ngươi vào trong thiên lao ở đi!”
“Thế nhưng vi thần cũng không biết tại sao sứ thần Lăng Hi quốc lại chọn vào lúc này tới chơi a, hơn nữa vào thời gian này các nàng đúng đã tới kinh thành đưa thư cầu kiến đền lễ bộ vì thế lúc này vi thần mới lập tức đến báo cho bệ hạ.” Sợ đến thực sự một hơi nói xong, Lễ bộ thượng thư Nguyên Mai nghẹn đến vẻ mặt trướng đỏ bừng, sau khi nói xong liên tục thở hổn hển.
Nhìn lướt qua dưới điện những đại thần đó cũng nghẹn cười đỏ cả mặt, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, vì sao Lễ bộ thượng nhà nàng lại “Khôi hài” thế này?
“Đứng lên đi!” Uy hiếp nàng một hơi nói xong, nàng thật đúng là dùng một hơi nói xong, buồn cười nhìn Lễ bộ thượng thư còn chưa lấy lại được nhịp thở, “Nguyên ái khanh, ngươi thông tri sứ thần đêm nay yết kiến đi!” Lại phải tổ chức yến hội, nàng có nói thế nào thì đó cũng chính là một quy củ bất thành văn! Quốc cùng quốc trong lúc phái sứ thần đến, phải tổ chức yến hội nghênh tiếp, nếu không chính là coi thường quốc gia của họ, nàng đối với lần này cảm thấy bất đắc dĩ, cử hành yến hội sao? Nói không chừng ngay trên yến hội bị người ta độc chết!
Ngự hoa viên…
Gió mát ấm áp dễ chịu, không có sự nóng bức ngày hè, cũng không có ngày đông lạnh lẽo, cùng với ngày xuân ẩm ướt, Hoàng Tố Yên rất thích mùa thu mát mẻ, nhìn ngự hoa viên một mảnh sinh cơ bừng bừng, tâm tình khá tốt nói với tiểu thị bên cạnh: “Hoa tượng (người làm vườn) của ngự hoa viên là ai?”
“Hồi nữ hoàng, là Hoa Nhàn.” Tiểu thị cung kính đáp.
“Ân. Thưởng.”
“Hoàng muội, hôm nay tâm tình thật tốt a!” Hoàng Lan Chanh mỉm cười đi tới, bên người còn có Văn phi.
“Chanh nhi, tại sao có thể nói chuyện với nữ hoàng bệ hạ như thế?” Văn phi có chút khẩn trương trách cứ Hoàng Lan Chanh.
“Không có chuyện gì, là trẫm bảo hoàng tỷ gọi như vậy.” Cười to, Hoàng Tố Yên nhìn chằm chằm tay Hoàng Lan Chanh nắm tay Văn Phi, trong lòng bỗng nhiên có chút đau nhói, phụ hậu…
Hoàng Lan Chanh cũng chú ý tới biểu tình Hoàng Tố Yên trong nháy mắt biến hóa, đem Văn phi đỡ vào trong chòi nghỉ mát ngồi xuống ghế, kéo tay Hoàng Tố Yên qua nhẹ giọng hỏi: “Có nghĩ tới đi thăm phụ hậu ngươi một chút hay không?”
Hoàng Tố Yên cười khổ một tiếng, “Có nghĩ tới thì thế nào? Mấy ngày nay trong triều đình còn rất nhiều việc cần ta xử lý, ta lại không thể ly khai.”
“Tình huống bây giờ không phải ổn định rồi sao?”
“Aiz! Đây không phải là lại tới một sứ thần Lăng Hi quốc sao?” Bất đắc dĩ tìm cái ghế ngồi xuống, “Hi vọng không xảy ra chuyện gì nữa.”
Hoàng Lan Chanh nghe xong, cũng chỉ biết bất lực lắc lắc đầu.
Không muốn nói đến việc này, lúc này đến ngự hoa viên vốn là muốn giải sầu, mà nàng lại không muốn phải ở chung với đám ‘quan’ phụ đáng ghét kia, nàng không muốn thất thố. “Văn thái phi thân thể gần đây có khỏe không?”
Mỉm cười gật đầu, Văn thái phi có chút câu nệ đáp: “Đa tạ nữ hoàng bệ hạ quan tâm, bản cung gần đây quá rất khỏe.”
“Ân, khỏe là tốt rồi!”
Sau đó là sự trầm mặc, mặc dù Hoàng Lan Chanh thường thường tìm một vài đề tài để hai người nói chuyện, thế nhưng dường như càng ngày càng lúng túng. Cuối cùng Hoàng Tố Yên là người đầu tiên nhịn không được, nàng biết tính cách Văn thái phi, nhưng thật ra nàng thấy ngốc trong này mới là quấy rầy hai cha con người ta, thế là vội vã cáo từ một tiếng, liền rời khỏi.
Ngự thư phòng…
“Ta nói tiểu thư a! Ngươi thật đúng là đem tẩm cung dời đến ngự thư phòng sao? Tại sao lại ở trong này chứ?” Hạ Vân nhẹ nhàng nhảy từ ngoài cửa sổ vào.
“Ngươi có ý kiến?” Đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm Hoàng Tố Yên truyền ra từ sau đống tấu chương.
“Không ý kiến a! Chỉ là…” Đi qua, cầm một quyển tấu chương lật lật, “Trời ạ! Loại việc vặt vãnh này mà phải tự mình nữ hoàng người xử lý a!”
Liếc Hạ Vân tấu chương đang cầm, “Cái mà ngươi gọi là ‘việc vặt’ có liên quan đến hơn một trăm mạng người!” Nói xong liếc mắt trên dưới nhìn Hạ Vân.
“Tiểu thư người lại muốn làm gì đây?” Bỗng nhiên nhảy ra, Hạ Vân cảnh giác nhìn ánh mắt Hoàng Tố Yên có chút khả nghi.
“Không có gì! Chỉ là không phải ngươi vẫn hay la hét rằng không có việc gì làm sao? Ta tìm cho ngươi một ít chuyện làm không tốt sao?” Ngữ khí nhàn nhạt làm cho người ta không thể nào tìm ra được có chỗ nào khả nghi.
“Ách…chuyện gì?” Tiểu thư càng như vậy nàng lại càng cảm thấy khả nghi, Hạ Vân lại lui về sau một bước.
“Chính là giao cho ngươi một ít việc vặt để làm a!” Tiện tay ném cho nàng một phong thư, “Phong thư này ngươi mang tới Diệp Thuẫn, giao cho tri phủ nơi đó, sau đó nàng sẽ nói cho ngươi biết nên làm những gì.”
“Tiểu thư, ta có thể không đi được không a?” Gương mặt đau khổ, Hạ Vân có chút hối hận hôm nay tới tìm tiểu thư, vị kia nhìn qua dường như tâm tình không tốt cho lắm! Bất quá bây giờ dường như đã không còn kịp hối hận rồi.
“Ngươi cho là có thể sao?” Nhíu mày, khóe miệng Hoàng Tố Yên cong lên một nụ cười lạnh nhìn nàng.
“Được rồi! Ta biết.” Vai xụ xuống, đi tới trước cửa sổ, quay đầu lại đáng thương nhìn Hoàng Tố Yên một cái.
Kiên định lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên liền cúi đầu làm việc tiếp.
Chán nản thu hồi ánh mắt, Hạ Vân thi triển khinh công, rất nhanh biến mất trước cửa sổ.
Qua một lúc lâu, Hoàng Tố Yên mới ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười cười. Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh nhìn thấy ở ngự hoa viên, trong lòng lại không khỏi có cảm thấy đau nhói. Phụ hậu…
Nhìn trên bức thư sắp viết cho phụ hậu, Hoàng Tố Yên thở dài, phụ hậu, khi ngươi thấy được nội dung trong thư viết gì, có thể rất thương tâm hay không?
Ánh sáng có chút ảm đạm chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên bàn sách, hiện ra nội dung trong thơ:
‘Phụ hậu kính mến:
Gần đây người có khỏe không? Nghe nói khí trời ở hoàng lăng biến đổi thất thường, thỉnh phụ hậu chú ý thân thể! Nhi thần ở đây cũng khỏe! Chỉ là…phụ hậu cũng biết gần đây triều đình đã xảy ra chuyện đi?
Hết thảy đều phải kể từ một trăm năm trước một hồi chiến tranh diệt quốc của Hoàng Nguyệt… thiếu chủ Âm giáo chính là Trúc nhi cùng Ngọc nhi mẫu hoàng cùng phụ hậu chọn ra an bài chiếu cố nhi thần, khi phụ hậu biết chuyện này có phải rất khiếp sợ hay không? Nhưng phụ hậu không nên lo lắng, nhi thần một chút việc cũng không có, chỉ là… Trúc nhi cùng Ngọc nhi đều đã qua đời, mẫu hoàng đã đi, hai người bên cạnh nhi thần cũng rời đi, phụ hậu, nhi thần là nữ hoàng, không thể ở trước mặt người khác biểu hiện ra cái gì, thế nhưng vết thương trong lòng kia, thật sự rất khó che giấu…
Phụ hậu, con nhớ người!
Tố Yên kính thượng. ’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook