Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng
-
Chương 20: Đăng cơ nữ hoàng
Ngày đăng cơ…
Trúc nhi lấy tới triều phục nữ hoàng chính thống, bao gồm Ngọc nhi cùng ba gã tiểu thị trợ giúp, giúp Hoàng Tố Yên mặc y phục. Hoàng Tố Yên chỉ có thể để cho bọn họ bài bố.
Bất đắc dĩ nhìn vội mọi người vội vàng trước sau, mặc dù cực không tình nguyện, nhưng vẫn là để cho bọn họ hóa trang.
“Khởi bẩm thái nữ điện hạ, giờ lành đã đến, thỉnh điện hạ đi tế đàn.” Đừng Lan đi tới hành lễ nói.
“Ừ, bản cung đã chuẩn bị xong. Đi thôi!” Hoàng Tố Yên lắc lắc tay áo rộng lớn, quý tộc ở đây cùng với quan phục đều cùng loại là Đường triều, mà dân gian bình thường phục sức lại có là Tống triều, thật không biết các nàng là thế nào phối hợp phát triển. Bất quá dường như “Đường trang” là quý tộc chuyên dụng, dân gian vì để dễ dàng làm việc, cũng không tốt muốn trang phục “Hoa lệ” với tay áo rộng lớn này!
Hoàng Tố Yên xuất cung liền ngồi lên cỗ kiệu mười sáu nữ tử cường tráng nâng. Cổ kiệu có bốn căn tương thự cột nhà chống đỡ, có lọng che xe hoa lệ, bốn phía bởi vì muốn tiện cho bách tính thấy mặt thánh nhan, chỉ dùng vài đoạn lụa mỏng vây lại, từ bên ngoài mặc dù thấy mơ hồ, nhưng đại thể có thể thấy được. Một nhóm hơn nghìn người, dẫn đầu là vệ binh khai đạo (thông đường), theo phía sau là thị vệ cầm kỳ, tiếp đến là tiểu thị trì đèn trong hoàng cung, sau đó mới là ngự liễn của Hoàng Tố Yên, phía sau ngự liễn có hơn hai trăm hộ vệ cầm đao. Hơn nữa xung quanh đều là kỵ binh đảm đương cảnh giới xung quanh, Hoàng Tố Yên vừa ra chính là một đại đội a! Bởi vậy thời gian cũng tương đối chậm rất nhiều.
Hoàng Tố Yên ngồi ngay ngắn trong ngữ liễn, mặt không thay đổi nhìn bách tính vây xem đều là thân dài quá cổ nhìn mình. Mặc dù lúc này hẳn nên tỏ vẻ một chút làm nữ hoàng thân thiện, nhưng Hoàng Tố Yên nhìn liếc mắt một cái nhìn thấy chính là một biển người, nói đùa! Nếu như cứ cười như vậy, còn không đem mặt cấp cười đến cương cứng. Dù sao nàng sau này cũng sẽ không là hoàng đế của một con dân, cứ như vậy đi! Chỉ cần mình cảm thấy tốt là được.
Rốt cuộc xa giá lấy quy tốc sau nửa canh giờ đi tới tế đàn phía nam kinh thành (hoàng cung ở thành phương bắc).
Hoàng Tố Yên bước xướng, nhìn trước mắt vừa nhìn là một dãy cầu thang, lại lần nữa cảm thán, nàn làm hoàng đế này không phải tự tìm tội thụ sao? Nhận mệnh nhấc chân, từng bước một đi lên. Nếu như không phải sợ kinh thế hãi tục, nàng thật muốn cứ như vậy bay lên.
Nhưng Hoàng Tố Yên đi hết bậc thềm cuối cùng, lại bị cảnh sắc trước mắt kinh sợ. Trong lòng không khỏi hiện lên mấy câu: “Bố cục kiến trúc Kỳ nghiêm cẩn, kiến trúc kết cấu kỳ lạ, trang sức mỹ lệ, cho rằng là quốc gia của nàng hiện có một tổ tinh xảo nhất, cổ kiến trúc xinh đẹp nhất. Tế đàn không chỉ là Trung Quốc cổ trong kiến trúc minh châu, cũng là thế giới kiến trúc trong lịch sử.” Trời a! Trước mắt này cái gọi là tế đàn không phải là Bắc Kinh kiếp trước nàng nhìn thấy sao?
Không thể chờ đợi được đi tới “Tế đàn” trước mặt, Viên Khâu đàn, Kỳ Cốc đàn, Tam Âm Thạch, Hồi Âm vách, một màn này giống như đem quang cảnh đã từng quen biết trong lòng kiếp trước cùng người nhà tưởng niệm câu dẫn, Hoàng Tố Yên từ nhỏ liền thương yêu đệ đệ, Vương bá đối đãi nàng như nữ nhi ruột thịt, mặc dù thường xuyên bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lại thủy chung cực sủng nàng, nghĩ tới những thứ này trước mắt nàng bắt đầu mơ hồ. Hoàng Tố Yên biết nàng không nên tại đây thời khắc vạn dân chú mục yếu đuối, nhưng nàng… Thực sự nhịn không được a! Thử nghĩ có bao nhiêu người có thể sau khi bị nhiều đả kích như vậy, dị thế gặp cố cảnh, còn có thể vẫn duy trì một tâm tình bình tĩnh?
“Điện hạ?” Tể tướng đi tới, nhìn thấy nước mắt trên mặt Hoàng Tố Yên, kinh ngạc nhẹ hô một tiếng, “Nghi thức muốn bắt đầu!”
“Ừ.” Hoàng Tố Yên nhanh chóng lau khô nước mắt. Đã không phải là hiện tại, kia đã là chuyện của kiếp trước, hiện tại không được phép thương cảm, bi thương cũng là chuyện vô bổ. Hoàng Tố Yên vốn là người kiên cường, như thế nào sẽ bị việc này phá hủy đâu?
“Tân hoàng lên ngôi, nghi thức bắt đầu!” Tuân lệnh quan, nhận được lời dặn của Hoàng Tố Yên, tuyên bố nghi thức bắt đầu.
Tất cả như nàng sở liệu rất phức tạp, lễ nghi này nọ nàng ngày hôm qua đã học. Chỉ là nàng không ngờ lên ngôi lần này có nhiều bước như vậy: hướng lịch đại nữ hoàng hành lễ, tuyên thệ, chải đầu, cột tóc, lên ngôi, hướng thiên quỳ tạ, do tể tướng chuyển giao ngọc tỷ truyền quốc, nghỉ.
Hoàn hảo nàng có linh lực chống đỡ, bằng không sẽ không mệt chết a!
Hoàng cung, Phượng Tường cung.
Hoàng Tố Yên vuốt phượng sàng (giường) lịch đại nữ hoàng trước mắt. Ngay mấy ngày trước, phía trên này mẫu hoàng còn ngủ, nhưng bây giờ… Cảnh còn người mất!
Hoàng Tố Yên ngồi xếp bằng trên giường, hôm nay mặc dù mệt mỏi một ngày, nhưng tu luyện mỗi ngày là không thể gián đoạn. Dần dần, Hoàng Tố Yên cảm giác linh lực trong cơ thể vận chuyển càng lúc càng nhanh, không giống ban ngày chảy nhỏ giọt tế lưu, mà là đại lượng dâng trào. Hoàng Tố Yên cẩn thận dẫn đạo linh lực, trong cơ thể vận chuyển ba mươi sáu đại châu thiên.
Một lúc lâu sau…
Hoàng Tố Yên thở ra một hơi, ngũ quan nguyên anh tựa hồ càng thêm rõ ràng.
Nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai còn phải vào triều sớm, trong lòng lại không khỏi thở dài. Hoàng Nguyệt quốc thật đúng là sẽ nghiền ép sức lao động hoàng đế a! Vừa mới đăng cơ cũng không thể nghỉ ngơi một chút, lập tức tiền nhiệm.
Nhắm mắt lại, vừa muốn nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác được cái gì, mở choàng mắt, thân thủ hướng ngoài cửa sổ huy một chút, hia mắt tinh quang chớp lóe, nhưng lập tức lại buông lỏng xuống, ngồi dậy, trước cửa sổ không có một bóng người: “Vân nhi, đã tới, còn không tiến vào?”
“Ái chà! Quá không có ý nghĩa, nhân gia thế nhưng đem tới cho ngươi tin tức mới, ngươi cư nhiên ám toán nhân gia!” Hạ Vân lúc này một thân hắc y đứng trước cửa sổ, tay bất mãn lúc ẩn lúc hiện, trên ngón tay thình lình kẹp một cây ngân châm.
“Được rồi, chuyện gì cứ nói đi!” Hoàng Tố Yên tự tiếu phi tiếu nhìn nàng ta, nàng ấy mỗi lần đều thích dùng đến chiêu này, nếu có thể đánh lén thành công làm mục tiêu tu luyện.
“Được rồi! Aiz! Đáng thương ta a! Hảo tâm đến thông báo tin tức tốt, còn xém bị kim đâm a!” Hạ Vân vừa nói, tùy tiện đến giường nàng, “Ta là tới nói cho ngươi, những tư liệu ngươi muốn đã có, cùng với nhân chứng gì gì đó, chúng ta đã đều chuẩn bị xong nga! Ngươi xem có phải hay không nên thưởng cho ta thứ gì a?”
Hạ Vân rất vô liêm sỉ đem nàng lệ tiến đến trước mặt Hoàng Tố Yên.
Không để ý tới nàng, Hoàng Tố Yên xoay người một lần nữa nằm xuống, “Đem đồ vật đều đặt đó đi! Ngươi có thể đi.”
“Tiểu thư ngươi…” Tức giận vươn ngón tay chỉ vào Hoàng Tố Yên, thấy nàng không bị ảnh hưởng chút nào, đành phải bất đắc dĩ đem tư liệu trong ngực ném trên bàn, xoay người theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong bóng tối, khóe miệng Hoàng Tố Yên hơi câu lên, a! Hoàn hảo, ta còn các ngươi!
Ngày hôm sau, chính sự điện…
Hôm nay vừa lên, đủ loại các quan lại nhạy bén một điểm, liền phát hiện bầu không khí có một chút bất đồng, những đại thần trước đây ủng hộ đại hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ càng cảm thấy bất an, ngẩng đầu nhìn nữ hoàng cầm một đống giấy chính sự nghiêm túc xem, thấy nữ hoàng nhíu chặt mày, cảm giác được kia ẩn ẩn phẫn nộ, trong lòng những đại thần đó có quỷ, thở cũng không dám thở, rất sợ nữ hoàng lấy mình khai đao.
“Hừ! Thật đúng là quốc gia của ta có các đại thần rất tốt a! Thảo nào gần đây quốc khố càng ngày càng rỗng a! Nguyên lai là chuyện gì xảy ra!” Hoàng Tố Yên làm bộ nhìn tài liệu trong tay, kỳ thực những thứ này nàng đã sớm xem rồi, chẳng qua là làm vậy để quan sát phản ứng những đại thần đó mà thôi.
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, cũng không dám lau, những đại thần đó nghe xong lời của nữ hoàng, là càng thêm thấp thỏm bất an.
“Vi thần đáng chết!” Có mấy đại thần hiển nhiên là chịu không nổi khí áp tỏa ra tử Hoàng Tố Yên, vội vã kinh sợ quỳ xuống.
“Đáng chết? Đích xác đáng chết a!” Hoàng Tố Yên lạnh lùng nhìn những đại thần gọi là ‘Quốc gia lương đống’ (Sally: câu này ta ko hiểu ai biết góp ý cho ta nhé) trên đại điện, ngược lại nghiêm khắc mở miệng: “Hộ bộ thượng thư Trương Tĩnh, Lễ bộ thượng thư Lý Diên… Các ngươi có biết tội?” Hoàng Tố Yên liên tiếp điểm vài đại quan triều đình, còn có tên một số tiểu quan tam phẩm, một tiếng quát chói tai đem các nàng sợ đến lập tức quỳ xuống đất.
“Vi thần đáng chết!”
“Hừ! Này chính là sở phạm (bằng chứng) tội của các ngươi, cùng với tư liệu khác có liên quan đến một số người, tể tướng!” Hoàng Tố Yên đưa tư liệu qua, cho tiểu thị bên người đưa cấp tể tướng, “Ngươi xem rồi làm đi! Trẫm ở phía trên đã viết kỹ càng tỉ mỉ, trẫm phán đoán, liền do ngươi hiệp đồng Hình bộ thẩm tra xử lí vụ án đi!”
“Vâng, vi thần tuân chỉ.” Tể tướng hướng Hoàng Tố Yên cung kính hành lễ, tiếp nhận tư liệu liền lui về vị trí của mình.
Hoàng Tố Yên chuyển hướng bên phải, “Hình bộ thượng thư!”
“Có vi thần!” Một nữ tử diện mạo uy vũ tiến lên.
“Ngươi phối hợp tể tướng, vụ án này nhất định phải nghiêm ngặt dựa theo luật pháp thẩm phán, không được dung tư tình, trẫm tin ngươi cùng tể tướng có thể cho trẫm một câu trả lời hài lòng.”
“Vâng, vi thần sẽ không để cho bệ hạ thất vọng.” Nói xong, hành lễ, cũng lui về chỗ cũ.
“Ân, được rồi, hôm nay lâm triều liền đến đây đi!” Hoàng Tố Yên phất tay, tuyên bố tan triều.
“Khởi giá!”
Phượng nghi cung…
“Phụ hậu, ngài không ở thêm vài ngày sao?” Hoàng Tố Yên mang có chút không muốn nhìn phụ hậu đang chuẩn bị mọi thứ.
“Ừ, ngươi đã đăng cơ, ta cũng không có cái gì để lo lắng.” Phụ hậu cười nhạt dừng động tác, “Đợi đến khi ta có tôn tử, ta sẽ trở lại.”
“Phụ hậu…” Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng rất cao hứng vì phụ hậu đã có thể nói đùa, này không phải chứng tỏ hắn đã không phải còn thương tâm đau khổ như vậy sao?
“Được rồi, ta phải đi.” Vuốt ve mái tóc dài của Hoàng Tố Yên, phụ hậu mỉm cười rời khỏi tẩm cung.
Nhìn xe ngựa phụ hậu dần dần biến mất ở đường chân trời, Hoàng Tố Yên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đối người phía sau nhẹ nhàng nói “Chúng ta hồi cung!“
Ngẩng đầu nhìn hoàng cung xanh vàng rực rỡ trước mắt, chẳng lẽ cuộc đời của nàng sẽ bị “Nhốt” ở trong này sao? Một nữ hoàng của quốc gia, là nói cho dễ nghe, có ai minh bạch làm nữ hoàng có bao nhiêu khó xử cùng bất đắc dĩ đâu?
Trừ phi muốn làm một hôn quân, Hoàng Tố Yên lập tức bác bỏ ý nghĩ này, tính cách của nàng không cho phép nàng làm loại chuyện này. Quên đi, suy nghĩ nhiều vô ích, cứ dựa theo ý nghĩ của mình mà làm! Có thể phát hiện một tình cũng nên! Hoàng Tố Yên đột nhiên lại nhớ tới hôm nay lâm triều, ánh mắt tể tướng nhìn nàng rất phức tạp, a! Nàng đây nữ hoàng mới vừa lên ngôi, hẳn là đi bái kiến một chút vị tể tướng quyền cao chức trọng này!
Trúc nhi lấy tới triều phục nữ hoàng chính thống, bao gồm Ngọc nhi cùng ba gã tiểu thị trợ giúp, giúp Hoàng Tố Yên mặc y phục. Hoàng Tố Yên chỉ có thể để cho bọn họ bài bố.
Bất đắc dĩ nhìn vội mọi người vội vàng trước sau, mặc dù cực không tình nguyện, nhưng vẫn là để cho bọn họ hóa trang.
“Khởi bẩm thái nữ điện hạ, giờ lành đã đến, thỉnh điện hạ đi tế đàn.” Đừng Lan đi tới hành lễ nói.
“Ừ, bản cung đã chuẩn bị xong. Đi thôi!” Hoàng Tố Yên lắc lắc tay áo rộng lớn, quý tộc ở đây cùng với quan phục đều cùng loại là Đường triều, mà dân gian bình thường phục sức lại có là Tống triều, thật không biết các nàng là thế nào phối hợp phát triển. Bất quá dường như “Đường trang” là quý tộc chuyên dụng, dân gian vì để dễ dàng làm việc, cũng không tốt muốn trang phục “Hoa lệ” với tay áo rộng lớn này!
Hoàng Tố Yên xuất cung liền ngồi lên cỗ kiệu mười sáu nữ tử cường tráng nâng. Cổ kiệu có bốn căn tương thự cột nhà chống đỡ, có lọng che xe hoa lệ, bốn phía bởi vì muốn tiện cho bách tính thấy mặt thánh nhan, chỉ dùng vài đoạn lụa mỏng vây lại, từ bên ngoài mặc dù thấy mơ hồ, nhưng đại thể có thể thấy được. Một nhóm hơn nghìn người, dẫn đầu là vệ binh khai đạo (thông đường), theo phía sau là thị vệ cầm kỳ, tiếp đến là tiểu thị trì đèn trong hoàng cung, sau đó mới là ngự liễn của Hoàng Tố Yên, phía sau ngự liễn có hơn hai trăm hộ vệ cầm đao. Hơn nữa xung quanh đều là kỵ binh đảm đương cảnh giới xung quanh, Hoàng Tố Yên vừa ra chính là một đại đội a! Bởi vậy thời gian cũng tương đối chậm rất nhiều.
Hoàng Tố Yên ngồi ngay ngắn trong ngữ liễn, mặt không thay đổi nhìn bách tính vây xem đều là thân dài quá cổ nhìn mình. Mặc dù lúc này hẳn nên tỏ vẻ một chút làm nữ hoàng thân thiện, nhưng Hoàng Tố Yên nhìn liếc mắt một cái nhìn thấy chính là một biển người, nói đùa! Nếu như cứ cười như vậy, còn không đem mặt cấp cười đến cương cứng. Dù sao nàng sau này cũng sẽ không là hoàng đế của một con dân, cứ như vậy đi! Chỉ cần mình cảm thấy tốt là được.
Rốt cuộc xa giá lấy quy tốc sau nửa canh giờ đi tới tế đàn phía nam kinh thành (hoàng cung ở thành phương bắc).
Hoàng Tố Yên bước xướng, nhìn trước mắt vừa nhìn là một dãy cầu thang, lại lần nữa cảm thán, nàn làm hoàng đế này không phải tự tìm tội thụ sao? Nhận mệnh nhấc chân, từng bước một đi lên. Nếu như không phải sợ kinh thế hãi tục, nàng thật muốn cứ như vậy bay lên.
Nhưng Hoàng Tố Yên đi hết bậc thềm cuối cùng, lại bị cảnh sắc trước mắt kinh sợ. Trong lòng không khỏi hiện lên mấy câu: “Bố cục kiến trúc Kỳ nghiêm cẩn, kiến trúc kết cấu kỳ lạ, trang sức mỹ lệ, cho rằng là quốc gia của nàng hiện có một tổ tinh xảo nhất, cổ kiến trúc xinh đẹp nhất. Tế đàn không chỉ là Trung Quốc cổ trong kiến trúc minh châu, cũng là thế giới kiến trúc trong lịch sử.” Trời a! Trước mắt này cái gọi là tế đàn không phải là Bắc Kinh kiếp trước nàng nhìn thấy sao?
Không thể chờ đợi được đi tới “Tế đàn” trước mặt, Viên Khâu đàn, Kỳ Cốc đàn, Tam Âm Thạch, Hồi Âm vách, một màn này giống như đem quang cảnh đã từng quen biết trong lòng kiếp trước cùng người nhà tưởng niệm câu dẫn, Hoàng Tố Yên từ nhỏ liền thương yêu đệ đệ, Vương bá đối đãi nàng như nữ nhi ruột thịt, mặc dù thường xuyên bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lại thủy chung cực sủng nàng, nghĩ tới những thứ này trước mắt nàng bắt đầu mơ hồ. Hoàng Tố Yên biết nàng không nên tại đây thời khắc vạn dân chú mục yếu đuối, nhưng nàng… Thực sự nhịn không được a! Thử nghĩ có bao nhiêu người có thể sau khi bị nhiều đả kích như vậy, dị thế gặp cố cảnh, còn có thể vẫn duy trì một tâm tình bình tĩnh?
“Điện hạ?” Tể tướng đi tới, nhìn thấy nước mắt trên mặt Hoàng Tố Yên, kinh ngạc nhẹ hô một tiếng, “Nghi thức muốn bắt đầu!”
“Ừ.” Hoàng Tố Yên nhanh chóng lau khô nước mắt. Đã không phải là hiện tại, kia đã là chuyện của kiếp trước, hiện tại không được phép thương cảm, bi thương cũng là chuyện vô bổ. Hoàng Tố Yên vốn là người kiên cường, như thế nào sẽ bị việc này phá hủy đâu?
“Tân hoàng lên ngôi, nghi thức bắt đầu!” Tuân lệnh quan, nhận được lời dặn của Hoàng Tố Yên, tuyên bố nghi thức bắt đầu.
Tất cả như nàng sở liệu rất phức tạp, lễ nghi này nọ nàng ngày hôm qua đã học. Chỉ là nàng không ngờ lên ngôi lần này có nhiều bước như vậy: hướng lịch đại nữ hoàng hành lễ, tuyên thệ, chải đầu, cột tóc, lên ngôi, hướng thiên quỳ tạ, do tể tướng chuyển giao ngọc tỷ truyền quốc, nghỉ.
Hoàn hảo nàng có linh lực chống đỡ, bằng không sẽ không mệt chết a!
Hoàng cung, Phượng Tường cung.
Hoàng Tố Yên vuốt phượng sàng (giường) lịch đại nữ hoàng trước mắt. Ngay mấy ngày trước, phía trên này mẫu hoàng còn ngủ, nhưng bây giờ… Cảnh còn người mất!
Hoàng Tố Yên ngồi xếp bằng trên giường, hôm nay mặc dù mệt mỏi một ngày, nhưng tu luyện mỗi ngày là không thể gián đoạn. Dần dần, Hoàng Tố Yên cảm giác linh lực trong cơ thể vận chuyển càng lúc càng nhanh, không giống ban ngày chảy nhỏ giọt tế lưu, mà là đại lượng dâng trào. Hoàng Tố Yên cẩn thận dẫn đạo linh lực, trong cơ thể vận chuyển ba mươi sáu đại châu thiên.
Một lúc lâu sau…
Hoàng Tố Yên thở ra một hơi, ngũ quan nguyên anh tựa hồ càng thêm rõ ràng.
Nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai còn phải vào triều sớm, trong lòng lại không khỏi thở dài. Hoàng Nguyệt quốc thật đúng là sẽ nghiền ép sức lao động hoàng đế a! Vừa mới đăng cơ cũng không thể nghỉ ngơi một chút, lập tức tiền nhiệm.
Nhắm mắt lại, vừa muốn nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác được cái gì, mở choàng mắt, thân thủ hướng ngoài cửa sổ huy một chút, hia mắt tinh quang chớp lóe, nhưng lập tức lại buông lỏng xuống, ngồi dậy, trước cửa sổ không có một bóng người: “Vân nhi, đã tới, còn không tiến vào?”
“Ái chà! Quá không có ý nghĩa, nhân gia thế nhưng đem tới cho ngươi tin tức mới, ngươi cư nhiên ám toán nhân gia!” Hạ Vân lúc này một thân hắc y đứng trước cửa sổ, tay bất mãn lúc ẩn lúc hiện, trên ngón tay thình lình kẹp một cây ngân châm.
“Được rồi, chuyện gì cứ nói đi!” Hoàng Tố Yên tự tiếu phi tiếu nhìn nàng ta, nàng ấy mỗi lần đều thích dùng đến chiêu này, nếu có thể đánh lén thành công làm mục tiêu tu luyện.
“Được rồi! Aiz! Đáng thương ta a! Hảo tâm đến thông báo tin tức tốt, còn xém bị kim đâm a!” Hạ Vân vừa nói, tùy tiện đến giường nàng, “Ta là tới nói cho ngươi, những tư liệu ngươi muốn đã có, cùng với nhân chứng gì gì đó, chúng ta đã đều chuẩn bị xong nga! Ngươi xem có phải hay không nên thưởng cho ta thứ gì a?”
Hạ Vân rất vô liêm sỉ đem nàng lệ tiến đến trước mặt Hoàng Tố Yên.
Không để ý tới nàng, Hoàng Tố Yên xoay người một lần nữa nằm xuống, “Đem đồ vật đều đặt đó đi! Ngươi có thể đi.”
“Tiểu thư ngươi…” Tức giận vươn ngón tay chỉ vào Hoàng Tố Yên, thấy nàng không bị ảnh hưởng chút nào, đành phải bất đắc dĩ đem tư liệu trong ngực ném trên bàn, xoay người theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong bóng tối, khóe miệng Hoàng Tố Yên hơi câu lên, a! Hoàn hảo, ta còn các ngươi!
Ngày hôm sau, chính sự điện…
Hôm nay vừa lên, đủ loại các quan lại nhạy bén một điểm, liền phát hiện bầu không khí có một chút bất đồng, những đại thần trước đây ủng hộ đại hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ càng cảm thấy bất an, ngẩng đầu nhìn nữ hoàng cầm một đống giấy chính sự nghiêm túc xem, thấy nữ hoàng nhíu chặt mày, cảm giác được kia ẩn ẩn phẫn nộ, trong lòng những đại thần đó có quỷ, thở cũng không dám thở, rất sợ nữ hoàng lấy mình khai đao.
“Hừ! Thật đúng là quốc gia của ta có các đại thần rất tốt a! Thảo nào gần đây quốc khố càng ngày càng rỗng a! Nguyên lai là chuyện gì xảy ra!” Hoàng Tố Yên làm bộ nhìn tài liệu trong tay, kỳ thực những thứ này nàng đã sớm xem rồi, chẳng qua là làm vậy để quan sát phản ứng những đại thần đó mà thôi.
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, cũng không dám lau, những đại thần đó nghe xong lời của nữ hoàng, là càng thêm thấp thỏm bất an.
“Vi thần đáng chết!” Có mấy đại thần hiển nhiên là chịu không nổi khí áp tỏa ra tử Hoàng Tố Yên, vội vã kinh sợ quỳ xuống.
“Đáng chết? Đích xác đáng chết a!” Hoàng Tố Yên lạnh lùng nhìn những đại thần gọi là ‘Quốc gia lương đống’ (Sally: câu này ta ko hiểu ai biết góp ý cho ta nhé) trên đại điện, ngược lại nghiêm khắc mở miệng: “Hộ bộ thượng thư Trương Tĩnh, Lễ bộ thượng thư Lý Diên… Các ngươi có biết tội?” Hoàng Tố Yên liên tiếp điểm vài đại quan triều đình, còn có tên một số tiểu quan tam phẩm, một tiếng quát chói tai đem các nàng sợ đến lập tức quỳ xuống đất.
“Vi thần đáng chết!”
“Hừ! Này chính là sở phạm (bằng chứng) tội của các ngươi, cùng với tư liệu khác có liên quan đến một số người, tể tướng!” Hoàng Tố Yên đưa tư liệu qua, cho tiểu thị bên người đưa cấp tể tướng, “Ngươi xem rồi làm đi! Trẫm ở phía trên đã viết kỹ càng tỉ mỉ, trẫm phán đoán, liền do ngươi hiệp đồng Hình bộ thẩm tra xử lí vụ án đi!”
“Vâng, vi thần tuân chỉ.” Tể tướng hướng Hoàng Tố Yên cung kính hành lễ, tiếp nhận tư liệu liền lui về vị trí của mình.
Hoàng Tố Yên chuyển hướng bên phải, “Hình bộ thượng thư!”
“Có vi thần!” Một nữ tử diện mạo uy vũ tiến lên.
“Ngươi phối hợp tể tướng, vụ án này nhất định phải nghiêm ngặt dựa theo luật pháp thẩm phán, không được dung tư tình, trẫm tin ngươi cùng tể tướng có thể cho trẫm một câu trả lời hài lòng.”
“Vâng, vi thần sẽ không để cho bệ hạ thất vọng.” Nói xong, hành lễ, cũng lui về chỗ cũ.
“Ân, được rồi, hôm nay lâm triều liền đến đây đi!” Hoàng Tố Yên phất tay, tuyên bố tan triều.
“Khởi giá!”
Phượng nghi cung…
“Phụ hậu, ngài không ở thêm vài ngày sao?” Hoàng Tố Yên mang có chút không muốn nhìn phụ hậu đang chuẩn bị mọi thứ.
“Ừ, ngươi đã đăng cơ, ta cũng không có cái gì để lo lắng.” Phụ hậu cười nhạt dừng động tác, “Đợi đến khi ta có tôn tử, ta sẽ trở lại.”
“Phụ hậu…” Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng rất cao hứng vì phụ hậu đã có thể nói đùa, này không phải chứng tỏ hắn đã không phải còn thương tâm đau khổ như vậy sao?
“Được rồi, ta phải đi.” Vuốt ve mái tóc dài của Hoàng Tố Yên, phụ hậu mỉm cười rời khỏi tẩm cung.
Nhìn xe ngựa phụ hậu dần dần biến mất ở đường chân trời, Hoàng Tố Yên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đối người phía sau nhẹ nhàng nói “Chúng ta hồi cung!“
Ngẩng đầu nhìn hoàng cung xanh vàng rực rỡ trước mắt, chẳng lẽ cuộc đời của nàng sẽ bị “Nhốt” ở trong này sao? Một nữ hoàng của quốc gia, là nói cho dễ nghe, có ai minh bạch làm nữ hoàng có bao nhiêu khó xử cùng bất đắc dĩ đâu?
Trừ phi muốn làm một hôn quân, Hoàng Tố Yên lập tức bác bỏ ý nghĩ này, tính cách của nàng không cho phép nàng làm loại chuyện này. Quên đi, suy nghĩ nhiều vô ích, cứ dựa theo ý nghĩ của mình mà làm! Có thể phát hiện một tình cũng nên! Hoàng Tố Yên đột nhiên lại nhớ tới hôm nay lâm triều, ánh mắt tể tướng nhìn nàng rất phức tạp, a! Nàng đây nữ hoàng mới vừa lên ngôi, hẳn là đi bái kiến một chút vị tể tướng quyền cao chức trọng này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook