Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng
-
Chương 11: Đến thương sơn
Ngày hôm sau, Hoàng Tố Yên liền thu thập hành lý, lúc chuẩn bị ra cửa, liền nghe thấy thanh âm Nam Cung Hạo Nhiên.
“Yên nhi, ta đã thu thập xong, a! Ngươi cũng xong rồi?” Nam Cung Hạo Nhiên vừa vào cửa liền nhìn thấy Hoàng Tố Yên đeo bao quần áo, mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, “Nga, đúng rồi, tổ mẫu ta gọi ngươi đi một chuyến, người nói có một số việc muốn hỏi ngươi.” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng cúi đầu.
Mồ hôi a! Không phải là về chuyện ngày hôm qua chứ?
Hoàng Tố Yên tức khắc trên trán nổi lên mấy vạch hắc tuyến, theo sau Nam Cung Hạo Nhiên đi tới thư phòng Nam Cung gia chủ.
Thư phòng.
“Nãi nãi, tôn nhi đem Yên nhi đến cho ngài.” Nam Cung Hạo Nhiên lên tiếng đẩy cửa ra.
“Ân, Nhiên nhi, ngươi đi xuống trước chờ một lát, nãi nãi có một số việc muốn cùng Tố Yên nói.” Một lão nhân diện mạo có chút uy nghiêm ngồi ở bàn đọc sách, trên mặt mặc dù có chút nếp nhăn, nhưng đôi mắt cũng không ngừng lộ ra tinh quang.
“Vâng” Nam Cung Hạo Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người đi ra cửa, lúc đi qua bên cạnh nàng, còn tận lực hướng nàng nháy nháy mắt, dùng khẩu hình miệng nói, không phải sợ!
Hoàng Tố Yên không khỏi muốn bật cười, nàng sao có thể sợ? Nhưng đối với quan tâm của hắn, trong lòng vẫn cảm giác ấm áp.
Thẳng đến khi Nam Cung Hạo Nhiên đóng cửa thư phòng lại, Hoàng Tố Yên cùng Nam Cung gia chủ vẫn không có nói một câu.
Đột nhiên Nam Cung gia chủ đứng dậy đi tới trước mặt của Hoàng Tố Yên, quỳ một chân xuống đất, hướng nàng hành lễ nói: “Thảo dân Nam Cung bái kiến thái nữ điện hạ, thái nữ điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.“
“Hãy bình thân! Nam Cung gia chủ không cần đa lễ, ở trong này ta chỉ là sư muội của Nhiên nhi.” Hoàng Tố Yên hai tay đở lấy nàng ta một phen, nàng liền biết, bằng thế lực Nam Cung thế gia, dù cho sư phó cùng nàng đều không nói ra thân phận của nàng, họ tự nhiên cũng là có thể tra được. Vì thế lúc nàng ta quỳ xuống, Hoàng Tố Yên cũng không quá kinh ngạc.”Lần này hành trình tới Thương Sơn phải làm phiền Nam Cung gia chủ rồi!“
“Thái nữ điện hạ không nên khách khí, những thứ này đều là Nam Cung gia phải làm, huống chi Nhiên nhi nhà chúng ta cũng đi theo” Nam Cung cung kính trả lời, lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, do dự nhìn nàng, “Thái nữ điện hạ, về phần chuyện ngày hôm qua ở đại sảnh…“
“Nga, bản cung nói chuyện giữ lời, ngày hôm qua ngay trước mặt mọi người nói như vậy, tự nhiên sau này vô luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nuốt lời! Thế nào? Nam Cung gia chủ không tin bản cung?” Hoàng Tố Yên rõ ràng trong lòng nàng ta đang suy nghĩ gì, nàng đã nói, nàng liền nhất định có thể làm được, bây giờ nói ra, cũng chỉ là làm cho nàng ấy an tâm một ít mà thôi.
“Thảo dân không dám! Thảo dân đương nhiên là tin thái nữ điện hạ.” Nam Cung nghe thấy lời của Hoàng Tố Yên, rõ ràng thở dài một hơi. Rất cao hứng nói: “Đã như vậy, như vậy điện hạ tính lập tức khởi hành đi Thương Sơn sao?”
“Ừ”
“Tốt lắm, chúng ta lập tức đi chuẩn bị, điện hạ chờ một lát.” Nam Cung nói xong, cáo lui một tiếng, liền đi xuống phân phó chuẩn bị xe ngựa.
Hoàng Tố Yên cũng theo đi ra. Vừa mới bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Nhiên nhi.
“Thế nào? Nãi nãi đã nói với ngươi cái gì?”
Nhìn hai mắt to sáng lấp lánh của hắn, Hoàng Tố Yên khẽ cười cười, đột nhiên có tâm tình rất tốt, muốn đùa hắn một chút, “Nãi nãi của ngươi đem ngươi giao cho ta a! Nói ngươi sau này sẽ là người của ta.”
“Nãi nãi thực sự nói như vậy?” Nhiên nhi kinh hỉ mở to cái miệng nhỏ nhắn.
“Đương nhiên… Không phải rồi! Tiểu ngu ngốc!” Nàng ha ha cười lên.
“Ngươi… Ngươi khi dễ người! Hừ!” Nhiên nhi mắc cỡ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xoay người chạy đi.
“Ha ha…” Tâm tình Hoàng Tố Yên rất khoái trá cầm lấy tay nãi của mình, theo hướng phòng khách đi tới.
Cửa lớn Nam Cung gia.
Hoàng Tố Yên nhìn cảnh tượng tống biệt vạn năm bất biến, lại một lần nữa xoa xoa trán, “Nam Cung gia chủ, tiếp tục như vậy nữa, chúng ta hôm nay sợ rằng không tới được thành trấn kế tiếp.“
Nam Cung vốn có vẻ mặt không nở, muốn đứng ở nơi đó nhìn phu lang cùng Nhiên nhi nhà nàng nói lời chia tay, nghe xong lời của Hoàng Tố Yên, lại nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của nàng, vội quá ngăn hai người cùng một chỗ khóc nháo, “Được rồi, được rồi, này cũng không phải cái sinh ly tử biệt gì, thế nào đều khóc thành cái dạng này a! Được rồi, đừng khóc, lại khóc Nhiên nhi bọn họ hôm nay sẽ ngủ ngoài đường a.“
“A! Đúng rồi, ngươi xem ta đây là… Nhiên nhi, các ngươi hay là đi mau đi! Có thời gian nhất định phải trở về nhiều một chút nhìn gia gia cùng cha ngươi a!” Phu lang Nam Cung gia nói, lại là vẻ mặt bi thương.
Hoàng Tố Yên hết chỗ nói rồi! Hiện tại nàng càng hận sư phó đem một mình nàng ném ở trong này.
Rốt cuộc sau một canh giờ ‘nói lời chia tay’, cuối cùng hai người cũng lên đường đi Thương Sơn.
Dọc theo đường đi, Hoàng Tố Yên có thể nói là không nói lời nào, mà Nhiên nhi thì ngược lại, mới vừa lên đường, tựa như yên tĩnh không còn tồn tại, đi không bao xa, bản tính liền lộ ra, liều mạng tìm nàng nói này nói cái kia. Lúc nàng không để ý tới hắn, chỉ biết một mình ngồi bên cạnh quệt mồm sinh hờn dỗi, hắn còn thường thường dùng cặp mắt to chứa đầy ủy khuất nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến khi nàng để ý tới hắn, hắn liền lập tức ‘líu ríu’ như trước, thường thường làm cho nàng cảm thấy thật phiền, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy hắn có bộ dáng thương tâm. Mà mỗi khi như vậy Hoàng Tố Yên thì càng hận sư phó, đem tổ tông mười tám đời của nàng ta đều ân cần thăm hỏi một lần.
“Yên nhi, Yên nhi, ngươi mau đến xem a! Ngươi xem bên kia có thật nhiều con vịt có đôi có cặp thật đẹp a!” Này không phải chứ, tiểu Nhiên nhi lại hét to, một điểm bộ dáng đàng hoàng thục nam cũng không có. (Sally: haha…dù biết đây là nữ tôn nhưng khi thấy những từ như thục nam, ta vẫn khó nén được ak)
“Ừ, ừ, biết.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể vẫn không hề mảy may động.
“Ngươi chỉ nói cho có lệ với ta!” Nhiên nhi quệt miệng, bất mãn hết sức nhìn nàng.
Aiz! Nàng từ từ nhích người đến cửa sổ xe, nhìn ra ngoài. Nga! Rất đẹp nha! Bên ngoài cửa xe là một hồ nước rất lớn, trên mặt hồ có nhiều cặp đôi uyên ương, cây dương liễu bên hồ theo gió đung đưa, hảo một bộ uyên ương hí thủy đồ.
“Thế nào, đẹp đúng không?” Nhìn thấy Hoàng Tố Yên bởi vì phong cảnh trước mắt mà thất thần, Nhiên nhi rất đắc ý nâng đầu nhỏ lên.
“Ân, xác thực rất đẹp a! Thế nhưng Nhiên nhi biết những cặp đôi đẹp đó … Ách! Con vịt là cái gì không?” Con vịt? Đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
“Hửm? Cái kia…” Không có ý tứ, lắc lắc đầu, “Không biết a! Yên nhi biết không?” Ánh mắt hưng phấn nhìn nàng.
“Đấy là đương nhiên! Những con vịt đẹp đó được gọi là ‘Uyên ương’, truyền thuyết chúng nó là một đôi thập phần yêu nhau, phu thê sau khi chết hóa thành thiên nga! Vì thế ngươi xem, chúng nó tất cả đều là có đôi có cặp.“
“Oa! Yên nhi, ngươi biết thật nhiều nga!”
Nhìn Nhiên nhi dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng thế nhưng làm cho trong lòng nàng một mảnh thoải mái, loại tính tình trẻ con này Hoàng Tố Yên nàng trước đây chưa từng có. Nàng thế nhưng bởi vì một ánh mắt của Nhiên nhi mà tâm tình tốt hẳn lên.
Xem ra, cùng Nhiên nhi sống chung một chỗ lâu, Hoàng Tố Yên chắc sẽ trở nên có điểm không giống mình, bất quá…Kia thì thế nào? Dù sao nàng không ghét loại thay đổi này, cứ như vậy đi! Nhìn Nhiên nhi ngây thơ cười, ở trong nàng âm thầm phát thệ, nàng nhất định sẽ bảo vệ nụ cười này, nhất định!
“Như vậy…Yên nhi, chúng ta sau này cũng sẽ biến thành như vậy phải không?” Nhiên nhi nghiêng đầu nhỏ khờ dại nhìn Hoàng Tố Yên.
“Ách… Không biết a! Cái này về sau rồi nói a!” Hoàng Tố Yên cảm giác có điểm phức tạp nhìn Nhiên nhi. Hắn thật ra một chút cũng không có ý thức đến câu mình vừa mới nói có hàm nghĩa gì, vẫn vui vẻ nhìn chung quanh.
A! nàng đây là tâm trạng gì a! Chuyện sau này liền sau này hãy nói đi! Dù sao chúng ta còn nhỏ a!
Dưới chân Thương Sơn.
Hô! Cuối cùng đã tới, Hoàng Tố Yên quay đầu đi nhìn thị vệ Nam Cung gia không ngừng khuân đồ từ trên xe ngựa ra.
“Các ngươi đem đồ để xuống đi! Chờ một chút tự sẽ có người tới đón chúng ta, các ngươi có thể trở về phục mệnh.” Hoàng Tố Yên nhìn các nàng gật gật đầu, lễ phép này căn bản là phải có, dù sao nhân gia tân tân khổ khổ đem nàng đưa đến Thương Sơn không phải sao?
“Vâng” Bốn nữ thị vệ cung kính hướng nàng hành lễ, “Gia chủ muốn các nô tài đợi đến khi có người của Thương Sơn tới đón tiểu thư cùng thiếu gia, liền khởi hành trở lại.“
“Ừ.” Hoàng Tố Yên xoay người sang chỗ khác, đối mặt với Thương Sơn, từ trong ngực lấy ra một cây lửa khói, châm ngòi, lập tức ném về phía không trung. Lửa khói trên không trung “Phanh” một tiếng nổ tung, một đạo quang màu tím nhanh chóng bay lên bầu trời, chôn vùi ở trong sương trắng xung quanh Thương Sơn.
Nhiên nhi nhìn về phía Hoàng Tố Yên, tò mò nhìn, “Yên nhi, vật này là sư phó đưa cho ngươi?”
“Ừ. Là tổ mẫu ngươi thay nàng giao cho ta, nàng nói chúng ta sau khi tới Thương Sơn chỉ cần châm cái này, tự nhiên sẽ có người tới tiếp dẫn chúng ta.”
“Chúng ta không thể chính mình đi lên sao? Vì sao còn muốn tiếp dẫn?”
“Không thể. Sư phó nói, tại Thương Sơn bày kỳ môn Bát Quái trận, không có người tiếp dẫn vào trận sẽ rất dễ lạc đường, đến lúc đó sợ rằng chết như thế nào cũng không biết a!” Thời gian mới nghe sư phó nói lên điều này, Hoàng Tố Yên cũng vậy rất giật mình, này không phải cùng người tu chân trận pháp có chút giống nhau sao?
Có thể nàng từ đó đạt được đột phá về tu chân cũng không chừng a!
“A! Lợi hại như vậy a!”
Nhìn biểu tình Nhiên nhi có chút sợ hãi, Hoàng Tố Yên không khỏi vỗ vỗ tay nhỏ bé của hắn, “Yên tâm đi! Sư phó chắc là sẽ không hại chúng ta.”
“Ừ” Nhiên nhi lén nhìn Hoàng Tố Yên một chút, mặt đỏ hồng đáp.
Mà khi hai người đang nói chuyện, theo một mảnh sương trắng kia lất phất tđột nhiên đi ra một thân ảnh thon dài, Hoàng Tố Yên híp mắt nhìn sang, người này đại khái chừng hai mươi tuổi, dáng người thanh tú động lòng người, hia tay tùy ý chắp sau người, một thân ngân bạch trường sam, có thể nói hắn cả người như trích tiên hạ phàm chấn động nhân tâm.
“Ha ha! Chắc hẳn hai người các ngươi là đồ đệ lần này Uyển Thanh xuống núi thu đi?“
Hoàng Tố Yên thấy hắn mặt mày ôn nhu khi nhắc tới sư phó liền biết hắn nhất định là người yêu chi nhất của sư phó, thế là kéo Nhiên nhi còn đang ngẩn người đi lên phía trước hướng vãn bối hành lễ, “Đồ đệ Yên nhi cùng Nhiên nhi bái kiến sư công.”
“Ha ha! Hảo, hảo!“
Có lẽ là một câu sư công lấy lòng hắn, vị tiên nhân này bộ dáng sư công rất là hài lòng, gật đầu.
“Được rồi, các ngươi đi theo ta! Nga, Đồ đạt trước đặt đây đi! Đợi lát nữa tự sẽ có người tới lấy.” Nói xong liền một tay ôm một, mang theo Hoàng Tố Yên cùng Nhiên nhi liền bay đi, đúng, là bay, nàng nghĩ đây cũng là khinh công luyện đến cực hạn đi! Bởi vì nàng ở trên người của hắn cũng không có cảm giác được linh lực.
Mà bốn thị vệ bị ‘vứt bỏ’ cũng chỉ có thể ngây ngốc liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị trở về phục mệnh.
“Yên nhi, ta đã thu thập xong, a! Ngươi cũng xong rồi?” Nam Cung Hạo Nhiên vừa vào cửa liền nhìn thấy Hoàng Tố Yên đeo bao quần áo, mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, “Nga, đúng rồi, tổ mẫu ta gọi ngươi đi một chuyến, người nói có một số việc muốn hỏi ngươi.” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng cúi đầu.
Mồ hôi a! Không phải là về chuyện ngày hôm qua chứ?
Hoàng Tố Yên tức khắc trên trán nổi lên mấy vạch hắc tuyến, theo sau Nam Cung Hạo Nhiên đi tới thư phòng Nam Cung gia chủ.
Thư phòng.
“Nãi nãi, tôn nhi đem Yên nhi đến cho ngài.” Nam Cung Hạo Nhiên lên tiếng đẩy cửa ra.
“Ân, Nhiên nhi, ngươi đi xuống trước chờ một lát, nãi nãi có một số việc muốn cùng Tố Yên nói.” Một lão nhân diện mạo có chút uy nghiêm ngồi ở bàn đọc sách, trên mặt mặc dù có chút nếp nhăn, nhưng đôi mắt cũng không ngừng lộ ra tinh quang.
“Vâng” Nam Cung Hạo Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người đi ra cửa, lúc đi qua bên cạnh nàng, còn tận lực hướng nàng nháy nháy mắt, dùng khẩu hình miệng nói, không phải sợ!
Hoàng Tố Yên không khỏi muốn bật cười, nàng sao có thể sợ? Nhưng đối với quan tâm của hắn, trong lòng vẫn cảm giác ấm áp.
Thẳng đến khi Nam Cung Hạo Nhiên đóng cửa thư phòng lại, Hoàng Tố Yên cùng Nam Cung gia chủ vẫn không có nói một câu.
Đột nhiên Nam Cung gia chủ đứng dậy đi tới trước mặt của Hoàng Tố Yên, quỳ một chân xuống đất, hướng nàng hành lễ nói: “Thảo dân Nam Cung bái kiến thái nữ điện hạ, thái nữ điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.“
“Hãy bình thân! Nam Cung gia chủ không cần đa lễ, ở trong này ta chỉ là sư muội của Nhiên nhi.” Hoàng Tố Yên hai tay đở lấy nàng ta một phen, nàng liền biết, bằng thế lực Nam Cung thế gia, dù cho sư phó cùng nàng đều không nói ra thân phận của nàng, họ tự nhiên cũng là có thể tra được. Vì thế lúc nàng ta quỳ xuống, Hoàng Tố Yên cũng không quá kinh ngạc.”Lần này hành trình tới Thương Sơn phải làm phiền Nam Cung gia chủ rồi!“
“Thái nữ điện hạ không nên khách khí, những thứ này đều là Nam Cung gia phải làm, huống chi Nhiên nhi nhà chúng ta cũng đi theo” Nam Cung cung kính trả lời, lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, do dự nhìn nàng, “Thái nữ điện hạ, về phần chuyện ngày hôm qua ở đại sảnh…“
“Nga, bản cung nói chuyện giữ lời, ngày hôm qua ngay trước mặt mọi người nói như vậy, tự nhiên sau này vô luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nuốt lời! Thế nào? Nam Cung gia chủ không tin bản cung?” Hoàng Tố Yên rõ ràng trong lòng nàng ta đang suy nghĩ gì, nàng đã nói, nàng liền nhất định có thể làm được, bây giờ nói ra, cũng chỉ là làm cho nàng ấy an tâm một ít mà thôi.
“Thảo dân không dám! Thảo dân đương nhiên là tin thái nữ điện hạ.” Nam Cung nghe thấy lời của Hoàng Tố Yên, rõ ràng thở dài một hơi. Rất cao hứng nói: “Đã như vậy, như vậy điện hạ tính lập tức khởi hành đi Thương Sơn sao?”
“Ừ”
“Tốt lắm, chúng ta lập tức đi chuẩn bị, điện hạ chờ một lát.” Nam Cung nói xong, cáo lui một tiếng, liền đi xuống phân phó chuẩn bị xe ngựa.
Hoàng Tố Yên cũng theo đi ra. Vừa mới bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Nhiên nhi.
“Thế nào? Nãi nãi đã nói với ngươi cái gì?”
Nhìn hai mắt to sáng lấp lánh của hắn, Hoàng Tố Yên khẽ cười cười, đột nhiên có tâm tình rất tốt, muốn đùa hắn một chút, “Nãi nãi của ngươi đem ngươi giao cho ta a! Nói ngươi sau này sẽ là người của ta.”
“Nãi nãi thực sự nói như vậy?” Nhiên nhi kinh hỉ mở to cái miệng nhỏ nhắn.
“Đương nhiên… Không phải rồi! Tiểu ngu ngốc!” Nàng ha ha cười lên.
“Ngươi… Ngươi khi dễ người! Hừ!” Nhiên nhi mắc cỡ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xoay người chạy đi.
“Ha ha…” Tâm tình Hoàng Tố Yên rất khoái trá cầm lấy tay nãi của mình, theo hướng phòng khách đi tới.
Cửa lớn Nam Cung gia.
Hoàng Tố Yên nhìn cảnh tượng tống biệt vạn năm bất biến, lại một lần nữa xoa xoa trán, “Nam Cung gia chủ, tiếp tục như vậy nữa, chúng ta hôm nay sợ rằng không tới được thành trấn kế tiếp.“
Nam Cung vốn có vẻ mặt không nở, muốn đứng ở nơi đó nhìn phu lang cùng Nhiên nhi nhà nàng nói lời chia tay, nghe xong lời của Hoàng Tố Yên, lại nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của nàng, vội quá ngăn hai người cùng một chỗ khóc nháo, “Được rồi, được rồi, này cũng không phải cái sinh ly tử biệt gì, thế nào đều khóc thành cái dạng này a! Được rồi, đừng khóc, lại khóc Nhiên nhi bọn họ hôm nay sẽ ngủ ngoài đường a.“
“A! Đúng rồi, ngươi xem ta đây là… Nhiên nhi, các ngươi hay là đi mau đi! Có thời gian nhất định phải trở về nhiều một chút nhìn gia gia cùng cha ngươi a!” Phu lang Nam Cung gia nói, lại là vẻ mặt bi thương.
Hoàng Tố Yên hết chỗ nói rồi! Hiện tại nàng càng hận sư phó đem một mình nàng ném ở trong này.
Rốt cuộc sau một canh giờ ‘nói lời chia tay’, cuối cùng hai người cũng lên đường đi Thương Sơn.
Dọc theo đường đi, Hoàng Tố Yên có thể nói là không nói lời nào, mà Nhiên nhi thì ngược lại, mới vừa lên đường, tựa như yên tĩnh không còn tồn tại, đi không bao xa, bản tính liền lộ ra, liều mạng tìm nàng nói này nói cái kia. Lúc nàng không để ý tới hắn, chỉ biết một mình ngồi bên cạnh quệt mồm sinh hờn dỗi, hắn còn thường thường dùng cặp mắt to chứa đầy ủy khuất nhìn chằm chằm nàng, thẳng đến khi nàng để ý tới hắn, hắn liền lập tức ‘líu ríu’ như trước, thường thường làm cho nàng cảm thấy thật phiền, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy hắn có bộ dáng thương tâm. Mà mỗi khi như vậy Hoàng Tố Yên thì càng hận sư phó, đem tổ tông mười tám đời của nàng ta đều ân cần thăm hỏi một lần.
“Yên nhi, Yên nhi, ngươi mau đến xem a! Ngươi xem bên kia có thật nhiều con vịt có đôi có cặp thật đẹp a!” Này không phải chứ, tiểu Nhiên nhi lại hét to, một điểm bộ dáng đàng hoàng thục nam cũng không có. (Sally: haha…dù biết đây là nữ tôn nhưng khi thấy những từ như thục nam, ta vẫn khó nén được ak)
“Ừ, ừ, biết.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể vẫn không hề mảy may động.
“Ngươi chỉ nói cho có lệ với ta!” Nhiên nhi quệt miệng, bất mãn hết sức nhìn nàng.
Aiz! Nàng từ từ nhích người đến cửa sổ xe, nhìn ra ngoài. Nga! Rất đẹp nha! Bên ngoài cửa xe là một hồ nước rất lớn, trên mặt hồ có nhiều cặp đôi uyên ương, cây dương liễu bên hồ theo gió đung đưa, hảo một bộ uyên ương hí thủy đồ.
“Thế nào, đẹp đúng không?” Nhìn thấy Hoàng Tố Yên bởi vì phong cảnh trước mắt mà thất thần, Nhiên nhi rất đắc ý nâng đầu nhỏ lên.
“Ân, xác thực rất đẹp a! Thế nhưng Nhiên nhi biết những cặp đôi đẹp đó … Ách! Con vịt là cái gì không?” Con vịt? Đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
“Hửm? Cái kia…” Không có ý tứ, lắc lắc đầu, “Không biết a! Yên nhi biết không?” Ánh mắt hưng phấn nhìn nàng.
“Đấy là đương nhiên! Những con vịt đẹp đó được gọi là ‘Uyên ương’, truyền thuyết chúng nó là một đôi thập phần yêu nhau, phu thê sau khi chết hóa thành thiên nga! Vì thế ngươi xem, chúng nó tất cả đều là có đôi có cặp.“
“Oa! Yên nhi, ngươi biết thật nhiều nga!”
Nhìn Nhiên nhi dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng thế nhưng làm cho trong lòng nàng một mảnh thoải mái, loại tính tình trẻ con này Hoàng Tố Yên nàng trước đây chưa từng có. Nàng thế nhưng bởi vì một ánh mắt của Nhiên nhi mà tâm tình tốt hẳn lên.
Xem ra, cùng Nhiên nhi sống chung một chỗ lâu, Hoàng Tố Yên chắc sẽ trở nên có điểm không giống mình, bất quá…Kia thì thế nào? Dù sao nàng không ghét loại thay đổi này, cứ như vậy đi! Nhìn Nhiên nhi ngây thơ cười, ở trong nàng âm thầm phát thệ, nàng nhất định sẽ bảo vệ nụ cười này, nhất định!
“Như vậy…Yên nhi, chúng ta sau này cũng sẽ biến thành như vậy phải không?” Nhiên nhi nghiêng đầu nhỏ khờ dại nhìn Hoàng Tố Yên.
“Ách… Không biết a! Cái này về sau rồi nói a!” Hoàng Tố Yên cảm giác có điểm phức tạp nhìn Nhiên nhi. Hắn thật ra một chút cũng không có ý thức đến câu mình vừa mới nói có hàm nghĩa gì, vẫn vui vẻ nhìn chung quanh.
A! nàng đây là tâm trạng gì a! Chuyện sau này liền sau này hãy nói đi! Dù sao chúng ta còn nhỏ a!
Dưới chân Thương Sơn.
Hô! Cuối cùng đã tới, Hoàng Tố Yên quay đầu đi nhìn thị vệ Nam Cung gia không ngừng khuân đồ từ trên xe ngựa ra.
“Các ngươi đem đồ để xuống đi! Chờ một chút tự sẽ có người tới đón chúng ta, các ngươi có thể trở về phục mệnh.” Hoàng Tố Yên nhìn các nàng gật gật đầu, lễ phép này căn bản là phải có, dù sao nhân gia tân tân khổ khổ đem nàng đưa đến Thương Sơn không phải sao?
“Vâng” Bốn nữ thị vệ cung kính hướng nàng hành lễ, “Gia chủ muốn các nô tài đợi đến khi có người của Thương Sơn tới đón tiểu thư cùng thiếu gia, liền khởi hành trở lại.“
“Ừ.” Hoàng Tố Yên xoay người sang chỗ khác, đối mặt với Thương Sơn, từ trong ngực lấy ra một cây lửa khói, châm ngòi, lập tức ném về phía không trung. Lửa khói trên không trung “Phanh” một tiếng nổ tung, một đạo quang màu tím nhanh chóng bay lên bầu trời, chôn vùi ở trong sương trắng xung quanh Thương Sơn.
Nhiên nhi nhìn về phía Hoàng Tố Yên, tò mò nhìn, “Yên nhi, vật này là sư phó đưa cho ngươi?”
“Ừ. Là tổ mẫu ngươi thay nàng giao cho ta, nàng nói chúng ta sau khi tới Thương Sơn chỉ cần châm cái này, tự nhiên sẽ có người tới tiếp dẫn chúng ta.”
“Chúng ta không thể chính mình đi lên sao? Vì sao còn muốn tiếp dẫn?”
“Không thể. Sư phó nói, tại Thương Sơn bày kỳ môn Bát Quái trận, không có người tiếp dẫn vào trận sẽ rất dễ lạc đường, đến lúc đó sợ rằng chết như thế nào cũng không biết a!” Thời gian mới nghe sư phó nói lên điều này, Hoàng Tố Yên cũng vậy rất giật mình, này không phải cùng người tu chân trận pháp có chút giống nhau sao?
Có thể nàng từ đó đạt được đột phá về tu chân cũng không chừng a!
“A! Lợi hại như vậy a!”
Nhìn biểu tình Nhiên nhi có chút sợ hãi, Hoàng Tố Yên không khỏi vỗ vỗ tay nhỏ bé của hắn, “Yên tâm đi! Sư phó chắc là sẽ không hại chúng ta.”
“Ừ” Nhiên nhi lén nhìn Hoàng Tố Yên một chút, mặt đỏ hồng đáp.
Mà khi hai người đang nói chuyện, theo một mảnh sương trắng kia lất phất tđột nhiên đi ra một thân ảnh thon dài, Hoàng Tố Yên híp mắt nhìn sang, người này đại khái chừng hai mươi tuổi, dáng người thanh tú động lòng người, hia tay tùy ý chắp sau người, một thân ngân bạch trường sam, có thể nói hắn cả người như trích tiên hạ phàm chấn động nhân tâm.
“Ha ha! Chắc hẳn hai người các ngươi là đồ đệ lần này Uyển Thanh xuống núi thu đi?“
Hoàng Tố Yên thấy hắn mặt mày ôn nhu khi nhắc tới sư phó liền biết hắn nhất định là người yêu chi nhất của sư phó, thế là kéo Nhiên nhi còn đang ngẩn người đi lên phía trước hướng vãn bối hành lễ, “Đồ đệ Yên nhi cùng Nhiên nhi bái kiến sư công.”
“Ha ha! Hảo, hảo!“
Có lẽ là một câu sư công lấy lòng hắn, vị tiên nhân này bộ dáng sư công rất là hài lòng, gật đầu.
“Được rồi, các ngươi đi theo ta! Nga, Đồ đạt trước đặt đây đi! Đợi lát nữa tự sẽ có người tới lấy.” Nói xong liền một tay ôm một, mang theo Hoàng Tố Yên cùng Nhiên nhi liền bay đi, đúng, là bay, nàng nghĩ đây cũng là khinh công luyện đến cực hạn đi! Bởi vì nàng ở trên người của hắn cũng không có cảm giác được linh lực.
Mà bốn thị vệ bị ‘vứt bỏ’ cũng chỉ có thể ngây ngốc liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị trở về phục mệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook