Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
-
Chương 97: Ô Tiêu Không Cao Hứng
“Mặc dù vị Bạch công tử kia đi đứng không tốt, nhưng nhìn khí độ của hắn liền biết hắn không phải người bình thường, huống chi đi bên cạnh hắn còn có Tiêu công tử, khí thế sắc bén khiếp người, chỉ sợ hoàn toàn không yếu hơn Chương đại nhân, hơn nữa, quan trọng nhất là, hai vị này đều có quen biết với Chương đại nhân Hàm đại nhân.”
Trưởng thôn cẩn thận phân tích, tức phụ của ông cùng hai nhi tử cũng đều có mặt.
“Cho nên thân phận của Lâm Văn cũng không đơn giản a, Nguyên Hổ huynh đệ cùng tức phụ của hắn hao tổn tâm huyết, nhìn cách phu thê đối đã với Lâm Văn, ai có thể nghĩ Lâm Văn không phải song nhi do bọn họ sinh ra đâu chứ.”
Tức phụ của trưởng thôn là Điền thẩm lại suy nghĩ đơn giản hơn nhiều:
“Có phải thân sinh hay không thì có gì quan trọng đâu, A Văn do phu thê hai người bọn họ nuôi lớn, hoàn toàn không khác gì thân sinh, thằng cháu trai kia có thân thích máu mủ đấy, còn không phải là bạch nhãn lang sao, ông cũng nói, bởi vì A Văn không muốn tách ra với A Võ, cho nên Bạch công tử kia liền nhận A Võ, tức phụ của Nguyên Hổ cũng thành nghĩa muội của Bạch công tử, có thể thấy phu thê Nguyên Hổ không uổng công nuôi đứa nhỏ A Văn này a.”
“Nương nói không sai.”
Điền An Huy nói.
“Ta thấy cũng không cần phải để lộ thân thế của A Văn ra ngoài, chỉ cần nói Bạch công tử là huynh trưởng của Lâm thẩm là được rồi, khi còn trẻ bị thất lạc, hiện tại mới có thể gặp lại nhau.”
Điền An Lương có chung ý kiến với ca ca mình, nếu công khai rằng Lâm Văn không phải thân sinh cốt nhục của phu thê Lâm Nguyên Hổ, e rằng sẽ bị chế giễu một phen.
Chắc chắn không thể thiếu được bị chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có Lâm gia đại phòng bên kia chắc chắn cũng sẽ đến gây chuyện.
Bạch công tử Tiêu công tử chắc chắn không dễ bị thiệt, nhưng nó sẽ thành chuyện không tốt cho toàn bộ Khúc Điền thôn, dễ đắc tội với người khác:
“Để ta đi hỏi ý của hai đứa A Văn, coi tụi nhỏ có nguyện ý nói ra hay không.”
“Được, trước đây Nguyên Hổ huynh đệ không nói chuyện này ra ngoài cũng đúng, ai…”
Không cần nghĩ cũng biết, nếu Lâm gia đại phòng bên kia biết Lâm Văn không phải con ruột, thì không biết sẽ lăn lộn Trần thị cùng đứa nhỏ A Văn kia như thế nào nữa.
“Sau này, trong Khúc Điền thôn của chúng ta, chỉ sợ hai đứa nhỏ A Văn A Võ là hai đứa nhỏ có tiền đồ nhất.”
Đầu tiên là đứa nhỏ A Võ này, lặng yên không một tiếng động mà đã tiến cấp trở thành tứ cấp Võ Đồ, hiện tại còn nhận một cữu cữu không rõ lai lịch.
Chỉ sợ thời gian ở lại Khúc Điền thôn cũng không còn dài, cũng may hai đứa nhỏ là người trọng tình trọng nghĩa trọng quá khứ.
Trưởng thôn quyết định, ngày thứ hai bản thân ông sẽ đích thân đến tìm Bạch công tử Tiêu công tử để thương lượng.
Lâm gia.
Lâm Văn đưa hai vị cữu cữu đến an bài trong phòng cũ của cha nương trước đây.
Thế giới lúc đầu của mình chỉ có Khúc Điền thôn, lớn hơn thì chính là Ô Sơn trấn.
Đột nhiên xuất hiện thêm bốn người, lập tức đưa y đến một thế giới rộng lớn hơn, điều này khiến cho y có chút trở tay không kịp.
Đầu tiên là cữu cữu Bạch Dịch của mình, mặc dù Bạch gia xuống dốc, nhưng cữu cữu vẫn có sản nghiệp riêng của mình.
Mặc dù Bạch phu nhân Chu gia chướng mắt, nhưng đối với Lâm Văn Lâm Võ mà nói thì nó lại là con quái vật khổng lồ.
Phải biết rằng trước đây hai người còn vì giữ được hai trăm lượng bạc mà phải hao hết tâm tư, cho nên chẳng trách trước đó Bạch Dịch nói chút thế lực của hắn cũng đủ bảo hộ hai huynh đệ bọn họ.
Lâm Văn cho rằng trước đây mình đã đánh giá thấp Lâm Thành Chu gia rồi.
Còn cữu trượng tiện nghi Tiêu Duệ Dương, nghe cữu cữu nói hắn là Thiếu đường chủ của Võ Đường Nam An Thành.
Nam An Thành có địa vị tương đương Lâm Thành, bởi vậy có thể thấy bối cảnh của cữu trượng tiện nghi Tiêu Duệ Dương này hùng hậu như thế nào.
Trong đầu Lâm Văn có một suy nghĩ, chỉ sợ vị Bạch phu nhân Chu gia Lâm Thành kia không biết Bạch Dịch có quan hệ với Tiêu Duệ Dương, nếu không sao có thể nỡ vứt bỏ một trợ lực lớn mạnh như vậy chứ.
Chương Uyên, là một nhân vật xuất sắc trong những người đồng trang lứa Chương gia, đồng thời cũng đang đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Võ Đường Bắc An Thành.
Lại nói tiếp, Võ Đường Ô Sơn trấn thuộc cấp dưới của hắn đấy.
Nhưng mà hắn không lộ thân phận của mình ra, cho nên những người liên quan trong Ô Sơn trấn không biết về thân phận của hắn.
Lâm Văn cảm thấy cái tên gia hỏa này chính là một tên giả heo ăn thịt hổ.
Hàm Mặc, có ân dạy dỗ với Lâm Văn, bản thân hắn là đệ tử cốt cán của Tinh Vũ Tông, đồng thời còn là thành viên không chính thức của Võ Đường chỗ Chương Uyên.
Thành viên không chính thức của Võ Đường sẽ không bị ước thúc quá nhiều, nhưng có thể tự do lựa chọn nhiệm vụ do Võ Đường ban ra.
Căn cứ việc hoàn thành nhiệm vụ mà có thể hưởng được một ít tài nguyên từ Võ Đường.
Cũng chính trong quá trình làm nhiệm vụ, hắn quen biết Chương Uyên, cũng trở thành đối tượng kết giao hợp ý.
Bản thân hắn mặc dù là Đan sư, nhưng sức chiến đấu lại không yếu chút nào.
Càng nhìn vào thân phận cùng lai lịch của bốn người này y càng cảm thấy Ô Sơn trấn rất hẻo lánh cùng lạc hậu, không thể nào bằng được với thế giới bên ngoài.
Nhưng Lâm Văn cũng hiểu, với thực lực hiện tại của y cùng Lâm Võ mà muốn đi ra ngoài, hoàn toàn là đang đưa đồ ăn cho người khác.
Nghĩ đến chân của Bạch Dịch, không biết năm đó đã xảy ra chuyện mà có thể biến hắn thành tình trạng như thế này.
Đến tột cùng là bị thương đến trình độ nào, có hy vọng chữa khỏi hay không.
Lâm Văn chọc chọc Ô Tiêu bên cạnh, hỏi:
“Ngươi cũng thấy cữu cữu cùng cữu trượng của ta rồi đúng không, ngươi cảm thấy bọn họ như thế nào?”
Đuôi rắn của Ô Tiêu tát qua, người yếu như vậy, không đủ cho hắn nhét kẽ răng nữa.
Ô Tiêu biểu hiện ra dáng vẻ khinh thường khiến cho Lâm Văn càng thêm tò mò:
“Thực lực của ngươi hiện tại là do bị hao tổn quá nhiều đúng không, vậy trước đây ngươi lợi hại bao nhiêu? Tu vi như thế nào?”
Đáng tiếc Ô Tiêu đang không cao hứng, cho nên không muốn phản ứng lại với y, mấy ngày nay nó đang cực kỳ không cao hứng.
Trưởng thôn cẩn thận phân tích, tức phụ của ông cùng hai nhi tử cũng đều có mặt.
“Cho nên thân phận của Lâm Văn cũng không đơn giản a, Nguyên Hổ huynh đệ cùng tức phụ của hắn hao tổn tâm huyết, nhìn cách phu thê đối đã với Lâm Văn, ai có thể nghĩ Lâm Văn không phải song nhi do bọn họ sinh ra đâu chứ.”
Tức phụ của trưởng thôn là Điền thẩm lại suy nghĩ đơn giản hơn nhiều:
“Có phải thân sinh hay không thì có gì quan trọng đâu, A Văn do phu thê hai người bọn họ nuôi lớn, hoàn toàn không khác gì thân sinh, thằng cháu trai kia có thân thích máu mủ đấy, còn không phải là bạch nhãn lang sao, ông cũng nói, bởi vì A Văn không muốn tách ra với A Võ, cho nên Bạch công tử kia liền nhận A Võ, tức phụ của Nguyên Hổ cũng thành nghĩa muội của Bạch công tử, có thể thấy phu thê Nguyên Hổ không uổng công nuôi đứa nhỏ A Văn này a.”
“Nương nói không sai.”
Điền An Huy nói.
“Ta thấy cũng không cần phải để lộ thân thế của A Văn ra ngoài, chỉ cần nói Bạch công tử là huynh trưởng của Lâm thẩm là được rồi, khi còn trẻ bị thất lạc, hiện tại mới có thể gặp lại nhau.”
Điền An Lương có chung ý kiến với ca ca mình, nếu công khai rằng Lâm Văn không phải thân sinh cốt nhục của phu thê Lâm Nguyên Hổ, e rằng sẽ bị chế giễu một phen.
Chắc chắn không thể thiếu được bị chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có Lâm gia đại phòng bên kia chắc chắn cũng sẽ đến gây chuyện.
Bạch công tử Tiêu công tử chắc chắn không dễ bị thiệt, nhưng nó sẽ thành chuyện không tốt cho toàn bộ Khúc Điền thôn, dễ đắc tội với người khác:
“Để ta đi hỏi ý của hai đứa A Văn, coi tụi nhỏ có nguyện ý nói ra hay không.”
“Được, trước đây Nguyên Hổ huynh đệ không nói chuyện này ra ngoài cũng đúng, ai…”
Không cần nghĩ cũng biết, nếu Lâm gia đại phòng bên kia biết Lâm Văn không phải con ruột, thì không biết sẽ lăn lộn Trần thị cùng đứa nhỏ A Văn kia như thế nào nữa.
“Sau này, trong Khúc Điền thôn của chúng ta, chỉ sợ hai đứa nhỏ A Văn A Võ là hai đứa nhỏ có tiền đồ nhất.”
Đầu tiên là đứa nhỏ A Võ này, lặng yên không một tiếng động mà đã tiến cấp trở thành tứ cấp Võ Đồ, hiện tại còn nhận một cữu cữu không rõ lai lịch.
Chỉ sợ thời gian ở lại Khúc Điền thôn cũng không còn dài, cũng may hai đứa nhỏ là người trọng tình trọng nghĩa trọng quá khứ.
Trưởng thôn quyết định, ngày thứ hai bản thân ông sẽ đích thân đến tìm Bạch công tử Tiêu công tử để thương lượng.
Lâm gia.
Lâm Văn đưa hai vị cữu cữu đến an bài trong phòng cũ của cha nương trước đây.
Thế giới lúc đầu của mình chỉ có Khúc Điền thôn, lớn hơn thì chính là Ô Sơn trấn.
Đột nhiên xuất hiện thêm bốn người, lập tức đưa y đến một thế giới rộng lớn hơn, điều này khiến cho y có chút trở tay không kịp.
Đầu tiên là cữu cữu Bạch Dịch của mình, mặc dù Bạch gia xuống dốc, nhưng cữu cữu vẫn có sản nghiệp riêng của mình.
Mặc dù Bạch phu nhân Chu gia chướng mắt, nhưng đối với Lâm Văn Lâm Võ mà nói thì nó lại là con quái vật khổng lồ.
Phải biết rằng trước đây hai người còn vì giữ được hai trăm lượng bạc mà phải hao hết tâm tư, cho nên chẳng trách trước đó Bạch Dịch nói chút thế lực của hắn cũng đủ bảo hộ hai huynh đệ bọn họ.
Lâm Văn cho rằng trước đây mình đã đánh giá thấp Lâm Thành Chu gia rồi.
Còn cữu trượng tiện nghi Tiêu Duệ Dương, nghe cữu cữu nói hắn là Thiếu đường chủ của Võ Đường Nam An Thành.
Nam An Thành có địa vị tương đương Lâm Thành, bởi vậy có thể thấy bối cảnh của cữu trượng tiện nghi Tiêu Duệ Dương này hùng hậu như thế nào.
Trong đầu Lâm Văn có một suy nghĩ, chỉ sợ vị Bạch phu nhân Chu gia Lâm Thành kia không biết Bạch Dịch có quan hệ với Tiêu Duệ Dương, nếu không sao có thể nỡ vứt bỏ một trợ lực lớn mạnh như vậy chứ.
Chương Uyên, là một nhân vật xuất sắc trong những người đồng trang lứa Chương gia, đồng thời cũng đang đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Võ Đường Bắc An Thành.
Lại nói tiếp, Võ Đường Ô Sơn trấn thuộc cấp dưới của hắn đấy.
Nhưng mà hắn không lộ thân phận của mình ra, cho nên những người liên quan trong Ô Sơn trấn không biết về thân phận của hắn.
Lâm Văn cảm thấy cái tên gia hỏa này chính là một tên giả heo ăn thịt hổ.
Hàm Mặc, có ân dạy dỗ với Lâm Văn, bản thân hắn là đệ tử cốt cán của Tinh Vũ Tông, đồng thời còn là thành viên không chính thức của Võ Đường chỗ Chương Uyên.
Thành viên không chính thức của Võ Đường sẽ không bị ước thúc quá nhiều, nhưng có thể tự do lựa chọn nhiệm vụ do Võ Đường ban ra.
Căn cứ việc hoàn thành nhiệm vụ mà có thể hưởng được một ít tài nguyên từ Võ Đường.
Cũng chính trong quá trình làm nhiệm vụ, hắn quen biết Chương Uyên, cũng trở thành đối tượng kết giao hợp ý.
Bản thân hắn mặc dù là Đan sư, nhưng sức chiến đấu lại không yếu chút nào.
Càng nhìn vào thân phận cùng lai lịch của bốn người này y càng cảm thấy Ô Sơn trấn rất hẻo lánh cùng lạc hậu, không thể nào bằng được với thế giới bên ngoài.
Nhưng Lâm Văn cũng hiểu, với thực lực hiện tại của y cùng Lâm Võ mà muốn đi ra ngoài, hoàn toàn là đang đưa đồ ăn cho người khác.
Nghĩ đến chân của Bạch Dịch, không biết năm đó đã xảy ra chuyện mà có thể biến hắn thành tình trạng như thế này.
Đến tột cùng là bị thương đến trình độ nào, có hy vọng chữa khỏi hay không.
Lâm Văn chọc chọc Ô Tiêu bên cạnh, hỏi:
“Ngươi cũng thấy cữu cữu cùng cữu trượng của ta rồi đúng không, ngươi cảm thấy bọn họ như thế nào?”
Đuôi rắn của Ô Tiêu tát qua, người yếu như vậy, không đủ cho hắn nhét kẽ răng nữa.
Ô Tiêu biểu hiện ra dáng vẻ khinh thường khiến cho Lâm Văn càng thêm tò mò:
“Thực lực của ngươi hiện tại là do bị hao tổn quá nhiều đúng không, vậy trước đây ngươi lợi hại bao nhiêu? Tu vi như thế nào?”
Đáng tiếc Ô Tiêu đang không cao hứng, cho nên không muốn phản ứng lại với y, mấy ngày nay nó đang cực kỳ không cao hứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook