Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
-
Chương 94: An Bài Của Dưỡng Mẫu
Giống như những gì Lâm Văn nói, Đan sư trưởng lão dễ gặp mặt như vậy à?
Nếu không thì nàng ta sao chỉ có thể trở thành đệ tử ký danh của một trưởng lão thôi mà đã có thể khiến cho địa vị của Tiền gia đi lên chứ.
Nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn Thôi Vấn, đều là do tiện nhân này châm ngòi ly gián, trước kia nhị ca không như vậy với nàng ta.
“Ngươi cút ra đây cho ta! Một song nhi chẳng lẽ còn nhát gan yếu đuối hơn so với một cô nương như ta hay sao? Được lắm, ta biết rồi, tất cả đều là do ngươi đúng không!”
Tiền Thượng Thục tiến lên tóm lấy Thôi Vấn đang trốn phía sau Tiền Thượng Lãng ra, tàn nhẫn mà cho hắn mấy cái bạt tai.
“Lãng ca ——” Thôi Vấn sợ hãi mà thét chói tai.
“Tiểu muội!”
“Đủ rồi!”
Lâm Võ hét lên, ba cái tên này đúng là đồ bị bệnh tâm thần, tự nhiên lại chạy đến trước của nhà bọn họ nháo loạn.
“Các ngươi muốn làm gì thì đến chỗ khác mà làm, đứng trước cửa nhà chúng ta làm gì? Ta biết Tiền gia các ngươi khinh thường Lâm gia chúng ra, Lâm gia chúng ta cũng không phải loại không biết xấu hổ mà dây dưa với Tiền gia các ngươi, các ngươi cũng cách nhà ta xa một chút đi, muốn gặp Hàm đan sư thì tự mình đi đi! Lâm gia chúng ta không có bản lĩnh đấy!”
Nam tử ngồi xe lăn vỗ vỗ tay người phía sau, nam tử mặc kính trang lập tức hiểu ý, tiến lên vài bước, một tay xách một người rồi ném ra ngoài.
Ngay cả cái người ỷ vào thân phận mà không coi ai ra gì là Tiền Thượng Thục cũng không tránh thoát được, phanh một tiếng mà ném ra xa mấy mét, mông đập lên hòn đá đau đến mức kêu lên thảm thiết một tiếng.
Lâm Văn sững sờ một chút, sau đó liền cười ra tiếng.
Thống khoái, quá thống khoái, đặc biệt là khi thấy trước khi Thôi Vấn rơi xuống đất còn bị Tiền Thượng Lãng đạp cho một cái, biểu tình khổ không nói nên lời của Thôi Vấn khiến cho y rất vui vẻ a.
Sau khi cười xong, y vội mời người vào nhà:
“Chương đại ca, Hàm đại ca, mời vào bên trong, hai vị khách nhân này cũng nên vào đi thôi.”
Mặc kệ nói như thế nào, thì cũng phải mời người ta vào nhà trước đã.
Với cả có Hàm Mặc Chương Uyên đi cùng, cho nên đây chắc chắn không phải ác nhân rồi.
Lâm Võ phối hợp đi theo phía sau ca ca hắn, nhìn ba người đang chật vật bên ngoài, hắn cũng mặc kệ mà đóng cửa lại.
Một đội bốn con thỏ ở đang nhảy qua nhảy lại trong sân, lại người lạ hả?
Tiểu Hỏa đã sớm quen rồi nên không còn cảm thấy lạ lẫm nữa, đem ba lão bà nhảy đến bên cạnh Lâm Văn, từng con nhảy đến cọ cọ chân Lâm Văn rồi lại nhảy đi.
Lâm Văn giật giật khóe miệng, giả vờ như không thấy ánh mắt buồn cười của mọi người.
Sau khi đưa người vào nhà chính rồi ngồi xuống, pha trà cho từng người một, Lâm Văn liền kéo Lâm Võ ngồi xuống vị trí bên dưới bọn họ.
Mặc dù nhìn Hàm Mặc, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về người đang ngồi trên xe lăn kia.
“Khụ.”
Hàm Mặc nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở mọi người.
“A Văn, vị này là Tiêu Duệ Dương Tiêu công tử cùng Bạch Dịch Bạch công tử, bọn họ nói muốn tới Lâm gia tìm ngươi, hai vị, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta cùng Chương huynh đi trước.”
Tiêu Duệ Dương nhìn về phía Bạch Dịch, hiển nhiên việc này sẽ do Bạch Dịch làm chủ.
Bạch Dịch ôm quyền với hai người Hàm Mặc, nói:
“Nhị vị không cần lảng tránh, hôm nay Bạch mỗ đến đây là để nhận thân, nếu không có gì bất ngờ thì Lâm Văn chính là cháu ngoại của ta.”
Lâm Văn choáng váng, cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía Lâm Võ, cháu ngoại?
Vậy vị này chính là cữu cữu của y sao?
Cữu cữu này ở đâu ra vậy?
Y không dám tin mà há to miệng chỉ chỉ chính mình cùng Lâm Võ nói:
“Ngươi là cữu cữu của ta cùng A Võ? Ngươi là đệ đệ của nương chúng ta sao?”
Hàm Mặc cùng Chương Uyên đều ngồi bên cạnh uống trà, không nói gì cả.
Nhìn diện mạo của Bạch Dịch cùng Lâm Văn là có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống rồi, không ngờ lại là thân cữu cữu cùng ngoại tôn.
Nhưng mà còn Lâm Võ thì thật sự không giống.
Bạch Dịch có thâm ý khác mà hình hai huynh đệ bọn họ:
“Các đứa là thân huynh đệ có chung huyết mạch sao?”
Mặt Lâm Võ lập tức trở nên tái nhợt, thân nhân của ca ca cuối cùng cũng tìm tới rồi sao?
Hắn cuống quít nhìn về phía ca ca, gọi:
“Ca……”
Lâm Văn vỗ nhẹ tay A Võ, cho dù thân nhân có xuất hiện thì y cũng sẽ không rời khỏi Lâm Võ, hơn nữa, thời gian mà cái vị gọi là cữu cữu này xuất hiện tương đối kỳ quái.
Thấy biểu hiện này của hai người, bốn người đang ngồi đây sao có thể không hiểu, hai đứa này biết rất rõ thân thế của mình.
Hàm Mặc cũng rất kinh ngạc, Lâm Văn vậy mà không phải là hài tử của Lâm gia?
Cháu ngoại ruột của Bạch Dịch sao lại lưu lạc đến tận đây?
Lâm Văn dùng ánh mắt trấn an Lâm Võ, sau đó nhìn về phía Bạch Dịch:
“Không biết Bạch công tử nhận được tin từ đâu, làm vậy để làm gì?
Y cho rằng dù có muốn nhận thân thì cũng nên là người của Chu gia ở Lâm Thành đến nhận mới đúng, Bạch Dịch này là thân đệ đệ với thân mẫu của mình sao?
Sờ sờ mặt mình, dường như khuôn mặt này của y, có chút giống Bạch Dịch.
“Là nương của hai đứa biết mình không sống được bao lâu nữa, trước khi lâm chung tìm người truyền tin cho ta, trong thư có nói rõ tất cả ngọn nguồn, đồng thời nhờ ta chiếu cố hai đứa. Trần Hạnh từng là nha hoàn của Bạch phủ, sau đó trở thành nha hoàn hồi môn cùng tỷ tỷ của ta gả vào Chu gia, đây là thư do chính tay Trần Hạnh viết, các con cứ nhìn là biết, chỉ là đường xá xa xôi, thời điểm ta nhận được tin chỉ sợ Trần Hạnh đã không còn nữa.”
Bạch Dịch lấy từ trong nạp giới ra một phong thư, duỗi tay đưa về phía trước.
Lâm Văn cùng Lâm Võ hoàn toàn có thể nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, đặc biệt là Lâm Văn.
Y không ngờ trước khi lâm chung Trần thị còn an bài đến bước này.
Trước khi đi bà cái gì cũng không nói, có lẽ sợ thư không đưa được đến tay Bạch Dịch hoặc là Bạch gia sẽ không có ai đến nhận thân, cho nên mới không nói cho bọn họ biết sao?
Lòng Lâm Văn run lên, Trần thị đối xử với Lâm Văn, có thể nói nói hao tổn tâm huyết rất lớn.
Thời điểm bản thân mình không còn có thể chịu đựng nổi nữa cũng muốn an bài cho Lâm Văn một đường lui.
Gả vào Tiền gia cũng là một đường lui mà phu thê họ đã tính trước, nhưng chỉ sợ họ cũng không hoàn toàn tín nhiệm Tiền gia, cho nên mới tìm Bạch gia?
Lâm Văn mím môi đã có chút khô của mình, duỗi tay ra, nhận lấy lá thư mà Trần thị tự tay viết, mở ra xem.
Nếu không thì nàng ta sao chỉ có thể trở thành đệ tử ký danh của một trưởng lão thôi mà đã có thể khiến cho địa vị của Tiền gia đi lên chứ.
Nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn Thôi Vấn, đều là do tiện nhân này châm ngòi ly gián, trước kia nhị ca không như vậy với nàng ta.
“Ngươi cút ra đây cho ta! Một song nhi chẳng lẽ còn nhát gan yếu đuối hơn so với một cô nương như ta hay sao? Được lắm, ta biết rồi, tất cả đều là do ngươi đúng không!”
Tiền Thượng Thục tiến lên tóm lấy Thôi Vấn đang trốn phía sau Tiền Thượng Lãng ra, tàn nhẫn mà cho hắn mấy cái bạt tai.
“Lãng ca ——” Thôi Vấn sợ hãi mà thét chói tai.
“Tiểu muội!”
“Đủ rồi!”
Lâm Võ hét lên, ba cái tên này đúng là đồ bị bệnh tâm thần, tự nhiên lại chạy đến trước của nhà bọn họ nháo loạn.
“Các ngươi muốn làm gì thì đến chỗ khác mà làm, đứng trước cửa nhà chúng ta làm gì? Ta biết Tiền gia các ngươi khinh thường Lâm gia chúng ra, Lâm gia chúng ta cũng không phải loại không biết xấu hổ mà dây dưa với Tiền gia các ngươi, các ngươi cũng cách nhà ta xa một chút đi, muốn gặp Hàm đan sư thì tự mình đi đi! Lâm gia chúng ta không có bản lĩnh đấy!”
Nam tử ngồi xe lăn vỗ vỗ tay người phía sau, nam tử mặc kính trang lập tức hiểu ý, tiến lên vài bước, một tay xách một người rồi ném ra ngoài.
Ngay cả cái người ỷ vào thân phận mà không coi ai ra gì là Tiền Thượng Thục cũng không tránh thoát được, phanh một tiếng mà ném ra xa mấy mét, mông đập lên hòn đá đau đến mức kêu lên thảm thiết một tiếng.
Lâm Văn sững sờ một chút, sau đó liền cười ra tiếng.
Thống khoái, quá thống khoái, đặc biệt là khi thấy trước khi Thôi Vấn rơi xuống đất còn bị Tiền Thượng Lãng đạp cho một cái, biểu tình khổ không nói nên lời của Thôi Vấn khiến cho y rất vui vẻ a.
Sau khi cười xong, y vội mời người vào nhà:
“Chương đại ca, Hàm đại ca, mời vào bên trong, hai vị khách nhân này cũng nên vào đi thôi.”
Mặc kệ nói như thế nào, thì cũng phải mời người ta vào nhà trước đã.
Với cả có Hàm Mặc Chương Uyên đi cùng, cho nên đây chắc chắn không phải ác nhân rồi.
Lâm Võ phối hợp đi theo phía sau ca ca hắn, nhìn ba người đang chật vật bên ngoài, hắn cũng mặc kệ mà đóng cửa lại.
Một đội bốn con thỏ ở đang nhảy qua nhảy lại trong sân, lại người lạ hả?
Tiểu Hỏa đã sớm quen rồi nên không còn cảm thấy lạ lẫm nữa, đem ba lão bà nhảy đến bên cạnh Lâm Văn, từng con nhảy đến cọ cọ chân Lâm Văn rồi lại nhảy đi.
Lâm Văn giật giật khóe miệng, giả vờ như không thấy ánh mắt buồn cười của mọi người.
Sau khi đưa người vào nhà chính rồi ngồi xuống, pha trà cho từng người một, Lâm Văn liền kéo Lâm Võ ngồi xuống vị trí bên dưới bọn họ.
Mặc dù nhìn Hàm Mặc, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về người đang ngồi trên xe lăn kia.
“Khụ.”
Hàm Mặc nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở mọi người.
“A Văn, vị này là Tiêu Duệ Dương Tiêu công tử cùng Bạch Dịch Bạch công tử, bọn họ nói muốn tới Lâm gia tìm ngươi, hai vị, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta cùng Chương huynh đi trước.”
Tiêu Duệ Dương nhìn về phía Bạch Dịch, hiển nhiên việc này sẽ do Bạch Dịch làm chủ.
Bạch Dịch ôm quyền với hai người Hàm Mặc, nói:
“Nhị vị không cần lảng tránh, hôm nay Bạch mỗ đến đây là để nhận thân, nếu không có gì bất ngờ thì Lâm Văn chính là cháu ngoại của ta.”
Lâm Văn choáng váng, cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía Lâm Võ, cháu ngoại?
Vậy vị này chính là cữu cữu của y sao?
Cữu cữu này ở đâu ra vậy?
Y không dám tin mà há to miệng chỉ chỉ chính mình cùng Lâm Võ nói:
“Ngươi là cữu cữu của ta cùng A Võ? Ngươi là đệ đệ của nương chúng ta sao?”
Hàm Mặc cùng Chương Uyên đều ngồi bên cạnh uống trà, không nói gì cả.
Nhìn diện mạo của Bạch Dịch cùng Lâm Văn là có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống rồi, không ngờ lại là thân cữu cữu cùng ngoại tôn.
Nhưng mà còn Lâm Võ thì thật sự không giống.
Bạch Dịch có thâm ý khác mà hình hai huynh đệ bọn họ:
“Các đứa là thân huynh đệ có chung huyết mạch sao?”
Mặt Lâm Võ lập tức trở nên tái nhợt, thân nhân của ca ca cuối cùng cũng tìm tới rồi sao?
Hắn cuống quít nhìn về phía ca ca, gọi:
“Ca……”
Lâm Văn vỗ nhẹ tay A Võ, cho dù thân nhân có xuất hiện thì y cũng sẽ không rời khỏi Lâm Võ, hơn nữa, thời gian mà cái vị gọi là cữu cữu này xuất hiện tương đối kỳ quái.
Thấy biểu hiện này của hai người, bốn người đang ngồi đây sao có thể không hiểu, hai đứa này biết rất rõ thân thế của mình.
Hàm Mặc cũng rất kinh ngạc, Lâm Văn vậy mà không phải là hài tử của Lâm gia?
Cháu ngoại ruột của Bạch Dịch sao lại lưu lạc đến tận đây?
Lâm Văn dùng ánh mắt trấn an Lâm Võ, sau đó nhìn về phía Bạch Dịch:
“Không biết Bạch công tử nhận được tin từ đâu, làm vậy để làm gì?
Y cho rằng dù có muốn nhận thân thì cũng nên là người của Chu gia ở Lâm Thành đến nhận mới đúng, Bạch Dịch này là thân đệ đệ với thân mẫu của mình sao?
Sờ sờ mặt mình, dường như khuôn mặt này của y, có chút giống Bạch Dịch.
“Là nương của hai đứa biết mình không sống được bao lâu nữa, trước khi lâm chung tìm người truyền tin cho ta, trong thư có nói rõ tất cả ngọn nguồn, đồng thời nhờ ta chiếu cố hai đứa. Trần Hạnh từng là nha hoàn của Bạch phủ, sau đó trở thành nha hoàn hồi môn cùng tỷ tỷ của ta gả vào Chu gia, đây là thư do chính tay Trần Hạnh viết, các con cứ nhìn là biết, chỉ là đường xá xa xôi, thời điểm ta nhận được tin chỉ sợ Trần Hạnh đã không còn nữa.”
Bạch Dịch lấy từ trong nạp giới ra một phong thư, duỗi tay đưa về phía trước.
Lâm Văn cùng Lâm Võ hoàn toàn có thể nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, đặc biệt là Lâm Văn.
Y không ngờ trước khi lâm chung Trần thị còn an bài đến bước này.
Trước khi đi bà cái gì cũng không nói, có lẽ sợ thư không đưa được đến tay Bạch Dịch hoặc là Bạch gia sẽ không có ai đến nhận thân, cho nên mới không nói cho bọn họ biết sao?
Lòng Lâm Văn run lên, Trần thị đối xử với Lâm Văn, có thể nói nói hao tổn tâm huyết rất lớn.
Thời điểm bản thân mình không còn có thể chịu đựng nổi nữa cũng muốn an bài cho Lâm Văn một đường lui.
Gả vào Tiền gia cũng là một đường lui mà phu thê họ đã tính trước, nhưng chỉ sợ họ cũng không hoàn toàn tín nhiệm Tiền gia, cho nên mới tìm Bạch gia?
Lâm Văn mím môi đã có chút khô của mình, duỗi tay ra, nhận lấy lá thư mà Trần thị tự tay viết, mở ra xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook