Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 92: Người Đến Ngoài Ý Muốn (2)

Có người không tin nên đến xem thử, có người tới cửa khiêu chiến, cũng có người đến bái sư cầu thu đồ đệ, nhưng trong những người đó, người hướng đến cái thứ tốt trong núi chiếm nhiều hơn.

Cũng không biết là do bản thân Phùng dược sư không phục hay là do hộ vệ đi theo hắn tuyên truyền, tóm lại, vốn dĩ nó là tin tức bí mật, nhưng hiện tại đã bị rất nhiều người Ô Sơn trấn biết đến.

Từng đám Võ Giả rời khỏi Ô Sơn trấn mà chạy về phía Khúc Điền thôn cùng những khu vực lân cận.

Có một số người đi qua Khúc Điền thôn, cũng có người ở lại Khúc Điền thôn chờ đợi.

Thấy hành động của Chương Uyên cùng Hàm Mặc liền biết, thứ tốt trong núi còn chưa thành thục, dù bây giờ có đi cũng vô dụng.

Huống chi vào núi còn phải đối mặt với yêu thú nguy hiểm, không bằng ở lại trong thôn an toàn hơn.

Có Chương Uyên cùng Hàm Mặc tọa trấn, Võ Giả từ bên ngoài cũng không dám làm càn quá mức.

Trưởng thôn đưa người đến mấy căn nhà gỗ giản dị để ở tạm, chiêu đãi những người này thì thôn dân Khúc Điền thôn cũng sẽ có một nguồn thu nhập nhỏ.

Lâm Văn buông sách xuống, nhìn về phía Lâm Võ đang mồ hôi đầy đầu, hỏi:

“Ai tới vậy?”

Lâm Võ uống từng ngụm nước lớn, sau khi hết khát mới ngồi xuống lau miệng, trả lời:

“Người tới lần này vậy mà lại là Thanh Lôi Tông, thái độ của những người đến lần này không giống như thái độ của mấy người Lý dược sư khi tới đây, có thể thấy từ sau khi Chương đại ca Hàm đại ca tới đây liền có sự thay đổi lớn, Chương đại ca quả nhiên lợi hại.”

Lâm Võ càng ngày càng kính nể Chương Uyên, vậy mà có thể khiến cho người của Thanh Lôi Tông không dám bừa bãi.

Lâm Văn kinh ngạc, cư nhiên có thể đem người của Thanh Lôi Tông tới đây.

Y đã nghe Hàm Mặc nói, bảo bối trong núi là một gốc Cửu Diệp Hồng Liên, sinh trưởng trong một cái động, cái động kia được thông mới hỏa mạch, cung cấp cho Cửu Diệp Hồng Liên một môi trường sống đặc thù.

Cửu Diệp Hồng Liên là cây linh dược không dễ dàng có được, nhưng lần này nó lại xuất hiện trong Ô Vân sơn mạch, cái loại địa phương hẻo lánh này.

Theo như những gì Hàm Mặc nói, hạt sen của Cửu Diệp Hồng Liên có thể trực tiếp sử dụng, nó có thể khiến cho một vị cửu cấp Võ Đồ trực tiếp đột phá trở thành Võ Giả.



Cánh hoa sen có thể làm thuốc, đài sen cũng có thể dùng để luyện chế Linh Khí Linh Sư.

Linh Khí đó chính là vũ khí mà Hàm Mặc dùng để đối phó với hai người Vương hộ vệ ngày hôm đó.

Để có thể dùng nó thì Linh Sư phải sử dụng hồn lực của mình để thao tác, càng có thể dùng hồn lực để khiến cho hồn lực tinh tiến hơn.

Mà đài sen Cửu Diệp Hồng Liên lại cực kỳ thích hợp cho hồn lực của một Linh Sư hệ mộc sử dụng, vừa hay Hàm Mặc chính là một linh sư mang hai hệ hỏa và mộc.

Nhưng mà nếu có thể thao tác Linh Khí, thì trung cấp Linh Sư mới có thể làm được, mà Lý dược sư cũng chỉ là sơ cấp Linh Sư thôi.

Còn vị Phùng dược sư đó càng là sơ cấp Linh Sư mới nhập môn, ngoại trừ có thể luyện dược, không có bất kỳ lực uy hiếp nào.

Nói đến Thanh Lôi Tông, huynh đệ hai người không nhịn được mà nghĩ đến Tiền Thượng Thục của Tiền gia đã bái nhập Thanh Lôi Tông, cũng chính bởi điều đó mà Tiền gia mới vênh váo tự đắc như thế, Lâm Văn không nhịn được hỏi:

“Vậy Tiền Thượng Thục kia cũng tới sao?”

Lâm Võ lắc đầu:

“Đệ chỉ biết đó là người của Thanh Lôi Tông, không thể hỏi cụ thể đó là ai.”

“Vậy cũng tốt, đừng đi hỏi, bọn họ cũng chỉ đang nhìn vào phân lượng của Chương đại ca Hàm đại ca mới có thể khách khí đối với thôn dân như vậy, nếu không thì chúng ta đâu có được thanh tĩnh như thế này.” Lâm Văn nhắc nhở nói.

Nếu không có Chương đại ca và Hàm đại ca, khi những người đó vào thôn, chắc chắn người trong thôn sẽ đem phòng ở tốt nhất cho bọn họ ở, đã vậy còn phải thật cẩn thận mà hầu hạ, đây không phải là một nơi chú ý đến nhân quyền, thứ bọn họ thờ phụng chính là bạo lực.

“Đệ biết rồi, ca yên tâm đi, đệ mà thấy những người đó chắc chắn sẽ đi đường vòng.” Lâm Võ nói.

Không phải vì bọn họ sợ, mà là không muốn gây phiền toái cho nhà mình cùng với những nhà trong thôn.

Có một số người không nói đạo lý, đệ tử của Thanh Lôi Tông so với những người tới trước đó thì càng thêm cao cao tại thượng, không coi thôn dân bọn họ ra cái gì cả.

Hai huynh đệ không muốn nói chuyện gì liên quan đến Thanh Lôi Tông nữa, Lâm Võ muốn vào Võ Đường hay là bái nhập Thanh Lôi Tông, hai người vẫn còn chưa quyết định xong.



Mỗi một bên đều có ưu và hạn chế riêng, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Lâm Văn đi theo Hàm Mặc, càng thêm hiểu bản thân mình không đủ tự cân nhắc mọi chuyện, cần phải có người chỉ đường mới được.

Hơn nữa, trong môi trường cạnh tranh luyện võ này thì đó cũng là một trợ lực rất lớn đối với Lâm Võ, đồng thời cũng có thể rèn luyện tầm nhìn và tâm trí sao cho tốt.

Nhưng không ngờ, bọn họ không đi tìm phiền toái, phiền toái lại tự tìm tới.

Ngày hôm sau, khi nghe thấy có người đến gõ cửa, sau khi Lâm Văn mở cửa liền ngơ ngẩn, bởi vì ngoài cửa có hai người mà y không muốn nhìn thấy nhất, đó là Tiền Thượng Lãng Tiền nhị thiếu cùng đối tượng kết thân hiện tại của hắn, Thôi Vấn.

Mà bên cạnh Tiền Thượng Lãng đang có một nữ nhân trông có vẻ rất, ừm, vạm vỡ, không hề thấp hơn hắn, đó không phải là muội muội Tiền Thượng Thục của hắn đấy chứ?

“Ngươi chính là vị hôn phu trước đây tên là Lâm Văn của nhị ca ta à?”

Không cần phải hỏi, vị này chính là Tiền Thượng Thục.

Lâm Văn cũng không hề biết vị tiểu thư Tiền gia này lại có hình tượng cao lớn đến như vậy.

Trước mặt, vị Tiền tiểu thư này đang dùng ánh mắt khinh miệt mà đánh giá Lâm Văn.

Mặc dù không quen nhìn dáng vẻ yếu đuối của Thôi Vấn, nhưng Lâm Văn này càng không xứng với cánh cửa nhà mình, việc hôn nhân này lui hay lắm, nàng ta vênh mặt hất hàm sai khiến, nói.

“Ngươi, dẫn chúng ta đi gặp Hàm đan sư kia đi, ta biết ngươi có quan hệ không tồi với Hàm đan sư, cũng đang đi theo Lữ dược sư để học, thấy ngươi còn có chút hữu dụng, ta cũng không tìm ngươi phiền toái làm gì.”

Tròng mắt của Lâm Văn thiếu chút nữa bị chấn động đến rớt cả ra, đờ mờ nhà mày, đứa nào đây, Lâm Văn y thiếu Tiền gia cái gì à, Tiền gia này còn muốn đến gây phiền toái?

Cái logic thần thánh gì vậy?!

“Ai muốn tìm Lâm gia gây phiền toái?”

Một giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, Lâm Văn giương mắt lên nhìn, lại có thêm một nhóm người đến đây, tổ hợp này tương đối kỳ quái.

Trong đó có một người đang ngồi ở trên xe lăn, dường như tiếng nói vừa rồi là do hắn phát ra, mà Lâm Võ cũng từ phía sau nhanh chóng lóe lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương