Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 83: Cứu Trị (1)

Khi Lữ Trường Phong đeo hòm thuốc đi vào Lâm gia đại phòng, liền nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng lão thái thái kêu rên như có người chết.

Lữ Trường Phong biết vị lão thái thái này có bản lĩnh la lối khóc lóc lăn lộn.

Lần này Lâm Võ phế đi đại tôn tử bảo bối của bà ta, chẳng khác nào muốn mệnh của bà ta.

Cho nên hắn mới không cần Lâm Võ đi theo, nếu không lão thái thái này có khi sẽ liều mạng với Lâm Võ không biết chừng.

Lữ Trường Phong nhìn thấy cửa viện bị hỏng, trong mắt hiện lên vài phần ý cười, bị hư hại đến trình độ này, có thể thấy được lúc ấy Lâm Võ có bao nhiêu tức giận.

Hàng xóm đứng đợi ở đây nhìn thấy Lữ Trường Phong tới liền vội kêu:

“Lữ dược sư tới! Lữ dược sư tới!”

Lão thái thái không dám động đến đại tôn tử bảo bối, chỉ sợ thương của hắn càng nặng hơn, vẫn cứ ngồi trên mặt đất mắng Lâm Võ là súc sinh.

Nhưng vừa nghe Lữ dược sư tới, liền vội lau nước mắt nước mũi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lữ dược sư.

“Mau, Lữ dược sư mau xem cho tôn tử của ta, A Hào nếu có mệnh hệ gì, bà già như ra cũng sống không nổi nữa, ngao!”

Bà ta vừa kéo người vừa khóc, thật khiến cho người ta nghe mà thương tâm muốn rơi lệ.

Hàng xóm vây xem mặc dù có chút đồng tình với lão thái thái, một phen tuổi rồi còn không ngừng lo lắng cho đại tôn tử, nhưng sự đồng tình này lại không áp vào được trên người Lâm Hào.

Chỉ cần nghĩ, nếu chuyện đó xảy ra trên người của mình, họ cũng hận không thể nhào lên đánh chết hắn, chứ nói gì đến đồng tình với không đồng tình.

Đối với Lữ Trường Phong, mặc dù cảm thấy dân phong Khúc Điền thôn thuần phác, không mưu mô lục đục gì với nhau, nhưng không chịu nổi trên người tràn đầy bụi đất cùng nước mắt nước mũi của lão thái thái, vội vàng né tránh ra ngoài, nói với người khác.

“Lâm lão gia tử đâu? Lâm Võ gọi ta đến đây xem bệnh cho lão gia tử.”

“Ở trong phòng, ta cho người đưa lên giường nằm rồi.”

Lữ Trường Phong nghe xong liền cùng hàng xóm đi vào nhà.



Nhưng lão thái thái thấy vậy thì không muốn, đại tôn tử của bà ta còn nằm trên mặt đất không biết sinh tử, sao có thể để Lữ dược sư chạy được, vì vậy bà ta nhảy dựng lên túm chặt người, quát:

“Lữ dược sư, xem cho đại tôn tử của ta trước, Lữ dược sư ngươi không thể mặc kệ sống chết của tôn tử nhà ta!”

“Vậy lão thái thái mặc kệ sống chết của lão gia tử sao?”

Lữ Trường Phong cảm thấy không sao cả, dừng bước chân, nhưng nhất định không cho lão thái thái đụng vào người mình.

Hàng xóm thấy Lữ dược sư nhiều lần trốn lão thái thái, sao có thể không hiểu, liền đi qua bắt lấy lão thái thái giúp Lữ dược sư.

Nói thật, bọn họ cũng cảm thấy rất ghê tởm, huống chi là người thích sạch sẽ như Lữ dược sư.

“Lão gia tử?”

Lão thái thái có chút sững sờ một chút, bà ta chỉ lo đại tôn tử mà quên bạn già, nhưng nhìn lại tình trạng của tôn tử, lập tức vứt luôn sự lo lắng của bà ta cho lão gia tử ra sau đầu.

“Thân thể của lão gia tử như thế nào ta là người hiểu rõ nhất, nhưng hiện tại đại tôn tử của ta sinh tử không rõ a, Lữ dược sư ngươi đại nhân đại lượng, cứu đại tôn tử của ta đi.”

Từ trước đến nay Lữ Trường Phong đã nhìn quen sinh tử, tuy hắn thường xem bệnh thăm khám cho thôn dân, nhưng cũng chỉ làm đúng bổn phận của mình, không ôm đồm chuyện sinh tử của bệnh nhân về mình.

Loại chuyện bị người nhà bệnh nhân kéo dài dẫn tới bệnh tình nghiêm trọng thậm chí tử vong, hắn sẽ không có bất kỳ áy náy nào cả.

Cho nên hắn dùng ánh mắt có một lại thâm ý khác mà nhìn vào mắt lão thái thái, nói với người dẫn đường cho hắn:

“Phiền ngươi nói cho lão gia tử một chút, lão thái thái giữ ta lại xem bệnh cho đại tôn tử của bà ta trước.”

Còn lão gia tử có bị tức chết hay không, thì đó không phải trách nhiệm của hắn, Lữ dược sư không hề cảm thấy có chút gánh nặng nào mà nghĩ.

“Nga, được, được, Lữ dược sư quá khách khí rồi, cũng chỉ là vài bước chân thôi.”

Người đó hơi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng, nhanh chóng chạy vào nhà báo cho lão gia tử.

Hơn nữa người đó còn muốn thanh minh rằng Lữ dược sư là do Lâm Võ mời đến xem bệnh cho lão gia tử.



Còn lão thái thái, bà ta tỉnh lại là nhờ những người hàng xóm còn ở lại sau khi Lâm Võ rời đi ấn huyệt nhân trung cho bà ta.

Trong phòng, mặc dù lão gia tử còn hơi mơ hồ, nhưng ý thức vẫn còn, chỉ là bị sự gào thét của lão thái thái làm cho đau đầu.

Những lời mà Lữ dược sư nói chuyện với lão thái thái ông đều có thể nghe thấy rất rõ ràng, thương tâm sao? Khổ sở sao?

Lão gia tử cũng không biết bản thân mình đang mang tâm tình gì, muốn lừa mình dối người nói rằng những điều đó không phải do Lâm Hào làm?

Nhưng ông ta nhìn vào ánh mắt của hàng xóm, cũng nhận ra bọn họ không tin Lâm Hào vô tội.

Sao mọi chuyện lại đến mức này?

Cái nhà mà ông nỗ lực duy trì sắp phải tan vỡ sao?

Trong lòng ông biết, vì lão đại mà ông đã phải khiến lão nhị ủy khuất, nếu không phải vì cứu Lâm Hào, phu thê lão nhị chắc chắn vẫn sẽ sống tốt, Lâm Hào cũng sẽ không cả gan làm loạn đến loại trình độ này đúng không?

Ông hối hận không?

Ý thức của lão gia tử càng thêm mơ hồ.

“Lâm đại gia? Lâm đại gia?”

Người tới truyền lời còn chưa nói xong, liền thấy trạng thái của lão gia tử càng thêm không tốt, gấp đến độ kêu to, bịch bịch chạy ra ngoài.

“Không hay rồi, Lâm đại gia dường như không được tốt.”

Lữ dược sư đang bắt mạch cho Lâm Hào, tên Lâm Võ tiểu tử này, thật sự đem khí hải của tên súc sinh này hủy hoàn toàn, đừng nói là Ô Sơn trấn, cho dù là toàn bộ Tấn Quốc cũng không ai có thể trị được cho tên súc sinh này, nói:

“Dù sao thì hắn còn trẻ, thời trẻ ăn uống tốt, điều dưỡng thân thể không tồi, cho nên lão thái thái có thể yên tâm, tôn tử của bà không chết được đâu, nhưng sau này không thể luyện võ nữa, tìm người đem hắn nâng lên trên giường đi, lão thái thái bảo ta tiếp tục chăm lo cho tôn tử của ngươi hay xem bệnh cho lão gia tử?”

“Lão thái thái, Lâm đại gia nhưng chờ được nữa!”

Người hàng xóm kia quát, bọn họ cũng không đồng ý Lữ dược sư xem cho Lâm Hào trước, dù sao thì tên này cũng chỉ là một tên khốn nạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương