Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
-
Chương 79: Đánh Giết Tới Cửa (1)
Thôn trưởng thấy Lý dược sư dùng ngữ khí ôn hoà chưa từng có nói chuyện với mình, ông thống khoái như thế nào không cần nói cũng biết.
Nhưng mà ông cũng không dám lộ ra biểu cảm gì quá phận, đâu ai biết nếu chờ sau khi Hàm đại nhân rời thôn, lúc đó cái vị dược sư cao cao tại thượng không cẩn thận bị Khúc Điền thôn dẫm phải thể diện này, liệu có trả thù bọn họ hay không.
Cho nên ông nhanh chóng hành lễ nói:
“Trước mắt thì Hàm đại nhân đang ở chỗ của dược sư trong thôn, nhưng có thể Hàm đại nhân sẽ không muốn gặp đại nhân…”
Ngữ khí của trưởng thôn mang vẻ chần chờ, Lý dược sư sao không rõ ý tứ của ông, xua xua tay nói:
“Trưởng thôn chỉ cần dẫn ta đến bái kiến Đan sư đại nhân, còn những chuyện khác không cần trưởng thôn phải lo, còn cái huy chương này, vẫn phải nhờ trưởng thôn cất kỹ.”
Lý dược sư lại không cho là đúng, những tiện dân đó có thể nhìn thấy Đan sư đại nhân, bản thân ông là một cao cấp Linh Dược Sư, chẳng lẽ sẽ bị cự tuyệt?
Ông cảm thấy với thân phận của mình, cho dù nhìn như thế nào cũng cao hơn những tiện dân này rất nhiều.
Trưởng thôn vội vàng đưa tay thận trọng nhận lấy huy chương.
“Vâng, mời Lý đại nhân đi theo Điền mỗ.”
Một đám người lại mênh mông cuồn cuộn mà quay về đường cũ, nhưng lúc này lại nhiều thêm mấy người.
Một người vội vàng chạy tới thấp giọng thì thầm bên tai trưởng thôn, thần sắc của trưởng thôn không hề thay đổi, nói:
“Cứ để A Võ xả giận đi, bầu không khí trong Khúc Điền thôn chúng ta, không thể bị hủy được.”
Những thanh niên trai tráng cùng thôn dân cũng nghĩ như vậy.
Những chuyện mà bên Lâm gia đại phòng làm ra khiến cho lòng người giận sôi, bọn họ cũng hoàn toàn thất vọng đối với phẩm tính của Lâm Hào.
Nghĩ đến những gì hắn làm, mọi người căm thù đến tận xương tuỷ, không cho hắn một giáo huấn thật sâu, hai biết được sau này hắn có duỗi tay về phía những nhà khác trong thôn hay không?
Nếu Lâm Võ tiểu tử không chịu thiệt, vậy chẳng có gì phải lo lắng cả.
Không phải nói Lâm Hào cũng là tam cấp Võ Đồ sao, vậy thì Lâm Võ không phải ỷ mạnh hiếp yếu, đánh không lại Lâm Võ, chỉ có thể nói Lâm Hào dù là tam cấp Võ Đồ cũng chỉ là đồ hèn nhát yếu ớt.
Thời điểm trưởng thôn cùng thôn dân còn có hai vị Linh Dược Sư nói chuyện với nhau, Lâm Võ một mình nổi giận đùng đùng mà chạy như bay đến Lâm gia đại phòng.
Nhìn thấy cổng lớn đóng chặt, hắn liền đưa chân đạp một cước, hoàn toàn không nương chân.
Cánh cửa rắn chắc “Rầm” một tiếng, nương theo lực đạo mà bật ra, khiến cho thôn dân không yên tâm chạy theo muốn hỗ trợ Lâm Võ sợ hắn gặp bất lợi cũng phải trợn mắt há hốc mồm
Một chân này, lực đạo chắc chắn không kém một tam cấp Võ Đồ, tiểu từ Lâm Võ, nhìn thì im hơi lặng tiếng nhưng thực lực lại lợi hại đến không ngờ.
“Lâm Hào đâu? Lâm Hào ở chỗ nào? Ngươi đi ra đây cho ta!”
Chân Lâm Võ không dừng lại, cửa trên khung còn lắc lư, người đã xong nào, hét lớn.
Thời điểm hắn đến gây ra tiếng động rất lớn, tro bụi rơi ào ào đầy đất, khung cửa kẽo kẹt một tiếng rồi ngừng lại.
“Cái tên khốn kiếp nào đến nhà ta gào tang đấy hả?”
Lão thái thái đang ở trong bếp nấu ăn liền nghe thấy có người đến nhà quát mắng, sao có thể không giận, nắm chặt xẻng chạy ra.
Bà ta liếc mắt nhìn, vậy mà là cái tên bất hiếu Lâm Võ, tức khắc càng cảm thấy tức giận hơn, chọn những lời ác độc cay nghiệt nhất mà mắng.
“Ngươi là cái đồ tiện loại có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy…”
Lâm Hào đang nằm trên giường bắt chéo nhân, trong miệng vẫn đang ngậm điểm tâm mà hắn vẫn luôn cất giấu trong tủ.
Hắn lúc này đang mặc sức tưởng tượng đến những ngày tháng tương lai tốt đẹp, vừa đắc ý mà ngâm nga một bài hát nào đó.
Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu khiến hắn bị sặc điểm tâm, ôm lấy cổ mà liều mạng ho khan, mặt trướng đến đỏ bừng.
Lâm Võ đã sớm không ôm bất cứ kỳ vọng nào đối với bà nội của mình, đối với những gì bà ta mắng, hắn cũng chỉ mắt điếc tai ngơ.
Vừa nghe trong phòng truyền ra tiếng ho khan, hắn không thèm để ý đến lão thái thái, liền nhanh chân chạy vào trong phòng.
Lần thứ hai dùng sức đá văng cửa phòng, liền nhìn thấy dáng vẻ như muốn nứt khóe mắt của Lâm Hào.
Hắn tiến lên kéo Lâm Hào đang nằm trên giường ném xuống đất, tung một quyền về phía đối phương:
“Lâm Hào ngươi là tên khốn nạn không được chết tử tế, ngươi là đồ tạp chủng điên loạn vong ân phụ nghĩa, dám đánh chủ ý lên đầu ca ca ta, xem ta có đánh chết ngươi không! Ngươi căn bản chính là đồ khốn kiếp đáng đánh! Ngay cả súc sinh cũng không bằng!”
Từng nắm tay của Lâm Võ đánh lên thịt, Lâm Hào bị hành hung bất ngờ mà sợ đến ngây người, sau đó oa oa kêu đau, ôm đầu chạy trốn quanh phòng, hô to:
“Cứu mạng a, tiên tiểu tử thúi Lâm Võ này muốn giết người, ông nội bà nội mau tới cứu con a, nếu còn không tới con sẽ bị tên tiện loại Lâm Võ này đánh chết mất! Oa oa…”
Đại tôn tử này chính là tâm tan bảo bối của lão thái thái, là mạng của bà ta, vừa nghe đại tôn tử bị tên tiện chủng Lâm Võ đánh, đã vậy còn rất lợi hại, vì thế nhanh chóng chạy qua.
Bà ta ném xẻng trên tay xuống đất, cầm gậy lên, miệng không ngừng mắng chửi, kêu Lâm Võ nhanh chóng tránh ra quỳ xuống xin lỗi với đại tôn tử của bà ta.
Lão gia tử sau nhiều ngày được chăm sóc, tinh thần đã tốt hơn cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đại tôn tử, nhanh chóng chạy ra từ trong phòng:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? A Võ sao lại chạy đến đây đánh đường ca? Lão bà tử bà còn đứng đó nói nhảm cái gì nữa, còn không mau tách hai đứa nhỏ ra!”
“Ông nội bà nội, cứu mạng a, Lâm Võ giết người! Ngao ——”
Lâm Hào đau đến mức kêu to, muốn đánh trả lại phát hiện mình căn bản không phải đối thủ của Lâm Võ.
Hắn hoàn toàn không biết tự nghĩ, vì sao bản thân là tam cấp Võ Đồ cũng không đánh lại Lâm Võ, đúng là một tên ngu xuẩn.
Lão gia tử bị tiếng ngao cuối cùng kia làm sợ tới mức run lên một cái, lão thái thái đau lòng cho đại tôn tử, nhanh chóng chạy tới với tốc độ nhanh chưa từng thấy:
“Lâm Võ, cái tên mất dạy nhà ngươi mau dừng tay lại cho ta! Ngươi là cái đồ khốn kiếp muốn giết người, ngươi là tên súc sinh bất hiếu, giết người rồi —— giết người rồi——”
Lão thái thái gân cổ lên mà kêu to, có hàng xóm đang ở trong nhà, cũng bị cái loại tiếng hét này làm cho hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra muốn hỗ trợ, sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra mạng người.
Cuối cùng Lâm Hào cũng bắt được cơ hội đoạt mệnh mà lao ra ngoài chạy như điên, vừa nắm được cửa phòng liền chạy ra ngoài.
Nhưng mà ông cũng không dám lộ ra biểu cảm gì quá phận, đâu ai biết nếu chờ sau khi Hàm đại nhân rời thôn, lúc đó cái vị dược sư cao cao tại thượng không cẩn thận bị Khúc Điền thôn dẫm phải thể diện này, liệu có trả thù bọn họ hay không.
Cho nên ông nhanh chóng hành lễ nói:
“Trước mắt thì Hàm đại nhân đang ở chỗ của dược sư trong thôn, nhưng có thể Hàm đại nhân sẽ không muốn gặp đại nhân…”
Ngữ khí của trưởng thôn mang vẻ chần chờ, Lý dược sư sao không rõ ý tứ của ông, xua xua tay nói:
“Trưởng thôn chỉ cần dẫn ta đến bái kiến Đan sư đại nhân, còn những chuyện khác không cần trưởng thôn phải lo, còn cái huy chương này, vẫn phải nhờ trưởng thôn cất kỹ.”
Lý dược sư lại không cho là đúng, những tiện dân đó có thể nhìn thấy Đan sư đại nhân, bản thân ông là một cao cấp Linh Dược Sư, chẳng lẽ sẽ bị cự tuyệt?
Ông cảm thấy với thân phận của mình, cho dù nhìn như thế nào cũng cao hơn những tiện dân này rất nhiều.
Trưởng thôn vội vàng đưa tay thận trọng nhận lấy huy chương.
“Vâng, mời Lý đại nhân đi theo Điền mỗ.”
Một đám người lại mênh mông cuồn cuộn mà quay về đường cũ, nhưng lúc này lại nhiều thêm mấy người.
Một người vội vàng chạy tới thấp giọng thì thầm bên tai trưởng thôn, thần sắc của trưởng thôn không hề thay đổi, nói:
“Cứ để A Võ xả giận đi, bầu không khí trong Khúc Điền thôn chúng ta, không thể bị hủy được.”
Những thanh niên trai tráng cùng thôn dân cũng nghĩ như vậy.
Những chuyện mà bên Lâm gia đại phòng làm ra khiến cho lòng người giận sôi, bọn họ cũng hoàn toàn thất vọng đối với phẩm tính của Lâm Hào.
Nghĩ đến những gì hắn làm, mọi người căm thù đến tận xương tuỷ, không cho hắn một giáo huấn thật sâu, hai biết được sau này hắn có duỗi tay về phía những nhà khác trong thôn hay không?
Nếu Lâm Võ tiểu tử không chịu thiệt, vậy chẳng có gì phải lo lắng cả.
Không phải nói Lâm Hào cũng là tam cấp Võ Đồ sao, vậy thì Lâm Võ không phải ỷ mạnh hiếp yếu, đánh không lại Lâm Võ, chỉ có thể nói Lâm Hào dù là tam cấp Võ Đồ cũng chỉ là đồ hèn nhát yếu ớt.
Thời điểm trưởng thôn cùng thôn dân còn có hai vị Linh Dược Sư nói chuyện với nhau, Lâm Võ một mình nổi giận đùng đùng mà chạy như bay đến Lâm gia đại phòng.
Nhìn thấy cổng lớn đóng chặt, hắn liền đưa chân đạp một cước, hoàn toàn không nương chân.
Cánh cửa rắn chắc “Rầm” một tiếng, nương theo lực đạo mà bật ra, khiến cho thôn dân không yên tâm chạy theo muốn hỗ trợ Lâm Võ sợ hắn gặp bất lợi cũng phải trợn mắt há hốc mồm
Một chân này, lực đạo chắc chắn không kém một tam cấp Võ Đồ, tiểu từ Lâm Võ, nhìn thì im hơi lặng tiếng nhưng thực lực lại lợi hại đến không ngờ.
“Lâm Hào đâu? Lâm Hào ở chỗ nào? Ngươi đi ra đây cho ta!”
Chân Lâm Võ không dừng lại, cửa trên khung còn lắc lư, người đã xong nào, hét lớn.
Thời điểm hắn đến gây ra tiếng động rất lớn, tro bụi rơi ào ào đầy đất, khung cửa kẽo kẹt một tiếng rồi ngừng lại.
“Cái tên khốn kiếp nào đến nhà ta gào tang đấy hả?”
Lão thái thái đang ở trong bếp nấu ăn liền nghe thấy có người đến nhà quát mắng, sao có thể không giận, nắm chặt xẻng chạy ra.
Bà ta liếc mắt nhìn, vậy mà là cái tên bất hiếu Lâm Võ, tức khắc càng cảm thấy tức giận hơn, chọn những lời ác độc cay nghiệt nhất mà mắng.
“Ngươi là cái đồ tiện loại có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy…”
Lâm Hào đang nằm trên giường bắt chéo nhân, trong miệng vẫn đang ngậm điểm tâm mà hắn vẫn luôn cất giấu trong tủ.
Hắn lúc này đang mặc sức tưởng tượng đến những ngày tháng tương lai tốt đẹp, vừa đắc ý mà ngâm nga một bài hát nào đó.
Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu khiến hắn bị sặc điểm tâm, ôm lấy cổ mà liều mạng ho khan, mặt trướng đến đỏ bừng.
Lâm Võ đã sớm không ôm bất cứ kỳ vọng nào đối với bà nội của mình, đối với những gì bà ta mắng, hắn cũng chỉ mắt điếc tai ngơ.
Vừa nghe trong phòng truyền ra tiếng ho khan, hắn không thèm để ý đến lão thái thái, liền nhanh chân chạy vào trong phòng.
Lần thứ hai dùng sức đá văng cửa phòng, liền nhìn thấy dáng vẻ như muốn nứt khóe mắt của Lâm Hào.
Hắn tiến lên kéo Lâm Hào đang nằm trên giường ném xuống đất, tung một quyền về phía đối phương:
“Lâm Hào ngươi là tên khốn nạn không được chết tử tế, ngươi là đồ tạp chủng điên loạn vong ân phụ nghĩa, dám đánh chủ ý lên đầu ca ca ta, xem ta có đánh chết ngươi không! Ngươi căn bản chính là đồ khốn kiếp đáng đánh! Ngay cả súc sinh cũng không bằng!”
Từng nắm tay của Lâm Võ đánh lên thịt, Lâm Hào bị hành hung bất ngờ mà sợ đến ngây người, sau đó oa oa kêu đau, ôm đầu chạy trốn quanh phòng, hô to:
“Cứu mạng a, tiên tiểu tử thúi Lâm Võ này muốn giết người, ông nội bà nội mau tới cứu con a, nếu còn không tới con sẽ bị tên tiện loại Lâm Võ này đánh chết mất! Oa oa…”
Đại tôn tử này chính là tâm tan bảo bối của lão thái thái, là mạng của bà ta, vừa nghe đại tôn tử bị tên tiện chủng Lâm Võ đánh, đã vậy còn rất lợi hại, vì thế nhanh chóng chạy qua.
Bà ta ném xẻng trên tay xuống đất, cầm gậy lên, miệng không ngừng mắng chửi, kêu Lâm Võ nhanh chóng tránh ra quỳ xuống xin lỗi với đại tôn tử của bà ta.
Lão gia tử sau nhiều ngày được chăm sóc, tinh thần đã tốt hơn cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đại tôn tử, nhanh chóng chạy ra từ trong phòng:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? A Võ sao lại chạy đến đây đánh đường ca? Lão bà tử bà còn đứng đó nói nhảm cái gì nữa, còn không mau tách hai đứa nhỏ ra!”
“Ông nội bà nội, cứu mạng a, Lâm Võ giết người! Ngao ——”
Lâm Hào đau đến mức kêu to, muốn đánh trả lại phát hiện mình căn bản không phải đối thủ của Lâm Võ.
Hắn hoàn toàn không biết tự nghĩ, vì sao bản thân là tam cấp Võ Đồ cũng không đánh lại Lâm Võ, đúng là một tên ngu xuẩn.
Lão gia tử bị tiếng ngao cuối cùng kia làm sợ tới mức run lên một cái, lão thái thái đau lòng cho đại tôn tử, nhanh chóng chạy tới với tốc độ nhanh chưa từng thấy:
“Lâm Võ, cái tên mất dạy nhà ngươi mau dừng tay lại cho ta! Ngươi là cái đồ khốn kiếp muốn giết người, ngươi là tên súc sinh bất hiếu, giết người rồi —— giết người rồi——”
Lão thái thái gân cổ lên mà kêu to, có hàng xóm đang ở trong nhà, cũng bị cái loại tiếng hét này làm cho hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra muốn hỗ trợ, sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra mạng người.
Cuối cùng Lâm Hào cũng bắt được cơ hội đoạt mệnh mà lao ra ngoài chạy như điên, vừa nắm được cửa phòng liền chạy ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook