Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 66: Không Có Giới Hạn

Sau khi Lâm Văn xem náo nhiệt thì trở về, còn Lâm Võ ở lại xem nhà thôn trưởng cùng đội săn thú đội có cần hỗ trợ gì không.

Đối với Lâm Võ mà nói, đội săn thú đội chính là ngôi nhà thứ hai của hắn, cảm tình cực kỳ thâm hậu.

Buổi tối, khi Lâm Võ trở về liền cao hứng mà nói.

“Ca, Chương đại ca cùng Hàm đại ca muốn ở lại thôn chúng ta một đoạn thời gian, ca, Chương đại ca còn dạy đệ rất nhiều thứ tốt, hôm nào chúng ta mời bọn họ ăn cơm đi.”

Ca? Đột nhiên Lâm Văn cảm thấy cách xưng hô chuyển biến quá nhanh rồi, kinh ngạc hỏi.

“Chiều nay chẳng phải đệ còn gọi người ta là Chương đại nhân Hàm đại nhân sao? Sao bây giờ lại gọi là đại ca?”

Lâm Võ liền hưng phấn chạy đến bên cạnh ca ca hắn kể lại chuyện đã xảy ra sau đó.

Sau khi Lâm Văn về, trưởng thôn cũng chỉ huy cho mọi người đang tụ tập trong sân giải tán hết, ai về nhà nấy, chỉ để người của đội săn thú cùng với Lữ dược sư ở lại thôi.

Lúc đầu, Lâm Võ đi theo Lữ dược sư giúp đỡ chiếu cố những người bị thương, sau đó, hai vị đại nhân kia cũng gia nhập vào giúp đỡ.

Trong hai người họ, Hàm đại nhân giúp đỡ chăm sóc người bệnh, còn Chương đại nhân lại rất có hứng thú mà dò hỏi Lâm Võ về tình hình của các thiếu niên trong đội dự bị, thậm chí còn đưa ra một vài lời khuyên nữa.

Bản thân người ta là người rất nhanh lẹ, chủ động yêu cầu thiếu niên đổi giọng gọi hắn là Chương đại ca, còn nói hắn cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu hết.

“Ca, thì ra Hàm đại ca cũng là Linh Đan Sư, căn bản không giống với hai người đến thôn chúng ta mấy ngày trước, thuốc trị thương mà huynh ấy lấy ra có hiệu quả cực kỳ tốt, sau khi huynh ấy nghe nói về tình hình của Trường Sinh thúc, liền đặc biệt tặng qua một bình thuốc trị thương, Lữ dược sư nói, dược mà Hàm đại ca lấy ra chính là linh dược có hiệu quả cực kỳ tốt, ca, nếu Hàm đại ca nguyện ý dạy ca thì tốt biết mấy.” Trong lòng Lâm Võ đột nhiên toát ra cái ý niệm này.



Lâm Văn cũng muốn tiếp xúc với người như vậy nhiều chút, nghĩ nghĩ rồi nói.

“Mời người ta đến nhà ăn cơm thì có thể, nhưng không thể dùng thịt thú mà Ô Tiêu săn tới để nấu ăn, hơn nữa, không biết người ta có thích hay không, thôi thì như vậy đi, ngày mai Tôn thúc lên trấn trên mua đồ, đệ nhớ nhờ Tôn thúc hỗ trợ mua ít thịt về, ta nấu xong thì đệ đưa qua nhà trưởng thôn.”

Lâm Võ nghĩ nghĩ một hồi rồi cảm thấy cũng đúng, mình chỉ biết cao hứng, mà quên mất trong nhà có bí mật không thể để cho người khác biết được, đặc biệt là hiện tại, trong thôn còn những người không rõ mục đích từ bên ngoài đến.

Biểu tình hưng phấn của hắn cũng dần rút đi, nói: “Ca, đệ biết rồi, đợi lát nữa đệ cầm bạc đến nhà Tôn thúc nói một tiếng.”

Chưa chờ đến khi Lâm Võ đi Tôn gia, tối đó Tôn Khánh đã chạy đến, đưa tới cho hai huynh đệ một tin tức khiến người khác giật mình, hơn nữa tin tức này đã lan truyền rộng rãi trong thôn rồi.

“Đệ nói, bên đại phòng đã đem Lâm Mai đi hầu hạ Phùng dược sư rồi?!” Lâm Văn kinh ngạc nói.

Cái loại hầu hạ này, sẽ không phải là cái ý nghĩa là y đang nghĩ đấy chứ?

Tôn Khánh tức giận nói: “Mọi người không biết nương của Lâm Hào nói như thế nào với người trong thôn đâu, bà ta nói, Phùng dược sư thích nữ nhi của bà ta cho nên mới đặc biệt mời nàng ta qua, còn nói, Phùng dược sư bảo đợi đến khi trở lại trấn trên liền cho Lâm Mai một cái danh phận, nương của đệ nói, nương của Lâm Hào đang tự xem mình thành mẹ vợ của Phùng dược sư, nóng lòng đi khoe khoang với tất cả mọi người.”

Lâm Võ cũng lộ ra biểu tình không dám tin, hắn cũng có chung một suy nghĩ với Lâm Văn: “Lâm Mai mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao đại bá mẫu có thể làm như vậy?”

Cho dù quan hệ từ trước đến nay giữa Lâm Mai cùng hai huynh đệ bọn họ không tốt, nhưng dù sao đó cũng là đường muội của hắn.

Trong mắt Lâm Võ, nàng ta chưa lớn đến thời điểm có thể gả chồng.



“Cho nên trong thôn bây giờ có rất nhiều người đang mắng nương Lâm Hào bán nữ nhi của mình, còn mắng Lâm Hào là một tên tâm địa thối nát, cả nhà đó đều thối nát từ tận gốc rễ rồi.” Tôn Khánh lộ ra thần sắc khinh thường.

Ngừng một chút rồi hắn lại nhanh chóng nói, “Nương của đệ bảo đệ đến đây nói cho mọi người biết, bảo mọi người đừng có mà liên quan gì đến chuyện của đại phòng, dù như thế nào cũng đừng quan tâm đến bọn họ, để miễn làm hỏng thanh danh của bản thân, bọn họ không biết xấu hổ, nhưng chúng ta vẫn còn phải sống trong Khúc Điền thôn.”

Lúc đầu, Lâm Võ tức giận đến mức muốn chạy đến chỗ đại phòng mà mắng có một trận.

Trước đây, đại phòng quá đáng như vậy, nhưng cha vẫn không muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, bởi vì bọn họ còn có quan hệ huyết thống, ông nội cũng thường xuyên nói, huynh đệ đánh gãy xương cốt còn hợp với gân.

Trong lòng cha có lẽ cũng không muốn như vậy, cho nên vẫn luôn hy vọng đại phòng cùng với Lâm Hào có thể có tiền đồ một chút.

Nhưng chuyện mà bọn họ làm bây giờ, nếu cha mà biết cũng sẽ cực kỳ tức giận cho coi.

Lâm Võ tức giận đến mức ngực phập phồng, đôi mắt đỏ lên.

Lâm Văn cau mày, hỏi: “Lâm Mai tự nguyện sao? Bên Phùng dược sư có tin tức gì truyền ra nữa không?”

Y chỉ lo sẽ nháo ra mạng người mà thôi, Lâm Mai còn nhỏ, không thể hiểu được nhiều chuyện như vậy, nhưng chẳng lẽ Hoàng thị cùng Lâm Hào không hiểu sao?

Vậy mà còn đi khắp nơi trong thôn khoe khoang? Thân nhân như vậy đúng là cực phẩm.

Tôn Khánh nói: “Nương của đệ đã hỏi thăm qua rồi, nghe nói Lâm Mai mang theo một ít thức ăn, sau đó đến chỗ dược sư cùng Lâm Hào, hơn nữa còn trang điểm đậm y như yêu quái vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương