Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
-
Chương 100: Phản Ứng (2)
Bạch Dịch có tìm đến Tiền gia đòi công đạo cho Lâm Văn hay không thì nói sau.
Tiền Thượng Thục đang ở trong Khúc Điền thôn, cũng được người khác nói lại cho nàng ta chuyện của Lâm gia mấy ngày qua.
Lại một hồi náo nhiệt xảy ra, cũng để cho tất cả mọi người biết vướng mắc của ca ca nàng ta với người Lâm gia là như thế nào.
Lúc này, Tiền Thượng Thục nhớ tới bốn người mà nàng ta đụng phải ngày hôm qua.
Thân phận của hai người trong đó đã được chứng thực, một vị là Hàm đan sư cùng Chương đại nhân, còn hai người còn lại, chẳng lẽ là hai người đó đến tìm Lâm gia nhận thân?
Nàng ta bị cái người đi theo người ngồi xe lăn kia xách lên như gà mà ném ra ngoài, lúc ấy nàng ta vừa kinh vừa giận.
“Sư huynh, thực lực của vị Tiêu công tử kia là gì, huynh có thể nhìn ra không?”
Sư huynh dùng ánh mắt có thâm ý khác mà nhìn Tiền sư muội:
“Ta nhìn không thấu, nhưng chắc chắn áp lực người đó mang lại không thua kém gì sư phó, sư muội, chuyện mà nhà muội làm đúng là quá không có đạo nghĩa, nghe nói, lúc trước huynh trưởng của muội thông đồng qua lại với người khác trước, sau đó tìm đến nhà người ta muốn lui hôn? Đã vậy người của Lâm gia trước đây còn từng cứu phụ thân của muội?”
Tiền Thượng Thục vừa thẹn lại vừa giận, lại chỉ phải căng da đầu nói:
“Lúc ấy muội vẫn đang còn ở Thanh Lôi Tông, chuyện trong nhà đều do cha nương làm chủ, muội không ngờ lại có chuyện như vậy. Sư huynh, nhiệm vụ này muội không tham gia nữa, muội muốn đích thân đưa huynh trưởng về nhà.”
“Ừm, muội đi đi, đưa người đi cũng tốt.”
Tiền Thượng Thục tức giận không thôi.
Ngày hôm qua, nàng ta còn vênh mặt hất hàm sai khiến với song nhi Lâm gia kia, coi đối phương như giày rách, không ngờ hôm nay đối phương lại có chỗ dựa lớn như vậy sau lưng.
Đặc biệt là nàng ta còn bị sư huynh chế nhạo một hồi, tức giận đầy bụng không biết nên đẩy đi đâu.
Chuyện mà Tiền gia làm, nàng ta không cảm thấy có gì sai cả, những người trong Thanh Lôi Tông, ai không phải là người thấy lợi mà sáng mắt, thử đổi thành bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm thế thôi.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện Bạch công tử Tiêu công tử gì gì đó, thì làm sao các sư huynh sư đệ biết ca ca của nàng ta đã từng đính thân với một song nhi thôn quê chứ.
Chỉ sợ bọn họ sẽ lấy chuyện này cười nhạo Tiền gia của nàng ta một hồi.
Bất chấp sự phẫn nộ và kháng nghị của Tiền Thượng Lãng, Tiền Thượng Thục vẫn xách nhị ca của nàng ta lên xe ngựa
Còn Thôi Vấn hoàn toàn không chiếm được nửa phần thương hương tiếc ngọc của nàng ta, bị nàng ta trực tiếp ném vào trong xe ngựa.
Thôi Vấn kinh hô thét chói tai, lăn đến cùng một chỗ với Tiền Thượng Lãng, xấu hổ và giận dữ cực kỳ.
Đặc biệt là Tiền Thượng Thục kia, cứ như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, khiến hắn hận đến mức tâm muốn rỉ máu.
Hắn tự nghĩ, dung mạo cùng thiên tư của mình đâu có kém.
Trong khi Tiền Thượng Thục lớn lên cực kỳ thô bỉ, không có chút phong thái nào của một cô nương cả.
Loại người này vậy mà có thể vào Thanh Lôi Tông, còn được Dư trưởng lão coi trọng thu làm đệ tử ký danh.
Hắn cho rằng, nếu mình có thể vào Thanh Lôi Tông, nhất định sẽ có được thân phận cùng địa vị cao hơn nàng ta.
Mối nhục hôm nay hắn nhất định nhớ kỹ trong lòng, một ngày nào đó trong tương lai, chắc chắn hắn sẽ trả lại hết cho nữ nhân thô bỉ này.
Tiền gia tiểu thư hồi phủ, khiến cho Tiền gia náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Mặc dù Tiền phu nhân sủng nịch nhi tử, nhưng cũng biết Tiền gia có được địa vị như ngày hôm nay chủ yếu là nhờ nhi nữ mà có.
Thời điểm nghe nói thân cữu cữu của Lâm Văn đã xuất hiện trong Khúc Điền thôn, phu thê Tiền gia kinh ngạc không thôi.
Tiền lão gia sợ hãi nói:
“Làm sao bây giờ? Nếu không thì ta lập tức đem hậu lễ đến Khúc Điền thôn nhận lỗi với Lâm gia? Nhưng chuyện hôn nhân đại sự của Lãng Nhi phải làm sao đây? Thục Nhi, con có biết thân phận của vị Bạch công tử kia rốt cuộc là gì hay không?”
Tiền phu nhân rất muốn một ngụm cắn nát răng, dựa vào cái gì mà Tiền gia phải nhận lỗi với một Lâm gia sa cơ thất thế như vậy chứ?
“Lão gia ông đừng quên Lãng Nhi hoàn toàn không thích song nhi Lâm gia, chuyện hôn nhân đại sự của hắn không thể lại có thêm bất kỳ khúc chiết nào nữa, nếu bỏ qua Thôi gia sẽ đắc tội với Thôi gia, nếu song nhi Lâm gia nguyện ý làm nhỏ, thì miễn cưỡng cho hắn vào cửa cũng được.”
Tiền Thượng Thục nghiêm mặt ngồi ở chỗ kia, mắt lạnh nhìn vào mắt nương của nàng ta:
“Ngay bây giờ con sẽ trở về tông môn, nương muốn làm như thế nào là tùy nương, nhưng đừng có mà để đến khi Tiền gia gặp chuyện lại đến tìm con, cũng chỉ có nương mới coi nhị ca như tròng mắt mà che chở, nhưng trong lòng trong mắt nhị ca chỉ có song nhi quyến rũ Thôi gia kia, cẩn thận hắn biến Tiền gia trở thành ván cầu.”
“Nếu nương thật sự muốn bảo vệ nhị ca, tốt nhất đừng có để cho tiện nhân kia có cơ hội tiến vào Thanh Lôi Tông, nếu không, con sẽ nhịn không được, sẽ không cẩn thận mà lộng chết hắn đấy!”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay đầu lại:
“Cha, hiện tại mà muốn nhận lỗi thì đã chậm rồi, cha đừng làm gì cả, chờ xem họ Bạch kia có để ý đến chuyện trước kia không đã rồi tính.”
Tiền phu nhân tức giận đến phát run, nhìn nha đầu nhà mình sau khi lạnh lùng ném ra một câu liền rời đi, chất vấn Tiền lão gia:
“Thục Nhi nói vậy là có ý gì? Nhị ca của con bé làm chuyện gì có lỗi với nó sao? Con bé đang trách ta thiên vị nhị ca của nó sao? Nhưng Tiền gia đã tiêu tốn một số bạc lớn đưa nàng vào Thanh Lôi Tông, trong khi nhị ca của nó chỉ có thể làm người thường suốt đời.”
“Bà đủ rồi đấy!”
Tiền lão gia hoàn toàn tiếp thu những gì mà nữ nhi mà mình nói, nổi giận.
“Cả ngày cứ dạy Lãng Nhi toàn những thứ không ra gì, khiến cho hắn không biết trời cao đất dày, ngay cả Đan sư đại nhân mà cũng dám trêu chọc, ngại Tiền gia sống quá nhẹ nhàng ở Ô Sơn trần này quá rồi phải không? Có một câu Thục Nhi nói rất đúng, muốn để cho Lãng Nhi cưới song nhi Thôi gia vào cửa, tốt nhất là nên xem chừng người ta cho tốt, để hắn khỏi gây họa cho Tiền gia!”
Tiền lão gia phất tay áo rời đi, vội vàng cho người để ý tình hình Khúc Điền thôn.
Sao ông có thể ngờ rằng Lâm Văn lại có bối cảnh như vậy chứ,
Thân thích suốt mười mấy năm không thấy bây giờ lại xuất hiện, đáng tiếc, Tiền gia bọn họ đã đắc tội với Lâm gia rồi.
Tiền Thượng Thục đang ở trong Khúc Điền thôn, cũng được người khác nói lại cho nàng ta chuyện của Lâm gia mấy ngày qua.
Lại một hồi náo nhiệt xảy ra, cũng để cho tất cả mọi người biết vướng mắc của ca ca nàng ta với người Lâm gia là như thế nào.
Lúc này, Tiền Thượng Thục nhớ tới bốn người mà nàng ta đụng phải ngày hôm qua.
Thân phận của hai người trong đó đã được chứng thực, một vị là Hàm đan sư cùng Chương đại nhân, còn hai người còn lại, chẳng lẽ là hai người đó đến tìm Lâm gia nhận thân?
Nàng ta bị cái người đi theo người ngồi xe lăn kia xách lên như gà mà ném ra ngoài, lúc ấy nàng ta vừa kinh vừa giận.
“Sư huynh, thực lực của vị Tiêu công tử kia là gì, huynh có thể nhìn ra không?”
Sư huynh dùng ánh mắt có thâm ý khác mà nhìn Tiền sư muội:
“Ta nhìn không thấu, nhưng chắc chắn áp lực người đó mang lại không thua kém gì sư phó, sư muội, chuyện mà nhà muội làm đúng là quá không có đạo nghĩa, nghe nói, lúc trước huynh trưởng của muội thông đồng qua lại với người khác trước, sau đó tìm đến nhà người ta muốn lui hôn? Đã vậy người của Lâm gia trước đây còn từng cứu phụ thân của muội?”
Tiền Thượng Thục vừa thẹn lại vừa giận, lại chỉ phải căng da đầu nói:
“Lúc ấy muội vẫn đang còn ở Thanh Lôi Tông, chuyện trong nhà đều do cha nương làm chủ, muội không ngờ lại có chuyện như vậy. Sư huynh, nhiệm vụ này muội không tham gia nữa, muội muốn đích thân đưa huynh trưởng về nhà.”
“Ừm, muội đi đi, đưa người đi cũng tốt.”
Tiền Thượng Thục tức giận không thôi.
Ngày hôm qua, nàng ta còn vênh mặt hất hàm sai khiến với song nhi Lâm gia kia, coi đối phương như giày rách, không ngờ hôm nay đối phương lại có chỗ dựa lớn như vậy sau lưng.
Đặc biệt là nàng ta còn bị sư huynh chế nhạo một hồi, tức giận đầy bụng không biết nên đẩy đi đâu.
Chuyện mà Tiền gia làm, nàng ta không cảm thấy có gì sai cả, những người trong Thanh Lôi Tông, ai không phải là người thấy lợi mà sáng mắt, thử đổi thành bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm thế thôi.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện Bạch công tử Tiêu công tử gì gì đó, thì làm sao các sư huynh sư đệ biết ca ca của nàng ta đã từng đính thân với một song nhi thôn quê chứ.
Chỉ sợ bọn họ sẽ lấy chuyện này cười nhạo Tiền gia của nàng ta một hồi.
Bất chấp sự phẫn nộ và kháng nghị của Tiền Thượng Lãng, Tiền Thượng Thục vẫn xách nhị ca của nàng ta lên xe ngựa
Còn Thôi Vấn hoàn toàn không chiếm được nửa phần thương hương tiếc ngọc của nàng ta, bị nàng ta trực tiếp ném vào trong xe ngựa.
Thôi Vấn kinh hô thét chói tai, lăn đến cùng một chỗ với Tiền Thượng Lãng, xấu hổ và giận dữ cực kỳ.
Đặc biệt là Tiền Thượng Thục kia, cứ như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, khiến hắn hận đến mức tâm muốn rỉ máu.
Hắn tự nghĩ, dung mạo cùng thiên tư của mình đâu có kém.
Trong khi Tiền Thượng Thục lớn lên cực kỳ thô bỉ, không có chút phong thái nào của một cô nương cả.
Loại người này vậy mà có thể vào Thanh Lôi Tông, còn được Dư trưởng lão coi trọng thu làm đệ tử ký danh.
Hắn cho rằng, nếu mình có thể vào Thanh Lôi Tông, nhất định sẽ có được thân phận cùng địa vị cao hơn nàng ta.
Mối nhục hôm nay hắn nhất định nhớ kỹ trong lòng, một ngày nào đó trong tương lai, chắc chắn hắn sẽ trả lại hết cho nữ nhân thô bỉ này.
Tiền gia tiểu thư hồi phủ, khiến cho Tiền gia náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Mặc dù Tiền phu nhân sủng nịch nhi tử, nhưng cũng biết Tiền gia có được địa vị như ngày hôm nay chủ yếu là nhờ nhi nữ mà có.
Thời điểm nghe nói thân cữu cữu của Lâm Văn đã xuất hiện trong Khúc Điền thôn, phu thê Tiền gia kinh ngạc không thôi.
Tiền lão gia sợ hãi nói:
“Làm sao bây giờ? Nếu không thì ta lập tức đem hậu lễ đến Khúc Điền thôn nhận lỗi với Lâm gia? Nhưng chuyện hôn nhân đại sự của Lãng Nhi phải làm sao đây? Thục Nhi, con có biết thân phận của vị Bạch công tử kia rốt cuộc là gì hay không?”
Tiền phu nhân rất muốn một ngụm cắn nát răng, dựa vào cái gì mà Tiền gia phải nhận lỗi với một Lâm gia sa cơ thất thế như vậy chứ?
“Lão gia ông đừng quên Lãng Nhi hoàn toàn không thích song nhi Lâm gia, chuyện hôn nhân đại sự của hắn không thể lại có thêm bất kỳ khúc chiết nào nữa, nếu bỏ qua Thôi gia sẽ đắc tội với Thôi gia, nếu song nhi Lâm gia nguyện ý làm nhỏ, thì miễn cưỡng cho hắn vào cửa cũng được.”
Tiền Thượng Thục nghiêm mặt ngồi ở chỗ kia, mắt lạnh nhìn vào mắt nương của nàng ta:
“Ngay bây giờ con sẽ trở về tông môn, nương muốn làm như thế nào là tùy nương, nhưng đừng có mà để đến khi Tiền gia gặp chuyện lại đến tìm con, cũng chỉ có nương mới coi nhị ca như tròng mắt mà che chở, nhưng trong lòng trong mắt nhị ca chỉ có song nhi quyến rũ Thôi gia kia, cẩn thận hắn biến Tiền gia trở thành ván cầu.”
“Nếu nương thật sự muốn bảo vệ nhị ca, tốt nhất đừng có để cho tiện nhân kia có cơ hội tiến vào Thanh Lôi Tông, nếu không, con sẽ nhịn không được, sẽ không cẩn thận mà lộng chết hắn đấy!”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, đi được một nửa lại quay đầu lại:
“Cha, hiện tại mà muốn nhận lỗi thì đã chậm rồi, cha đừng làm gì cả, chờ xem họ Bạch kia có để ý đến chuyện trước kia không đã rồi tính.”
Tiền phu nhân tức giận đến phát run, nhìn nha đầu nhà mình sau khi lạnh lùng ném ra một câu liền rời đi, chất vấn Tiền lão gia:
“Thục Nhi nói vậy là có ý gì? Nhị ca của con bé làm chuyện gì có lỗi với nó sao? Con bé đang trách ta thiên vị nhị ca của nó sao? Nhưng Tiền gia đã tiêu tốn một số bạc lớn đưa nàng vào Thanh Lôi Tông, trong khi nhị ca của nó chỉ có thể làm người thường suốt đời.”
“Bà đủ rồi đấy!”
Tiền lão gia hoàn toàn tiếp thu những gì mà nữ nhi mà mình nói, nổi giận.
“Cả ngày cứ dạy Lãng Nhi toàn những thứ không ra gì, khiến cho hắn không biết trời cao đất dày, ngay cả Đan sư đại nhân mà cũng dám trêu chọc, ngại Tiền gia sống quá nhẹ nhàng ở Ô Sơn trần này quá rồi phải không? Có một câu Thục Nhi nói rất đúng, muốn để cho Lãng Nhi cưới song nhi Thôi gia vào cửa, tốt nhất là nên xem chừng người ta cho tốt, để hắn khỏi gây họa cho Tiền gia!”
Tiền lão gia phất tay áo rời đi, vội vàng cho người để ý tình hình Khúc Điền thôn.
Sao ông có thể ngờ rằng Lâm Văn lại có bối cảnh như vậy chứ,
Thân thích suốt mười mấy năm không thấy bây giờ lại xuất hiện, đáng tiếc, Tiền gia bọn họ đã đắc tội với Lâm gia rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook