Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
-
Chương 354
“Tam gia gia, ngài tìm ta?” Lâm Tạ hỏi.
“Tiểu Thất, người tên Phong Viễn kia là luyện dược sư lục cấp.” Lão giả hỏi.
Lâm Tạ gật đầu: “Vâng?”
“Ta nghe Ngọc Nhi nói là ngươi thích tên Phong Viễn kia, mà tên Phong Viễn kia cũng nguyện ý ở cùng ngươi.Tiểu Thất, ngươi nên tận dụng thời cơ, không phải lúc nào cũng có được đâu, Dư Tấn đã là muội phu của ngươi, ngươi không cần nhớ thương nữa. Phong Viễn kia, ngươi nhất định phải nắm chắc tốt.” Lão giả thâm sâu nói.
Lâm Tạ dưới đáy lòng cười nhạo một tiếng, y có lẽ đã từng ôm chờ mong đối với vị hôn phu Dư Tấn này, nhưng những cảm xúc chờ mong đó từ lúc Dư Tấn đẩy y tới trước người thay Lâm Ngọc chắn tai thì đã biến mất không còn một mảnh.
Thế nhưng, vô luận là Lâm Ngọc hay Dư Tấn đều luôn là một bộ y vẫn đối với Dư Tấn dư tình chưa dứt, không biết tự lượng sức mình thủ thân cho Dư Tấn? Y căn bản là không quan tâm tới Dư Tấn có được không??
“Tam gia gia, ngài đừng nghĩ nhiều? Ngài cảm thấy hiện tại bộ dáng này của ta có thể giữ lại được một vịluyện dược sư lục cấp? Ngài cũng thật quácoi trọng tôn tử nhưta rồi, ta có tài đức gì chứ!” Lâm Tạ tự giễu nói.
Gương mặt lão giả nóng lên, cân nhắc hồi lâu, lão giả cắn chặt răng nói: “Gia tộc tính mua Nguyệt Hồn Đan, nên sẽ mua không nổi Phục Nhan Đan, nhưng không phảingươi có ân cứu mạng với người nọ sao? Hơn nữa hắn thoạt nhìn cũng rất thích ngươi.”
Trong lòng Lâm Tạ ảm đạm một mảnh, gia tộc rốt cuộc vẫn luyến tiếc hạ vốn gốc trên người y.
Đã luyến tiếc hạ vốn gốc trên người y, lại hy vọng y có thể giữ lại một vị luyện dược sư lục cấp. Ha, vừa muốn ngựa tốt, lại muốn ngựa không ăn thảo, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.
“Tam gia gia,nếu lấy ân cứu mạng cưỡng ép, lưu đến lưu đi cũng chỉ còn lạihận cừu mà thôi.Lại nói, cho dù hắn đồng ý ở lại Lâm gia, Lâm gia có thể cung đượcthêm một luyện dược sư sao?” Lâm Tạ có chút trào phúng hỏi.
Gia tộc vì cung dưỡng Lâm Ngọc cùng sư phụ nàng ta nên đã sớm trở nên cạn kiệt.
Lão giả nhìn biểu tình trên mặt Lâm Tạ, trong lòng hiện lên vài phần bất đắc dĩ, “Tiểu Thất, ta biết ngươi có oán khí với gia tộc, nhưng trước mắt nên đại cục làm trọng.”
Đại cục làm trọng, đại cục làm trọng!! Lâm Tạ ở trong lòng nồng đậm trào phúng, gia tộc đem tất cả lợi thế đều đặt ở trên người Lâm Ngọc, đó chính là lấy đại cục làm trọng?
Ở Lâm Tạ xem ra, Lâm Ngọc là loại người bạc tình bạc nghĩa, nếu như gia tộc không hữu dụng, nói không chừng Lâm Ngọc sẽ không chút do dự thoát ly gia tộc. Trông cậy vào Lâm Ngọc đi chấn hưng Lâm gia, tỷ lệ thật sự quá thấp.
“Gia gia ngươi nói với ngươi cái gì vậy?” Mộ Viễn Phong đi ra hỏi Lâm Tạ.
Lâm Tạ lắc đầu: “Không có gì.Đúng rồi, ngươi liên hệ được vớinhi tử của ngươi chưa?”
Mộ Viễn Phong lắc đầu nói: “Vẫnchưa.”
Mộ Viễn Phong là ngoài ý muốn xúc động một cái truyền tống trận thượng cổ bên trong bí cảnh nên mới truyền tống tới được. Mấy ngày nay Mộ Viễn Phong kiểm tra một chút đưa tin phù của mình, phát hiện đưa tin phù của hắn vào lúc truyền tống đã xảy ra vấn đề, đã mất đi hiệu lực.
“Ngươi không cần phải gấp gáp, rồi sẽ liên hệ được mà.” Lâm Tạ an ủi.
Mộ Viễn Phong cười: “Ta cũng không vội.”
Lâm Tạ nhìn không trung, suy tư một chút rồi nói: “Buổi chiều là chúng ta có thể đuổi tới địa giới Bạch gia rồi.”
“Đến địa giới Bạch gia là có thể nhìn thấy Mộ Thần sao?” Mộ Viễn Phong có chút không chờ đợi được mà hỏi.
Lâm Tạ nghi hoặc nhìn Mộ Viễn Phong: “Ngươi rất muốn nhìn thấy Mộ đại sư sao?”
Mộ Viễn Phong gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy!” Đã rất lâu chưa gặp rồi, nghe nói Mộ Thần đã có hai nhi tử. Thời gian hai tôn tử của hắn sinh ra đã không ngắn, đáng tiếc, hắn còn chưa được nhìn thấy đâu.
“Ngươi muốn gia nhập Bạch gia sao?” Lý Phi hỏi.
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Nếu có thể đương nhiên là tốt.”
Lý Phi có chút hiểu rõ nói: “Khó trách ngươi không nguyện ý bái La Hòa làm sư, thì ra là ngươi muốn gia nhập Bạch gia.”
Mộ Viễn Phong cười: “Cũng coi như là vậy.”
“Bạch gia không dễ gia nhập đâu, ngươi không cần mơ tưởng.” Thanh âm Dư Tấn bỗng sáp lại đây.
Mộ Viễn Phong nhìn Dư Tấn, nghĩ đến chuyện Dư Tấn nói, đáy lòng hiện lên sự khinh thường.
Dư Tấn nhìn bộ dáng Mộ Viễn Phong bất vi sở động, trong lòng nhất thời hiện lên vài phần cố gắng.
“Lâm Tạ, sắp đến địa giới Bạch gia rồi, chừng nào thì ngươi để hắn rời đi?” Dư Tấn hỏi.
Lâm Tạ nhíu mày, “Dư thiếu, hình như ngươi quản hơi nhiều rồi.”
Dư Tấn thấy Lâm Tạ không lĩnh tình, có hơi phẫn uất nói: “Ta là tốt cho ngươi, người này không rõ lai lịch, không chừng đã làm bao nhiêu chuyện xấu, ngươi coi chừng dẫn sói vào nhà đấy.”
“Hắn từng làm chuyện gì thì ta không rõ ràng lắm, nhưngDư thiếu ngươi từng làm chuyện gì, trong lòng ngươi cũng nên rõ ràng.” Ánh mắt Lâm Tạ lạnh như băng nhìn Dư Tấn nói.
Dư Tấn bị ánh mắt Lâm Tạ nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời có chút chột dạ, mắng một câu “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt“ liền bước đi.
Mộ Viễn Phong nhìn Lâm Tạ, hỏi: “Dư Tấn từng làm chuyện gì sao?”
Trong mắt Lâm Tạ hiện lên nồng đậm cừu hận cùng bất đắc dĩ, Mộ Viễn Phong lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng Lâm Tạ kịch liệt như vậy, nhưng Lâm Tạ vẫn lắc đầu nói: “Không có gì, đều đã qua.”
… …
Lúc đám người Mộ Viễn Phong đến thì đã là chạng vạng.
Hội đấu giá gần tới, địa giới Bạch gia long xà hỗn tạp, các tửu lâu ở địa giới Bạch gia đã toàn bộ chật ních.
Lâu các san sát nổi trên không trung, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ.
Mộ Viễn Phong nhìn lầu các trên bầu trời, không khỏi âm thầm sợ hãi than, ở nước ngoài nhìn không được cảnh tượng như vậy đâu.
“Nhiều phi thuyền ghê!” Mộ Viễn Phong nói.
“Đó đều là tửu lâu di động thuộc vềcác đại thương hội.” Lâm Tạ nói.
“Nhiều như vậy?” Mộ Viễn Phong có chút nghi hoặc.
“Không nhiều lắm,căn bản là không đủ. Lần này Bạch gia tổ chức hội đấu giá, hấp dẫn cao thủ võ tôn từ mọi nơi, mà một vị cao thủ võ tôn chiếm cứ vài cái tửu lâu di động là chuyện thường.” Lâm Ngọc nói.
Có vài võ tôn là độc hành hiệp, nhưng càng nhiều hùng bá nhất phương. Võ tôn lúc xuất hành, tùy tùng vô số kể, mà tùy tùng của võ tôn có rất nhiều là võ tông.
Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Như vậy sao?”
“Cũng may sư phụ ta có biệt viện ở trong đây, nếu không thìhôm nay chúng ta phảiăn ngủ đầu đường rồi.” Lâm Ngọc đắc ý nói.
Mộ Viễn Phong nhìn các tửu lâu trên bầu trời tạo hình khác nhau, rường cột chạm trổ, trong mắt nổi lên vài tia sáng kỳ dị, thầm nghĩ quả thật Trung Châu không giống nước ngoài, nước ngoài làm gì rầm rộ được như vậy!
Dư Tấn nhìn quang mang hiện lên trong mắt Mộ Viễn Phong, trong lòng hiện lên vài phần đắc ý, “Phong luyện dược sư, có phải chưa từng thấy cảnh tượng như vậy không?”
Dư Tấn thầm nghĩ, người này nhất định là từ địa phương nhỏ nào đó tới, kiến thức thật thiển cận, nhưng lại không biết luyện đan thuật của người này là làm thế nào tới lục cấp.
“Đúng là chưa từng thấy, mấy phi thuyền đó nhìn rất xinh đẹp.” Mộ Viễn Phong đầy tán thưởng.
“Ngươi từ đâu tới? Chỗ các ngươi nhất định thực lạc hậu đi.” Dư Tấn khinh thường nói.
Mộ Viễn Phong không quan tâm gật đầu: “Có chút.” So với Trung Châu thì nước ngoài thật sự rất cằn cỗi.
… …
“Đi theo ta.” Lâm Ngọc mang người đi vào biệt viện của La Hòa.
“Ngọc Nhi đến rồi.” La Hòa nhìn thấy Lâm Ngọc, liền tiến lên đón.
Lâm Tạ nhìn thấy La Hòa, trong lòng nhất thời dâng lên vài phần cổ quái. La Hòa vẫn luôn rất cao ngạo, hắn rất tự cao về thân phận, tuy rằng Lâm gia cung cấp đại lượng tài nguyên cho hắn, nhưng La Hòa đối với bọn họ lại luôn luôn xa cách, lần này vậy mà lại cố ý đi ra đón, tựa hồ có điều lạ!
Lâm Ngọc gật đầu chào: “Vâng.”
“Sư phụ, vị này chính là Thất ca của ta, vị này chính là Phong Viễn, là một luyện dược sư lục cấp cấp thấp.” Lâm Ngọc giới thiệu với La Hòa.
La Hòa đánh giá Mộ Viễn Phong một phen, nói: “Luyện dược sư lục cấp cấp thấpcũng không tồi, ta nghe Ngọc Nhi nói ngươi không có sư phụ, có nguyện bái ta làm sư không?”
Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Đa tạ ý tốt của đại sư, nhưngluyện đan thuật của ta đều là do ta cùng nhi tử ta học, một chuyện không phiền nhị chủ, không phiền đại sư.”
La Hòa híp mắt, nhìn Mộ Viễn Phong hỏi: “Nhi tử của ngươi là luyện dược sư thất cấp?”
Mộ Viễn Phong lắc đầu nói: “Hắn bốn năm trước đã là luyện dược sư lục cấp, sau đó xuất ngoại lưu lạc thật lâu, ta đã rất lâu chưa gặp hắn.”
La Hòa: “…”
“Ngươi đây là khinh thường ta sao?” La Hòa hỏi.
Mộ Viễn Phong lắc đầu: “Sao có thể? La đại sư ngươi quá lo lắng, ngươi là luyện dược sư thất cấp, ta chỉ là một luyện dược sư lục cấp cấp thấp, ta ởtrước mặt ngươi cái gì cũng không phải.”
La Hòa nhìn Mộ Viễn Phong, sắc mặt biến hóa trở nên bình đạm: “Ngươi đã không có ý trở thành đồ đệ của ta, vậy việc này liền từ bỏ đi.”
“Đa tạ tiền bối thông cảm.” Mộ Viễn Phong chắp tay nói.
Lâm Ngọc nhìn Mộ Viễn Phong, sắc mặt xanh trắng một trận, lúc trước nàng vì muốn bái La Hòa làm sư mà đã trả một cái giá không nhỏ.
Nhưng giờ La Hòa lại tự mình mở miệng muốn thu người này làm đồ đệ, người này thế mà không lĩnh tình. Người này nhìn kiến thức không bao nhiêu, nhưng ánh mắt ngược lại rất cao.
… …
Lâm Tạ nhìn phản ứng của La Hòa, nhất thời trong lòng lo sợ.
Mấy người bên cạnh La Hòa đi an trí cho mọi người Lâm gia.
Lâm Tạ kéo lại Mộ Viễn Phong, truyền âm nói: “Tình huống có chút không đúng.”
Mộ Viễn Phong có chút không hiểu: “Không đúng chỗ nào?”
“La Hòa không phải là người hào phóng như vậy.” Lâm Tạ truyền âm nói với Mộ Viễn Phong.
La Hòa luôn rất tự cao, hắn mở miệng thu Mộ Viễn Phong làm đồ đệ liền có chút kỳ quái, rồi sau khi bị cự tuyệt, La Hòa lại không hề đuổi Mộ Viễn Phong ra ngoài, điều này thật sự là quá cổ quái.
Mộ Viễn Phong cau mày nói: “Hắn là một luyện dược sư thất cấp, hẳn là không cầnxuống tay với ta đi?”
Lâm Tạ nhíu mày, hoặc có lẽ là mình quá lo lắng.
“Thất ca, ngươi cùng Phong luyện dược sư có quan hệ thật tốt.” Lâm Ngọc cười mỉm đi tới.
Nghe thấy lời Lâm Ngọc, Lâm Tạ mới phát hiện trong tình huống cấp bách, y vậy mà lại lôi kéo ống tay áo của Mộ Viễn Phong, hai người dựa vào vô cùng gần, đúng là có chút “thân mật”.
Lâm Tạ có chút ngượng ngùng buông lỏng tay ra, Mộ Viễn Phong cười cười với Lâm Tạ.
“Phong luyện dược sư, đây là phòng nghỉ của ngươi.” Lâm Ngọc đem một cái bảng giao cho Mộ Viễn Phong.
Mộ Viễn Phong thu hồi bảng, khách sáo nói: “Cám ơn, Lâm tiểu thư.”
“Phong luyện dược sư, ánh mắt của ngươi thật cao, sư phụ ta đều đã tự mình mở miệng mà ngươi còn không nguyện ý làmđồ đệ của sư phụ ta, Phong luyện dược sư, có phải là do trong gia tộc ngươi có trưởng bối tinh thông luyện đan không?” Lâm Ngọc dò hỏi.
Mộ Viễn Phong cười nói: “Lâm tiểu thư nói đùa, ta sinh ra từ một gia tộc thật sự không đáng giá nhắc tới, nào có trưởng bối nào tinh thông luyện đan.”
Lâm Ngọc cùng Mộ Viễn Phong hàn huyên vài câu, liền xoay người ly khai.
Lâm Tạ nhìn bóng dáng Lâm Ngọc, trong lòng bất an một trận.
“Bằng không ngươi rời nơi này đi.” Lâm Tạ lo lắng nói.
“Thiếu gia, lúc này mà rời đi thì chỉ sợ cũng tìm không thấy chỗ ở.” Lý Phi nói.
Lâm Tạ mím môi, trong ánh mắt chứa nét ưu sầu, tất cả tửu quán, khách điếm ở địa giới Bạch gia sớm đã kín người hết chỗ, nếu Mộ Viễn Phong tùy tiện rời đi thì thật đúng là cả cái chỗ ở cũng không có.
Mộ Viễn Phong nghĩ nghĩ, hỏi: “Các ngươi có biết chỗ nào có thể nhìn thấy Mộ Thần không?”
Lý Phi run rẩy khóe miệng, tức giận nói: “Thiếu gia lo lắng cho ngươi như vậy, vậy mà ngươi lại còn nhớ thương muốn nhìn thấyMộ đại sư.Nơi này là địa giới Bạch gia, ngươi tốt nhất đừng gọi thẳng tên của Mộ đại sư, phải dùng tôn xưng.”
Mộ Viễn Phong cúi đầu thầm nghĩ, người phụ thân như hắn gọi tên nhi tử còn phải dùng tôn xưng?
“Bên Bạch gia đã giới nghiêm, ta nghĩ trừ phi Mộ đại sư tự mình đi ra, như vậy thì ngươi có thể xa xa gặp hắn một lần, chứ bình thường ngươi là không thấy được hắn đâu.” Lâm Tạ nói.
Mộ Viễn Phong có chút thất vọng: “Như vậy sao.”
Lâm Tạ thấy Mộ Viễn Phong thất vọng, liền an ủi: “Cũng đã đến nơi đây rồi, hẳn là sẽ có cơ hội nhìn thấy Mộ đại sư thôi.Nhưng mà ta không nghĩ tới ngươi lại ngưỡng mộ Mộ đại sư như vậy đấy.”
Mộ Viễn Phong cười khổ: “Xem như là thế đi.”
… …
Dư Tấn đứng ở xa xa nhìn thấy Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong vui vẻ cười nói, trong lòng không khỏi khó chịu.
“A Ngọc, sư phụ ngươi sao lại đột nhiên nghĩ đến việc muốn thu người nọ làm đồ đệ?” Dư Tấn hỏi.
La Hòa luôn rất tự cao, tuy rằng hiện giờ tình cảnh của hắn không tốt lắm, nhưng dù gì cũng vẫn là luyện dược sư thất cấp, chẳng lẽ tên Phong Viễn này có chỗ gì đặc biệt hơn người, khiến La Hòa cũng động tâm?
Lâm Ngọc siết chặt tay, nàng có đề cập trong thư về đan lô của Phong Viễn cho La Hòa, thế nên La Hòa sở dĩ đưa ra lời mời cho Phong Viễn chính là vì đan lô kia. Nếu như Phong Viễn đã bái La Hòa làm sư, như vậy đồ đệ hiếu kính sư phụ là chuyện thường tình, La Hòa muốn đan lô của Phong Viễn cũng thuận lý thành chương. Nhưng đáng tiếc, tên kia lại không hề cảm kích chút nào.
Lâm Ngọc cười nói: “Ý nghĩ của sư phụ, ta làm sao biết.”
“Người kia cùng Lâm Tạ rất thân cận nhỉ.” Dư Tấn nói nhỏ.
Lâm Ngọc nghe được lời Dư Tấn, trong tâm như có cây gai. Lúc trước nàng kiên quyết ghép Phong Viễn cùng Lâm Tạ cùng nhau, đó chẳng qua là tồn tâm tư xem cuộc vui. Lâm Ngọc còn tưởng rằng Mộ Viễn Phong sẽ chán ghét Lâm Tạ, không nghĩ tới Mộ Viễn Phong vậy mà cùng Lâm Tạ càng ngày càng thân.
Không phải là Phong Viễn thật sự thích tên Thất ca kia chứ? Người này thật sự không sợ khi đối mặt với Lâm Tạ sé ăn không ngon à?
Mà Lâm Tạ cũng thật đủ lợi hại, đều đã hủy dung mà công phu trêu hoa ghẹo nguyệt còn lợi hại như thế.
“Người nọ có chút cổ quái, chỉ sợ là bụng dạ khó lường.” Lâm Ngọc nói.
Dư Tấn hỏi Lâm Ngọc: “Người nọ không biết điều như vậy, sư phụ ngươi sao không đuổi hắn ra?”
Lâm Ngọc nói: “Sư phụ là người có phong độ mà.”
“Tiểu Thất, người tên Phong Viễn kia là luyện dược sư lục cấp.” Lão giả hỏi.
Lâm Tạ gật đầu: “Vâng?”
“Ta nghe Ngọc Nhi nói là ngươi thích tên Phong Viễn kia, mà tên Phong Viễn kia cũng nguyện ý ở cùng ngươi.Tiểu Thất, ngươi nên tận dụng thời cơ, không phải lúc nào cũng có được đâu, Dư Tấn đã là muội phu của ngươi, ngươi không cần nhớ thương nữa. Phong Viễn kia, ngươi nhất định phải nắm chắc tốt.” Lão giả thâm sâu nói.
Lâm Tạ dưới đáy lòng cười nhạo một tiếng, y có lẽ đã từng ôm chờ mong đối với vị hôn phu Dư Tấn này, nhưng những cảm xúc chờ mong đó từ lúc Dư Tấn đẩy y tới trước người thay Lâm Ngọc chắn tai thì đã biến mất không còn một mảnh.
Thế nhưng, vô luận là Lâm Ngọc hay Dư Tấn đều luôn là một bộ y vẫn đối với Dư Tấn dư tình chưa dứt, không biết tự lượng sức mình thủ thân cho Dư Tấn? Y căn bản là không quan tâm tới Dư Tấn có được không??
“Tam gia gia, ngài đừng nghĩ nhiều? Ngài cảm thấy hiện tại bộ dáng này của ta có thể giữ lại được một vịluyện dược sư lục cấp? Ngài cũng thật quácoi trọng tôn tử nhưta rồi, ta có tài đức gì chứ!” Lâm Tạ tự giễu nói.
Gương mặt lão giả nóng lên, cân nhắc hồi lâu, lão giả cắn chặt răng nói: “Gia tộc tính mua Nguyệt Hồn Đan, nên sẽ mua không nổi Phục Nhan Đan, nhưng không phảingươi có ân cứu mạng với người nọ sao? Hơn nữa hắn thoạt nhìn cũng rất thích ngươi.”
Trong lòng Lâm Tạ ảm đạm một mảnh, gia tộc rốt cuộc vẫn luyến tiếc hạ vốn gốc trên người y.
Đã luyến tiếc hạ vốn gốc trên người y, lại hy vọng y có thể giữ lại một vị luyện dược sư lục cấp. Ha, vừa muốn ngựa tốt, lại muốn ngựa không ăn thảo, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.
“Tam gia gia,nếu lấy ân cứu mạng cưỡng ép, lưu đến lưu đi cũng chỉ còn lạihận cừu mà thôi.Lại nói, cho dù hắn đồng ý ở lại Lâm gia, Lâm gia có thể cung đượcthêm một luyện dược sư sao?” Lâm Tạ có chút trào phúng hỏi.
Gia tộc vì cung dưỡng Lâm Ngọc cùng sư phụ nàng ta nên đã sớm trở nên cạn kiệt.
Lão giả nhìn biểu tình trên mặt Lâm Tạ, trong lòng hiện lên vài phần bất đắc dĩ, “Tiểu Thất, ta biết ngươi có oán khí với gia tộc, nhưng trước mắt nên đại cục làm trọng.”
Đại cục làm trọng, đại cục làm trọng!! Lâm Tạ ở trong lòng nồng đậm trào phúng, gia tộc đem tất cả lợi thế đều đặt ở trên người Lâm Ngọc, đó chính là lấy đại cục làm trọng?
Ở Lâm Tạ xem ra, Lâm Ngọc là loại người bạc tình bạc nghĩa, nếu như gia tộc không hữu dụng, nói không chừng Lâm Ngọc sẽ không chút do dự thoát ly gia tộc. Trông cậy vào Lâm Ngọc đi chấn hưng Lâm gia, tỷ lệ thật sự quá thấp.
“Gia gia ngươi nói với ngươi cái gì vậy?” Mộ Viễn Phong đi ra hỏi Lâm Tạ.
Lâm Tạ lắc đầu: “Không có gì.Đúng rồi, ngươi liên hệ được vớinhi tử của ngươi chưa?”
Mộ Viễn Phong lắc đầu nói: “Vẫnchưa.”
Mộ Viễn Phong là ngoài ý muốn xúc động một cái truyền tống trận thượng cổ bên trong bí cảnh nên mới truyền tống tới được. Mấy ngày nay Mộ Viễn Phong kiểm tra một chút đưa tin phù của mình, phát hiện đưa tin phù của hắn vào lúc truyền tống đã xảy ra vấn đề, đã mất đi hiệu lực.
“Ngươi không cần phải gấp gáp, rồi sẽ liên hệ được mà.” Lâm Tạ an ủi.
Mộ Viễn Phong cười: “Ta cũng không vội.”
Lâm Tạ nhìn không trung, suy tư một chút rồi nói: “Buổi chiều là chúng ta có thể đuổi tới địa giới Bạch gia rồi.”
“Đến địa giới Bạch gia là có thể nhìn thấy Mộ Thần sao?” Mộ Viễn Phong có chút không chờ đợi được mà hỏi.
Lâm Tạ nghi hoặc nhìn Mộ Viễn Phong: “Ngươi rất muốn nhìn thấy Mộ đại sư sao?”
Mộ Viễn Phong gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy!” Đã rất lâu chưa gặp rồi, nghe nói Mộ Thần đã có hai nhi tử. Thời gian hai tôn tử của hắn sinh ra đã không ngắn, đáng tiếc, hắn còn chưa được nhìn thấy đâu.
“Ngươi muốn gia nhập Bạch gia sao?” Lý Phi hỏi.
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Nếu có thể đương nhiên là tốt.”
Lý Phi có chút hiểu rõ nói: “Khó trách ngươi không nguyện ý bái La Hòa làm sư, thì ra là ngươi muốn gia nhập Bạch gia.”
Mộ Viễn Phong cười: “Cũng coi như là vậy.”
“Bạch gia không dễ gia nhập đâu, ngươi không cần mơ tưởng.” Thanh âm Dư Tấn bỗng sáp lại đây.
Mộ Viễn Phong nhìn Dư Tấn, nghĩ đến chuyện Dư Tấn nói, đáy lòng hiện lên sự khinh thường.
Dư Tấn nhìn bộ dáng Mộ Viễn Phong bất vi sở động, trong lòng nhất thời hiện lên vài phần cố gắng.
“Lâm Tạ, sắp đến địa giới Bạch gia rồi, chừng nào thì ngươi để hắn rời đi?” Dư Tấn hỏi.
Lâm Tạ nhíu mày, “Dư thiếu, hình như ngươi quản hơi nhiều rồi.”
Dư Tấn thấy Lâm Tạ không lĩnh tình, có hơi phẫn uất nói: “Ta là tốt cho ngươi, người này không rõ lai lịch, không chừng đã làm bao nhiêu chuyện xấu, ngươi coi chừng dẫn sói vào nhà đấy.”
“Hắn từng làm chuyện gì thì ta không rõ ràng lắm, nhưngDư thiếu ngươi từng làm chuyện gì, trong lòng ngươi cũng nên rõ ràng.” Ánh mắt Lâm Tạ lạnh như băng nhìn Dư Tấn nói.
Dư Tấn bị ánh mắt Lâm Tạ nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời có chút chột dạ, mắng một câu “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt“ liền bước đi.
Mộ Viễn Phong nhìn Lâm Tạ, hỏi: “Dư Tấn từng làm chuyện gì sao?”
Trong mắt Lâm Tạ hiện lên nồng đậm cừu hận cùng bất đắc dĩ, Mộ Viễn Phong lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng Lâm Tạ kịch liệt như vậy, nhưng Lâm Tạ vẫn lắc đầu nói: “Không có gì, đều đã qua.”
… …
Lúc đám người Mộ Viễn Phong đến thì đã là chạng vạng.
Hội đấu giá gần tới, địa giới Bạch gia long xà hỗn tạp, các tửu lâu ở địa giới Bạch gia đã toàn bộ chật ních.
Lâu các san sát nổi trên không trung, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ.
Mộ Viễn Phong nhìn lầu các trên bầu trời, không khỏi âm thầm sợ hãi than, ở nước ngoài nhìn không được cảnh tượng như vậy đâu.
“Nhiều phi thuyền ghê!” Mộ Viễn Phong nói.
“Đó đều là tửu lâu di động thuộc vềcác đại thương hội.” Lâm Tạ nói.
“Nhiều như vậy?” Mộ Viễn Phong có chút nghi hoặc.
“Không nhiều lắm,căn bản là không đủ. Lần này Bạch gia tổ chức hội đấu giá, hấp dẫn cao thủ võ tôn từ mọi nơi, mà một vị cao thủ võ tôn chiếm cứ vài cái tửu lâu di động là chuyện thường.” Lâm Ngọc nói.
Có vài võ tôn là độc hành hiệp, nhưng càng nhiều hùng bá nhất phương. Võ tôn lúc xuất hành, tùy tùng vô số kể, mà tùy tùng của võ tôn có rất nhiều là võ tông.
Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Như vậy sao?”
“Cũng may sư phụ ta có biệt viện ở trong đây, nếu không thìhôm nay chúng ta phảiăn ngủ đầu đường rồi.” Lâm Ngọc đắc ý nói.
Mộ Viễn Phong nhìn các tửu lâu trên bầu trời tạo hình khác nhau, rường cột chạm trổ, trong mắt nổi lên vài tia sáng kỳ dị, thầm nghĩ quả thật Trung Châu không giống nước ngoài, nước ngoài làm gì rầm rộ được như vậy!
Dư Tấn nhìn quang mang hiện lên trong mắt Mộ Viễn Phong, trong lòng hiện lên vài phần đắc ý, “Phong luyện dược sư, có phải chưa từng thấy cảnh tượng như vậy không?”
Dư Tấn thầm nghĩ, người này nhất định là từ địa phương nhỏ nào đó tới, kiến thức thật thiển cận, nhưng lại không biết luyện đan thuật của người này là làm thế nào tới lục cấp.
“Đúng là chưa từng thấy, mấy phi thuyền đó nhìn rất xinh đẹp.” Mộ Viễn Phong đầy tán thưởng.
“Ngươi từ đâu tới? Chỗ các ngươi nhất định thực lạc hậu đi.” Dư Tấn khinh thường nói.
Mộ Viễn Phong không quan tâm gật đầu: “Có chút.” So với Trung Châu thì nước ngoài thật sự rất cằn cỗi.
… …
“Đi theo ta.” Lâm Ngọc mang người đi vào biệt viện của La Hòa.
“Ngọc Nhi đến rồi.” La Hòa nhìn thấy Lâm Ngọc, liền tiến lên đón.
Lâm Tạ nhìn thấy La Hòa, trong lòng nhất thời dâng lên vài phần cổ quái. La Hòa vẫn luôn rất cao ngạo, hắn rất tự cao về thân phận, tuy rằng Lâm gia cung cấp đại lượng tài nguyên cho hắn, nhưng La Hòa đối với bọn họ lại luôn luôn xa cách, lần này vậy mà lại cố ý đi ra đón, tựa hồ có điều lạ!
Lâm Ngọc gật đầu chào: “Vâng.”
“Sư phụ, vị này chính là Thất ca của ta, vị này chính là Phong Viễn, là một luyện dược sư lục cấp cấp thấp.” Lâm Ngọc giới thiệu với La Hòa.
La Hòa đánh giá Mộ Viễn Phong một phen, nói: “Luyện dược sư lục cấp cấp thấpcũng không tồi, ta nghe Ngọc Nhi nói ngươi không có sư phụ, có nguyện bái ta làm sư không?”
Mộ Viễn Phong nhíu mày: “Đa tạ ý tốt của đại sư, nhưngluyện đan thuật của ta đều là do ta cùng nhi tử ta học, một chuyện không phiền nhị chủ, không phiền đại sư.”
La Hòa híp mắt, nhìn Mộ Viễn Phong hỏi: “Nhi tử của ngươi là luyện dược sư thất cấp?”
Mộ Viễn Phong lắc đầu nói: “Hắn bốn năm trước đã là luyện dược sư lục cấp, sau đó xuất ngoại lưu lạc thật lâu, ta đã rất lâu chưa gặp hắn.”
La Hòa: “…”
“Ngươi đây là khinh thường ta sao?” La Hòa hỏi.
Mộ Viễn Phong lắc đầu: “Sao có thể? La đại sư ngươi quá lo lắng, ngươi là luyện dược sư thất cấp, ta chỉ là một luyện dược sư lục cấp cấp thấp, ta ởtrước mặt ngươi cái gì cũng không phải.”
La Hòa nhìn Mộ Viễn Phong, sắc mặt biến hóa trở nên bình đạm: “Ngươi đã không có ý trở thành đồ đệ của ta, vậy việc này liền từ bỏ đi.”
“Đa tạ tiền bối thông cảm.” Mộ Viễn Phong chắp tay nói.
Lâm Ngọc nhìn Mộ Viễn Phong, sắc mặt xanh trắng một trận, lúc trước nàng vì muốn bái La Hòa làm sư mà đã trả một cái giá không nhỏ.
Nhưng giờ La Hòa lại tự mình mở miệng muốn thu người này làm đồ đệ, người này thế mà không lĩnh tình. Người này nhìn kiến thức không bao nhiêu, nhưng ánh mắt ngược lại rất cao.
… …
Lâm Tạ nhìn phản ứng của La Hòa, nhất thời trong lòng lo sợ.
Mấy người bên cạnh La Hòa đi an trí cho mọi người Lâm gia.
Lâm Tạ kéo lại Mộ Viễn Phong, truyền âm nói: “Tình huống có chút không đúng.”
Mộ Viễn Phong có chút không hiểu: “Không đúng chỗ nào?”
“La Hòa không phải là người hào phóng như vậy.” Lâm Tạ truyền âm nói với Mộ Viễn Phong.
La Hòa luôn rất tự cao, hắn mở miệng thu Mộ Viễn Phong làm đồ đệ liền có chút kỳ quái, rồi sau khi bị cự tuyệt, La Hòa lại không hề đuổi Mộ Viễn Phong ra ngoài, điều này thật sự là quá cổ quái.
Mộ Viễn Phong cau mày nói: “Hắn là một luyện dược sư thất cấp, hẳn là không cầnxuống tay với ta đi?”
Lâm Tạ nhíu mày, hoặc có lẽ là mình quá lo lắng.
“Thất ca, ngươi cùng Phong luyện dược sư có quan hệ thật tốt.” Lâm Ngọc cười mỉm đi tới.
Nghe thấy lời Lâm Ngọc, Lâm Tạ mới phát hiện trong tình huống cấp bách, y vậy mà lại lôi kéo ống tay áo của Mộ Viễn Phong, hai người dựa vào vô cùng gần, đúng là có chút “thân mật”.
Lâm Tạ có chút ngượng ngùng buông lỏng tay ra, Mộ Viễn Phong cười cười với Lâm Tạ.
“Phong luyện dược sư, đây là phòng nghỉ của ngươi.” Lâm Ngọc đem một cái bảng giao cho Mộ Viễn Phong.
Mộ Viễn Phong thu hồi bảng, khách sáo nói: “Cám ơn, Lâm tiểu thư.”
“Phong luyện dược sư, ánh mắt của ngươi thật cao, sư phụ ta đều đã tự mình mở miệng mà ngươi còn không nguyện ý làmđồ đệ của sư phụ ta, Phong luyện dược sư, có phải là do trong gia tộc ngươi có trưởng bối tinh thông luyện đan không?” Lâm Ngọc dò hỏi.
Mộ Viễn Phong cười nói: “Lâm tiểu thư nói đùa, ta sinh ra từ một gia tộc thật sự không đáng giá nhắc tới, nào có trưởng bối nào tinh thông luyện đan.”
Lâm Ngọc cùng Mộ Viễn Phong hàn huyên vài câu, liền xoay người ly khai.
Lâm Tạ nhìn bóng dáng Lâm Ngọc, trong lòng bất an một trận.
“Bằng không ngươi rời nơi này đi.” Lâm Tạ lo lắng nói.
“Thiếu gia, lúc này mà rời đi thì chỉ sợ cũng tìm không thấy chỗ ở.” Lý Phi nói.
Lâm Tạ mím môi, trong ánh mắt chứa nét ưu sầu, tất cả tửu quán, khách điếm ở địa giới Bạch gia sớm đã kín người hết chỗ, nếu Mộ Viễn Phong tùy tiện rời đi thì thật đúng là cả cái chỗ ở cũng không có.
Mộ Viễn Phong nghĩ nghĩ, hỏi: “Các ngươi có biết chỗ nào có thể nhìn thấy Mộ Thần không?”
Lý Phi run rẩy khóe miệng, tức giận nói: “Thiếu gia lo lắng cho ngươi như vậy, vậy mà ngươi lại còn nhớ thương muốn nhìn thấyMộ đại sư.Nơi này là địa giới Bạch gia, ngươi tốt nhất đừng gọi thẳng tên của Mộ đại sư, phải dùng tôn xưng.”
Mộ Viễn Phong cúi đầu thầm nghĩ, người phụ thân như hắn gọi tên nhi tử còn phải dùng tôn xưng?
“Bên Bạch gia đã giới nghiêm, ta nghĩ trừ phi Mộ đại sư tự mình đi ra, như vậy thì ngươi có thể xa xa gặp hắn một lần, chứ bình thường ngươi là không thấy được hắn đâu.” Lâm Tạ nói.
Mộ Viễn Phong có chút thất vọng: “Như vậy sao.”
Lâm Tạ thấy Mộ Viễn Phong thất vọng, liền an ủi: “Cũng đã đến nơi đây rồi, hẳn là sẽ có cơ hội nhìn thấy Mộ đại sư thôi.Nhưng mà ta không nghĩ tới ngươi lại ngưỡng mộ Mộ đại sư như vậy đấy.”
Mộ Viễn Phong cười khổ: “Xem như là thế đi.”
… …
Dư Tấn đứng ở xa xa nhìn thấy Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong vui vẻ cười nói, trong lòng không khỏi khó chịu.
“A Ngọc, sư phụ ngươi sao lại đột nhiên nghĩ đến việc muốn thu người nọ làm đồ đệ?” Dư Tấn hỏi.
La Hòa luôn rất tự cao, tuy rằng hiện giờ tình cảnh của hắn không tốt lắm, nhưng dù gì cũng vẫn là luyện dược sư thất cấp, chẳng lẽ tên Phong Viễn này có chỗ gì đặc biệt hơn người, khiến La Hòa cũng động tâm?
Lâm Ngọc siết chặt tay, nàng có đề cập trong thư về đan lô của Phong Viễn cho La Hòa, thế nên La Hòa sở dĩ đưa ra lời mời cho Phong Viễn chính là vì đan lô kia. Nếu như Phong Viễn đã bái La Hòa làm sư, như vậy đồ đệ hiếu kính sư phụ là chuyện thường tình, La Hòa muốn đan lô của Phong Viễn cũng thuận lý thành chương. Nhưng đáng tiếc, tên kia lại không hề cảm kích chút nào.
Lâm Ngọc cười nói: “Ý nghĩ của sư phụ, ta làm sao biết.”
“Người kia cùng Lâm Tạ rất thân cận nhỉ.” Dư Tấn nói nhỏ.
Lâm Ngọc nghe được lời Dư Tấn, trong tâm như có cây gai. Lúc trước nàng kiên quyết ghép Phong Viễn cùng Lâm Tạ cùng nhau, đó chẳng qua là tồn tâm tư xem cuộc vui. Lâm Ngọc còn tưởng rằng Mộ Viễn Phong sẽ chán ghét Lâm Tạ, không nghĩ tới Mộ Viễn Phong vậy mà cùng Lâm Tạ càng ngày càng thân.
Không phải là Phong Viễn thật sự thích tên Thất ca kia chứ? Người này thật sự không sợ khi đối mặt với Lâm Tạ sé ăn không ngon à?
Mà Lâm Tạ cũng thật đủ lợi hại, đều đã hủy dung mà công phu trêu hoa ghẹo nguyệt còn lợi hại như thế.
“Người nọ có chút cổ quái, chỉ sợ là bụng dạ khó lường.” Lâm Ngọc nói.
Dư Tấn hỏi Lâm Ngọc: “Người nọ không biết điều như vậy, sư phụ ngươi sao không đuổi hắn ra?”
Lâm Ngọc nói: “Sư phụ là người có phong độ mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook